- Tham gia
- 28/2/12
- Bài viết
- 859
- Điểm tương tác
- 1,078
- Điểm
- 93
Kính bác Ngọc Quế !
Sao trong bài trên con không thấy bác nói đến trường hợp "Tối Thượng Thừa nhập thiền như thế nào ?"
Kính !
Hắc phong ơi !
Ngọc Quế chỉ học lỏm từ một quyển sách cỗ, nhưng bị mất trang cuối, cho nên không biết Tối Thượng Thừa nhập thiền như thế nào (để mà trả lời cho bạn), nhưng cũng xin trích dẫn một đoạn Kinh văn mời các bạn tham khảo :
<dl>
<center> <dt>Kinh Duy-ma-cật Sở Thuyết</dt> </center>
<center> <dt>Cưu-ma-la-thập dịch Hán</dt> </center>
<center> <dt>HT. Thích Huệ Hưng dịch Việt</dt> </center>
<hr width="15%"><center> <dt>Cưu-ma-la-thập dịch Hán</dt> </center>
<center> <dt>HT. Thích Huệ Hưng dịch Việt</dt> </center>
<center> <dt><big><b><big>III. PHẨM ĐỆ TỬ</big></b></big></dt> </center>
<dt><big></big>
</dt>
<dt><big>XÁ LỢI PHẤT
</big></dt>
</dl> Lúc bấy giờ, Trưởng giả Duy Ma Cật nghĩ thầm rằng:</dt>
<dt><big>XÁ LỢI PHẤT
</big></dt>
- Nay ta bịnh nằm ở giường, Thế Tôn là đấng Đại từ, lẽ đâu không đoái lòng thương xót !
Phật đã biết ý ông, liền bảo Xá Lợi Phất rằng:
- Ông đi đến thăm bịnh ông Duy Ma Cật.
Xá Lợi Phất bạch Phật:
- Bạch Thế Tôn! Con không kham lãnh đến thăm bịnh ông. Vì sao? - Nhớ lại trước kia, con từng ở trong rừng ngồi yên lặng (tọa thiền) dưới gốc cây, khi ấy ông Duy Ma Cật đến bảo con rằng: "Thưa Ngài Xá Lợi Phất! Bất tất ngồi sững đó mới là ngồi yên lặng. Vả chăng ngồi yên lặng là ở trong ba cõi mà không hiện thân ý, mới là ngồi yên lặng; không khởi diệt tận định mà hiện các oai nghi, mới là ngồi yên lặng; không rời đạo pháp mà hiện các việc phàm phu, mới là ngồi yên lặng; tâm không trụ trong cũng không ở ngoài mới là ngồi yên lặng; đối với các kiến chấp không động mà tu ba mươi bảy phẩm trợ đạo mới là ngồi yên lặng, không đoạn phiền não mà vào Niết bàn mới là ngồi yên lặng. Nếu ngồi được như thế là chỗ Phật ấn khả (chứng nhận) vậy".
Bạch Thế Tôn, lúc ấy con nghe nói những lời đó rồi, im lặng không trả lời đặng, nên con không dám đến thăm bịnh ông.
www.buddhismtoday.com