Cuộc sống vốn tương đối.

Tham Trang

Registered
Phật tử
Tham gia
26 Thg 6 2015
Bài viết
221
Điểm tương tác
160
Điểm
43
CUỘC SỐNG VỐN TƯƠNG ĐỐI.

Cuộc sống chung quanh chúng ta. Nhìn bằng nhục nhãn thì có đủ vui, buồn và cả bình lặng. Do tâm trạng chúng ta luôn duyên theo pháp thế gian, nên những trạng thái trên biến đổi không ngừng. Trò gọi là tương đối'

Có người chỉ 1 phút đã trở thành tỷ phú, cũng có người trong giao thời đó lại thành kẻ trắng tay...rồi danh, lợi và tình cũng thăng trầm như thế. Không tuyệt đối chẳng thường còn.

Lúc trò lượm ve chai, vô tình nhặt được quyển sách cũ. Trong đó có câu truyện TÁI ÔNG THẤT MÃ. thấy rất hay nên trùng tiên lại cho Quý Vị nghe cùng.

Tái ông là ông già họ Tái, Thất là 7 hoặc là mất, mã là ngựa. Tái Ông Thất Mã là truyện ông già họ Tái bị mất ngựa.

Lần đầu tiên ông mất ngựa, nghe tin hàng xóm lại chia buồn cùng gia đình ông. Ông già họ Tái nói tĩnh bơ.
- Chưa chắc đó là chuyện buồn.

Thật thế, 2 ngày sau người ta thấy con ngựa của ông dẫn về thêm 1 con ngựa cái. Hàng xóm lại đến chúc mừng cùng ông. Ông vẫn điềm nhiên đáp.

- Chưa chắc nó là chuyện vui.

Khi thấy con ngựa cái được con ngựa đực của mình dẫn về, có vẻ mạnh mẽ, nhanh nhẹn. Nên con trai của Tái ông rất thích và đem nó ra phi thử. Giữa đường con ngựa dở chứng hắt ông chủ mới té gãy chân. Hàng xóm lại chia buồn. Tái ông vẫn thái độ chẳng khác vì mấy lần trước mà rằng:

- Chưa chắc đó là chuyện buồn.

Lần này cũng không sai, Năm đó, đất nước có chiến tranh, thanh niên trai tráng trong làng đều ra tuyền tuyến có người vừa đi đã không về...Riêng anh con trai họ Tái vì cái chân bị gãy nên không đi lính, thế là hàng xóm lại...

Do không có gì là tuyệt đối. Nên Quý Vị gặp chuyện không vui, thì hãy nghĩ như Tái ông. Vì trong cái rủi đã có mầm của cái may đang đâm lộc.

Riêng trò khi gặp nạn trò học hỏi nhiều, tu tinh tấn hơn, kinh nghiệm, trí tuệ, mạnh mẽ hơn. Đặc biệt trải nghiệm để thông cảm và chia sẻ cho những người chung quanh bằng thực tiễn. Như vậy mới đúng trình độ, giác ngộ của người nghe.

Đó là niềm hạnh phúc lớn lao có được sau mỗi lần MẤT NGỰA, con trai bị TÉ GÃY CHÂN ...của ÔNG TÁI.
 
GÓP PHẦN LAN TỎA GIÁ TRỊ ĐẠO PHẬT

Ủng hộ Diễn Đàn Phật Pháp không chỉ là đóng góp vào việc duy trì sự tồn tại của Diễn Đàn Phật Pháp Online mà còn giúp cho việc gìn giữ, phát huy, lưu truyền và lan tỏa những giá trị nhân văn, nhân bản cao đẹp của đạo Phật.

Mã QR Diễn Đàn Phật Pháp

Ngân hàng Vietcombank

DUONG THANH THAI

0541 000 1985 52

Nội dung:Tên tài khoản tại diễn đàn - Donate DDPP(Ví dụ: thaidt - Donate DDPP)

auduongphong

Well-Known Member
Quản trị viên
Thượng toạ
Tham gia
29 Thg 4 2015
Bài viết
698
Điểm tương tác
264
Điểm
63
CUỘC SỐNG VỐN TƯƠNG ĐỐI.

Cuộc sống chung quanh chúng ta. Nhìn bằng nhục nhãn thì có đủ vui, buồn và cả bình lặng. Do tâm trạng chúng ta luôn duyên theo pháp thế gian, nên những trạng thái trên biến đổi không ngừng. Trò gọi là tương đối'

Có người chỉ 1 phút đã trở thành tỷ phú, cũng có người trong giao thời đó lại thành kẻ trắng tay...rồi danh, lợi và tình cũng thăng trầm như thế. Không tuyệt đối chẳng thường còn.

Lúc trò lượm ve chai, vô tình nhặt được quyển sách cũ. Trong đó có câu truyện TÁI ÔNG THẤT MÃ. thấy rất hay nên trùng tiên lại cho Quý Vị nghe cùng.

Tái ông là ông già họ Tái, Thất là 7 hoặc là mất, mã là ngựa. Tái Ông Thất Mã là truyện ông già họ Tái bị mất ngựa.

Lần đầu tiên ông mất ngựa, nghe tin hàng xóm lại chia buồn cùng gia đình ông. Ông già họ Tái nói tĩnh bơ.
- Chưa chắc đó là chuyện buồn.

Thật thế, 2 ngày sau người ta thấy con ngựa của ông dẫn về thêm 1 con ngựa cái. Hàng xóm lại đến chúc mừng cùng ông. Ông vẫn điềm nhiên đáp.

- Chưa chắc nó là chuyện vui.

Khi thấy con ngựa cái được con ngựa đực của mình dẫn về, có vẻ mạnh mẽ, nhanh nhẹn. Nên con trai của Tái ông rất thích và đem nó ra phi thử. Giữa đường con ngựa dở chứng hắt ông chủ mới té gãy chân. Hàng xóm lại chia buồn. Tái ông vẫn thái độ chẳng khác vì mấy lần trước mà rằng:

- Chưa chắc đó là chuyện buồn.

Lần này cũng không sai, Năm đó, đất nước có chiến tranh, thanh niên trai tráng trong làng đều ra tuyền tuyến có người vừa đi đã không về...Riêng anh con trai họ Tái vì cái chân bị gãy nên không đi lính, thế là hàng xóm lại...

Do không có gì là tuyệt đối. Nên Quý Vị gặp chuyện không vui, thì hãy nghĩ như Tái ông. Vì trong cái rủi đã có mầm của cái may đang đâm lộc.

Riêng trò khi gặp nạn trò học hỏi nhiều, tu tinh tấn hơn, kinh nghiệm, trí tuệ, mạnh mẽ hơn. Đặc biệt trải nghiệm để thông cảm và chia sẻ cho những người chung quanh bằng thực tiễn. Như vậy mới đúng trình độ, giác ngộ của người nghe.

Đó là niềm hạnh phúc lớn lao có được sau mỗi lần MẤT NGỰA, con trai bị TÉ GÃY CHÂN ...của ÔNG TÁI.

các vị thường phản đối Khổng Tử , Trang Tử , Lão Tử...ngày xưa đi đâu mất rồi. theo như các vị thì người nào mượn Khổng , Trang , Lão mà nói chuyện nơi diễn đàn Phật Pháp là ngoại đạo...
Kể cả Hắc Phong cũng mạnh lắm về việc này cùng với mấy vị ngồ ngộ,Chiếu Thanh , Minh Định.....sao không thấy nói gì?
Phải chăng là đã " ngộ thật " rồi?
Xin được lắng nghe ý kiến từ nhiều phía cùng ý kiến của tác giả Tham Trang để học hỏi
 

tranglinh

Active Member
Quản trị viên
Thượng toạ
Tham gia
24 Thg 3 2015
Bài viết
230
Điểm tương tác
76
Điểm
28
các vị thường phản đối Khổng Tử , Trang Tử , Lão Tử...ngày xưa đi đâu mất rồi. theo như các vị thì người nào mượn Khổng , Trang , Lão mà nói chuyện nơi diễn đàn Phật Pháp là ngoại đạo...
Kể cả Hắc Phong cũng mạnh lắm về việc này cùng với mấy vị ngồ ngộ,Chiếu Thanh , Minh Định.....sao không thấy nói gì?
Phải chăng là đã " ngộ thật " rồi?
Xin được lắng nghe ý kiến từ nhiều phía cùng ý kiến của tác giả Tham Trang để học hỏi

Ngồi cao nói mới trúng.

Có câu chuyện ngồ ngộ như vầy:

Hai sư huynh đệ cùng ở trong một thiền viện. Một ngày nọ họ cải với nhau.

Người em đưa ra gói thuốc lá và nói.
- Cái này là gói thuốc chứ gì . phải không sư huynh?

images


Người Sư huynh, phủ nhận.

- Không ! Đây không phải là gói thuốc !

Người em hỏi:

- Vậy đây là cái gì ?

Sư huynh nói:

- Em hãy mang lại đây chiếc ghế cao, cho ta ngồi, rồi ta sẽ nói cho nghe.

Người em. mang đến chiếc ghế:

images


Rồi hỏi , sư huynh:

- Bạch Sư huynh, đây là cái gì ?

Sư huynh ngồi chuyểm chuệ trên ghế, rồi đáp:

- Đây là gói thuốc.

Người sư đệ, tức tối.

- Sao lúc nảy, em nói gói thuốc, sư huynh bảo là sai ?

Sư Huynh đáp:

- Thì người ngồi cao, nói mới trúng. Em ngồi thấp, nói không trúng ... !!!

 

nguoidienhocphat

Registered
Phật tử
Tham gia
25 Thg 3 2015
Bài viết
175
Điểm tương tác
117
Điểm
43


Ngồi cao nói mới trúng.

Có câu chuyện ngồ ngộ như vầy:

Hai sư huynh đệ cùng ở trong một thiền viện. Một ngày nọ họ cải với nhau.

Người em đưa ra gói thuốc lá và nói.
- Cái này là gói thuốc chứ gì . phải không sư huynh?

images


Người Sư huynh, phủ nhận.

- Không ! Đây không phải là gói thuốc !

Người em hỏi:

- Vậy đây là cái gì ?

Sư huynh nói:

- Em hãy mang lại đây chiếc ghế cao, cho ta ngồi, rồi ta sẽ nói cho nghe.

Người em. mang đến chiếc ghế:

images


Rồi hỏi , sư huynh:

- Bạch Sư huynh, đây là cái gì ?

Sư huynh ngồi chuyểm chuệ trên ghế, rồi đáp:

- Đây là gói thuốc.

Người sư đệ, tức tối.

- Sao lúc nảy, em nói gói thuốc, sư huynh bảo là sai ?

Sư Huynh đáp:

- Thì người ngồi cao, nói mới trúng. Em ngồi thấp, nói không trúng ... !!!


Mình không hiểu vì sao ngồi cao nói mới trúng. Đã là người tìm cầu giác ngộ tìm về tự tánh chơn như thì sao còn phân biệt cao thấp? Chân lý thì bất biến nhưng qua lăng kính bản ngã một số người thành ra là chân lý của riêng họ, những gì họ nói và làm đều là chân lý, ai có ý khác họ thì đó là những kẻ vô minh, người học trò không có quyền phản bác ý thầy, người mới vào đạo không có quyền biện luận khác ý với người vào đạo lâu năm, làm như thế là phạm thượng là ngỗ nghịch, nhưng những vị bề trên kia có bao giờ quán chiếu rằng ta làm đúng theo lời dạy của Đức Phật chưa? Mong sao không còn ai bị dính mắc vào tư tưởng ngồi cao nói mới đúng.
 

auduongphong

Well-Known Member
Quản trị viên
Thượng toạ
Tham gia
29 Thg 4 2015
Bài viết
698
Điểm tương tác
264
Điểm
63


Ngồi cao nói mới trúng.

Có câu chuyện ngồ ngộ như vầy:

Hai sư huynh đệ cùng ở trong một thiền viện. Một ngày nọ họ cải với nhau.

Người em đưa ra gói thuốc lá và nói.
- Cái này là gói thuốc chứ gì . phải không sư huynh?

images


Người Sư huynh, phủ nhận.

- Không ! Đây không phải là gói thuốc !

Người em hỏi:

- Vậy đây là cái gì ?

Sư huynh nói:

- Em hãy mang lại đây chiếc ghế cao, cho ta ngồi, rồi ta sẽ nói cho nghe.

Người em. mang đến chiếc ghế:

images


Rồi hỏi , sư huynh:

- Bạch Sư huynh, đây là cái gì ?

Sư huynh ngồi chuyểm chuệ trên ghế, rồi đáp:

- Đây là gói thuốc.

Người sư đệ, tức tối.

- Sao lúc nảy, em nói gói thuốc, sư huynh bảo là sai ?

Sư Huynh đáp:

- Thì người ngồi cao, nói mới trúng. Em ngồi thấp, nói không trúng ... !!!


À thì ra ngồi cao nói con bò thành con giun cũng trúng vậy sao? mà cái ghế cao là do đệ tử mang lại, chứ không phải tự mình "đóng" chiếc ghế cao mà ngồi. vậy liệu có ổn không khi đệ tử lỡ quên chưa đóng chốt đinh thì có ngày dập hàm cũng nên.
hầy dà; đạo cao như thế nào thì chưa biết, nhưng thấy giống hai thầy trò thợ mộc quá.
Với lại khi có người chưa thông , còn thắc mắc, thì hãy trả lời theo tinh thần câu hỏi đặt ra, nếu chưa được như Đức Phật, hay là các bậc thiền sư ..
Muốn hỏi thêm một câu nữa; cao bao nhiêu gọi là cao? thấp thì chỗ nào là thấp?
khắp chốn hư không xin chỉ cho biết hai chỗ cao thấp theo cách chiếc ghế mà sư đệ đưa cho...
 

auduongphong

Well-Known Member
Quản trị viên
Thượng toạ
Tham gia
29 Thg 4 2015
Bài viết
698
Điểm tương tác
264
Điểm
63
loại người ngồi ngai vàng là đây



Ngồi cao nói mới trúng.

Có câu chuyện ngồ ngộ như vầy:

Hai sư huynh đệ cùng ở trong một thiền viện. Một ngày nọ họ cải với nhau.

Người em đưa ra gói thuốc lá và nói.
- Cái này là gói thuốc chứ gì . phải không sư huynh?

images


Người Sư huynh, phủ nhận.

- Không ! Đây không phải là gói thuốc !

Người em hỏi:

- Vậy đây là cái gì ?

Sư huynh nói:

- Em hãy mang lại đây chiếc ghế cao, cho ta ngồi, rồi ta sẽ nói cho nghe.

Người em. mang đến chiếc ghế:

images


Rồi hỏi , sư huynh:

- Bạch Sư huynh, đây là cái gì ?

Sư huynh ngồi chuyểm chuệ trên ghế, rồi đáp:

- Đây là gói thuốc.

Người sư đệ, tức tối.

- Sao lúc nảy, em nói gói thuốc, sư huynh bảo là sai ?

Sư Huynh đáp:

- Thì người ngồi cao, nói mới trúng. Em ngồi thấp, nói không trúng ... !!!


Ngày xưa, có một vị hoàng đế thích quần áo đẹp đến nỗi ngài sẵn sàng chi không tiếc tay cho việc ăn mặc. Vị hoàng đế ấy chẳng ngó ngàng gì đến việc triều chính, cũng chẳng màng đến những thú vui khác.
Kinh thành nơi đức vua sinh sống rất nguy nga, tráng lệ. Ngày nào cũng có đông đảo du khách ghé qua.
Một ngày kia, hai kẻ lạ mặt xuất hiện. Chúng tự xưng là thợ dệt, có thể dệt ra một thứ vải tuyệt đẹp.
Chúng nói rằng quần áo được may bằng thứ vải đó có đặc tính kỳ lạ là người nào không làm tròn bổn phận hoặc ngu xuẩn thì không thể nhìn thấy nó, dù đứng rất gần.
Vị vua ban thưởng cho hai tên thợ dệt rất nhiều vàng bạc, châu báu và yêu cầu chúng bắt tay ngay vào công việc.Chúng bày ra hai khung cửi rồi ngồi vào ra vẻ như đang dệt vải, nhưng tuyệt nhiên chẳng có bất cứ thứ gì trên khung cửi
Chúng đòi bằng được loại tơ đẹp nhất, thứ vàng quý nhất. Có được rồi, chúng nhét tất cả vào túi riêng và giả vờ làm việc bên khung cửi cho đến tận khuya.
Đức vua nóng lòng muốn biết công việc của hai tên thợ đến đâu nhưng lại nghi ngại đặc tính của loại vải kì lạ này nên sai quan thừa tướng đến xem hộ vì ông ta là người thông minh và có chức vụ cao nhất
Đến nơi, thực sự là quan thừa tướng chẳng nhìn thấy gì cả nhưng vì sợ mọi người cho rằng mình là người ngu xuẩn và không làm tròn bổn phận. Nên khi hai tên lừa đảo hỏi về bộ quân áo ngài tấm tắc khen nó rất đẹp
thế rồi chúng luyên thuyên về đủ thứ hoa văn trên tấm vải không có thật đó
Về đến nơi, Thừa tướng như nuốt từng lời của chúng ngài thuật lại y chang cho Đức vua nghe
thế là ngài lại thưởng thêm cho chúng vàng bạc châu báu nữa, đồng thời cử thêm quan đại thần đến xem và kết quả giống y như những gì quan Thừa tướng đã nói. Đức vua như mừng thầm trong bụng
Cuối cùng, chúng tuyên bố bộ quần áo đã được may xong chúng mang đến y chang là bộ quần áo có thật rồi cũng giả vờ luồn lách, khoác đóng như đang mặc quần áo cho Đức vua
Rồi Đức vua ngắm nghía nó trước gương, trịnh trọng đi trước các vị đại thần . Nhưng vì ai cũng sợ bị cho rằng mình là người ngu xuẩn nên không dám hé lộ rằng mình không nhìn thầy gì
Trong buổi lễ ngày hôm đó, Đức vua diễu hành trước mặt toàn dân. Bỗng một cậu bé thốt lên :" Nhìn kìa, đức vua trần truồng". Thế rồi đám đông bắt đầu xì xầm to nhỏ
Đức vua choáng váng vì chợt thấy hình như họ nói đúng, nhưng ngài nghĩ phải cố gắng tiến hành cho xong buổi lễ. Nên Ngài lại vờ trịnh trọng cùng đám tùy tùng cúi mặt đi thật nhanh
 
GÓP PHẦN LAN TỎA GIÁ TRỊ ĐẠO PHẬT

Ủng hộ Diễn Đàn Phật Pháp không chỉ là đóng góp vào việc duy trì sự tồn tại của Diễn Đàn Phật Pháp Online mà còn giúp cho việc gìn giữ, phát huy, lưu truyền và lan tỏa những giá trị nhân văn, nhân bản cao đẹp của đạo Phật.

Mã QR Diễn Đàn Phật Pháp

Ngân hàng Vietcombank

DUONG THANH THAI

0541 000 1985 52

Nội dung:Tên tài khoản tại diễn đàn - Donate DDPP(Ví dụ: thaidt - Donate DDPP)

Chủ đề tương tự

Who read this thread (Total readers: 0)
    Bên trên