ngay đang bây giờ và hiện tại tôi đang đọc bài viết của thanvan mà sao Ngài nói không có. nếu trong một phút mà thay đổi ( xóa) thì tôi sẽ lôi kho tàng lưu trữ của mình đưa vào diễn đàn để chứng minh
thanhvan
thanhvan Đang Ngoại tuyến
Banned
thanhvan is on a distinguished road Ngày tham gia
Sep 2013
Giới tính
Nam
Bài viết
21
Credits
100,620
3
None
Số lần cộng|trừ: 0 lần
Thanks
4
Thanked 3 Times in 3 PostsRep Power
0
Mặc định Bài đã được cóp pi lại
Trích dẫn Gửi bởi Tuấn Tú Xem bài viết
Kính thưa Ngài hoailinh
Ngài đã bảo động não để so sánh hai bức họa hình con trâu của thiền gia và con trâu là đạo gia. Vâng theo ý chỉ của Ngài, tôi thử so sánh, phân biệt thì con trâu của thiền gia là con trâu đen, còn con trâu của Lão Đam (Lão Tử) thì là con trâu xám. Khác chỗ hình người cỡi: Mục đồng áo trắng đơn sơ, Lão Đam áo vàng vương giả. Xem hai bức hình, Ngài đã "ngộ" ra ý gì, xin ngài từ bi khai thị cho đại chúng hiểu. Sở dĩ tôi yêu cầu, vì tôi đọc những bài của bác Trừng Hải thì còn hiểu chút chút, còn những lời của Ngài thì tôi mù mờ chẳng thâm nhập nổi. Hổng lẽ chỗ "ngộ" của Ngài lại cao thâm hơn bác Trừng Hải...
Trâu của thiền gia trong "Thập Mục Ngưu Đồ":
Cỡi trâu về lại nẻo đường quen
Tiếng sáo đưa chiều ráng nhá nhem
Mỗi phách, mỗi ca vô hạn ý
Tri âm há chẳng nức lời khen.
Trâu của Lão Đam trong "Đạo Đức Kinh":
Trâu chiều cắn cỏ lưu ly,
Nghe trong thanh vắng thịnh suy rộn ràng.
Tìm đâu thấy lối sang hèn,
Guốc khua tiếng mõ áo vàng quyền uy.
Tạm mượn lời trong "Đạo Đức Kinh" để tiễn Ngài "Vân du lối cũ về hoàng cung êm":
Cỡi con trâu xám tạ tình,
Thuận tay múa bút Thư Kinh trao đời.
Đạo Danh mềm gót rong chơi,
Đức trong sáng chiếu từng lời vô ưu.
Ấm tan vạn nẻo sương mù,
Hãn thanh ghi dấu vân du hạc vàng.
Kính bác Tuấn Tú! Chuyện này đáng lẽ Hoailinh đã kết thúc, nhưng vì bác đã nói vậy Hoailinh không có cách nào để trốn được. Vậy cũng xin được bày tỏ một chút hiểu biết về hai bức tranh mà bác đưa ra, một về Lão Tử và bức tranh của Thiền Gia như bác nói.
Trước hết xin được nói về bức tranh Lão Tử:
Đây là bức họa chân dung Lão Tử mà cũng là bức họa khái quát toàn bộ triết lý Đạo Lão.
Bác thử ngắm xem có ngộ nghĩnh và phi lý ? Làm gì có một ông lão râu tóc bạc phơ lại dám đi cưỡi trâu bao giờ?- Nhưng không bao giờ vô lý cả. trước tiên chúng ta hãy thử tìm hiểu về Đạo Lão nhé, muốn thế chúng ta phải xem Đạo Lão có Tính Cách Và Qui Luật gì:
Tính cách thứ nhất là : PHÁC ( mộc mạc , chất phác ). Chính vì vậy toàn bộ bức tranh từ bố cục đến đường nét và màu sắc rất giản dị. Một ông già mang dáng dấp của một lão nông thuần phác cưỡi con trâu rất thuần nông không có gì là phô trương sự vạm vỡ hay mạnh mẽ phi thường…ung dung rảo bước trên bìa làng. Còn cái áo mà bác nói là màu vàng vương giả thì quả là hý tiếu. Bác thử nhìn xem màu áo trên người với màu đất dưới chân trâu có giống nhau ?. Đây là chiếc áo bần nông của lão nông nó chân thật và giản dị như đất. Còn dáng vẻ chiếc áo nó cũng thô kệch không kém phần với gương mặt của Lão Ông…
Tính cách thứ 2 là : Tự Nhiên
Vâng toàn bộ cấu trúc của bức tranh từ người , vật, cảnh, màu sắc, không gian hoàn toàn không có gì là gò bó trong cách thể hiện. vì triết lý của Đạo Lão là rất coi trọng tự nhiên, coi đạo với tự nhiên là một.” Nhân pháp địa, Địa Pháp Thiên, Thiên Pháp Đạo, Đạo Pháp Tự Nhiên “.
Một tính cách nữa cũng là một qui luật của Đạo Lão là : Luật Phản Phục.
Vâng đây là mấu chốt về vấn đề tại sao tranh vẽ chân dung Lão Tử lại vẽ một ông già cưỡi trâu.
Vì chương 5 Lão Tử Viết :”Đại viết thệ, thệ viết viễn , viễn viết phản”.
{ Đạo} lớn ( vô cùng ) thì lưu hành (không ngừng). Lưu hành (không ngừng) thì đi xa, đi xa thì trở về.
Chương 10 ông nói rõ hơn:
“ Phản giả, đạo chi động” ( luật vận hành của đạo là quay trở lại ). Chính vì thế mà bức tranh thể hiện một ông già cưỡi trâu. ở đây không còn là hình ảnh của ông già nữa mà nói cái sự quay lại, trở về trẻ thơ, chỉ có trẻ thơ mới cưỡi trâu. Đúng một hình ảnh một ông già an nhiên tự tại ung dung như rũ bỏ hết tất cả mọi lo toan ưu phiền, toan tính ở cuộc đời mà lòng phơi phới như một chú mục đồng…hề hề…
Nhưng còn một điều khác biệt nữa là tại sao bức tranh này lại không có thổi sáo, mà cũng là người đã đạt đạo tiên. Chỉ vì không thể một ông lão râu tóc bạc phơ có phần răng rụng hì hì.. thì làm sao thổi sáo đây. Nhưng chuyện này tôi sẽ nói ở bức tranh sau. Còn cả chuyện con trâu màu này màu nọ nữa. vâng vì là đạo tự nhiên nên trâu thật nó cũng màu như thế mà. Hơn nữa tại bác hay phân biệt chứ trâu là trâu, cứ sao lại trâu trắng trâu đen làm gì. Vì trên thế lưu bố tưởng không sinh ra trước tưởng thì có khác gì nhau đâu. Nhưng sẽ bàn tiếp ở phần sau.
Giờ xin được nói đến bức tranh nhà Thiền . ồ quá gay go thật nhưng xin cũng cố gắng.
Trước hết nói về hình họa thì là hai phong cách thể hiện khác nhau, vì là nội dung khác nhau thì hình thức chuyển tải cũng khác là lẽ đương nhiên. Bức tranh nhà thiền thể hiện tính cách mạnh mẽ và huyền bí , nhưng đầy tính chân thật. Hình ảnh con trâu trong bức tranh là nói về tâm đạo, với hai con mắt như sang chói thể hiện sự tỉnh thức của người tu đạo luôn luôn bừng tỉnh. Thể hiện sự vững chắc không lay chuyển bằng những đường nét dứt khoát của một bút pháp tài hoa hiểu đạo.
Về hình ảnh chú mục đồng làm sao lại là chiếc áo trắng như bác Tuấn Tú nói Nghĩa là:
Người đạt đạo ở đây là người đã đạt được tánh không , hiểu rõ được các tướng là rỗng rang không tịch, trong suốt, sang chói, hình ảnh thể hiện không còn chấp vào tướng nữa. hãy quan sát thử xem từ da thịt đến quần áo là một màu trong suốt…
Giờ đến cái sáo và thổi sáo. Vâng đây là một khẳng định về chân lý TÁNH KHÔNG MÀ DIỆU DỤNG.. Đạo Phật thường hay dung hình ảnh chiếc sáo để nói lên sự rỗng rang mà huyền diệu âm sắc…
Hoailinh tôi không có hiểu biết nhiều chỉ tạm nói đôi lời vậy thôi. Nhưng xin nhắc với bác rằng thưởng thức nghệ thuật đã khó , mà lại là hội họa thì càng khó hơn.
Hơn nữa thưởng thức nghệ thuật là vô cùng, không có giới hạn về nhận định nào cả. nó phụ thuộc vào hiểu biết, thẩm mỹ , cảm xúc mà quan trọng là trực nhận từ trái tim.
Nhưng đã nghệ thuật thì bao giờ cũng giới hạn về không gian, thời gian… chính vì thế chúng ta hãy hiểu theo cách riêng của mỗi người mà không nên áp đặt vào cho bất cứ ai.
Còn nữa về ý nghĩa hai bức tranh bác CHÙA PHƯỚC THÀNH đã nói rồi. xin chân thành cám ơn hai bác CHÙA PHƯỚC THÀNH và TUẤN TÚ. Chúc hai bác mạnh khỏe
Và cũng xin thưa với Chị Hắc Phong là hoailinh không tuyên truyền Đạo Lão đâu nhé. xin phép chị được đăng bài này vì theo đề nghị của bác Tuấn Tú. Cám Ơn nhiều nhiều
À còn một chuyện này nữa cũng tiện nói nốt. thường trong chúng ta có không ýt người lấy hình ảnh đạo Phật làm AVATA mà không hiểu hết ý nghĩa của biểu tượng. Cũng giống như anh Mục Đồng lấy bức họa nhà thiền ra mà không khéo lại trở thành biển hiệu là thịt dê mà nhà hàng lại là nai hoẵng thì thật là buồn cười. Đây là lời chân thành mà có trách thì tôi xin chịu chứ không thể không nói