- Tham gia
- 19/4/18
- Bài viết
- 783
- Điểm tương tác
- 212
- Điểm
- 43
Chúng ta đã-luôn tiến bộ (Giác) nhưng do không biết mình đã-luôn Giác, nghĩa là bị Mê.
- lý do bị Mê là do không biết (là mình luôn có tính thấy biết, Giác tính) nên không thấy (bản chất giác ngộ, là sẵn có rồi),
- do không thấy nên không tin (vào sự giác ngộ, bản chất đã-luôn thanh tịnh đó),
- do không tin nên không sống trọn vẹn (với sự thanh tịnh bên trong tâm trí đó _ tính Không),
- do không sống trọn vẹn nên không hiểu (trải nghiệm tính Không),
- do không hiểu (tính Không) nên có thiếu đủ (không thấy an lạc vì không thấy đầy đủ, còn gọi là không tri túc),
- do có thiếu đủ, nên có thêm bớt,
- do có thêm bớt, nên có tạo nghiệp (nhân quả),
- do có tạo nghiệp nên có tâm phân biệt,
- do có phân biệt nên có đối đãi (nhị nguyên),
- do có đối đãi nên có lên xuống (luân hồi), tức là có Khổ đau phiền não,
- do có phiền não nên có ý nghĩ tu hành,
- do có (thấy mình) tu hành nên có sự chứng đắc,
- do có (thấy mình) chứng đắc nên có ngã mạn,
- do có ngã mạn nên ngày càng lìa xa tính Giác,
- do lìa tính Giác nên chấp Bản ngã (chấp ngã) và chấp pháp (chấp vào phương pháp tu hành của mình),
- do chấp ngã và chấp pháp khiến cho mọi thứ ngày càng tồi tệ hơn... gọi là lìa bản tính Giác rơi vào Trần lao.
Bài chỉ có tính tham khảo cá nhân.
- lý do bị Mê là do không biết (là mình luôn có tính thấy biết, Giác tính) nên không thấy (bản chất giác ngộ, là sẵn có rồi),
- do không thấy nên không tin (vào sự giác ngộ, bản chất đã-luôn thanh tịnh đó),
- do không tin nên không sống trọn vẹn (với sự thanh tịnh bên trong tâm trí đó _ tính Không),
- do không sống trọn vẹn nên không hiểu (trải nghiệm tính Không),
- do không hiểu (tính Không) nên có thiếu đủ (không thấy an lạc vì không thấy đầy đủ, còn gọi là không tri túc),
- do có thiếu đủ, nên có thêm bớt,
- do có thêm bớt, nên có tạo nghiệp (nhân quả),
- do có tạo nghiệp nên có tâm phân biệt,
- do có phân biệt nên có đối đãi (nhị nguyên),
- do có đối đãi nên có lên xuống (luân hồi), tức là có Khổ đau phiền não,
- do có phiền não nên có ý nghĩ tu hành,
- do có (thấy mình) tu hành nên có sự chứng đắc,
- do có (thấy mình) chứng đắc nên có ngã mạn,
- do có ngã mạn nên ngày càng lìa xa tính Giác,
- do lìa tính Giác nên chấp Bản ngã (chấp ngã) và chấp pháp (chấp vào phương pháp tu hành của mình),
- do chấp ngã và chấp pháp khiến cho mọi thứ ngày càng tồi tệ hơn... gọi là lìa bản tính Giác rơi vào Trần lao.
Bài chỉ có tính tham khảo cá nhân.