Người Điếc Nghe Kinh

123456789

Registered
Phật tử
Tham gia
14 Thg 6 2009
Bài viết
491
Điểm tương tác
76
Điểm
28
25587740_184883512249468_8426604200134438111_o.jpg


Tham gia pháp hội giảng kinh, bất cứ nghe hiểu, hoặc nghe không hiểu, đều có sự lợi ích không thể nghĩ bàn. Tôi nhớ lúc tôi giảng kinh tại Tây Lạc Viên ở Hương Cảng, thì có một bà cư sĩ đã hơn sáu mươi tuổi, vì bà ta bị điếc, cho nên mọi người đều gọi bà ta là « bà điếc ». Bà ta họ Trần, pháp danh là Quả Quyên, ở dưới núi Tây Lạc Viên. Mỗi lần tôi giảng kinh, thì dù mưa gió, bà ta cũng từ chân núi đi đến Tây Lạc Viên, hơn ba trăm thềm cấp mới đến được Tây Lạc Viên để nghe kinh. Người điếc mà nghe kinh, thật là đáng quý sự thành tâm của bà ta.

- Có người hỏi bà ta : Bà đến nghe cái gì?

- Bà ta nói: Tôi cũng chẳng biết nghe cái gì ?

Sự tình thì rất là nhiệm mầu như vầy : Một ngày nọ, khi giảng kinh xong, thì mọi người đang niệm: ‘’Nam Mô Liên Trì Hải Hội Phật Bồ Tát.’’ Bà ta hốt nhiên nghe rất rõ ràng. Từ đó về sau, bà ta nghe được lại bình thường. Bà ta rất dụng công tu hành, đó là tâm thành sở cảm, do đó có câu:

Tinh thành sở chí,
Kim thạch vi khai.

Nghĩa là:

Thành tâm đến cực điểm,
Thì vàng đá cũng tan.

Kiên thành tin Phật sẽ có cảm ứng không thể nghĩ bàn.

Bà cư sĩ điếc đó, ngoài sự điếc ra, còn có một chứng bệnh kỳ quái, mỗi ngày phải ăn rất nhiều đồ ăn. Nếu không ăn thì khó mà chịu đựng được. Mỗi lần đến nghe kinh, nghe được nửa giờ thì muốn xuống nhà bếp tìm đồ ăn, bằng không thì chẳng chịu đựng được. Bà ta đi khám rất nhiều bác sĩ, nhưng đều bó tay.

Vào ngày mồng bảy tháng hai, tôi từ núi Ðại Tự trở về Tây Lạc Viên, bà ta bèn nói với tôi:

- ’’Sư phụ ! Trong bụng của con có người nói chuyện.’’

- Tôi nói: Trong bụng của con có người nói chuyện, có phải là con nít chăng ? Con đã hơn sáu mươi tuổi, vẫn còn sinh con cái chăng ?

- Bà ta nói : Con cũng không biết !

- Tôi lại hỏi : Trong bụng của con nói cái gì ?

- Bà ta nói : Sáng sớm con dùng bột làm bánh ăn, thì lúc đó ở trong bụng có người nói rằng: ‘’Tôi không thích ăn vật đó » !

- Con nói : Ngươi không thích ăn thứ nầy, chứ thích ăn cái gì ? Ăn no thì được rồi, còn muốn gì nữa ?

- Lúc đó trong bụng chẳng nói gì nữa, con nghe rất rõ ràng, trong bụng có người nói như thế.

- Tôi nói với bà ta : ‘’Trong bụng của con có con nít biết nói, thì phải sinh nó ra. Tối nay con hãy đi về nhà, vào lúc nửa đêm, con lên trước bàn Phật thắp hương, sau đó nhìn xem có phản ứng gì không »?

Bà ta xuống núi trở về nhà, vào lúc nửa đêm, lên trước bàn Phật đốt hương ngồi yên. Trong lúc tựa như ngủ mà chẳng phải ngủ, tựa như mộng mà chẳng phải mộng, thì nhìn thấy từ trong bụng của bà ta, sinh ra ba đứa con nít mập mạp, rất là lanh lợi khỏe mạnh. Lúc đó, lại thấy Bồ Tát Vi Ðà tay cầm một tô mì nóng, mùi vị thơm phức, ba đứa con nít tranh nhau đến ăn mì. Bồ Tát Vi Ðà bèn xách tai ba đứa con nít, dắt đi mà chẳng biết đi đâu ! Sau đó, bà ta cảm thấy trong bụng trống không, rất là thoải mái. Từ đó về sau, bệnh đói chẳng uống thuốc mà hết, tất cả đều trở lại bình thường.

Bệnh kỳ quái của bà ta do đâu mà có ? Một đêm nọ, lúc đang ngủ, bà ta nhìn thấy ba đứa con nít, đầu mập tai to rất là dễ thương, bèn sinh tâm tham ái. Từ đó ba tiểu quỷ đó vào trong bụng của bà ta. Trải qua ba năm chịu đựng khổ sở, chứng bệnh mới hết. Thứ quái bệnh đó, chẳng có ai tin. Song, không thể không tin, cho nên mới nói là diệu.

Tại sao bà ta mắc chứng bệnh đó ? Vì đời trước, có người cũng mắc chứng bệnh đó. Người đó nói với bà ta, nhưng bà ta không tin, (ở đây cho ta rút bài học rằng điều gì mà ta không biết thì không nên nói bậy kẽo bị mắc tội vọng ngữ và vu oan quả báo rất nguy hiểm) cho nên đời nầy phải thọ quả báo đó. Nhân quả tơ hào không sai.

Chúng ta người tu đạo, thứ nhất là phải có tâm từ bi, bất cứ gặp người nào mắc bệnh đều phải sinh tâm thương xót, phải hết mình giúp đỡ người bệnh để giải trừ bệnh khổ. Bệnh hoạn là một sự khổ trong tám khổ. Lúc đó, nếu gặp người có tâm từ bi an ủi về mặc tinh thần, thì người bệnh sẽ cảm thấy ấm áp vô hạn, tâm trạng khai sáng, bệnh nặng sẽ hóa thành nhẹ, nhẹ thì sẽ hóa không. Ðó là trị liệu về tâm lý, cho nên Phật giáo đồ, đều phải có tư tưởng từ bi thương người. Tuy là người thù địch của chúng ta mắc bệnh, thì cũng phải cứu họ ra khỏi dầu sôi lửa bỏng. Do đó có câu:

Oán nên mở không nên kết.

Ðừng lấy oán báo oán, mà hãy lấy ân báo oán. Có người mưốn biết ba đứa con nít đó là ai ? Nay nói cho các vị biết : Hai đứa là rắn bốn chân ở vùng nhiệt đới, còn gọi là diêm xà, vì nó bò động ở dưới mái nhà, còn đứa kia là ếch. Ðến lúc chúng muốn tác quái, đi khắp nơi hại ngưới. Sau đó, ba đứa con nít đó bị Bồ Tát Vi Ðà bắt đi, thả ở nơi hẻo lánh, không còn tác quái nữa.

Còn có chuyện niệm Chú Đại Bi cứu được chứng bệnh bất trị. Vì hiện tại có người cần niệm Chú Ðại Bi, cho nên hôm nay kể lại chuyện linh nghiệm không thể nghĩ bàn.

Vào mùa Xuân năm trước, Quả Quy và cha của anh ta đi du lịch ở nước Anh, đến nước Anh rồi, cha của anh ta cảm thấy thân thể chẳng được khỏe, bèn vào bệnh viện để khám, thì phát hiện bệnh ung thư, bất đắc dĩ mới về nước để chữa trị. Trải qua một thời gian uống thuốc ở nhà thương cũng chẳng có hiệu quả. Chứng bệnh đó cho đến bây giờ, cũng chẳng có thuốc gì chữa được.

Lúc Quả Quy ở tại Phật Giáo Giảng Đường, thì tham gia đoàn thể của chúng tôi, cũng rất dụng công tu hành. Anh ta thấy bệnh tình của cha càng ngày càng nặng, thì rất nôn nóng. Anh ta tại Trường Ðê (Longbeach) điện thoại hỏi tôi làm thế nào ? (Lúc đó tôi đang ở Hương Cảng), để cha của anh ta không vì bệnh ung thư mà chết, cứu kính có phương pháp gì giải cứu chăng ? Lúc đó, tôi nói với anh ta chỉ có một biện pháp giải cứu, đó là mỗi ngày niệm 108 biến Chú Ðại Bi. Do đó, anh ta chuyên tâm nhất ý niệm Chú Ðại Bi. Sau đó cha của anh ta đi khám lại thì chứng minh bệnh ung thư đã tiêu trừ. Năm nay 1975 bất hạnh vì bệnh khác mà qua đời, nhưng chẳng phải vì bệnh ung thư mà chết.

Quả Quy thành tâm niệm Chú Ðại Bi, cảm ứng bệnh ung thư của cha anh tiêu trừ. Bổn lai có thể sống lâu dài thêm mấy năm, song, cha của anh ta chẳng bỏ hút thuốc, rượu được, cho nên dẫn đến phát bệnh khác mà chết. Tuy cha của anh ta đã chết, nhưng anh ta chẳng sinh tâm thối chuyển, vẫn nỗ lực niệm Chú Ðại Bi như xưa. Các vị hãy tinh tấn như Ðức Phật Thích Ca, đời đời kiếp kiếp đều tinh tấn, chẳng sinh tâm thối chuyển.

Chú Ðại Bi trị được nan y tật chứng, đều hiệu nghiệm không thể nghĩ bàn. Bồ Tát Quán Thế Âm nói với Ðức Phật rằng: ’’Nếu chúng sinh tụng trì Chú Ðại Bi mà không sinh về nước các Ðức Phật, chẳng được vô lượng tam muội biện tài, tất cả sở cầu trong đời hiện tại chẳng toại nguyện, thì thề không thành Chánh Giác, chỉ trừ người đó chẳng thành tâm.’’

Hòa Thượng Tuyên Hóa (Tổ Sư Đời Thứ 9 Của Quy Ngưỡng Thiền Tông)
 
GÓP PHẦN LAN TỎA GIÁ TRỊ ĐẠO PHẬT

Ủng hộ Diễn Đàn Phật Pháp không chỉ là đóng góp vào việc duy trì sự tồn tại của Diễn Đàn Phật Pháp Online mà còn giúp cho việc gìn giữ, phát huy, lưu truyền và lan tỏa những giá trị nhân văn, nhân bản cao đẹp của đạo Phật.

Mã QR Diễn Đàn Phật Pháp

Ngân hàng Vietcombank

DUONG THANH THAI

0541 000 1985 52

Nội dung:Tên tài khoản tại diễn đàn - Donate DDPP(Ví dụ: thaidt - Donate DDPP)

Who read this thread (Total readers: 0)

    TOP 5 Tài Thí

    Bên trên