“MẸ LÀ DÒNG SUỐI NGỌT”
<*******************>
Mỗi năm đến mùa Vu Lan báo hiếu, bao người phật tử với bổn phận làm con, đều ước muốn làm một điều gì dâng lên cúng dường cha mẹ để đáp đền Ân nghĩa nuôi dưỡng và sanh thành của Cha và Mẹ.
Trong văn chương Việt Nam có câu ca dao:
“Công Cha như núi Thái Sơn
Nghĩa Mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ Mẹ kính Cha
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con”
Thật vậy, khi chúng ta được mang thân người và trưởng thành đều là nhờ công cha và ơn mẹ dưỡng nuôi và dạy dỗ .
Nói đến Cha Mẹ là nói đến tình thương vô bờ bến , công Mẹ cưu mang chúng ta trong thai bào Chín tháng mười ngày , trong thời gian nầy Mẹ chăm lo từng giây phút cho đứa con trong bụng sắp chào đời , Mẹ chẳng dám ăn những đồ nóng, lạnh mà Mẹ ưa thích . Mẹ sợ ăn nóng quá con sẽ bị ảnh hưởng hoả nhiệt và ngược lại ăn lạnh quá, con sẽ bị lạnh cóng trong hàn băng , do đó mẹ kiêng cữ đủ thứ để cho con được sống yên vui trong bào thai , vì thế thân Mẹ hao gầy, sức khỏe sút giảm .
Đến khi gần ngày lâm bồn , Mẹ thức khuya đan từng chiếc nút, gom vải may tã cho con, nếu nhầm mùa đông Mẹ sẽ ngồi đan từng chiếc áo , từng găng tay và vớ mang chân . Mẹ làm tất cả đều đó với một t́nh yêu thương ngọt ngào hơn dòng suối .
Khi con ra đời , sức Mẹ lại càng yếu hơn vì một số máu huyết bị mất đi , cộng với nhiều sự đau đớn, nhưng khi nhìn được mặt con , với tình mẫu tử nhiệm mầu , tất cả đau đớn biến mất khi Mẹ ôm con và đặt lên má con một nụ hôn ngọt lịm tình mẫu tử .
Sau đó là những chuỗi ngày Mẹ phải thức khuya dậy sớm để thay tã và cho con bú mớm , ở những gia đình nghèo , nhà lợp bằng mái tranh do đó khi trời mưa gió lớn, nhà thường bị dột ướt , những khi đó Mẹ nhường chỗ khô ráo cho con nằm , còn thân Mẹ thì nằm chỗ ướt dột , những ngày lập đông mẹ sợ con không đủ ấm nên nằm cạnh bên ấp ủ đem hơi ấm từ cơ thể chính mình để sưởi ấm cho con, và những khi con đau bệnh lên ban lên trái rạ , ai nấy đều sợ lây xa lánh , khi ấy chỉ còn có Mẹ với tình thương con dạt dào Mẹ săn sóc, Mẹ đi từng Chùa cầu nguyện Chư Phật gia hộ cho con mau lành bệnh nhiều khi những ngón tay con bị sưng , ung mủ và đau đớn con thường khóc thét , với tình mẫu tử thiêng liêng Mẹ không nhờm gớm , ngặm từng ngón tay ung mủ để xoa dịu nỗi đau, khi nhọt ung mủ bị vỡ Mẹ vẫn không nhả ra sợ con đau đớn thêm do đó Mẹ lẳng lặng nuốt trôi tất cả thứ mủ dơ đó vào trong bụng. Những đều kỳ diệu nầy trên thế gian không ai có thể làm được , nhưng với tình mẫu tử thiêng liêng Mẹ làm tất cả chỉ mong cho con luôn được vui vẻ hạnh phúc trên cõi đời này .
Hôm nay là ngày Báo đáp thâm ân phụ mẫu quý phật tử phải làm sao để trả ơn Cha Mẹ ?
Đối với vật chất:
- Người con phải chu toàn mọi việc, đừng để Mẹ lo lắng.
- Hãy để ý và săn sóc sức khoẻ cho Mẹ từng ly từng phút .
- Nuôi dưỡng và chu cấp làm theo ý tốt Mẹ đã dạy bảo .
Về tinh thần:
- Đưa Mẹ đi viếng những cảnh có liên quan đến quá khứ mà Mẹ ưa thích.
- Đưa Mẹ đi Chùa lễ Phật , tụng Kinh tạo ra phước đức giúp Mẹ được tiến hóa tâm linh .
- Tránh sự bất ḥanh trong gia đình để tinh thần mẹ được yên vui.
Và các phật tử nên làm tất cả đều tốt đẹp để hồi hướng phước báu đó đến Cha Mẹ, để người được sống lâu cho các phật tử có cơ hội đáp đền công ơn sanh Thành Dưỡng Dục .
Mẹ là dòng suối ngọt
Mát lịm ở lòng con
Từng giọt âm thầm chảy
Nuôi con đến trưởng thành.
Hỡi những người con ngỗ nghịch bất kính. Hôm nay là ngày Tình Thương Mẫu Tữ, các con chỉ cần quỳ ngay bên Mẹ ôm Mẹ và thưa rằng:
-Thưa Mẹ từ xưa đến nay con không được như tình thương thiêng liêng mà Mẹ đã ban cho con . Hôm nay con đã biết rất không hay, xin Mẹ từ bi thương con, tha thứ tội con đă làm Mẹ phiền lòng
Chỉ cần bấy nhiêu lời nói này , dòng suối ngọt ngào sẽ chăy mạnh hơn hương vị thơm ngon và Mẹ sẽ mĩm cười nói : “Mẹ không bao giờ phiền giận con, dầu con bao nhiêu tuỗi và có lỗi đến đâu con vẫn là con yêu thương của Mẹ .
Đễ kết thúc bài thuyết pháp, “Mẹ Là Dòng Suối Ngọt” Thầy xin kể câu chuyện có thật ở quê hương Việt Nam, nơi có những Bà Mẹ suốt đời sống lam lũ hy sinh tất cả cho con . Những đắng cay ô nhục của cuộc đời mong sau đổi lại tiếng cười và sự hạnh phúc của con.
CÂU CHUYỆN
Ai về Mỹ Thuận ghé qua
Miễu Thờ Hiền mẫu xót xa cõi lòng
Buông tay chết đuối giữa dòng
Để con được sống bảo tồn Lâm gia.
Ai có về Cần Thơ đều đi phà để qua bến Bắc Mỹ Thuận , nếu ai để ý sẽ thấy dọc trên bờ sông này có rất nhiều miếu thờ vong linh người chết đuối . Trong những miếu đó có một miếu thờ trang nghiêm với hàng chữ :
“Lưu Mỹ Linh Hiền mẫu linh vị”
Lưu Mỹ Linh một cô gái quê ít học , năm mười tám tuổi cô đã xuất giá theo chồng là Lâm Vĩnh Phúc làm nghề giáo làng, chẵng bao lâu cô hạ sanh một bé trai đặt tên Lâm Vinh, hai người cưng chiều cậu bé như trân bảo .
Khi cậu bé Lâm Vinh được mười bốn tuổi thì ông Lâm Vĩnh Phúc qua đời sau cơn bảo bệnh, để lại vợ và con sống trong cảnh bần hàn khổ sở .
Vì ít học , Lưu Mỹ Linh không thể tìm được việc làm hai mẹ con dùng tất cả tiền dành dụm mua chiếc thuyền Ba Lá và hằng ngày câu cá , giăng câu kiếm sống .
Vì thương con, mọi việc cực nhọc trong nhà Bà Lưu Mỹ Linh dành làm tất cả để con có thời giờ học bài.
Lâm Vinh là cậu bé hiếu thảo, ngoan hiền biết phận côi cút bần hàn , nên cậu không bao giờ đi chơi dành hết thời giờ cho việc học .
Năm nay cậu vừa tròn mười sáu và đã học xong chương trình đệ tứ cũng như mọi ngày, khi đi học về , cậu dẹp sách vở và xuống thuyền cùng mẹ giăng câu .
Hôm nay mùa nước nỗi, cá rất nhiều hai mẹ con mải mê câu mà lần ra giữa dòng, Nơi đây cách bờ rất xa, và nước chảy xiết , thuyền hôm nay chở đầy cá muốn chìm, hai mẹ con vội dừng câu và chèo vào bờ . Bỗng trên dòng nước có một khúc cây rất to đang theo cơn sóng đâm bổ vào thuyền . Không thể tránh được thuyền chòng chành và nghiêng úp.
Mẹ nhìn con hơi : "Con có thể lội nổi vào bờ không?"
Lâm Vinh: "Thưa Mẹ con lội mỗi ngày ở khúc sông này, con dư sức vào bờ . Còn Mẹ, Mẹ đủ sức lội vào bờ không ?", Bà Lưu Mỹ Linh nhìn bờ xa xăm mà ái ngại : Mẹ chưa lội thử bao giờ nên không biết ?
Lâm Vinh, cười tự tin: "Mẹ hãy lội trước , nếu Mẹ đuối sức , con sẽ dìu Mẹ vào bờ ". Hai Mẹ con bắt đầu bơi.
Nước trên nguồn đổ xiết quá nên khi bơi gần bờ khoảng một trăm mét thì Bà Lưu Mỹ Linh đã đuối sức, đôi ba lần bà chìm xuống và bụng uống đầy nước. Lâm Vinh thấy mẹ như vậy , bơi nhanh lại một tay nâng mẹ và một tay lội vào bờ . Khi còn cách bờ khoảng ba mươi mét thì hai mẹ con thực bị đuối sức. Lâm Vinh đă hai ba lần bị sóng nhấn chìm uống nước, Lâm Vinh vẫn không buông mẹ nhất định cứu mẹ hoặc cả hai cùng chết .
Bà Lưu Mỹ Linh nhìn con chợt thở dài trong tâm tự nghĩ: “Dòng Họ Lâm chỉ còn lại mình Lâm Vinh , ngày nay nếu Lâm Vinh vì mẹ mà chết thì Lâm gia tuyệt tự và chồng mình sẽ không nhắm mắt ở suối vàng. Một đời làm Mẹ , ta đã hy sinh trọn kiếp cho con, hôm nay lần cuối ta phải hy sinh cho vẹn tình mẫu tử để con ta được sống và nên người hữu dụng sau này . Nghĩ thế rồi Bà qua con thều thào: Lâm Vinh con phải sống, dòng họ Lâm chỉ còn mình con. Con phải sống làm người thiện lành hữu dụng cho xã hội sau này . Lâm Vinh ! Vĩnh biệt con .
Nói xong Bà dùng sức lực sau cùng giật tay ra khỏi tay con và dùng hai tay đẩy con thật mạnh về hướng bờ sông . Bà lẳng lặng buông tay hoà thân xác vào trong dòng sông đang chảy xiết.
Trong cõi đời này, nói đến chết ai cũng sợ , nhưng với tình mẫu tử thiêng liêng có những Bà mẹ đã tìm về cái chết để cho con được sống. Trong các cuộc hy sinh của tình mẫu tử là cao cả nhất không có một sự hy sinh nào có thể so sánh cân bằng.
Về phần Lâm Vinh, sau khi chôn cất mẹ xong, cậu đã cư tang ba năm cho tròn chữ hiếu và sau cùng đã xuất gia Đầu Phật , Lâm Vinh muốn dành suốt đời còn lại để mỗi đêm được tụng Kinh siêu độ cho mẹ hiền , người hiền mẫu suốt đời lam lũ, cay đắng khỗ sở và sau cùng hy sinh chết để con được sống.
Mẹ ơi! Mẹ có linh thiêng
Chứng tri con thảo cửa thiền tu tâm
Đêm về Kinh kệ nguyện cầu
Hương Linh hiền mẫu siêu sanh thiên đường.
Nhân ngày Vu Lan Báo Hiếu đền đáp Ân Sanh Thành dưỡng dục của Cha Mẹ , Thầy chúc các Bà Mẹ hiền:
Tăng Long Phước Thọ
Sỡ cầu như nguyện
Thầy gỡi lời chúc tốt đẹp nhất đến quý phật tử:
An Khang, Hạnh Phúc
Vạn sự viên thành
- Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật -
Lễ Vu Lan 2005
Đại Sư Pháp Vân
<*******************>
Mỗi năm đến mùa Vu Lan báo hiếu, bao người phật tử với bổn phận làm con, đều ước muốn làm một điều gì dâng lên cúng dường cha mẹ để đáp đền Ân nghĩa nuôi dưỡng và sanh thành của Cha và Mẹ.
Trong văn chương Việt Nam có câu ca dao:
“Công Cha như núi Thái Sơn
Nghĩa Mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ Mẹ kính Cha
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con”
Thật vậy, khi chúng ta được mang thân người và trưởng thành đều là nhờ công cha và ơn mẹ dưỡng nuôi và dạy dỗ .
Nói đến Cha Mẹ là nói đến tình thương vô bờ bến , công Mẹ cưu mang chúng ta trong thai bào Chín tháng mười ngày , trong thời gian nầy Mẹ chăm lo từng giây phút cho đứa con trong bụng sắp chào đời , Mẹ chẳng dám ăn những đồ nóng, lạnh mà Mẹ ưa thích . Mẹ sợ ăn nóng quá con sẽ bị ảnh hưởng hoả nhiệt và ngược lại ăn lạnh quá, con sẽ bị lạnh cóng trong hàn băng , do đó mẹ kiêng cữ đủ thứ để cho con được sống yên vui trong bào thai , vì thế thân Mẹ hao gầy, sức khỏe sút giảm .
Đến khi gần ngày lâm bồn , Mẹ thức khuya đan từng chiếc nút, gom vải may tã cho con, nếu nhầm mùa đông Mẹ sẽ ngồi đan từng chiếc áo , từng găng tay và vớ mang chân . Mẹ làm tất cả đều đó với một t́nh yêu thương ngọt ngào hơn dòng suối .
Khi con ra đời , sức Mẹ lại càng yếu hơn vì một số máu huyết bị mất đi , cộng với nhiều sự đau đớn, nhưng khi nhìn được mặt con , với tình mẫu tử nhiệm mầu , tất cả đau đớn biến mất khi Mẹ ôm con và đặt lên má con một nụ hôn ngọt lịm tình mẫu tử .
Sau đó là những chuỗi ngày Mẹ phải thức khuya dậy sớm để thay tã và cho con bú mớm , ở những gia đình nghèo , nhà lợp bằng mái tranh do đó khi trời mưa gió lớn, nhà thường bị dột ướt , những khi đó Mẹ nhường chỗ khô ráo cho con nằm , còn thân Mẹ thì nằm chỗ ướt dột , những ngày lập đông mẹ sợ con không đủ ấm nên nằm cạnh bên ấp ủ đem hơi ấm từ cơ thể chính mình để sưởi ấm cho con, và những khi con đau bệnh lên ban lên trái rạ , ai nấy đều sợ lây xa lánh , khi ấy chỉ còn có Mẹ với tình thương con dạt dào Mẹ săn sóc, Mẹ đi từng Chùa cầu nguyện Chư Phật gia hộ cho con mau lành bệnh nhiều khi những ngón tay con bị sưng , ung mủ và đau đớn con thường khóc thét , với tình mẫu tử thiêng liêng Mẹ không nhờm gớm , ngặm từng ngón tay ung mủ để xoa dịu nỗi đau, khi nhọt ung mủ bị vỡ Mẹ vẫn không nhả ra sợ con đau đớn thêm do đó Mẹ lẳng lặng nuốt trôi tất cả thứ mủ dơ đó vào trong bụng. Những đều kỳ diệu nầy trên thế gian không ai có thể làm được , nhưng với tình mẫu tử thiêng liêng Mẹ làm tất cả chỉ mong cho con luôn được vui vẻ hạnh phúc trên cõi đời này .
Hôm nay là ngày Báo đáp thâm ân phụ mẫu quý phật tử phải làm sao để trả ơn Cha Mẹ ?
Đối với vật chất:
- Người con phải chu toàn mọi việc, đừng để Mẹ lo lắng.
- Hãy để ý và săn sóc sức khoẻ cho Mẹ từng ly từng phút .
- Nuôi dưỡng và chu cấp làm theo ý tốt Mẹ đã dạy bảo .
Về tinh thần:
- Đưa Mẹ đi viếng những cảnh có liên quan đến quá khứ mà Mẹ ưa thích.
- Đưa Mẹ đi Chùa lễ Phật , tụng Kinh tạo ra phước đức giúp Mẹ được tiến hóa tâm linh .
- Tránh sự bất ḥanh trong gia đình để tinh thần mẹ được yên vui.
Và các phật tử nên làm tất cả đều tốt đẹp để hồi hướng phước báu đó đến Cha Mẹ, để người được sống lâu cho các phật tử có cơ hội đáp đền công ơn sanh Thành Dưỡng Dục .
Mẹ là dòng suối ngọt
Mát lịm ở lòng con
Từng giọt âm thầm chảy
Nuôi con đến trưởng thành.
Hỡi những người con ngỗ nghịch bất kính. Hôm nay là ngày Tình Thương Mẫu Tữ, các con chỉ cần quỳ ngay bên Mẹ ôm Mẹ và thưa rằng:
-Thưa Mẹ từ xưa đến nay con không được như tình thương thiêng liêng mà Mẹ đã ban cho con . Hôm nay con đã biết rất không hay, xin Mẹ từ bi thương con, tha thứ tội con đă làm Mẹ phiền lòng
Chỉ cần bấy nhiêu lời nói này , dòng suối ngọt ngào sẽ chăy mạnh hơn hương vị thơm ngon và Mẹ sẽ mĩm cười nói : “Mẹ không bao giờ phiền giận con, dầu con bao nhiêu tuỗi và có lỗi đến đâu con vẫn là con yêu thương của Mẹ .
Đễ kết thúc bài thuyết pháp, “Mẹ Là Dòng Suối Ngọt” Thầy xin kể câu chuyện có thật ở quê hương Việt Nam, nơi có những Bà Mẹ suốt đời sống lam lũ hy sinh tất cả cho con . Những đắng cay ô nhục của cuộc đời mong sau đổi lại tiếng cười và sự hạnh phúc của con.
CÂU CHUYỆN
Ai về Mỹ Thuận ghé qua
Miễu Thờ Hiền mẫu xót xa cõi lòng
Buông tay chết đuối giữa dòng
Để con được sống bảo tồn Lâm gia.
Ai có về Cần Thơ đều đi phà để qua bến Bắc Mỹ Thuận , nếu ai để ý sẽ thấy dọc trên bờ sông này có rất nhiều miếu thờ vong linh người chết đuối . Trong những miếu đó có một miếu thờ trang nghiêm với hàng chữ :
“Lưu Mỹ Linh Hiền mẫu linh vị”
Lưu Mỹ Linh một cô gái quê ít học , năm mười tám tuổi cô đã xuất giá theo chồng là Lâm Vĩnh Phúc làm nghề giáo làng, chẵng bao lâu cô hạ sanh một bé trai đặt tên Lâm Vinh, hai người cưng chiều cậu bé như trân bảo .
Khi cậu bé Lâm Vinh được mười bốn tuổi thì ông Lâm Vĩnh Phúc qua đời sau cơn bảo bệnh, để lại vợ và con sống trong cảnh bần hàn khổ sở .
Vì ít học , Lưu Mỹ Linh không thể tìm được việc làm hai mẹ con dùng tất cả tiền dành dụm mua chiếc thuyền Ba Lá và hằng ngày câu cá , giăng câu kiếm sống .
Vì thương con, mọi việc cực nhọc trong nhà Bà Lưu Mỹ Linh dành làm tất cả để con có thời giờ học bài.
Lâm Vinh là cậu bé hiếu thảo, ngoan hiền biết phận côi cút bần hàn , nên cậu không bao giờ đi chơi dành hết thời giờ cho việc học .
Năm nay cậu vừa tròn mười sáu và đã học xong chương trình đệ tứ cũng như mọi ngày, khi đi học về , cậu dẹp sách vở và xuống thuyền cùng mẹ giăng câu .
Hôm nay mùa nước nỗi, cá rất nhiều hai mẹ con mải mê câu mà lần ra giữa dòng, Nơi đây cách bờ rất xa, và nước chảy xiết , thuyền hôm nay chở đầy cá muốn chìm, hai mẹ con vội dừng câu và chèo vào bờ . Bỗng trên dòng nước có một khúc cây rất to đang theo cơn sóng đâm bổ vào thuyền . Không thể tránh được thuyền chòng chành và nghiêng úp.
Mẹ nhìn con hơi : "Con có thể lội nổi vào bờ không?"
Lâm Vinh: "Thưa Mẹ con lội mỗi ngày ở khúc sông này, con dư sức vào bờ . Còn Mẹ, Mẹ đủ sức lội vào bờ không ?", Bà Lưu Mỹ Linh nhìn bờ xa xăm mà ái ngại : Mẹ chưa lội thử bao giờ nên không biết ?
Lâm Vinh, cười tự tin: "Mẹ hãy lội trước , nếu Mẹ đuối sức , con sẽ dìu Mẹ vào bờ ". Hai Mẹ con bắt đầu bơi.
Nước trên nguồn đổ xiết quá nên khi bơi gần bờ khoảng một trăm mét thì Bà Lưu Mỹ Linh đã đuối sức, đôi ba lần bà chìm xuống và bụng uống đầy nước. Lâm Vinh thấy mẹ như vậy , bơi nhanh lại một tay nâng mẹ và một tay lội vào bờ . Khi còn cách bờ khoảng ba mươi mét thì hai mẹ con thực bị đuối sức. Lâm Vinh đă hai ba lần bị sóng nhấn chìm uống nước, Lâm Vinh vẫn không buông mẹ nhất định cứu mẹ hoặc cả hai cùng chết .
Bà Lưu Mỹ Linh nhìn con chợt thở dài trong tâm tự nghĩ: “Dòng Họ Lâm chỉ còn lại mình Lâm Vinh , ngày nay nếu Lâm Vinh vì mẹ mà chết thì Lâm gia tuyệt tự và chồng mình sẽ không nhắm mắt ở suối vàng. Một đời làm Mẹ , ta đã hy sinh trọn kiếp cho con, hôm nay lần cuối ta phải hy sinh cho vẹn tình mẫu tử để con ta được sống và nên người hữu dụng sau này . Nghĩ thế rồi Bà qua con thều thào: Lâm Vinh con phải sống, dòng họ Lâm chỉ còn mình con. Con phải sống làm người thiện lành hữu dụng cho xã hội sau này . Lâm Vinh ! Vĩnh biệt con .
Nói xong Bà dùng sức lực sau cùng giật tay ra khỏi tay con và dùng hai tay đẩy con thật mạnh về hướng bờ sông . Bà lẳng lặng buông tay hoà thân xác vào trong dòng sông đang chảy xiết.
Trong cõi đời này, nói đến chết ai cũng sợ , nhưng với tình mẫu tử thiêng liêng có những Bà mẹ đã tìm về cái chết để cho con được sống. Trong các cuộc hy sinh của tình mẫu tử là cao cả nhất không có một sự hy sinh nào có thể so sánh cân bằng.
Về phần Lâm Vinh, sau khi chôn cất mẹ xong, cậu đã cư tang ba năm cho tròn chữ hiếu và sau cùng đã xuất gia Đầu Phật , Lâm Vinh muốn dành suốt đời còn lại để mỗi đêm được tụng Kinh siêu độ cho mẹ hiền , người hiền mẫu suốt đời lam lũ, cay đắng khỗ sở và sau cùng hy sinh chết để con được sống.
Mẹ ơi! Mẹ có linh thiêng
Chứng tri con thảo cửa thiền tu tâm
Đêm về Kinh kệ nguyện cầu
Hương Linh hiền mẫu siêu sanh thiên đường.
Nhân ngày Vu Lan Báo Hiếu đền đáp Ân Sanh Thành dưỡng dục của Cha Mẹ , Thầy chúc các Bà Mẹ hiền:
Tăng Long Phước Thọ
Sỡ cầu như nguyện
Thầy gỡi lời chúc tốt đẹp nhất đến quý phật tử:
An Khang, Hạnh Phúc
Vạn sự viên thành
- Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật -
Lễ Vu Lan 2005
Đại Sư Pháp Vân