Sau khi thăm tu viện Dzongkar Choede, được thày viện trưởng của tu viện
cho xem những pháp khí cổ xưa quý báu của chùa, mọi người ai cũng hoan
hỷ và cúng dường thật nhiều. Chưa kể là còn được tu viện hậu đãi một bữa
ăn trưa rất ngon.
Trên đường đi trở về tu viện Sera Mey, trong khi tôi đang nhắm mắt trì chú
thì các chị đằng sau lại kêu réo và nói : "anh kể chuyện nghe nữa đi". Tôi nói : "kể
chuyện gì bây giờ ?", thì một chị hỏi là : "tại sao anh không chịu đi hành hương
với phái đoàn ?, anh có tướng khuôn mặt rất lạ, hai lông mày phượng thật dài
và cong vút, ai nhìn anh cũng phải sợ tướng mặt Quan Công của anh, nếu
chịu đi với phái đoàn thì đỡ lắm vì kẻ gian trông thấy là sợ mà không dám
đụng vào".
Tôi cười nói là : "tôi cũng đã từng nghiên cứu về tướng học trước khi bỏ theo
đạo Phật, bây giờ quý vị muốn nói về tướng mạo, thì cho phép tôi hỏi là quý
vị có bao giờ nghe tướng "thập trọc nhất thanh" và "thập thanh nhất trọc"
chưa ?" Một chị trả lời : "hình như là cái tướng trước tốt hơn cái tướng sau."
Tôi cười nói : đúng rồi ! "thập trọc nhất thanh" là quý tướng, còn "thập thanh
nhất trọc" là phá tướng. Mọi người hỏi : "tại sao vậy ?" và tôi giải thích : là vì "thập
trọc nhất thanh" nghĩa là mười phần tướng xấu mà ở trong lại ẩn một quý
tướng thì như đá ẩn ngọc quý, còn "thập thanh nhất trọc" là mười phần
tướng tốt đẹp, lại phô bên trong một cái tướng rất xấu, cho nên gọi là phá
tướng vì chỉ một tướng xấu mà phá đi mất tất cả cái tướng đẹp.
Và tôi kể chuyện là ngày xưa vua Càn Long thường hay trốn ra khỏi cung
đình, cải trang để đi xem dân tình. Một hôm nhà vua cải trang thành dân
thường đi ra ngoài thành, thấy một ông thày bói ngồi xem tướng, mọi người
bu lại đông đảo xin xem và khen hay. Vua cũng chen vào và chờ khi thày bói
rảnh một chút để hỏi là ông xem tướng tôi ra sao ? Thày tướng nhìn kỹ nhà
vua xong nói rằng, tướng ông là tướng ăn mày. Nhà vua nghe xong phá lên
cười ha hả và quay đi. Ông thày tướng gọi giật lại và bảo, thưa ngài, tôi đã
lầm, vì ban đầu xem tướng ngài thấy không có gì xuất sắc, nhưng khi ngài
cười ha hả và quay đi thì tôi mới nhận ra, ngài có bộ hàm răng của rồng,
long nha, cho nên đó là tướng " thập trọc nhất thanh " và tướng của ngài là
tướng làm vua.
Mọi người nghe xong thích thú lắm, nói anh kể nữa nghe đi và hãy coi tướng
cho chị em chúng tôi. Tôi cười, nói là đó là ngày xưa, tôi nghiên cứu tướng
số, còn bây giờ, theo đạo Phật, đâu còn coi tướng làm gì ? Đức Phật đã dạy:
muốn biết đời trước ra sao thì hãy nhìn đời nay mình chịu quả gì, còn muốn
biết đời sau ra sao, hãy nhìn mình đang tạo nhân gì đời nay. Vậy quý vị còn
đòi coi làm chi ? Thấy mọi người ỉu xìu, tôi tội nghiệp bèn nói thêm, thôi vậy
tôi đố quý vị: tướng đàn bà kỵ nhất cái gì ? Mọi người nhìn nhau, không ai
trả lời được. Tôi mới thủng thẳng nói, nữ nhân kỵ nhất là tướng "tỵ tước,
quyền cao, thanh thích nhĩ…". Thấy mọi người ngơ ngáo, tôi cười nói, tỵ tước
nghĩa là mũi mỏng như sống dao, quyền cao nghĩa là lưỡng quyền nhô cao
quá khổ, và thanh thích nhĩ nghĩa là tiếng nói cao the thé đâm vào lỗ tai. Đó
là tướng đàn bà khắc chồng khắc con…đàn ông nào đụng vào thì tiêu cuộc
đời. Mọi người nhao nhao hỏi, vậy chứ đi sửa mũi cho cao lên thì sao ? Tôi
trả lời là, mắt mũi gò má miệng và các đường rãnh trên mặt như là sông núi,
nguồn mạch, tất cả phải hoà hợp và thông suốt, nếu sửa và cắt đi thì chưa
kể hình dạng bị thay đổi, phá các hòa hợp tự nhiên mà còn làm cho các
nguồn mạch đó bị tắc nghẽn, và theo tướng số thì như vậy là phá tướng,
ngay cả các sẹo khi bị thương tích cũng phá tướng của mình. Nói đến đây,
tôi cũng phải nhắc nhở là thôi, các thày thắc mắc mình làm gì mà ồn ào quá
kìa.
(Trên xe buýt, vị trí của tôi là ngồi ở hàng ghế thứ hai, bên trong, cạnh cửa
sổ. Còn Geshe Norbu thì ngồi ghế ngoài để dễ điều khiển phái đoàn. Do đó,
mà khi các vị phụ nữ ngồi sau hỏi gì, tôi phải hơi nhổm lên để trả lời. Các
thày thấy chúng tôi ồn ào, nên cũng nhìn chúng tôi như là hỏi, chuyện gì mà
vui vẻ thế kia).
Lúc đó, xe buýt đã gần về đến chùa và sau đó thì chúng tôi thủng thẳng chia
tay nhau, đi về phòng. Hai vị geshe dặn dò mọi người là người trong phái
đoàn là phải tập họp lúc 9 giờ đêm để lên đường đi hành hương theo chương
trình. Ngay đêm đó, phái đoàn sẽ đi về Bangalore để hôm sau đi Kalkutta.
Còn tôi thì không còn đi chung với phái đoàn nữa, và sáng sớm hôm sau,
ngày 16 tháng 2 cũng sẽ rời Sera Mey để theo thày viện trưởng đi
Bangalore, và từ đó lấy xe lửa để đi về New Delhi và sau đó đi về
Dharamsala.
Tôi về phòng nghỉ ngơi sau một ngày thăm viếng, đi bộ mệt mỏi và sau đó
thiền quán như thường lệ trước khi vào giấc ngủ êm đềm trong bầu không
khí an lành của tự viện.