KINH CHÁNH PHÁP SANGHATA

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

phivan

Registered
Phật tử
Tham gia
15 Thg 6 2006
Bài viết
1,138
Điểm tương tác
1
Điểm
38
KINH CHÁNH PHÁP SANGHATA (Tiếp theo)
------------------------------------------------------------------------------------------------
"Ngay lúc ấy, ba mươi triệu quần thần nghe chánh
pháp này đồng loạt chứng quả thập địa, được trí huệ
trong suốt, còn nhà vua an trụ thập địa rồi thành tựu
thiện pháp."
Bồ tát Dược Quân nghe đức Thế tôn kể xong, hỏi
rằng, "Thưa Thế tôn, vì nhân gì, vì duyên gì mà ba
mươi triệu quần thần đạt được trí tuệ trong suốt, an trụ
thập địa?"
Đức Thế tôn đáp, "Dược Quân, ông hãy nghe Như
lai giải thích đây.
Bấy giờ đức Thế tôn mỉm miệng cười, từ miệng
phóng ra tám mươi bốn ngàn tia sáng lớn, đủ cả trăm
vạn sắc màu xen lẫn, xanh, vàng, đỏ, trắng, tía, pha lê,
bạc, chiếu sáng rực rỡ thế giới vô lượng vô biên, rồi về
lại cạnh đức Thế tôn, vòng quanh ba vòng theo chiều
bên phải rồi tan biến vào đỉnh đầu của Phật.
Lúc ấy đại bồ tát Dược Quân từ chỗ ngồi đứng dậy,
vắt một vạt áo lên vai, gối bên phải quì xuống chấm
đất, chắp tay cung kính hướng về đức Thế tôn mà nói,
"Thưa Thế tôn, vì lý do gì Thế tôn mỉm cười? Không
phải vô cớ mà bậc Như lai, ứng cúng, Chánh biến tri
lại mỉm cười."
Đức Thế tôn nói, "Dược Quân, ông có thấy vô số
người từ bốn phương đang về đây tụ họp không?"
Dược Quân đáp, "Thưa không, con không thấy."
Đức Thế tôn nói, "Vậy ông nhìn lại cho kỹ, nhiều
vô cùng tận."
Bấy giờ đại bồ tát Dược Quân quan sát kỹ lưỡng,
thấy phương Đông có một gốc đại thụ tỏa rộng đến
bảy ngàn do tuần. Trên đó có hai mươi lăm ngàn triệu
thân người tụ tập, không nói năng, không thưa hỏi,
không trò truyện, không ăn, không đứng, không đi, chỉ
ngồi chờ im lặng. Phương Nam có một gốc đại thụ tỏa
rộng đến bảy ngàn do tuần. Trên đó có hai mươi lăm
ngàn triệu thân người tụ tập, không nói năng, không
thưa hỏi, không trò truyện, không ăn, không đứng,
không đi, chỉ ngồi chờ im lặng. Phương Tây có một
gốc đại thụ tỏa rộng đến bảy ngàn do tuần. Trên đó có
hai mươi lăm ngàn triệu thân người tụ tập, không nói
năng, không thưa hỏi, không trò truyện, không ăn,
không đứng, không đi, chỉ ngồi chờ im lặng. Phương
Bắc có một gốc đại thụ tỏa rộng đến bảy ngàn do tuần.
Trên đó có hai mươi lăm ngàn triệu thân người tụ tập,
không nói năng, không thưa hỏi, không trò truyện,
không ăn, không đứng, không đi, chỉ ngồi chờ im lặng.
Không gian phía dưới có một gốc đại thụ tỏa rộng đến
bảy ngàn do tuần. Trên đó có hai mươi lăm ngàn triệu
thân người tụ tập, không nói năng, không thưa hỏi,
không trò truyện, không ăn, không đứng, không đi, chỉ
ngồi chờ im lặng.Không gian phía trên có một gốc đại
thụ tỏa rộng đến bảy ngàn do tuần. Trên đó có hai
mươi lăm ngàn triệu thân người tụ tập, không nói
năng, không thưa hỏi, không trò truyện, không ăn,
không đứng, không đi, chỉ ngồi chờ im lặng.
Đại bồ tát Dược Quân mới thưa đức Thế tôn, "Thưa
Như lai, ứng cúng, Chánh biến tri, xin cho con hỏi
một điều."
Đức Thế tôn đáp, "Ông có điều gì thắc mắc cứ hỏi,
Như lai sẽ vì ông mà trả lời tất cả."
Đại bồ tát Dược Quân hỏi, "Thưa Thế tôn, vì sao
vô số thân người như vậy từ bốn phương kéo đến và
ngồi lại đây? Vì sao ở giữa không gian phía trên và
phía dưới lại có năm mươi ngàn triệu người kéo đến,
và ngồi lại? Thưa Thế tôn, vì nhân gì, vì duyên gì mà
có việc như vậy?"
Đức Thế tôn đáp, "Dược Quân, ông hãy tự mình
đến thăm các đấng Như lai trong mười phương thế
giới, hỏi xem những thân người này đến từ cõi nào."
Dược Quân hỏi, "Thưa Thế tôn, con dùng thần lực
nào để đi? Thần lực của Như lai, hay thần lực của
chính mình?"
Đức Thế tôn đáp, "Dược Quân, ông hãy đi bằng
thần lực của chính mình."
Đại bồ tát Dược Quân nghe xong, theo hướng bên
phải của đức Thế tôn đi quanh ba vòng, rồi thân hình
biến mất ngay nơi ấy. Sau khi đi qua hơn chín mươi
sáu triệu thế giới, đại bồ tát Dược Quân đến thế giới
tên gọi Nguyệt Đăng [Chandrapradipa]. Vị Như lai,
ứng cúng, Chánh biến tri của cõi ấy tên là Nguyệt
Thượng Cảnh Giới [Chandravati-kshetra]. Như lai
Nguyệt Thượng Cảnh Giới đang thuyết Pháp cho tám
mươi ngàn triệu đại bồ tát.
Khi ấy đại bồ tát Dược Quân tới cõi Nguyệt Đăng,
đến bên Phật, mang đỉnh đầu lạy ngang chân đức Thế
tôn Nguyệt Thượng Cảnh Giới, bậc Như lai, ứng
cúng, Chánh biến tri, rồi đứng dậy chắp tay cung kính
hướng về đức Thế tôn, nói rằng, "Thưa Thế tôn con từ
cõi Phật của đức Thế tôn Thích ca mâu ni Như lai, tại
cõi Ta bà, đã vượt chín mươi sáu ngàn triệu thế giới để
đến đây. Không nơi nào con thấy được nhiều thân
người như con đã thấy ở cõi ấy. Thưa đức Thế tôn, vì
nguyên do gì trong Pháp hội của đức Thế tôn Thích ca
mâu ni Như lai tại cõi Ta bà lại có nhiều thân người từ
mười phương về tụ họp đông đảo như vậy? Con chưa
từng thấy số lượng thân người nhiều như số lượng thân
người đang trú ở cõi Ta bà."
Đức Thế tôn Nguyệt Thượng Cảnh Giới đáp,
"Dược Quân, ngay chính nơi ấy, họ thường lang thang
và ở lại."
Dược Quân hỏi, "Thưa Thế tôn, vì sao lại như
vậy?"
Đức Thế tôn đáp, "Họ từ cây gỗ vô tri sinh ra."
Dược Quân nói, "Con chưa từng nghe nói có chúng
sinh nào lại từ cây gỗ vô tri sinh ra."
Đức Thế tôn đáp, "Dược Quân, ông chưa từng nghe
nói thật sao?"
Dược Quân đáp, "Thưa Thế tôn, con chưa từng
nghe qua, chưa từng được thấy."
Đức Thế tôn đáp, "Dược Quân, ông muốn thấy
không? Như lai sẽ chỉ cho ông thấy."
Dược Quân thưa, "Thưa Thế tôn, con rất muốn.
Thưa Thiện thệ, con rất muốn."
Bấy giờ Đức Thế tôn Nguyệt Thượng Cảnh Giới
Như lai duỗi cánh tay. Từ cánh tay Phật sinh ra một
trăm ngàn triệu thân người. Mỗi thân người duỗi ra
một trăm cánh tay, rãi các loại hương hoa hương xoa
cúng dường Như lai. Khi ấy đức Thế tôn Nguyệt
Thượng Cảnh Giới Như lai hỏi đại bồ tát Dược Quân,
"Ông bây giờ thấy được chưa, Dược Quân? có thấy
thân người đang rãi hương hoa hương xoa cúng dường
Như lai?"
Dược Quân đáp, "Thưa Thế tôn, con có thấy, thưa
Thiện thệ, con có thấy."
Đức Thế tôn dạy, "Thế đó, thân người vô tri hiện
ra. Thế đó, con người vô tri ra đời."
Một trăm triệu thân người, mỗi thân duỗi ra một
trăm cánh tay, và đều rơi đọa. Dược Quân nói, "Thưa
Thế tôn, vì sao lại như vậy? Thưa Thiện thệ, vì sao
trăm cánh tay mà trong khoảnh khắt có thể rơi đọa như
vậy? Thưa Thế tôn, cúng dường với hàng trăm cánh
tay mà vẫn chưa giải thoát, vậy người chỉ có hai tay
giải thoát được còn hiếm đến mức nào!"
Đức Thế tôn đáp, "Ông nói đúng lắm, Dược Quân.
Tương tự như vậy, thân người vô tri sinh, vô tri diệt.
Dược Quân, ông nên biết xác thân này là vật vô tri,
như mộng như huyễn."
Dược Quân hỏi, "Thưa Thế tôn, thân người ấy có
phải cũng có kẻ ít tuổi, có kẻ nhiều tuổi?"
Đức Thế tôn đáp, "Đúng vậy, Dược Quân, có kẻ ít
tuổi, có kẻ nhiều tuổi."
Dược Quân lại hỏi, "Thưa Thế tôn, vậy ai là kẻ ít
tuổi? ai là kẻ nhiều tuổi?"
Đức Thế tôn đáp, "Những kẻ ông vừa thấy rơi đọa
đó, là kẻ nhiều tuổi, còn những người do cây sinh ra là
kẻ ít tuổi."
Dược Quân nói, "Xin Thế tôn cho con được gặp
những người ít tuổi."
Bấy giờ Đức Thế tôn Nguyệt Thượng Cảnh Giới
đưa bàn tay phải ra; từ mười phương, một trăm ngàn
triệu thân người tụ họp lại. Từ không gian phía trên và
phía dưới, năm mươi triệu thân người tụ họp lại. Tất cả
đều không quì đảnh lễ đức Thế tôn cũng không thưa
gởi, chỉ đứng im lặng.
Khi ấy đại bồ tát Dược Quân nói, "Thưa Thế tôn, vì
sao những người này không nói năng mà chỉ đứng im
lặng?"
Đức Thế tôn đáp, "Dược Quân, ông không biết
sao? Cõi này vô tri không nói, cũng không hiểu chánh
pháp. Vì sao? Dược Quân, có những người ít tuổi
trong Pháp hội này không biết sinh, không hiểu diệt.
Dù có thấy khổ não lớn lao của già, bệnh, sầu muộn,
khóc than, yêu phải xa, ghét phải gần, chết và chết
không đúng kỳ, họ vẫn không xúc động, không chán
ngán. Vậy họ lấy gì để hiểu? Dược Quân, họ là những
người cần được giáo hóa luôn luôn."
Nghe xong đại bồ tát Dược Quân nói, "Thưa Thế
tôn, vậy những kẻ ít tuổi không biết chánh pháp ấy, họ
đến từ đâu? đi về đâu? sẽ tái sinh về cõi nào?"
Đức Thế tôn đáp, "Dược Quân, ông hãy nghe đây.
Thân người họ có không phải là sản phẩm của thợ
vàng, thợ hàn, thợ mộc, cũng không phải do thợ thủ
công nắn đất mà thành. Thân ấy cũng không vì sợ vua
mà hiện ra. Thân ấy do nghiệp mà thành, từ phối hợp
nam nữ sinh ra. Kiếp này sang kiếp khác họ được dạy
nhiều tiểu xảo, gặp lắm nỗi đau bén nhọn triền miên,
toàn là kết quả của ác nghiệp đã làm trong quá khứ.
Dược Quân, ở cõi này, những kẻ ít tuổi chưa tỉnh thức
sẽ phải chịu nhiều khổ đau như vậy. Vì lý do ấy họ
không nói năng trò chuyện. Họ không nói lời nào cả.
Dược Quân, những người ít tuổi này không biết điều
lành, không biết sinh, không biết diệt, nên sẽ không
đạt được thân người. Dược Quân, những người như
vậy được gọi là "người ít tuổi."
Dược Quân lại hỏi, "Thưa Thế tôn, vậy người ít
tuổi sinh ra như thế nào? chết đi ra sao?"
Đức Thế tôn đáp, "Dược Quân, giống như người
cầm củi đưa vào trong lửa, củi sẽ bắt lửa cháy sáng.
Thân thể con người cũng tương tự như vậy, đầu tiên
sinh vào thân người. Sau khi sinh, thì có cảm xúc."
Dược Quân hỏi, "Ở đây ai là người có sự sinh toàn
hảo? Ai là người đã đạt Đại niết bàn?"
Đức Thế tôn đáp, "Dược Quân, đúng như ông hỏi,
Phật đà có sự sinh toàn hảo, Như lai đã đạt Đại Niết
bàn. Ví như có người bị vua nhốt vào hầm tối. Vào
hầm rồi nhìn đâu cũng chỉ thấy bóng tối thăm thẳm.
Lại có người khi xưa đã từng chịu nhiều khổ não, nay
thấy người này bị đưa vào chỗ tối, nghĩ rằng, ‘Người
này chưa từng trải qua cảnh tối tăm như vậy, chắc
chắn không thể thích nghi, e chết mất thôi.’ Nghĩ vậy
mới đốt một ngọn lửa nhỏ phía sau nhà để khích lệ an
ủi người đang bị nhốt. Không ngờ ngọn lửa tình cờ bốc
lớn, lan rộng, cả tòa nhà bốc cháy, thiêu chết người.
Nhà vua nghe tin có người chết, trong lòng xốn xang
nghĩ rằng, ‘Từ nay ta sẽ thôi không nhốt người vào
hầm tối.’ Rồi nói với người trong vương quốc, ‘Các
người đừng sợ hãi, rồi các người sẽ được bình an. Từ
nay về sau sẽ không còn ai đánh đập nhốt các người
vào hầm tối. Ta sẽ không hại mạng sống của các
người. Không cần phải sợ hãi nữa.’
"Dược Quân, tương tự như vậy, Như lai là người
đốt tan mọi phiền não, chữa lành mọi bịnh khổ. Như
người kia nhà cháy thân cũng cháy, vì bình an phúc
lạc của chúng sinh mà giải thoát tất cả ra khỏi vòng tù
tội, Như lai cũng vậy, xả bỏ mọi ô nhiễm tham sân si,
xuất hiện trong cõi thế như ngọn đèn soi sáng chúng
sinh, giải thoát tất cả ra khỏi địa ngục, ra khỏi thân súc
sinh, quỉ đói [ngạ quỉ] hay a tu la. Chúng sinh ít tuổi
hay nhiều tuổi, Như lai đều giải thoát cả."
Khi ấy trên không rãi xuống âm thanh hát lời kệ,
"Ruộng phước tuyệt hảo
Ruộng phước tối thắng
Đã khéo bày mở,
Hạt giống gieo vào
Không bị mất đi.
Ruộng phước Phật đà,
Cõi Phật thanh tịnh,
Khai mở chánh pháp
Của đấng Đại Hùng.
Đạo sư vận dụng
Kho tàng trí tuệ,
Độ dẫn chúng sinh
Vào cõi niết bàn.
Xuất hiện cõi thế,
An lạc cõi trần,
Thanh tịnh cõi Phật,
Những người nhiều tuổi
Cùng người ít tuổi
Trong toàn ba cõi
Đều được cứu thoát
Ra khỏi luân hồi.
Phật đóng tất cả
Cửa vào địa ngục,
Cửa vào súc sinh,
Cửa vào ngạ quỉ,
Nhờ đó thế gian
Cùng cõi xuất thế
Đều được thanh tịnh."
-------------------------------------
(còn tiếp)
 
GÓP PHẦN LAN TỎA GIÁ TRỊ ĐẠO PHẬT

Ủng hộ Diễn Đàn Phật Pháp không chỉ là đóng góp vào việc duy trì sự tồn tại của Diễn Đàn Phật Pháp Online mà còn giúp cho việc gìn giữ, phát huy, lưu truyền và lan tỏa những giá trị nhân văn, nhân bản cao đẹp của đạo Phật.

Mã QR Diễn Đàn Phật Pháp

Ngân hàng Vietcombank

DUONG THANH THAI

0541 000 1985 52

Nội dung:Tên tài khoản tại diễn đàn - Donate DDPP(Ví dụ: thaidt - Donate DDPP)

coldhearthurt

Registered
Phật tử
Tham gia
9 Thg 11 2006
Bài viết
145
Điểm tương tác
0
Điểm
16
Địa chỉ
H� N?i
Lúc ấy đức Như lai Nguyệt Thượng Cảnh Giới mỉm miệng cười, nói rằng,
"Lành thay, thấy được bậc tối thắng.
Lành thay, thấy được đấng Phật đà
Lành thay phước điền diệu pháp.
Lành thay Tăng gìa hoà hợp.
Lành thay Chánh Pháp Sanghata được tuyên thuyết, là nơi tận diệt của ác pháp. Ai nghe được pháp này sẽ thành tựu đường tu tối thượng."
Khi ấy đại bồ tát Dược Quân chắp tay cung kính hướng về đức Thế tôn, thưa rằng, "Thưa Thế tôn, vì nhân gì, vì duyên gì mà đức Thế tôn mỉm miệng cười?"
Đức Thế tôn đáp "Dược Quân, thiện nam tử, ông có thấy những người ít tuổi kia không?"
Dược Quân đáp, "Thưa Thế tôn, con có thấy. Thưa Thiện Thệ, con có thấy."
Đức Thế tôn nói, "Dược Quân, ngày hôm nay tất cả những người ấy sẽ thành tựu thập địa bồ tát."
Khi ấy đại bồ tát Dược Quân bay lên không trung, cao tám mươi ngàn do tuần, lại có tám mươi ngàn triệu thiên tử mưa xuống những đóa hoa rực rỡ cúng dường đức Thế tôn. Thấy đại bồ tát Dược Quân, những người ít tuổi chắp tay đảnh lễ. Khi ấy đại bồ tát Dược Quân đứng trong không trunh, vận dụng âm thanh lớn rót vào tam thiên đại thế giới. Chúng sinh trong ba mươi hai địa ngục lớn đều nghe, chúng sinh ba mươi hai tầng trời đều nghe, tam thiên đại thế giới chấn động sáu cách. Tám mươi bốn ngàn long vương tận đáy cùng đại dương cũng nghe rung chuyển, ba mươi ngàn triệu la sát lũ lượt kéo về, hai mươi lăm ngàn triệu quỉ đói, dạ xoa, la sát từ vương quốc Adakavati kéo về trước mặt đức Thế tôn Nguyệt Thượng Cảnh Giới, tụ họp đông đảo. Khi ấy đức Thế tôn nói pháp cho người ít tuổi, và một trăm triệu bồ tát từ các thế giới mười phương cùng dùng thần lực kéo đến dự hội.
Khi ấy đại bồ tát Dược Quân chắp tay cung kính hướng về đức Thế tôn, nói rằng, "Thưa Thế tôn, rất nhiều đại bồ tát đều đến tụ họp đông đảo, thưa Như lai,các loài trời, thần rồng, cũng đều đến tụ họp đông đảo. Lại có rất nhiều dạ xoa, la sát, quỉ đói, đến thế giời Adakavati, cùng về tụ họp đông đảo, mong được nghe Pháp."
Khi ấy đức Thế tôn nói với Bồ tát Dược Quân, 'Thiện nam tử, ông hãy về lại đây."
Đại bồ tát Dược Quân dùng thần lực trở xuống từ tầng không, chắp tay cung kính hướng về đức Thế tôn thưa rằng, "Tập hợp chánh pháp', thưa Thế tôn, con được nghe nói về 'tập hợp chánh pháp'. Vậy xin Thế tôn cho con hỏi, 'tập hợp chánh pháp' nghĩa là gì?"
Đức Thế tôn đáp, "Thiện nam tử, khi nào có người tu phạm hạnh thì gọi là 'tập hợp chánh pháp.' Vì gắng tu phạm hạnh nên tránh điều bất thiện. Ông có thấy, Thiện nam tử, những người ít tuổi kia, việc gì không thích hợp với phạm hạnh, họ đều không làm. Họ sẽ nắm được năng lực Tổng Trì, sẽ thu nhiếp được vạn pháp."
(còn tiếp)
 

phivan

Registered
Phật tử
Tham gia
15 Thg 6 2006
Bài viết
1,138
Điểm tương tác
1
Điểm
38
KINH CHÁNH PHÁP SANGHATA (Tiếp theo)
-------------------------------------------------
Dược Quân lại hỏi, "Thưa Thế tôn, nhờ đâu mà
đông đảo chúng sinh về tụ hội nơi đây để nghe nói về
‘tập hợp chánh pháp’?"
Đức Thế tôn nói, "Dược Quân, có rất nhiều chúng
sinh không biết rằng sinh chính là khổ, lão chính là
khổ, bịnh chính là khổ, rằng sầu đau là khổ, khóc than
là khổ, thương mà phải xa là khổ, ghét mà phải gần là
khổ, rồi sau biết bao nhiêu khổ đau như vậy, cái chết
đến cướp đi thân thể và tánh mạng. Dược Quân, tất cả
những điều ấy đều gọi là ‘khổ’, nhưng có rất nhiều
chúng sinh đối với ý nghĩa khổ đau này lại không
nghe, không biết."
Người ít tuổi trong Pháp hội nghe đức Phật dạy,
chắp tay cung kính hướng về đức Thế tôn, hỏi rằng,
"Thưa Thế tôn, phải chăng chúng con cũng sẽ chết?"
Đức Thế tôn nói, "Đúng vậy, Thiện nam tử, tất cả
chúng sinh đều sẽ chết."
Họ lại hỏi, "Thưa Thế tôn, cái chết đến như thế
nào?"
Đức Thế tôn đáp, "Thiện nam tử, ngay lúc chết,
đến sát na cuối cùng của tâm thức, có ba luồng khí
mang tên gọi ‘khiến thức tận diệt’, ‘khiến thức xao
động’ và ‘khiến thức tán loạn’. Thiện nam tử, vào lúc
mạng chung, ba loại khí này sẽ khiến thần thức cuối
cùng xáo trộn, chao động và tán loạn."
Họ lại hỏi, "Thưa Thế tôn, vào lúc mệnh chung, có
ba loại khí khiến thân thể hư hoại, ba loại khí ấy là
gì?"
Đức Thế tôn nói, "khiến cho thân thể hư hoại có ba
thứ, gọi là ‘vũ khí’, ‘hấp dẫn’ và ‘thương tổn."
Họ lại hỏi, ‘Thưa Thế tôn, cái gọi là ‘thân thể’, thật
ra là gì?"
Đức Thế tôn nói, "Thân còn được gọi là ‘bốc sáng’,
là ‘lửa cháy’, là ‘đờm dãi’, là ‘phun ợ’, là ‘viếng nghĩa
trang’, là ‘ngu muội’, là ‘gánh nặng’, là ‘khổ vì sinh’,
là ‘động vì sinh’, là ‘khổ não vì sinh lực’, là ‘mang lại
cái chết và lìa người thân thương’. Những sự như vậy
đều là tên gọi của ‘thân’.
Họ lại hỏi, "Thế nào là sống ? thế nào là chết?"
Đức Thế tôn đáp, "Này những người sống lâu, các
ông nên biết, ‘thức’ chết còn ‘nghiệp’ trường tồn. Cái
gọi là ‘thân’, gắn liền với hàng triệu gân mạch, tám
mươi bốn ngàn lỗ chân lông, mười hai ngàn chi và hơn
ba trăm sáu mươi đốt xương. Lại có tám mươi bốn
ngàn loại ký sinh trùng sống bên trong thân thể. Tất cả
đều sẽ chết; đều đoạn diệt. Khi con người chết đi thì
các loài trùng đều không còn hy vọng. Vì chúng kích
động quay lại nhai nuốt lẫn nhau, nên khí trong thân
thể bị xáo trộn. Vì vậy mà chúng phải chịu khổ não
lớn lao, hoặc khổ vì con trai, hoặc khổ vì con gái,
hoặc khổ vì chồng, vì vợ, tất cả các sinh vật này đều bị
mũi tên phiền muộn đâm thủng, nhai nuốt lẫn nhau
cho đến khi chết hết, chỉ còn lại hai con. Lại tranh đấu
với nhau cho đến bảy ngày. Sau bảy ngày, một con
chết, một con thoát.
Này người sống lâu, nếu các ông tự hỏi cái gì gọi là
‘Pháp’? Các ông nghĩ sao? Cũng giống như các loài
trùng kia đấu tranh nhai nuốt lẫn nhau cho đến chết,
chúng sinh phàm phu mê muội cũng vậy, luôn tranh
chấp, chém giết nhau, chẳng biết sợ sinh, sợ già, sợ
bịnh, sợ chết. Cũng như hai con trùng kia đánh giết lẫn
nhau, chúng sinh phàm phu mê muội cũng vậy, đánh
giết lẫn nhau. Đến khi mạng chung, có thiện tri thức
đến hỏi, ‘Này đạo hữu, ông đặt lòng tin của mình ở
đâu? Có biết sinh là khổ nạn? Có biết lão là khổ nạn?
Có biết bịnh là khổ nạn? Có biết tử là khổ nạn?’
Người phàm phu đáp, ‘Tôi đã thấy và biết sinh lão
bịnh tử là khổ.’ Thiện tri thức lại hỏi, ‘Vậy tại sao
không từng cấy trồng gốc rễ điều lành? Sao không
từng cấy trồng thiện căn, tập hợp chánh pháp, để đến
với hạnh phúc của cả hai thế giới? Đạo hữu, cho
chúng tôi hỏi thêm lần nữa, sao không tích tụ công đức
để vượt thoát sinh tử? Sao không tìm hiểu đâu là nơi
mình cần hướng tâm về? Sao không nghe tiếng trống
đại pháp dóng lên trên toàn cõi thế? Sao không thấy
việc cấy trồng hạt lành nơi ruộng phước Như lai, dâng
các món hương thơm, vòng hoa, vòng đèn? Sao không
thấy việc cúng dường ẩm thực cho Như lai, cho bốn
chúng thanh tịnh, tỷ kheo, tỷ kheo ni, ưu bà tắt, ưu bà
di đang dốc lòng tu học Phật Pháp?’
Cứ như vậy họ nói lời lợi ích cho người sắp chết.
‘Này vua, sao không làm được việc thiện nhỏ nhoi
nào? Này người, sinh vào cõi Diêm phù này, sao chỉ
làm toàn việc bất thiện?’

"Lúc ấy, vị Đại Pháp Vương nói lời kệ, khích lệ
người sắp chết,
‘Gặp Như lai xuất thế,
Nghe trống pháp quảng đại,
Nhận kho tàng diệu pháp,
Mở niết bàn an lạc,
Gặp được thiện duyên này,
Sao vẫn chưa tinh tấn?’

"Người ấy đáp rằng:
‘Tâm tôi vốn mê muội,
Lại không gặp bạn hiền,
Nên chứa mầm ô nhiễm.
Tâm vướng đầy tham ái,
Tạo lắm nghiệp chẳng lành:
Giết hại nhiều chúng sinh;
Phá chúng Tăng hòa hợp;
Dùng tâm lý chấp ngã,
Đập phá tháp cùng chùa;
Thường nói lời phỉ báng
Làm phiền lòng mẹ cha.
Nay những nghiệp đã tạo,
Tôi thấy rõ tất cả.

Tôi thấy tôi sinh vào
Cõi địa ngục Hào khiếu,
Vào địa ngục Chúng hợp,
Chịu đau đớn không cùng.
Rồi vào ngục Đại nhiệt,
Lại chìm cõi Vô gián,
Gào thét cõi Đại liên,
Sợ hãi cõi Hắc thằng,
Hàng trăm lần chưa hết.

Chúng sinh cõi địa ngục
Bị lôi xuống không ngừng,
Nên cứ hoài sợ hãi.
Rơi trăm ngàn do tuần,
Sâu thẳm trong nỗi sợ,
Như tuột vào lòng phễu
Không tìm được lối ra.
Hàng ngàn đao gươm bén,
Trong cõi ngục đao binh [Kshura].
Trăm ngàn lần vô số
Rừng gươm và núi đao
Cắt thân hình đứt đoạn,
Vì nghiệp cảm mà thành.

Lại có cơn bão lớn
Xốc tung thân thể lên,
Xốn xang không kể xiết.
Chúng sinh nào cũng thấy
Thân tôi đầy đớn đau.

Cướp tài sản người khác
Giữ hết làm của mình,
Lại chẳng từng cho ai.
Giữ con trai con gái,
Giữ cha mẹ anh em,
Giữ thân nhân bằng hữu,
Giữ gia đinh, nô tỳ,
Giữ ngựa bò, gia súc.

Tôi lạc lối lầm đường,
Sa đọa cảnh giàu sang.
Mang bạc vàng châu báu,
Gấm vóc cùng ngọc ngà,
Xây lầu thành nguy nga,
Người ra vào tấp nập.
Nhạc du dương không dứt,
Tham đắm cùng âm thanh.

Thân mình tẩm nước thơm,
Chẳng từng nghe thỏa mãn.
Ôi thân thể tham lam,
Vì thân mà lầm lạc,
Chẳng còn nơi nương tựa,
Bây giờ và tương lai,
Khi bão lớn nổi lên,
Thân xốc tung từng mảnh.

Lưỡi quen nếm vị ngọt,
Trên đầu quen kết hoa,
Mắt mê mờ sắc đẹp,
Không thể nương dựa vào.
Mắt này đã nhiều lần,
Là nhân tạo nghiệp dữ.
Cũng như các nghiệp dữ
Vì tai mà sinh ra.
Cánh tay mang vòng quí,
Nhẫn đeo đầy ngón tay,
Cổ lấp lánh trai ngọc,
Trang sức nặng hai chân,
Vòng vàng quanh mắt cá
Toàn thân phủ ngọc ngà.
Đầy chuỗi vàng vòng bạc
Hưởng vô tận giàu sang.
Tâm khoái lạc đam mê,
Quen cảm giác êm dịu,
Tham đắm cùng lụa là,
Thảm đẹp với chăn êm.
Nuông thân trong xa xỉ
Tẩm thân bằng nước quí,
Xông ướp đủ loại hương,
Trầm hương cùng chiên đàn,
Không gian mùi tỏa ngát.
Xạ hương, hương xoa quí,
Xoa tẩm cả thân hình.
Y phục toàn lụa mịn,
Trắng thanh khiết tinh nguyên.
Bước xuống từ lưng voi,
Lại bước lên lưng ngựa,
Tôi thấy tôi tôn quí
Như một vị đại vương,
Những con người tầm thường
Gặp tôi là trốn chạy
Quanh tôi đầy mỹ nữ,
Múa hát thật du dương.
Súc vật kia vô hại,
Tôi săn giết không chừa.
Làm đủ điều bất thiện,
Không biết chuyện đời sau.
Nhai nuốt thịt chúng sinh,
Nghiệp gây nên như vậy,
Tự tạo lắm khổ đau,
Không biết chết là gì.
Quá nuông chìu bản thân.
Bây giờ chết đã đến,
Chẳng còn ai che chở.
‘Này người thân của tôi,
Sao nhìn tôi như thế?
Vì sao xé áo y,
Khóc than thật ảo não,
Bức tóc rồi đấm ngực,
Rãi bụi dơ lên đầu?
Tôi sống đời vô ích,
Cảnh sống gia đình này
Lẽ ra phải từ bỏ.
Sao các người còn vẫn
Gắng mà buộc thêm vào?
Thân này rồi cầm thú,
Loài sói, chó, quạ chim,
Sẽ tha hồ rỉa rói.
Nuông chìu thân thể này,
Thật đã quá uổng công.
Rắn diệt tận đeo đuổi,
Nên vẫn tái sinh hoài.
Muốn thoát nỗi sợ này,
Phải tìm cho đúng thuốc.
Thầy thế gian cho thuốc,
Chẳng thể chữa nọc tham.
Đứng trước thềm sinh tử,
Chỉ chánh pháp là cần.
Đừng đưa tôi rượu thịt,
Đừng nuông chìu thân tôi,
Thân này rồi hoại diệt,
Tốn công thêm làm gì?
Tích lũy thêm ác nghiệp,
Có giúp được gì đâu!
Quá nuông chìu bản thân,
Mà thân rồi sẽ diệt.
Này con trai con gái,
Sao đưa mắt nhìn cha?
Con mong cha hết bịnh
Phỏng được lợi ích gì?
Đừng khóc than vô ích
Hãy nghe kỹ lời cha,
Đừng gây thêm nhiễu hại.
Cha vì lo cho con,
Đã cướp nhiều tiền của.
Nay trước thềm sinh tử,
Tuyệt vọng ôi vô bờ.
Cõi sinh là cõi sợ,
Cõi tử là cõi đau,
Cha cảm được pháp "xúc"
Cùng pháp "tưởng", "thọ", "hành".
Do ái thủ làm nhân,
Kẻ phàm phu trôi lạc,
Hái toàn quả phiền não,
Sinh vào nhà bất thiện,
Vướng kẹt trong khổ đau.
Tưởng công đức không đáng,
Gây hại lớn cho người.
Xoay lưng với chánh pháp.
Giới hạnh và bố thí,
Cha đều không làm được.
Lại không hiểu rằng sinh,
Chính vì do nghiệp ái,
Nọc độc của rắn Tham
Vướng phải mà không biết.
Vì si mà trôi lạc
Vào nơi không nẻo thoát.
Nghĩa giải thoát không hiểu,
Kinh Chánh Pháp sanghata 95
Làm lắm việc chẳng lành.
Chạy theo lòng tham ái,
Tâm tán loạn mê mờ,
Mang đầy nỗi ràng buộc,
Lửa phiền não chói chang,
Thân lang thang vô định,
Chẳng lúc nào bình an,
Cũng chẳng biết tìm đâu,
Cho ra chốn an lạc.
Chỉ có nơi cửa Phật
Là tìm được hạnh phúc.
Chánh pháp luân chính là
Liều thuốc công hiệu nhất.
Giới hạnh cùng giới pháp,
Là tiếng lời Như lai."
-----------------------

(còn tiếp)
 

phivan

Registered
Phật tử
Tham gia
15 Thg 6 2006
Bài viết
1,138
Điểm tương tác
1
Điểm
38
Khi ấy đức Thế tôn nói với đại bồ tát Dược Quân,
"Dược Quân, tương tự như vậy, có lắm chúng sinh đến
khi chết không có được chút nhân lành để chuyển
thành quả lành, lại không có chốn nương dựa."
Bấy giờ đức Thế tôn lại đọc bài kệ này,
"Làm những việc chẳng lành,
Đọa sinh cõi địa ngục.
Lửa đỏ là áo mặc,
Sắt nung là nước uống,
Toàn thân than hồng phủ,
Biết bao nỗi hãi hùng,
Thân thể cháy thành than,
Không phút giây an lạc,
Không nghe được chánh pháp.
Người phàm phu mê muội,
Làm việc trái chánh pháp,
Thân tâm do nghiệp cảm,
Chẳng được chút gì vui.
Người thâm tín chánh pháp,
Đủ giới hạnh, trí tuệ,
Thân gần thiện tri thức,
Sẽ thành đấng Như lai.
Như lai vào cõi thế
Để độ cho những ai
Vận dụng hạnh tinh tấn
Biết nghiêm chỉnh tu hành.
Như lai vào cõi thế
Với tâm đại từ bi
Thuyết giảng về chánh pháp
Khuyên góp gom thiện nghiệp.
"Dược Quân, ông là người
Giới hạnh thật uy nghiêm,
Ông nghe điều này rồi
Được thành tựu viên mãn,
Giải thoát khỏi sinh tử,
Thấy được chư Như lai
Vốn là bậc Cứu Độ
Với tiếng lời tuyệt hảo.
"Như lai chính là cha,
Là mẹ của thế giới,
Và là Tâm Bồ Đề.
Người tuyên thuyết Pháp này,
Là bậc thiện tri thức,
Rất khó mà gặp được.
Người tiếp thọ Pháp này,
Sẽ thành đấng Phật đà,
Sẽ thành bậc Như lai.
Ai người biết tôn kính
Những người con Như lai
Đều sẽ được giải thoát.
Khi sống trong cõi thế,
Đều sẽ được chở che."
Khi ấy, đại bồ tát Dược Quân nói với đức Thế tôn,
"Thưa Thế tôn, vì sao núi này lại chấn động?"
Đức Thế tôn nói với đại bồ tát Dược Quân, "Dược
Quân, ông hãy nhìn cho thật kỹ."
Đại bồ tát Dược Quân nhìn quanh, thấy mặt đất
bốn phía nẻ ra, từ trong đất trồi lên hai mươi triệu
chúng sinh, cùng với hai mươi triệu chúng sinh từ
không gian phía dưới, và hai mươi triệu chúng sinh từ
không gian phía trên. Những người ít tuổi đang ở trong
Pháp hội thấy việc như vậy, cất tiếng hỏi đức Thế tôn,
"Thưa Thế tôn, những người vừa được sinh ra đây là
ai?"
Đức Thế tôn đáp, "Các ông có thấy đoàn người
đông đảo ấy không?"
Họ đáp, "Thưa Thế tôn, có thấy."
Đức Thế tôn nói, "Họ là những người vì niềm an
lạc hạnh phúc của các ông mà sinh ra."
Những người ít tuổi lại hỏi, "Vậy họ có sẽ chết?"
Đức Thế tôn nói, "Đúng là như vậy. Họ cũng sẽ
chết."
Khi ấy những người ít tuổi đang có mặt trong đại
hội chắp tay cung kính hướng về đức Thế tôn, nói
rằng, "Thưa Thế tôn, chúng con không còn muốn chịu
khổ sinh tử."
Đức Thế tôn hỏi. "Các ông muốn đạt năng lực tinh
tấn chăng?"
Họ nói, "Chúng con nguyện trực tiếp thấy Như lai,
nguyện cầu pháp gì được nghe pháp ấy, nguyện gặp
Tăng đoàn thanh tịnh, nguyện gặp chúng bồ tát quảng
đại thần thông, đó là những điều chúng con nguyện
mong, chúng con không còn ham chuyện sinh tử. "
Bấy giờ, đại bồ tát Dược Quân cùng với năm trăm
vị bồ tát, từ chỗ ngồi đứng dậy, dùng thần lực bay lên
tầng không, ngồi kiết già, nhập chánh định. Từ sắc
thân các ngài hóa hiện thành sư tử, cọp, rắn, voi, thị
hiện nhiều thần biến. Các ngài lại ngồi kiết già trên
đỉnh núi, và thăng cao hai mươi do tuần, hóa hiện thân
mình thành mười ngàn triệu mặt trời, mặt trăng, tỏa
ánh sáng lớn xuống toàn thể Pháp hội.
Khi ấy những người ít tuổi nói với đức Thế tôn,
"Thưa Thế tôn, vì nhân gì, vì duyên gì mà thế giới này
lại có luồng ánh sáng lớn cùng với biết bao nhiêu thần
biến như vậy?"
Đức Thế tôn đáp, "Thiện nam tử, các ông có thấy
mặt trời và mặt trăng kia không?"
Họ đáp, "Thưa Thế tôn, chúng con có thấy. Thưa
Thiện thệ, chúng con có thấy."
Đức Thế tôn nói, "luồng ánh sáng lớn và những
thần biến ấy là do các đấng Bồ tát dùng thân thể của
chính mình hóa hiện cho các ông thấy. Rồi chư bồ tát
sẽ vì hạnh phúc lợi ích của rất nhiều chúng sinh mà từ
bi giảng chánh pháp, sẽ vì lợi ích của chúng hội đông
đảo, của người và trời. Ở đây, sau khi thể hiện cho các
ông thấy thân vật lý và năng lực của tinh tấn, chư bồ
tát sẽ còn nhiều thần biến khác."
Họ nghe xong, thưa rằng. "Xin Thế tôn cho pháp,
để cho luồng ánh sáng lớn này được hiện."
Đức Thế tôn nghe xong nói với đại bồ tát Dược
Quân rằng, "Dược Quân, ông có thấy tam thiên đại
thiên thế giới chấn động sáu cách?"
Dược Quân đáp, "Thưa Thế tôn, con có thấy. Thưa
Thiện thệ, con có thấy."
Bồ tát Dược Quân còn đang băn khoăn không rõ
nên hỏi về việc này hay chăng, thì đức Thế tôn nói,
"Dược Quân, ông có thắc mắc gì cứ hỏi. Như lai sẽ vì
ông mà trả lời tất cả. Dược Quân, Như lai sẽ giải thích
tất cả mọi việc trong ba thời quá khứ, hiện tại, và vị
lai."
Dược Quân đáp, "Vậy xin Thế tôn lên tiếng xoá tan
nghi hoặc. Thưa Thế tôn, con thấy quanh Như lai có
tám mươi bốn ngàn thiên tử, tám mươi bốn ngàn triệu
bồ tát, mười hai ngàn triệu long vương, mười tám ngàn
triệu ác quỉ, hai mươi lăm ngàn triệu quỉ đói và quỉ ăn
tinh khí."
Đức Thế tôn nói, "Dược Quân, họ đến tụ tập trước
mặt Như lai và ngồi lại là để nghe Pháp, không vì lý
do gì khác. Dược Quân, ngay hôm nay họ sẽ chiến
thắng luân hồi. Nhờ một niệm vì chúng sinh mà hôm
nay họ sẽ an trú Thập địa. An trú thập địa rồi, sẽ vào
cảnh giới niết bàn.
Muốn thoát già, chết,
Nên làm việc lành,
Tạo quả an lạc,
Cởi nút phiền não,
Nhờ đó bước vào
Dòng giống của Phật.
Dược Quân nói, "Thưa Thế tôn, tùy nghiệp quả mà
phát sinh đủ loại cảnh giới cho chúng sinh. Vì sao
chúng sinh vẫn còn ở lại cạnh đức Thế tôn nhiều đến
như vậy?"
Đức Thế tôn đáp, "Dược Quân, ông hãy nghe đây.
"Người phàm phu mê muội,
Không biết đâu là nơi
Mình sẽ được giải thoát.
Hôm nay người ít tuổi
Sẽ nắm được Tổng Trì,
Thành tựu được thập địa,
Làm được việc Phật làm,
Chuyển bánh xe chánh pháp,
Rãi xuống mưa chánh pháp.
Vì vậy mọi chúng sinh
Ở trong Pháp hội này,
Đều hoan hỉ nghe Pháp.
Trời, rồng, và quỉ đói,
Cùng giống a tu la,
An trụ thập địa rồi
Sẽ vận dụng Pháp Âm
Nói chánh pháp vi diệu.
Sẽ gióng trống đại pháp,
Sẽ thổi loa đại pháp.
Còn những người ít tuổi
Nắm được lực tinh tấn,
Thành tựu được các Pháp,
Đồng bậc với Như lai."
Khi ấy năm ngàn người ít tuổi từ chỗ ngồi đứng
dậy, chắp tay cung kính hướng về đức Thế tôn, thưa
rằng,
"Làm sao có thể
Không muốn kết thúc
Sinh tử cho được.
Kính thưa Thế tôn,
Thân là gánh nặng,
Toàn sự sợ hãi,
Thật khó kềm chế.
Đường đi không thấy,
Và cũng không có
Đường đi nào cả,
Vì mắt mù lòa,
Chúng con không gặp
Được nơi nương dựa.
Hôm nay đồng tâm
Thỉnh cầu một việc:
Nguyện đấng đạo sư
Cho chúng con được
Lắng nghe chánh pháp.
Chúng con sinh ra
Không nhiều trí tuệ
Không ham khoái lạc
Xin Phật nói Pháp
Giải thoát chúng con
Ra khỏi khổ đau
Bủa vây dày kín.
Nguyện sinh ở đâu,
Cũng đều thấy Phật."
Bấy giờ đại bồ tát Dược Quân đến chỗ những người
ít tuổi đang đứng, nói rằng,
"Các ông hãy ăn
Đồ ăn ngon miệng.
Bao giờ thấy tâm
Không còn khiếp sợ,
Bấy giờ các ông
Chuẩn bị nghe Pháp."
Họ hỏi,
"Thưa, ngài là ai?
Chúng tôi không biết
Hồng danh của ngài.
"Chúng tôi thấy ngài
Sắc thân tuyệt hảo,
Tướng mạo uy nghi
Chứa đầy định lực
Như người thoát khỏi
Thế giới kinh hoàng
Của loài quỉ đói,
Địa ngục, súc sinh,
Mọi điều bất thiện
Đều tuyệt không còn.
"Chúng tôi thấy ngài
Tay cầm bình bát
Bằng bảy ngọc quí,
Thân mang chuỗi vàng
Trang nghiêm tỏa sáng.
"Những lời thanh tịnh
Ngài vừa nói ra,
Chúng tôi không biết
Trả lời thế nào.
"Thức ăn hảo hạng,
Cùng các thức uống,
Đối với chúng tôi
Thật không cần thiết.
Thức ăn thành phẩn,
Cũng như nước uống
Trở thành nước tiểu;
Máu đến từ nước,
Thịt đến từ máu,
Thức ăn thức uống,
Chúng tôi không cần.
Lụa, len, vải vóc,
Chúng tôi không cần.
Vòng vàng chuỗi ngọc,
Nhẫn đeo trên tay,
Chúng tôi không cần,
Toàn là vô thường,
Phải chịu sinh diệt.
Chúng tôi là những
Con người bất hạnh,
Không muốn để mình
Lún sâu sinh tử,
Nếu muốn đến với
Niềm vui chư thiên,
Đến với chánh pháp,
Điều cần nhất là
Bậc thiện tri thức.
Ngay cả những bậc
Vua chuyển pháp luân
Cũng chẳng cần gặp.
Vua chuyển pháp luân
Khi lìa dục giới
Cũng vẫn phải chết,
Con trai con gái
Đều không thể theo,
Bảy loại ngọc quí
Đều phải để lại.
Trăm vạn quần thần
Đều không thể theo,
Không thể đi trước,
Cũng không cách gì
Đuổi theo sau đó.
Vua chuyển pháp luân
Chỉ được một đời,
Khi nghiệp báo cạn
Lại phải đọa rơi
Chịu cảnh vô thường.
Vì trong quá khứ,
Phạm nhiều ác nghiệp
Nên ngục Hào khiếu
Cũng sẽ rơi vào.
Dù trong cõi thế
Vua chuyển pháp luân
Nhờ có trong tay
Bảy loại ngọc quí
Nên nắm giữ hết
Bốn đại bộ châu.
Nhưng khi đọa vào
Địa ngục Hào khiếu,
Quyền năng vĩ đại
Biến cả đi đâu?
Không còn đất đứng,
Người đã chết rồi,
Không thể hóa hiện
Thần thông quyền biến.
"Thưa ngài, xin hãy
Nghe lời chúng tôi.
Hãy lên đến nơi
Như lai trú ở.
Như lai cũng như
Là bậc cha mẹ,
Chúng tôi tha thiết
Mong gặp Như lai.
Chúng tôi không có
Cha mẹ anh em,
Như lai là người
Độ cả thế giới.
Là cha mẹ của,
Toàn thể chúng sinh.
Là chính bản thân
Mặt trăng mặt trời,
Khai mở con đường
Đưa đến an lạc,
Cứu độ tất cả
Ra khỏi luân hồi,
Thoát cảnh sinh tử.
Biển dục lớn lao
Thật đáng kinh hãi;
Như lai là bè
Chở chúng sinh qua
Đến bờ bên kia,
Không còn trở lại.
Như lai nói Pháp
Viên mãn trong sáng,
Chỉ con đường đến
Vô thượng bồ đề.
"Thức ăn không cần.
Đến cả vương quốc
Cũng đều không cần.
Vì không muốn rơi
Vào cảnh địa ngục,
Nên chẳng tìm cầu
An lạc chư Thiên.
"Thân người là quí.
Chính ngay thân ấy
Có thể xuất hiện
Một đấng Như lai.
" Đời sống ngắn ngủi.
Lắm kẻ quẩn quanh
Vận dụng tâm mình
Làm điều bất thiện.
Không biết nỗi chết,
Đắm dục thế gian,
Lầm trong sinh tử,
Không từng sợ hãi,
Không chút trí tuệ,
Tâm trí loạn động,
Ngắn ngủi không bền,
Không biết diệu pháp,
Không làm việc thiện,
Không biết chánh định,
Đến khi mạng chung
Cũng không hối hận,
Trôi lăn trong cõi
Tái sinh vô tận
Chịu khổ triền miên.
"Vì trong quá khứ
Đã từng đánh đập,
Cướp bóc người khác
Cho nên tạo nghiệp
Bị trói bị giết,
Hy vọng lụi tàn,
Gánh nhiều hoang man,
Đớn đau khổ não.
Đến giờ phút chết
Than vãn đủ điều,
‘Ai sẽ là người
Che chở cho tôi?
Tôi tặng tất cả
Vàng bạc châu báu,
Sẽ làm nô lệ,
Làm hết mọi điều.
Tôi không còn muốn
Khoái lạc thế gian.
Tiền bạc của cải,
Tôi cũng không cần.
Không muốn tấm thân
Chứa đầy ác nghiệp.’
"Thưa bậc tiền bối,
Tương tự như vậy,
Thức ăn chúng tôi
Cũng không thấy cần.
Vua chúa hưởng toàn
Cao lương hảo hạng,
Rồi vẫn phải chết.
Vua ăn thức ăn,
Mang chất cứng lỏng
Vào trong thân mình,
Vốn toàn rỗng không,
Không là gì cả.
Tham đắm mùi vị,
Làm việc bất thiện.
Vì sao phải tham
Vào thứ mùi vị
Toàn tướng vô thường
Rỗng không vô nghĩa?
Chúng tôi không ham.
Thức ăn thật là
Điều không cần thiết.
Ăn vào có giúp
Giải thoát được không?
Tương tự như vậy,
Đời sống nơi này
Cũng không cần thiết.
Điều chúng tôi cần
Chính là chánh pháp.
Chúng tôi cầu thoát
Ràng buộc thế gian.
Chúng tôi cầu thoát
Khỏi lòng tham ái,
Cởi thoát phiền não,
Cầu qui y Phật,
Là đại thánh hiền,
Là đại cứu độ,
Thấy suốt khổ não
Của cả chúng sinh.
"Xin bậc tiền bối
Hãy vì chúng tôi
Mà đến bên Phật,
Cúi đầu đảnh lễ.
"Chúng tôi không biết
Hồng danh của ngài
Xin ngài cho biết
Tên ngài là chi?"
Bấy giờ Bồ tát Dược Quân đáp,
"Các ông cùng mọi người
Đều hỏi danh tánh tôi
Quanh Như lai có cả
Ngàn triệu người ít tuổi"
Họ đáp,
"Ngài là đệ tử Phật,
Hồng danh hẳn thâm thúy,
Chắc chắn rất uy nghi.
Tất cả mọi chúng sinh
Đều mong nghe danh tánh."
Dược Quân đáp,
"Tên tôi là ‘Dược Quân.’
Là thuốc của chúng sinh,
Tôi bây giờ sẽ nói
Cho các ông cùng nghe
Về loại thuốc quí nhất
Trong tất cả các thuốc.
Chúng sinh gặp bịnh khổ
Nhờ vào liều thuốc này
Chữa được mọi chứng bịnh.
Tham dục là trọng bịnh,
Hủy hoại toàn thế giới.
Vô minh là trọng bịnh,
Khiến cho người mê muội
Phải lỡ bước lầm đường,
Khiến chúng sinh đọa xuống
Cõi địa ngục, súc sinh.
Sân si là trọng bịnh,
Thuốc này đều chữa được."
Họ nói,
"Nghe được Pháp lành này
Chúng tôi sẽ giải thoát
Khỏi khổ não, vô minh.
Khổ não thoát được rồi
Mọi tâm lý bất thiện
Đều từ bỏ được hết.
Nhờ được nghe chánh pháp
Việc bất thiện bỏ rồi,
Chừng đó mọi sợ hãi
Chúng tôi đều bỏ được.
Nguyện mau thấy Phật đà
Là thầy thuốc giỏi nhất
Sẽ chữa lành mọi bịnh
Xóa hết mọi khổ đau.
Thưa ngài, xin hãy mau
Đến bên cạnh Như lai,
Đảnh lễ và qui thuận,
Chuyển lời của chúng tôi
Thỉnh cầu bậc cứu độ,
Cầu xóa tan bịnh khổ.
Thân chúng tôi bỏng cháy,
Thiêu đốt không hề ngưng.
Xin đức Phật từ bi,
Dập lửa bất trị này.
Thân vốn là gánh nặng,
Khó bỏ và khó kham,
Mang đến đầy khổ não.
Chúng sinh cứ không ngừng,
Chịu gánh nặng sân si,
Cứ trôi lăn như vậy,
Không biết đường tháo gỡ,
Không biết cách giải thoát,
Cũng không thấy được đâu
Là con đường giải thoát.
Vậy mà đến khi chết
Vẫn chưa từng biết sợ.
Tâm chìm trong mê muội.
Vọng tưởng chẳng mất đi,
Chúng sinh nhiều lần chết
Mà vẫn cứ mãi quên.
Chúng sinh không nghĩ xa,
Không hiểu rằng bịnh khổ
Sẽ đeo đuổi theo hoài.
Ăn là khiến thân mòn
Mà vẫn không từng biết.
Kiệt sức vì phiền não
Mà vẫn không từng hay.
Từ vô minh mà ra
Biết bao nhiêu phiền não
Tưởng, thọ cùng với hành
Là gánh nặng đáng sợ
Trôi lăn trong ái thủ,
Không biết đến chánh pháp
Thân gánh nặng trĩu đầy.
Sinh ra trong cõi này,
Thật không chút ý nghĩa.
Thân thể được tưng tiu,
Tắm rửa và xoa nắn,
Khoát y áo thanh lịch,
Rồi sẽ được những gì?
Lại đam mê vị ngọt,
Tai chỉ cầu tiếng hay
Của năm loại nhạc cụ,
Mắt chỉ cầu tướng đẹp
Của châu báu ngọc ngà,
Lưỡi chỉ nếm vị ngọt,
Thân chỉ chạm vật êm,
Thịt da cùng thân thể
Đều trau chuốc giữ gìn.
Thân này vốn vô nghĩa,
Chỉ ham khoái lạc thôi,
Nuông chìu cả đôi chân,
Quần êm cùng giày đẹp.
Đứng trước thềm sinh tử,
Trang sức cùng y phục
Chẳng giúp được thân này.
Thân này, không thể giúp,
Trang sức để làm chi?
Lấy thân, gọi là ‘người’,
Biết hô hấp, biết nghe,
Biết tư duy suy nghĩ,
Thân biết được lắm điều.
Trong những thời quá khứ
Đã từng có ngựa, voi,
Nhưng không biết chánh pháp
Chẳng chăm lo tu hành,
Mải mê việc bất thiện,
Không biết đến đời sau,
Chỉ rong chơi vui đùa,
Trôi lăn trong sinh tử.
Cái chết đến gần kề,
Thêm một lần khổ não.
Tiếng khóc than vây kín.
Mẹ chết rồi đến cha,
Rồi thân nhân họ hàng,
Con chết, vợ cũng chết,
Ngũ uẩn toàn là không,
Chỉ có tâm mê đắm
Tự ràng buộc lấy mình,
Để tham dục nung nấu
Tưởng là thứ đáng tin.
Pháp Định vốn khó thấy,
Chết không có gì vui,
Tâm mê mờ tham lam,
Không từng biết san sẻ.
Trong tất cả ác pháp,
Lòng tham là nặng nhất
Vậy mà không biết tránh.
Chúng tôi lỡ sinh ra,
Là bởi tâm mê lầm,
Cả thế gian mê muội,
Tuy nghe được âm thanh,
Nhưng không thấy chân tướng
Nhiệm mầu của thiện pháp.
Chúng tôi chỉ mong cầu
Giải thoát và thiền định.
Thân người là gánh nặng
Chúng tôi không ham nữa.
Nguyện vì khắp chúng sinh
Trầm luân trong cõi thế
Mà thành bậc chánh giác,
Thành đức Phật, Đạo Sư.
Phật là mẹ, là cha,
Phật là người dẫn đường,
Tạo nhân cho mưa rơi
Đầy những loại ngọc quí
Trên toàn cõi Diêm phù.
Kẻ phàm phu không biết,
Tập hợp Pháp là gì.
Phải phát tâm bồ đề
Thì tập hợp chánh pháp.
Tất cả mọi sự vật
Do yếu tố kết hợp,
Thực chất đều là Không.
Cũng tương tự như vậy,
Cảnh khoái lạc sang giàu
Thực chất cũng là Không.
Đến khi thấy ngay cả
Bản thân cũng là không
Thì lòng tham không còn.
Kính thưa đức Dược Quân,
Xin nghe chúng tôi nói.
Hãy vì chư bồ tát,
Chuyển lời dùm chúng tôi.
Nhớ khổ nạn luân hồi,
Bồ tát không mỏi mệt,
Tâm tinh tấn dũng mãnh,
Giới hạnh thật trang nghiêm,
Tích lũy mọi tánh đức.
Xin ngài đến tận nơi
Trú ở của Đạo sư,
Là bậc Trí viên mãn,
Hàng phục mọi ma quân
Không từng thấy mệt mỏi,
Thỉnh cầu dùm chúng tôi,
Rằng ‘Thưa đức Thế tôn,
Thế tôn đã chiến thắng
Tất cả mọi ma vương
Làm tiêu tan ma lực.
Xin nâng đỡ giữ gìn
Cho tất cả chúng sinh
Cùng đạt được trí Phật.’
Vì chúng tôi chưa được
Nghe pháp lợi cho mình
Nên kính xin tiền bối
Hãy đi cho thật nhanh.
Chúng tôi chưa từng thấy
Ba hai tướng Như lai,
Nên vẫn chưa qua được
Đến bến bờ bên kia.
Chúng tôi xin kính cẩn,
Kiên nhẫn đợi tin ngài."
----------------------------
(còn tiếp)
 

phivan

Registered
Phật tử
Tham gia
15 Thg 6 2006
Bài viết
1,138
Điểm tương tác
1
Điểm
38
Dược Quân nói,
"Các ông hãy nhìn
Lên phía trên cao
Xem thử có gì
Đang ở trên ấy?"
Họ nhìn lên trên và thấy tất cả ba ngàn năm trăm
tòa thành lộng lẫy, đầy khắp không trung, trang hoàng
đủ bảy loại ngọc quí, rèm treo lưới ngọc. Bên trong
hoa rũ, hương thơm thanh khiết thoảng ngát không
gian.
Họ hỏi, "Vì sao lại có những tòa thành lộng lẫy, rèm
treo lưới ngọc, đầy chuỗi hoa sen?"
Dược Quân đáp,
"Tòa sen này để
Đưa các ông đến
Diện kiến Phật đà,
Đưa các ông đến
Cảnh giới Như lai.
Phật là vị thầy
Siêu việt thế giới.
Phật là ánh sáng
Của cả thế gian."
Họ nói,
"Chúng tôi không biết cách đi,
Chúng tôi không thấy Như lai,
Chúng tôi không biết lối đi.
Ở đâu có thể
Đảnh lễ Phật đà?"
Dược Quân đáp,
"Như vòm trời cao
Không thể với tới,
Chẳng ai có thể
Đảnh lễ Phật đà,
Là người ban cho
Sự không sinh tử.
"Như núi Tu Di
Là cảnh giới thật.
Phật ở chốn Phật,
Cao như Tu Di,
Sâu như biển cả.
Tất cả bụi mỏng
Của cả ba ngàn
Đại thiên thế giới
Đều có thể đếm,
Nhưng không thể biết
Như lai đang hiện
Ở nơi chốn nào.
Bồ tát mười phương
Đều đến cúng dường
Ánh Sáng Thế Giới."
Họ nói,
"Chúng con nguyện thấy
Bậc đại cứu độ.
Chúng con nguyện được
Toàn hảo như Phật.
Chúng con chúng sinh
Nguyện đảnh lễ Thầy,
Nguyện đạt thiện quả."
Dược Quân đáp,
"Đạo Sư là người
Dẫn dắt chúng sinh
Ra khỏi luân hồi.
Đạo sư là người
Nâng đỡ chúng sinh,
Không ham hương hoa,
Vòng hoa, hương xoa.
"Đến với Như lai,
Là bậc chiến thắng
Toàn thể tâm thức,
Ngay cả ma vương
Khó trị bậc nhất
Cũng không dám phiền.
Rồi chúng sinh sẽ
Sớm đạt Tổng trì
Không bị sức mạnh
Cái chết thao túng.
"Tâm tin tưởng trong sáng
Chí thành hướng về Phật
Tâm ấy chắc chắn sẽ
Được diện kiến Như lai."
Bấy giờ đức Thế tôn, Như lai, mỉm miệng cười
ngọt ngào như tiếng chim Ca Lăng Tần Già. Bồ tát
Dược Quân từ chỗ ngồi đứng dậy, chắp tay cung kính
hướng về đức Thế tôn, nói rằng, "Thưa Thế tôn, vì
nhân gì, vì duyên gì mà Thế tôn mỉm miệng cười,
khiến cho tám mươi bốn ngàn ánh sáng từ mặt đức
Thế tôn phóng ra?" Tam thiên đại thiên thế giới đầy cả
ánh sáng, ba mươi hai đại địa ngục đầy cả ánh sáng,
và đến cả ba mươi hai tầng trời của chư thiên cũng rực
ánh sáng. Những tia sáng đủ màu, xanh, vàng, đỏ,
trắng, cam, pha lê, bạc v.v. phóng ra từ mặt đấng Thế
tôn, làm sáng ngời hỉ lạc lòng chúng sinh của cả tam
thiên đại thiên thế giới, rồi quay về, theo hướng bên
phải của đức Thế tôn bay quanh bảy vòng, biến mất
trên đỉnh của đức Thế tôn."
Rồi đại bồ tát Dược Quân lại hỏi, "Con có điều
chưa hiểu, xin Như lai, ứng cúng, Chánh biến tri cho
con được hỏi."
Đức Thế tôn nói với đại bồ tát Dược Quân, "Dược
Quân, ông cứ hỏi, Như lai sẽ vì ông mà trả lời."
Dược Quân hỏi, "Thưa Thế tôn, hôm nay có ba
mươi ngàn lần triệu người ít tuổi hiện ra. Họ hiểu được
nghĩa lý thâm thúy vi diệu của lời Như lai giảng, và
nói với người nhiều tuổi như sau, ‘này người nhiều
tuổi, các ông không biết chánh pháp. Các ông luôn
chấp vào những điều bất thiện trái chánh pháp, không
tin vào diệu pháp, nói lời khinh xuất, làm đủ điều tác
hại.’ Thưa Thế tôn, vì sao lời họ nhẹ nhàng dễ nghe?"
Đức Thế tôn nói, ‘Dược Quân, ông không biết vì
sao họ nói lời như vậy? Đó là họ nói lời nhẹ nhàng dễ
nghe cho Như lai. Dược Quân, nhờ nghe Pháp, họ sẽ
nhớ ý nghĩa của tất cả các Pháp, sẽ được mọi tánh đức,
tất cả sẽ chứng đắc Tổng trì. Từ hôm nay, họ sẽ được
đặt vào địa vị Thập địa. Ngày hôm nay, họ sẽ gióng
trống đại Pháp, sẽ nhiếp thọ được toàn bộ chánh pháp.
Dược Quân, ông có thấy những tòa thành kia không?"
Dược Quân đáp, "Thưa Thế tôn, con có thấy. Thưa
Thiện thệ, con có thấy."
Đức Thế tôn nói, "Dược Quân, hôm nay người ít
tuổi sẽ bước vào những tòa thành đó, sẽ có được trí tuệ
trong sáng về các pháp. Ngay chính hôm nay họ sẽ
thành tựu viên mãn mọi thiện pháp. Hôm nay, họ sẽ
đánh trống đại pháp. Hôm nay, cõi chư thiên sẽ có
được trí tuệ trong sáng về chánh pháp. Chúng sinh cõi
địa ngục và nhiều chốn tối tăm khi nghe được biểu
hiện của trí tuệ toàn hảo Như lai, sẽ phá tan luân hồi,
thành bậc tối thắng. Đến khi chín mươi ngàn triệu
chúng sinh nhiều tuổi sẽ đắc quả Tu đà hoàn. Tất cả
đều nhiếp thọ chánh pháp. Dược Quân, tất cả đều sẽ từ
bỏ khổ não, đều thấy được Như lai. Tất cả cũng đều
thành tựu âm thanh trống đại pháp. Dược Quân, ông
hãy nhìn ra bốn hướng."
Đại bồ tát Dược Quân quan sát bốn hướng, thấy
phương Đông chư bồ tát nhiều như cát trong năm
mươi triệu sông Hằng kéo đến; phương Nam, bồ tát
nhiều như cát trong sáu mươi triệu sông Hằng đều
đến; phương Tây, bồ tát nhiều như cát trong bảy mươi
triệu sông Hằng đều đến; phương Bắc, bồ tát nhiều
như cát trong tám mươi triệu sông Hằng đều đến;
không gian phía trên bồ tát nhiều như cát trong chín
mươi triệu sông Hằng đều đến; không gian phía dưới
bồ tát nhiều như cát trong một trăm triệu con sông
Hằng đều đến. Họ đến trước mặt đức Thế tôn, ngồi ở
hai bên.
Khi ấy, đại bồ tát Dược Quân nói với đức Thế tôn,
"Thưa Thế tôn, những sắc tướng đen và đỏ hiện ra trên
vòm trời kia là gì?"
Đức Thế tôn đáp, "Dược Quân, ông không biết
những sắc đen và đỏ kia là gì? Như lai biết, Như lai sẽ
nói cho ông nghe. Dược Quân, đó là ma vương. Ông
có muốn thấy không?"
Dược Quân đáp, "Thưa Thế tôn, con muốn thấy.
Thưa Thiện thệ, con muốn thấy."
Đức Thế tôn nói, "Dược Quân, cũng tương tự như
vậy, bồ tát nhiều như cát của một trăm triệu sông
Hằng đã đến."
Dược Quân nói, "Thưa Thế tôn, vì nhân gì, vì
duyên gì mà các vị bồ tát ấy đến đây?"
Đức Thế tôn đáp, "Dược Quân, người ít tuổi là
duyên lành cho chúng sinh nơi đây có được pháp
Định. Dược Quân, ông có thấy rất nhiều chúng sinh đủ
mọi sắc tướng, cùng nguồn năng lực gia trì vĩ đại đến
từ thần lực?"
Dược Quân đáp, "Thưa Thế tôn, con thấy bồ tát
nhiều như cát trong một trăm triệu sông Hằng, và bồ
tát nhiều như cát trong một trăm ngàn tỉ triệu sông
Hằng được đặt vào vô số thần lực, trú ở rất nhiều hình,
sắc, tướng. Con thấy vô số bồ tát ấy được đặt vào
Thánh vị, các vị bồ tát ấy cùng tùy thuộc đều được an
trụ trong chánh pháp."
Khi đức Thế tôn nói như vậy, đại bồ tát Phổ Dũng,
đại bồ tát Dược Quân, những người nhiều tuổi và ít
tuổi, cùng toàn thể chúng sinh khác trong pháp hội
như trời, người, a tu la, càn thát bà, tất cả đều hoan hỉ,
tán dương Pháp Phật vừa thuyết.
[Kinh Chánh Pháp Sanghata kết thúc ở đây.]
 

phivan

Registered
Phật tử
Tham gia
15 Thg 6 2006
Bài viết
1,138
Điểm tương tác
1
Điểm
38

phivan

Registered
Phật tử
Tham gia
15 Thg 6 2006
Bài viết
1,138
Điểm tương tác
1
Điểm
38
Bài Tụng Kinh Chánh Pháp Sanghata bằng tiếng Việt:

Phần I:

[stream:a3569fd00b]http://www.sanghatasutra.net/vietnamese_sanghata_high_one.mp3 [/stream:a3569fd00b]

-----------------------------
 

phivan

Registered
Phật tử
Tham gia
15 Thg 6 2006
Bài viết
1,138
Điểm tương tác
1
Điểm
38
Phần II:

[stream:4738d91cd5]http://www.sanghatasutra.net/vietnamese_sanghata_high_two.mp3 [/stream:4738d91cd5]

--------------------------------
 

phivan

Registered
Phật tử
Tham gia
15 Thg 6 2006
Bài viết
1,138
Điểm tương tác
1
Điểm
38
Lama Zopa Rinpoche soạn thảo nghi thức hành trì để đọc tụng kinh Chánh Pháp Sanghata.

Khai Kinh

Qui Y - Phát Tâm Bồ Đề
Con xin về nương tựa
Nơi Phật Pháp và Tăng
Cho đến khi giác ngộ.
Nhờ tu hành hạnh Thí
Cùng hạnh Toàn hảo khác
Con vì khắp chúng sinh
Nguyện trọn thành Phật đạo.

Thất Chi Phổ Hiền

Nguyện mang thân ngữ ý / lễ kính chư Phật đà;
Nguyện kính dâng lên Phật / cúng phẩm hơn hết cả / trùng điệp khắp trời mây / đang thật sự bày ra / hay bày trong quán tưởng;
Nguyện sám hối tất cả / biết bao nhiêu tội chướng / mà con đã làm ra / từ vô thủy sinh tử / mãi cho đến bây giờ;
Nguyện vui cùng việc thiện, / của các bậc thánh giả / cũng như của người thường;
Nguyện chư Phật Như lai / ở lại cùng cõi thế / cho đến khi diệt tận / toàn bộ cảnh luân hồi;
Nguyện Phật vì chúng sinh / chuyển bánh xe chánh pháp;
Nay con và chúng sinh, / được bao nhiêu thiện căn / xin hồi hướng tất cả / về vô thượng bồ đề.

Cúng Dường Mạn Đà La, nghi thức ngắn
Con xin hiến cúng
Đất này trang nghiêm hương hoa
Điểm núi Tu di, tứ đại bộ châu, mặt trời và mặt trăng
Quán tưởng thành cõi Phật.
Nguyện chúng sinh yên vui trong cõi thanh tịnh này.
Lời Thỉnh Nguyện Dành cho Ba Mục Tiêu Lớn Lao
Con xin về nương dựa / đạo sư cùng Tam bảo / quí hiếm và nhiệm mầu.
Xin hộ niệm giữ gìn / dòng tâm thức của con.
Xin hộ niệm giữ gìn / cho con và chúng sinh / lìa xa mọi vọng niệm, / từ sự về nương tựa / không đúng cách nơi thầy, / cho đến tâm chấp bám / trong phân biệt vi tế, / lúc màu trắng hiện ra / rồi màu đỏ phủ kín / và màu đen sâu dày. /
Xin hộ niệm giữ gìn / cho con và chúng sinh / đạt như thật tri kiến / thấy đúng như sự thật, / từ sự về nương dựa / thật đúng cách nơi thầy / cho đến sự bất nhị / của địa vị vô học.
Xin thanh tịnh tất cả / mọi chướng ngại trong ngoài. (x3)
IDAM GURU RATNA MANDALAKAM NIRYATAYAMI
Tiếp theo đọc minh chú tăng trưởng công đức tụng kinh, thêm gấp một triệu lần
OM DHARE DHARE BENDHARE SVAHA (7x)

Đọc Kinh

Có hai phương pháp quán tưởng trong lúc đọc kinh, có thể quán tưởng cùng một lúc:
Quán tưởng đức Phật trực tiếp truyền thọ giáo pháp này cho quí vị, và quí vị thật sự có được thành tựu ngay trong tim mình trong lúc đọc kinh.
Khi đọc kinh, nên đọc lớn tiếng và quán tưởng mình đang nói pháp cho tất cả chúng sinh cùng nghe. Chó, mèo, cầm thú hay các loài không phải người trong sáu cõi luân hồi đều có thể nghe được tiếng đọc kinh của quí vị, vì vậy quí vị có thể mời quỉ thần hay chư thiên cùng nghe pháp. Kinh Phật là liều thuốc thần diệu chữa lành bịnh vọng tâm vô minh, gốc rễ của toàn bộ khổ đau trong luân hồi. Khi đọc kinh, quí vị hãy quán tưởng mình đang nói pháp cho chúng sinh trong lục đạo, tặng cho hữu tình cơ hội thành tựu chánh pháp, và giải thoát phiền não ô nhiễm ác nghiệp khổ đau.
Khi đọc tụng, và khi đọc xong, hãy quán tưởng quí vị và tất cả chúng sinh hữu tình – trong cõi địa ngục, súc sinh vân vân - đều nhận được vô lượng ánh sáng cam lồ từ vô lượng bồ tát, nhờ đó thanh tịnh được vô lượng nghiệp chướng. Vậy hãy quán tưởng cho thật rõ ràng, rằng bản thân quí vị cùng hết thảy chúng sinh hữu tình đều thọ pháp, phát khởi nguồn an lạc và tánh không thắng diệu.

Hoàn Kinh

Khi đọc kinh xong, quán tưởng chúng sinh mà mình đọc kinh cho nghe đều được giải thoát khỏi nguyên nhân của khổ đau. Nguyên nhân gây phiền não ô nhiễm đều được thanh tịnh, và tất cả đều đạt chánh đẳng giác.
Hồi hướng công đức, và tùy hỉ với việc mình vừa làm. Đọc kinh tạo lợi ích vô biên như vậy là điều mà đức Phổ Hiền đại bồ tát đã làm, nhờ vào phương pháp quán tưởng không giới hạn.
Lời ghi xuất xứ:
Nghi thức đọc tụng kinh Phật này do Lama Zopa Rinpoche đọc cho Venerable Thubten Wongmo ghi chép, tháng 02, 2005. Hiệu đính cho ấn bản điện tử (tiếng Anh) tại www.sanghatasutra.net.
Hồng Như chuyển Việt ngữ tháng 06, 2006.
 

phivan

Registered
Phật tử
Tham gia
15 Thg 6 2006
Bài viết
1,138
Điểm tương tác
1
Điểm
38
Lama Zopa Rinpoche đề nghị các Đạo Hữu nên đọc tụng từ 20 lần trở lên .
Biên chép Kinh cũng là phương pháp phổ biến hữu hiệu .


Mến,
 
GÓP PHẦN LAN TỎA GIÁ TRỊ ĐẠO PHẬT

Ủng hộ Diễn Đàn Phật Pháp không chỉ là đóng góp vào việc duy trì sự tồn tại của Diễn Đàn Phật Pháp Online mà còn giúp cho việc gìn giữ, phát huy, lưu truyền và lan tỏa những giá trị nhân văn, nhân bản cao đẹp của đạo Phật.

Mã QR Diễn Đàn Phật Pháp

Ngân hàng Vietcombank

DUONG THANH THAI

0541 000 1985 52

Nội dung:Tên tài khoản tại diễn đàn - Donate DDPP(Ví dụ: thaidt - Donate DDPP)

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

Chủ đề tương tự

Who read this thread (Total readers: 0)
    Bên trên