GIẢI VỀ SI MÊ
Pháp sư Thongkham Medhivongs
Pháp sư Thongkham Medhivongs
MOHA nghĩa vắn tắt là si mê.
Si mê là tiếng thông dụng nhất trong Phật giáo,vì vậy nên tiếng này có nhiều ý nghĩa, không như những tiếng thông thường. Si mê có nghĩa là ngu dại tối tăm không hiểu biết và không phân biệt phải quấy, không nhận thức được sự thật, không có trí tuệ, mờ tối, không sáng suốt, hiểu lầm.
TRẠNG THÁI CỦA SI MÊ
Si mê thật là khó giải hơn tham lam và sân hận. Vì si mê thuộc về sự không thông hiểu. Ta có thể phân biệt được sự thông minh hơn là si mê dốt nát. Vì ta có thể chia sự thông hiểu ra từng ngành chuyên môn,từng hạng. Như hiện giờ có hạng tú tài, cử nhân,.v.v,.Nhưng về sự dốt nát ta không thấy có có hạng dốt thứ này, hạng nọ mà cũng không thấy có ai đứng ra cấp bằng hay chứng nhận rằng người nay ngu dại dốt nát hơn người kiaSự thể ấy ví cũng như ánh sáng có thể chia ra từng hạng như hạng 10 ánh nến, hạng 20 ánh nến.v.v. Nhưng không thấy chia ra ngu dốt A hạng B.v.v Ta có thể dùng tiếng tối mù mịt,v..v nhưng không thể chia hạng tối ấy ra sao
MOHA: SI MÊ LÀ GÌ
Có người hiểu rằng si mê là không thông hiểu. Hiểu như thế là sai lầm. Nếu nói si mê là không thông hiểu thì trên vũ trụ này không có một người nào thông hiểu, vì không có một vị trí thức nào thông hiểu tất cả các ngành, các nghề được. Vị nào thật thông minh thì cũng chỉ chuyên môn về năm ba ngành là cùngNếu muốn biết người si mê hay không ta nên xem ở nơi hành động của người ấy, chớ không nên dựa vào bằng cấp chuyên môn mà cho rằng người này thông minh, người kia ngu dốt.
Si mê đây không phả là sự không thông hiểu, mà cũng không phải là sự thông hiểu.Người có bằng cấp cap thông thái hay là người ngu dốt cũng không gọi là si mê được.
Si mê hay không là do nơi người biết áp dụng sự hiểu biết của mỉnh đúng chỗ đúng lúc. Sự thật có người học thông Tam Tạng chăng nữa mà làm tội lỗi cũng gọi là si mê.
Ta hãy xem lại thân thể ta có tay để làm việc, có chân để đi, tai để nghe, mắt để xem,miệng để nói.v.v. mỗi bộ phận cơ thể có khả năng riêng của nó,ít hay nhiều. Tâm ta có khả năng là biết điều khiển cơ thể bên ngoài, làm việc đúng theo khả năng của nó. Ví nư khi lái xe, tay ôm vo-lang, hai chân giữ lấy thắng và săng,v.v Ta không thể đang lái xe mà đánh đàn được, hay nghĩ sao lãng chuyện khác được. Tâm phải dùng cơ thể này đúng mục đích mới đem lợi ích cho ta.Nếu tâm điềukhiển thân này sai lạc, thì tất nhiên sẽ bị hại. Khi làm sai phận sự như vậy gọi là si mê
Theo PG thì tâm là vật biết thiện, ác, tội phước. Khi tâm bỏ thiện làm ác, hay là làm tội lỗi là vì trong khi ấy tâm bị si mê che ám làm cho tâm tối tăm không phân biệt được thiện ác. Người có tâm ấy gọi là người si mê