Chư giới định tuệ cập dâm nộ si câu thị phạm hạnh

Ngọc Tuấn

Registered
Phật tử
Tham gia
5 Thg 8 2012
Bài viết
630
Điểm tương tác
278
Điểm
63
Kính các bậc trưởng bối và anh Cường !

Cún con cũng còn nhớ trước đây bác Văn Học đã có giải thích cho choconxauxi rằng :



"- Thiện nam tử, nhất thiết chướng ngại tức cứu kính giác, đắc niệm thất niệm vô phi giải thoát, thành pháp phá pháp giai danh Niết-bàn, trí tuệ ngu si thông vi Bát-nhã, Bồ-tát ngoại đạo sở thành tựu pháp, đồng thị Bồ-đề, vô minh Chân như vô dị cảnh giới, chư giới định tuệ cập dâm nộ si câu thị phạm hạnh, chúng sanh quốc độ đồng nhất pháp tánh, địa ngục thiên cung giai vi tịnh độ, hữu tánh vô tánh tề thành Phật đạo, nhất thiết phiền não tất cánh giải thoát, pháp giới hải tuệ chiếu liễu chư tướng do như hư không, thử danh Như Lai tùy thuận Giác tánh".

(Này thiện nam, tất cả chướng ngại tức là cứu kính giác; chánh niệm thất niệm đều là giải thoát; giữ giới phá giới đều là Niết-bàn; trí tuệ ngu si đều là Bát-nhã; pháp của Bồ-tát và ngoại đạo thành tựu đồng là Bồ-đề; vô minh Chân như đồng một cảnh giới; giới, định, tuệ và dâm, nộ, si đều là phạm hạnh; chúng sanh quốc độ đồng một Pháp tánh; địa ngục thiên cung đều là Tịnh độ; hữu tình vô tình đều thành Phật đạo; tất cả phiền não là giải thoát rốt ráo, vì biển tuệ pháp giới soi rõ các tướng như hư không. Đây gọi là Như Lai tùy thuận tánh Viên giác.)

(Chương Thanh Tịnh Tuệ)

Kính các bậc Trưởng Bối, các Huynh, Tỷ !

Cái câu trích dẫn trong Kinh Viên Giác _ chương Thanh Tịnh Tuệ _ trên, đã là Ngọc Tuấn bối rối, liệu đây có phải là hậu thế thêm vào hay không ?

N/t đã kiễm tra thấy đúng là Phật nói, và mọi Kinh Viên Giác đều có đoạn này.

Làm sao có thể tin được Phật đã từng nói như thế ? N/t ngu muội không hiểu đây có phải là Giáo lý đạo Phật hay không ? mà sao nó lật đổ mọi sự vun đắp của hầu hết Kinh điễn khác ?

Giống như nói mọi sự tu hành đều vô ích, thôi đừng tu chi nữa, đừng làm theo việc Thiện nữa, hãy cứ tự nhiên tôn thờ ĐỒNG TIỀN và những Danh Lợi phù phiếm mà thế gian sẽ ban tặng cho, nếu cần phải làm kẻ "BUÔN THẦN BÁN THÁNH" thì cứ tự nhiên vì :

"đắc niệm thất niệm vô phi giải thoát, thành pháp phá pháp giai danh Niết-bàn"


Con mong được các bậc thiện tri thức giảng lại chỗ này.

Kính !
 
GÓP PHẦN LAN TỎA GIÁ TRỊ ĐẠO PHẬT

Ủng hộ Diễn Đàn Phật Pháp không chỉ là đóng góp vào việc duy trì sự tồn tại của Diễn Đàn Phật Pháp Online mà còn giúp cho việc gìn giữ, phát huy, lưu truyền và lan tỏa những giá trị nhân văn, nhân bản cao đẹp của đạo Phật.

Mã QR Diễn Đàn Phật Pháp

Ngân hàng Vietcombank

DUONG THANH THAI

0541 000 1985 52

Nội dung:Tên tài khoản tại diễn đàn - Donate DDPP(Ví dụ: thaidt - Donate DDPP)

Tuấn Tú

Registered
Phật tử
Tham gia
18 Thg 1 2013
Bài viết
1,071
Điểm tương tác
293
Điểm
83
<span style="font-family: Times New Roman; font-size:20pt"><span style="color: blue;">
(Này thiện nam, <B>tất cả chướng ngại <U>tức</U> là cứu kính giác</B>; chánh niệm thất niệm đều là giải thoát; giữ giới phá giới đều là Niết-bàn; trí tuệ ngu si đều là Bát-nhã; pháp của Bồ-tát và ngoại đạo thành tựu đồng là Bồ-đề; vô minh Chân như đồng một cảnh giới; giới, định, tuệ và dâm, nộ, si đều là phạm hạnh; chúng sanh quốc độ đồng một Pháp tánh; địa ngục thiên cung đều là Tịnh độ; hữu tình vô tình đều thành Phật đạo; <B>tất cả phiền não là giải thoát rốt ráo</B>, vì biển tuệ pháp giới soi rõ các tướng như hư không. Đây gọi là Như Lai tùy thuận tánh Viên giác)
<p style="padding-left: 30px;">Sắc <B>tức</B> thị không, không <B>tức</B> thị sắc
Sanh tử <B>tức</B> Niết Bàn
Phiền não <B>tức</B> Bồ đề
</span></span>
 

nguyenvanhoc2006

Ban Cố Vấn Chủ Đạo Diễn Đàn
Phật tử
Tham gia
2 Thg 12 2006
Bài viết
5,891
Điểm tương tác
1,535
Điểm
113
Kính các bậc Trưởng Bối, các Huynh, Tỷ !

Cái câu trích dẫn trong Kinh Viên Giác _ chương Thanh Tịnh Tuệ _ trên, đã là Ngọc Tuấn bối rối, liệu đây có phải là hậu thế thêm vào hay không ?

N/t đã kiễm tra thấy đúng là Phật nói, và mọi Kinh Viên Giác đều có đoạn này.

Làm sao có thể tin được Phật đã từng nói như thế ? N/t ngu muội không hiểu đây có phải là Giáo lý đạo Phật hay không ? mà sao nó lật đổ mọi sự vun đắp của hầu hết Kinh điễn khác ?

Giống như nói mọi sự tu hành đều vô ích, thôi đừng tu chi nữa, đừng làm theo việc Thiện nữa, hãy cứ tự nhiên tôn thờ ĐỒNG TIỀN và những Danh Lợi phù phiếm mà thế gian sẽ ban tặng cho, nếu cần phải làm kẻ "BUÔN THẦN BÁN THÁNH" thì cứ tự nhiên vì :

"đắc niệm thất niệm vô phi giải thoát, thành pháp phá pháp giai danh Niết-bàn"


Con mong được các bậc thiện tri thức giảng lại chỗ này.

Kính !
Chào Ngọc Tuấn ! Cám ơn bạn đã hỏi.
Học Phật phải chú tâm vào lời Phật dạy, có chú tâm mới phát hiện ra những điểm có vẻ như mâu thuẩn trong Giáo lý Phật pháp, từ đây mà có nghi tình, "có Nghi thì họa may mới có cơ hội Ngộ", còn không Nghi thì "xin hẹn lại kiếp khác" đi, chứ kiếp này đừng hòng có tiến bộ (ngoại trừ Tịnh Tông).

N/t ngu muội không hiểu đây có phải là Giáo lý đạo Phật hay không ? mà sao nó lật đổ mọi sự vun đắp của hầu hết Kinh điễn khác ?

Vì Giáo lý đạo Phật dạy cho nhiều hạng căn cơ khác nhau, vì lòng Bi mẫn cho nên đối với người bình dân, đức Phật đã phương tiện "nói cho vừa với lỗ tai của họ". Đối với những bực tu lâu (thượng căn) thì đức Phật mới dạy những phần tinh túy của đạo Phật, để "đẩy" họ "lên lớp trên", thì dĩ nhiên hai bài dạy này khác nhau. Ngay như trường đời, những gì được dạy ở lớp Mẫu Giáo thì KHÁC với những gì được dạy ở trình độ Đại Học.

Cũng trong Kinh Viên Giác này đức Phật dạy luôn Tứ Y :

Y pháp bất y nhân
Y nghĩa bất y ngữ
Y Trí bất y Thức
Y liễu nghĩa Kinh, bất y vị liễu nghĩa Kinh.


Câu trích dẫn trên nằm trong LIỄU NGHĨA KINH đó :


"- Thiện nam tử, nhất thiết chướng ngại tức cứu kính giác, đắc niệm thất niệm vô phi giải thoát, thành pháp phá pháp giai danh Niết-bàn, trí tuệ ngu si thông vi Bát-nhã, Bồ-tát ngoại đạo sở thành tựu pháp, đồng thị Bồ-đề, vô minh Chân như vô dị cảnh giới, chư giới định tuệ cập dâm nộ si câu thị phạm hạnh, chúng sanh quốc độ đồng nhất pháp tánh, địa ngục thiên cung giai vi tịnh độ, hữu tánh vô tánh tề thành Phật đạo, nhất thiết phiền não tất cánh giải thoát, pháp giới hải tuệ chiếu liễu chư tướng do như hư không, thử danh Như Lai tùy thuận Giác tánh".

(Này thiện nam, tất cả chướng ngại tức là cứu kính giác; chánh niệm thất niệm đều là giải thoát; giữ giới phá giới đều là Niết-bàn; trí tuệ ngu si đều là Bát-nhã; pháp của Bồ-tát và ngoại đạo thành tựu đồng là Bồ-đề; vô minh Chân như đồng một cảnh giới; giới, định, tuệ và dâm, nộ, si đều là phạm hạnh; chúng sanh quốc độ đồng một Pháp tánh; địa ngục thiên cung đều là Tịnh độ; hữu tình vô tình đều thành Phật đạo; tất cả phiền não là giải thoát rốt ráo, vì biển tuệ pháp giới soi rõ các tướng như hư không. Đây gọi là Như Lai tùy thuận tánh Viên giác.)


(Chương Thanh Tịnh Tuệ)

Bạn trẻ ơi ! Bạn có biết trong đạo Phật có ba từ mà hành giả dầu dốt tất cả Kinh điễn Giáo lý mà chỉ cần nhớ ba từ này thôi vẫn có thể thành đạo, đó là cụm từ "NHƯ MỘNG HUYỄN" (Trong 4 câu Kệ "Nhất thiết hữu vi pháp, như Mộng, Huyễn, Bào, Ảnh, .............." Kinh Kim Cang.

Với trích dẫn trên bạn bối rối chứ gì ? Đó là do bạn thấy CÁI GÌ CŨNG THIỆT, chứ bạn chưa thấy được TẤT CẢ MỌI PHÁP HỮU VI đều là GIẢ, đều như CHUYỆN TRONG GIẤC MỘNG. Mọi cái phải trái đúng sai trong Mộng thì không có giá trị gì, đều "thật là buồn cười" khi bạn tỉnh Mộng.

Cho nên đúng đắn nhất trong đạo Phật là không tô vẻ, thêu dệt gì cho CHUYỆN TRONG MỘNG cả. Điều cần thiết chỉ là TỈNH MỘNG mà thôi !.

Khi giảng dạy điều này đức Phật muốn dạy cho những vị Bồ tát như Ngài Tu Bồ Đề thực chứng, biết đến TỊNH SẮC CĂN.

Giả sử một Phật tử từ Vô Minh đến Giác Ngộ phải lần lượt vượt qua nhiều "cửa ải" thì đây (đoạn Kinh văn này) là "cửa ải" cuối cùng.

Giống như nói mọi sự tu hành đều vô ích, thôi đừng tu chi nữa, đừng làm theo việc Thiện nữa, hãy cứ tự nhiên tôn thờ ĐỒNG TIỀN và những Danh Lợi phù phiếm mà thế gian sẽ ban tặng cho, nếu cần phải làm kẻ "BUÔN THẦN BÁN THÁNH" thì cứ tự nhiên

Người nào nhân câu này mà lý luận như thế là người MÊ QUÁ ĐỔI _ NGHIỆP CHƯỚNG QUÁ NẶNG NỀ _ cho nên thấy cái gì cũng thật, thật có Ta, thật có tài sản, những gì thuộc về Ta, thật có cảm giác khoái lạc khi được "ăn sung mặc sướng", thật có những cảm giác khoái lạc khi hưỡng thụ VẬT DỤC. Với tâm MÊ QUÁ ĐỔI ấy, kẻ kia sẽ tự nhốt mình trong ...trong giấc Mộng để buồn vui khốn khổ với cảnh Mộng.

Điều này thì KHÔNG HAY chút nào cả.
 

hoatihon

Cựu Thành Viên Diễn Đàn
Tham gia
1 Thg 4 2012
Bài viết
2,688
Điểm tương tác
1,736
Điểm
113
Cho nên đúng đắn nhất trong đạo Phật là không tô vẻ, thêu dệt gì cho CHUYỆN TRONG MỘNG cả. Điều cần thiết chỉ là TỈNH MỘNG mà thôi !.

.

Kính bác Văn Học !
Có thể nào chúng ta cứ "tha hồ Mộng, không cần TỈNH MỘNG" hay không ?
Kính !
 

Tuấn Tú

Registered
Phật tử
Tham gia
18 Thg 1 2013
Bài viết
1,071
Điểm tương tác
293
Điểm
83
Sắc tức thị không, không tức thị sắc
Sanh tử tức Niết Bàn
Phiền não tức Bồ đề.
<span style="font-family: Times New Roman; font-size:16pt"><span style="color: blue;">
<CENTER><B>CHỮ TỨC TRONG ĐẠO PHẬT</B>
<I>(Trích sách "Tự Gia Bảo", Thiền sư Thích Thanh Từ,
Thiền thất Chơn Không, Montréal - Québec ấn tống PL. 2538, trang 93-102)</I> </CENTER>
<P style="TEXT-INDENT: 25pt; TEXT-ALIGN: justify">Người đời và những người mới học đạo đều nhìn sự vật với tính cách cố định. Nói ác hẳn là ác, nói thiện hẳn là thiện, phải hẳn là phải, quấy hẳn là quấy, có hẳn là có, không hẳn là không... họ không hiểu nổi lối nói "cái này tức là cái kia", trong kinh điển Ðại thừa. Họ cho lối nói này ỡm ờ mờ ám không chấp nhận được. Song với tinh thần Ðại thừa Phật giáo, nhìn sự vật thấy rõ không có bản chất cố định, không ngoài nhau. Vì thế, trong kinh nói "Sắc tức là Không, Không tức là Sắc", hay "Phiền não tức Bồ đề", hoặc "Sanh tử tức Niết bàn". Chỉ một chữ "Tức" làm sáng tỏ nghĩa không cố định, không ngoài nhau của các Pháp.
<CENTER><B>SẮC TỨC LÀ KHÔNG, KHÔNG TỨC LÀ SẮC</B></CENTER>
<P style="TEXT-INDENT: 25pt; TEXT-ALIGN: justify">Câu này xuất phát từ kinh Bát Nhã. Chữ Sắc ở đây là chỉ cho Sắc uẩn. Dưới con mắt đức Phật, thân này do năm uẩn kết hợp thành. Sắc uẩn là phần vật chất; thọ uẩn, tưởng uẩn, hành uẩn, thức uẩn là phần tinh thần. Chẳng riêng gì sắc uẩn tức là không, mà thọ, tưởng, hành, thức cũng như thế. Bởi vì bản chất mọi uẩn không tự có, do duyên hòa hợp thành. Ðã do nhân duyên hòa hợp thì làm sao cố định được. Trước khi nhân duyên hòa hợp nó không có, sau khi nhân duyên ly tán, nó cũng không, chính khi duyên đang hợp phân tích ra cũng không có thực thể của nó. Ví như nắm tay, trước khi co năm ngón lại, không có nắm tay, sau khi buông năm ngón ra không có nắm tay, đang khi co năm ngón lại nếu phân tích từng ngón cũng không có nắm tay. Thế thì, nắm tay chỉ là cái tên tạm gọi khi co năm ngón lại, chớ không có thực thể cố định của nắm tay. Sắc uẩn không cố định nên nói "sắc tức là không"; không, khi đủ duyên hợp thành sắc nên nói "không tức là sắc", sắc chẳng ngoài tính chất không cố định, không cố định chẳng ngoài sắc, nên nói "sắc tức là không, không tức là sắc"! Thấu triệt lý các pháp tùy duyên biến chuyển, không đứng yên, không tự thành, là thông suốt câu "sắc tức là không, không tức là sắc".
<CENTER><B>PHIỀN NÃO TỨC BỒ ÐỀ</B></CENTER>
<P style="TEXT-INDENT: 25pt; TEXT-ALIGN: justify">Câu này bàng bạc trong các kinh Ðại thừa. Phiền não là si mê bực bội đau khổ. Bồđề là giác ngộ yên tĩnh an vui. Hai thứ bản chất trái ngược nhau, tại sao lại nói cái này tức cái kia? Bởi phiền não bản chất không cố định, khi biết chuyển hoặc biết xả liền thành Bồ đề. Cái động không ngoài cái tịnh, dừng động tức là tịnh. Cái sáng không ngoài cái tối, hết tối tức là sáng. Chúng ta cứ quen chạy tìm cái giác ở ngoài cái mê, tìm an vui ngoài đau khổ. Sự thật không phải thế, hết mê tức là giác, dứt khổ tức là vui. Thiền sư Tư Nghiệp người Trung Hoa, khi chưa xuất gia làm nghề hàng thịt. Một hôm mổ heo, bỗng dưng ông thức tỉnh, bỏ nghề đi xuất gia. Khi xuất gia, ông làm bài kệ:
<p style="padding-left: 56px;">Tạc nhật dạ xoa tâm
Kim triêu Bồ tát diện
Bồ tát dữ Dạ xoa
Bất cách nhất điều tuyến.
<P style="TEXT-INDENT: 25pt; TEXT-ALIGN: justify">Dịch:
<p style="padding-left: 56px;"><I>Hôm qua tâm dạ xoa,
Ngày nay mặt Bồ tát
Bồ tát cùng Dạ xoa
Không cách một sợi chỉ.</I>
<P style="TEXT-INDENT: 25pt; TEXT-ALIGN: justify">Biết dừng phiền não tức Bồ đề, không phải nhọc nhằn tìm kiếm đâu xa. Bồ đề đã sẵn có nơi mình, do phiền não dấy khởi phủ che nên Bồ đề bị ẩn khuất. Một khi phiền não lắng xuống thì Bồ đề hiện tiền. Chúng ta ôm đầy một bụng phiền não chạy tìm Bồ đề, dù chạy cùng ngàn sông muôn núi tìm vẫn không thấy Bồ đề. Chỉ khéo ngồi yên lại cho phiền não lắng xuống thì Bồ đề hiện tiền.
<P style="TEXT-INDENT: 25pt; TEXT-ALIGN: justify">Như khi trời đổ mưa to, nước mưa từ hư không mưa xuống là trong sạch, song rơi đến mặt đất lôi cuốn bụi bặm bùn đất chảy xuống ao hồ, thấy toàn nước đục. Có người c?n nước trong xài, ra ao hồ nhìn thấy toàn nước đục không biết làm sao. Gặp người thông minh bảo: nước đục tức là nước trong, anh ta ngẩn ngơ không hiểu, ông này bảo: Anh cứ gánh về đổ vào lu, lấy ít phèn quậy nhiều vòng cho nước cuồn lộn lên, rồi để yên vài tiếng đồng hồ, cặn bụi lắng xuống nước sẽ trong. Anh chàng kia làm đúng như người thông minh dạy, kết quả anh được nước trong.
<P style="TEXT-INDENT: 25pt; TEXT-ALIGN: justify">Bởi vì nước mưa nguyên là trong, do bụi đất cuốn theo và hòa tan trong nước nên trở thành đục. Kẻ khờ thấy nước đục khác với nước trong, tưởng chừng như nước trong ngoài nước đục mà có, nên khi cần nước trong thấy nước đục là thất vọng, không biết phải tìm nước trong ở đâu. Người trí biết nước mưa vẫn trong, do bụi đất hòa lẫn nên đục, chỉ cần lóng bụi đất trở thành nước trong. Vì thế, khi thấy nước đục, họ vẫn quả quyết nói "nước đục tức là nước trong". Chữ tức ở đây để chỉ nước trong không cố định trong, do duyên hợp thành đục; nước đục không cố định đục, do duyên lóng thành trong. Nước đục không ngoài nước trong mà có; nước trong không thể bỏ nước đục mà tìm. Bồ đề và phiền não cũng thế, phiền não không cố định phiền não, do duyên hợp thành phiền não, Bồ đề không cố định Bồ đề, do duyên lóng sạch thành Bồ đề. Bồ đề không ngoài phiền não mà có, phiền não không ngoài Bồ đề mà sanh. Bỏ phiền não chạy tìm Bồ đề như người lưới cá trên không, bẫy chim đáy biển, rốt cuộc chỉ phí công vô ích.
<P style="TEXT-INDENT: 25pt; TEXT-ALIGN: justify">Nước đục lóng thành nước trong, trẻ con thấy mới được nước trong, người lớn biết nước trước nguyên trong, nay lóng trở lại trạng thái cũ, có gì là "được". Nếu trước nước vốn đục, nay lóng mấy cũng không trở thành trong. Cũng vậy, nếu tất cả chúng sanh không có sẵn tánh giác, dù có tu hành đến đâu cũng không thể giác được. Chư Phật, Bồ tát trước cũng là chúng sanh, các Ngài tu hành đã giác ngộ được, tất cả chúng ta nếu biết tu hành chắc chắn sẽ giác ngộ như các Ngài. Vì thế, chư Phật thấy rõ tất cả chúng sanh đều có tánh giác, vì vô minh phiền não che đậy trở thành mê, một khi khéo tu lóng sạch vô minh phiền não liền trở lại giác. Từ mê sang giác, chúng sanh tưởng là mới được, nên thấy có chứng có đắc. Chư Phật biết rõ chỉ trở lại tánh giác sẵn có, nên nói vô chứng vô đắc. Vô chứng vô đắc không có nghĩa là không ngơ, mà không còn mê, hằng sống lại tánh giác của mình. Cái đã sẵn có, trở lại với nó có gì thêm bớt mà nói chứng đắc. Tuy không chứng đắc mà hằng giác chẳng mê, làm sao nói không ngơ được?
<P style="TEXT-INDENT: 25pt; TEXT-ALIGN: justify">Biết trong nước đục vốn là nước trong, nước đục khéo lóng sẽ thành nước trong, đó là cái thấy của người thông minh. Ðức Phật cũng thế, Ngài thấy tất cả chúng sanh đều sẵn có tánh giác, dù đang mê tánh giác cũng không mất, nên nói "ta thấy tất cả chúng sanh đã thành Phật". Lại có khi Ngài nói "Ta là Phật đã thành, các ông là Phật sẽ thành". Bởi chúng ta đã sẵn tánh giác, một khi thức tỉnh huân tu tánh giác sẽ hiển hiện, việc này không có gì là lạ. Câu Phật nói trước có vẻ khó hiểu, đã thành Phật tại sao chúng sanh vẫn mê muội loạn cuồng. Bởi vì Phật cũng là một chúng sanh như chúng ta, Ngài khéo lóng vô minh phiền não chìm lặng trở thành giác ngộ. Nếu không có tánh giác sẵn, dù Ngài tu đến muôn a tăng kỳ cũng không ngộ, nói gì ba a tăng kỳ. Thấy chúng sanh sẵn có tánh giác, nói "đã thành Phật" thì có lỗi gì? Có sẵn tánh giác mà cứ quên, mãi tạo nghiệp đi trong sanh tử luân hồi, càng luân hồi càng tạo nghiệp, nghiệp mê chồng chất nên thành mê muội loạn cuồng. Một phen thức tỉnh, dừng bước luân hồi, nghiệp mê băng hoại, mới tin "Ta là Phật sẽ thành".
<CENTER><B>SANH TỬ TỨC NIẾT BÀN</B></CENTER>
<P style="TEXT-INDENT: 25pt; TEXT-ALIGN: justify">Chúng sanh mãi trôi lăn, lặn hụp trong biển luân hồi sanh tử, dừng sanh tử được an lành là Niết bàn. Sanh tử là khổ đau. Niết bàn là an lạc. Sự khổ đau an lạc dường như hai mà không phải hai. Như người đi trên vai gánh một gánh nặng đi xa, họ cảm nghe nhọc nhằn vô kể, để gánh nặng xuống nghỉ, họ cảm thấy nhẹ bổng an vui. Cái nhọc nhằn và an vui người này cảm giác được, dường như hai mà không phải hai. Chẳng qua, khi gánh nặng còn đè trĩu trên vai là đau khổ, để gánh nặng xuống thì an vui. Do hết khổ gọi là vui, chớ không có cái vui từ đâu đem đến. Niết bàn và sanh tử cũng thế, do hết sanh tử gọi là Niết bàn, không có Niết bàn ngoài sanh tử.
<P style="TEXT-INDENT: 25pt; TEXT-ALIGN: justify">Chúng sanh tạo nghiệp, lại do nghiệp dẫn chúng sanh loanh quanh lẩn quẩn, không có ngày cùng. Chúng ta vì sự sống tạo nghiệp, nghiệp lại dẫn chúng ta qua lại trong tam giới, lên xuống trong sáu đường, không biết bao giờ ra khỏi. Nếu khéo tu dừng nghiệp thì bánh xe luân hồi sẽ theo đó mà dừng. Theo nghiệp trôi lăn là sanh tử, dừng nghiệp lặng yên là Niết bàn. Vì thế, cần được Niết bàn, chúng ta phải dừng nghiệp. Có nhiều người tưởng Niết bàn là một cảnh giới xa xôi đẹp đẽ như cảnh Cực Lạc chẳng hạn. Họ cố cầu xin Phật, Bồ tát cho họ được Niết bàn hoặc tìm minh sư đạt đạo nhờ truyền pháp hay điểm đạo cho họ được Niết bàn. Họ không ngờ sạch nghiệp tức là Niết bàn. Nghiệp lại do mình tạo, chỉ cần tìm ra động cơ chủ yếu tạo nghiệp, bắt nó dừng lại thì Niết bàn hiện tiền. Tâm thức lăng xăng của chúng ta là chủ động tạo nghiệp, khéo tu dừng lặng nó thì Niết bàn xuất hiện. Dừng ngắn thì được Niết bàn ngắn, dừng lâu thì được Niết bàn lâu, dừng hẳn thì được Niết bàn viên mãn.
<P style="TEXT-INDENT: 25pt; TEXT-ALIGN: justify">Sở dĩ có Niết bàn là do đối với sanh tử mà lập, một khi sanh tử dứt sạch thì Niết bàn cũng không còn chỗ đứng. Kinh có câu "Niết bàn sanh tử đồng như hoa đốm trong không". Ðã là hai danh từ đối đãi mà lập thì đều không thật. Không có sanh tử thì không có Niết bàn; không có Niết bàn thì nói gì là sanh tử. Như không có khổ thì không có vui, không có vui thì làm sao biết khổ. Niết bàn và sanh tử không riêng lập và không ngoài nhau, nên nói "Sanh tử tức Niết bàn".
<P style="TEXT-INDENT: 25pt; TEXT-ALIGN: justify"><P style="TEXT-INDENT: 25pt; TEXT-ALIGN: justify">Sẽ có người bảo, sanh tử là do nghiệp dẫn là pháp sanh diệt, hư dối là phải, Niết bàn là dứt sạch nghiệp là chân thật, tại sao lại nói hư dối? Quả thật Niết bàn không hư dối, song danh từ Niết bàn là hư dối. Thực thể Niết bàn không có hình dáng để diễn tả, không có ngôn ngữ để nói bàn, nó vượt ngoài pháp đối đãi thế gian. Ngôn ngữ chúng ta sử dụng để diễn đạt tâm tư đều nằm trong đối đãi không thật. Dù là ngôn ngữ Niết bàn, cũng chỉ là lớp mây phủ núi, chớ không phải là núi, đứng về núi mà nhìn thì nó là cái hư dối bên ngoài không đáng kể. Thế nên nói "như hoa đốm trong hư không" mà thực thể chẳng phải không.
<CENTER><B>THIỆN TỨC ÁC, ÁC TỨC THIỆN, PHẢI TỨC QUẤY, QUẤY TỨC PHẢI</B></CENTER>
Ta có thể nói rộng ra "thiện tức ác, ác tức thiện" hay "phải tức quấy, quấy tức phải"... chẳng hạn. Bởi vì, dù là việc thiện mà chúng ta cố chấp liền trở thành ác. Ví như người theo tôn giáo A tự thấy là hay là lợi ích, liền khuyên bà con thân quyến cùng theo với mình. Nếu những người thân không bằng lòng theo, tức thì sanh tâm giận ghét. Thế không phải chấp thiện thành ác là gì? Tuy là việc ác, chúng ta ý thức được liền bỏ là trở thành thiện. Như anh A nghe theo bạn bè làm việc trộm cắp, gặp người tốt nhắc nhở giải thích cho A biết việc làm ấy là xấu xa, tội lỗi, A liền bỏ nghề trộm cắp. Quả thật ác biết bỏ liền trở thành thiện.
<P style="TEXT-INDENT: 25pt; TEXT-ALIGN: justify">Phải quấy cũng không có tiêu chuẩn cố định, nếu ta chấp vào cái phải của mình liền trở thành quấy. Bao nhiêu việc cãi vã chửi lộn đánh lộn đâu không phải do chấp phải mà ra. Có người nào sau khi đánh lộn, bị người hỏi, dám nhận là tôi quấy đâu. Mọi người đều thấy mình phải nên có ẩu đả. Ngược lại, người ý thức việc làm của mình là quấy tự bỏ, liền trở thành phải. Những người lầm đường lạc lối, khi họ thức tỉnh xoay trở lại đường lành liền trở thành người tốt. Mọi sự việc trong đối đãi đều như thế cả, không có một sự việc gì là cố định. Cái phải của A không phải là cái phải của B. Cái phải của nhóm C không phải là cái phải của nhóm D. Cái phải của xứ này không phải là cái phải của xứ khác. Cái phải của thời gian trước không phải là cái phải của thời gian sau. Thế thì, lấy đâu làm tiêu chuẩn mà chấp phải quấy! Chấp chặt phải quấy là ngu xuẩn là khổ đau. Biết buông xả linh động tùy thời là người khôn ngoan an ổn.
<CENTER><B>CHỮ TỨC ÐỐI TRONG VẠN VẬT</B></CENTER>
<P style="TEXT-INDENT: 25pt; TEXT-ALIGN: justify">Ta đi xa hơn ra ngoại giới, với mọi sự vật dùng chữ TỨC vẫn đúng lẽ thật. Như nói "thể lỏng tức là thể hơi" hoặc nói "thể hơi tức là thể lỏng". Nước là thể lỏng đun nóng bốc lên thành hơi, hơi nước lên cao gặp khí lạnh đọng lại rơi xuống thành nước thể lỏng. Cũng có thể nói "thể lỏng tức là thể cứng, thể cứng tức là thể lỏng". Nước là thể lỏng khi để vào tủ lạnh cô đọng thành nước đá thể cứng; nước đá đem để ngoài nắng tan thành nước thể lỏng. Ngoài nước ra, các loại chì, đồng, sắt..., từ thể cứng để vào lò nấu sức nóng lên đến 1.000 độ C trở lên sẽ chảy thành thể lỏng, thể lỏng đó đem ra để nguội trở thành cứng... Vì thế, thấu hiểu chữ TỨC là thấy đúng lẽ thật, cũng là thấy tột cùng lý tùy duyên chuyển biến của các pháp. Môn hóa học hiện tại chứng minh sự vật không tự tồn tại, không có cá thể độc lập, không giữ nguyên một vị trí. Một vật thể này bị thay đổi chất liệu liền biến thành vật thể khác. Thế nên, con người có thể dùng các thứ nguyên liệu khoa học đã tìm được, biến chế thành những sản phẩm hữu ích cung ứng cho nhân loại cần dùng. Mọi vật thể kết hợp không phải đơn thuần, mà sự cấu tạo rất phức tạp. Biết được sự cấu tạo của vật thể, người ta sẽ tạo điều kiện biến nó thành những vật theo nhu cầu của mình. Sự biến hóa đổi thay trong mỗi vật thể đã là bằng chứng hùng hồn về lý không cố định của sự vật. Thấy được lý không cố định là thấy tột bản tánh của sự vật. Những nguyên tố hợp thành sự vật tuy nhiều song chẳng lắm, do sự kết hợp tăng giảm biến thành muôn vàn sự vật có đủ thiên hình vạn trạng trên thế gian này. Quả là trong vật này có những nguyên tố của vật khác, trong vật khác có những nguyên tố của vật này. Thế nên, nói "A tức B, B tức A" là đúng lẽ thật đâu có sai ngoa.
<CENTER><B>HIỆU DỤNG CHỮ "TỨC" TRONG SỰ TU HÀNH</B></CENTER>
<P style="TEXT-INDENT: 25pt; TEXT-ALIGN: justify">Hiểu rõ chữ TỨC có công hiệu rất lớn trong việc tu hành. A tức là B, thì A không thật A, B tức là A thì B không thật B. Muôn vật tùy duyên thay hình đổi dạng, có cái gì cố định mà chấp. Bệnh lớn của con người là cố chấp, chấp càng nặng thì khổ càng nhiều. Mỗi người chấp theo cái thấy, cái nghe, cái sở học, cái suy nghĩ, cái tưởng tượng của mình hoặc của nhóm người thân mình, nếu người khác thấy đồng cái thấy của mình, nhóm mình thì thân; thấy khác cái thấy cái chấp của mình, nhóm mình thì thù. Ðây là gốc đấu tranh gây ra đau khổ cho nhân loại. Sự vật là một dòng biến thiên, mà mình nhìn theo cái chấp cố định thì làm sao thấy được lẽ thật, làm sao đem lại sự an bình. Con người khủng khiếp hãi hùng khi nghe tin mình sắp chết. Sợ chết vì chấp thân là chắc thật lâu dài, bỗng dưng nó sắp tan hoại nên hoảng sợ. Sự nghiệp tài sản cũng chấp cố định bền lâu, xảy ra tai nạn hỏa hoạn, binh đao, trộm cướp... khiến phải tan hoại, người ta sẽ đau khổ vô hạn. Tình cảm bạn bè, thân hữu..., chấp mãi mãi không đổi thay; một khi gặp cảnh đổi thay, người ta sẽ thảm sầu vô kể.
<P style="TEXT-INDENT: 25pt; TEXT-ALIGN: justify">Người nắm vững nguyên tắc "các pháp không cố định", mọi cố chấp trên từ từ tan rã, khổ đau, sầu thảm, hoảng sợ, hãi hùng dần dần tan biến theo mây khói. Thân sắp chết, sự nghiệp tan vỡ, bạn bè chia lìa... cũng là lẽ đương nhiên trong dòng biến thiên của vạn vật. Chúng ta chưa can đảm cười trước cảnh ấy, song cũng can đảm nhìn chúng trôi qua với tâm niệm an bình. Bởi người tu hành là huân tập phát minh những lẽ thật ấy. Sở dĩ hiện nay có lắm người tu khi gặp hoàn cảnh tang thương biến cố liền hoảng sợ bất an, do họ không phát minh những lẽ thật này. Họ nghĩ rằng tụng kinh nhiều, niệm Phật lắm, cúng kính hậu là đầy đủ công phu tu hành. Tu bằng cách nhắm ra ngoài, chạy theo hình thức làm sao đạt được lẽ thật, mà làm suy giảm khổ đau. Họ càng tu thì chấp càng nặng, chấp nặng thì đau khổ càng nhiều. Thế là, tu chỉ tăng khổ, chớ không hết khổ.
<P style="TEXT-INDENT: 25pt; TEXT-ALIGN: justify">A tức là B, thì A không thật là A, B tức là A, thì B không thật là B, hai bên đều không cố định. Ðã không cố định thì làm sao dám bảo là thật. Hai bên đều không thật thì không thể thành hai. Bởi không thể thành hai là tiến thẳng vào "Pháp môn bất nhị". Thấy vạn vật đối đãi không thật, còn gì để lý giải luận bàn. Vừa phát ra ngôn ngữ là nằm trong đối đãi, đối đãi thuộc hai bên. Muốn chỉ chỗ cứu kính của "Pháp môn bất nhị", ngài Duy Ma Cật chỉ còn cách lên tòa ngồi lặng thinh. Chính thế mà Bồ tát Văn thù tán thán không tiếc lời.</P>
</span></span>
 

nguyenvanhoc2006

Ban Cố Vấn Chủ Đạo Diễn Đàn
Phật tử
Tham gia
2 Thg 12 2006
Bài viết
5,891
Điểm tương tác
1,535
Điểm
113
Kính bác Văn Học !
Có thể nào chúng ta cứ "tha hồ Mộng, không cần TỈNH MỘNG" hay không ?
Kính !
Chào hoatihon !

Con gái đã có bao giờ bị nhức răng chưa ? Có phải lúc đó "trời sầu đất thảm" hay không ?

Những lúc đau nhức, con gái có thể nào nói "Đau nhức thây kệ đau nhức, tôi không cần phải uống thuốc hay làm gì cho bớt cho hết đau nhức cả".

Nếu con gái làm được như thế thì cứ "tha hồ Mộng"

Mến !
 

vovi

Registered
Phật tử
Tham gia
9 Thg 12 2012
Bài viết
54
Điểm tương tác
12
Điểm
8
Bạn trẻ ơi ! Bạn có biết trong đạo Phật có ba từ mà hành giả dầu dốt tất cả Kinh điễn Giáo lý mà chỉ cần nhớ ba từ này thôi vẫn có thể thành đạo, đó là cụm từ "NHƯ MỘNG HUYỄN" (Trong 4 câu Kệ "Nhất thiết hữu vi pháp, như Mộng, Huyễn, Bào, Ảnh, .............." Kinh Kim Cang.

Với trích dẫn trên bạn bối rối chứ gì ? Đó là do bạn thấy CÁI GÌ CŨNG THIỆT, chứ bạn chưa thấy được TẤT CẢ MỌI PHÁP HỮU VI đều là GIẢ, đều như CHUYỆN TRONG GIẤC MỘNG. Mọi cái phải trái đúng sai trong Mộng thì không có giá trị gì, đều "thật là buồn cười" khi bạn tỉnh Mộng.

Cho nên đúng đắn nhất trong đạo Phật là không tô vẻ, thêu dệt gì cho CHUYỆN TRONG MỘNG cả. Điều cần thiết chỉ là TỈNH MỘNG mà thôi !.
Chào bác nguyenvanhoc2006 Kinh Kim Cang nói
"Nhất thiết hữu vi pháp, như Mộng, Huyễn, Bào, Ảnh, .............."

Nay bác lại giảng có tỉnh mộng chẳng phải là lạc với tinh thần vo vi sao! bở vì vẫn còn tỉnh và mộng nhị nguyên đó sao.
Như thế vẫn chưa phải tùy thuận tánh viên giác.
Hoatihon đã hỏi một câu rất hay vlý nhưng vẫn phải sửa một chút
Có thể nào chúng ta cứ "tha hồ Mộng, không cần TỈNH MỘNG" hay không ?"
sửa thành Có thể nào chúng ta không cần phân biệt TỈNH, MỘNG" hay không ?
Vì khi có sự phân biệt tức chẳng phải tùy thuận tánh viên giác(có phân biệt tức có chấp trước)

(Này thiện nam, tất cả chướng ngại tức là cứu kính giác; chánh niệm thất niệm đều là giải thoát; giữ giới phá giới đều là Niết-bàn; trí tuệ ngu si đều là Bát-nhã; pháp của Bồ-tát và ngoại đạo thành tựu đồng là Bồ-đề; vô minh Chân như đồng một cảnh giới; giới, định, tuệ và dâm, nộ, si đều là phạm hạnh; chúng sanh quốc độ đồng một Pháp tánh; địa ngục thiên cung đều là Tịnh độ; hữu tình vô tình đều thành Phật đạo; tất cả phiền não là giải thoát rốt ráo, vì biển tuệ pháp giới soi rõ các tướng như hư không. Đây gọi là Như Lai tùy thuận tánh Viên giác.)
Bài này vovi viết đầu tiên trong ngày nếu có mod nào muốn xóa thì hãy chánh niệm tỉnh giác. Nếu không chánh niệm tỉnh giác được thì hãy niệm Nam Mô A Di Đà Phật 10 lần rồi hãy xóa.
Chúc bác
nguyenvanhoc2006 tinh tấn.
 

Tuấn Tú

Registered
Phật tử
Tham gia
18 Thg 1 2013
Bài viết
1,071
Điểm tương tác
293
Điểm
83
Kính bác Văn Học !
Có thể nào chúng ta cứ "tha hồ Mộng, không cần TỈNH MỘNG" hay không ?
Kính !
<span style="font-family: Times New Roman; font-size:16pt"><span style="color: blue;">
<P style="TEXT-INDENT: 25pt; TEXT-ALIGN: justify">Có! Cuộc đời là một giấc mộng lớn gồm: danh, lợi, tài, sắc, ăn, uống, nói năng, ngủ, nghỉ, động, tịnh v.v... đều là giả huyễn, chúng ta sống say chết ngủ trong đó, chẳng biết bao giờ tỉnh mộng.
<P style="TEXT-INDENT: 25pt; TEXT-ALIGN: justify">Ví dụ: Cái diễn đàn này cũng là một cảnh mộng (giả huyễn), trong đó chúng ta mỗi ngày vào ra đắm say với các chức tước (Mod, thành viên ưu tú, vinh dự v.v...,) với các huân chương, ngôi sao, với điểm tín dụng v.v..., tất cả đều giả lập, cấp cho một tên người cũng giả, nhưng không dùng được vào việc gì. Thế mà chúng ta lại vì bênh vực cho ý kiến, quyền lợi của mình mà sinh ra đấu khấu, tranh cãi..., cho đó là thật, là của mình... chẳng bao giờ tỉnh mộng.
<P style="TEXT-INDENT: 25pt; TEXT-ALIGN: justify">Hi, hi! Quý vị đừng vì những lời nói này mà "nhức mình, nhức mẩy nhé!" Tỉnh say là do mình thôi! Đoạn đầu của bài kệ "Qui Sơn Cảnh Sách" có nói:
<p style="padding-left: 56px;">Thân huyễn, nhà mộng,
Hư hao bóng sắc
Quá khứ không cùng
Tương lai không chắc
Hiện đây ẩn kia
Ra vào cực nhọc
Chưa khỏi ba vòng
Chừng nào chấm dứt?
<P style="TEXT-INDENT: 25pt; TEXT-ALIGN: justify">Kính.
</span></span>
 

hoangtri

Cựu Thành Viên Diễn Đàn
Tham gia
27 Thg 3 2012
Bài viết
1,216
Điểm tương tác
403
Điểm
83
Chào bác nguyenvanhoc2006 Kinh Kim Cang nói
"Nhất thiết hữu vi pháp, như Mộng, Huyễn, Bào, Ảnh, .............."

Nay bác lại giảng có tỉnh mộng chẳng phải là lạc với tinh thần vo vi sao! bở vì vẫn còn tỉnh và mộng nhị nguyên đó sao.

Chào bạn vovi !

Bạn tưởng từ "vô vi" là từ của Phật giáo hay sao ? Không đâu, đây là từ gốc Lão giáo "Vô vi nhi vô bất vi", từ của nhà Phật là "Bất Động".

vovi đã viết:
Hoatihon đã hỏi một câu rất hay vlý nhưng vẫn phải sửa một chút
Có thể nào chúng ta cứ "tha hồ Mộng, không cần TỈNH MỘNG" hay không ?"


sửa thành Có thể nào chúng ta không cần phân biệt TỈNH, MỘNG" hay không ?
Vì khi có sự phân biệt tức chẳng phải tùy thuận tánh viên giác(có phân biệt tức có chấp trước
)

Không phân biệt thì chỉ là con heo, chỉ biết ăn rồi ngủ. Đạo Phật là đạo trí tuệ, chứ không phải là si mê.

Những lý luận ấu trỉ của bạn chỉ làm loảng chủ đề mà thôi, vì nếu bác Văn Học phải giảng cho bạn, thì mọi thứ sẽ trở nên "lằng nhằng" gây nhàm chán cho người truy cập.

Với tư cách Tổng Quản, Trí tuyên bố :

1._ Kể từ nay bạn vovi không có quyền "Trả lời" (Reply) trong Box Chuyên đề. Nếu vi phạm sẽ bị xóa bài không cần báo trước.

2._ Ngoài ra ở các box khác, nếu các Mod thấy thành viên này còn nhiều sân hận, huênh hoang khoác lác thì các Mod được quyền di chuyển vào Box "Các bài viết xem như bị xóa" mà không cần phải chỉ lỗi nữa.

Nay thông báo !
 
GÓP PHẦN LAN TỎA GIÁ TRỊ ĐẠO PHẬT

Ủng hộ Diễn Đàn Phật Pháp không chỉ là đóng góp vào việc duy trì sự tồn tại của Diễn Đàn Phật Pháp Online mà còn giúp cho việc gìn giữ, phát huy, lưu truyền và lan tỏa những giá trị nhân văn, nhân bản cao đẹp của đạo Phật.

Mã QR Diễn Đàn Phật Pháp

Ngân hàng Vietcombank

DUONG THANH THAI

0541 000 1985 52

Nội dung:Tên tài khoản tại diễn đàn - Donate DDPP(Ví dụ: thaidt - Donate DDPP)

Who read this thread (Total readers: 0)
    Bên trên