Kính quý Thiện Tri Thức.
Mình có điều khó hiểu xin hỏi:
Chơn và vọng không rời.- Chơn là Vọng; Vọng là Chơn. Không lấy- không bỏ.- Ai học Đạo cũng biết như thế…
Nhưng mình không hiểu ở chỗ:
• Lấy cái gì để biết như trên ? Ý căn ? Cái Trí- não hay cái gì ?
• Cái đó thuộc về Vọng hay Chơn ? (Nếu cái đó là Chơn thì chắc chắn là sai !)
Vậy còn lại là Vọng. Vọng là sai lầm… Ở tại cái sai lầm… tư duy, quán chiếu, thiền định v.v… Thành ra được cái trên .- nói là Chơn. Té ra như nói sai cộng sai là đúng !
Như vậy:
Từ đầu đến giữa là Vọng. Sau cùng đẻ ra Chơn.- Nghĩ hoài không ra !
Mong người giác ngộ hữu duyên chỉ giúp.
Kính
“Này Kashyapa, thí dụ, ông cọ xát hai que củi với nhau làm sinh ra lửa và hai que củi ấy cũng bị thiêu rụi ngay trong tiến trình sinh lửa. Cũng như thế, này Kashyapa, vọng tưởng phân biệt đích thực làm phát sinh năng lực thành đạt trí Bát nhã và trí Bát nhã chứng ngộ tức thì tiêu diệt vọng tưởng phân biệt đích thực.”
Chào bạn Chơn Không, nếu bạn tìm hiểu mối tương quan đối đãi nhau và biết được bản chất 'Bất nhị' của nó tức là bạn đã 'thấy' được Chơn Không, biết được cái tên nick của bạn nghĩa là gì :icon_smile:
Ví dụ khi bạn nằm mơ rồi tỉnh dậy. Vậy là bạn đã biết mình vừa nằm mơ, đúng không? Tại sao biết? là vì bạn đã tỉnh dậy và thấy đây là thế giới thật, mới biết cái thế giới trong mơ đó là giả ảo. Như vậy là do có THẬT mới có GIẢ. Điều này quá dễ hiểu, ai cũng biết.
Giờ đến lúc khó hiểu đây, bạn hãy tập trung nhé: Dựa vào đâu để cho rằng đây là Thật nếu không biết kia là Giả? Đó là nhờ có Giả mới nói cái kia là Thật. Vậy đã rõ: nhân có Thật mới biết Giả, nhân có Giả mới cho rằng Thật.
Vì chúng không tự có mà do cái kia có nên xét về bản chất thì chúng là như nhau. Phật giáo có cụm từ 'vô nhất bất nhị' để nói đến mối tương quan đối đãi, tức là về mặt hiện tượng thì chúng không phải là một (vô nhất) nhưng về mặt bản chất thì chúng không phải là hai thứ khác nhau (bất nhị). Vì chúng ta đi tìm bản chất của vạn pháp nên phải nhấn mạnh đến tính chất 'Bất nhị'. Xưa kia Trang Tử có nằm mơ thấy mình là con bướm, tỉnh dậy thấy mình là con người nên không biết mình là người hay là bướm. Đây là cách nói ngụ ý về bản chất của sự vật, mang tính triết lý sâu xa chứ không phải ông ta bị hoang tưởng đâu nhé
Nếu bạn đã hiểu thì các cặp đối lập nhau đều có mối tương quan đối đãi nhau như vậy, chung quy đều là do tâm tạo cả. Tâm thức của bạn có sự so sánh và phân biệt mà chia thành hai mặt đối đãi nhau. Ví dụ bạn nhìn thấy cái nhà ở trước mặt, vậy xét kỹ xem cái gì sinh ra nó? Thật ra nó từ những cái không phải nhà hợp lại, lại nữa, trước khi ở đó có cái nhà thì ở đó đã không có cái nhà và sau này nó mất đi thì cũng là không có nhà. Cứ vậy mà xem xét thì thấy hóa ra do có ý niệm 'không có' mới sinh ra ý niệm 'có' và ngược lại cũng vậy...
Thiên hạ đều biết tốt là tốt,
Thì đã có xấu rồi.
Đều biết lành là lành,
Thì đã có cái chẳng lành rồi.
Bởi vậy
Có với không cùng sinh
Khó với dễ cùng thành
Cao với thấp cùng chiều
Giọng với tiếng cùng họa
Trước và sau cùng theo.
(Đạo đức kinh)
Chơn và Vọng cũng vậy, đều do tâm tạo, nó so sánh phân biệt mà ra. Vì có Chơn nên có Vọng, vì có Vọng nên mới có Chơn. Cả hai như hai mặt trái và mặt phải của cùng một đồng tiền. Chơn Không chính là đồng tiền đó, vì là 'bất khả tư nghì, bất khả thuyết' nên chúng ta đành phải tạm thuyết theo cú thứ 3 hoặc thứ 4: vừa là Chơn vừa là Vọng, không phải Chơn cũng không phải Vọng. Nói theo kiểu cú 3 vì cũng giống như 2 mặt của cùng một đồng tiền, chúng đều có bản chất là đồng tiền cả thôi. Còn nói theo cú 4 thì cũng được, vì đồng tiền là đồng tiền chứ không thể chia tách thành 2 được nên hình ảnh in trên bề mặt không phải là đồng tiền (hai bề mặt có hai hình ảnh khác nhau nhưng đồng tiền vẫn là một)
Tóm lại, những gì gọi là 'Chơn' trong kinh sách đều tạm nói chứ nó không đúng nghĩa là Chơn Không đâu nhé
Phật bảo A-nan: “Căn và trần đồng một nguồn, cột và mở không phải hai, cái thức phân biệt là luống dối như hoa đốm giữa hư không. A-nan, nhân cái trần, mà phát ra cái biết của căn, nhân cái căn, mà có ra cái tưởng của trần, tướng phần sở kiến và kiến phần năng kiến đều không có tự tánh, như những hình cây lau gác vào nhau. Vậy nên nay ông chính nơi tri kiến, lập ra tướng tri kiến thì tức là gốc vô minh; chính nơi tri kiến, không có tướng tri kiến, thì đó là Vô lậu Chân tịnh Niết-bàn, làm sao trong ấy lại còn có vật gì khác.”
(Kinh Lăng Nghiêm tr 453-457 Tâm Minh dịch)