- Tham gia
- 15/6/06
- Bài viết
- 1,138
- Điểm tương tác
- 1
- Điểm
- 38
KINH CHÁNH PHÁP SANGHATA (Tiếp theo)
------------------------------------------------------------------------------------------------
"Ngay lúc ấy, ba mươi triệu quần thần nghe chánh
pháp này đồng loạt chứng quả thập địa, được trí huệ
trong suốt, còn nhà vua an trụ thập địa rồi thành tựu
thiện pháp."
Bồ tát Dược Quân nghe đức Thế tôn kể xong, hỏi
rằng, "Thưa Thế tôn, vì nhân gì, vì duyên gì mà ba
mươi triệu quần thần đạt được trí tuệ trong suốt, an trụ
thập địa?"
Đức Thế tôn đáp, "Dược Quân, ông hãy nghe Như
lai giải thích đây.
Bấy giờ đức Thế tôn mỉm miệng cười, từ miệng
phóng ra tám mươi bốn ngàn tia sáng lớn, đủ cả trăm
vạn sắc màu xen lẫn, xanh, vàng, đỏ, trắng, tía, pha lê,
bạc, chiếu sáng rực rỡ thế giới vô lượng vô biên, rồi về
lại cạnh đức Thế tôn, vòng quanh ba vòng theo chiều
bên phải rồi tan biến vào đỉnh đầu của Phật.
Lúc ấy đại bồ tát Dược Quân từ chỗ ngồi đứng dậy,
vắt một vạt áo lên vai, gối bên phải quì xuống chấm
đất, chắp tay cung kính hướng về đức Thế tôn mà nói,
"Thưa Thế tôn, vì lý do gì Thế tôn mỉm cười? Không
phải vô cớ mà bậc Như lai, ứng cúng, Chánh biến tri
lại mỉm cười."
Đức Thế tôn nói, "Dược Quân, ông có thấy vô số
người từ bốn phương đang về đây tụ họp không?"
Dược Quân đáp, "Thưa không, con không thấy."
Đức Thế tôn nói, "Vậy ông nhìn lại cho kỹ, nhiều
vô cùng tận."
Bấy giờ đại bồ tát Dược Quân quan sát kỹ lưỡng,
thấy phương Đông có một gốc đại thụ tỏa rộng đến
bảy ngàn do tuần. Trên đó có hai mươi lăm ngàn triệu
thân người tụ tập, không nói năng, không thưa hỏi,
không trò truyện, không ăn, không đứng, không đi, chỉ
ngồi chờ im lặng. Phương Nam có một gốc đại thụ tỏa
rộng đến bảy ngàn do tuần. Trên đó có hai mươi lăm
ngàn triệu thân người tụ tập, không nói năng, không
thưa hỏi, không trò truyện, không ăn, không đứng,
không đi, chỉ ngồi chờ im lặng. Phương Tây có một
gốc đại thụ tỏa rộng đến bảy ngàn do tuần. Trên đó có
hai mươi lăm ngàn triệu thân người tụ tập, không nói
năng, không thưa hỏi, không trò truyện, không ăn,
không đứng, không đi, chỉ ngồi chờ im lặng. Phương
Bắc có một gốc đại thụ tỏa rộng đến bảy ngàn do tuần.
Trên đó có hai mươi lăm ngàn triệu thân người tụ tập,
không nói năng, không thưa hỏi, không trò truyện,
không ăn, không đứng, không đi, chỉ ngồi chờ im lặng.
Không gian phía dưới có một gốc đại thụ tỏa rộng đến
bảy ngàn do tuần. Trên đó có hai mươi lăm ngàn triệu
thân người tụ tập, không nói năng, không thưa hỏi,
không trò truyện, không ăn, không đứng, không đi, chỉ
ngồi chờ im lặng.Không gian phía trên có một gốc đại
thụ tỏa rộng đến bảy ngàn do tuần. Trên đó có hai
mươi lăm ngàn triệu thân người tụ tập, không nói
năng, không thưa hỏi, không trò truyện, không ăn,
không đứng, không đi, chỉ ngồi chờ im lặng.
Đại bồ tát Dược Quân mới thưa đức Thế tôn, "Thưa
Như lai, ứng cúng, Chánh biến tri, xin cho con hỏi
một điều."
Đức Thế tôn đáp, "Ông có điều gì thắc mắc cứ hỏi,
Như lai sẽ vì ông mà trả lời tất cả."
Đại bồ tát Dược Quân hỏi, "Thưa Thế tôn, vì sao
vô số thân người như vậy từ bốn phương kéo đến và
ngồi lại đây? Vì sao ở giữa không gian phía trên và
phía dưới lại có năm mươi ngàn triệu người kéo đến,
và ngồi lại? Thưa Thế tôn, vì nhân gì, vì duyên gì mà
có việc như vậy?"
Đức Thế tôn đáp, "Dược Quân, ông hãy tự mình
đến thăm các đấng Như lai trong mười phương thế
giới, hỏi xem những thân người này đến từ cõi nào."
Dược Quân hỏi, "Thưa Thế tôn, con dùng thần lực
nào để đi? Thần lực của Như lai, hay thần lực của
chính mình?"
Đức Thế tôn đáp, "Dược Quân, ông hãy đi bằng
thần lực của chính mình."
Đại bồ tát Dược Quân nghe xong, theo hướng bên
phải của đức Thế tôn đi quanh ba vòng, rồi thân hình
biến mất ngay nơi ấy. Sau khi đi qua hơn chín mươi
sáu triệu thế giới, đại bồ tát Dược Quân đến thế giới
tên gọi Nguyệt Đăng [Chandrapradipa]. Vị Như lai,
ứng cúng, Chánh biến tri của cõi ấy tên là Nguyệt
Thượng Cảnh Giới [Chandravati-kshetra]. Như lai
Nguyệt Thượng Cảnh Giới đang thuyết Pháp cho tám
mươi ngàn triệu đại bồ tát.
Khi ấy đại bồ tát Dược Quân tới cõi Nguyệt Đăng,
đến bên Phật, mang đỉnh đầu lạy ngang chân đức Thế
tôn Nguyệt Thượng Cảnh Giới, bậc Như lai, ứng
cúng, Chánh biến tri, rồi đứng dậy chắp tay cung kính
hướng về đức Thế tôn, nói rằng, "Thưa Thế tôn con từ
cõi Phật của đức Thế tôn Thích ca mâu ni Như lai, tại
cõi Ta bà, đã vượt chín mươi sáu ngàn triệu thế giới để
đến đây. Không nơi nào con thấy được nhiều thân
người như con đã thấy ở cõi ấy. Thưa đức Thế tôn, vì
nguyên do gì trong Pháp hội của đức Thế tôn Thích ca
mâu ni Như lai tại cõi Ta bà lại có nhiều thân người từ
mười phương về tụ họp đông đảo như vậy? Con chưa
từng thấy số lượng thân người nhiều như số lượng thân
người đang trú ở cõi Ta bà."
Đức Thế tôn Nguyệt Thượng Cảnh Giới đáp,
"Dược Quân, ngay chính nơi ấy, họ thường lang thang
và ở lại."
Dược Quân hỏi, "Thưa Thế tôn, vì sao lại như
vậy?"
Đức Thế tôn đáp, "Họ từ cây gỗ vô tri sinh ra."
Dược Quân nói, "Con chưa từng nghe nói có chúng
sinh nào lại từ cây gỗ vô tri sinh ra."
Đức Thế tôn đáp, "Dược Quân, ông chưa từng nghe
nói thật sao?"
Dược Quân đáp, "Thưa Thế tôn, con chưa từng
nghe qua, chưa từng được thấy."
Đức Thế tôn đáp, "Dược Quân, ông muốn thấy
không? Như lai sẽ chỉ cho ông thấy."
Dược Quân thưa, "Thưa Thế tôn, con rất muốn.
Thưa Thiện thệ, con rất muốn."
Bấy giờ Đức Thế tôn Nguyệt Thượng Cảnh Giới
Như lai duỗi cánh tay. Từ cánh tay Phật sinh ra một
trăm ngàn triệu thân người. Mỗi thân người duỗi ra
một trăm cánh tay, rãi các loại hương hoa hương xoa
cúng dường Như lai. Khi ấy đức Thế tôn Nguyệt
Thượng Cảnh Giới Như lai hỏi đại bồ tát Dược Quân,
"Ông bây giờ thấy được chưa, Dược Quân? có thấy
thân người đang rãi hương hoa hương xoa cúng dường
Như lai?"
Dược Quân đáp, "Thưa Thế tôn, con có thấy, thưa
Thiện thệ, con có thấy."
Đức Thế tôn dạy, "Thế đó, thân người vô tri hiện
ra. Thế đó, con người vô tri ra đời."
Một trăm triệu thân người, mỗi thân duỗi ra một
trăm cánh tay, và đều rơi đọa. Dược Quân nói, "Thưa
Thế tôn, vì sao lại như vậy? Thưa Thiện thệ, vì sao
trăm cánh tay mà trong khoảnh khắt có thể rơi đọa như
vậy? Thưa Thế tôn, cúng dường với hàng trăm cánh
tay mà vẫn chưa giải thoát, vậy người chỉ có hai tay
giải thoát được còn hiếm đến mức nào!"
Đức Thế tôn đáp, "Ông nói đúng lắm, Dược Quân.
Tương tự như vậy, thân người vô tri sinh, vô tri diệt.
Dược Quân, ông nên biết xác thân này là vật vô tri,
như mộng như huyễn."
Dược Quân hỏi, "Thưa Thế tôn, thân người ấy có
phải cũng có kẻ ít tuổi, có kẻ nhiều tuổi?"
Đức Thế tôn đáp, "Đúng vậy, Dược Quân, có kẻ ít
tuổi, có kẻ nhiều tuổi."
Dược Quân lại hỏi, "Thưa Thế tôn, vậy ai là kẻ ít
tuổi? ai là kẻ nhiều tuổi?"
Đức Thế tôn đáp, "Những kẻ ông vừa thấy rơi đọa
đó, là kẻ nhiều tuổi, còn những người do cây sinh ra là
kẻ ít tuổi."
Dược Quân nói, "Xin Thế tôn cho con được gặp
những người ít tuổi."
Bấy giờ Đức Thế tôn Nguyệt Thượng Cảnh Giới
đưa bàn tay phải ra; từ mười phương, một trăm ngàn
triệu thân người tụ họp lại. Từ không gian phía trên và
phía dưới, năm mươi triệu thân người tụ họp lại. Tất cả
đều không quì đảnh lễ đức Thế tôn cũng không thưa
gởi, chỉ đứng im lặng.
Khi ấy đại bồ tát Dược Quân nói, "Thưa Thế tôn, vì
sao những người này không nói năng mà chỉ đứng im
lặng?"
Đức Thế tôn đáp, "Dược Quân, ông không biết
sao? Cõi này vô tri không nói, cũng không hiểu chánh
pháp. Vì sao? Dược Quân, có những người ít tuổi
trong Pháp hội này không biết sinh, không hiểu diệt.
Dù có thấy khổ não lớn lao của già, bệnh, sầu muộn,
khóc than, yêu phải xa, ghét phải gần, chết và chết
không đúng kỳ, họ vẫn không xúc động, không chán
ngán. Vậy họ lấy gì để hiểu? Dược Quân, họ là những
người cần được giáo hóa luôn luôn."
Nghe xong đại bồ tát Dược Quân nói, "Thưa Thế
tôn, vậy những kẻ ít tuổi không biết chánh pháp ấy, họ
đến từ đâu? đi về đâu? sẽ tái sinh về cõi nào?"
Đức Thế tôn đáp, "Dược Quân, ông hãy nghe đây.
Thân người họ có không phải là sản phẩm của thợ
vàng, thợ hàn, thợ mộc, cũng không phải do thợ thủ
công nắn đất mà thành. Thân ấy cũng không vì sợ vua
mà hiện ra. Thân ấy do nghiệp mà thành, từ phối hợp
nam nữ sinh ra. Kiếp này sang kiếp khác họ được dạy
nhiều tiểu xảo, gặp lắm nỗi đau bén nhọn triền miên,
toàn là kết quả của ác nghiệp đã làm trong quá khứ.
Dược Quân, ở cõi này, những kẻ ít tuổi chưa tỉnh thức
sẽ phải chịu nhiều khổ đau như vậy. Vì lý do ấy họ
không nói năng trò chuyện. Họ không nói lời nào cả.
Dược Quân, những người ít tuổi này không biết điều
lành, không biết sinh, không biết diệt, nên sẽ không
đạt được thân người. Dược Quân, những người như
vậy được gọi là "người ít tuổi."
Dược Quân lại hỏi, "Thưa Thế tôn, vậy người ít
tuổi sinh ra như thế nào? chết đi ra sao?"
Đức Thế tôn đáp, "Dược Quân, giống như người
cầm củi đưa vào trong lửa, củi sẽ bắt lửa cháy sáng.
Thân thể con người cũng tương tự như vậy, đầu tiên
sinh vào thân người. Sau khi sinh, thì có cảm xúc."
Dược Quân hỏi, "Ở đây ai là người có sự sinh toàn
hảo? Ai là người đã đạt Đại niết bàn?"
Đức Thế tôn đáp, "Dược Quân, đúng như ông hỏi,
Phật đà có sự sinh toàn hảo, Như lai đã đạt Đại Niết
bàn. Ví như có người bị vua nhốt vào hầm tối. Vào
hầm rồi nhìn đâu cũng chỉ thấy bóng tối thăm thẳm.
Lại có người khi xưa đã từng chịu nhiều khổ não, nay
thấy người này bị đưa vào chỗ tối, nghĩ rằng, ‘Người
này chưa từng trải qua cảnh tối tăm như vậy, chắc
chắn không thể thích nghi, e chết mất thôi.’ Nghĩ vậy
mới đốt một ngọn lửa nhỏ phía sau nhà để khích lệ an
ủi người đang bị nhốt. Không ngờ ngọn lửa tình cờ bốc
lớn, lan rộng, cả tòa nhà bốc cháy, thiêu chết người.
Nhà vua nghe tin có người chết, trong lòng xốn xang
nghĩ rằng, ‘Từ nay ta sẽ thôi không nhốt người vào
hầm tối.’ Rồi nói với người trong vương quốc, ‘Các
người đừng sợ hãi, rồi các người sẽ được bình an. Từ
nay về sau sẽ không còn ai đánh đập nhốt các người
vào hầm tối. Ta sẽ không hại mạng sống của các
người. Không cần phải sợ hãi nữa.’
"Dược Quân, tương tự như vậy, Như lai là người
đốt tan mọi phiền não, chữa lành mọi bịnh khổ. Như
người kia nhà cháy thân cũng cháy, vì bình an phúc
lạc của chúng sinh mà giải thoát tất cả ra khỏi vòng tù
tội, Như lai cũng vậy, xả bỏ mọi ô nhiễm tham sân si,
xuất hiện trong cõi thế như ngọn đèn soi sáng chúng
sinh, giải thoát tất cả ra khỏi địa ngục, ra khỏi thân súc
sinh, quỉ đói [ngạ quỉ] hay a tu la. Chúng sinh ít tuổi
hay nhiều tuổi, Như lai đều giải thoát cả."
Khi ấy trên không rãi xuống âm thanh hát lời kệ,
"Ruộng phước tuyệt hảo
Ruộng phước tối thắng
Đã khéo bày mở,
Hạt giống gieo vào
Không bị mất đi.
Ruộng phước Phật đà,
Cõi Phật thanh tịnh,
Khai mở chánh pháp
Của đấng Đại Hùng.
Đạo sư vận dụng
Kho tàng trí tuệ,
Độ dẫn chúng sinh
Vào cõi niết bàn.
Xuất hiện cõi thế,
An lạc cõi trần,
Thanh tịnh cõi Phật,
Những người nhiều tuổi
Cùng người ít tuổi
Trong toàn ba cõi
Đều được cứu thoát
Ra khỏi luân hồi.
Phật đóng tất cả
Cửa vào địa ngục,
Cửa vào súc sinh,
Cửa vào ngạ quỉ,
Nhờ đó thế gian
Cùng cõi xuất thế
Đều được thanh tịnh."
-------------------------------------
(còn tiếp)
------------------------------------------------------------------------------------------------
"Ngay lúc ấy, ba mươi triệu quần thần nghe chánh
pháp này đồng loạt chứng quả thập địa, được trí huệ
trong suốt, còn nhà vua an trụ thập địa rồi thành tựu
thiện pháp."
Bồ tát Dược Quân nghe đức Thế tôn kể xong, hỏi
rằng, "Thưa Thế tôn, vì nhân gì, vì duyên gì mà ba
mươi triệu quần thần đạt được trí tuệ trong suốt, an trụ
thập địa?"
Đức Thế tôn đáp, "Dược Quân, ông hãy nghe Như
lai giải thích đây.
Bấy giờ đức Thế tôn mỉm miệng cười, từ miệng
phóng ra tám mươi bốn ngàn tia sáng lớn, đủ cả trăm
vạn sắc màu xen lẫn, xanh, vàng, đỏ, trắng, tía, pha lê,
bạc, chiếu sáng rực rỡ thế giới vô lượng vô biên, rồi về
lại cạnh đức Thế tôn, vòng quanh ba vòng theo chiều
bên phải rồi tan biến vào đỉnh đầu của Phật.
Lúc ấy đại bồ tát Dược Quân từ chỗ ngồi đứng dậy,
vắt một vạt áo lên vai, gối bên phải quì xuống chấm
đất, chắp tay cung kính hướng về đức Thế tôn mà nói,
"Thưa Thế tôn, vì lý do gì Thế tôn mỉm cười? Không
phải vô cớ mà bậc Như lai, ứng cúng, Chánh biến tri
lại mỉm cười."
Đức Thế tôn nói, "Dược Quân, ông có thấy vô số
người từ bốn phương đang về đây tụ họp không?"
Dược Quân đáp, "Thưa không, con không thấy."
Đức Thế tôn nói, "Vậy ông nhìn lại cho kỹ, nhiều
vô cùng tận."
Bấy giờ đại bồ tát Dược Quân quan sát kỹ lưỡng,
thấy phương Đông có một gốc đại thụ tỏa rộng đến
bảy ngàn do tuần. Trên đó có hai mươi lăm ngàn triệu
thân người tụ tập, không nói năng, không thưa hỏi,
không trò truyện, không ăn, không đứng, không đi, chỉ
ngồi chờ im lặng. Phương Nam có một gốc đại thụ tỏa
rộng đến bảy ngàn do tuần. Trên đó có hai mươi lăm
ngàn triệu thân người tụ tập, không nói năng, không
thưa hỏi, không trò truyện, không ăn, không đứng,
không đi, chỉ ngồi chờ im lặng. Phương Tây có một
gốc đại thụ tỏa rộng đến bảy ngàn do tuần. Trên đó có
hai mươi lăm ngàn triệu thân người tụ tập, không nói
năng, không thưa hỏi, không trò truyện, không ăn,
không đứng, không đi, chỉ ngồi chờ im lặng. Phương
Bắc có một gốc đại thụ tỏa rộng đến bảy ngàn do tuần.
Trên đó có hai mươi lăm ngàn triệu thân người tụ tập,
không nói năng, không thưa hỏi, không trò truyện,
không ăn, không đứng, không đi, chỉ ngồi chờ im lặng.
Không gian phía dưới có một gốc đại thụ tỏa rộng đến
bảy ngàn do tuần. Trên đó có hai mươi lăm ngàn triệu
thân người tụ tập, không nói năng, không thưa hỏi,
không trò truyện, không ăn, không đứng, không đi, chỉ
ngồi chờ im lặng.Không gian phía trên có một gốc đại
thụ tỏa rộng đến bảy ngàn do tuần. Trên đó có hai
mươi lăm ngàn triệu thân người tụ tập, không nói
năng, không thưa hỏi, không trò truyện, không ăn,
không đứng, không đi, chỉ ngồi chờ im lặng.
Đại bồ tát Dược Quân mới thưa đức Thế tôn, "Thưa
Như lai, ứng cúng, Chánh biến tri, xin cho con hỏi
một điều."
Đức Thế tôn đáp, "Ông có điều gì thắc mắc cứ hỏi,
Như lai sẽ vì ông mà trả lời tất cả."
Đại bồ tát Dược Quân hỏi, "Thưa Thế tôn, vì sao
vô số thân người như vậy từ bốn phương kéo đến và
ngồi lại đây? Vì sao ở giữa không gian phía trên và
phía dưới lại có năm mươi ngàn triệu người kéo đến,
và ngồi lại? Thưa Thế tôn, vì nhân gì, vì duyên gì mà
có việc như vậy?"
Đức Thế tôn đáp, "Dược Quân, ông hãy tự mình
đến thăm các đấng Như lai trong mười phương thế
giới, hỏi xem những thân người này đến từ cõi nào."
Dược Quân hỏi, "Thưa Thế tôn, con dùng thần lực
nào để đi? Thần lực của Như lai, hay thần lực của
chính mình?"
Đức Thế tôn đáp, "Dược Quân, ông hãy đi bằng
thần lực của chính mình."
Đại bồ tát Dược Quân nghe xong, theo hướng bên
phải của đức Thế tôn đi quanh ba vòng, rồi thân hình
biến mất ngay nơi ấy. Sau khi đi qua hơn chín mươi
sáu triệu thế giới, đại bồ tát Dược Quân đến thế giới
tên gọi Nguyệt Đăng [Chandrapradipa]. Vị Như lai,
ứng cúng, Chánh biến tri của cõi ấy tên là Nguyệt
Thượng Cảnh Giới [Chandravati-kshetra]. Như lai
Nguyệt Thượng Cảnh Giới đang thuyết Pháp cho tám
mươi ngàn triệu đại bồ tát.
Khi ấy đại bồ tát Dược Quân tới cõi Nguyệt Đăng,
đến bên Phật, mang đỉnh đầu lạy ngang chân đức Thế
tôn Nguyệt Thượng Cảnh Giới, bậc Như lai, ứng
cúng, Chánh biến tri, rồi đứng dậy chắp tay cung kính
hướng về đức Thế tôn, nói rằng, "Thưa Thế tôn con từ
cõi Phật của đức Thế tôn Thích ca mâu ni Như lai, tại
cõi Ta bà, đã vượt chín mươi sáu ngàn triệu thế giới để
đến đây. Không nơi nào con thấy được nhiều thân
người như con đã thấy ở cõi ấy. Thưa đức Thế tôn, vì
nguyên do gì trong Pháp hội của đức Thế tôn Thích ca
mâu ni Như lai tại cõi Ta bà lại có nhiều thân người từ
mười phương về tụ họp đông đảo như vậy? Con chưa
từng thấy số lượng thân người nhiều như số lượng thân
người đang trú ở cõi Ta bà."
Đức Thế tôn Nguyệt Thượng Cảnh Giới đáp,
"Dược Quân, ngay chính nơi ấy, họ thường lang thang
và ở lại."
Dược Quân hỏi, "Thưa Thế tôn, vì sao lại như
vậy?"
Đức Thế tôn đáp, "Họ từ cây gỗ vô tri sinh ra."
Dược Quân nói, "Con chưa từng nghe nói có chúng
sinh nào lại từ cây gỗ vô tri sinh ra."
Đức Thế tôn đáp, "Dược Quân, ông chưa từng nghe
nói thật sao?"
Dược Quân đáp, "Thưa Thế tôn, con chưa từng
nghe qua, chưa từng được thấy."
Đức Thế tôn đáp, "Dược Quân, ông muốn thấy
không? Như lai sẽ chỉ cho ông thấy."
Dược Quân thưa, "Thưa Thế tôn, con rất muốn.
Thưa Thiện thệ, con rất muốn."
Bấy giờ Đức Thế tôn Nguyệt Thượng Cảnh Giới
Như lai duỗi cánh tay. Từ cánh tay Phật sinh ra một
trăm ngàn triệu thân người. Mỗi thân người duỗi ra
một trăm cánh tay, rãi các loại hương hoa hương xoa
cúng dường Như lai. Khi ấy đức Thế tôn Nguyệt
Thượng Cảnh Giới Như lai hỏi đại bồ tát Dược Quân,
"Ông bây giờ thấy được chưa, Dược Quân? có thấy
thân người đang rãi hương hoa hương xoa cúng dường
Như lai?"
Dược Quân đáp, "Thưa Thế tôn, con có thấy, thưa
Thiện thệ, con có thấy."
Đức Thế tôn dạy, "Thế đó, thân người vô tri hiện
ra. Thế đó, con người vô tri ra đời."
Một trăm triệu thân người, mỗi thân duỗi ra một
trăm cánh tay, và đều rơi đọa. Dược Quân nói, "Thưa
Thế tôn, vì sao lại như vậy? Thưa Thiện thệ, vì sao
trăm cánh tay mà trong khoảnh khắt có thể rơi đọa như
vậy? Thưa Thế tôn, cúng dường với hàng trăm cánh
tay mà vẫn chưa giải thoát, vậy người chỉ có hai tay
giải thoát được còn hiếm đến mức nào!"
Đức Thế tôn đáp, "Ông nói đúng lắm, Dược Quân.
Tương tự như vậy, thân người vô tri sinh, vô tri diệt.
Dược Quân, ông nên biết xác thân này là vật vô tri,
như mộng như huyễn."
Dược Quân hỏi, "Thưa Thế tôn, thân người ấy có
phải cũng có kẻ ít tuổi, có kẻ nhiều tuổi?"
Đức Thế tôn đáp, "Đúng vậy, Dược Quân, có kẻ ít
tuổi, có kẻ nhiều tuổi."
Dược Quân lại hỏi, "Thưa Thế tôn, vậy ai là kẻ ít
tuổi? ai là kẻ nhiều tuổi?"
Đức Thế tôn đáp, "Những kẻ ông vừa thấy rơi đọa
đó, là kẻ nhiều tuổi, còn những người do cây sinh ra là
kẻ ít tuổi."
Dược Quân nói, "Xin Thế tôn cho con được gặp
những người ít tuổi."
Bấy giờ Đức Thế tôn Nguyệt Thượng Cảnh Giới
đưa bàn tay phải ra; từ mười phương, một trăm ngàn
triệu thân người tụ họp lại. Từ không gian phía trên và
phía dưới, năm mươi triệu thân người tụ họp lại. Tất cả
đều không quì đảnh lễ đức Thế tôn cũng không thưa
gởi, chỉ đứng im lặng.
Khi ấy đại bồ tát Dược Quân nói, "Thưa Thế tôn, vì
sao những người này không nói năng mà chỉ đứng im
lặng?"
Đức Thế tôn đáp, "Dược Quân, ông không biết
sao? Cõi này vô tri không nói, cũng không hiểu chánh
pháp. Vì sao? Dược Quân, có những người ít tuổi
trong Pháp hội này không biết sinh, không hiểu diệt.
Dù có thấy khổ não lớn lao của già, bệnh, sầu muộn,
khóc than, yêu phải xa, ghét phải gần, chết và chết
không đúng kỳ, họ vẫn không xúc động, không chán
ngán. Vậy họ lấy gì để hiểu? Dược Quân, họ là những
người cần được giáo hóa luôn luôn."
Nghe xong đại bồ tát Dược Quân nói, "Thưa Thế
tôn, vậy những kẻ ít tuổi không biết chánh pháp ấy, họ
đến từ đâu? đi về đâu? sẽ tái sinh về cõi nào?"
Đức Thế tôn đáp, "Dược Quân, ông hãy nghe đây.
Thân người họ có không phải là sản phẩm của thợ
vàng, thợ hàn, thợ mộc, cũng không phải do thợ thủ
công nắn đất mà thành. Thân ấy cũng không vì sợ vua
mà hiện ra. Thân ấy do nghiệp mà thành, từ phối hợp
nam nữ sinh ra. Kiếp này sang kiếp khác họ được dạy
nhiều tiểu xảo, gặp lắm nỗi đau bén nhọn triền miên,
toàn là kết quả của ác nghiệp đã làm trong quá khứ.
Dược Quân, ở cõi này, những kẻ ít tuổi chưa tỉnh thức
sẽ phải chịu nhiều khổ đau như vậy. Vì lý do ấy họ
không nói năng trò chuyện. Họ không nói lời nào cả.
Dược Quân, những người ít tuổi này không biết điều
lành, không biết sinh, không biết diệt, nên sẽ không
đạt được thân người. Dược Quân, những người như
vậy được gọi là "người ít tuổi."
Dược Quân lại hỏi, "Thưa Thế tôn, vậy người ít
tuổi sinh ra như thế nào? chết đi ra sao?"
Đức Thế tôn đáp, "Dược Quân, giống như người
cầm củi đưa vào trong lửa, củi sẽ bắt lửa cháy sáng.
Thân thể con người cũng tương tự như vậy, đầu tiên
sinh vào thân người. Sau khi sinh, thì có cảm xúc."
Dược Quân hỏi, "Ở đây ai là người có sự sinh toàn
hảo? Ai là người đã đạt Đại niết bàn?"
Đức Thế tôn đáp, "Dược Quân, đúng như ông hỏi,
Phật đà có sự sinh toàn hảo, Như lai đã đạt Đại Niết
bàn. Ví như có người bị vua nhốt vào hầm tối. Vào
hầm rồi nhìn đâu cũng chỉ thấy bóng tối thăm thẳm.
Lại có người khi xưa đã từng chịu nhiều khổ não, nay
thấy người này bị đưa vào chỗ tối, nghĩ rằng, ‘Người
này chưa từng trải qua cảnh tối tăm như vậy, chắc
chắn không thể thích nghi, e chết mất thôi.’ Nghĩ vậy
mới đốt một ngọn lửa nhỏ phía sau nhà để khích lệ an
ủi người đang bị nhốt. Không ngờ ngọn lửa tình cờ bốc
lớn, lan rộng, cả tòa nhà bốc cháy, thiêu chết người.
Nhà vua nghe tin có người chết, trong lòng xốn xang
nghĩ rằng, ‘Từ nay ta sẽ thôi không nhốt người vào
hầm tối.’ Rồi nói với người trong vương quốc, ‘Các
người đừng sợ hãi, rồi các người sẽ được bình an. Từ
nay về sau sẽ không còn ai đánh đập nhốt các người
vào hầm tối. Ta sẽ không hại mạng sống của các
người. Không cần phải sợ hãi nữa.’
"Dược Quân, tương tự như vậy, Như lai là người
đốt tan mọi phiền não, chữa lành mọi bịnh khổ. Như
người kia nhà cháy thân cũng cháy, vì bình an phúc
lạc của chúng sinh mà giải thoát tất cả ra khỏi vòng tù
tội, Như lai cũng vậy, xả bỏ mọi ô nhiễm tham sân si,
xuất hiện trong cõi thế như ngọn đèn soi sáng chúng
sinh, giải thoát tất cả ra khỏi địa ngục, ra khỏi thân súc
sinh, quỉ đói [ngạ quỉ] hay a tu la. Chúng sinh ít tuổi
hay nhiều tuổi, Như lai đều giải thoát cả."
Khi ấy trên không rãi xuống âm thanh hát lời kệ,
"Ruộng phước tuyệt hảo
Ruộng phước tối thắng
Đã khéo bày mở,
Hạt giống gieo vào
Không bị mất đi.
Ruộng phước Phật đà,
Cõi Phật thanh tịnh,
Khai mở chánh pháp
Của đấng Đại Hùng.
Đạo sư vận dụng
Kho tàng trí tuệ,
Độ dẫn chúng sinh
Vào cõi niết bàn.
Xuất hiện cõi thế,
An lạc cõi trần,
Thanh tịnh cõi Phật,
Những người nhiều tuổi
Cùng người ít tuổi
Trong toàn ba cõi
Đều được cứu thoát
Ra khỏi luân hồi.
Phật đóng tất cả
Cửa vào địa ngục,
Cửa vào súc sinh,
Cửa vào ngạ quỉ,
Nhờ đó thế gian
Cùng cõi xuất thế
Đều được thanh tịnh."
-------------------------------------
(còn tiếp)