Tại Sao Chúng Ta "Chọn" Quên Mình Là Ai?
“Bạn không thể thật sự trải nghiệm một giấc mơ nếu bạn luôn biết mình đang mơ.”
Nếu tư tưởng có thể sáng tạo vũ trụ,
nếu mỗi người đều là một vị thần,
vậy tại sao khi bước vào đời,
chúng ta lại chọn quên chính mình là ai?
1. Sự quên là điều kiện để trải nghiệm trọn vẹn
Hãy tưởng tượng bạn đang xem một bộ phim,
nhưng cứ liên tục nhắc nhở bản thân:
“Chỉ là phim thôi, nhân vật không có thật.”
Bạn sẽ không bao giờ:
Cuộc đời cũng vậy.
Chúng ta tự nguyện quên mình là ai để sống trọn vai diễn.
Mỗi nỗi đau, niềm vui, mỗi giọt nước mắt…
đều là trải nghiệm linh hồn muốn cảm nhận trọn vẹn,
trước khi mỉm cười tỉnh dậy:
“Đó chỉ là một trò chơi vĩ đại mà ta đã viết cho chính mình.”
Trong Bát Nhã Tâm Kinh, Đức Phật dạy:
“Sắc bất dị Không, Không bất dị Sắc;
Sắc tức thị Không, Không tức thị Sắc;
Thọ, Tưởng, Hành, Thức diệc phục như thị.”
Khi ta bước vào cuộc đời, Ngũ Uẩn (Sắc – Thọ – Tưởng – Hành – Thức)
là công cụ để linh hồn trải nghiệm thế giới vật chất.
Sự quên lãng giúp ta nhập vai trọn vẹn:
Nhưng khi đã trải nghiệm đủ,
ta sẽ bắt đầu quán chiếu để thấy rằng:
Tất cả chỉ là duyên hợp,
Ngũ uẩn giai Không,
Vũ trụ là giấc mơ trong tâm thức vô tận.
Lúc ấy, thức tỉnh không còn là sợ hãi,
mà là nụ cười tự tại trong trò chơi vĩ đại của chính mình.
3. Chọn quên để rồi chọn tỉnh thức
Một số linh hồn chọn quên trọn vẹn để học bài học sâu sắc nhất.
Một số linh hồn tỉnh dần khi đã đủ trải nghiệm.
Giống như trò chơi nhập vai:
Sự quên không phải trừng phạt,
mà là món quà giúp linh hồn thưởng thức vở kịch trọn vẹn.
4. Đừng đánh thức người khác quá sớm
Khi hiểu được “trò chơi” này, ta muốn chia sẻ với mọi người.
Nhưng hãy nhớ:
Hãy tôn trọng mọi giấc mơ,
và chỉ gieo tín hiệu nhẹ nhàng,
để khi duyên chín, cánh cửa tỉnh thức tự mở ra.
Vũ trụ là một trò chơi nhập vai vĩ đại.
Chúng ta bước vào đây trong sự quên lãng,
để rồi từng bước nhớ lại:
Mình vừa là nhân vật, vừa là tác giả, vừa là vị thần của chính mình.
Mỗi nụ cười, mỗi giọt nước mắt
là minh chứng cho sự can đảm của linh hồn
khi chọn quên sự bất tử
để học cách sống trọn vẹn trong giới hạn.
Bài viết này mình trích từ cuốn sách “Chúng Ta Là Vị Thần Của Chính Mình”,
nơi mình kết nối triết lý Phật giáo, cơ học lượng tử và đa vũ trụ.
“Bạn không thể thật sự trải nghiệm một giấc mơ nếu bạn luôn biết mình đang mơ.”
Nếu tư tưởng có thể sáng tạo vũ trụ,
nếu mỗi người đều là một vị thần,
vậy tại sao khi bước vào đời,
chúng ta lại chọn quên chính mình là ai?
1. Sự quên là điều kiện để trải nghiệm trọn vẹn
Hãy tưởng tượng bạn đang xem một bộ phim,
nhưng cứ liên tục nhắc nhở bản thân:
“Chỉ là phim thôi, nhân vật không có thật.”
Bạn sẽ không bao giờ:
- Thật sự hồi hộp khi nhân vật gặp nguy hiểm.
- Thật sự hạnh phúc khi họ tìm thấy tình yêu.
- Thật sự rơi nước mắt khi họ mất đi người thân.
Cuộc đời cũng vậy.
Chúng ta tự nguyện quên mình là ai để sống trọn vai diễn.
Mỗi nỗi đau, niềm vui, mỗi giọt nước mắt…
đều là trải nghiệm linh hồn muốn cảm nhận trọn vẹn,
trước khi mỉm cười tỉnh dậy:
“Đó chỉ là một trò chơi vĩ đại mà ta đã viết cho chính mình.”
Trong Bát Nhã Tâm Kinh, Đức Phật dạy:
“Sắc bất dị Không, Không bất dị Sắc;
Sắc tức thị Không, Không tức thị Sắc;
Thọ, Tưởng, Hành, Thức diệc phục như thị.”
Khi ta bước vào cuộc đời, Ngũ Uẩn (Sắc – Thọ – Tưởng – Hành – Thức)
là công cụ để linh hồn trải nghiệm thế giới vật chất.
Sự quên lãng giúp ta nhập vai trọn vẹn:
- Coi thân này là thật.
- Coi cảm xúc, suy nghĩ là chính mình.
Nhưng khi đã trải nghiệm đủ,
ta sẽ bắt đầu quán chiếu để thấy rằng:
Tất cả chỉ là duyên hợp,
Ngũ uẩn giai Không,
Vũ trụ là giấc mơ trong tâm thức vô tận.
Lúc ấy, thức tỉnh không còn là sợ hãi,
mà là nụ cười tự tại trong trò chơi vĩ đại của chính mình.
3. Chọn quên để rồi chọn tỉnh thức
Một số linh hồn chọn quên trọn vẹn để học bài học sâu sắc nhất.
Một số linh hồn tỉnh dần khi đã đủ trải nghiệm.
Giống như trò chơi nhập vai:
- Ban đầu đắm chìm hoàn toàn.
- Rồi nhận ra mình chỉ đang chơi.
- Khi trò chơi kết thúc, mang theo bài học và niềm vui trải nghiệm.
Sự quên không phải trừng phạt,
mà là món quà giúp linh hồn thưởng thức vở kịch trọn vẹn.
4. Đừng đánh thức người khác quá sớm
Khi hiểu được “trò chơi” này, ta muốn chia sẻ với mọi người.
Nhưng hãy nhớ:
- Mỗi linh hồn có hành trình riêng.
- Đánh thức họ khi chưa sẵn sàng có thể cướp đi trải nghiệm họ đã nguyện ước.
Hãy tôn trọng mọi giấc mơ,
và chỉ gieo tín hiệu nhẹ nhàng,
để khi duyên chín, cánh cửa tỉnh thức tự mở ra.
Vũ trụ là một trò chơi nhập vai vĩ đại.
Chúng ta bước vào đây trong sự quên lãng,
để rồi từng bước nhớ lại:
Mình vừa là nhân vật, vừa là tác giả, vừa là vị thần của chính mình.
Mỗi nụ cười, mỗi giọt nước mắt
là minh chứng cho sự can đảm của linh hồn
khi chọn quên sự bất tử
để học cách sống trọn vẹn trong giới hạn.
- Bạn đã bao giờ cảm thấy mình đang sống trong nhiều “tầng” của thực tại?
- Có khi nào bạn đang mơ, nhưng lại thấy như đó là một đời thật khác?
- Nếu một ngày tỉnh giấc giữa vở kịch này, bạn sẽ cười, khóc, hay chọn tiếp tục mơ?
Bài viết này mình trích từ cuốn sách “Chúng Ta Là Vị Thần Của Chính Mình”,
nơi mình kết nối triết lý Phật giáo, cơ học lượng tử và đa vũ trụ.