BẢY LỔ RA MÁU , TIẾNG NHƯ VỊT KÊU
[ QUẢ VIÊN ]
Đài Bắc là khu đô thị mới rất náo nhiệt . Không cần nói đến những thứ khác , chỉ nói những khu vui chơi , giải trí cũng đủ thấy được sự phát triển ở
đây , các nhà hàng , khách sạn mọc lên như nấm , ở đây không thiếu bất cứ nghề nào cả , từ những nghề cao quý cho đến các nghề hạ tiện , nói
chung thượng vàng hạ cám đều có ,
cuộc sống ở đây vô cùng phồn vinh . Suốt cả ngày đêm dòng xe trên đường Đại Mã không có lúc nào tạm dừng , bây giờ chính là đường Trung Sơn
Bắc . Trước kia ở đây có tiệm vịt quay rất nổi tiếng , tên là "Thượng Phẩm Hiệu" ,buôn bán rất đắt , người ra vào tấp nập , tiệm được trang hoàng
theo lối Tây Phương ,tất cả đồ dùng trong tiệm đều hiện đại ,
không gian tương đối rộng rãi ,làm cho mọi người khi đi ngang không thể không vào ,tuy là quán vịt quay nhưng họ làm rất sạch sẽ , vào không nghe mùi tanh của vịt , cửa sổ được gắn kiếng trông rất đẹp mắt , còn vịt được quay vàng , dùng móc sắt móc vào cổ treo thành hàng ngang trong
tủ kiếng , mỗi tủ đựng vịt đều có dán giá sẵn để cho khách tự do lựa chọn .
Họ còn thuê mấy người thanh nam , thanh nữ tuổi mới lớn đứng bán hàng và mời khách , những người đứng bán hàng đều mặc đồ trắng , đội mũ Tây , đeo bao tay , từ sáng đến tối họ luôn bận rộn đến nổi quay như chong chóng , thế mà cũng không kịp trở tay ,họ rất vui , còn ông chủ Thái mặc đồ Tây ngồi sau máy thu tiền ,tay đeo đầy nhẫn vàng ,người mập trùng trục ,
miệng cười toe toét ,ông khoảng hơn 50 tuổi .
Phía sau máy là phòng máy , phòng làm việc , phòng giết mổ ,tất cả mọi người ở đây phối hợp làm việc rất nhịp nhàng như những cỗ máy di động ,
còn phòng giết mổ làm việc suốt ngày đêm không ngừng nghỉ ,cứ người nầy ra là có người khác vào ,tuy ở đây sạch sẽ , nhưng lúc gió mạnh thổi
từ phía sau đến thì nghe mùi máu tanh rất rõ , chỉ cần đứng cách xa lò giết mổ 3 m cũng đã làm cho người ta ói mửa .
Quán Thượng Phẩm Hiệu càng buôn bán thì càng phát đạt , số tiền lời thu được không thể nào tính xiết , càng ngày càng nhiều , chỉ trong vòng hai ba năm ông lại mở thêm mấy tiệm nữa . Ông chủ Thái càng ngày càng mập , mặt mày lúc nào cũng hớn hở tươi cười , tên Thái chủ tiệm Thượng
Phẩm Hiệu không còn xa lạ với người dân Đài Bắc . Người xưa thường nói :
"Giàu sang thường nghỉ đến dâm dục , còn nghèo hèn nghỉ đến trộm cắp . " Đối với ông chủ tiệm vịt quay nầy cũng không thể tránh khỏi chuyện giao lưu với chính quyền , bạn bè , báo đáp thù ân , chuyện phải trái , chuyện ân nghĩa ...nên ông thường mời khách vào các quán rượu , các vũ trường để tiếp đãi , đã vào những nơi nầy thì làm sao tránh khỏi
những vấn đề phức tạp khác phát sinh , nên chuyện trai gái , bia ôm , ngủ đêm ở những nơi nầy là chuyện thường , cũng thường thấy ông ta xuất
hiện ở các sòng bạc ,đây là thời kỳ ông tiêu pha lãng phí nhất , thế nhưng ông thấy rất thích thú và tự hào khi tiêu pha như vậy .
Cứ mỗi độ xuân về , khắp nơi đều bận rộn lo sắm sửa , quét dọn , trang hoàng , nhờ gió thuận mưa hoà nên nhân dân Đoài Loan có cuộc sống khá sung túc , nhân dịp nầy họ ra sức mua sắm cho thoả thích ,và Tết cũng là dịp để bà con thân tộc , bạn bè chúc mừng ,biếu tặng phẩm vật cho nhau . Đây là thời gian tiệm Thượng Phẩm Hiệu bán đắt nhất ,
bình thường tiệm nầy đã rất đông khách , mà ngày Tết lại càng đông gấp bội , do tiệm làm cửa tự đông như ở sân bay, nên ông Thái bảo người lấy dây cột cánh cửa lại , thế nhưng mọi người vẫn bằng lòng ngồi đợi , có người ngồi đợi cả bốn năm tiếng đồng hồ , những ngày này vịt chưa ra lò đã
có người đặt mua rồi . Do cầu lớn hơn cung , nên những người làm đều than vãn là làm không xuể ,
ông Thái lại đi mướn thêm người , nhưng gần Tết rất ít ai chịu làm , ông lại huy động toàn bộ người trong nhà đến tiệm phụ giúp bán hàng , tuy họ
làm hết sức nhưng cũng không tài nào kịp , còn ông Thái thì chỉ biết nhìn ra cửa , những lúc nầy miệng ông không còn cười toe toét , mà miệng để dành thở phụ với mũi .
Ngày nào cũng như ngày nấy ,tiếng nói cười , trong tiệm ông cũng ầm ầm . Một hôm , bỗng nhiên trong tiệm phát ra tiếng vịt kêu như tiếng sấm ,
lúc nầy cũng chính là lúc đang giết mổ vịt , nên mọi người cứ ngở tiếng vịt kêu . Một hồi sau , khi các người thợ làm vịt nghỉ tay ăn cơm , nhưng vẫn nghe tiếng vịt như lúc nãy . Thấy lạ quá , tất cả mọi người trong tiệm mới tìm xem tiếng vịt ở đâu ,
họ phát hiện tay chân của ông chủ phình to ra như đùi của vịt , hình trạng giống y như vịt , còn miệng luôn kêu " cạp cạp ". Khi ấy, khách đang mua vịt quay và những người đi đường , nghe chuyện kỳ quặc như vậy , liền vội xúm lại xem thật hư thế nào . Khi thấy ông chủ tiệm vịt quay có hình trạng giống vịt, mọi người cùng nhau bàn tán xôn xao ,
chỉ mỗi người nói một câu , mà chẳng mấy chốc nơi đây biến thành cái chợ lúc nào không hay . Trong số những người đến xem , có một bà rất béo
nói lớn :"Trời đất ! Người biến thành vịt kìa ! Kinh khủng quá ! Từ đây về sau cho tiền bảo tôi ăn thịt tôi cũng không dám ăn " Khi mọi người nghe bà ấy nói như vậy , họ mới nghỉ đến đây là quả báo của việc sát sinh , rồi không ai bảo ai , tất cả vội vã cùng nhau giải tán hết .
Vợ ông chủ Thái liền gọi người khiên ông lên giường , ngay sau đó bà đi mời bác sĩ , bà hy vọng với tiền` bạc và danh tiếng của mình may ra tìm được vị bác sĩ giỏi , nhưng bà càng hy vọng bao nhiêu thì lại thất vọng bấy nhiêu , không có vị bác sĩ nào có thể chữa cho ông khỏi kêu " cạp cạp ".
Kêu như vậy suốt ba ngày ba đêm , đến khi sắp chết ông kêu ầm ĩ ,
mắt trợn ngược lên , bảy lổ trên thân tuôn máu ra , ông quằn quại , giãy giụa như vịt bị cắt tiết một hồi rồi mới chết ; tiền nhiều để làm gì ? Tiền
rừng biển bạc có tránh được nghiệp sát không ? Tất cả đều vô dụng . Sau khi chết , gia đình ông tổ chức đám tang rất lớn , mục đích để phô trương sự giàu có , những người trong nhà và người làm ở tiệm Thượng Phẩm Hiệu
không có một chúc suy nghỉ về cái chết của ông , họ lại còn cho rằng ông chết một cách vô cùng oanh liệt . Nhưng từ đó về sau , không biết lý do vì sao tấm bảng lớn có tên "Thượng Phẩm Hiệu" không còn thấy treo lên nữa , rồi tên Thượng Phẩm Hiệu cũng mất tích theo , các con của Thượng Phẩm Hiệu có kết cục bi đát như cha của nó , còn gia đình ông Thái cũng không biết chuyển nhà đi đâu .
Nếu như nói :" Trời sinh súc vật là để cho con người ăn ."Thì thử xem lúc các bạn giết chúng , chúng phản ứng như thế nào ? Chúng có vui mừng ,
không giãy giụa , yên lặng chờ con dao của các bạn không ? hay là chúng la ó hoảng sợ ?...
KÍNH
bangtam