Bồ Tát Địa Tạng Gia Hộ Cho Cả Gia Đình Tôi

123456789

Registered
Phật tử
Tham gia
14 Thg 6 2009
Bài viết
491
Điểm tương tác
76
Điểm
28
27164179_1685496944839744_2317806904743215369_o.jpg


"BỒ TÁT ĐỊA TẠNG GIA HỘ CHO CẢ GIA ĐÌNH TÔI."

Sau khi thân phụ nghỉ làm việc tại công ty điện lực, ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, thân phụ luôn thấy khó chịu không thích ứng với ăn không ngồi rồi. Lúc đó, gần nhà vừa khởi công xây dựng ngôi điện thờ Bồ-tát Địa Tạng, do kinh phí có hạn, nên lúc nghỉ lúc làm, tất cả công trình đều nhờ vào sự phát tâm hiến cúng của người dân. Ngày thường rất ít ai lui tới dâng hương lễ Phật, ban ngày chỉ nghe tiếng đóng đóng gõ gõ của công nhân, tối đến lại nghe tiếng của những người ăn xin về tá túc. Sau ngôi điện có một ngôi thất nhỏ, người ta bỏ đầy đồ linh tinh, nhiều nhất là hài cốt của những người vô gia cư, dưới tình cảnh không người quản lí, càng thê thảm hơn, nhìn cảnh thật đau lòng! Thân phụ thấy cảnh tượng thương tâm như thế, phát tâm làm công quả, đảm nhiệm quản lí ngôi điện, ngày như đêm lúc nào cũng có mặt trông nom chăm sóc. Suốt 20 năm nay thân phụ kết nhân duyên lớn với Bồ-tát Địa Tạng, nhân duyên đó không chỉ giúp cả nhà trở thành tín đồ thuần thành của Phật giáo, còn được Bồ-tát từ bi gia hộ, thường xuyên có những cảm ứng đặc biệt, nay tôi xin lược ghi để cảm niệm ân đức trời biển ấy.

Song thân được Phật gia hộ:

Trước khi thân phụ về hưu toàn thể nội tạng đều bị bệnh rất nghiêm trọng, lúc khỏe lúc yếu, không ai dám khẳng định đến lúc nào bệnh đó mới lành hoặc không phát triển. Mới đây tôi đưa thân phụ vào bệnh viện kiểm tra lại, kết quả kiểm tra, một ông già đã 76 tuổi, song thân thể còn rất khỏe mạnh, mắt tỏ tai thính, trí nhớ tốt, ngay cả bác sĩ cũng kinh ngạc, họ đều thán phục quả thật là điều không thể nghĩ bàn.
Vào tối ngày 12.07 âm lịch năm ngoái, thân phụ có việc gấp phải đi ra ngoài, do mặt đường toàn ổ voi ổ gà, cộng thêm trời tối đen như mực, mò mẫm thế nào bị ngã gãy xương đùi, gia đình đưa vào bệnh viện, chụp X- Quang, bác sĩ nói rất bi quan:

- Cần phải phẫu thuật để nối hai đầu xương lại, song phải mổ ít nhất hai lần, nói trước xác suất thành công chỉ có một nửa, sau đó phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ít nhất nửa năm mới hồi phục.

Nghe bác sĩ nói, cả nhà chỉ biết nhìn nhau, lo lắng. Nội tạng như thế, làm sao đủ sức chịu nổi nỗi đau đớn phẫu thuật. Bỗng nhiên linh cảm đến, chuyển thân phụ sang vị thầy chữa bệnh gãy xương đại tài, chưa đầy hai tháng, thân phụ đã có thể đi lại, chỉ có điều đi hơi chậm hơn trước, song không thấy dị trạng gì cả. Thân phụ nhờ năng lượng gia bị của Bồ-tát, không chỉ thoát khỏi quả khổ bị dao cắt, mà thân thể còn khỏe mạnh hơn trước.

Khi mẫu thân còn tại thế, ảnh hưởng bệnh tiểu đường, phải nhập viện mấy lần, sau khi ra viện, liền đến điện Địa Tạng phụ giúp với thân phụ giải quyết công việc và làm công quả, ngày nào cũng như ngày nấy, cả hai ông bà cùng đến điện trông nom lo lắng, trong thời gian này có rất nhiều sự tích linh dị! Một lần, mẫu thân đang quét dọn trên lầu điện Bồ-tát, sơ ý bị trượt chân ngã xuống, theo tình huống lúc đó, bị ngã từ trên lầu xuống như vậy, nếu không bị gãy xương cũng bị thương nặng, ấy thế mẫu thân chỉ bị bầm một vùng nhỏ ở đùi, thoa thuốc mấy ngày liền khỏi. Trong những năm cuối đời, bệnh tiểu đường của mẫu thân càng nặng thêm, cuối cùng phải thuận theo vô thường ra đi, song phải cảm tạ lòng từ bi gia hộ của Bồ-tát, giúp mẫu thân ra đi hết sức an tường, nhẹ nhàng, không bị đau đớn đoanh vây, không bị tình cảm gia đình quyến luyến làm mất chính niệm. Tôi tin chắc, với lòng kiền thành chí thành chí kính của mẫu thân, nhất định đã được Bồ-tát Địa Tạng tiếp dẫn vãng sinh rồi. Bồ-tát giúp tôi tăng trưởng tín tâm:

Tuy song thân tín phụng Phật pháp, nhưng từ nhỏ tôi đã có ý niệm Phật giáo là tôn giáo mê tín, hoang đường, vớ vẩn, đối với tín ngưỡng đều xem thường, do đó rất hay tranh cãi với mẫu thân. Nhưng Bồ-tát Địa Tạng không bỏ, Ngài đã tạo ra nhân duyên, khéo léo tiếp dẫn tôi.

Đó là sự việc xảy ra cách đây 15 năm. Năm đó tôi phải chuyển đổi nơi làm việc đến mấy lần, cuối cùng chẳng có nơi nào được cả, đành phải ở nhà cho qua ngày đoạn tháng. Trong thời gian ở nhà, tôi lo lắng không yên, thứ nhất vì anh trai sắp lấy vợ, mình là con gái đã lớn phải có trách nhiệm phụ giúp gia đình, thứ hai lúc này là cuối năm tìm việc đâu phải chuyện dễ. Tôi đọc báo tìm việc làm, thấy có đăng những công việc tương đối tốt, nghĩ bụng: Nếu không đi làm chỉ ở nhà ăn bám cha mẹ, nhất định chị dâu sẽ cười chê, do đó tìm việc làm là vấn đề chiếm cả tâm trí của tôi. Áp lực ngày càng nặng, phần lo lắng bồn chồn, phần không có người bầu bạn tâm sự, rốt cuộc chỉ còn cách khởi ý niệm cầu cứu Bồ-tát Địa Tạng. Ăn tết xong, quả nhiên nhận được giấy báo của một công ty khá nổi tiếng, với mức lương hậu hĩnh, hẹn đến chiều điện thoại họ cho biết kết quả. Tôi vui lắm, cứ trông mong đến chiều, đúng giờ hẹn, nhấc máy lên gọi, nói được vài câu, đầu dây bên kia trả lời:

- Xin lỗi! Số lượng có hạn, nếu sau này có cơ hội sẽ thông báo cho biết!

Tôi đầu óc tối mù, không biết gì nữa cả, bao nhiêu toan tính, ước mơ, giờ đây sụp đổ hết.
Tôi than thở không biết đến bao giờ mới tìm được công việc. Không biết ai xui khiến, tôi lên bàn thờ thắp nhang, quì kiền thành cầu xin Bồ-tát Địa Tạng. Sáng hôm sau, định ra ngoài dạo cho đỡ nhức đầu, bỗng bưu điện đem thư đến, tôi vội tháo ra đọc: “Xin lỗi! Chiều hôm qua vì tiếng điện thoại quá nhỏ nói không rõ, vậy mời cô chiều đến công ty nhận việc”. Tôi không còn tin vào mắt mình nữa, không biết mình đang tỉnh hay mơ, vui mừng khôn sao tả xiết! Từ đó bắt đầu khẳng định tín ngưỡng của mình với Bồ-tát Địa Tạng.

Chị gái học Phật cũng đã 10 năm, cả chị và thân phụ cùng thọ Bồ-tát giới tại Phật Quang sơn, sinh trong gia đình Phật giáo. Thường nghe thấy nên bị ảnh hưởng, cộng thêm đích thân tự thể nghiệm, tự nhiên cũng theo chị đến Vô Lượng Thọ Đồ Họa quán của phân viện Phật Quang sơn ở Tân Trúc học tập nghiên cứu phương pháp giải thoát của Phật-đà. Sau mỗi lần tham gia pháp hội, lòng nhẹ nhàng, thanh thoát, an nhiên không thể nói bằng lời, dường như đã “định”. Gần đây, tôi dụng tâm nghiên cứu kinh Địa Tạng Bồ-Tát Bổn Nguyện, đọc đến hoằng nguyện “Chúng sinh độ tận phương chứng Bồ-đề, địa ngục bất không thệ bất thành Phật”. (Độ hết chúng sinh mới chứng Bồ-đề, địa ngục chưa không thề không thành Phật). Tôi sinh lòng kính ngưỡng, hết sức tôn sùng hoằng nguyện vĩ đại đó.

Chu Võ Phi
Thánh Đức Và Sự Linh Ứng của Bồ - Tát Địa Tạng
Xin Thường Niệm NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT _()_
 
GÓP PHẦN LAN TỎA GIÁ TRỊ ĐẠO PHẬT

Ủng hộ Diễn Đàn Phật Pháp không chỉ là đóng góp vào việc duy trì sự tồn tại của Diễn Đàn Phật Pháp Online mà còn giúp cho việc gìn giữ, phát huy, lưu truyền và lan tỏa những giá trị nhân văn, nhân bản cao đẹp của đạo Phật.

Mã QR Diễn Đàn Phật Pháp

Ngân hàng Vietcombank

DUONG THANH THAI

0541 000 1985 52

Nội dung:Tên tài khoản tại diễn đàn - Donate DDPP(Ví dụ: thaidt - Donate DDPP)

123456789

Registered
Phật tử
Tham gia
14 Thg 6 2009
Bài viết
491
Điểm tương tác
76
Điểm
28
27500205_1689275791128526_4806797144541365142_o.jpg


TỤNG KINH ĐỊA TẠNG ĐỘ HỒN QUỈ

Trước kia có một vị tín đồ ở thôn Song Đàm làng Tam Nghĩa bị câm, vợ sinh vì thiếu sức đã qua đời, gia cảnh lại hết sức bần cùng, cố gắng lắm mới thỉnh được ba vị đạo sĩ đến tụng kinh làm công đức, song họ không đi được vì đang bận làm pháp sự lớn cho nhà giàu sang gần đó; cuối cùng ông thỉnh một vị sư huynh cùng ba người đến tụng kinh siêu độ.

Trong gian nhà nhỏ hẹp, tôi và mọi người trần thiết bàn thờ Phật hết sức đơn giản, nghĩ vong linh khi còn sống gia cảnh hết sức nghèo khổ, lại gây tạo nhiều nghiệp xấu ác, không biết tu tập. Mọi người bàn tính tụng kinh Tam-Muội Thủy Sám. Đến 10 giờ tối, khi sắp hoàn kinh sám, vị đạo sĩ nhận lời mà không làm từ nhà người giàu ghé qua, nói:

- Mọi người vất vả rồi, tụng xong kinh sám, hãy về nghỉ trước, lát nữa tôi đến thay cho.

Ba người tôi nghe thế, biết họ không muốn mình tụng kinh niệm Phật, không sao, tôi và hai sư huynh đứng dậy từ biệt ra về, sau đó các vị đạo sĩ có qua làm pháp sự không thì không rõ.

Về nhà, cứ mãi nghĩ việc mình làm chưa được viên mãn, phí cả ngày tâm huyết giúp vong linh siêu độ, kết quả chẳng đâu vào đâu; tuy cũng có hồi hướng công đức cho vong linh, nhưng cứ áy náy thế nào, đến ngày hôm sau vẫn còn thấy xấu hổ.

Sáng hôm sau, vừa thức dậy bỗng thấy đầu đau buốt, không phải bị cảm sao lại buốt như thế? Hai ngày, vẫn đau như cũ, càng nghĩ càng thấy vô lí, có thể ở nơi đó có vấn đề. Nghĩ đến việc tụng kinh cho nhà người câm hôm nọ, có thể công đức chưa tròn đầy, không thể giúp vong linh thoát khỏi cảnh khổ, tôi đến nói với hai vị sư huynh hôm trước. Cả ba đến nhà người câm đó, thiết bàn thờ Địa Tạng, cùng quì trước Bồ-tát, chí tâm trì tụng hết một bộ kinh Địa Tạng Bồ-Tát Bổn Nguyện, hồi hướng công đức cho vong linh, nghiệp chướng tiêu trừ, chóng sinh Tịnh độ. Làm như vậy vẫn chưa thể an tâm, tôi thắp hương khấn vái với vong linh xin hãy về báo mộng cho biết. Quả nhiên tối hôm đó mộng thấy rất rõ ràng, thấy một ngôi chùa trang nghiêm thanh tịnh. Tôi bước vào, một vị ni sư đang đứng trên lầu, tôi vừa bước lên, vị ấy liền đảnh lễ; sợ quá, tôi vội né qua một bên và đỡ vị ấy lên, bởi vị ấy làm thế tôi sẽ tổn phước. Nhưng vị ấy nói:

- Đại ân nhân! Xin cho bần ni đảnh lễ, nhờ phước lực tụng kinh Địa Tạng Bồ-Tát Bổn Nguyện của ân nhân, bần ni được sinh trở lại làm người, lại có duyên với Phật pháp, xuất gia thọ giới, sau này sẽ chứng quả vị Bồ-đề.

Tôi nghe xong vui mừng khôn xiết. Một người phụ nữ câm nghèo khổ, không biết tu tập, ấy thế nhờ năng lượng của một bộ kinh Địa Tạng Bồ-Tát Bổn Nguyện, được chuyển sinh trở lại làm người, may mắn hơn được gặp Phật pháp, xuất gia nguyện sống đời tỉnh thức, sau này sẽ chứng quả giải thoát, quả thật Phật pháp mầu nhiệm vô biên.

Kính thưa chư vị thiện hữu! Phật pháp tại ngay thế gian, không lìa thế gian, lìa thế gian mà tìm Bồ-đề, chẳng khác nào tìm sừng thỏ. Phật pháp xuất hiện ở thế gian, mục đích vì chúng sinh, nếu lìa xa chúng sinh, đương nhiên không có Phật pháp để nói. Do đó, trong cuộc sống của chúng ta, đi đứng nằm ngồi, nơi nơi đều không lìa Phật pháp; việc làm, lời nói, ý nghĩ bất chính, ắt trái ngược với Phật pháp. Cần phải phát nguyện độ chúng sinh, nên phát tâm Bồ-đề, chỉ có phát tâm Bồ-đề, đầy đủ nguyện lực rộng lớn, mới có khả năng độ thoát được người.
Trong xã hội loài người, phần lớn bị năm món dục trói buộc, nào ai hay: “Thời gian trăm tuổi chỉ một hơi, thân này rốt cuộc thành tro bụi, thân huyễn cứu cánh không trong sạch, khi vỡ tan rồi đi về đâu?” Người có phước báo có tài lực, bố thí nhiều gieo trồng nhiều ruộng phước. Người biết tụng kinh, nên phát tâm rộng lớn thay vong linh tụng kinh siêu độ; người có khả năng niệm Phật, nên tinh tấn hành trì đạt đến nhất tâm bất loạn mới thôi; người biết giảng kinh, nên nỗ lực hoằng pháp lợi sinh; người giỏi văn chương, nên chịu khó nghiên cứu kinh điển Phật giáo, để có được trí tuệ như biển. Như vậy nguyện khắp, xã hội sẽ đại đồng, Phật pháp hưng thịnh, nhân dân an vui hạnh phúc, dân giàu nước mạnh. Hàng đệ tử Phật chúng ta, hãy cùng nhau nỗ lực!

Khâu Thiện Siêu
Thanh Đức Và Sự Linh Ứng của Địa Tạng Bồ Tát
A DI ĐÀ PHẬT _()_
 

123456789

Registered
Phật tử
Tham gia
14 Thg 6 2009
Bài viết
491
Điểm tương tác
76
Điểm
28
283651_348144815260318_201446878_n.jpg


NOI GƯƠNG ĐỊA TẠNG VƯƠNG BỒ TÁT

Ðịa Tạng Vương Bồ Tát có nguyện lực lớn nhất. Ngài nói rằng:

“Ðịa ngục vị không, thệ bất thành Phật,
Chúng sanh độ tận, phương chứng Bồ-đề.”

Có nghĩa là địa ngục chưa trống không, tôi thề không thành Phật; chúng sanh độ hết rồi, tôi mới chứng bồ-đề. Tinh thần nầy thật là từ bi. Bồ-tát đối với chúng sanh chúng ta rất là quan tâm lo lắng vô cùng, không có gì hình dung được. Phàm đối với tín đồ Phật Giáo, nổ lực tu hành thì Ðịa Tạng Vương Bồ Tát có thể trong lúc chúng ta thiền định hoặc chiêm bao mà hiện thân thuyết pháp. Tiếc thay chúng ta không hiểu dụng tâm của Bồ-tát, và cô phụ lòng từ bi của Ngài, thật là có lỗi với Ngài. Song le Bồ-tát cũng không giận dỗi, Ngài tha thứ cho sự si mê của chúng sanh, rồi vẫn không ngừng phổ độ chúng sanh. Khi nào độ hết chúng sanh thì Ngài mới thành Phật.

Những việc Bồ-tát làm đều hướng về sự chân thật. Tuyệt đối Ngài không có ý hư ngụy giả dối, dù nhỏ như một sợi tơ, thuần túy là để cứu độ chúng sanh được thoát khổ và an lạc.

Hiện nay chúng ta đang cử hành Ðịa Tạng Thất, ai có chơn tâm thì người ấy sẽ có cảm ứng, ai có thành ý thì người đó sẽ có thọ dụng. Sự thọ dụng nầy không phải là đắc được thần thông diệu dụng, mà là tâm mình được thanh tịnh, hết vọng tưởng. Khi vọng tưởng hết thì mình sẽ có cảnh giới cảm ứng đạo giao hiện tiền. Có người nói: “Bình an là cảm ứng; biết lỗi lầm cũng là cảm ứng; so với lúc xưa tôi hiểu biết rõ ràng hơn, đó cũng là cảm ứng; so với trước kia tôi siêng năng nổ lực hơn, đó cũng là cảm ứng.” Nói như vậy cũng không sai, chung chung là như vậy.

BẮT CHƯỚC TINH THẦN BỒ TÁT ĐỊA TẠNG

Thế nào gọi là Bồ Tát Ðịa Tạng? Vị Bồ-tát này cũng như đại địa, chứa hết vạn vật. Hết thảy vạn vật do đất mà sanh ra, nương đất mà lớn lên. Bất kể chúng sanh hữu tình hay vô tình, không thể rời khỏi đại địa mà tồn tại được, từ đó mà suy ra con người chúng ta mỗi một lần thở ra, thở vào, một cử một động, một lời nói một hành động, từng giờ từng khắc, đều sinh hoạt ở trên pháp thân của Bồ Tát Ðịa Tạng, chẳng qua chính chúng ta không hay biết đó mà thôi.

Như con kiến càng bò trên con thuyền, nó không biết tới con thuyền. Con thuyền trôi nổi trên biển, ghé khắp mọi nơi, nhưng con kiến càng đâu có biết thuyền là cái gì? Thuyền đi tới đâu? Hoàn toàn không biết gì cả. Lý do tại sao vậy? Bởi thuyền thì quá lớn, kiến thì quá nhỏ. Chúng ta sinh tồn trên pháp thân của Bồ Tát Ðịa Tạng cũng cùng một ý nghĩa như vậy.

Chúng ta sống trên quả địa cầu, không nương vào một chỗ nào trong không gian cả. Ðịa cầu do phong luân nhiếp trì, theo quy luật tự nhiên mà vận hành bất tuyệt trong quỹ đạo. Trong hư không, địa cầu phiêu diêu xoay chuyển, rồi cuối cùng nó đi tới đâu? Sự hiểu biết của các nhà Thiên văn học bất quá chỉ là danh từ mà thôi, rốt cuộc như thế nào họ cũng chẳng biết.

Chuyện huyền bí của trời đất chẳng ai hiểu rõ một cách chân chánh. Biết được thực sự bí mật của vũ trụ họa chăng chỉ có các bậc thánh nhân đã chứng quả. Chúng ta là kẻ phàm phu tục tử không thể hiểu hết, ý nghĩa của nó là chẳng thể nghĩ bàn. Chúng ta đều là hạng hồ đồ ăn uống tạp loạn.

Chúng ta sinh ra đời, từ thiếu niên lên tráng niên, từ tráng niên đến tuổi già, từ tuổi già đến chết, đó là con đường mà người đời trải qua, không ai có thể thoát ra ngoài định luật này. Trong cuộc sống như vậy, có người thì gặp rất nhiều khổ nạn – nghiệp chướng nặng – lãnh tận cùng sự khổ đau, rồi từ đó nhận thấy thân tâm tính mạng tựa hư ảo, sanh ra những tư tưởng yếm thế, coi cuộc đời chẳng còn hứng thú gì nữa. Có người xuất thân trong gia đình giầu sang – nghiệp chướng nhẹ – các thứ ăn mặc nơi ở đều thuộc giới thượng lưu, đời sống đầy đủ, được toại lòng xứng ý. Như người ta thường nói: “muốn gió có gió, muốn mưa có mưa,” thậm chí muốn cả mặt trăng, cha mẹ cũng chiều lòng tìm cách đưa trăng xuống cho con. Ðời sống như vậy, trông vào thì tuồng như rất vui sướng, rất mỹ mãn. Kỳ thực, chẳng phải như vậy, mà chính là một đời hồ đồ chẳng điều gì được minh bạch, có thể nói là “túy sinh mộng tử,” sống say chết mê. Không có được sự hiểu biết chân chánh, tỷ dụ như vì sao ta đến thế giới này? Ðến để làm gì? Ðến để ăn uống chăng? Ðể mặc áo quần chăng? Hoặc giả đến để lừa gạt người? Ðến để hưởng thụ? Ðó là những điều mà thế gian mê mờ, không ai có thể phá được sự chấp mê đó.

Chẳng riêng gì số người tại gia không phá được cái cửa mê này, mà đối với giới xuất gia cũng còn bị hãm trong vòng mê hoặc. Danh không buông được, lợi không bỏ được, chỗ nào cũng chạy theo duyên, chỗ nào cũng vướng mắc, thật là đáng thương vô cùng. Những người xuất gia phải nên có ý nghĩ, tại sao ta xuất gia? Bởi vì ta đã coi nhẹ hết thảy mọi thứ trên thế gian này, chẳng chấp các pháp thế gian, do đó mới xuất gia tu đạo đặng giải quyết vấn đề sanh tử.

Người xuất gia phải tha thiết với vấn đề sanh tử, phát tâm Bồ-đề, chớ không thể hồ đồ chờ chết, như người ta nói: “Một ngày làm sư, một ngày đánh chuông.” Với một tâm lý đó xuất gia, đối với vấn đề sanh tử quả là không nắm vững được tí nào.

Chúng ta vào thất Ðịa Tạng, nên học hỏi tinh thần cứu độ chúng sanh của Bồ Tát Ðịa Tạng. Trong thời quá khứ, Bồ-tát từng phát mười tám lời nguyện lớn, nguyện chúng sanh thoát ly biển khổ, tới bờ an lạc. Ngài nói rằng: “Ðịa ngục chưa trống, nguyện chẳng thành Phật,” và “Ðộ hết chúng sanh, mới chứng Bồ-đề.” Ngài lại nói: “Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục.” Thật là những lời nguyện vĩ đại! Các vị phải nên bắt chước pháp của Bồ-tát, học hỏi tinh thần cứu người quên mình. Bồ Tát Ðịa Tạng nay vẫn còn trong địa ngục chịu khổ để thuyết pháp cho các chúng sanh.

Chúng ta cùng ở trong pháp thân của Ngài Ðịa Tạng, lại cùng là người xuất gia, cùng với Ngài vốn là đồng chí đồng đạo trong việc quảng độ chúng sanh. “Ðặt mình trong chốn nước sôi lửa bỏng, cứu chúng sanh tới bờ mát mẻ” chính là bổn phận của người xuất gia. Ðược như vậy không uổng một đời xuất gia, hy vọng tất cả cố gắng!

Người xuất gia không thể có tâm tham, phải quét trừ cho sạch tâm này, nếu không sẽ không đủ tư cách làm người xuất gia. Nếu còn tham cái này, tham cái kia, cái gì cũng tham, càng nhiều càng tốt, thậm chí vơ vào hết mọi thứ rác rưởi để tích trữ lại, như vậy quả là đáng thương đến cực điểm vậy!

Niệm danh hiệu của Bồ Tát Ðịa Tạng thì chúng ta phải niệm cho thật rõ ràng, để Bồ-tát hiểu rõ tâm ý của chúng ta. Tại sao chúng ta niệm Bồ Tát Ðịa Tạng? Mục đích của chúng ta là khiến Bồ-tát sau khi nghe tiếng chúng ta niệm, Ngài biết rõ ý muốn của chúng ta để phát tâm từ bi, cho chúng ta được thỏa mãn tâm ý.

Năm nay chính là năm đầu của thời kỳ “Cửu tinh liên châu,” tượng trưng cho sự hung hiểm. Chúng ta không cần biết có hung hiểm hay không hung hiểm, chỉ biết là chúng ta một tâm kiền thành niệm “Nam-mô Ðịa Tạng Vương Bồ-tát,” nguyện cầu tai họa lớn của thế giới đổi thành tai họa nhỏ, nếu là tai họa nhỏ thì biến thành tiêu tan. Bởi vậy chúng ta chỉ một lòng khẩn thiết, vì toàn thể nhân loại trên thế giới nguyện cầu hòa bình, hạnh phúc, đó chính là mục đích chúng ta vào thất Ðịa Tạng.

Ðây chính là quảng đại tâm, vô lượng tâm mà kẻ xuất gia ai cũng phải ghi tạc trong lòng, coi chúng sanh như người thân của mình, giống như câu người ta nói: “Người chết đuối, ta chết đuối, người đói ta đói,” phải phát tâm Bồ-tát, tự lợi lợi tha,tự giác giác tha, tự độ độ tha. Bởi vậy trong thời gian vào thất của pháp hội Bồ Tát Ðịa Tạng, chúng ta thành tâm chừng nào thì sẽ tốt chừng ấy, chúng ta đem hết thành tâm ấy niệm “Nam mô Ðịa Tạng Vương Bồ-tát.”

Miệng chúng ta hết sức thành kính niệm Bồ Tát Ðịa Tạng, vậy là bánh xe của sáu nẻo luân hồi ngừng xoay. Không biết bao nhiêu là chúng sanh nhờ cơ hội này mà có thể ra khỏi cảnh luân hồi thoát ly khổ ách. Có thể nói rằng niệm danh hiệu Bồ Tát Ðịa Tạng là một công việc thần diệu, một công đức chẳng thể nghĩ bàn, do đó chúng ta không nên niệm trong sự mưu đồ, trong sự đặt giá, không phải vì sự trả ơn của chúng sanh mà niệm, tóm lại chúng ta niệm vì lòng tình nguyện. Bởi các lý do trên đạo tràng của chúng ta đột nhiên cử hành thất Ðịa Tạng, chẳng báo trước gì, cũng không tuyên bố gì. Trong số trú tại Vạn Phật Thánh Thành mà cũng có người không hay biết. Cái đó chính vì cơ duyên, cơ duyên hội đủ nên mới cử hành thất Ðịa Tạng.

Thất Ðịa Tạng kết thúc thì tiếp theo là thất Quán Âm (ngày 19 tháng 2 âm lịch), để cầu cho hòa bình thế giới, xin tất cả mọi người cố gắng đến niệm “Nam-mô Quán Thế Âm Bồ Tát.”

Có câu “chúng chí thành thành,” tức là góp ý chí – của số đông – sẽ tạo thành thành trì, tất cả cùng một lòng niệm, gắng sức niệm, hết sức thực tâm niệm, tức có cảm ứng, như câu “cảm ứng đạo giao” vậy. Cử hành thất Ðịa Tạng hay Quán Âm, chúng ta chỉ cần không có lòng riêng tư, tự lợi, không tranh, không tham, không cầu, mà thực sự chỉ vì hạnh phúc của chúng sanh trên thế giới.

Hòa Thượng Tuyên Hóa (Tổ Sư Đời Thứ 9 Của Quy Ngưỡng Thiền Tông)
Tại Vạn Phật Bảo Ðiện của Vạn Phật Thánh Thành, từ ngày 7 đến ngày 12 tháng 3 năm 1982
 
GÓP PHẦN LAN TỎA GIÁ TRỊ ĐẠO PHẬT

Ủng hộ Diễn Đàn Phật Pháp không chỉ là đóng góp vào việc duy trì sự tồn tại của Diễn Đàn Phật Pháp Online mà còn giúp cho việc gìn giữ, phát huy, lưu truyền và lan tỏa những giá trị nhân văn, nhân bản cao đẹp của đạo Phật.

Mã QR Diễn Đàn Phật Pháp

Ngân hàng Vietcombank

DUONG THANH THAI

0541 000 1985 52

Nội dung:Tên tài khoản tại diễn đàn - Donate DDPP(Ví dụ: thaidt - Donate DDPP)

Who read this thread (Total readers: 0)
    Bên trên