- Tham gia
- 26/10/06
- Bài viết
- 1,343
- Điểm tương tác
- 592
- Điểm
- 113
Tên thực của Thanh Hải là Trịnh Đăng Huệ sinh ngày 12 tháng 5 năm 1950 tại Đức Phổ, Quảng Ngãi, miền Trung Việt Nam. Khi học tới lớp 11 vào năm 19 tuổi thì cô Huệ rời Việt Nam đi qua Anh Quốc (có tài liệu nói 22 tuổi), rồi qua Pháp, qua Đức. Trong thời gian ở Tây Đức , cô Huệ làm nghề thông dịch viên cho Hội Hồng Thập Tự và lập gia đình với một bác sĩ y khoa người Đức. Ở Đức, cô Huệ thọ Tam Quy Ngũ Giới với thầy Thích Như Điển. Thầy ban cho pháp danh là Thị Nguyện. Thầy Như Điển hiện nay là Thượng Toạ Viện chủ chùa Viên Giác. Chẳng bao lâu sau, cuộc hôn nhân dị chủng tan vỡ, cô Huệ, pháp danh Thị Nguyện qua Ấn Độ xuất gia, trước tiên là với các vị Lạt ma Tây Tạng, sau theo học với một người Ấn Độ đạo Sikh tên là Jampa Ghesbe Ngawang Dargey và người kế tiếp là Thakar Singh, một giáo sĩ thuộc dòng Surat Shabd Yoga (Sant Mat) và chính vị này đã truyền pháp “Thanh Sắc Quang Ảnh” (Light and Sound Meditation) cho Thị Nguyện.
Năm 1983 Thị Nguyện đến Đài Loan thọ giới Tỳ Kheo Ni tại một Đại Giới Đàn ở Đài Bắc thuộc Giáo Hội Phật Giáo Đài Loan. Trong thời gian trước khi thọ giới, Thị Nguyện được gởi đến Linh Sơn Phật Học Viện tại Đài Bắc của thầy Thích Tịnh Hạnh để tá túc học tập vì Thị Nguyện là người Việt Nam. Nơi đây thầy Tịnh Hạnh ban cho pháp hiệu là Thanh Hải.
Thanh Hải là người thông minh, đoán biết được thị trường tâm linh của người Trung Hoa và cộng đồng Việt Nam ở nước ngoài cũng như các nước Tây phương, có nhiều cơ hội hấp dẫn để truyền đạo cũng như tạo danh và lợi riêng, nên giống như Osho, Thanh Hải tung ra một chiêu bài nhiều hấp dẫn với những người trong đạo và ngoài đạo Phật muốn giác ngộ tức thời, muốn mau kiến tánh thành Phật. Đó là những lời hứa hẹn “tức khắc khai ngộ một đời giải thoát” bằng một lối tu giản dị mà Thanh Hải đã mang về từ Ấn Độ.
Trong thời gian ở Đài Loan Thanh Hải mang danh một Sư cô Phật giáo mặc áo vàng, đầu trọc, chống gậy tích trượng, tự xưng là Phật hiện tiền đi giảng đạo (Surat Shabd Yoga) nhưng mang nhãn hiệu Phật Giáo “Pháp Quán Âm” và truyền tâm ấn. Thanh Hải cũng độ cho người nam xuất gia thọ Tỳ Kheo giới làm đệ tử của mình. Những việc này đã tạo sự bất bình sâu rộng trong Giáo Hội Phật giáo Đài Loan và cộng đồng Phật tử ở đảo quốc này thời bấy giờ.
Sau đó Thanh Hải sang Hoa Kỳ đặt bản doanh tại thành phố El Monte ở miền Nam California và đi thuyết giảng khắp vùng đông dân cư Việt Nam, rồi đi Boston, New York, Washington DC….Trong thời kỳ này Thanh Hải vẫn còn mang hình thức là một Sư cô mặc áo vàng, đầu trọc, chống gậy.
Và từ đó đến nay, Thanh Hải khi ẩn khi hiện, khi đi nơi này nơi khác, từ Âu Châu sang Á Châu, rồi Châu Mỹ La Tinh, Úc, Gia Nã Đại, và Mễ Tây Cơ. Các buổi thuyết giảng và truyền Tâm Ấn của Thanh Hải đều “miễn phí.”
Thanh Hải được báo chí Tây phương gọi là nhà doanh thương tài, nhà tiếp thị giỏi và cho nickname là “Part Buddha, Part Madonna”. Thanh Hải tự mình sáng tạo ra các sản phẩm từ thời trang quần áo đến âm nhạc và rồi quảng cáo để bán những thứ ấy một cách dễ dàng với nhiều thủ thuật. Bắt đầu từ lãnh vực tâm linh tặng “miễn phí” rồi sau đó là bán sách báo, băng từ CD, DVD in ấn rồi đến âm nhạc, thời trang, tranh ảnh...Một bức tranh sơn dầu bán với giá $2,160.
Bắt đầu từ năm 1995, Thanh Hải sáng tạo ra cả một line quần áo thời trang gồm các thứ làm bằng tơ lụa, các nón, bóp, các dù che cho người nữ, được triển lãm và bày bán tại các hệ thống bán hàng danh tiếng trên thế giới, từ London, Paris, Milan đến New York. Có loại thời trang giá tới $11,000.
Các đệ tử của Thanh Hải mua với hình thức đấu giá những áo quần cũ của bà ta; một đôi vớ của “Sư Phụ” đã dùng bán với giá $800 trong một khoá retreat ở Đài Loan. “Đôi vớ là memory của Sư Phụ, vì thế nó là vô giá”, một đệ tử đã nói như thế trong cuộc đấu giá. Người đó cũng cho hay là “không biết chắc đôi vớ của Sư Phụ có được giặt sạch trước khi mang đấu giá không. Khi Sư Phụ bỏ thân xác này ra đi, ít nhất tôi có đôi vớ của bà cạnh tôi”.
Thanh Hải có phải là Chúa hay Phật sống không? Chắc chắn không phải là Chúa. Càng chắc chắn hơn nữa không phải là Phật vì nếu Thanh Hải là Phật, Thanh Hải đã không tự phong mình là Phật, đã không yêu cầu một cách khéo léo những người theo bà ta từ bỏ của cải vật chất trên thế gian ô trọc này, để hiến dâng cho tổ chức, đã không tự tạo danh tiếng cho cá nhân mình, đã không hưởng thụ, từ tiền tài đến danh vọng.
Theo báo Lake Elsinore’ in The Press- Enterprise, December 31, 1996 p. B01) Thanh Hải có 2000 đệ tử ở California. Tuy nhiên theo bài báo “Unusual Cast of Asian Donors Emerges in DNC Funding Controversy” in the Jan 27, 1997 issue of The Washington Post, Thanh Hải có 100,000 đệ tử ở Hoa Kỳ và hàng triệu đệ tử ở 40 quốc gia trên thế giới.
Hiện có khoảng 60 web sites bằng nhiều thứ tiếng khác nhau trình bày về Pháp Môn Quán Âm và giáo phái Thanh Hải. Tiến sĩ Margaret Singer, một chuyên gia hàng đầu chuyên nghiên cứu vế các giáo phái cực đoan cũng như không cực đoan trên thế giới, cho biết đã nhận được được nhiều thư phàn nàn của một số người theo giáo phái Thanh Hải, về việc họ mất mát những khoản tiền lớn mà người phối ngẫu của họ đã hiến cúng cho tổ chức Thanh Hải. Một số khác nói rằng họ mất cả tiền lẫn người phối ngẫu.
Singer nói, “Hầu hết những người đến than phiền với chúng tôi đều nói là họ đã mất vợ, mất chồng, mất người yêu bởi vì những người thân của họ đã bỏ họ mà tận hiến cho tổ chức, làm việc cho các nhà hàng hay các nhóm hoạt động..”
Vị “Phật sống” kiêm “Chúa sống” này đã trở nên một nhà đại doanh thương trong thời đại WTO, làm chủ 56 nhà hàng chay trên khắp thế giới từ Taipei tới Melbourne, từ Orange County đến San Jose. Nhiều trung tâm Thiền Định, trong số đó có trung tâm Thiền ở Los Angeles và Morgan Hill, rộng 40 mẫu ở phía Nam San Jose. Riêng tại thành phố Saigon, Việt Nam có ba nhà hàng chay và một cơ sở sản xuất thực phẩm chay mang tên Âu Lạc.
Tại sao Thanh Hải thuyết phục được nhiều người theo? Bởi vì Thanh Hải thường rao giảng rằng người theo không cần phải từ bỏ đạo truyền thống hoặc niềm tin tôn giáo sẵn có và phương pháp tu Quán Âm là phương pháp hay nhất chưa từng có và người theo bà ta sẽ có được những cái mới mà vẫn giữ những cái họ đang có. Như thế có nghĩa là “chỉ hưởng lợi thêm mà không bị mất đi một thứ gì”. Tâm lý chung của con người bình thường là chỉ muốn có thêm, chứ không muốn mất điều gì. Muốn có nhanh chứ không muốn có chậm!
Còn về câu hỏi “tại sao trong các buổi thuyết pháp lại có đông người đến dự?” Điều này không phải vì Thanh Hải có quyền lực siêu nhiên mà do tài năng và tổ chức khéo của các nhóm hoạt động của bà ta khắp nơi trên thế giới. Bất cứ nơi nào bà ta muốn thuyết giảng, đều được các nhóm đệ tử tại địa phương tổ chức rất chu đáo, quảng bá trên các phương tiện truyền thông hiện đại như báo chí, truyền thanh và truyền hình. Họ không ngần ngại chi tiêu những món tiền rất lớn vào việc quảng cáo, có thể trả hàng chục ngàn Mỹ kim để thuê nhạc sĩ nổi danh, ca sĩ giỏi và dàn hoà âm hay để hoàn thành một bản nhạc. Điều này không phải chỉ có trong cộng đồng Việt Nam ở hải ngoại mà còn áp dụng trong cộng đồng bản xứ Hoa Kỳ.
Thanh Hải có phải là Vô Thượng Sư và những lời thuyết giảng của bà ta có phải là khuôn vàng thước ngọc để chúng ta noi theo không, điều đó không tuỳ thuộc vào những khả năng ăn nói lưu loát mà là từ hành động và động lực để giảng dạy của bà. Ngài Đạt Lai Lạt Ma Thứ 14 đã nói rằng: “Động lực giảng dạy (của một vị Thầy) phải trong sạch – không bao giờ vì một ước muốn danh tiếng hay lợi lạc vật chất…Trong thế giới, nếu không có một nhà lãnh đạo chân chính thì chúng ta không thể cải thiện xã hội được. Cũng vậy, trừ phi vị thầy có phẩm chất đúng đắn, thì mặc dù đức tin của bạn có mạnh mẽ đến đâu, việc theo học vị thầy có thể làm hại bạn nếu bạn được dẫn dắt theo một đường hướng sai lầm. Vì thế, trước khi thực sự coi ai là thầy, điều quan trọng là phải khảo xét họ…” …
Nếu như vị đạo sư của bạn buộc bạn phải làm việc vô đạo đức hay nếu giáo lý của vị ấy mâu thuẫn với Phật Pháp thì hành xữ như thế nào? Ngài Đạt Lai Lạt Ma nói tiếp: “Bạn nên trung thành với điều đạo đức và xa rời những gì không phù hợp với Pháp…”
Ở Ấn Độ, một lần kia, một vị thầy có nhiều đệ tử yêu cầu họ đi ra ngoài ăn trộm. Vị thầy thuộc đẳng cấp Bà La Môn và rất nghèo. Ông dạy rằng khi những người Bà la Môn trở nên nghèo khó thì có quyền ăn cắp. Ông nói, là những người được Trời Brahma - đấng sáng tạo của thế giới – yêu quý, đối với một người Bà la môn, việc ăn cắp không xấu xa. Những đệ tử sắp đi ăn cắp thì vị thầy người Bà la môn nhận thấy một đệ tử đứng im lặng cúi đầu xuống. Ông hỏi anh tại sao không đi. Người học trò nói: “Điều thầy dạy chúng con bây giờ trái nghịch với Pháp, vì vậy con không nghĩ rằng con có thể làm được điều đó. “ Lời nói này làm vui lòng người Bà la môn, ông nói: “Ta đã trắc nghiệm các con. Mặc dù các con đều là đệ tử của ta và trung thành với ta, nhưng sự khác biệt giữa các con là sự phán đoán. Ta là thầy của các con, nhưng các con phải xem xét lời chỉ dạy của ta, và bất kỳ lúc nào lời chỉ dạy chống trái với Pháp thì các con chớ nên theo.” …”
Còn có quá nhiều điều đối nghịch với giáo lý nhà Phật, nhưng người viết cho là tạm đủ để độc giả có thể nhìn rõ hơn về cá nhân Thanh Hải cũng như về pháp môn tu Quán Âm đội lốt tên Phật Giáo của bà ta. Thanh Hải có phải là Vô Thượng Sư và những lời thuyết giảng của bà có đáng để chúng ta tin theo không?.

Thanh Hải là người thông minh, đoán biết được thị trường tâm linh của người Trung Hoa và cộng đồng Việt Nam ở nước ngoài cũng như các nước Tây phương, có nhiều cơ hội hấp dẫn để truyền đạo cũng như tạo danh và lợi riêng, nên giống như Osho, Thanh Hải tung ra một chiêu bài nhiều hấp dẫn với những người trong đạo và ngoài đạo Phật muốn giác ngộ tức thời, muốn mau kiến tánh thành Phật. Đó là những lời hứa hẹn “tức khắc khai ngộ một đời giải thoát” bằng một lối tu giản dị mà Thanh Hải đã mang về từ Ấn Độ.
Trong thời gian ở Đài Loan Thanh Hải mang danh một Sư cô Phật giáo mặc áo vàng, đầu trọc, chống gậy tích trượng, tự xưng là Phật hiện tiền đi giảng đạo (Surat Shabd Yoga) nhưng mang nhãn hiệu Phật Giáo “Pháp Quán Âm” và truyền tâm ấn. Thanh Hải cũng độ cho người nam xuất gia thọ Tỳ Kheo giới làm đệ tử của mình. Những việc này đã tạo sự bất bình sâu rộng trong Giáo Hội Phật giáo Đài Loan và cộng đồng Phật tử ở đảo quốc này thời bấy giờ.
Sau đó Thanh Hải sang Hoa Kỳ đặt bản doanh tại thành phố El Monte ở miền Nam California và đi thuyết giảng khắp vùng đông dân cư Việt Nam, rồi đi Boston, New York, Washington DC….Trong thời kỳ này Thanh Hải vẫn còn mang hình thức là một Sư cô mặc áo vàng, đầu trọc, chống gậy.
Và từ đó đến nay, Thanh Hải khi ẩn khi hiện, khi đi nơi này nơi khác, từ Âu Châu sang Á Châu, rồi Châu Mỹ La Tinh, Úc, Gia Nã Đại, và Mễ Tây Cơ. Các buổi thuyết giảng và truyền Tâm Ấn của Thanh Hải đều “miễn phí.”
Thanh Hải được báo chí Tây phương gọi là nhà doanh thương tài, nhà tiếp thị giỏi và cho nickname là “Part Buddha, Part Madonna”. Thanh Hải tự mình sáng tạo ra các sản phẩm từ thời trang quần áo đến âm nhạc và rồi quảng cáo để bán những thứ ấy một cách dễ dàng với nhiều thủ thuật. Bắt đầu từ lãnh vực tâm linh tặng “miễn phí” rồi sau đó là bán sách báo, băng từ CD, DVD in ấn rồi đến âm nhạc, thời trang, tranh ảnh...Một bức tranh sơn dầu bán với giá $2,160.
Bắt đầu từ năm 1995, Thanh Hải sáng tạo ra cả một line quần áo thời trang gồm các thứ làm bằng tơ lụa, các nón, bóp, các dù che cho người nữ, được triển lãm và bày bán tại các hệ thống bán hàng danh tiếng trên thế giới, từ London, Paris, Milan đến New York. Có loại thời trang giá tới $11,000.
Các đệ tử của Thanh Hải mua với hình thức đấu giá những áo quần cũ của bà ta; một đôi vớ của “Sư Phụ” đã dùng bán với giá $800 trong một khoá retreat ở Đài Loan. “Đôi vớ là memory của Sư Phụ, vì thế nó là vô giá”, một đệ tử đã nói như thế trong cuộc đấu giá. Người đó cũng cho hay là “không biết chắc đôi vớ của Sư Phụ có được giặt sạch trước khi mang đấu giá không. Khi Sư Phụ bỏ thân xác này ra đi, ít nhất tôi có đôi vớ của bà cạnh tôi”.
Thanh Hải có phải là Chúa hay Phật sống không? Chắc chắn không phải là Chúa. Càng chắc chắn hơn nữa không phải là Phật vì nếu Thanh Hải là Phật, Thanh Hải đã không tự phong mình là Phật, đã không yêu cầu một cách khéo léo những người theo bà ta từ bỏ của cải vật chất trên thế gian ô trọc này, để hiến dâng cho tổ chức, đã không tự tạo danh tiếng cho cá nhân mình, đã không hưởng thụ, từ tiền tài đến danh vọng.
Theo báo Lake Elsinore’ in The Press- Enterprise, December 31, 1996 p. B01) Thanh Hải có 2000 đệ tử ở California. Tuy nhiên theo bài báo “Unusual Cast of Asian Donors Emerges in DNC Funding Controversy” in the Jan 27, 1997 issue of The Washington Post, Thanh Hải có 100,000 đệ tử ở Hoa Kỳ và hàng triệu đệ tử ở 40 quốc gia trên thế giới.
Hiện có khoảng 60 web sites bằng nhiều thứ tiếng khác nhau trình bày về Pháp Môn Quán Âm và giáo phái Thanh Hải. Tiến sĩ Margaret Singer, một chuyên gia hàng đầu chuyên nghiên cứu vế các giáo phái cực đoan cũng như không cực đoan trên thế giới, cho biết đã nhận được được nhiều thư phàn nàn của một số người theo giáo phái Thanh Hải, về việc họ mất mát những khoản tiền lớn mà người phối ngẫu của họ đã hiến cúng cho tổ chức Thanh Hải. Một số khác nói rằng họ mất cả tiền lẫn người phối ngẫu.
Singer nói, “Hầu hết những người đến than phiền với chúng tôi đều nói là họ đã mất vợ, mất chồng, mất người yêu bởi vì những người thân của họ đã bỏ họ mà tận hiến cho tổ chức, làm việc cho các nhà hàng hay các nhóm hoạt động..”
Vị “Phật sống” kiêm “Chúa sống” này đã trở nên một nhà đại doanh thương trong thời đại WTO, làm chủ 56 nhà hàng chay trên khắp thế giới từ Taipei tới Melbourne, từ Orange County đến San Jose. Nhiều trung tâm Thiền Định, trong số đó có trung tâm Thiền ở Los Angeles và Morgan Hill, rộng 40 mẫu ở phía Nam San Jose. Riêng tại thành phố Saigon, Việt Nam có ba nhà hàng chay và một cơ sở sản xuất thực phẩm chay mang tên Âu Lạc.
Tại sao Thanh Hải thuyết phục được nhiều người theo? Bởi vì Thanh Hải thường rao giảng rằng người theo không cần phải từ bỏ đạo truyền thống hoặc niềm tin tôn giáo sẵn có và phương pháp tu Quán Âm là phương pháp hay nhất chưa từng có và người theo bà ta sẽ có được những cái mới mà vẫn giữ những cái họ đang có. Như thế có nghĩa là “chỉ hưởng lợi thêm mà không bị mất đi một thứ gì”. Tâm lý chung của con người bình thường là chỉ muốn có thêm, chứ không muốn mất điều gì. Muốn có nhanh chứ không muốn có chậm!
Còn về câu hỏi “tại sao trong các buổi thuyết pháp lại có đông người đến dự?” Điều này không phải vì Thanh Hải có quyền lực siêu nhiên mà do tài năng và tổ chức khéo của các nhóm hoạt động của bà ta khắp nơi trên thế giới. Bất cứ nơi nào bà ta muốn thuyết giảng, đều được các nhóm đệ tử tại địa phương tổ chức rất chu đáo, quảng bá trên các phương tiện truyền thông hiện đại như báo chí, truyền thanh và truyền hình. Họ không ngần ngại chi tiêu những món tiền rất lớn vào việc quảng cáo, có thể trả hàng chục ngàn Mỹ kim để thuê nhạc sĩ nổi danh, ca sĩ giỏi và dàn hoà âm hay để hoàn thành một bản nhạc. Điều này không phải chỉ có trong cộng đồng Việt Nam ở hải ngoại mà còn áp dụng trong cộng đồng bản xứ Hoa Kỳ.
Thanh Hải có phải là Vô Thượng Sư và những lời thuyết giảng của bà ta có phải là khuôn vàng thước ngọc để chúng ta noi theo không, điều đó không tuỳ thuộc vào những khả năng ăn nói lưu loát mà là từ hành động và động lực để giảng dạy của bà. Ngài Đạt Lai Lạt Ma Thứ 14 đã nói rằng: “Động lực giảng dạy (của một vị Thầy) phải trong sạch – không bao giờ vì một ước muốn danh tiếng hay lợi lạc vật chất…Trong thế giới, nếu không có một nhà lãnh đạo chân chính thì chúng ta không thể cải thiện xã hội được. Cũng vậy, trừ phi vị thầy có phẩm chất đúng đắn, thì mặc dù đức tin của bạn có mạnh mẽ đến đâu, việc theo học vị thầy có thể làm hại bạn nếu bạn được dẫn dắt theo một đường hướng sai lầm. Vì thế, trước khi thực sự coi ai là thầy, điều quan trọng là phải khảo xét họ…” …
Nếu như vị đạo sư của bạn buộc bạn phải làm việc vô đạo đức hay nếu giáo lý của vị ấy mâu thuẫn với Phật Pháp thì hành xữ như thế nào? Ngài Đạt Lai Lạt Ma nói tiếp: “Bạn nên trung thành với điều đạo đức và xa rời những gì không phù hợp với Pháp…”
Ở Ấn Độ, một lần kia, một vị thầy có nhiều đệ tử yêu cầu họ đi ra ngoài ăn trộm. Vị thầy thuộc đẳng cấp Bà La Môn và rất nghèo. Ông dạy rằng khi những người Bà la Môn trở nên nghèo khó thì có quyền ăn cắp. Ông nói, là những người được Trời Brahma - đấng sáng tạo của thế giới – yêu quý, đối với một người Bà la môn, việc ăn cắp không xấu xa. Những đệ tử sắp đi ăn cắp thì vị thầy người Bà la môn nhận thấy một đệ tử đứng im lặng cúi đầu xuống. Ông hỏi anh tại sao không đi. Người học trò nói: “Điều thầy dạy chúng con bây giờ trái nghịch với Pháp, vì vậy con không nghĩ rằng con có thể làm được điều đó. “ Lời nói này làm vui lòng người Bà la môn, ông nói: “Ta đã trắc nghiệm các con. Mặc dù các con đều là đệ tử của ta và trung thành với ta, nhưng sự khác biệt giữa các con là sự phán đoán. Ta là thầy của các con, nhưng các con phải xem xét lời chỉ dạy của ta, và bất kỳ lúc nào lời chỉ dạy chống trái với Pháp thì các con chớ nên theo.” …”
Còn có quá nhiều điều đối nghịch với giáo lý nhà Phật, nhưng người viết cho là tạm đủ để độc giả có thể nhìn rõ hơn về cá nhân Thanh Hải cũng như về pháp môn tu Quán Âm đội lốt tên Phật Giáo của bà ta. Thanh Hải có phải là Vô Thượng Sư và những lời thuyết giảng của bà có đáng để chúng ta tin theo không?.
Hoàng Liên Tâm