thưa ngài tpts, tất cả những lời ngài nói chỉ đến từ 1 phía duy nhất đó chính là con người ngài. xét trên tổng thể thì toàn là những ý chủ quan của ngài. trước kia tôi cũng giống như ngài, tôi rơi vào vực thẳm tuyệt vọng không lối thoát để rồi nhận ra vực thẳm này không có đáy. dòng nhân duyên vô tận vẫn luôn chảy mà tôi đâu hay, tôi giống y như ngài, ngâm mình trong dòng nước hoa lệ để tận hưởng nó tên khi sức tàn lực kiệt, rồi khổ đau kéo đến.. tôi hỏi sao cuộc sống bất công? tôi biết ngài còn tận hưởng nó, ngài chưa thấy gì bất mãn cả, tận hưởng những "15 năm" không bệnh tật của ngài, tận hưởng "nhân nghĩa - giới định huệ" của ngài, đến khi ngài nhận ra và đứng giữa ranh giới quyết định như tôi ngài mới khó xử.
ngài có hiểu rằng tất cả những thứ ngài mô tả đều nằm trong sinh diệt? và chính sự giới hạn bởi sống và chết nên nó làm cho ngài cảm thấy mỗi phút giây này đều quý giá, ngài đang hướng đến cuộc sống quý giá này chứ không phải giải thoát thực sự. tại sao tôi khẳng định như vậy? vì xuyên suốt câu trả lời của ngài, toàn là những trải nghiệm về cuộc sống, nó ám chỉ ngài lựa chọn tiếp tục sinh diệt thay vì giải thoát để mất hết cảm xúc, mất hết tình yêu thương, mất hết quyền làm những điều bản thân muốn.
tôi tôn trọng sự lựa chọn đó, kẻ như tôi không thể quyết đoán được như vậy. như ngọn lửa mãnh liệt cháy trong đêm tối, tôi yêu ngọn lửa này, tôi không muốn dập tắt nó và hòa vào màn đêm vĩnh hằng. nhưng tôi cũng không muốn để duy trì nó cháy mà tôi phải chịu nhiều khổ đau, bất mãn - đó là ngọn lửa ái dục tượng trưng cho tất cả cái "muốn". củi phải ném vào cho lửa bùng lên - hạnh phúc, rồi cạn dần và củi cháy đen trong đau đớn, lại tiếp tục thêm củi, thêm củi vào.. thêm được bao nhiêu? vô tận. khi trí tuệ bừng sáng, tôi nhận ra sự thật đau lòng, rằng tôi phải dừng thêm củi để diệt ngọn lửa kia. nhưng tôi không thể xuống tay được, tôi biết nhân duyên sinh ra trí tuệ này là mong manh lắm, khi nhân duyên ấy tan rã, tôi lại vô thức thêm củi vào mà thôi. chỉ có khoảnh khắc trí tuệ này mới cắt được sợi dây sinh tử đã trói buộc tôi bấy lâu, vậy mà hiện tại tôi không làm được.
ngài có biết tại sao ngài rất khó thoát khỏi hoặc là thường kiến, hoặc là đoạn kiến không? vì nhân duyên chưa hội đủ nên chưa sinh ra được trí tuệ, lửa còn cháy rất mãnh liệt, chưa thể sinh ra khói. khói từ đâu đến? là một phần nhiên liệu từ củi đó thôi, một phần hóa lửa, một phần hóa khói, hóa tro. ai cho củi vào? chính là "ngài". nếu ngài nói không có ta, không có gì là của ta, như ở trên ngài rơi vào đoạn kiến, không có ai tồn tại hết nên bệnh không cần chữa cho ai, sẽ bị chết. nếu ngài nói ta là tâm vĩnh hằng, tính bất diệt ngài rơi vào thường kiến, vì cho là bất tử nên không cần chữa bệnh, cuối cùng bệnh vẫn chết. tất cả là hiện thực của dòng chảy nhân duyên, khi nhân duyên đủ và trong đó trộn lẫn một nhân duyên sinh diệt thì khi đó "ngài" ra đời. và sau đó ngài lớn lên, ngài buồn bã vì ngài phải chết, giống như tôi buồn vậy, nỗi buồn không giới hạn, vì là duyên sinh diệt nên sinh thì sẽ diệt. ngài không chống lại dòng chảy này được, nhưng ngài đừng vội nghĩ cứ bỏ mặc vậy thôi vì duyên đã định sẵn rồi, ta cũng chỉ là một mớ hỗn độn không thể tự chủ, không có thật, đó là đoạn kiến. như lửa tham ái sinh ra khói trí tuệ, duyên sinh diệt sinh ra duyên giải thoát. nhưng lửa không tự sinh ra khói, sinh diệt không tự sinh ra giải thoát mà là do "ngài" thêm củi ở giữa mới có khói, vậy muốn giải thoát, ngài phải gieo hạt giải thoát mới có ngày tự do. "ngài" tạm bợ tồn tại vì lý do đó, vì quyết định đó, đập tan vô ngã sai lầm, vô ngã chân chính là không có "cái tôi" vĩnh hằng chứ không hề khẳng định "không có cái tôi". khi duyên sinh diệt mất, còn lại vô số nhân duyên khác không sinh không diệt nên sẽ không mang lại khổ đau, ngài không còn phải chết nữa.
ngài chấp nhận đánh đổi không? ai chấp nhận đánh đổi cái giá của bất tử không?