- Tham gia
- 23/8/10
- Bài viết
- 3,978
- Điểm tương tác
- 789
- Điểm
- 113
Một bước hoặc trọng yếu trong hành trình tu hành Phật Thừa đó chính là nhận ra mình xưa nay là cái gì?
Không biết đúng mình xưa nay là cái gì thì tu hành chẳng thể được thành tựu, hạt giống Bồ Đề chưa thể trổ quả. Phật xuất hiện ở thế gian chỉ có mục đích duy nhất là giúp cho chúng sanh tự nhận ra bản chất thật là mình xưa nay.
Thật sự mà nói, viết ra cái đó là cái gì là không thể nào, vì văn tự tướng pháp làm sao đủ để miêu tả mà hễ cái gì được miêu tả đều được chính minh nhận biết, đã bị nhận biết thì đó không thể là mình được. Trong tu học, hễ có 2 mình là sai, phải chiêm nghiệm quán sát lại.
Chúng ta hãy chiêm nghiệm như sau: ngồi thiền, lắng động tâm tư để tiếp thu tác động của môi trường xung quanh. Chúng ta hãy để ý xem: mình vừa nghe, vừa thấy, vừa cảm giác, vừa ngửi, vừa có vị ở lưỡi,.... lại có niệm khởi hoặc niệm nhận biết.
Chúng ta dễ dàng nhận ra rằng: ngoại vật được nhận biết qua sáu căn, không chỗ nào là mình. Tất cả những gì làm đối tượng cho mình đều không phải là mình.
Vậy thì "kẻ nhận biết mọi thứ này là ai? kẻ khởi niệm này là ai? Đó là chính mình ư?"
Nếu nói kẻ có nhận biết là mình, kẻ có khởi niệm là mình thì lúc bất tỉnh chết ngất, chẳng biết gì nữa, lẽ nào mình biến mất theo? Tất nhiên là không, vì sau đó mình tỉnh lại và lại nhận biết tiếp. Điều này cho thấy rằng: hoạt động nhận biết, khởi niệm cũng chỉ là ngoại lai, chẳng phải mình, chỗ đó không quyết định là mình.
Kế tiếp, "ai chứng nghiệm Phật quả? Riêng đây mới là mình?" Hê hê, cũng không phải nốt! Vì nếu nói cái Phật quả là mình thì khi còn vô minh thì mình không có sao! Tất nhiên không phải, mình có bao đời nay đó mà, do ngu thì là chúng sanh, khôn ra thì làm Phật.
Kakakaka, vậy mình là cái gì đây?
Mình vô minh, mình giác ngộ, mình có nhận biết, mình không nhận biết, ...... đều có duy nhất một cái mình nhưng các hoạt động, trạng thái (từ chúng sanh đến thành Phật) không có chỗ nào là mình cả, tất cả hiện tượng đó đều vô ngã. Còn mình thì có đó nhưng không có dấu vết gì để chỉ ra trong vũ trụ này.
Vậy cổ nhân nói "tu học trở về nguồn cội chính mình là sao?"
Tự mình đã là kim cang bất hoại nhưng không nằm ngoài vũ trụ này, do đó, về mặt đối ngoại sẽ có Vô Minh và giác Ngộ. Tất nhiên vô minh là cái xuất hiện trước, vô minh hết thì gọi là giác ngộ, giác ngộ rồi thì không thể vô minh trở lại. Tự tánh mình nhân cái vô minh này và duyên vũ trụ mà sản sinh các niệm phân biệt đối đãi NHƯ là chỗ vô minh và duyên vũ trụ, bổng thấy mình trong sanh tử. Nếu cái vô minh này biến mất thì không còn cái gì làm nhân cản trở trong đối ngoại nên tự tánh mình tự hiện biến chiếu khắp vũ trụ không có ngần mé. Khi ngoại duyên đưa đến thì lập tức được phản ứng tức thì "NHƯ LÀ" chính nó về cho các duyên, chứ không thu nạp lưu giữ, mà đó cũng là đặc tính của mình xưa nay, giờ được hiện tiền nên gọi là trở về cội nguồn xưa, là Như Lai đó.
Và vô minh chính là không rõ chính mình (nên cũng chẳng rõ vũ trụ), cho nên đó là lí do vì sao VNBN cố gắng viết bài này.
Không biết đúng mình xưa nay là cái gì thì tu hành chẳng thể được thành tựu, hạt giống Bồ Đề chưa thể trổ quả. Phật xuất hiện ở thế gian chỉ có mục đích duy nhất là giúp cho chúng sanh tự nhận ra bản chất thật là mình xưa nay.
Thật sự mà nói, viết ra cái đó là cái gì là không thể nào, vì văn tự tướng pháp làm sao đủ để miêu tả mà hễ cái gì được miêu tả đều được chính minh nhận biết, đã bị nhận biết thì đó không thể là mình được. Trong tu học, hễ có 2 mình là sai, phải chiêm nghiệm quán sát lại.
Chúng ta hãy chiêm nghiệm như sau: ngồi thiền, lắng động tâm tư để tiếp thu tác động của môi trường xung quanh. Chúng ta hãy để ý xem: mình vừa nghe, vừa thấy, vừa cảm giác, vừa ngửi, vừa có vị ở lưỡi,.... lại có niệm khởi hoặc niệm nhận biết.
Chúng ta dễ dàng nhận ra rằng: ngoại vật được nhận biết qua sáu căn, không chỗ nào là mình. Tất cả những gì làm đối tượng cho mình đều không phải là mình.
Vậy thì "kẻ nhận biết mọi thứ này là ai? kẻ khởi niệm này là ai? Đó là chính mình ư?"
Nếu nói kẻ có nhận biết là mình, kẻ có khởi niệm là mình thì lúc bất tỉnh chết ngất, chẳng biết gì nữa, lẽ nào mình biến mất theo? Tất nhiên là không, vì sau đó mình tỉnh lại và lại nhận biết tiếp. Điều này cho thấy rằng: hoạt động nhận biết, khởi niệm cũng chỉ là ngoại lai, chẳng phải mình, chỗ đó không quyết định là mình.
Kế tiếp, "ai chứng nghiệm Phật quả? Riêng đây mới là mình?" Hê hê, cũng không phải nốt! Vì nếu nói cái Phật quả là mình thì khi còn vô minh thì mình không có sao! Tất nhiên không phải, mình có bao đời nay đó mà, do ngu thì là chúng sanh, khôn ra thì làm Phật.
Kakakaka, vậy mình là cái gì đây?
Mình vô minh, mình giác ngộ, mình có nhận biết, mình không nhận biết, ...... đều có duy nhất một cái mình nhưng các hoạt động, trạng thái (từ chúng sanh đến thành Phật) không có chỗ nào là mình cả, tất cả hiện tượng đó đều vô ngã. Còn mình thì có đó nhưng không có dấu vết gì để chỉ ra trong vũ trụ này.
Vậy cổ nhân nói "tu học trở về nguồn cội chính mình là sao?"
Tự mình đã là kim cang bất hoại nhưng không nằm ngoài vũ trụ này, do đó, về mặt đối ngoại sẽ có Vô Minh và giác Ngộ. Tất nhiên vô minh là cái xuất hiện trước, vô minh hết thì gọi là giác ngộ, giác ngộ rồi thì không thể vô minh trở lại. Tự tánh mình nhân cái vô minh này và duyên vũ trụ mà sản sinh các niệm phân biệt đối đãi NHƯ là chỗ vô minh và duyên vũ trụ, bổng thấy mình trong sanh tử. Nếu cái vô minh này biến mất thì không còn cái gì làm nhân cản trở trong đối ngoại nên tự tánh mình tự hiện biến chiếu khắp vũ trụ không có ngần mé. Khi ngoại duyên đưa đến thì lập tức được phản ứng tức thì "NHƯ LÀ" chính nó về cho các duyên, chứ không thu nạp lưu giữ, mà đó cũng là đặc tính của mình xưa nay, giờ được hiện tiền nên gọi là trở về cội nguồn xưa, là Như Lai đó.
Và vô minh chính là không rõ chính mình (nên cũng chẳng rõ vũ trụ), cho nên đó là lí do vì sao VNBN cố gắng viết bài này.