Phẫm Tựa.
Phẫm Tựa, là phẫm giới thiệu nguyên nhân xuất hiện Kinh Diệu Pháp Liên Hoa (DPLH) thường bắt đầu bằng câu: Như thị ngã văn,..., đây là Lục chủng thành tựu. Phẩm này là một cửa ngõ để đi vào kinh Pháp Hoa, mở ra cho thấy cái không khí, cái khung cảnh trong đó kinh Pháp Hoa được thuyết giảng. Trong đây chúng ta chú ý là Vị Vua A Xà Thế con Bà Vi Đề Hi cũng có mặt. Chi tiết này cho thấy rằng Phật đã nói kinh Pháp Hoa vào khoảng thời gian lúc Ngài gần nhập diệt, vì lúc đó Vua Tần-Bà-Xa-La, vua xứ Ma-kiệt-đà đã qua đời và con Vua là Vua A-Xà-Thế có mặt.
“Bấy giờ Đức Thế Tôn vì các Bồ Tát mà thuyết kinh Đại thừa Vô lượng nghĩa giáo Bồ Tát pháp Phật sở hộ niệm. Thuyết kinh này xong Đức Thế Tôn ngồi xếp bằng nhập vào chánh định “Vô lượng nghĩa xứ” thân và tâm đều không lay động”.
Lúc bấy giờ Đức Thế Tôn từ nơi tướng lông trắng giữa chặn mày phóng ra luồng hào quang chiếu cả một muôn tám nghìn cõi ở phương Đông, dưới thời chiếu đến địa ngục A Tỳ, suốt thấu trời Sắc Cứu Cánh.
Khi hiện tượng mầu nhiệm đó xảy ra thì Bồ Tát Di Lặc thầm nói, hôm nay chắc là Đức Thế Tôn sắp làm một điều gì rất đặc biệt, nên Ngài mới phóng hào quang và làm ra phép lạ này. Lúc đó Bồ Tát Di Lặc mới nghĩ rằng muốn biết có điều gì sẽ xảy ra hôm nay thì ta nên hỏi Bồ Tát Văn Thù Sư Lợi, vì Bồ Tát đã từng gần gũi với Phật và cũng đã từng phụng sự vô lượng vô số Chư Phật trong các đời quá khứ. Thế nào Bồ Tát Văn Thù Sư Lợi Pháp Vương Tử cũng có thể nói cho mình nghe điều gì sắp xảy ra. Nghĩ vậy, Bồ Tát Di Lặc liền tới gần Pháp Vương Tử Văn Thù Sư Lợi và hỏi:
_ Thưa Bồ Tát, hôm nay vì lý do gì mà Thế Tôn hiện thần tướng như vậy, chắc Bồ Tát biết điều gì sẽ xảy ra, xin Bồ Tát cho hay.
Lúc đó Bồ Tát Văn Thù Sư Lợi trả lời rằng:
_ Trong quá khứ tôi đã có lần thấy các vị Phật hiện thần tướng như thế này, phóng những luồng hào quang từ giữa chặn lông mày và chiếu đến tất cả các cõi trời, phía trên, phía dưới, và như vậy là dấu diệu hôm nay Phật sẽ bắt đầu tuyên thuyết một bài Pháp rất quan trọng. Như chỗ tôi biết thì ngày hôm nay Đức Thế Tôn muốn nói một Pháp lớn, muốn làm một trận mưa Pháp lớn, muốn thổi loa Pháp lớn, muốn đánh trống Pháp lớn, và muốn nói một Pháp nghĩa rất lớn". Bồ Tát Văn Thù nói thêm, "Ngày xưa, có lần tôi được thân cận một Đức Phật tên là Nhật Nguyệt Đăng Minh. Hôm đó Phật cũng nói Kinh Vô Lượng Nghĩa Xứ, cũng đi vào trong định, rồi trên trời cũng mưa xuống những loại hoa như Mạn Đà La, Mạn Phù Sa rồi cũng từ nhục-kế , Bụt phóng ra một luồng hào quang, làm sáng tỏ tất cả những cõi Phật trên và dưới, sau đó thì Phật thuyết kinh Pháp Hoa. Vì vậy hôm nay tôi tin rằng đức Thế Tôn, thầy của chúng ta, thế nào cũng thuyết kinh Pháp Hoa".
Đó là đại ý của phẩm này, phẩm này là chuẩn bị tâm lý cho thính chúng, để người ta biết rằng mình sắp được nghe một Pháp rất là quan trọng, một điều rất mới mẻ mà lâu nay mình chưa được nghe. Các vị đại đệ tử, các vị Bồ Tát như Bồ Tát Di Lặc là những người đã thực tập, học hỏi rất nhiều từ Phật, nhưng có lẽ cũng chưa được nghe pháp này lần nào. Chỉ có Bồ Tát Văn Thù là đã được nghe.
Đọc đến đây chúng ta lại thấy rõ hơn về ý chỉ trong kinh. Ngài Di Lặc là một vị “nhất sinh bổ xứ Bồ Tát” cùng với Ngài Văn Thù bồ Tát đều là bậc thượng thủ. Nên đối với điềm lành trên đâu phải không biết. Ngài sẻ thị hiện để độ thoát chúng sinh, và Ngài sẻ dùng phương tiện Duy thức quán, tượng trưng cho thức.
Thức thì làm sao tránh khỏi vọng niệm điên đảo mê lầm. Nên khi thấy việc hi hữu khó nghĩ, khó bàn, đâu có thể suy lường được.
Chỉ có Ngài Văn Thù Sư Lợi đủ đức Căn Bản Diệu Trí, mới tương ứng với điềm lành hi hữu ấy. Do vậy ta có thể hiểu rằng Ngài Di Lặc đâu phải không biết việc này.
Tất cả những ảnh tượng trên đã cho chúng ta cảm nhận được rằng chỉ có trí huệ mới không mắc kẹt hai bên. Và cũng chỉ có trí huệ mới thấu rõ được một cách toàn triệt về nguyên nhân sinh tử, nguyên nhân tu hành giải thoát.
(còn tiếp)