SÁT GIỚI THEO QUAN NIỆM CỔ ĐIỂN

phivan

Registered
Phật tử
Tham gia
15 Thg 6 2006
Bài viết
1,138
Điểm tương tác
1
Điểm
38
SÁT GIỚI

Sát giới là một tiêu đề làm cho Phật tử bận tâm rất nhiều . Đây là một cứ điểm cho ngoại giáo tấn công . Tuy sự tấn công của họ như cơn cuồng lũ nhưng nó cũng tan như những gợn sóng tàn .
Trước hết, ta hãy củng cố quan niệm cơ bản cổ điển trước.

Phi Vân
-------------------------------
Phàm các loài sanh từ trứng, thai, ẩm, hóa, tánh vẫn đồng, thấy nghe hiểu biết đâu khác. Chỉ do tạo nghiệp kết oán, nên thọ tên khác hiệu khác. Ngày trước vốn kiếp người, nay sanh đàn giống khác nhau. Hoặc là bạn bè, hoặc là anh em. Thay đổi áo xiêm đai mũ, biến làm mai vảy cánh lông. Vợ quên chồng, chồng quên vợ, con trái cha, cha trái con. Đã thấy đổi đầu khác mặt, lôi về mổ bụng chặt chân. Luống lo tham sống sợ chết, lại không một lời kêu đau khổ. Ngươi giết nó, nó giết ngươi, hắn ăn nó, nó ăn lại hắn, hằng không ngày dứt, mải tạo oan trái. Kiếp kiếp trả nhau, đời đời thù nhau.
Người quay đầu liền đến quê nhà, kẻ phóng tâm hằng chìm địa ngục.
Sách Nho dạy: “Thi ân bố đức.”
Kinh Đạo dạy: “Ái vật háo sanh.”
Phật chỉ cấm sát là giữ giới, ngươi phải để ý tuân hành chớ phạm.

Kệ rằng:
Cánh lông mai vảy trọn hàm linh,
Sợ chết tham sanh nào khác tình.
Từ trước Thánh hiền lòng chẳng nỡ,
Đâu cam thấy chết vẫn tham sanh.

Vua Trần Thái Tôn
------------------------------------------

Diễn Ý (H.T. Thanh Từ)

NĂM GIỚI

Trong bài Năm Giới ngài Trần Thái Tông nhắc nhở người cư sĩ tại gia, nhưng đồng thời cũng ảnh hưởng rất lớn với người xuất gia.
Ảnh hưởng ở hai mặt:

1) Năm giới là căn bản của người xuất gia, nếu thọ Sa-di, Năm giới là đầu trong Mười giới Sa-di, nếu thọ Tỳ-kheo, bốn giới đầu trong Năm giới là Tứ Ba-la-di của Tỳ-kheo.

2) Người xuất gia lấy Năm giới làm căn bản để hướng dẫn Phật tử tu hành, nếu chúng ta không hiểu rành thì sự hướng dẫn không đầy đủ. Thế nên Năm giới là nền tảng của Phật tử tại gia, cũng là trợ duyên lớn cho người xuất gia. Vậy Tăng Ni và Phật tử học Năm giới đều có lợi ích.

SÁT GIỚI

“Phàm các loài sanh từ trứng, thai, ẩm, hóa, tánh vẫn đồng, thấy nghe hiểu biết đâu khác. Chỉ do tạo nghiệp, kết oán, nên thọ tên khác, hiệu khác.”
Mở đầu ngài Trần Thái Tông chỉ rõ tai hại của sự sát sanh. Trong bốn loài noãn sanh, thai sanh, thấp sanh và hóa sanh tuy hình tướng khác nhau song tánh vẫn đồng, thấy nghe hiểu biết không có khác. Chỉ do tạo nghiệp thiện ác sai biệt nên thọ tên khác, hiệu khác, tỷ dụ như tên người, tên súc sanh..., nghiệp có sai biệt chớ thể tánh không khác.
“Ngày trước vốn loài người, nay sanh đàn giống khác nhau.” Như hiện giờ cùng làm người, nhưng kẻ tạo nghiệp thiện, người tạo nghiệp ác. Sau kiếp này, khi sanh trở lại, chúng ta hoặc làm người hoặc làm súc sanh, hay các loài khác... Chúng ta có phước làm người được đầy đủ sáu căn và đủ tất cả nhu cầu, các loài khác thiếu phước hơn phải sanh làm loài vật bị đọa đày khổ sở.
“Hoặc là bạn bè, hoặc là anh em. Thay đổi áo xiêm đai mũ, biến làm mai vảy cánh lông.” Trong đời này hoặc là bạn bè anh em, qua đời khác thay đổi hình thức cũ, có người biến thành loài rùa loài trạnh có mai, hoặc biến thành loài cá loài trăn có vảy, hay loài chim có cánh có lông... Tuy đời này cùng là người, song kiếp tới biến thành khác loại. Lúc ấy còn nhớ nhau không? Thế nên:
“Vợ quên chồng, chồng quên vợ, con trái cha, cha trái con.” Khi xưa là vợ chồng, đổi qua kiếp khác mang hình thức khác, nên quên nhau, cha con cũng không biết được nhau. Vì thế xảy ra những chuyện:
“Đã thấy đổi đầu khác mặt, lôi về mổ bụng chặt chân.” Vì thay đổi đầu mặt, đâu còn nhớ nhau nữa, nên khi xưa là người thân của mình, bây giờ sanh làm gà vịt, mình mổ bụng chặt chân không chút xót thương.
“Luống lo tham sống sợ chết, lại không một lời kêu đau khổ.” Nghe câu này thật là đau đớn! Con vật nào cũng tham sống sợ chết. Như khi gà vịt bị cắt cổ thì giẫy giụa, hay bò lợn bị bắt đem làm thịt thì kêu la, chúng ta đâu có màng tới, chúng tham sống sợ chết, lại không một lời kêu đau khổ vì không biết nói cho người thấu hiểu. Chúng ta không biết nỗi đau đớn của chúng nên sẵn sàng giết không chút xót thương. Mình giết nó, nó oán hận mình. Vì vậy:
“Ngươi giết nó, nó giết ngươi, hắn ăn nó, nó ăn hắn, hằng không ngày dứt, mải tạo oan trái. Kiếp kiếp trả nhau, đời đời thù nhau.” Bây giờ chúng ta giết con vật, nó không giết được mình thì kiếp sau nó sẽ trả thù lại. Ngày nay mình ăn nó thì ngày sau nó ăn lại mình. Cứ ăn nuốt lẫn nhau mãi không có ngày thôi dứt nên oan trái đời kiếp nối tiếp luôn. Như người đập đầu bò, nó oán hận, khi được trở lại làm người, nó chỉ muốn giết lại người đã đập nó. Tại sao người lại muốn giết người? Vì hận đời trước đã gieo, kiếp này gặp lại chỉ muốn giết nhau. Vậy một khi gây oán hận cho ai thì sau này mình phải đền trả khó mà trốn tránh được. Như mình giết loài vật để được ăn ngon thích miệng, kiếp sau nó cũng giết lại mình để được ăn ngon thích miệng.
“Người quay đầu liền đến quê nhà, kẻ phóng tâm hằng chìm địa ngục.” Câu này có tánh cách thiền. Nếu biết quay đầu trở lại liền đến quê nhà, tức là không để tâm đuổi theo dục lạc hay sáu trần thế gian, thì chúng ta thấy được cái chân thật của mình, đó là quê nhà muôn thuở. Quê nhà sẵn có của mình chỉ cần một phen quay đầu nhìn lại thì thấy, chớ không phải là xa. Còn kẻ phóng tâm hằng chìm địa ngục. Nếu người nào hay phóng tâm chạy theo ngoại cảnh, đó là nhân chìm trong địa ngục. Trong câu hết sức gọn này chúng ta thấy rõ ràng hai mặt. Một bên là người tỉnh biết quay đầu trở lại quan sát chính mình để dẹp bỏ những vọng tưởng điên đảo, đó là người trở về quê nhà. Một bên là kẻ mê buông tâm chạy theo ngoại cảnh, sáu trần, đó là nhân để chìm trong địa ngục.
Ngài Trần Thái Tông dẫn chứng: “Sách Nho dạy: Thi ân bố đức. Kinh Đạo dạy: Ái vật háo sanh. Phật chỉ cấm sát là giữ giới, ngươi phải để ý tuân hành chớ phạm.” Đoạn này nói đến ba phần: Nhà Nho dạy: Làm người phải thi ân bố đức, tức là đối với người và các loài vật chúng ta phải đem ân đức ban rải khắp tất cả. Kinh Đạo tức Lão giáo dạy: Ái vật háo sanh. Đối với loài vật mình phải biết thương và biết quí sanh mạng của nó (háo sanh là thích sanh), đừng giết hại nó. Như vậy nhà Nho với Lão giáo nói đơn giản mà hay. Còn Phật giáo dạy thế nào? Phật chỉ cấm sát là giữ giới, lời dạy tuy không văn chương nhưng rất cụ thể. Không nói thương quí, không nói ban ân bố đức, Phật chỉ bảo đừng giết. Lời nói thẳng, đơn giản và thực tế, có tánh cách bắt buộc. Thế nên khi vào đạo, giới đầu tiên là cấm sát sanh tức không được giết hại chúng sanh, đó là háo sanh, đó là thi ân bố đức rồi. Vì thế:
“Ngươi phải để ý tuân hành chớ phạm.” Phạm giới là có tội, phạm giới tức là sát hại chúng sanh.
Lời nói thực tế, không phải lời nói rỗng nói suông. Thế nên trong nhà Phật chúng ta thấy dường như có sự khắt khe bắt buộc giữ giới. Sự thật vì muốn tâm chúng ta lương thiện, đầy đủ phước đức nên đức Phật cấm sát sanh, chúng ta sợ không dám làm những tội ác, đó là chúng ta ái vật, háo sanh rồi.
Để kết thúc, ngài Trần Thái Tông làm bài kệ:
Cánh lông mai vảy trọn hàm linh,
Sợ chết tham sanh nào khác tình.
Từ trước Thánh hiền lòng chẳng nỡ,
Đâu cam thấy chết vẫn tham sanh.
Những loài có cánh có lông, có mai, có vảy, tất cả đều là hàm linh. Hàm linh là những chúng sanh có chứa sẵn tánh linh nơi mình, dù cho khác loại song đều sẵn một tánh linh. Tất cả đều tham sống sợ chết như nhau, kể cả loài người cũng vậy.
Những bậc Thánh hiền ngày xưa lòng không nỡ làm cho chúng sanh chết khi thấy chúng tham sống như mình. Chúng ta biết tham sống không muốn chết, các loài vật cũng vậy, nếu ép chúng chết, đó là tàn nhẫn, là ác tâm.
Đây là bài răn về giới sát. Nếu chúng ta không có tâm giết hại chúng sanh, đó là tâm thi ân bố đức, thương vật háo sanh. Như thế chúng ta đã ngừa tránh được tội lỗi, không gây oan trái để phải đền trả và chịu khổ ở đời sau. Vì vậy đức Phật dạy muốn đời này đời sau đều an vui thì chúng ta đừng sát hại chúng sanh.
---------------------------------
 
GÓP PHẦN LAN TỎA GIÁ TRỊ ĐẠO PHẬT

Ủng hộ Diễn Đàn Phật Pháp không chỉ là đóng góp vào việc duy trì sự tồn tại của Diễn Đàn Phật Pháp Online mà còn giúp cho việc gìn giữ, phát huy, lưu truyền và lan tỏa những giá trị nhân văn, nhân bản cao đẹp của đạo Phật.

Mã QR Diễn Đàn Phật Pháp

Ngân hàng Vietcombank

DUONG THANH THAI

0541 000 1985 52

Nội dung:Tên tài khoản tại diễn đàn - Donate DDPP(Ví dụ: thaidt - Donate DDPP)

batnha

Registered
Phật tử
Tham gia
30 Thg 6 2006
Bài viết
21
Điểm tương tác
0
Điểm
1
Bát Nhã xin giới thiệu một góc nhìn "sát giới" của Tây Tạng:


Sát Giới Qua Cái Nhìn Của Phật Giáo Tây Tạng


Ngày xưa có một con trừu mập mạp, cùng với một con bò, một con dê và một số thú vật nuôi lấy thịt khác, đang ăn cỏ trong sân một tu viện. Đúng lúc đó thì tu viện có khách: một đoàn Lạt-ma ăn chay từ miền Nam đến nay và được tiếp đón niềm nở.

Sau đó, các vị khách nhận ra rằng trong tu viện này các vị tăng sĩ ăn thịt, như thế là không giữ đúng luật cấm sát sinh rồi. Cuối cùng hai bên tranh luận kịch liệt, từ giờ này qua giờ khác. Con trừu tò mò đứng nghe bên cửa sổ.

Môt lão lạt-ma chủ nhà vừa nêu ý kiến: “Vùng miền Bắc lạnh lẽo này không trồng trọt gì được, chúng tôi sẽ chịu chết đói nếu chỉ sống bằng cây cỏ. Đúng là Đức Phật không cho ta giết hại, nhưng nay chúng tôi chỉ ăn thịt thôi”. Lạt-ma của phe kia liền đáp: “nhưng các vị cũng thấy rằng nếu không giết động vật thì thịt đâu mà ăn!”.

Vị Lạt-ma ăn thịt phản đối: “Thế thì các vị mang áo quần giày dép cũng bằng lông thú này. Đó là không kể các vị mặc quần áo sang trọng bằng tơ lụa, trang hoàng bàn thờ cũng bằng tơ lụa. Bộ tơ lụa không phải là nước mắt của hàng trăm kén tằm hay sao? Rồi các tràng hạt bằng ngà voi của các vị, bao nhiêu voi chết cho đủ để các vị làm tràng hạt?”.

Lý luận này buộc các vị Lạt-ma ăn chay phải chịu thua. Phấn khởi, các vị ăn thịt nói tiếp: “Các vị hãy nghĩ đến vô số côn trùng phải mất mạng dưới lưỡi cày bừa. Hay lúc tưới tiêu, hay lúc gặt hái, để cho chúng ta vài can gạo hay ít hoa quả. Nên thà hi sinh mạng sống của con vật duy nhất để duy trì đời sống của nhiều sinh vật còn hơn là để hàng triệu tỉ sinh linh khác chết vì một miếng bánh mì?”.

Con trừu nghe đến đây lấy làm lo ngại. Tất nhiên nó không hiểu hết toàn bộ cuộc tranh cãi này, nhưng tâm lo sợ của nó làm bật lên tiếng kêu be be. Ngoài tiếng trừu kêu, con bò con dê cũng chạy lại và đứng dưới cửa sổ nghe ngóng.

Một Lạt-ma nói: “Nỗi đau khổ của loài hữu tình thật vô biên…… Phần lớn người ta không ai hiểu được tâm thức thú vật khi chúng bị giết để ăn thịt. Nhưng con người phải chịu mọi hậu quả nó gây ra, dù nó không hiểu hết những gì nó làm”. Đến đây thì một Lạt-ma trẻ tuổi đến bên cửa sổ, lẩm nhẩm: “Con xin qui y Phật, con xin qui y Pháp, con xin qui y Tăng”. Các con vật đã nghe câu chuyện này nhiều quá và cảm thấy phần nào yên tâm với lời này. Các con bò, trừu, dê tự nhủ: “con xin qui y với kẻ nào không sát hại con”. Chúng đã nghe nhiều lời thề nguyện và bộ óc đơn giản của chúng thấm nhuần đôi chút

Sau đó các vị tăng ăn chay ra đi. Vị tăng trẻ tuổi nọ bước ra sân, nhưng các con vật bây giờ không sợ sệt gì cả. Bên cạnh vị tăng đó có ông con trai nhà nông đi cùng là người chuyên giết thịt, thế nhưng các con vật đó không lo lắng gì.

Vị Lạt-ma lầm bầm: “Án ma ni, bát mê hồng”, mắt nhìn đàn thú dò xét. Nghe sáu tiếng này, các con vật lấy làm yên dạ vì đó là thần chú đại bi, đó là một tư tưởng vĩ đại, xuyên suốt mọi thứ.

Con trừu tự nhủ: “Cầu cho các vị an lạc, nhờ các vị mà ta được qui y Tăng, qui y với các đệ tử của Phật”. Bỗng nhiên vị tăng tuổi trẻ nọ đi thẳng vào con trừu và quay người đi. Tên đồ tể liền chụp con trừu, cột bốn chân, lôi đi làm thịt.

Con bò và dê hoảng hồn. Chúng bắt đầu nghi ngờ vị Lạt-ma miệng tụng "Án ma ni, bát mê hồng”, chúng bắt đầu nghi ngờ Pháp Phật. Sau một lúc, con bò nghĩ lại, tự nhủ: “Tên trừu có lẽ quá hấp dẫn vì bộ lông và thịt ngon của nó. Nó cũng đâu xứng đáng được qui y Tăng. Chắc vì thế mà vị Lạt-ma nọ phải hi sinh nó. Còn ta nay chắc không nỗi nào, ta đã giúp các vị cày cấy năm này qua năm khác. Ta không qui y Tăng đâu, trong Tăng cũng có đồ tể. Ta qui y Pháp, giáo Pháp của đức Phật”.

Hồi sau, vị Lạt-ma nọ lại ra sân, lần này ông chỉ thẳng vào con bò, miệng niệm chú đại bi không ngớt. Con bò bị kéo đi làm thịt, kêu la thảm thiết. Con dê bắt đầu suy nghĩ vè số phận của mình, về giáo pháp do các vị đang trao truyền .

“May thay, ta là kẻ hoàn toàn vô dụng. Sữa của ta thì cạn, da ta đầy sẹo, thịt ta đắng, đầy gân…… Kẻ nào vô dụng, kẻ đó may mắn. Ta xin qui y Phật, Ngài là người cứu độ tất cả chúng sinh, không phân biệt hữu dụng hay vô dụng”.

Lạt-ma nọ lại ra sân và lần này tới phiên con dê. Trong nhà làm thịt, ba con vật kêu la thảm thiết làm một con dơi phải tỉnh giấc ngủ. Dơi treo mình trên sàn nhà, nhìn xuống đất đầy máu thịt và tự nhủ một cách tỉnh giác: “Phật tính có sẵn trong ta là cái duy nhất cần qui y”.

Sau đó dơi nhắm mắt ngủ tiếp.

SƯ TỬ TUYẾT BỜM XANH

Nguyên tác: Surya Das

Nguyễn Tường Bách dịch
 

phivan

Registered
Phật tử
Tham gia
15 Thg 6 2006
Bài viết
1,138
Điểm tương tác
1
Điểm
38
Sát Giới theo cái nhìn của Thích Chân Tính


Trong Kinh Pháp Cú, Phật dạy:

Ai ai cũng sợ gươm đao
Ai ai cũng sợ sự chết
Lấy lòng mình suy lòng người
Chớ giết chớ bảo người giết.

Tất cả chúng sanh đều có tính tham sanh úy tử. Vì mạng sống là điều rất quý. Tiền bạc mất đi có thể kiếm lại được bằng sức lao động và sự cần kiệm; sức khỏe hao mòn suy yếu có thể phục hồi bằng thuốc men, ăn uống bồi dưỡng. Thế nhưng thân người nếu mất đi muôn kiếp khó được. Chúng ta nên biết mọi nhân lành quả tốt đều từ sự sống mà nảy sanh. Do vậy, với bản tánh tự nhiên ai ai cũng ngán sợ trước những thảm cảnh giết hại dã man, những tai nạn khủng khiếp xảy đến với mình. Cứ suy lòng mình ra lòng người, những gì mình sợ, mình không muốn thì đừng nên tạo cái khổ cho kẻ khác. Như câu Khổng Tử đã nói: "Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân" là thế. Hiểu được mạng sống là quý, giết hại làm mất sự sống kẻ khác là độc ác người Phật tử phải luôn luôn tôn trọng sự sống, không vì tham vọng hay ích lợi riêng tư mà hủy hoại sự sống.

Tránh sát sanh sẽ tạo cho chính bản thân cha mẹ được các điều như:

a.- Nuôi dưỡng lòng từ và dạy con đức tính từ ái.

Tình thương là chất nhựa gắn liền con người với con người, con người với muôn loại động vật khác. Nó làm cho nhân loại chúng sinh gần gũi, thông cảm và thương yêu nhau hơn. Để hiểu rõ điều này qua lịch sử cuộc đời đức Phật ta thấy: khi ngài từ bỏ cung điện nguy nga, vợ đẹp con xinh, một mình dấn thân vào rừng sâu cảnh vắng tầm đạo, sống đơn độc không vũ khí nơi mình, trong khi chung quanh ngài toàn những thú dữ, nhỏ như muỗi mòng, rắn rít, lớn như cọp, beo, sư tử, gấu... Thế nhưng tại sao ngài vẫn ung dung trải qua bao tháng năm nơi rừng thiêng nước độc mà không hề tổn thương đến tính mạng? Đây là điều mà ít ai để ý nhưng rất quan trọng. Hay là đức Phật có phép lạ chăng? Hay ngài có võ thuật cao cường? Hoặc phương thuốc bí truyền nào đó? Không, chẳng có một sức mạnh nào khác hơn tâm bình đẳng và lòng từ bi vô lượng của Ngài. Chính những đức hạnh này là mạng lưới vô hình bao bọc che chở, đồng thời cảm hóa tất cả những thú dữ quy phục dưới chân Ngài.

Để thực tế chứng minh rõ lòng từ và tâm bình đẳng có tác dụng thế nào, hằng ngày trong cuộc sống ta cố gắng thể hiện tình thương và hòa hợp với bà con lối xóm, tận tụy giúp đở họ lúc khó khăn hoạn nạn, chúng ta sẽ cảm thấy mọi người yêu thương, quý mến ta thế nào. Đối với loài vật cũng vậy, nếu ta thương mến chúng chúng sẽ gần gũi và không sợ hãi ta.

Do đó tránh sát sanh cũng có nghĩa là nuôi dưỡng lòng từ, thể hiện tâm bình đẳng với muôn loài, không nở thấy những chúng sinh bị đâm giết, quằn quại đau khổ. Từ tâm niệm ấy sẽ giúp cho ta thông cảm nỗi khổ đau của kẻ yếu và phát khởi tình thương chan chứa đến muôn loài. Do tôn trọng sự sống và lấy từ bi làm phương châm hành động sẽ cảm hóa được con trẻ xa lìa tâm sát hại, nẩy nở đức tính thương người mến vật và biết quý trọng sự sống mở lòng bao dung rộng rãi đến tất cả muôn loài.

b.- Tránh nhân quả báo ứng và thù hận.

Có lẽ làm người ai cũng muốn sống trong sự an vui hạnh phúc, không thích kẻ nào quấy rầy hoặc dùng bạo lực để gây thương tổn đến bản thân. Đó là mong ước của mọi loài động vật. Đúng, chỉ có thế thôi: an vui hạnh phúc và không bị ai quấy rầy sát hại. Tuy nhiên với sức mạnh và sự bất công của con người nói chung, lại tìm sự an vui hạnh phúc trên những đau khổ đọa đày của kẻ khác, thỏa lòng thích khẩu trước những cái chết thê thảm của các loài khác. Nếu đứng về phương diện bình đẳng giữa sự sống với nhau, thì hành động ấy quả thật là "cá lớn nuốt cá bé" hoặc "mạnh được yếu thua". Chúng ta cứ tưởng tượng một con gà đang vùng vẫy trước sức mạnh của con người. Họ đè cánh chúng, trói chân lại, nhổ lông, rồi kề dao vào cổ cứa... í ẹ ghê quá! Máu chảy ra. Thử hỏi con gà ấy có đau khổ, oán thù kẻ cắt cổ nó không? Rồi ta hãy xét qua trường hợp này. Một gia đình nọ đang sống êm ấm hạnh phúc. Bỗng một hôm có toán cướp với vũ khí trong tay xông vào nhà cướp của và bắt con gái hiếp dâm. Người cha thấy vậy quá đau lòng nhào vô can ngăn và bị chúng dùng dao đâm chết. Trước thảm cảnh này vợ và con sẽ nghĩ gì? Có căm tức oán thù bọn cướp ấy không? Nếu có thì làm gì được họ đây hay cũng đành cắn răng nhẫn chịu trước lưỡi dao họng súng kia? Qua hai trường hợp ấy chúng ta thấy chỉ vì sức yếu nên con vật chịu cắt cổ trước sức mạnh của loài người, con người bất lực trước sức mạnh của tập thể uy hiếp, họng súng dọa nạt. Thế nhưng hai trường hợp ấy đâu phải kẻ cô yếu không oán hờn mong ngày báo thù? Nếu xét về nhân quả, không sớm thì muộn kẻ gây ác sẽ gặt ác quả. Kinh Pháp cú dạy: "Người nào cầu hạnh phúc cho mình mà dùng dao gậy phá hoại hạnh phúc kẻ khác, thì sẽ không bao giờ được hạnh phúc".

Một vấn đề nan giải là người mẹ phải đảm đương về việc ăn uống hằng ngày của gia đình, làm sao tránh khỏi sát sanh? Có lẽ nhiều Phật tử băn khoăn lo nghĩ như thế. Ở đây chúng tôi mong rằng quý vị nên cố gắng bằng mọi cách giảm tối đa việc sát sanh. Nếu vì gia đình đòi hỏi hoặc cần ăn thì ta có thể mua những thứ bán sẵn ở chợ đem về nấu nướng. Thế mình không giết, đi mua ở chợ người ta giết sẵn mình ăn cũng là tội vậy? Đúng, nhưng vì không còn giải pháp nào hơn, chúng tôi đành phải đề nghị như thế. Nếu chúng ta không ăn thì đâu có ai giết bán làm gì! Đã ăn thì không trực tiếp cũng gián tiếp khuyến khích kẻ khác sát sanh. Ngoài ra, cha mẹ nên ngăn ngừa và nhắc nhở con trẻ không nên lấy việc giết hại để làm trò giải trí. Chẳng hạn như trường hợp sau mà tôi đã chứng kiến:

Vào buổi tối nọ, sau khi công phu chiều vừa xong, tôi nghe tiếng reo hò ầm ĩ của trẻ con xen lẫn giọng cười thích thú của một số người lớn bên cạnh chùa. Từ trên lầu nhìn xuống, tôi thấy một con chuột đang bị thui sống. Bọn trẻ dùng phương pháp là cột chú chuột bằng sợi kẽm ngang lưng, treo tòn ten thòng đầu xuống, ở phía dưới đốt lửa. Con chuột vì nóng quá phải dãy dụa, kêu la chí chóe. Nhìn chuột vùng vẫy trong cái chết thê thảm, mọi người chung quanh vỗ tay cười reo với trò chơi quái ác này. Sau khi xem, tôi cảm thấy đau xót và thương hại cho lũ trẻ mới lớn đã tập tính sát sanh, vui cười trước sự đau khổ của kẻ khác. Riêng bậc phụ huynh, lẽ nào ta lại đứng xem con trẻ hành động thiếu lương tâm như thế. Đã không ngăn cản lại còn vui cười với chúng, vô tình - hay nói đúng hơn cố ý - ta cũng đồng lõa với việc làm dã man của chúng. Thử hỏi, ở địa vị cha mẹ như vậy có xứng đáng làm mô phạm hoặc đủ tư cách dạy bảo con trẻ không? Vả lại, thử đặt ta vào trường hợp con chuột đang bị thui ấy, ta sẽ cảm thấy thế nào? Hẳn chúng ta vẫn tự hào con người là loài động vật cấp cao, có đầy đủ trí khôn, giàu lòng nhân ái và nhờ những đức tính này mà con người khác hơn loài vật. Nhưng nếu chúng ta hành động theo bản năng, thiếu suy nghĩ, trái lương tâm, thô bạo, dã man thì có khác chi loài thú đâu?

Nên nhớ, ăn để mà sống không phải sống để mà "xực" cho đẫy đà thỏa mãn khẩu vị của mình. Cũng vì cái miệng tham ăn đã đày đọa tấm thân, gây bao nghiệp chướng và chiến tranh ngày nay có ra cũng do từ sự xung đột tranh dành miếng ăn, chỗ ở. Tại sao ta muốn sống, muốn giữ gìn bảo vệ sức khỏe lại đi cướp đoạt sự sống của loài khác tô đắp cho sự sống của mình chứ? Ôi! Quả là bất công và tàn nhẫn vô cùng. Vì phục vụ cho dục vọng, con người đã bày ra đủ mọi cách ăn uống, chế biến đủ các loại cho hợp khẩu vị khiến bao loài vật phải chết thê thảm, đau khổ, rên siết. Thế nhưng "máy xay của Trời tuy chậm, nhưng xay thật kỷ" (The mills of the gods grind slowly, but they grind exceedingly fine - English Proverb). Không sớm thì muộn quả báo sẽ đến cho những ai làm ác. Câu chuyện sau đây sẽ chứng minh điều ấy:

Ở Thượng Hải, có nhà triệu phú họ Bành, một doanh thương cự phú ở đô thị. Ông nghiên cứu được món ăn rất hấp dẫn, mệnh danh là món "quán miết giáp" (rót nước vào chiếc mai ba ba). Ông chế ra một chiếc nồi đất, trên vung có đục một cái lỗ nhỏ vừa bằng đầu con ba ba chui lọt. Rồi cho ba ba vào một nồi nước đem đăït lên trên bếp đun. Dĩ nhiên, một lúc sau nước nóng ba ba chịu không nổi phải tìm lối thoát và nó chỉ còn một cách duy nhất là cho cổ chui ra khỏi lỗ vung nồi, nhưng thân hình thì đâu dễ gì thoát khỏi. Nước càng nóng ba ba chỉ còn biết hả miệng ra chờ chết, thế là nhà cự phú họ Bành đàng hoàng ngồi đổ gia vị vào miệng ba ba (dầu, húng lìu, mỡ, thịt băm nhỏ) rồi bịt kín nồi hầm nhừ thành một món ăn mà họ Bành cho là "dzách lầu" ở trên thế gian này... Họ Bành thường ăn như vậy và thường làm cả trăm con một lúc để đải khách. Thế nhưng "ác giả thì ác báo". Một hôm nhà họ Bành xảy ra hỏa hoạn, lúc ấy họ Bành đang say sưa trong giấc mộng sau một đại tiệc toàn là món miết giáp. Khi phát hiện ra hỏa hoạn, họ Bành tỉnh giấc thì đã muộn, lửa cháy chung quanh, luống cuống họ Bành tìm không ra chìa khóa cửa. Vì là cự phú nên ông rất sợ bị bắt cóc và trộm cướp cho nên lúc nào cũng ở trên phòng kiên cố trên lầu, cửa sắt bao bọc vững chắc. Lửa cháy tứ tung kéo đến gần kề. Cùng đường họ Bành thấy còn một lối thoát duy nhất là chiếc của sổ, ông liền chui đầu qua song sắt, nhưng khốn nỗi thân hình to béo với cái bụng nước lèo không thể lọt qua. Lúc ấy xe cứu hỏa tới, vì đầy khói nên không thấy họ Bành, cứ phun nước vào mặt mũi làm ông chết ngạt, đồng thời trong phòng lửa cháy dần dần thui sống ông trông thật thê thảm. Nhìn cảnh ấy ai cũng liên tưởng tới món miết giáp của ông. Trước kia ông hành hạ những con ba ba vô tội hết sức tàn ác, thì bây giờ ông cũng bị chết trong trường hợp y hệt như những con ba ba nạn nhân của ông. Thật là luật nhân quả có vay có trả, lúc nào cũng cân xứng.

Qua câu chuyện trên ta thấy, lúc thọ hưởng và thỏa mãn khẩu vị trên những đau khổ, quằn quại, rên siết của động vật khác, ta tưởng là thú lắm, sung sướng lắm, bổ béo lắm. Nhưng khi chính ta lâm vào hoàn cảnh ấy ta mới thông cảm được thế nào là nước sôi lửa đốt. Chừng đó ta có oán hận ngọn lửa tàn ác kia saolại dã man "thui" mình không một chút thương tiếc như thế. Dù đã kêu gào than khóc, nguyền rủa nó vẫn cứ mặc nhiên cháy, như họ Bành "rung đùi" lạnh lùng thản nhiên ngồi nhìn con ba ba thò đầu trong nồi nước sôi kia vậy. Quả là trước công lý mọi chúng sanh đều bình đẳng.

"Khi ác nghiệp chưa thành thục người ngu tưởng như đường mật, nhưng khi ác nghiệp đã thành thục họ nhất định chịu khổ đắng cay" (Kinh Pháp Cú).

Sát sinh có rất nhiều hình thức nói chung thì hình thức nào cũng dẫn đến quả báo. Tùy theo hành động thô bạo hay tế nhị, cố sát hay ngộ sát mà có sự nặng nhẹ khác nhau. Tổ Quy Sơn dạy:

"Giả sử bá thiên kiếp
Sở tác nghiệp bất vong
Nhân duyên hội ngộ thời
Quả báo hườn tự thọ".

Nghĩa là dù trải trăm nghìn kiếp, chỗ làm nghiệp chẳng mất, khi nhân duyên đầy đủ, quả báo trở lại mình. Thế nên, tất cả mọi hành động nơi thân khẩu ý phải e dè thận trọng, tránh gây nhân bất thiện. Bởi vì một khi hột giống đã gieo xuống đất không sớm thì muộn, lúc nhân duyên đầy đủ nó liền nẩy mầm đâm chồi. Tích truyện Mục Kiền Liên sau đây sẽ chứng tỏ cho thấy việc sát sanh tạo sự oan trái, thù hận rất lâu dài:

Mục Kiền Liên là một vị đệ tử đứng vào hàng thứ hai trong Thập đại đệ tử của đức Phật, nổi tiếng về phương diện thần thông đệ nhất.

Một lần nọ đang trên đường hóa đạo, đi ngang qua núi Y Tư Xa Lê, Mục Kiền Liên bị bọn Lõa hình ngoại đạo sát hại bằng cách xô đá từ trên núi xuống. Đá rơi loạn xạ như mưa khiến nhục thân của tôn giả dập nhừ tan nát.

Được tin này, các vị Tỳ kheo vô cùng thắc mắc, bèn tập họp lại để cầu thỉnh đức Phật chỉ rõ nguyên do.

- Bạch đức Thế Tôn! Mục Kiền Liên là người có thần thông oanh liệt, tại sao không dùng sức thần để đối kháng với ngoại đạo?

Đức Phật giải thích:

- Các Tỳ kheo! Khi Mục Kiền Liên lâm nạn chẳng phải ông ấy không biết dự phòng để bảo vệ cho mình khỏi tai nạn nhưng thần thông không vượt qua nghiệp lực, vì thần thông không phải là biện pháp cứu cánh, người tu hành chẳng thể đi ngược lại lý nhân quả. Mục Kiền Liên (trong quá khứ làm nghề chài lưới) vì gieo nhân sát sanh nên quả nghiệp sát cần phải kết thúc đời này để được giải thoát vĩnh viễn.

Là một bậc thần thông biến hóa như Mục Kiền Liên còn không tránh khỏi nghiệp quả do mình gây tạo trong quá khứ, huống hồ chúng ta là kẻ phàm phu đầy nghiệp chướng lại không e dè sợ sệt tránh nghiệp sát ư! Thử nghĩ lại coi, mỗi ngày chúng ta sát hại bao nhiêu sinh mạng loài vật? Ở đây chỉ cần đơn cử một ngày giết một con cá thôi và một năm sẽ có 365 con chết, mười năm là 3.650 con; rồi hai mươi, ba mươi, bốn mươi năm cho đến trọn đời, chúng ta sát hại bao nhiêu? Đương nhiên mỗi loài sẽ căm thù một ít, hờn oán chất chồng khiến cho oan oan tương báo, xoay chuyển trong vòng luân hồi lục đạo trả vay vay trả mãi mãi. Đừng tưởng lỗ nhỏ không làm đắm thuyền, tội nhỏ không phải trả báo. Là Phật tử khá nên suy xét cẩn thận điều này.

Chẳng phải bay lên không trung
Chẳng phải lặn xuống đáy biển
Dù tìm khắp thế gian này
Chẳng nơi nào khỏi ác nghiệp. -- (Kinh Pháp Cú).

Những dẫn tích vừa qua đã cho ta hiểu sự báo ứng và oán thù về nghiệp sát. Thế thì theo thiển ý của tôi có lẽ ai ai cũng sợ sự khổ, sợ đau đớn, sợ tai nạn, sợ cực hình, nhất là luân hồi sanh tử. Vậy không lý do gì ta cứ gieo thêm nhân sát sanh nữa. Muốn không có quả ớt thì đừng trồng cây ớt, muốn hết khổ báo đọa đày đền mạng thì đừng nên sát sanh. Vả lại, khi nêu lên mục này, chúng tôi đã dùng hình thức tránh sát sanh để trình bày. Còn sau khi đọc xong đọan trên, quý Phật tử đã hiểu rõ quả báo của sự sát sanh ghê tởm như thế nào. Có lẽ vì tình thương và tránh báo ứng, chúng ta sẽ không ác tâm đang tay giết hại loài vật cho đành.

Miệng người là huyệt mộ, bao tử là mồ chôn, thân là bãi tha ma đã dung chứa biết bao sinh mạng loài vạât phải chết oan uổng đau đớn vì cái xác ô uế giả tạm này. Xét cho kỷ thân thể con người được đúc kết bằng huyết nhục, bằng oan hồn, bằng đau khổ của loài thú. Nghiệp ác chất chồng, oán thù đầy dẫy. Vả lại thân người chỉ tồn tại một thời gian rồi cũng hư hoại, tan rã trả về với cát bụi. Một khi hơi thở ra không trở lại, hỏi có đem theo được cái xác thúi này không, hay cũng chỉ làm cho người đời ghê tởm, vùi sâu dưới ba tấc đất hoặc đốt thành nắm tro tàn vô dụng! Lúc ấy, bao nhiêu máu thịt của súc sinh tô bồi lên thân thể ta còn lại được gì? Rồi ai chịu trách nhiệm về những tội lỗi ấy? Mong rằng Phật tử nói riêng và nhân loại nói chung, ai cũng muốn an vui hạnh phúc thì đừng nên phá hoại sự sống kẻ khác.

"Ta lấy con mắt trí tuệ mà nhìn, thì thấy hết thảy chúng sanh đều là cha mẹ của nhau. Tại sao ta lại bắt giết mà ăn thịt!" (Kinh Niết Bàn)

(Tu Nhà -Thích Chân Tính )
 

phivan

Registered
Phật tử
Tham gia
15 Thg 6 2006
Bài viết
1,138
Điểm tương tác
1
Điểm
38
VỀ CÂU CHUYỆN TÂY TẠNG:

Nhóm Tăng miền Nam, đã không ăn thịt và từ biệt ra đi , đây là đúng, không cần phải thêm ý kiến nữa .

Tại sao nhóm Tăng miền Bắc, ăn thịt và hòa lẫn với dân chúng .

1- Dân chúng không ăn thịt thì sẽ chết đói vì địa phương không trồng trọt đủ rau, củ và trái cây để nuôi tất cả .
Nếu dân chúng không ăn thịt, cả người lẫn vật sẽ cùng chết đói vì tranh nhau rau cỏ và đất trồng trọt .
Giữa mạng con người và con vật, ta đành phải chọn mạng sống con người .

2- Dân chúng tuy ăn thịt nhưng vẫn sống hòa thuận theo đạo lý .

3- Các nhà sư vẫn biết sự đau khổ của chúng sinh, mặc dù phải chấp nhận sự thật phũ phàng .

4- Con giơi trong chuyện cũng gợi ý cho ta:
- Nếu Tu mà nhắm mắt nghe theo người ta thì cũng chẳng khác gì đi vào chỗ chết hoặc sa địa ngục .
- Tu phải biết tìm về Phật Tính (Tìm về Phật Tính là đã đang Tu)

-----------------------------------
 

batnha

Registered
Phật tử
Tham gia
30 Thg 6 2006
Bài viết
21
Điểm tương tác
0
Điểm
1
Góp ý về câu chuyện Tây Tạng:

Nhà sư có phải chịu cộng nghiệp với dân chúng không?

Theo thiển ý, dĩ nhiên là có .
Tuy không sát sanh nhưng có tiếp nhận thực phẩm do sát sanh mà họ chứng kiến;các nhà sư đó sẽ phải ở thế gian tu tập với dân chúng cho đến khi nào họ được phát triển đến trình độ mức sống sung túc có thể trồng trọt đủ và dư nuôi sống dân cư trong vùng, hoặc do sự văn minh và giao tiếp thương mại họ không còn lệ thuộc vào sự sát sanh nữa .

Sự hiện diện của các nhà sư tại đó gần như có tính cách bắt buộc để dẫn dắt chúng sanh sống trong vòng sát sanh luân hồi ra khỏi luân hồi . Có chúng sanh là có Phật, là có Tăng .

Đây là một sự tiến hóa đồng thời của chúng sinh và của Đạo . Ngày nào chúng sinh không còn giết nhau, ngày đó chỉ còn con đường tiến về Đạo mà thôi .
 

phivan

Registered
Phật tử
Tham gia
15 Thg 6 2006
Bài viết
1,138
Điểm tương tác
1
Điểm
38
Phật Tử vốn xem việc ăn uống là để duy trì mạng sống và có sức khoẻ để tinh tiến trên đường tu học . Nên phân biệt sát giới do nguyên nhân : Tham, Sân, Si hoặc do Lục Dục Thất Tình (Hỉ, Nộ, Ái, Ố, . . .) và việc ăn mặn .

Người Phật tử đâu có phải là thánh nhân ! Phật tử có thể ăn chay từ một ngày cho đến lúc vững vàng có thể tiến đến ăn chay trường .
Vì phải Hoà thuận với Đại chúng nên Phật tử cũng có luật tuỳ duyên ăn mặn .

Ăn chay là luyện tập lòng Từ Bi, thương xót chúng sinh . Người ta sống trong xã hội, muốn ăn chay là chuyện khó . Khi thấy một người tập ăn chay nên khuyến khích cổ võ, đừng nên bắt bẻ khi gặp lúc họ ăn mặn . . .

-----------------
còn tiê'p
 

phivan

Registered
Phật tử
Tham gia
15 Thg 6 2006
Bài viết
1,138
Điểm tương tác
1
Điểm
38
(tiếp theo)
----------------
Cũng có người đặt câu hỏi :
"Phật nói trong nước có hàng vạn con trùng ."
Vậy khi uống nước ta cũng sát sanh ! Tắm rửa , đánh răng cũng sát sanh !

Phật là nhà khoa học vĩ đại và tiên tiến hơn ai hết .
Phật cũng đã dậy ta những cái mắt và những cái mắt không thấy .
Nhiều người đơn sơ, chỉ khi nào thấy cảnh sát sanh mới cho là sát sanh . Thật ra giết người bằng lời nói, bằng ý kiến, bằng giấy bút, .v.v... còn tàn ác hơn nhiều .(Ví dụ như hai nước tuyên chiến ví chuyện vi phạm hiệp ước, v. v. . .)

Trở lại vấn đề ăn uống . Phật giáo lấy vô ngã là một trong những điểm chính để tu học . Trong vụ trụ, sự tồn tại là do sự cộng sinh . Các loài đều có sự cộng sinh và tiến hóa chung với nhau .
Ta nên biết trong ruột ta có vô số vi trùng và vi khuẩn, chúng nó có chết đâu, trái lại chúng sinh sôi nẩy nở, kiếp này qua kiếp khác và nếu chúng bôc phát sinh sản làm lệch cán cân sinh học là ta bị suy yếu và có thể lâm bệnh nếu không duy trí lại cân bằng được . Như vậy uống nước không phải là sát sanh, dù Phật có dạy niệm chú (để giải nghiệp cho chúng). Cũng vậy, tắm rửa, đánh răng là gạt bỏ lớp vi trùng đã chết đi để cho lớp vi khhuẩn, vi trùng mới hữu ích mạnh khoẻ sống và cùng sống với cơ thể chúng ta (một tiểu vũ trụ) . . .
------------------

còn tiếp
 

phivan

Registered
Phật tử
Tham gia
15 Thg 6 2006
Bài viết
1,138
Điểm tương tác
1
Điểm
38
(tiếp theo)
Căn bản đối thoại ở đây là chúng ta chưa phải là thánh nhân, tôi đã nhấn mạnh trong một đoạn trước .
Tu không phải là bắt chước, nhưng là học hỏi gương của thánh nhân đã thành .
Thánh nhân có thể hy sinh tánh mạng mình không cần phân biệt phải trái, chỉ cần Phật Pháp hoặc có thể xả bỏ, cho đi tất cả . . .
Không phải nói rằng ta là Phật tử rồi người nào đó đến xin . . . vợ mình hoặc cái gì khác.
Bắt chước là hành động không do lý trí mà do sự ham thích, ganh đua . . .
Dân gian có câu chuyện: con cóc và con bò . Hai con đều có thể kêu Ùm, Ùm được, nhưng con bò Ùm to hơn, con cóc ráng bắt chước kêu to bằng con bò, nhưng vì thân hình quá nhỏ bé không chứa được nhiều hơi bằng con bò nên bị sức ép của hơi bên trong thân thể bộc phát ra, làm tan xác con cóc . . .

Tu là rèn luyện, học tập, tìm hiểu, sửa chữa lỗi lầm, kiên nhẫn, nhận xét sáng suốt và biết quyết định nên làm hay không . . .

Áp dụng trong lãnh vực sát giới cũng vậy: Khi nào tránh được sát giới thì tránh, khi nào không tránh được phải nghiêm trọng thi hành với tấm lòng đại từ, đại bi . . .
và mở con đường sống (tạo sinh lộ) cho chúng sinh . . .
--------------------------
còn tiếp
 

phivan

Registered
Phật tử
Tham gia
15 Thg 6 2006
Bài viết
1,138
Điểm tương tác
1
Điểm
38
(tiếp theo)
------------------
Trong thời đại của chúng ta, bất cứ một cuộc tranh chấp nào cũng có thể giải quyết với một lối thoát danh dự, đây chính là sinh lộ hai bên mở rộng cho nhau để chấm dứt sự tàn sát . . . không hợp với đạo lý con người .

Tôi tạm gói lời Phật dạy trong vài câu thơ:

Khi Nào

Khi nào con người chẳng cần tự vệ,
Cũng chẳng ai cần người bảo vệ,
Nhân gian an lạc đâu phải mê,
Dục sẽ chẳng còn nơi thống trị .


Nếu ai cũng hiểu Phật dạy về sát giới, sự tiến hóa của nhân loại tất sẽ đạt đến sự an lạc về vật chất và cũng sẽ tiến tới an lạc tinh thần , lúc ấy chẳng cần đi tìm niết bàn đâu xa và sẽ thấy nụ cười siêu thoát của Bồ Tát Di Lặc .

Mến,
 

phivan

Registered
Phật tử
Tham gia
15 Thg 6 2006
Bài viết
1,138
Điểm tương tác
1
Điểm
38
THÔNG ĐIỆP HÙNG HỒN CỦA MỘT YOGI TÂY TẠNG


Kyabje Chatral Sangye Dorjee Rinpoche là một trong những Yogi thành tựu nhất hiện còn sống của Phật Giáo Tây Tạng. Ngài sinh vào tháng Sáu năm 1913 tại Kham, Tây Tạng. Mỗi năm ngài cứu thoát hàng triệu thú vật và là một người ăn chay nghiêm nhặt trong hơn bốn mươi năm. Giờ đây ở tuổi cửu tuần, ngài hết sức tích cực trong việc giúp đỡ con người và những thú vật với lòng bi mẫn sâu xa vô lượng. TVA (Những Tình nguyện viên Tây Tạng Bảo vệ Thú vật) có một cuộc phỏng vấn độc quyền với Rinpoche vào ngày 29 tháng Năm, 2005 tại Nepal. Khenpo Dorjee Tsering và Jamphel Rabten ghi lại lời của Rinpoche và Chonyid Zangmo dịch sang Anh ngữ.
Từ khi chúng tôi tới Ấn Độ, tôi là người đầu tiên trở thành người ăn chay. Năm đầu tiên của Nyingma Monlam (1) ở Bodh Gaya không dùng món chay. Qua năm sau tôi tới đó và phát biểu tại một hội nghị của tất cả các Lạt ma Nyingma cao cấp.

Tôi nói với các ngài rằng Bodh Gaya là một địa điểm hết sức đặc biệt, nó thật thiêng liêng đối với tất cả các Phật tử, và nếu ta nói chúng ta tụ họp ở đây để dự Nyingma Monlam nhưng ta lại ăn thịt thì đây là một điều đáng hổ thẹn và là một sỉ nhục to lớn nhất đối với Phật Giáo. Tôi nói từ giờ trở đi họ nên bỏ hẳn món thịt trong Nyingma Monlam. Ngay cả những Lạt ma và tu sĩ Tây tạng cũng ăn thịt! Thật xấu hổ biết bao nếu ngay cả các Lạt ma cũng không thể từ bỏ thịt! Trước tiên các Lạt ma nên cam kết là những người ăn chay trường. Nếu các Lạt ma trở thành người ăn chay thì quý vị có thể nói với các cư sĩ. Khi ấy quý vị cũng nên thuyết phục các tu sĩ trở thành người ăn chay. Nếu những người tu hành hiểu biết nhiều mà lại ăn thịt thì làm thế nào ta có thể trông chờ ở quần chúng ít học, là những người chỉ biết đi theo sau giống như đàn cừu, trở thành người ăn chay?

Trước đây trong phái Sakya, ngài Sachen Kunga Nyingpo đã kiêng thịt và rượu. Từ đó trở đi dần dần trong phái Nyingma có ngài Ngari Pandita Pema Wangyal, một hiện thân của Vua Trisong Detsen. Ngài là người ăn chay trọn đời. Ngoài ra còn có Lạt ma không bộ phái Zhabkar Tsogdrug Rangdrol, ngài sinh ở Amdo và là một người ăn thịt rất nhiều, nhưng khi ngài tới Lhasa và thấy nhiều súc vật bị làm thịt trong lò sát sanh, ngài đã trở thành người ăn chay trong những ngày còn lại của đời ngài. Nhiều đệ tử của ngài cũng trở thành người ăn chay. Nhiều người khác – những hành giả trong phái Sakya, Geluk, Kagyud và Nyingma – đã làm như thế và trở thành người ăn chay.

Ở Kongpo, Gotsang Natsog Rangdrol bảo các tu sĩ kiêng thịt và rượu. Bởi các tu sĩ Kongpo Tsele Gon không tuân lệnh ngài, ngài giận họ và đi tới Gotsang Phug ở Kongpo hạ, và ở đó trong ẩn thất cô tịch trong 20-30 năm. Tránh không làm những ác hạnh như ăn thịt và uống rượu, ngài đã thành tựu chứng ngộ và nổi danh là Gotsang Natsog Rangdrol, một vị Thầy có đầy đủ phẩm tính cao cấp. Tương tự như thế, Nyagla Pema Dudul kiêng thịt và rượu. Ngài đã thiền định trong ẩn thất cô tịch trong 20-30 năm, không nhờ tới thực phẩm của người khác mà tự nuôi sống bằng tinh chất của đá và đất, và đã đạt được thân cầu vồng. Ngài nổi danh là “Pema Duddul thành tựu thân cầu vồng.” Ngài sống vào thời của Nyagke Gonpo Namgyal. Câu chuyện đã xảy ra như vậy.

Khi tôi ở Bhutan, đôi khi thịt được phục vụ trong những buổi lễ lớn hay những lễ cúng dường cho người quá cố. Việc sát sinh cho người quá cố này là một chướng ngại cho sự phát triển tâm linh của người chết và là một trở ngại trên con đường dẫn tới giải thoát. Điều đó không có lợi cho người quá cố.

Tất cả những người sống trong vùng Himalaya đều là Phật tử. Một vài Lạt ma Tamang và Sherpa là người vô minh. Vì muốn ăn thịt và uống rượu, họ nói rằng điều đó là cần thiết bởi họ là tín đồ của Guru Rinpoche, Ngài đã ăn thịt và uống rượu. Nhưng Guru Rinpoche đã hóa sinh một cách kỳ diệu chứ không như các Lạt ma đó sinh ra từ những cha mẹ trong loài người. Guru Rinpoche lừng danh là Đức Phật Thứ Hai. Vị Thầy của các Kinh điển là Đức Phật Thích Ca Mâu Ni và vị Thầy của các tantra (Mật điển) là Guru Rinpoche toàn trí, bậc đã tiên tri thật chính xác những điều sẽ xảy ra trong tương lai. Kiêng thịt là một phương tiện để thế giới được hòa bình. Tôi đã từ bỏ thịt, và tôi cũng không dùng bánh ngọt vì nó có trứng. Ăn thịt và ăn trứng thì giống như nhau. Một quả trứng sẽ nở thành một con gà. Một con gà là một chúng sinh hữu tình. Ví dụ như không có gì khác biệt trong việc giết một bào thai chưa ra đời trong bụng một phụ nữ mang thai và việc giết một đứa trẻ sau khi nó được sinh ra; việc sát sinh đều là một ác hạnh. Đây là lý do tại sao tôi không ăn trứng.

Việc làm của các bạn không vô ích – nó rất hữu ích. Thông điệp này không chỉ dành cho Phật tử; mọi người có suy nghĩ và lập luận đều có thể hiểu được thông điệp này. Đặc biệt là tất cả những khoa học gia và bác sĩ uyên bác hãy suy nghĩ về điều này: hút thuốc lá và ăn thịt có lợi lạc gì không? Như một biểu thị của điều này, người hút thuốc và người không hút thuốc, ai sống thọ hơn? Người hút thuốc và người không hút thuốc, ai có nhiều bệnh tật hơn? Các bạn sinh viên đại học có thể nghĩ về tất cả những lý lẽ và tìm hiểu chúng. Tôi chỉ nói tiếng Tây Tạng; tôi không nói các ngôn ngữ khác, nhưng tôi đã nghiên cứu những giáo lý Luật ngoại và Kim cương thừa nội của Đức Phật. Đặc biệt là tôi từng nghiên cứu các tác phẩm Dzogchen (Đại Viên mãn) của nhiều học giả và yogi. Tất cả các ngài đều nói rằng việc kiêng thịt có lợi cho sự trường thọ.

Nếu tôi nghĩ về gia đình của tôi, chẳng có ai sống quá 60 tuổi; tất cả những thân quyến của tôi đã mất. Nhưng vì tôi rời bỏ quê hương và kiêng thịt và không hút thuốc, hiện nay tôi đã 93 tuổi. Tôi vẫn có thể đi bộ, ngồi và đi đó đây bằng xe hơi hay máy bay. Trước đây ít ngày tôi đã đi Lhakhang Gon ở Helambu, ở đó người ta đang xây mới một tu viện Sherpa.

Các bạn đã yêu cầu tôi nói về những lý do khiến tôi trở thành người ăn chay, và những gì tôi nói với các bạn có thể công bố cho mọi người biết. Những điều tôi nói với các bạn hoàn toàn là sự thật, không phải là điều dối trá. Nó được dựa trên Kinh điển Phật giáo, những giáo lý của các guru, và căn cứ trên kinh nghiệm của riêng tôi, chứ không dựa trên lời lẽ của một ít người tuyên bố mình là học giả.

Đó là lý do tại sao các bạn nên công bố thông điệp này. Tôi cũng rất hoan hỉ trước công đức của các bạn. Những hành động của các bạn chắc chắn là rất tốt lành. Các bạn nên tiếp tục cuộc vận động của các bạn để giáo dục các cư sĩ, và cả những tu sĩ nữa. Các bạn nên nói điều đó cho các Lạt ma và Tulku ngự trên ngai cao và nghĩ rằng mình thật quan trọng, và cũng nói với những người ở địa vị thấp kém nhất, nói với cộng đồng tu sĩ và cả với công chúng, với những người thế tục ở địa vị cao cấp có lương tri tự mình có thể suy luận và cũng nói với những người không có lương tri. Đây là những gì tôi phải nói. Các bạn đã yêu cầu lão già nhu nhược này nói, vì thế tôi đã nói cho các bạn nghe lời khuyên tâm huyết của tôi.

Thông điệp và lý lẽ này phải được công bố; không được che dấu điều gì trong thông điệp này.

Hồi hướng:

Cầu mong mọi chúng sinh đều được hạnh phúc.
Cầu mong mọi cõi thấp mãi mãi trống không,
Bất kỳ nơi đâu có các Bồ Tát,
Cầu mong lời nguyện này được thực hiện./.

Nguyên tác: “A Powerful Message by a Powerful Yogi” by Kyabje Chatral Rinpoche http://www.semchen.org/articles/chatral-rinpoche.htm
Bản dịch Việt ngữ của Thanh Liên

Chú thích:

(1). Monlam, cũng được gọi là Lễ Hội Cầu nguyện Vĩ đại của Phật Giáo Tây Tạng, từ ngày 4 tới 11 tháng 1 theo lịch Tây Tạng. Nyingma Monlam là Lễ hội Cầu nguyện Vĩ đại do phái Nyingma tổ chức.

Xem thêm:
Cam Kết Trì Giữ Đạo Đức của Chatral Rinpoche, Việt ngữ: Thanh Liên

A Powerful Message by a Powerful Yogi
Kyabje Chatral Rinpoche

Kyabje Chatral Sangye Dorjee Rinpoche is one of the most accomplished Tibetan Buddhist Yogis alive today. He was born in June, 1913 in Kham, Tibet. He rescues millions of animals each year and has been a strict vegetarian for over forty five years. Now in his 90's, he is as active as ever, helping humans and animals alike with an unfathomably deep compassion. TVA had an exclusive interview with the Yogi himself on 29th May, 2005 in Nepal. Ven Khenpo Dorjee Tsering and Jamphel Rabten transcribed the Rinpoche's speech and Chonyid Zangmo translated it.

I was the first to become vegetarian since we came to India. The first year of the Nyingma Monlam in Bodh Gaya was non-vegetarian. In the second year I came there and spoke at a meeting of all the high Nyingma Lamas. I told them that Bodh Gaya is a very special place which is holy to all Buddhists, and if we say we are gathered here for the Nyingma Monlam and yet eat meat, this is a disgrace and the greatest insult to Buddhism. I said they should all give up meat from now on, during the Nyingma Monlam. Even the Tibetan lamas and monks eat meat! What a shame if even the lamas can't give up meat! First the lamas should commit themselves to being life-long vegetarians. If the Lamas become vegetarian, and then you can address the lay people. Then also you should urge the monks to become vegetarian. Otherwise if knowledgeable religious people eat meat, how can one expect the ignorant public, who follow along just like sheep, to become vegetarian?

Earlier in the Sakyapas, Sachen Kunga Nyingpo abstained from meat and alcohol. From then on gradually in the Nyingmapas there was Ngari Pandita Pema Wangyal, an emanation of King Trisong Detsen. He was a vegetarian all his life. Also the non-sectarian Lama Zhabkar Tsogdrug Rangdrol: he was born in Amdo and was a heavy meat-eater, but when he went to Lhasa and saw the many animals being slaughtered in the butchers' district of Lhasa, he became vegetarian for the rest of his life. Many of his disciples also became vegetarian. Many others - Sakyapas, Gelugpas, Kagyudpas and Nyingmapas - have done like this and become vegetarian.

In Kongpo, Gotsang Natsog Rangdrol told his monks to abstain from meat and alcohol. Because the Kongpo Tsele Gon monks wouldn't obey his orders, he became angry with them and went to Gotsang Phug in lower Kongpo, and stayed there in isolated retreat for 20-30 years. Abstaining from non-virtuous actions such as eating meat and drinking alcohol, he attained realization and became known as Gotsang Natsog Rangdrol, a highly qualified teacher. Similarly, Nyagla Pema Dudul abstained from meat and alcohol. He meditated in isolated hermitages for 20-30 years, not relying on people's food but rather nourishing himself on the essence of rocks and earth, and attained rainbow body. He is known as "Pema Dudul who attained rainbow body." He lived at the time of Nyagke Gonpo Namgyal. It happened like that.

When I was in Bhutan, sometimes meat would be served during big ceremonies or pujas for dead people. This killing of animals for the dead person is an obstacle for the spiritual evolution of the dead and an impediment on the path to liberation. It is of no benefit to the dead person.

The people in the Himalayan region are all Buddhist. Some of the Tamang and Sherpa lamas are ignorant. Because they want to eat meat and drink alcohol, they say that it is necessary since they are followers of Guru Rinpoche, who ate meat and drank alcohol. But Guru Rinpoche was born miraculously, not like those Lamas who were born from human parents. Guru Rinpoche is known as the Second Buddha. The teacher of the Sutras is Shakyamuni and the teacher of the tantras is the omniscient Guru Rinpoche, who prophesied exactly what will happen in the future. Abstaining from meat is a means of attaining world peace. I have given up meat, and I also don't eat cake since it contains eggs. Eating meat and eating eggs is the same. An egg will hatch into a chicken. A chicken is a sentient being. For example, there is no difference between killing the unborn fetus in a pregnant woman and killing the child after it is born; the killing is the same negative action. This is the reason why I don't eat eggs.

Your work is not useless - it is very useful. This message is not just for Buddhist; everyone who thinks and reasons can understand it. Especially all the learned scientists and doctors should think about this: are smoking and meat-eating beneficial? As an indication of this, who has a longer life span,smokers or non smokers? Who has more illnesses, smokers or non-smokers? You university students can think about all the reasons and figure it out. I only speak Tibetan; I don't speak other languages. But I have studied the Buddha's outer vinaya and inner vajrayana teachings. Especially I have studied the Dzogchen writings of many scholars and yogis. They all say that abstaining from meat is good for longevity.

If I consider my own family, there is no one else who has lived beyond 60; all my relatives are dead. But because I left my homeland and abstain from meat and smoking, I am now 93 years old. I can still walk, sit and get around everywhere by car and plane. A few days ago I went to Lhakhang Gon in Helambu, where they are building a new Sherpa monastery.

You asked me to talk about the reasons for becoming vegetarian, and what I have told you may be publicized. What I have told you is all true, not a lie. It is based on the Buddhist scriptures, the teachings of the gurus, and on my own experience, not on the words of a few people who claim to be scholars.

That is why you should publicize this message. I also rejoice in your virtue. Your actions are definitely virtuous. You should continue your campaign to educate the lay people, and also the ordained people. You should tell it to the lamas and Tulkus who sit on high thrones and think they are important, and also to those of the lowest rank, to the monastic communities and also to the public, to those worldly people in high position with common sense who can reason for themselves and also to those without common sense.

This is what I have to say. You have asked this frail old man to speak, so I have told you my heart advice.

There is a need for this message and the reasoning to be publicized; there is nothing in this message that should be withheld.

Dedication:
May all sentient beings be happy.
May all the lower realms be empty forever.
Wherever the Boddhisattvas live,
May this prayer be realized
----------------
http://www.thuvienhoasen.org/thongdi...on-chatral.htm


Kyabje Chatral Rinpoche
Nguyên tác: “A Powerful Message by a Powerful Yogi” by Kyabje Chatral Rinpoche
Bản dịch Việt ngữ của Thanh Liên
 

zelda

Registered
Phật tử
Tham gia
20 Thg 10 2006
Bài viết
291
Điểm tương tác
0
Điểm
16
Địa chỉ
Ph?t Gi�o Nguy�n Thu?
Vậy cho tôi hỏi :
Để cứu 1 người ta phải giết 100 người. Vậy có phải đã phạm giới sát sinh không ?
 

zelda

Registered
Phật tử
Tham gia
20 Thg 10 2006
Bài viết
291
Điểm tương tác
0
Điểm
16
Địa chỉ
Ph?t Gi�o Nguy�n Thu?
Bạn batnha cho hỏi . Nơi vùng núi ngay cả người còn không có ăn có uống thì sao mà nuôi nổi súc sinh . Vậy sao sát sinh ???
Bạn có thể giải thích dùm tôi không ???
 

phivan

Registered
Phật tử
Tham gia
15 Thg 6 2006
Bài viết
1,138
Điểm tương tác
1
Điểm
38
Zelda,

Zelda cần phải học Phât Pháp nhiều hoặc nên chịu khó quán chiếu nhiều nữa .
Zelda có hiểu "Chân lý" Phật nói là gì không ?
Zelda hãy đọc lại các câu hỏi của Zelda xem nó có ý nghĩa gì không ? và Zelda muốn đem nó vào chân lý nào ?
Khi dùng lời nói để diễn tả "Chân lý" thời "Chân lý" bị lời nói bóp méo .
Con người sinh ra biết nói có ai dạy không ? (Không phải là đọc chữ viết, không có chữ viết con người vẫn nói được) "Chân lý" này ở đâu ?

Mến,
 

zelda

Registered
Phật tử
Tham gia
20 Thg 10 2006
Bài viết
291
Điểm tương tác
0
Điểm
16
Địa chỉ
Ph?t Gi�o Nguy�n Thu?
Zelda đang quán chiếu .
Tôi thây các bạn nói về sát sinh thì tôi hoi về sát sinh.
Bạn nói câu hỏi cua tôi vô ích thì mời bạn noi vô ích ơ đâu ???
Hay các bạn muốn tôi khen các bạn thì các bạn mới vui.
Tính tôi ngay thăng nhìn nhận sự thât khôn tham đắm vô mấy câu khen chê nên các bạn đừng mog chuyện đó .
Bạn hỏi chân lý nằm ơ đâu ??? Bạn hoi vậy ý như bạn chẳng biết lẽ phải là gì ngay từ nhỏ.
Để tôi nói chân lý đơn gian nha .
Muốn làm toán nhân phai học cưu chương . Cái này tôi hoi có là chân lý không .
nếu ai làm khác tức là trai chân lý . Chân lý là cái làm được hiểu được đúng đắng chính xác .
Chứ không là bất kha tư nghì .

Bạn nói tôi phai học thêm vây tôi sẽ thỉnh giáo bạn nhiều nhiều vì có lẽ bạn biết nhiều lắm đây .
 

kimcang

Registered
Phật tử
Tham gia
26 Thg 10 2006
Bài viết
511
Điểm tương tác
69
Điểm
28
Vậy cho tôi hỏi :
Để cứu 1 người ta phải giết 100 người. Vậy có phải đã phạm giới sát sinh không ?

Câu hỏi SAI LẦM.
 

zelda

Registered
Phật tử
Tham gia
20 Thg 10 2006
Bài viết
291
Điểm tương tác
0
Điểm
16
Địa chỉ
Ph?t Gi�o Nguy�n Thu?
Tại sao sai lầm .Câu hỏi này là 1 câu hỏi thiết thực đi sát thực tế . Không giả tạo cũng rất chân thật .
 

tutam

Registered
Phật tử
Tham gia
26 Thg 11 2006
Bài viết
12
Điểm tương tác
0
Điểm
1
Biết thì thưa thốt,
Không biết thì dựa cột mà nghe!
 

zelda

Registered
Phật tử
Tham gia
20 Thg 10 2006
Bài viết
291
Điểm tương tác
0
Điểm
16
Địa chỉ
Ph?t Gi�o Nguy�n Thu?
đúng là tôi không biết nên tôi muốn học hỏi những ai tự nhận biết hơn tôi . Bắt đầu từ bạn tutam.
Mời bạn giải giúp câu hỏi trên .
 

phivan

Registered
Phật tử
Tham gia
15 Thg 6 2006
Bài viết
1,138
Điểm tương tác
1
Điểm
38
Zelda,

Tôi đã gợi ý cho Zelda, Zelda vãn chưa hiểu . Zelda có muốn tôi giải thích cho Zelda như giải thích từng câu từng chữ như cho một em bé Tiểu Học hay là giải thích cho Zelda như giải thích cho một người trưởng thành .
Sát giới đã trình bày trong bài rồi, không bắt buộc phải nhắc lại nữa .

Về câu hỏi của Zelda:
"Để cứu 1 người ta phải giết 100 người. Vậy có phải đã phạm giới sát sinh không ?"

1-Zelda đã hỏi như không đọc kỹ bài Sát sinh .

2-Đây là một câu hỏi vu vơ, không có giá trị vì :

a- Cứu một người, nhưng đó có phải là một tên tội phạm tàn bạo, giết người không gớm tay không ?
b- Mục đích cứu hắn để làm gì, không thấy đề cập đến .


Ngoài ra, tôi có thể giúp ý cho Zelda như sau:

1-Nếu biết rõ người mình cứu đáng cứu, trước hết hãy hy sinh ngay bản thân của Zelda để cứu người đó mà không làm tổn hại người khác .
Nếu Zelda còn nhớ Sử Việt Nam, hãy tìm đọc sự tích Lê Lai cứu Chúa .

2-Nếu người đáng cứu, sau khi được cứu có thể cứu mệnh hệ của một dân tộc, của hàng triệu người, thi đó là bổn phận, người thi hành bổn phận là chánh nghiệp không có gì đáng lo lắng . . .

3- Gangster cứu nhau . . . chỉ đem nhau xuống địa ngục mà thôi .

4- Hãy tìm đọc Công Án :"Thiền Sư Giết Mèo" để quán chiếu, học hỏi .

Zelda đã vừa ý chưa ?

Mến,
 

zelda

Registered
Phật tử
Tham gia
20 Thg 10 2006
Bài viết
291
Điểm tương tác
0
Điểm
16
Địa chỉ
Ph?t Gi�o Nguy�n Thu?
Zelda đâu hoi đơn giản vậy đâu ?
Zelda hoi thế này đây.
Nếu ta gặp 1 kẻ cướp đang bắt giữ 10 người . Kẻ cướp ấy không biết ta đang núp sau lưng và cũng vô tình ta lụm được 1 cây súng ta có khả năng giết kẻ cướp ấy để cứu 10 người vô tội kia . Đây gia dụ như là hero vậy .
Hỏi vậy ta có nên nổ súng cứu 10 người kia không???
Biết rằng giới cấm sát sinh.
 
GÓP PHẦN LAN TỎA GIÁ TRỊ ĐẠO PHẬT

Ủng hộ Diễn Đàn Phật Pháp không chỉ là đóng góp vào việc duy trì sự tồn tại của Diễn Đàn Phật Pháp Online mà còn giúp cho việc gìn giữ, phát huy, lưu truyền và lan tỏa những giá trị nhân văn, nhân bản cao đẹp của đạo Phật.

Mã QR Diễn Đàn Phật Pháp

Ngân hàng Vietcombank

DUONG THANH THAI

0541 000 1985 52

Nội dung:Tên tài khoản tại diễn đàn - Donate DDPP(Ví dụ: thaidt - Donate DDPP)

Who read this thread (Total readers: 0)
    Bên trên