ha ha ha [smile]
Phật đạo tu hành tại tâm ... nói buông mà không buông được --> chính là tại vì CÓ TÂM CÓ THÂN [smile]
(1) Chấp Không [smile]
Như trong Phim Bồ Đề Đạt Ma .. có 1 ông sư tới tham vấn Bồ Đề Đạt Ma nói:
- nói cái gì cũng không .. không không không không ?
Bồ Đề Đạt Ma --> Thò Tay Gõ vào Đầu 1 Cái ... [smile]
ông Sư thốt lên: Ấy sao ngài lại đánh người ?
Bồ Đề Đạt Ma nói ... ngươi nói TẤT CẢ ĐỀU KHÔNG .. thì làm gì có ĐAU ? [smile]
cho nên .. ngồi 1 chỗ ... nói buông .. không phải là chỗ "TU HÀNH" ... mà là phải hiểu sâu xa hơn chỗ BUÔNG nghĩa là gì [smile]
thí du: kinh Phật nói tới Bát Chánh Đạo ... trong Tâm thì chúng ta biết 1 trong những CHỦNG TỬ GIỚI TÂM chính là "TỨ VÔ LƯỢNG TÂM" ... nhưng đó cũng không phải là CHỦNG TỬ TRÍ TUỆ [smile]
vì Bát Chánh Đạo nói có: Chánh ngôn, chánh mạng, chánh nghiệp, chánh tư duy, chánh kiến, chánh tinh tấn --> Chánh Định, Chánh Niệm ...
thì chỗ TRÍ TUỆ Của VÔ LƯỢNG TÂM đó ... chính là sự tập trung an trú ... xảy ra vô lượng lần .. nhiều lần .. [smile]
cho nên ... VẪN CÓ TÂM .. vẫn có THÂN ... [smile] .. người nào CHẤP KHÔNG = thì sẽ KHÔNG RÀNH RỌT PHẬT ĐẠO [smile] rất là nhiều chỗ [smile]
--> và cũng dễ THẤT NIỆM, THẤT TÂM .. không có được SỰ TẬP TRUNG [CHÁNH ĐỊNH - right concentration]
và chữ BUÔNG đó .. không có pháp môn .. cũng không có CỬA [smile] --> để mà KHÔNG [smile]
(2) Chấp Có [smile]
Chấp Có thì lại là 1 biên kiến .. ở đầu bên kia ...[smile]
nếu có 1 không gian nào .. đo chiều dài CÓ KHÔNG ...
nếu có 1 thoảng mênh mông nào --> đo sự sâu thẳm của CÓ KHÔNG
thì đó .. chính là THÂN TÂM .. và TƯ TƯỞNG ... chính là nội dung của VÔ MINH và HÀNH NGHIỆP
cho nên .. nhìn vào nội dung của CHẤP CÓ thì tương đối nhìn thấy rõ ràng hơn ... đặc điểm của nó .. thường là có TÁNH SÂN [smile] ..
--> TÁNH SÂN như là ÁNH ÁNH, NGỌN ĐÈN [smile] --> người có TÁNH SÂN --> tự dưng .. chỗ đó CHIẾU SÁNG HẾT [smile] --> cho người ta thấy [smile]
và những biểu hiện của CHẤP CÓ .. thì lại dễ thấy bằng TAM PHÁP ẤN: Khổ, Vô Thường, Vô Ngã [smile] ... hơn là CHẤP KHÔNG [smile]
mặc dù .. biểu hiện của CHẤP KHÔNG [smile] --> cũng chẳng có gì khó để mà thấy [smile]
(3) Kinh Hành [smile]
Phật đạo tu hành là tại tâm .. chỗ nhập là chỗ gọi là CỬA KHÔNG: Vô Tướng, Vô Tác .. Vô Nguyện ... vv... bất bất vô vô
thì KINH HÀNH là con đường THỰC NGHIỆM ... TÍN GIẢI HÀNH CHỨNG [smile]
tâm bất biến --> giữa dòng đời --> VẠN BIẾN
thông thường ... càng kinh hành .. thì sức sống nội tâm, tư duy sẽ tới gần với "NHỮNG KINH NGHIỆM và THỰC CHỨNG" của KINH hơn ...
có nghĩa ... cũng có những khắc khoải tư duy, khúc mắc ... TÍN GIẢI HÀNH CHỨNG .. hệt như những trải nghiệm trên con đường .. mà các vị TÔN ĐỨC, TÔN GIẢ, THINH VĂN, DUYÊN GIÁC, BỒ TÁT, PHẬT cũng đã đi qua [smile]
nếu chúng ta coi kỹ những vị tu hành lâu năm .. thì cũng nhìn thấy "họ giống như là TỪ KINH RA VẬY" [smile] ...là bởi vì tất cả những lời nói hành đông .. .đều ... có sự TƯƠNG ƯNG VỚI KINH [smile]
và càng đi sâu vào KINH HÀNH hơn .. thì LỜI KINH sẽ trở thành sống động hơn [smile]
--> TÀNG KINH CÁC .. đâu phải chỉ là VĂN CHƯƠNG HẠ GIỚI --> rẻ như BÈO [smile]
4) Rồi Ác ma với tâm tư của mình biết được tâm tư của Tôn giả Samiddhi, liền đi đến Tôn giả Samiddhi. Sau khi đến, không xa Tôn giả Samiddhi, Ác ma hét lên tiếng hét to lớn, rùng rợn, khiến người ta nghĩ như là quả đất vỡ tung.
5) Rồi Tôn giả Samiddhi đi đến Thế Tôn; sau khi đến, đảnh lễ Thế Tôn rồi ngồi xuống một bên. Ngồi xuống một bên, Tôn giả Samiddhi bạch Thế Tôn:
6) -- Bạch Thế Tôn, con sống không xa Thế Tôn, không phóng dật, nhiệt tâm, tinh cần. Bạch Thế Tôn, trong khi con Thiền tịnh độc cư, tư tưởng sau đây được khởi lên: "Thật lợi ích cho ta, thật khéo lợi ích cho ta, khi bậc Ðạo Sư của ta là bậc A-la-hán, Chánh Ðẳng Chánh Giác! Thật lợi ích cho ta, thật khéo lợi ích cho ta, khi ta được xuất gia trong Pháp luật khéo giảng! Thật lợi ích cho ta, thật khéo lợi ích cho ta, khi các vị đồng Phạm hạnh với ta là những bậc trì giới và hành trì thiện pháp!" Khi ấy, bạch Thế Tôn, không xa con, một tiếng hét to lớn rùng rợn khởi lên, khiến người ta nghĩ như là quả đất vỡ tung.
7) -- Này Samiddhi, không phải quả đất vỡ tung đâu. Ðó là Ác ma đã đến để làm mờ mắt Ông. Này Samiddhi, Ông hãy đến tại chỗ ấy và sống không phóng dật, nhiệt tâm, tinh cần.
8) -- Thưa vâng, bạch Thế Tôn. Tôn giả Samiddhi vâng đáp Thế Tôn, từ chỗ ngồi đứng dậy, đảnh lễ Thế Tôn, thân bên hữu hướng về Ngài, rồi ra đi.
9) Lần thứ hai, Tôn giả Samiddhi tại chỗ ấy sống không phóng dật, nhiệt tâm, tinh cần. Lần thứ hai, trong khi Tôn giả Samiddhi Thiền tịnh độc cư, tư tưởng sau đây được khởi lên: "Thật lợi ích thay cho ta, thật khéo lợi ích cho ta, khi bậc Ðạo Sư của ta là bậc A-la-hán, Chánh Ðẳng Chánh Giác! Thật lợi ích cho ta, thật khéo lợi ích cho ta khi...,... và hành trì thiện pháp!". Lần thứ hai, Ác ma biết được tư tưởng của Tôn giả Samiddhi...,... khiến người ta nghĩ như là quả đất vỡ tung.
10) Rồi Tôn giả Samiddhi, sau khi biết: "Ðây là Ác ma" liền nói lên bài kệ với Ác ma:
Ta với lòng tín ngưỡng,
Bỏ gia đình, xuất gia,
Niệm tuệ ta tăng trưởng,
Tâm tư ta Thiền định.
Dầu Ông tạo sắc gì,
Không làm ta sợ hãi
Đó, mỗi 1 câu đều là hàm chứa nội dung GIỚI ĐỊNH TUỆ .. nội dung biến chuyển của TÂM = CÓ KHÔNG .. và KINH HÀNH .. cũng là sự đối đáp sống động với con đường tu hành và TÂM [smile] --> như là KINH VẬY [smile]
ờ mà đúng hông [smile]