Kính bác Bình!
Bác có muốn khen hay nhạo báng cái ông Tào Tháo ở bên Tàu thì phải sang Trung Hoa. ông ấy có lẽ cũng có chỗ để khen ngợi, mà cũng có cái đáng trách chê.
Còn em thấy ông Tào Tháo có cái đa nghi mà em cũng hay có , nên mới mượn cái tên này khi chưa rũ bỏ được cái điều tầm bậy này. mong bác đừng gộp hai thành một mà tội nghiệp.
Riêng về chủ đề này là em muốn nói cái điều sau.
Em thấy trên các trang mạng intenet và các diễn đàn về đạo Phật . em thấy trang diendanphatphap ở đây là có sự thảo luận sôi nổi nhất. Nhất là về mảng Thiền Tông, có rất nhiều người chắc là đã ngộ đạo, ví dụ như bác chẳng hạn. hiểu và nói những điều thật chẳng khác gì trong những tài liệu đốn giáo bên Thiền Tông.
Nhưng có điều làm em thấy hơi lạ là.
Mỗi khi mà luận bàn giữa các phương pháp tu hành của Đạo Phật xem thế nào thì ở đây có vẻ né tránh. mặc dù khi thảo luận thì như mây như mưa...
Còn bên các diễn đàn khác có rất nhiều vị có tiếng tăm là Thiền sư, đi khắp năm châu bốn biển thuyết pháp, họ vẫn sẵn sàng biện biệt giữa các pháp môn tu tập , chẳng hạn như bài viết của Thầy Viên Minh.
Cho nên mục đích em mở mục này là nhờ các bác là những người đã tu học và thành tựu nói về vấn đề người học Phật hoặc là người mà ngộ đạo có thể nói những điều như Thầy Viên Minh được không?
Phải chăng Thầy Viên Minh Ngộ Đạo hoặc là người không dám nói vì chưa ngộ Đạo?
Còn em rất cám ơn lời chân thành của bác về việc tham cứu thêm về Pháp Bảo Đàn Kinh.
Kính bác!
Cho phép em nói những suy nghĩ của em nhé,những điều sau là coi như em viết liền một mạch suy nghĩ của em từ đầu mục này mà không tách rời được không bác.
Về câu chuyện
CHẲNG PHẢI GIÓ ĐỘNG CHẲNG PHẢI PHƯỚN ĐỘNG MÀ LÀ TÂM ÔNG ĐỘNG.
theo em nghĩ trong hoàn cảnh và cơ duyên của Tổ là đã nhiều năm ngộ đạo giờ đã chín muồi cần phải xuất thế hoằng dương chánh Pháp. lại trong lúc thời buổi chánh tà lẫn lộn chẳng ai phân tỏ. Lục Tổ đã xuất hiện bằng câu :CHẲNG PHẢI GIÓ ĐỘNG CHẲNG PHẢI PHƯỚN ĐỘNG MÀ LÀ TÂM ÔNG ĐỘNG. như một chùm pháo hoa rực rỡ chói lọi phá vỡ màn đêm đen tối....
Đó là cơ duyên ( thiên cơ ) mà chỉ có Ngài mới làm nổi.
Cũng từ đó chân lý nhiệm màu của Phật đã được Ngài làm sáng tỏ như mặt trời trong mắt người học Phật đang mù mờ như đi trong đêm tối thời bấy giờ mà...
Giờ em nói tiếp vấn đề Bác hướng dẫn em bác nhé.
Cũng trong Pháp Bảo Đàn Kinh phẩm định huệ thứ 4 có nói rằng:
" ...Thiện tri thức, ĐỊNH Huệ ví như cái gì? Như đèn và ánh sáng: có đèn thì sáng, không đèn thì tối; đèn là thể của sáng, sáng là dụng của đèn, tên tuy có hai, thể vốn là một, pháp ĐỊNH Huệ cũng vậy. Sư dạy chúng rằng: Thiện tri thức, nói nhất hạnh tam muội, là ở tất cả mọi nơi đi đứng nằm ngồi thường hành trực tâm. Kinh Duy Ma Cật nói: Trực tâm là đạo tràng, trực tâm là tịnh độ. Chớ nên tâm hạnh quanh co, miệng thì nói trực, nói nhất hạnh tam muội mà chẳng hành trực tâm. Người hành trực tâm, đối với tất cả pháp chẳng nên chấp trước. Kẻ mê chấp pháp tướng, chấp nhất hạnh tam muội, cứ nói ngồi yên chẳng động, vọng chẳng khởi nơi tâm tức là nhất hạnh tam muội; kiến giải như vậy đồng với vô tình, đó là nhân duyên chướng đạo.
Sư dạy chúng rằng: Thiện tri thức, đạo cần phải linh động, chớ nên làm cho ngăn trệ. Tâm chẳng trụ pháp thì đạo được linh động, tâm nếu trụ pháp, gọi là tự trói. Nếu nói ngồi yên chẳng động là đúng, chỉ như Xá Lợi Phất tĩnh tọa trong rừng lại bị Duy Ma Cật quở. Thiện tri thức, lại có kẻ dạy người lấy ngồi làm công phu, khán tâm quán tịnh, chẳng khởi chẳng động, kẻ mê chẳng hiểu, bèn chấp ngồi thành bệnh, nhiều người truyền dạy nhau như vậy, thật là lầm lỗi lớn!..."
Lại nữa Ngài Tuệ Hải cũng dạy thêm rằng:
"..Có người hỏi :
- Bát-nhã lớn chăng ?
Sư đáp :
- Lớn.
- Lớn bằng chừng nào ?
- Không có ngằn mé.
- Bát-nhã nhỏ chăng ?
- Nhỏ.
- Nhỏ bằng chừng nào ?
- Xem chẳng thấy.
- Chỗ nào là Bát-nhã ?
- Chỗ nào chẳng phải Bát-nhã ?
*
Pháp sư giảng kinh Duy-ma hỏi :
- Chư Bồ-tát mỗi vị nhập pháp môn Bất nhị, ngài Duy-ma lặng thinh là cứu
cánh chăng ?
Sư đáp :
- Chưa phải cứu cánh. Thánh ý nếu tột thì đến quyển ba lại nói việc gì ?
Pháp sư im lặng giây lát, thưa :
- Thỉnh Thiền sư vì tôi nói ý chưa cứu cánh.
Sư bảo :
- Căn cứ trong kinh thì quyển nhất là “dẫn chúng gọi mười vị đại đệ tử trụ
tâm”. Quyển hai là “chư Bồ-tát mỗi vị nói nhập pháp môn Bất nhị, dùng lời nói để
hiển bày không lời; ngài Văn Thù dùng không lời để hiển bày không lời; ngài
Duy-ma chẳng dùng lời chẳng dùng không lời, cho nên lặng thinh để thâu ngôn
ngữ ở trước”. Quyển ba là “từ chỗ lặng thinh khởi nói, lại hiển thần thông tác
dụng”. Tọa chủ hội chăng ?
- Thật là kỳ quái, đúng thế !
- Cũng chưa đúng thế.
- Tại sao chưa đúng thế ?
- Vả lại, vì để phá tình chấp của người nên nói như thế. Nếu y cứ ý kinh thì
chỉ nói sắc tâm không tịch khiến người thấy bản tánh, dạy bỏ hạnh giả vào hạnh
thật, chớ nhằm trên ngôn ngữ giấy mực mà thảo luận suy tính, cốt hội được hai
chữ Tịnh Danh là đủ. Tịnh là bản thể. Danh là tích dụng. Từ bản thể khởi tích
dụng, từ tích dụng trở về bản thể. Thể và dụng không hai. Bản (xưa) và tích (nay)
không khác. Do đó, cổ nhân nói : “Bản (xưa) tích (nay) tuy khác, chẳng nghĩ bàn
là một vậy. Một cũng chẳng phải một”. Nếu hiểu hai chữ Tịnh Danh là giả hiệu,
lại nói cái gì cứu cánh cùng chẳng cứu cánh ? Không trước không sau, chẳng phải
gốc chẳng phải ngọn, chẳng phải Tịnh chẳng phải Danh, vì chỉ bày cho chúng
sanh bản tánh bất tư nghì giải thoát. Nếu người không thấy tánh, trọn đời chẳng
thấy được lý này.,,"
Vậy theo em nghĩ Người mà ngộ đạo rồi thì nói xuôi cũng được mà nói ngược đâu cũng có sai. cho nên em mong muốn Bác cùng mọi người giải những nghi ngờ mà Tào em đang vướng mắc. Nếu mà những điều Tào em đưa ra là ngớ ngẩn thì cũng xin sám hối và được chỉ dạy thêm
Kính