Kính đạo hữu hoatihon, kính các vị tiền bối, cùng các bạn !
Trong Lục độ _ Bố thí, Trì Giới, Nhẫn Nhục, Tinh Tiến, Thiền Định, Trí Tuệ _ thì Bố Thí đứng hàng đầu; trong Tứ Nhiếp Pháp _ Bố thí, Ái Ngữ, Đồng sự, Lợi Tha _ thì Bố thí cũng được nhắc đến trước tiên.
Cho nên chúng ta nếu có điều kiện giúp đở được cho người thì nên cố hết khả năng làm, đó là Bố thí đó (cho niềm vui); tuy nhiên không phải trong bất cứ trường hợp nào chúng ta cũng cho mà không cân nhắc tính toán.
<span style="font-family: Times New Roman; font-size:16pt"><span style="color: blue;">
<P style="TEXT-INDENT: 25pt; TEXT-ALIGN: justify">Bố thí mà còn khởi tâm cân nhắc tính toán, thì không đúng nghĩa Bố thí Ba la mật.
<P style="TEXT-INDENT: 25pt; TEXT-ALIGN: justify">Một sự bố thí được xem là trong sạch và đem lại phước đức quả báo vô lượng vô biên cần phải có ba yếu tố sau đây:
<p style="padding-left: 56px;">1. Người bố thí phải có tâm trong sạch.
2. Vật được thí phải chân chính.
3. Người nhận phải được kính trọng tối đa.
<P style="TEXT-INDENT: 25pt; TEXT-ALIGN: justify">Trong kinh Đại Niết Bàn, phẩm Phạm hạnh thứ 15, Phật dạy: <B>"Này Thiện Nam! Bồ tát lúc thực hành bố thí, đối với chúng sanh khởi lòng thương tưởng như con. Lại nữa, lúc thực hành bố thí, đối với chúng sanh khởi lòng xót xa giống như cha me săn sóc đứa con đang bệnh. Lúc thực hành bố thí, tâm Bồ tát vui mừng như cha mẹ thấy con lành bệnh. Sau khi bố thí, tâm Bồ tát buông xả như cha mẹ thấy con đã lớn khôn, có thể sinh sống tự tại"</B>.
<P style="TEXT-INDENT: 25pt; TEXT-ALIGN: justify">Đoạn kinh này đã diễn tả một cách chính xác tấm lòng của Bồ tát đối với chúng sanh, khi thực hành hạnh bố thí, các vị xem chúng sanh như con đẻ của mình. Chúng ta khi có con, lo cho máu mủ của mình một cách chu đáo từ lúc nhỏ đến lúc lớn, tâm chúng ta thương con như thế nào thì Bồ tát thương chúng sanh như thế ấy. Tuy nhiên, tình thương của chúng ta đôi khi chan rải không đều giữa đứa con này với đứa con khác, còn Bồ tát thì bình đẳng. Các Ngài thương muôn loài chúng sanh không hạn cuộc, không phân biệt, còn chúng ta lại quên các Ngài như những đứa con hoang, bỏ cha mẹ ra đi lang thang trong ba cõi sáu đường.
<P style="TEXT-INDENT: 25pt; TEXT-ALIGN: justify">Lúc thực hành bố thí, tâm lượng Bồ tát lo cho chúng sanh như cha mẹ săn sóc đứa con đang bệnh. Tình thương của cha mẹ bao la như biển cả, bất tận như suối nguồn, và đôi khi chúng ta cũng hiểu được, cảm nhận và biết ơn đối với tình thương đó. Nhưng rất ít người hiểu được tình thương của Bồ tát giành cho chúng sanh. Nếu cha mẹ chỉ lo được cho cái thân vật chất hữu hình hữu hoại của con, thì Bồ tát rất chú trọng đến đời sống tinh thần. Mà đời sống tinh thần thì vô vàng quý giá hơn so với đời sống vật chất, vì đó là hành trang cho tất cả chúng sanh đi suốt lộ trình đến giải thoát viên mãn. Bồ tát biết rõ, có rất nhiều người thiếu thốn, đau khổ về tinh thần, dù họ đang ở địa vị nào, hoàn cảnh nào và chỉ có thuốc chánh pháp mới điều trị được bệnh khổ cho chúng sanh.
<P style="TEXT-INDENT: 25pt; TEXT-ALIGN: justify">Khi hành hạnh bố thí và nhiếp phục được chúng sanh, hướng dẫn họ đi theo chánh đạo để được giác ngộ và giải thoát, tâm Bồ tát vui mừng như cha mẹ thấy con lành bệnh. Và sau đó tâm các Ngài buông xả như cha mẹ thấy con lớn khôn, đã vững bước trên đường đời. Sự buông xả này rất phù hợp với tinh thần Ba la mật, tức vô trước, vô trú, vô nhiễm. Dù làm tất cả mọi việc để được lợi ích cho chúng sanh, tâm các Ngài vẫn thênh thang như hư không, <B>không thấy có người ban ơn, có kẻ chịu ơn và có một pháp để làm ơn</B>. Đó gọi là <B>"Tam luân không tịch"</B>.
</span></span>