P
phapchieumt
Guest
*** Thật ra những ai đề cập đến Cảnh Giới Bát Nhã là làm một việc quá sức của mình, nên gọi là bệnh loạn tưởng.
Tùy bút, Nguyên Chiếu.
A di đà Phật! Cho mình hỏi câu trên là bạn viết hay bác Trửng Hải viết vậy? Nếu Bác Trừng Hải viết thì mình hỏi Bác Trừng Hải có phải là bác đang bàn luận giáo lý bát nhã không? Còn nếu bạn Nguyên Chiếu Viết thì mình xin có ý kiến. Phật pháp không phân biệt bạn là xuất gia hay cư sĩ, phật pháp bình đẳng với mỗi chúng sanh, và giáo pháp của Đức Phật cũng bình đẳng với tất cả chúng sanh. Nhưng căn cơ chúng sanh không đồng, bệnh thì khác nhau thì chính ta là người chọn pháp hay tự bốc thuốc đối trị tương ứng để chữa chính căn bệnh mình. Vì thế, không có lý do gì mà người cư sĩ có nên nói hay không nên nói bát nhã hay không? Pháp chỉ là phương tiện là công cụ qua sông tự nó không có cao hay thấp, hay hay dở. Do tâm của mình suy nghĩ nó vậy mà thôi.
Vậy mình đặt câu hỏi người cư sỹ có nên mạn đàm Phật pháp hay không? Người cư sỹ có nên vào diễn đàn Phật pháp hay không? Diễn đàn Phật pháp này có nên thành lập ra hay không? Sẽ có vô số câu hỏi tương tự như vậy.
Nhưng có vấn đề này mình chia sẻ và đồng cảm với bạn là học đi đôi với hành. Nghĩa là một hành giả nói thao thao bất tuyệt tam tạng kinh điển, có kiến thức thâm sâu về bát nhã nhưng hành động không đi đôi với lời nói đó thì điều đó chỉ là con số không tròn trĩnh, chỉ là hý luận, chỉ là nói cho sướng cái miệng, cho sướng cái ngã. Cái trí tuệ mà hành giả đó có được chỉ là trí tuệ thế gian (trí tuệ phàm phu) chứ không phải trí tuệ xuất thế gian của những bậc chân tu. Thì việc này nên cảnh tỉnh hành giả đó quay về nội tâm tìm kiếm tự tánh của chính mình.
"Vì vậy, là cư sĩ chúng ta học và hành từng bước theo kiến thức và khả năng của mình, cũng như trong thảo luận về Phật Pháp. Nếu một Cư sĩ khi thảo luận về giáo lý với đồng đạo là Cư sĩ sơ cơ mà dùng giáo lý Bát nhã là những người chỉ biết về mặt chữ nghĩa, nên lời nói đó chỉ là con số không." Bạn nói cái này mình đồng ý quan điểm. Tùy căn cơ của hành giả mà lựa chọn cách tiếp cận sao cho hành giả đó hiểu được chổ mình đang dính mắc, một khi họ hiểu được thì họ mới hành được để cho trên đường đạo của hành giả đó có một bước tiến tốt, đó mới là cách độ sanh của một Thiện Tri Thức đang hành Bồ Tát đạo. Còn mình dùng những giáo lý thâm sâu, ngôn ngữ cao siêu quá mà hành giả sơ cơ mới bước vào đạo thì sao họ lãnh hội tiếp nhận cho được. Đó chính là không khế cơ, không quán xét được Nhân Duyên thì cái hành này không phải của một Thiện Tri thức đang thực hành Bồ tát đạo. Mà nếu trong tâm khởi ý ngã mạn dùng ngôn ngữ cao siêu để chứng tỏ mình giỏi giang để nói chuyện với các đạo hữu sơ cơ thì đó là đang tạo tác thêm nghiệp nhưng vì vô minh nên không nhận ra. Và thực tế đa số diễn đàn và trong cuộc sống hiện hữu hạng người này cũng rất nhiều.
Kính gửi Bác Trừng Hải đọc bài viết trên Phapchieumt rất kính trọng trí tuệ và kiến thức Phật pháp của bác.
Đôi điều từ ngu ý của phapchieumt chia sẻ mong các quý đạo hữu và thiện tri thức chỉ dạy.
Nam mô A Di đà Phật!
Nam mô bổn sư thích ca mâu ni Phật
Kính chào đạo hữu Phapchieut, đây là mục không được thảo luận, nếu có gì thắc mắc, đạo hữu có thể mở chuyên mục mới để thảo luận. Xin cám ơn. Nguyên Chiếu kính báo.