Khác Long Hoa lược truyện

shopoga

Registered
Phật tử
Tham gia
2 Thg 11 2023
Bài viết
17
Điểm tương tác
1
Điểm
3
THIÊN ẤN THIÊN BÚT

GÒ HỘI

ĐỨC PHỔ QUẢNG NGÃI

2014


Cao Đức Thắng



QUYỂN 1

LỜI NÓI ĐẦU

Long Hoa Lược Truyện là bộ truyện nhân văn đỉnh cao khai mở trí huệ toàn diện, trên nhiều lãnh vực kinh tế chính trị, quân sự, thương nghiệp, ngoại giao, không thể nghĩ bàn.

Long Hoa Lược Truyện là món ăn bổ ích cho tâm hồn dù bất cứ hoàn cảnh nào Long Hoa Lược Truyện cũng đem lại cho cuộc sống bao tốt đẹp, nhất là về nhân cách, phẩm hạnh đạo đức, trí huệ anh hùng, loại bỏ cái ác vươn tới cái thiện, tạo ra cuộc sống mùa xuân của muôn nghìn sắc hoa sôi động rực rỡ hạnh phúc.

Long Hoa Lược Truyện là tấm gương phản ảnh hiện thực cuộc sống ca ngợi Đạo Đức, phê phán gian ác, loại bỏ phi nghĩa, tôn vinh chính nghĩa.

Đọc qua Long Hoa Lược Truyện chúng ta phân biệt được cái xấu và cái tốt rung động trước mối tình chung thủy cao đẹp nhất của tình yêu.

Ở đâu có Long Hoa Lược Truyện, thời ở đó luôn mở màn cho cuộc sống mới, cuộc sống được chọn lọc tinh tế. Từ xa xưa chưa có chữ viết. Ông Cha ta cũng đã sáng tạo ra dòng văn chương ngôn ngữ truyền miệng lưu truyền mãi cho đến ngày nay, nhờ có chữ viết đa dạng trên toàn thế giới dù cho đó là chữ viết gì, thời dòng văn chương ngôn ngữ truyền miệng được lưu chép phổ rộng tỏa sáng lên.

Có chữ viết giúp con người tiến gần với nhau hơn biết nhau hơn sống hòa hợp vui vẻ trong cuộc sống, mỗi một cốt truyện Cội Nguồn lịch sử, mẫu truyện tình yêu chung thủy, mẩu truyện anh dũng là để cho chúng ta tham quan hoặc tắm mình trong dòng thơ truyện, lau sạch những lớp bụi bám vào làm mờ kiến tánh trí huệ chúng ta, làm cho trí huệ chúng ta tỏa sáng. Nhận thấy chân trời hạnh phúc chân trời của Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa trên quê hương thiên đàng cực lạc. Quê hương không có sự chết sự chia ly và đau khổ quê hương an vui vĩnh hằng quê hương của những con người có tấm lòng yêu thương rộng lớn, cũng như tôn vinh Nguồn Cội tôn vinh Tổ Tiên, Cha Trời, Địa Mẫu ba ngôi tối cao vũ trụ. Hãy yêu Long Hoa Lược Truyện chúng ta sẽ thấy vui vẻ quên đi tất cả cực nhọc, cũng như bao sự ngang trái trong đời sống chúng ta. Nhất là chửng bị cho chúng ta những hành trang văn hóa, khi mãn kiếp trần thế chúng ta mang theo về trời làm sự giàu có cho chúng ta.

***

LƯỢC TRUYỆN

Long Hoa Lược Truyện kinh thư

Tiên Thiên diệu pháp hà như lạc đồ

Huyền thâm cao diệu hư vô

Ứng linh trải khắp hà đồ nước non

Trời cao dìu dắt cháu con

Rồng Tiên mở hội vinh quang Cội Nguồn

Thành tâm nhớ tưởng thường ngày

Thiên cơ ứng hóa mọi đường rõ thông

Đạo Trời là Đạo Cha Ông

Đường mây tỏ rạng con Rồng cháu Tiên

Hà sa ức kiếp vô biên

Lúc nào cũng có con thuyền đón đưa

Nghe lời Trời dạy sớm trưa

Bệnh chi cũng khỏi của thừa dư ăn

Truyền kinh thuyết giáo Trời khen

Muốn chi được nấy lộc hằng ức muôn

Phước vào thời nghịch cũng suôn

Thăng hoa tới đích mọi đường công danh

Trời ban, khô héo cũng xanh

Cuộc đời tỏa sáng đẹp lành biết bao

Hiếu, trung thời được danh thơm

Vì Nguồn vì Cội vinh quang cuộc đời

Cháu con luôn mãi sáng ngời

Thông minh trí tuệ sang giàu bình yên

Về Nguồn thời phải kính tin

Những lời Trời dạy nhớ ghi trong lòng

Lời kinh lược truyện ngọc vàng

Kính tin thoát khỏi địa đàng âm ti

Nghiền ngẫm cho hiểu rõ thông

Mãn thân hồn đặng ung dung về trời

Long Hoa Lược Truyện sáng ngời

Thành tâm tu học sớm thành Phật, Tiên

Lập công trong hội kỳ ba

Vua Hùng Quốc Tổ sắc phong bảng vàng

Thắp lên ngọn đuốc Đạo, Đời

Ra công ra sức bảng vàng ghi tên

Công danh sự nghiệp vẻ vang

Cũng nhờ truyền giáo lập công hội nầy

Long Hoa Lược Truyện diệu kỳ

Truyền cho hậu thế đạt thành ước mơ

***

TUYỂN TẬP CÁC MẪU TRUYỀN VỀ ĐỊNH LUẬT SANH TỬ​

QUYỂN 3

65. DƯƠNG GIAN, ÂM CẢNH​

Ở vào thời Hạ Hùng Vương đời thứ 18. Hùng Duệ Vương, Huệ Lang. Cũng là đời cuối niên đại Hùng Vương trước công nguyên 258.

Ở Làng Hiệp Giao, Xã Nghĩa Thuận, Phong Châu. Có một gia đình ăn ở hiền đức sinh được Cô con gái tên là Sương Sương, khi Cô lên 14 tuổi không may Cha Mẹ qua đời Cô trở thành mồ côi.

Sương Sương nhớ Cha Mẹ vô cùng ngày nào Cô cũng thắp hương cho Cha Mẹ. Vì Cha Mẹ Cô thường nói chết chỉ là trả lại xác trần còn Linh Hồn thời không bao giờ mất đi hoặc siêu sanh về trời, hoặc sa đọa xuống các tầng Địa Phủ, hoặc ở lại cõi nhân gian ngày thời ở dưới mồ tối thời sanh hoạt như người Dương Thế. Nhưng ở đời ít ai thấy được người Âm Cảnh.

Bỗng một hôm Cô thấy trong người khác lạ hình như khỏe khoắn hơn trước, trời vừa chạng vạng ánh hoàng hôn đi vào lịm tắt. Cô nhìn ra ngoài đường thấy người đi rất đông, nói chuyện vui vẻ Cô không biết họ là ai từ đâu tới vì những người đi ngoài đường toàn là những người xa lạ không phải người trong làng.

Trong số người đi một người nói hôm nay chúng ta đi chợ hơi sớm không biết giờ nầy chợ đông chưa, người kia nói chạng vạng rồi sớm gì nữa. Cô nghe những người đi đường nói thế thời kinh ngạc ở quê mình đâu có chỗ nào nhóm chợ về đêm, hay là những người đi đường kia họ đến chợ đêm nơi huyện khác, Cô miên man suy nghĩ.

Bóng đêm dần dần buông xuống, bao trùm lấy non sông, theo người khác thời không thấy gì cả, nhưng đối với Sương Sương thời Cô nhìn ban đêm cũng như ban ngày Cô thấy người đi ngoài đường càng lúc càng đông. Cô thầm nghĩ người ở đâu đi ngang qua đây đông như vậy. Cô chạy ra ngõ nhìn họ không thấy ai là người quen, Cô chờ cho tóp người đi qua Cô liền đi theo sau họ.

Bỗng một người đi phía trước nói Cô là người Dương Gian Cô đi theo Hồn Ma Âm Cảnh để làm gì. Về nhà đi Cô không nên đi theo chúng tôi. Sương Sương nghe xong kinh hãi thì ra những người đi đường là những Hồn Ma, Cô liền quay trở lại thời thấy một bà lão vừa đi tới. Sương Sương hỏi thưa bà lão những người đi phía trước có phải là toàn Hồn Ma không? Bà lão nói đúng vậy những người đi trên đường toàn là Hồn Ma chính Ta cũng vậy, không phải người Dương Gian đâu.

Sương Sương nghe Bà Lão nói như thế một lần nữa lấy làm kinh hãi, liền nói thưa Bà Lão Hồn Ma sao lại hoạt động như người sống vậy? cũng biết làm ăn buôn bán nhóm họp chợ búa mua sắm như người còn sống. Bà Lão nói Dương Gian, Âm Cảnh đồng nhất lý. Lối sống không khác gì nhau. Người Dương gian sanh hoạt ban ngày. Còn Hồn Ma sanh hoạt ban đêm. Sương Sương nghe Bà Lão nói càng thêm kinh dị nhớ lại lời Cha Mẹ nói quả không sai, liền hỏi thưa Bà Lão những hồn Ma ấy từ đâu đến đây vậy. Bà Lão nói những Hồn Ma đi trên đường cũng như Lão đây đều ở địa phận Vĩnh Thuận nầy rải rác nhiều khu xóm chính là những khu nhiều gò mả.

Như Lão đây ở khu gò mả Đồng Khê bảy trăm năm, còn những Linh Hồn kia ở khu xóm gò mả khác ít nhất cũng vài trăm năm trở lên. Sương Sương nghe Bà Lão nói thế tưởng mình nghe lầm hỏi lại Bà Lão ở gò Đồng Khê bảy trăm năm. Bà Lão nói bảy trăm năm mà lâu gì có những Linh Hồn sống ở Đồng khê hơn nghìn năm, có Linh Hồn ở khu xóm mả như Gò Xày hơn hai nghìn năm.

Sương Sương lại một phen kinh hãi nữa, liền hỏi Bà Lão Linh Hồn Bà Lão sống ở Địa Phận Vĩnh Thuận lâu như vậy. Bà có biết Cha Mẹ Cháu vừa mới mất cách đây hơn một năm người Cha tên là Ông Hợi, người Mẹ tên là Bà Dậu Bà có gặp Cha Mẹ cháu không?

Bà Lão nói Ta không gặp nghe đâu hai Linh Hồn Ông Hợi, Bà Dậu khi còn sống nơi Dương Trần thường tu nhân tích đức hành thiện nên đã siêu sanh về Non Tiên Cực Lạc khi vừa mãn kiếp trần.

Sương Sương nghe Bà Lão nói như thế lấy làm mừng vì biết Cha Mẹ đã siêu sanh về Non Tiên Cực Lạc. Bà Lão hình như không muốn nói chuyện nhiều với Sương Sương liền bỏ đi. Sương Sương nhìn theo ngơ ngác Cô không trở vào nhà mà đi tìm người quen trong những Hồn Ma đi đường nhất là Chú Tị quán thịt chó vừa mới qua đời được ba ngày.

Cô liền ra gò nơi chôn Chú Tị đi được một đỗi xa thời gặp bầy trẻ nhỏ đang chơi Sương Sương hỏi các em ở khu mồ nào đến đây chơi vậy? Các em nhỏ đang chơi kinh ngạc nói chúng em ở nhiều khu xóm tập hợp đến đây chơi, có em nói Cô là người Dương Gian mà nhìn thấy được chúng em lạ quá? Sương Sương nói Cô nhìn thấy các em như nhìn thấy người Dương gian, bọn trẻ nghe Sương Sương nói càng thêm kinh dị.

Sương Sương nói cách đây không xa có một ngôi mồ mới các em có gặp người ấy không? Một em khác nói Cô muốn tìm hỏi ai? Sương Sương nói Cô tìm Chú Tị, Một em nhỏ nói Cô muốn hỏi ai thời hỏi người nầy em nhỏ chỉ một em bé khác. Quá đỗi kinh ngạc cũng chỉ là một em bé. Sương Sương hỏi em bé bao nhiêu tuổi, em bé nhìn Sương Sương rồi nói em nay đã hơn năm trăm tuổi lại thêm một phen kinh ngạc như không tin ở lỗ tai mình bằng hỏi lại em bé đã hơn năm trăm tuổi rồi sao? Em bé trả lời đúng vậy em đã hơn năm trăm tuổi, em rời khỏi dương gian khi ấy mới bảy tuổi xuống nơi âm cảnh đã hơn năm trăm năm.

Sương Sương lại lấy làm kinh dị hỏi xuống âm cảnh hơn năm trăm năm rồi mà vẫn còn là em bé sao? Hồn ma em bé tên Thu nói dù cho đến một nghìn năm nữa thời em vẫn là em bé mà thôi. Như sực nhớ bé Thu hỏi Cô muốn tìm ai nơi âm cảnh nầy. Sương Sương nói Cô muốn tìm người quen Chú Tị mới chết hơn bảy bữa chôn ở gò Tràm.

Bé Thu nghe xong mỉm cười nói chị tìm người ấy không có ở đây đâu nghe nói linh hồn ông ấy sa đọa xuống các tầng Địa Phủ, có người nói đã chuyển kiếp đầu thai làm kiếp chó thời phải. Hình như những linh hồn ở cõi âm cảnh không muốn nói chuyện lâu với người dương gian, nên lũ trẻ đã bỏ đi. Sương Sương định quay trở lại nhà thời thấy một người cụt chân khập khiễng cà thọt đi tới, Sương Sương liền bước tới chào hỏi, chào chú đã là linh hồn sao lại còn tàn tật như vậy?

Người ấy nói khi còn ở dương gian chú giao tranh với bọn cướp, chú bị bọn cướp chém đứt một chân. Nên đã tàn phế mất một cái chân, bì bị thương quá nặng không bao lâu thời chú qua đời rời bỏ dương gian trở về Âm Cảnh, khi còn sống nơi cõi trần gian sao thời khi chết trở về Âm Cảnh linh hồn cũng y như vậy cũng khập khiễng cà thọt như hồi còn sống chốn nhân gian.

Dù trải qua hàng nghìn năm nữa linh hồn chú cũng không thay đổi vẫn y như vầy mất một cái chân. Chỉ khi nào được đầu thai làm người trở lại thời mới hết. Sương Sương nói chú sống ở cõi Âm Cảnh lâu như vậy chú có quen biết người nào mới chết ở làng nầy không?

Hồn Ma tàn tật liền nói chú có biết một người nghèo khổ mới chết hơn tháng ở Xã Nghĩa Thận cùng xã với cô, hiện ông ta đang ở chỗ Thần Bổn Xứ cô muốn hỏi gì thời đến đó mà hỏi hồn ma chỉ đường cho Sương Sương tìm đến cây sanh đại thụ to lớn nói xong hồn ma hình như có có vẻ sợ hãi vội vã bỏ đi.

Sương Sương tìm đến cây đại thụ té ra nơi đây Sương Sương hồi còn nhỏ thường theo cha mẹ đến đây chơi cô nhìn cây sanh đại thụ to lớn. Cô đang trầm tư suy nghĩ thời nhìn thấy một người rất quen không ai xa lạ chính là Ông Hợi, Ông thường làm chủ cúng tế đình làng khi còn sống ở dương gian Ông Ba Hợi rất thương Sương Sương, vì Cha Mẹ cô là người rất hiền lành thường cúng thí cho đình làng.

Vừa nhìn thấy sương Sương Ông Ba Hợi la lên con đến đây làm gì con về đi thôi, đi đêm không tốt cho con đâu. Sương Sương nói Ông Dẫn con đến gặp Thần Bổn xứ được không? Ông Hợi nghe xong suy nghĩ một hồi rồi nói con theo ta. Ông dẫn Sương Sương đến cây sanh đại thụ, thời kỳ lạ thay từ nơi cây sanh đại thụ hiện ra một ngôi am miếu lộng lẫy trang nghiêm có quân canh lính gác. Ông Ba Hợi nói con bước vào đi. Sương Sương bước vào ngôi am miếu thấy một vị quan oai vệ Sương Sương lễ lạy nói Ngài là Thần Bổn Xứ, vị quan oai vệ gật đầu rồi hỏi cô tìm quan có việc gì?

Sương Sương thưa rằng: Thưa Thần Bổn Xứ linh hồn của Cha Mẹ con hiện nay đang ở đâu quan chỉ dạy cho con rõ.

Thần Bổn Xứ nói linh hồn của Cha Mẹ con đã siêu sanh về non Tiên Cực Lạc. Những linh hồn đang chờ chuyển kiếp đầu thai làm người, là những linh hồn đã gặp cô như bầy trẻ nhỏ, người khập khiễng cà thọt, riêng linh hồn Ông Ba Hợi sẽ tái sanh trở lại dương gian làm người giàu sang hưởng phúc.

Sương Sương hỏi thưa Quan con chưa rõ dương gian là sao, âm cảnh là sao, âm phủ địa ngục ở đâu, thiên đàng trần gian là gì cúi xin Quan Thần chỉ dạy cho con rõ.

Quan Thần Bổn Xứ giảng giải:

Nơi trần gian ở địa cầu nầy có hai cảnh giới sống người dương gian kẻ âm cảnh.

Có nghĩa là người dương gian có xác thân do Cha Mẹ sanh ra hoạt động sanh sống ban ngày, về đêm thời ngủ nghỉ. Còn người Âm Cảnh là những linh hồn khi đã mãn kiếp trần nơi trần thế bỏ lại xác thân do Cha Mẹ sanh ra. Linh Hồn sanh sống nơi Âm Cảnh ban ngày thời ở nơi mồ mả, hoặc hang động, dưới bóng cây cao nói chung là những nơi không có ánh sáng mặt trời chiếu vào. Hoạt động sanh sống ban đêm bắt đầu từ lúc chạng vạng và an nghỉ khi lúc rạng đông ánh mặt trời đã lên.

Ở dương gian làng xã là nơi quê quán,

Ở âm cảnh làng xã là nơi quê bổn

Sống ở dương gian chỉ là nơi cõi tạm

Sống ở âm cảnh cũng vậy mà thôi đều là cõi tạm

Sống ở dương gian hết số chết đi bỏ lại xác thân

Sống ở âm cảnh chuyển theo nghiệp ác thiện đầu thai chuyển kiếp.

Linh Hồn ở âm cảnh, người ở dương gian làm ác đều bị sa đọa xuống các tầng địa phủ, nói chung là 18 tầng địa phủ, mỗi tầng địa phủ có vô số địa ngục hành hình các tội nhân.

Những Linh Hồn nơi âm cảnh là khi sống nơi dương gian có chút căn lành nên không bị sa đọa xuống các tầng địa phủ ở lại nơi địa cầu chốn nhân gian nếu biết hành thiện không phạm thiên luật thời mau đầu thai làm người trở lại, nếu có công truyền Thiên Ý lời dạy Cha Trời liền được siêu sanh về non tiên cực lạc, nếu có công lớn thời được siêu sanh lên các tầng trời, mỗi tầng trời có vô số cõi nước trời sống tự tại vĩnh hằng an vui hạnh phúc.

Trên quả địa cầu nầy quyền lực cao nhất chính là nhà nước Tâm Linh Văn Lang. Thừa hành di chí của Trời cai quản Linh Hồn Âm Cảnh khắp địa cầu. Những Linh Hồn phạm tội sẽ bị bắt giam, nhất là bị giam vào hỏa ngục trong lòng đất. Hoặc giam dưới lòng núi băng khi nào tiêu tội thời mới được thả ra. Nếu sanh tâm hành ác liền bị thiên luật vũ trụ xoay chuyển sa đọa xuống các tầng địa phủ.

Ở dương gian tu một ngày bằng ở trên trời tu một năm. Ở âm cảnh tu một tháng.

Sương Sương nghe xong quỳ lạy rồi ra khỏi am miếu trở về nhà. Cầu lên Cha Trời quyền năng, con nguyện truyền lời Trời dạy, lời cầu nguyện vừa xong sương sương như thiếp đi trong giấc ngủ, khi tỉnh dậy thời mặt trời đã lên cao. Sương sương từ đó không còn nhìn thấy cảnh giới Âm Cảnh nữa trở thành người bình thường quyết chí tu hành làm bao việc thiện, nhất là truyền lời Thiên Ý cầu về trời. Và đúng vậy Sương Sương gặp được người chồng tốt sanh được ba người con, lớn lên đều làm quan, khi mãn trần Linh Hồn Sương Sương liền được siêu sanh về thiên giới cõi trời cao hơn cảnh giới Non Tiên Cực Lạc hưởng hạnh phúc an vui tự tại.
 
GÓP PHẦN LAN TỎA GIÁ TRỊ ĐẠO PHẬT

Ủng hộ Diễn Đàn Phật Pháp không chỉ là đóng góp vào việc duy trì sự tồn tại của Diễn Đàn Phật Pháp Online mà còn giúp cho việc gìn giữ, phát huy, lưu truyền và lan tỏa những giá trị nhân văn, nhân bản cao đẹp của đạo Phật.

Mã QR Diễn Đàn Phật Pháp

Ngân hàng Vietcombank

DUONG THANH THAI

0541 000 1985 52

Nội dung:Tên tài khoản tại diễn đàn - Donate DDPP(Ví dụ: thaidt - Donate DDPP)

shopoga

Registered
Phật tử
Tham gia
2 Thg 11 2023
Bài viết
17
Điểm tương tác
1
Điểm
3

54. CĂN BỆNH SỢ CHẾT​

Có một gia đình thuộc thành phần gàu có bà con bạn bè đến thăm chơi ai nấy cũng trầm trồ Ông Bà Hậu nói rằng nhờ hồng phúc phước đức Ông Bà, Cha Mẹ nên mới được như vầy.

Ông Bà Tân Hiệp sinh được ba người con hai gái một trai. Lụa chị, Nhung em, đều đã có chồng làm ăn khấm khá. Riêng chỉ có thằng con út mặt mày sáng láng học hành rất giỏi, nhưng phải cái bệnh sợ chết ngày càng trầm trọng tên là Mộng Du.

Mộng Du thường hay nghĩ lung tung hết nghĩ chuyện nầy sang chuyện khác lại thường hay tìm đọc những thông tin toàn là những chuyện tai nạn chết chóc, đủ kiểu chết trên đời, nên càng sợ hãi. Đôi lúc Mộng Du tự nói với mình thời đại gì hở đâu là toi mạng đến đó, khám ra ít ai là không bệnh phần đông hầu chín mươi phần trăm không bệnh nầy thời cũng bệnh kia cả trăm thứ bệnh đeo bám con người cướp đi mạng sống, đủ loại tai nạn không mời tự đến, không chết vì người ta gạt, thời cũng chết vì trộm cướp giết người, không chết vì trả thù, thời cũng chết vì môi trường độc hại, hớ hinh là chết, cái chết luôn rình rập theo chân. Mộng Du ngày càng không muốn đi đâu, cứ ở mãi trong nhà không nghĩ gì đến mưu cầu cuộc sống, hầu như muốn xa lánh nơi xã hội. Những thông tin hằng ngày đồ ăn thuốc uống phần nhiều có hóa chất độc hại. Với cái bệnh sợ đau sợ bệnh sợ chết. Mộng Du không muốn ăn gì cả miệng đắng ráng nuốt để mà sống nên xanh xao gầy ốm. Từ căn bệnh sợ chết dần dần đi đến sợ hãi đủ thứ tuổi đã 18 nhưng không bao giờ muốn quan hệ với bất cứ ai. Gia đình chạy chữa không biết bao nhiêu là tiền bạc mà không hết. Bác sĩ chuẩn đoán Mộng Du bị bệnh tâm thần.

Ở vào thời điểm ấy có một vị thầy nổi tiếng là chữa bệnh rất giỏi nhất là nghề châm cứu thời khỏi chê có những ca Bác Sĩ đã chạy nhưng đến vị thầy đó thời thoát nạn dễ dàng.

Bà Tân Hiệp lúc nào cũng lấy làm lo lắng vì bà chỉ có một người con trai duy nhất Mộng Du. Giàu có để mà làm gì khi Mộng Du có mệnh hệ nào coi như không còn người nối dõi. Bà thường đi chùa, cúng đình, cúng miếu. Hầu cầu mong Phật, Thần, phù hộ cho con bà khỏe mạnh nhất là không còn bệnh lo sợ an tâm với cuộc sống đời thường. Bà đang buồn bã thời nghe tiếng chuông cổng reo lên biết là có khách bà liền ra mở cổng, vừa thấy mặt nhau bà vui mừng nói tưởng ai đâu thì ra là Thùy Duyên mời Thùy Duyên vào nhà. Trong lúc hai người nói chuyện đàm đạo vui vẻ Thùy Duyên nhìn thấy Mộng Du trông bơ phờ như người bệnh nặng liền hỏi Chị Hiệp Mộng Du bệnh gì vậy. Bà Tân Hiệp nói tới giờ nầy tôi không biết là bệnh gì, không bệnh viện nào mà tôi không đi, không chùa đình nào mà tôi không đến, người cho là bệnh tâm thần, người cho là nghiệp báo kiếp trước, tôi không biết phải nghe ai.

Thùy Duyên liền nhớ đến một người chữa bệnh tài giỏi vô cùng nghe nói bệnh gì chữa cũng được, cho đến bệnh điên khùng, loạn tâm loạn trí. Liền nói với Bà Tân Hiệp tôi có biết một vị Thầy Giác Viên Cư Sĩ tinh thông Văn Hóa Cội Nguồn chữa bệnh vô cùng tài giỏi biết đâu phước thầy may chủ. Mộng Du có thể lành bệnh. Bà Tân Hiệp nghe Thùy Duyên nói có biết thầy trị bệnh tài giỏi thời sáng mắt lên. Tâm lý ở đời đã đau bệnh trong người thời lúc nào cũng lo sợ, hể nghe có người trị bệnh tài giỏi thường là xa mấy cũng tìm đến. Bà Tân Hiệp như người chết đuối tìm thấy cái phao vô cùng mừng rỡ nói vị Cư Sĩ đó ở đâu. Thùy Duyên chỉ cho tôi được không? Thùy Duyên liền chỉ chỗ ở của vị Giác Viên Cư Sĩ tài ba cho bà Tân Hiệp.

Nói về Thầy Giác Viên Cư Sĩ đang châm cứu cho bệnh nhân thời thấy một phụ nữ đứng tuổi dẫn theo một người thanh niên sắc mặt xanh xao gầy ốm có lẽ bị bệnh lâu ngày. Bằng mời bệnh nhân vào phòng khám bệnh. Giác Viên Cư Sĩ châm cứu xong bước đến bàn khám nhìn Mộng Du rồi quay sang hỏi người phụ nữ chính là Bà Tân Hiệp em nhà bị bệnh gì. Bà Tân Hiệp nói theo như lời chẩn đoán của nhiều Bác Sĩ. Thời Mộng Du con tôi mang nhiều chứng bệnh, nào là suy nhược cơ thể, bệnh suy tim, bệnh suy gan suy mật, bệnh tâm thần, bệnh rối loạn thần kinh. Dùng đủ loại thuốc mà vẫn không bớt.

Giác Viên Cư Sĩ không xong không nói gì bắt mạch cho Mộng Du, rồi lấy ống nghe, nghe trong lục phủ ngũ tạng. Xem mí mắt, xem qua lưỡi, cũng như xem qua sắc mặt rồi nói em nhà không có bệnh gì trầm trọng, mà là do tâm hồn bất an thường sợ hãi làm cho khí huyết kinh mạch thường bị tắc nghẽn sanh ra mỏi mệt miệng đắng biến ăn, mất ngủ, sắc mặt trở nên xanh xao, sức lực suy yếu dẫn đến thần kinh thường rối loạn, nói chung căn bệnh của em nhà là căn bệnh do tâm lý bất an sanh ra, chỉ cần khai thông ý thức đi đến nhận thức không còn bệnh lo sợ, kết hợp với châm cứu khai thông kinh mạch, huyệt đạo, tập thể dục dần dần bớt bịnh, không cần thuốc thang chi cả.

Bà Tân Hiệp nghe Giác Viên Cư Sĩ nói trúng phóc bệnh tình của Mộng Du thời lấy làm kinh ngạc có lẽ tìm đúng thầy rồi đây. Giác Viên Cư Sĩ nhìn Mộng Du rồi hỏi em tên gì Mộng Du làm thinh không trả lời. Bà Tân Hiệp nói con nó tên là Mộng Du. Giác Viên Cư Sĩ nghe hai tiếng Mộng Du thời không khỏi phì cười nói. Cái tên nầy nghe hay lắm mơ mộng nhiều thường suy diễn ra nhiều chuyện lắm đây. Mộng mơ điều lành thời không sao, còn mộng mơ những điều kinh dị thời sanh ra tâm bệnh, tâm bệnh thời hết thuốc chữa, không Bác Sĩ nào chữa được, chỉ mình trị bệnh cho mình mà thôi.

Nhưng tâm bệnh thời rất nhiều, phải hiểu rõ chính xác tâm bệnh gì mới chữa khỏi được. Chữa trị tâm bệnh không ngoài Văn Hóa Diệu Dược tâm lý học.

Giác Viên Cư Sĩ nhìn Bà Tân Hiệp hỏi em nhà Tâm Bệnh là gì. Bà nói thưa Thầy Mộng Du sợ chết kinh khủng lắm mới ra nông nỗi nầy. Giác Viên Cư Sĩ nghe xong nói bệnh nầy cũng dễ chữa thôi.

Giác Viên Cư Sĩ nói với Mộng Du chết có gì đáng sợ trên đời nầy ai không chết, dù cho đó là Vua, Chúa, Phật, Thánh, Tiên. Thậm chí những người có quyền lực nhất trên đời cũng phải chết, sanh, tử là lẽ tự nhiên trong trời đất. Thần Thông như đức Phật cũng phải lìa trần ra đi. Giỏi như bác sĩ cũng không có ông nào tránh khỏi cái chết. Như vậy chết có gì đáng sợ, không muốn chết cái chết vẫn cứ đến, dù ở trong cung vua có người hầu hạ bảo vệ, thế mà cái chết vẫn đến, người tu hành đắc đạo cũng phải bỏ lại xác trần. Dù trốn trong nhà không gặp một ai cuối cùng cái chết vẫn cứ đến không chết trẻ thời cũng chết già. Không chết ngoài đường, thời cũng chết trong nhà. Nhất định cái chết phải đến, sớm hay muộn mà thôi, có lo cũng bấy nhiêu, không lo cũng bấy nhiêu. Không ai giải quyết được hễ có sanh thời phải có tử. Cứng như sắt thép vài trăm năm cũng trở thành đất. Huống chi con người chỉ là xác thịt bình thường dễ đau dễ bịnh, làm gì có chuyện trường sanh, có sợ cũng chết thời sợ chết chi cho khổ, ăn chẳng ngon mà ngủ cũng không yên. Tự mình làm khổ lấy mình. Mà còn làm khổ lây đến người thân, hiếu chưa trả mà thêm bất hiếu. Nợ chưa đền mà thêm nợ nhiều lên, nếu sợ chết mà đi vào bất tử thời cũng nên sợ. Còn sợ chết mà cái chết vẫn cứ đến thời sợ để mà chi. Thôi thời cứ để tự nhiên vậy. Thường là ở đời rồi ai cũng phải chết nhưng mỗi người chết theo mỗi cách quả nghiệp khác nhau. Có những cái chết nhẹ nhàng vô bệnh mà chết gọi là chết lành. Cái chết đau bệnh hành hạ gọi là chết khổ. Cái chết tai nạn gọi là chết nghiệp. Cái chết bị người sát hại gọi là ác báo. Chết vì sự rủi ro gọi là chết oan chưa tới số chết, có những cái chết còn trong bụng mẹ chết phá thai, đó mới là kể sơ mà thôi thật ra ở đời nhiều vô số kiểu chết. Giác Viên Cư Sĩ lấy một quyển kinh thơ Văn Hóa Cội Nguồn nói xưa kia Thầy cũng rất sợ chết giống như em bây giờ, nhờ quyển kinh thơ nầy mà thầy tự chữa khỏi bệnh cho mình.

Mộng Du là người rất thông minh nghe Giác Viên Cư Sĩ giảng giải sự chết là quy luật bình thường trên đời nầy không ai khác ai. Dù cho đó là Phật, Chúa, Vua, quan, giàu có nhất trần gian cuối cùng cũng phải bỏ xác trần theo định luật đã an bày của Tạo Hóa có sợ cũng bấy nhiêu, không sợ cũng bấy nhiêu, lo sợ mà chi cho khổ, tỉnh ngộ vui mừng sắc mặt hồng hào trở lại. Giác Viện Cư Sĩ nói phu nhân dẫn em về ba ngày trở lại đây.

Bà Tân Hiệp nói thuốc uống của cháu không có sao? Giác Viên Cư Sĩ nói tâm bệnh không thể chữa trị bằng thuốc thường mà là chữa trị bằng Thiên Ý Cam Lộ Văn Hóa.

Bà Tân Hiệp dẫn Mộng Du ra khỏi phòng khám rồi trở về nhà, bà để tâm theo dõi Mộng Du thấy thần sắc đỡ hơn nhiều ăn uống có phần khá hơn trước nhất là chăm chú đọc Kinh Thơ.

Đúng ba ngày sau Bà Tân Hiệp dẫn Mộng Du đến gặp Thầy Giác Viên Cư Sĩ. Giác Viên bắt mạch xong lấy ống nghe ra nghe trong lục phủ ngũ tạng, liền mỉm cười nói mười phần em nhà đã bớt hết ba.

Giác Viên Cư Sĩ nhìn Mộng Du rồi nói khi xưa Thầy may mắn được nghe một mẫu chuyện làm thầy thức tỉnh hiểu rõ sanh tử nên không còn sợ chết nữa sống an vui tự tại đến bây giờ.

Giác Viên Cư Sĩ kể vào thời xa xưa có hai người tranh cãi nhau, một người cho chết là hết tên là Vô. Một người cho chết là còn tên là Hữu, ai cũng cho mình là nói đúng, mỗi lần gặp nhau là tranh cãi không ai cho mình là nói sai. Bằng tìm người thứ ba để phân xử trắng đen, ở vào thời ấy có một vị thầy nổi tiếng là thông thái hầu như chuyện gì cũng biết. Hai người bằng tìm đến nhờ phân giải ai đúng ai sai.

Vị Thầy thông thái nhìn người tên vô hỏi; Ông chứng minh chết là hết cho tôi nghe thử. Người tên Vô nói chết là hết thân xác tiêu ra đất còn gì nữa đâu. Vị Thầy thông thái nói Ông nói có lý đúng sự thật là như vậy.

Vị Thầy thông thái hỏi người tên Hữu; Ông chứng minh chết là còn cho tôi nghe thử. Người tên Hữu nói chết chỉ là phần xác còn phần Linh Hồn thời sống mãi. Người tên Vô cãi lại nói xưa nay có ai nhìn thấy Linh Hồn đâu mà nói là Linh Hồn sống mãi. Người tên Hữu cãi lại tôi tin là có Linh Hồn. Vị Thầy thông thái nói Ông lấy cơ sở nào để tin là có Linh Hồn. Người tên Hữu lặng thinh không trả lời. Vị Thầy thông thái nói có niềm tin là rất tốt, nhưng tin mà chứng minh không được thời niềm tin ấy chưa có cơ sở nên chưa gọi là đúng được.

Người tên Vô nói như vậy Anh Hữu đã nói sai. Vị Thầy thông thái nói không phải là nói sai, mà chưa chứng minh được lời nói của mình mà thôi. Người tên Vô nói những gì không thấy là không có. Những gì không thấy mà tin có không phải là tin viển vông sao.

Vị Thầy thông thái nói có những thứ không thấy mà vẫn sờ sờ ở ngay trước mắt. Người tên Vô nói tôi không tin có chuyện đó. Vị Thầy thông thái hỏi Ông có nhìn thấy không khí không? không khí đang ở trước mắt Ông đấy, hơn nữa Ông đang hít thở không khí kia mà. Sao Ông lại nói những gì không thấy là không có. Không khí tuy không thấy nhưng làm cho con người khiếp sợ khi trở thành bão hoặc lốc. Ông có nhìn thấy điện không? Nhưng điện tạo ra những sấm sét làm khiếp đảm con người. Công dụng của điện phải nói là to lớn, làm lợi ích khắp cuộc sống con người. Tuy điện không nhìn thấy nhưng giật chết làm cho con người cháy thành thang. Như vậy những thứ nhìn không thấy không phải là không có. Linh Hồn cũng thế nhìn không thấy nhưng vẫn hiện hữu Linh Thiên cùng khắp Vì con mắt phàm không nhìn thấy mà thôi.

Hai người tên Hữu tên Vô nghe thầy Thông Thái giảng giải liền giác ngộ, từ đó hai người không cãi nhau nữa trở nên thân thiện nhau, thường giúp đỡ nhau trong cuộc sống. Mộng Du chăm chú lắng nghe càng hiểu ra nhiều điều trong câu chuyện kể nầy.

Giác Viên Cư Sĩ nói;

Mọi Linh Hồn thường trải qua vô lượng kiếp sanh tử có nghĩa là rời bỏ không biết bao nhiêu thân xác. Thân xác nầy mất, Linh Hồn sẽ mượn thân xác khác. Cứ như thế hết kiếp nầy đến kiếp khác. Như vậy Linh Hồn không có sự chết mà chỉ bị sa đọa hay siêu thăng mà thôi. Có nghĩa là hành thiện thời về trời trên các cõi Thiên Đàng Cực Lạc, hành ác thời sa đọa xuống các tầng Địa Phủ bị hành hình trong các Địa Ngục.

Chết chỉ là rời bỏ xác thân giả tạm để rồi đến với xác thân mới khác, điều đáng nói Linh Hồn tuy không chết nhưng phải nhận lấy nghiệp quả Thiện, Ác mang theo từ kiếp nầy sang kiếp khác.

Giác Viên Cư Sĩ nói Thầy không những nghe được câu chuyện sanh tử của Hữu và Vô còn nghe những dòng thơ nói về sanh tử. Giác Viên Cư Sĩ liền đọc mấy dòng thơ cho Mộng Du nghe.

Sống và chết, là trò vui tạo hóa

Xác mất rồi, nhưng Hồn vẫn tiêu diêu

Hồn thay xác, trong hành trình chuyển kiếp

Lạ gì đâu, nào có lạ gì đâu

Trẻ không chết, thời già cũng chết

Sớm muộn gì, thay xác cũng phải thay

Ai cũng thế, dù Phật, Tiên, Thánh, Chúa

Mượn xác trần, đều trả lại xưa nay

Đường chính nghĩa, là con đường cứu thế

Đưa Hồn Ta, tới tận đỉnh cao bay

* * *

Sống và chết, chuyển luân theo tiến hóa

Xác mất rồi, Hồn vẫn sống an nhiên

Hồn thay xác, trong hành trình chuyển kiếp

Khổ hay vui, do thiện, ác, mà nên

Mất thể xác, nào phải đâu là hết

Hồn vẫn còn, mang Ác, Thiện đi theo

Chết là thế, là mất đi thể xác

Còn Linh Hồn, thời chuyển kiếp tiếp theo

Đường sanh tử, ta luôn luôn làm chủ

Hiểu rõ thông, thời dứt khổ an vui

* * *

Sống và chết, có gì đâu lo lắng

Hiểu thông rồi, thời sống chết tỉnh bơ

Xác mất rồi, nhưng Hồn Ta Hiển Thánh

Là niềm vui, Hồn tiến hóa đi lên

Ôi Hồn Ta, rực tỏa ánh hào quang

Ôi Hồn Ta, niềm bất tử anh linh

* * *

Sống và chết, là công bằng Tạo Hóa

Là niềm vui, cho cuộc sống vì dân

Là nỗi lo, cho những ai hành ác

Chết và sống, trong hành trình thay xác

Dù ở đâu, cũng vẫn thế mà thôi

Sống thiện tâm, thời vạn kiếp thảnh thơi

* * *

Nếu có chết, chết cho đời sống mãi

Mặt trời lên, sưởi ấm triệu con tim

Mặt trời lên, đêm lại những ước mơ

Nếu có chết, chết cho đời tươi thắm

Sống tự do, đầy yên vui no ấm

Quyền công bằng,quyền bình đẳng mưu sinh

* * *

Ôi cái chết, có muôn nghìn cái chết

Chết vì dân, vì nước chết anh linh

Vì Cha Ông, vì Tổ Quốc hi sinh

Ôi cái chết, đầy uy linh sung sướng

Một cái chết, ôi oai hùng trong sáng

Chết cho đời, đẹp mãi với thời gian

Chết cho đời, đẹp mãi ánh hào quang

Chết chỉ là, thân xác giả tạm trần gian.

* * *

Mộng Du nghe Giác Viên Cư Sĩ ngâm mấy dòng thơ thời tâm hồn sáng tỏ, hiểu rõ sanh tử chẳng qua là chỉ cho thể xác tạm vay mượn nơi trần gian, vay mượn thời phải trả đó là định luật tự nhiên ai cũng như ai dù cho Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa, hay phàm phu cũng thế mà thôi. Những gì tạm mượn đều là phải trả dù thân xác có thọ đến nghìn tuổi khi hết thời hạn vay mượn, thời phải trả về cho tứ đại.

Ngộ chứng Quả Không Thân chính là hiểu rõ sự sanh tử của thể xác vay mượn tạm. Mượn thời phải trả đó là định luật tự nhiên của Tạo Hóa. Đi vào Hiển Thánh, ở đời rồi ai cũng phải chết có nghĩa là phải trả lại thân xác tạm mượn nơi hồng trần.

Nhưng trả lại bằng cách nào già chết, đau chết, tai nạn chết trước sau gì cũng chết. Nhưng biết đem cái chết cống hiến cho đời cứu dân độ thế. Hi sinh vì chính nghĩa, Hi sinh cho nước cho dân thời cái chết ấy đi vào bất tử lưu danh đến muôn đời Linh Hồn tỏa sáng dương quan anh linh vạn kiếp. Mộng Du giác ngộ mặt mày sáng ngời đi vào chánh quả hiểu rõ sanh tử trở thành Chánh Giác dòng cam lộ trong tâm tự xuất hiện bao tâm bệnh xưa nay tự hết.

Giác Viên Cư Sĩ liền châm cứu cho Mộng Du Khí huyết, huyệt đạo lưu thông thần kinh hồi phục trở lại con người khỏe mạnh hẳn ra không cần dùng thuốc các căn bệnh nơi thân cũng dần dần hồi phục trở lại.

Khi trở về nhà qua mấy ngày sau Bà Tân Hiệp thấy Mộng Du có sức khỏe hơn trước đổi da thay thịt đầy đặn hơn trước nhiều. Ông Tân Hiệp nhìn Bà Tân Hiệp rồi hỏi vị Thầy nào mà giỏi đến như vậy tôi cũng muốn gặp vị Thấy ấy để cảm ơn.

Ba ngày sau vợ chồng Tân Hiệp cùng Mộng Du đến nơi khám chữa bệnh của Giác Viên Cư Sĩ. Cũng như mọi khi vị Giác Viên Cư Sĩ bắt mạch xem qua khí huyết lưu thông trong người, rồi sau đó lấy ống nghe theo dõi lục phủ ngũ tạng. Giác Viên Cư Sĩ nói bệnh tình em nhà thiên giảm đến 70 phần trăm không bao lâu nữa thời hết hẳn trở lại bình thường mà còn trở nên một nhân tài hiếm thấy.

Giác Viên Cư Sĩ hỏi em đã hiểu rõ những gì dạy bảo trong kinh thơ rồi chứ. Mộng Du nói em hiểu rất rõ những gì mượn thời phải trả. Nếu không trả thời coi như phạm vào tội cướp giật muốn lấy luôn của người ta. Của cho mượn bao giờ cũng có thời hạn, hết hạn vay mượn thời phải trả lại, đó là lẽ thường tình. Linh Hồn vay mượn xác thân tứ đại tinh Cha Huyết mẹ cũng thế, hết thời hạn vay mượn phải trả về cho tứ đại.

Giác Viên Cư Sĩ nói khi Linh Hồn đầu thai xuống chốn nhân gian nào có mang theo thân xác gì đâu, vay mượn tinh Cha huyết Mẹ tạo lên thân xác tứ đại giả hợp. Đã vay mượn thời phải trả về cho tứ đại khi mãn hạn vay mượn. 1- là trả thân xác vay mượn về cho thổ đại, Thổ tán. 2- là trả thân xác vay mượn về hỏa đại, Hỏa Tán. 3- là trả thân xác về cho thủy đại Thủy Tán. 4- là trả thân xác tứ đại về cho phong đại, Phong Tán. Như vậy những gì vay mượn thời phải trả, khi trả rồi thời vay mượn lại thân xác khác. Ví như lớp áo nầy cũ, phải thay lớp áo mới. Linh Hồn vay mượn thân xác. Trả lại thân xác từ nơi vay mượn, trong hành trình vô lượng kiếp, là chuyện bình thường. Mượn thời phải trả sao còn luyến tiếc để mà chi, sợ chết để mà làm gì. Hơn nữa người hành thiện không lẽ sống mãi trong nghèo khổ đầy bệnh tật phải chuyển đổi kiếp mới đi vào thọ hưởng vinh hoa phú quý. Kiếp nầy hành thiện là Dân bình thường khi chuyển kiếp sau là Vua. Kiếp nầy ở trần gian khốn khổ chết đi tức là kiếp sau lên thiên đàng như vậy cái chết có lợi đối với người hành thiện. Không có lợi đối với người hành ác.

Kiếp nầy làm Vua nhưng gian ác làm bao điều bất nhân chết đi Linh Hồn sa đọa xuống Âm Phủ chịu đủ thứ hành hình không có ngày ra. Kiếp nầy giàu sang phú quý nhưng keo kiệt, ở ác đoạn diệt căn lành khi chết đi luân hồi phải làm Ngạ Quỉ. Kiếp nầy phản Cội Phản Nguồn bất Trung bất Hiếu, bất Nhân, bất Nghĩa hại nước hại dân chết đi Linh Hồn chuyển kiếp làm súc sanh như vậy luật Nhân Quả thật là Công Bằng gieo gì gặt nấy. Cái họa nhận lấy ở kiếp hiện tiền còn sống đó là mới khởi đầu cho vô lượng kiếp tới.

Cũng như người hành thiện gặt hái quả lành ngay tại kiếp còn sống đó chỉ là sự sơ khởi hưởng quả lành đi đến vô lượng kiếp hưởng quả lành ở kiếp sau.

Như vậy sự chết có nghĩa gì đâu chết chỉ là mượn tạm xác thân rồi phải trả, nhưng nghiệp quả mới là chính thức Linh Hồn phải nhận lấy mang theo từ kiếp nầy sang kiếp khác.

Nói đến Linh Hồn dù là Linh Hồn Ma, Linh Hồn Quỷ, Linh Hồn Cầm Thú. Linh Hồn Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa Sự Sống ngang nhau không ai thọ hơn ai. Nhưng chỉ khác nhau ở chỗ Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa sống an vui tự tại trên các cõi trời. Còn quỉ Ma thời sống trong khốn khổ sa đọa, còn súc sanh cầm thú phải chịu sống trong cảnh luân hồi ngu si. Những Linh Hồn hành thiện dù sanh ra nơi đâu cũng gặp được nhiều sự may mắn, người hành ác sanh ra nơi đâu thường gặp nhiều tai kiếp nạn tai ương. Vì vậy ở đời có người chết bỏ xác trần nhẹ nhàng thanh thoảng như giấc ngủ, có người chết vì tai kiếp chẳng lành như tai nạn giao thông, có người chết vì nhiều bệnh lạ sanh ra, có người chết suối chết sông, có người chết đâm chết chém, có người chết đạn chết bom, có người tự mình hại mình rồi chết, tất cả đều do duyên nghiệp kiếp trước tạo ra. Có người giàu ăn không hết có la lết xin ăn, có người được thế gian cung phụng, có người không làm lụng chi cả mà vẫn ở ngôi cao. Gieo gì thời gặt nấy là đạo luật Hóa Công. Họa Phúc vô môn tự triệu, hể làm ác tự rước họa vào thân, hễ làm thiện tự mình kêu phước đến. Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa rõ biết như thế nên xa điều ác gieo mại thiện lành.

Tóm lại Linh Hồn sống ngang nhau, người tu cũng như người không tu. Ma, Quỷ, Yêu Tinh, người phàm phu, Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa Linh Hồn thọ ngang nhau không ai hơn ai, chỉ khác nhau giữa Mê, và Ngộ giữa Ác và Thiện mà thôi, kẻ lên Thiên Đàng, người sa Địa Phủ. Người an vui Cực Lạc, Kẻ đày đọa triền miên.

Mộng Du nghe xong liền giác ngộ hiểu rõ tất cả Họa. Phúc là do mình tạo ra? Liền nói trong các pháp môn Tịnh Độ mình tự độ mình là chính Giác Viên Cư Sĩ nói đúng vậy. Đã gọi là Luật Hóa Công thời ai làm nấy chịu, ai tu nấy chứng, không ai cứu được kẻ ác. Mà người ác phải tự cứu lấy mình theo lời Trời dạy. Muốn thành Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa, tự mình hành thiện mà ra, muốn làm vua trời tự mình độ người mà có không ai ban cho mình cả. Trong Tạo Hóa chỉ có Trời mới có Quyền ban Phước giáng Họa Vì Trời là Đấng Tạo Vật tạo lập lên vũ trụ, thời chỉ có Trời mới có đủ quyền năng muốn ban cho ai hưởng bao nhiêu Phước Lộc thời ban. Vì thế ca ngợi Trời tôn kính Trời thời đi vào đại Phú do Thiên? Ví như Cha Mẹ giàu thời con cái nhờ. Ai nhận mình là con Trời, đều trở thành Thiên Tử đương nhiên sẽ làm Vua Chúa các cõi tần trời. Muốn có cõi nước trời dân chúng dân chúng chư thiên đông thời phải biết truyền giáo độ người. Thật ra mà nói muôn cái Phúc cũng từ Thân, Khẩu, Ý hành thiện tạo ra. Muôn cái họa cũng từ Thân, Khẩu, Ý hành ác mà có. Mộng Du càng nghe càng tỉnh ngộ khí sắc thay đổi trong chốc lát hầu như khỏi hẳn bệnh.

Bà Tân Hiệp lấy làm kinh ngạc nói Mộng Du hình như con bớt hẳn bệnh rồi thời phải. Mộng Du nói bệnh của con chỉ là bệnh tâm lý mà thôi tâm lý khai thông thời thân bệnh liền thiên giảm thậm chí đi đến không còn bệnh.

Ông Bà Tân Hiệp nghe Giác Viên Cư Sĩ cùng Mộng Du nói qua nói lại cũng đã giác ngộ phần nào bước vào sơ căn chân thiện. không còn sa đọa xuống các tầng Địa Phủ. Nếu biết hành thiện khi mãn khiếp trần liền siêu sinh về trời.

Ông Bà Tân Hiệp thấy con đã bớt bịnh sau lần chữa trị bằng dược liệu Văn Hóa Cội Nguồn liền cúng dường thật hậu tạ. Giác Viên Cư Sĩ nói, Mộng Du đã thay hồn đổi xác không còn là Mộng Du nữa mà là Đại Ngộ Chân Nhân. Từ đó về sau Đại Ngộ Chân Nhân danh tiếng lẫy lừng truyền kinh thuyết giáo trở thành vua trời lên ngôi Thánh Tổ.
 

shopoga

Registered
Phật tử
Tham gia
2 Thg 11 2023
Bài viết
17
Điểm tương tác
1
Điểm
3

5. CHẾT LÀ NIỀM VUI CỦA NGƯỜI HÀNH THIỆN; LÀ SỢ HÃI CỦA NGƯỜI HÀNH ÁC​

Nói đến thôn Lộc An thời ai cũng biết Ông Ba Cảnh. Vì Ông là người mộ Đạo nhất là tôn thờ Nguồn Cội.

Ông Ba Cảnh vừa ngã bệnh, thời cả nhà lo lắng có người khóc lóc. Ông thấy thế nói rằng chết là lẽ công bằng của Tạo Hóa. Cha đã làm lành mấy mươi năm nếu sống mãi, cũng chỉ là Ông Ba cảnh nghèo lại còn mang thân xác bệnh tật già nua vầy sao? Lẽ công bằng Tạo Hóa ở đâu? Cái xác thân già nua nầy là Cha tạm mượn của Tinh Cha Huyết Mẹ nào phải cái thân của Cha. Khi Cha đến cõi trần nầy chỉ mỗi một linh hồn với hai bàn tay trắng. Khi Cha ra đi thời cũng phải trả lại hết cho trần những gì Cha đã tạm mượn.

Sự tạm mượn cũng có thời gian nhất định, sống bao nhiêu? có chừng đã được định sẵn rồi. 60- 70- 80 những gì vay mượn của trần phải trả lại cho trần. Các con nên hiểu mượn thời phải trả, không trả chẳng lẽ muốn lấy luôn. Tạo Hóa không cho phép điều đó đâu các con. Trả lại xác thân cho trần cũng là lúc Linh Hồn của Cha thấy nhẹ nhõm.

Để thay đổi vận mệnh số kiếp con người đi vào cuộc sống mới. Cha sẽ không còn nghèo khổ, đó là nói tái sanh lại kiếp người trần gian. Với sự tu hành của Cha lúc nào cũng nghĩ đến Cội Nguồn tôn vinh ba ngôi tối cao vũ trụ. Tổ Tiên, Cha Trời, Địa Mẫu thời Cha sẽ siêu sanh về thiên giới sống an vui hạnh phúc trên cõi trời.

Các con nên biết kiếp sống con người trần gian chỉ là kiếp tạm, cõi tạm, trần gian chỉ là trường thi Tạo Hóa mà thôi, thời hạn kiếp tạm con người cũng đã định số rồi, thân xác con người sẽ chết đi, Linh hồn chuyển sang kiếp mới. Thay đổi hoàn toàn số phận của Linh Hồn ở kiếp tới theo luật nhân quả gieo gì thời gặt nấy.

Những người làm ác nếu họ sống mãi, thời luật công bằng Tạo Hóa để đâu? Tạo hóa không cho phép con người trần gian sống mãi mà phải chết đi khi hết thời gian kiếp người.

Linh Hồn phải chuyển đổi số kiếp. Gieo ác sẽ gặt họa ở kiếp tới, gieo thiện sẽ gặt lành ở kiếp tiếp theo. Những người hành ác dù giàu có đến đâu, quyền lực đến đâu, khi Linh Hồn rời khỏi xác, không thể mang theo sự giàu có. Cũng như quyền lực cõi tạm nơi chốn trần gian ấy được. Mà phải trả lại tất cả cho chốn trần gian.

Chỉ hai bàn tay trắng những thứ họ mang theo chính là nghiệp ác. Và chính nghiệp ác ấy đã hại họ đưa họ xuống Địa Ngục âm phủ chịu đủ thứ cực hình vô cùng đau đớn và khốn khổ chết đi sống lại hàng vạn vạn lần

Tóm lại: Những Linh Hồn đầu thai làm kiếp người nơi chốn trần gian không mang theo gì cả, mượn tinh Cha huyết Mẹ Âm- Dương giao hợp chuyển hóa thành thai người. Tinh Cha Huyết Mẹ được vay mượn từ Tạo Hóa tứ đại Đất, Nước, Gió, Lửa. Đã là sự vay mượn bao giờ cũng phải trả lại. Theo định số hết thời hạn của sự vay mượn. Không ai có thể làm chi khác được.

Chết có nghĩa là sự vay mượn đã hết, thời gian vay mượn không còn, mà huyền cơ tạo hóa đã ấn định cho số mạng con người. Phải trả lại tất cả những gì mình đã vay mượn nơi chốn trần. Công danh, sự nghiệp, giàu có, quyền lực.

Chỉ còn lại Linh Hồn với hai bàn tay trắng trước khi rời khỏi trần gian. Tiếp tục cuộc hành trình đi vào cuộc sống mới. Khổ vui, họa phúc, siêu đọa. Do nghiệp ác hay nghiệp thiện của mỗi linh hồn. Ông Ba cảnh giảng giải xong liền ngâm bài thơ mà Ông đã chuẩn bị từ lâu.

Nếu mai Cha chết, các con sẽ vui lên

Vì Cha đã, chuẩn bị hành trang

Mang đi theo, vào kiếp sống mới

Chết là mang đến niềm vui cho người tu phước

Là khốn khổ, cho kẻ làm ác hại người

Ông Ba Cảnh nói xong, thời cười ha hả

Nhắm mắt xuôi tay, Hồn thong thả ra đi

Cõi trần chỉ là trường thi

Dù đậu, không đậu cũng ra khỏi trường

Một là lên thiên đàng

Hai là sa Địa Phủ

Chết là chuyển kiếp sợ chi

Nếu mà sống mãi còn chi công bằng
 

shopoga

Registered
Phật tử
Tham gia
2 Thg 11 2023
Bài viết
17
Điểm tương tác
1
Điểm
3

38. VĂN HÓA NHIỆM MẦU​

Thị trấn An Lãnh khu phố 3 nói đến cô Thạo, con Ông Bà Mẹo thời ai cũng biết. Cô làm đủ mọi chuyện như giết gà bán chó, mổ lợn kể cả cầm cái số đề, cho vay nặng lãi phải nói nghề nghiệp của cô không mấy thiện lành. Có người cho cô chuyên làm nghề ác hậu về tương lai không tốt. Cô Thạo nói giết người cướp của làm hại con người mới là ác. Còn những nghề Cô làm là không mấy tốt mà thôi,

Cô Thạo chỉ lo làm ăn nào biết Hiến Pháp, Luật Pháp gì đâu, trong Hiến Pháp nghiêm cấm bài bạc, cho vay nặng lãi có thể bị phạt tiền rất nặng. Nhưng Cô vẫn cứ cho vay nặng lãi cầm cái số đề như không có chuyện gì xảy ra lúc nào cũng hái ra tiền phải nói là làm giàu. Cô thường đi chùa cúng Phật mục đích là cầu làm ăn thuận lợi suôn sẻ lúc nào tiền cũng vô đầy túi.

Cô Thạo tuy hành nghề không mấy lương thiện, nhưng lại gặp thiện duyên. Bên vách nhà Cô là nhà Cư Sĩ Độ, hằng đêm thường mở máy nghe kinh thơ Văn Hóa Cội Nguồn. Cô Thạo thường lắng tai để nghe, nhiều khi Cô tự thốt lên Kinh thơ Văn Hóa Cội Nguồn nghe rất hay không hiểu Thầy Độ thâu ở đâu. Một hôm Cô hỏi Thầy Độ kinh thầy thâu ở chùa nào mà hay đến thế, Thầy làm mối cho tôi thỉnh được không?

Cư Sĩ Độ nói kinh, thơ tôi mở không phải kinh thơ nhà chùa mà là kinh, thơ Văn Hóa Cội Nguồn do Quốc Tổ Vua Hùng truyền lại Cô Thạo nghe Cư Sĩ Độ nói thế thời làm thinh không hỏi nữa. Nhưng Cô thường nghe kinh, thơ Văn Hóa Cội Nguồn phát ra từ nhà kế bên Cư Sĩ Độ hàng đêm.

Ngày qua tháng lại Cô Thạo vẫn làm ăn bình thường, Cô nổi tiếng là làm ăn giỏi. Nhưng phải nỗi Cô hơi xấu dáng như đàn ông, mười ngón tay như quả chuối ngự nhiều chàng trai cũng ham giàu nhưng sợ Cô nổi giận đấm cho một đấm là toi mạng. Về chuyện chồng con Cô Thạo cũng không quan tâm mấy chỉ lo kiếm tiền miễn nhiều tiền là được. Ở đời ai cũng biết Phúc còn thời họa ít tới lại gặp nhiều may mắn. Phúc hết thời họa nhào vô cái xui cái rủi chờ sẵn ở mỗi bước chân.

Nói đến Phúc Đức không phải tự nhiên mà có, một là do Ông Bà Cha Mẹ để lại, hai là hành thiện tích góp, ba là kiếp trước gieo phúc lành. Hưởng phúc đức có nghĩa là gặp sự may mắn có thể nói tính đâu được đó, làm đâu được đó, mọi vạn sự đều suôn sẻ.

Cô Thạo luôn gặp sự may mắn là do Phúc Đức kiếp trước cô đã gieo, cũng như phúc đức Ông Bà Cha Mẹ của cô để lại. Nhưng hưởng sự may mắn mãi cũng hết nếu không gieo trồng phước đức ra. Phức Đức cạn dần rồi hết bao may mắn không còn, thay vào đó vận xui ập đến, ví như người nông dân thu hoạch lúa về nhà, muốn có gặt nữa thời phải gieo ra. Nếu không gieo ra ăn hết lúa, thời không lấy lúa đâu nữa để gặt. Dẫn đến bị đói nếu không ai giúp.

Có nhiều người nghĩ Cô Thạo hành nghề chẳng lành, thế mà Cô vẫn gặp bao sự may mắn tiền của vô như nước, nhưng người ta đâu có biết là Cô Thạo đang hưởng phước đức từ Ông Bà, Cha Mẹ của Cô để lại, cũng như sự hành thiện của Cô ở kiếp trước nên kiếp nầy Cô gặp bao điều may mắn làm gì cũng suôn sẻ có thể nói làm đâu được đó. Nhưng ở đời Phước đức xài hoài cũng cạn giống như tiền bạc tiêu xài hoài cũng hết, thời cái họa hiện ra thi nhau kéo đến cái xui cái rủi theo chân bám lấy cuộc đời.

Và đúng như vậy cô Thạo năm ba mươi ba tuổi. Từ đây Cô làm ăn thường trục trặc không còn suôn sẻ như trước nữa buôn gà lỗ gà bán chó thời gặp đều chẳng may tên trộm chó bị người ta bắt, khai bắp trộm chó bán cho cô, cô đi đâu cũng bị người ta xầm xì, mổ lợn thời gặp lúc lợn đang ôn địch trở nên ế ẩm. Thậm chí đầu mua vô thời mắc, khi bán ra thời ế ẩm quá rẻ, lại gặp bao điều rắc rối đụng độ khách hàng, khách hàng vì thế mà thưa thớt không còn tấp nập như trước kia, cầm số đề bị người ta đánh trúng liên tiếp mấy lần chung muốn hụt hơi. Cho vay nặng lãi bị người ta quịt nợ chỉ có hơn mấy tháng mà Cô Thạo trở nên xơ xác. Điều làm cho Cô Thạo nghi ngờ không còn tin ở Phật là Cô cúng dường cho chùa rất nhiều lạy phật thậm chí muốn sói cả đầu, đáng lý ra cô càng gặp nhiều sự may mắn mới phải. Nhưng ngược lại cái xui cái rủi vẫn kéo đến. Cô gần như muốn sạt nghiệp.

Và cho đến một hôm không hiểu là quỉ thần xui khiến hay do oan hồn gà, heo, chó, cũng như cho vay nặng lãi, cầm cái số đề làm hại vô số gia đình tan nhà nát cửa, nhân luân quả báo cái xui cái rủi kéo đến. Cô đang chạy xe với tốc cũng bình thường không may một con chó chạy ngang qua cô tránh không kịp tông vào sau đó thời tai nạn xảy ra. Tuy bác sĩ tận tình cứu chữa nhưng vì quá nặng không qua khỏi cô Thạo lìa đời bỏ lại Cha già Mẹ yếu.

Cô chết đi trải qua ba ngày linh căn Cô mới hồi phục. Cô thấy mình lạc vào một thế giới thấy toàn là gà con nào con nấy to lớn vô cùng hung dữ, lũ gà thấy Cô liền lao tới đá mổ tới tấp. Cô kinh hãi kêu cứu nhưng nào có thấy ai Cô bị lũ gà hung tợn mổ chết. Khi Cô tỉnh dậy thời nghe tiếng chó sủa rân trời Cô vô cùng kinh hãi. Cô nhìn đâu cũng thấy toàn là chó con nào con nấy nhe nanh vô cùng hung dữ, chúng lao tới cắn xé cô. Cô kinh hồn bạt vía kêu cứu gào thét khan cả cổ nhưng nào thấy ai đành phải bị lũ chó cắn đến chết, đến khi Cô tỉnh hồn trở lại thời thấy một đàn heo nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống Cô sợ quá bỏ chạy đàn heo rượt theo cắn Cô đến chết, khi Cô tỉnh dậy thấy mình trong một biển lửa sức nóng kinh người Cô kiếp hoảng la ré bị lửa thiêu đốt bao lần chết đi bao lần sống lại.

Cô không biết là cô bị lửa đốt chết đi sống lại bao nhiêu lần, lần nào sống lại thời thấy lửa thiêu đốt hành hình đau đớn, bỗng Cô nhớ đến câu Kinh, Thơ trong Văn Hóa Cội Nguồn Thiên Ý Cha Trời mà cô thường nghe bên nhà kế bên, thời kỳ diệu thay mình Cô đang bị lửa thiêu đốt, bỗng không còn thấy nóng nữa Cô liền đọc lại mấy câu thơ mà Cô đã thuộc lòng cô thấy trong mình mát lạnh như có một luồng sinh khí che chở cho Cô, sự nhiệm mầu kỳ lạ nầy Linh Hồn Cô sực tỉnh, Cô càng niệm đọc nhiều hơn Cô đi trong biển lửa nhưng không hề hấn gì cả. Cô đến bên những người bị lửa thiêu đốt la hét đau đớn giãy dụa cô đọc Kinh, Thơ Văn Hóa Cội Nguồn hầu cứu họ nhưng nào có ai nghe thấy gì đâu bị lửa thiêu cháy ra tro. Cô đang tìm đường đi ra khỏi biển lửa bỗng Cô nghe có tiếng người nói. Con Ma nầy không sợ lửa bắt trói lại đưa đến ngục khác.

Cô nhìn thấy hai con quỉ bận áo chống lửa đi đến bắt Cô. Cô hoảng quá bỏ chạy hai con quỉ rượt theo.

Chúng quăng ra sợi dây trói Cô lại. Dẫn Cô đến một nơi phải nói là kinh hoàng lũ quỉ cột những Linh Hồn vào cột đồng rồi mổ ruột moi gan vô cùng thê thảm Cô Thạo không dám nhìn chỉ nghe tiếng la ré hãi hùng.

Hai con quỉ trói chặt Cô vào cây cột đồng rồi bỏ đi, không bao lâu có hai con quỉ khác tới cầm dao đến nhìn Cô một hồi rồi nói ở cõi trần gian ngươi chuyên môn làm ác hại không biết bao nhiêu người tan nhà nát cửa cha con chồng vợ ly tán có người phải bỏ mạng vì nợ nần chủ nợ xiết nhà xiết cửa. Phải ra sống nơi đầu đường xó chợ. Tuy ngươi có đi chùa nhưng cầu toàn là chuyện may mắn để ngươi hành ác. Phật, Thánh, nào phù hộ cho những người hành ác như thế, theo luật phải xử tội, ngươi đáng mổ bụng moi gan.

Hai con quỉ nói xong liền cần dao rạch bụng Linh Hồn Cô. Cô liền nhớ đến kinh thơ, hai con quỉ rạch bụng mãi không được, chúng tức quá chém tới tấp vào Linh Hồn Cô, nhưng đức xong thời liền lại hai con quỉ vô cùng kinh hãi la lớn con ma nầy có phép. Chúng không hiểu Cô Thạo đọc những gì mà thần thông như vậy hai con quỉ vô cùng kinh hãi liền bỏ chạy biến mất.

Cô Thạo tiếp tục tưởng nghĩ đến kinh thơ Văn Hóa Cội Nguồn dây cột trói Cô tự đứt, không bao lâu Cô liền thấy cảnh giới màu xanh xuất hiện Cô vội bước vào đó thời không còn biết gì nữa đến khi tỉnh dậy thấy mình đang ở thị trấn An Lãnh Khu Phố 3. Cô liền trở về nhà thăm Cha Mẹ. Cô thấy nhà đang có giỗ cũng khá đông người, Cô không biết là Giỗ ai khi đến nơi mới hay là ngày kị cơm cho Cô. Cô ngạc nhiên mình mới chết đây mà đã một năm rồi sao?

Cô bước vào nhà không ai nhìn thấy Cô, kể cả Cha Mẹ của Cô. Cô chào hỏi bà con, cũng như Cha Mẹ của Cô những thân không một ai hay biết chi cả. Cô cảm thấy kỳ lạ còn đang hoang mang sao mình nói không ai nghe, hầu như người nhà không thấy mình. Đang còn ngơ ngác thời Cô nhìn thấy Ông Bà nội của Cô từ ngoài cửa bước vào. Cô mừng quá chạy ra nắm lấy tay Ông Nội Bà Nội.

Ông Nội nói. Ông hay tin con qua đời Ông Bà liền đến bệnh viện tìm mãi không thấy Linh Hồn con đâu hết, con đi đâu vậy. Cô Thạo liền kể cho Ông Nội Bà Nội nghe, Ông Bà Nội nghe xong nói con bị sa đọa xuống địa phủ sao? Cô Thạo nói con không biết đó có phải là địa phủ không, nhưng vô cùng khủng khiếp rùng rợn.

Ông Bà Nội Cô Thạo nói, Ông Bà tuy có nghe nhiều Hồn Ma nói có Địa Phủ nhưng Ông Nội chưa đến đó bao giờ. Cô Thạo nói nơi địa phủ khủng khiếp lắm Ông Bà Nội. Trong khi Ông Bà Cháu nói chuyện thời thấy mấy Linh Hồn tới nữa Ông Bà Nội giới thiệu đây là Bà Tổ Cô, đây là Bà Tổ Tằng, đây là Bà Cố Tổ, Cô Thạo quỳ lạy ra mắt cháu là Thạo.

Cô Thạo nói bữa nay là ngày kị cơm giáp năm của con Mời Bà Tổ Tằng, Bà Tổ Cô, Bà Cố Tổ Ông Nội Bà Nội dùng cơm. Cha, Mẹ Cô Thạo cũng như bà con, cô, bác, gì, cậu, mợ, cháu, khá đông nhưng không ai nhìn thấy Bà Tổ Tằng, Bà Tổ Cô, Bà Cố Tổ, Ông Nội, Bà Nội cô Thảo cả. Quả là Âm-Dương cách trở tuy ở sát bên nhau. Cô nhìn thấy người thân, nhưng không bao giờ người thân nhìn thấy Cô, Cô Thạo không hiểu vì sao lại như vậy.

Bà Tổ Tằng như hiểu ý Thạo muốn nói gì, bằng nói người dương gian mắt thường không nhìn thấy người Âm cảnh đâu. Kẻ Dương Gian người Âm Cảnh Con hai cảnh giới khác nhau Âm- Dương cách trở không thể tiếp xúc hay nói chuyện với nhau được.

Cô Thạo hỏi thưa Tổ Tằng không lẽ Ông Bà nhiều đời dòng họ nhà mình chỉ có bấy nhiêu thôi sao. Bà Tổ Tằng nói đông lắm cháu ạ nhưng không biết lưu lạc đến phương nào. Nghe đâu có số Ông Bà của con siêu sanh về non Tiên Cực Lạc. Có nhiều Ông Bà cao đời của con đầu thai trở lại làm người trần gian.

Bà Tổ Tằng nhìn Thạo rồi nói con có biết Tổ Tằng ở cõi Âm bao lâu rồi không? Thạo nói dạ con không biết, Bà Tổ Cô nói Tổ Tằng ở Âm cảnh hơn năm trăm năm rồi đấy nhưng vẫn chưa được đầu thai.

Bà Tổ Tằng nhìn Thạo rồi nói đáng lý con thọ đến 75 tuổi mới hết số, nhưng vì con hành ác lại không tu nhân tích đức. Phước Đức hết tai họa kéo đến thình lình lại không có Phật, Trời che chở nên đã chết oan chưa tới số chết.

Bà Tổ Tằng lại hỏi nghe nói con bị lưu lạc xuống Địa Phủ có thật không? Thạo nghe Bà Tổ Tằng hỏi liền kể lại tất cả đầu đuôi không bỏ sót một chi tiết nào. Bà Tổ Tằng nghe xong mừng rỡ nói Văn Hóa Cội Nguồn có oai Thần như thế sao? Nếu vậy thời đến nơi đền thờ để nghe.

Xong bữa kị cơm Ông Bà Tổ Tằng, Ông Bà cao đời Bà Tổ Cô, Ông Nội Bà Nội trở về nơi ở của mình chính là nơi Mồ Mả, từ đó thường đến nơi đền thờ nghe Kinh, Thơ Văn Hóa Cội Nguồn. Không bao lâu thời được siêu sanh về Non Tiên Cực Lạc.

Nói về Linh Hồn Cô Thạo nhờ Tổ Tằng chỉ cho cách để gặp Cha Mẹ. Cô chờ cho Cha Mẹ đi vào giấc ngủ Cô liền làm phép để cho Cha Mẹ gặp Cô.

Nói về Ông Bà Mẹo trong người hơi mệt ngủ thiếp đi trong lúc mơ màng thấy được Thạo mừng quá con còn sống sao. Thạo nói Linh Hồn con làm gì mà chết, chết chỉ là cái xác phàm mà thôi. Cô kể lại cho Cha Mẹ nghe chuyện Cô sa đọa xuống Âm Phủ bị quả báo cũng như vào Hỏa Ngục thiêu đốt khủng khiếp. Cô khuyên Cha Mẹ nên làm lành, trần gian chỉ là cõi tạm. Giàu có đến đâu, chết không mang theo được gì chỉ hai bàn tay trắng. Hành ác nhất định sa đọa xuống các cõi Âm Ti, con may nhờ thuộc Kinh, Thơ Văn Hóa Cội Nguồn mới thoát ra khỏi Địa Ngục. Cha Mẹ nên theo Cư Sĩ Độ tu hành tụng đọc Văn Hóa Cội Nguồn, cúng dường tiền bạc in kinh bố thí. Nhất là tưởng nhớ Quốc Tổ, Cha Trời Mẹ Trời, Cha Lạc Long Quân, cùng Mẹ Âu Cơ. Thời nhất định Cha Mẹ được siêu sanh về Non Tiên Cực Lạc, chỉ có Non Tiên Cực Lạc, hay Thiên Đàng Cực Lạc mới thật sự chánh quên con người sống trên quê hương châu báu ngọc ngà an vui hạnh phúc vĩnh hằng. Cha Mẹ nhớ lời con dặn con đi đây nói xong Cô Thạo biến mất. Từ đó Cô đi đến nơi nào cũng kể cho những hồn Ma tu theo Văn Hóa Cội Nguồn.

Cho đến một hôm Cô nhìn thấy ánh sáng màu vàng hiện đến Cô biết là Cô sắp siêu sanh về Non Tiên Cực Lạc Cô liền niệm Cha Trời Mẹ Trời rồi bay vào ánh sáng màu Vàng Cô liền siêu sanh về Tần Trời thứ 1 cõi trời Tứ Thiên Vương trở thành Thiên La Địa Tiên, hưởng an vui hạnh phúc vĩnh hằng.

Cha Mẹ của Cô Ông Bà Mẹo khi mãn kiếp trần cũng được siêu sanh về Non Tiên Cực Lạc ở dãy núi song trì, hưởng phước trời an vui hạnh phúc vĩnh hằng.
 

shopoga

Registered
Phật tử
Tham gia
2 Thg 11 2023
Bài viết
17
Điểm tương tác
1
Điểm
3

85. TẠ VÀ TẤN​

Ngày xưa ở làng Cây Gạo, Xã Hòa Ân, Huyện Đầm Lầy,

Có hai người chuyên hành nghề không mấy lương thiện không nói là bất chính, một người tên là Tấn, một người tên là Tạ.

Tạ mở sở hụi, sau nầy thêm cái nghề cho vay nặng lãi, còn Tấn thời mở sòng bài bạc, còn làm thêm nghề phục vụ gái tơ, kể cả xì ke ma tuý.

Hai người chuyên làm nghề phi pháp thế mà chính quyền địa phương không đá động gì đến, có lẽ ăn tiền đút lót trám họng rồi.

Tạ và Tấn làm cho không biết bao nhiêu gia đình phải tan gia bại sản nhà cửa tan nát.

Một hôm Tạ chủ sở hụi thấy tiền sở hụi lên đến bạc tỉ, liền cướp sạch những sở hụi đóng góp của bà con, rồi dẫn gia đình tới một nơi khác để ở thế là Tạ giàu to. Tạ lấy tên khác mở ra sở hụi mới với mưu mô xảo trá bước đầu Tạ làm cho bà con tin, khi thấy số tiền lên đến bạc tỉ Tạ cướp sạch chuyển đến nơi khác ở đổi tên thay họ, cứ thế Tạ đã thành công ba bốn lần. Tạ nghĩ cứ mỗi lần dời đi là mỗi lần khó khăn nhất là Cha Mẹ già cùng ba con nhỏ. Tạ tìm đến một nơi có thể nói là lý tưởng dân cư đông đúc, buôn bán sầm uất với cái nghề cho vay nặng lãi cũng đã giàu rồi. Tuy hành nghề bất chính nhưng Tạ có hiếu có nghĩa đối với Cha Mẹ ở đời ít người được như vậy.

Ba người con của Tạ mỗi ngày mỗi lớn học hành không ra gì cả, nhưng tài ăn chơi thời rất giỏi thuộc tầm cở đàn anh, sự ăn xài tiêu pha, nhưng chỉ một người làm ra, ba người chơi bời tiêu pha của kho cũng hết. Ta nói mãi với ba người con không được vô cùng chán nản, đúng với câu của phi nghĩa khó giàu lâu, làm ăn chân chính giàu lên mới bền. Tạ liền đi chùa sám hối, nghe thầy giảng luật Nhân Quả gieo gì gặt nấy, không mấy ai thoát khỏi dù cho là phật, Thánh, Tiên. Tạ không dám làm ác nữa quay sang làm phúc làm lành, không bao lâu thời qua đời sau một cơn tai nạn giao thông.

Lại nói về Tấn, làm ăn giàu như thổi sòng bài sòng bạc càng ngày càng hưng thịnh, có đàn em giang hồ xiết nợ, nhiều người cũng đã bỏ mạng vì không trả nổi. Quan quyền địa phương vì đã ăn tiền đút lót nên bỏ mặt làm ngơ.

Cọng với nghề mại dâm ông trùm gái tơ, xì ke ma tý Tấn đi sâu vào con đường tội lỗi chất chồng như núi, Xưa nay Tấn làm gì được nấy là nhờ hồng phúc Ông Cha để lại, phúc đức đâu phải tự nhiên mà có, có gieo ra thời mới gặt vào. Tấn chưa gieo phúc đức ngày nào chỉ làm toàn là chuyện ác. Phúc hết thời họa cũng tới, bọn đàn em lai rai làm phản thường đụng độ nhau.

Cho đến một hôm bị một tên đàn em tên là Quả tạo phản bắn chết Tấn cướp lấy gia tài của Tấn, kể cả những người vợ còn trẻ xinh đẹp cũng thuộc về Quả. Kết quả của Tấn chỉ là con số không, lại nhận lãnh mấy viên đạn quằn quại trên vũng máu chết thảm thê.

Tấn mang theo nghiệp ác đầy mình liền sa đọa xuống tần Địa Phủ thứ 7 Linh Hồn Tấn nhìn đâu cũng thấy ghê sợ cảnh chém giết xảy ra không lúc nào dừng, tiếng gào thét đau đớn bị phanh thây xẻ thịt. Tấn sợ quá nhưng làm sao tránh khỏi, bầy quỉ đánh hơi ra Tấn liền lao tới xé xác ăn tươi nuốt sống, Tấn ra sức chống trả nhưng nào có lại bị lũ quỉ xé xác ăn thịt. Linh Hồn của Tấn liền tan biến, đến khi hoàn hồn tỉnh dậy thấy mình bị quỉ trói chân trói tay mổ bụng moi gan rút gân đau đớn kêu la thảm thiết đau đớn quá chết đi linh hồn tan biến không còn, đến khi hoàn hồn tỉnh dậy thời thấy mình đang bị lửa bao vây. Tấn vô cùng kinh hãi kêu la cầu cứu, nhưng nào có thấy ai biển lửa từ từ siết lại hơi nóng ngùn ngụt lửa phủ tới đốt cháy Tấn. Tấn đau đớn chịu không nổi rồi chết đi Linh Hồn lại tan biến, đến khi hoàn hồn tỉnh lại thấy mình đang lặng hụp dưới nước đen ngòm, bầy rắn lao tới chúng thi nhau cắn xé thịt da của Tấn, Tấn đau đớn quá thét gào rồi chết đi Linh Hồn Tấn liền tan biến. Đến khi hoàn hồn trở lại thời thấy mình đang nằm trong băng tuyết hơi lạnh thấu xương. Lạnh nứt thịt da đau đớn quá rên la, hai con quỉ nghe tiếng rên la bằng lao tới trói chặt Tấn lại chặt mổ bụng lấy gan. Lấy tim, lấy phèo, lấy phổi Tấn đau đớn thét lên rồi không biết gì nữa, đến khi tỉnh dậy thời thấy mình bị trói vào một trụ đồng. Hai con quỉ cưa xẻ từ trên đầu cưa xuống tới chân máu chảy lênh láng. Tấn đau đớn tột cùng rồi ngất đi không biết gì nữa, đến khi tỉnh dậy thời thấy mình bị quỉ liệng vào cối xay, xay nát nhừ Tấn đau đớn gào thét thê thảm rồi không biết gì nữa. Đến khi hoàn hồn tỉnh dậy thấy cảnh tượng hãi hùng chưa kịp chạy trốn thời thấy hai con quỉ cầm đao chạy tới nói thằng nầy khi còn ở dương gian ác lắm bằng chém xối xả vào Linh Hồn của Tấn thịt nát xương tan cứ như thế chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần. Có lẽ ác nghiệp quá sâu dày hết cảnh hành hình nầy đến cảnh hành hình khác. Tấn vừa hoàn hồn trở lại sợ quỉ hành hình bằng chạy trốn vào một hố đen. Linh Hồn Tấn vừa lao vào hố đen thời không biết gì nữa bị huyền cơ luân chuyển đến tầng Địa Phủ thứ 8, khi tỉnh lại thời thấy mình đang ở gần hốc đá nghe tiếng đâm chém khắp cùng Tấn sợ quá định chun vào hốc đá nhưng nào có kịp một con quỉ lao tới tóm cổ đâm cho một nhát đem Tấn đến chảo dầu đang sôi sùng sục Tấn thấy thế gào thét kinh hãi nhưng con quỉ nào có tha ném Tấn vào chảo dầu Tấn đau quá thét lên rồi không biết gì nữa tan biến trong chảo dầu. Khi tỉnh lại Tấn thấy mình đang ở một nơi hoang vu nghe tiếng chim ưng cùng khắp Tấn vô cùng kinh hãi không biết mình đang ở đâu thời thấy bầy chim ưng bay đến con nào con nấy to lớn chúng thi nhau mổ vào Tấn rứt từng miếng thịt đau đớn quá Tấn ngất đi rồi không biết gì nữa. Cứ như thế chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần, hết chim ưng xé xác ăn thịt, thời tới rắn, sói ăn thịt, Linh Hồn Tấn vừa Hoàn Hồn tỉnh lại thấy mình trên bãi đất trống, sợ chim ưng, rắn, sói ăn thịt, bằng lao mình đến hóc đá tối đen trốn kỳ lạ thay Linh Hồn Tấn vừa lao vào hốc đá tối đen thời không còn biết gì nữa, Linh Hồn Tấn đã luân chuyển đến tần Địa Phủ thứ 9 đến khi tỉnh dậy thấy mình đang ở một nơi âm u lạnh lẽo. Tấn nghe tiếng đao, kiếm rít lên rợn người chưa hiểu là chuyện gì thời thấy đao, kiếm từ xa bay đến đâm chém xối xả vào Linh Hồn Tấn, Tấn sợ quá gào thét thê thảm. Tấm bị đao kiếm hành hình bằm nát như tương Tấn liền chết đi Linh Hồn tan biến vào hư không, khi hoàn hồn sống dạy nghe tiếng tên bay rợn người Tấn vô cùng kinh hãi Tấn nhìn quanh bốn phía nhưng không có nơi nào ẩn núp còn đang hoang man sợ hãi thời hàng trăm mũi tên bay tới thi nhau cắm phặp vào Linh Hồn của Tấn. Tấn gào thét đau đớn thời không còn biết gì nữa, khi tỉnh dậy thấy mình không còn là Tấn mà hóa thành Ngạ Quỉ bụng to như núi cổ nhỏ như kim, ăn không được đói khạc ra lửa, đau đớn vô biên chết đi sống lại không biết là bao nhiêu lần, ác nghiệp tự hiện ra rồi tự xử lấy. Cứ như thế chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần Tấn đau đớn vô cùng nhất là thân Ngạ Quỉ đói quá bốc lửa đốt thân mình ra tro, trước khi chết Ngạ Quỉ Tấn thấy màu xanh mờ nhạc hiện ra liền ẩn mình vào đó. Tức thời Linh Hồn luân chuyển đầu thai. Khi tỉnh dậy thấy mình là một heo người ta nuôi cho mau lớn rồi đem xẻ thịt. Cứ như thế mỗi lần chết đi luân chuyển đầu thai thành thập súc. Chó, Mèo, Heo, Bò, Trâu, Dê, Lừa, Ngựa, Gà, vịt, trả nợ cho con người. Làm ma Heo, ma Mèo, ma Chó, ma Bò, ma Trâu, ma Gà ma Vịt, ma ngựa, ma Dê, trải qua hàng trăm nghìn kiếp.

Nói về Tạ bị tai nạn giao thông chết đi Linh Hồn không bị sa đọa xuống các tầng Địa Phủ, ở lại nhân gian làm Ma. Sống nơi Âm Cảnh dưới sự cai quản Nhà Nước Tâm Linh Văn Lang.

Một hôm Ma Tạ nghe nói hôm nay có vị quan cấp cao trong Nhà Nước Tâm Linh Văn Lang, về Bổn Xứ giảng đạo cho các vong hồn Ma hiểu về Đạo Làm người cho các Ma nghe.

Các vị Thần Bổn Xứ dẫn các vong hồn ở nhiều Bổn Xứ đến nghe. Vị Quan Văn thuộc hàng cấp cao trung ương nhìn các vong hồn nói. Sở dĩ các vong hồn chưa đầu thai làm người được. Là vì chưa đủ đức tánh để được làm người. Đức tánh làm người rất nhiều nhưng căn bản thời có mười đức tánh.

1, là có Nhân, 2- là có Nghĩa, 3- là biết Lễ, 4- là có Trí, 5- là có Tín, 6- là có Trung, 7- là có Hiếu, 8- là biết Hòa Thuận, 9- là biết Liêm Sỉ, 10- là lòng Quảng Đại, Bao Dung. trong mười đức tánh nầy chỉ cần được năm thời đủ nhân duyên đầu thai làm người trở lại làm người. Không cần theo thứ tự. Còn như chỉ được một hai Đức Tánh làm người phải chịu làm Ma đến hàng nghìn năm cũng chưa được đầu thai làm người trở lại.

Nếu làm ác đánh mất tánh làm người phải chịu luân hồi đầu thai trở lại loài Cầm Thú. Nếu đi vào đại ác phải chịu sa đọa xuống các tầng Địa Phủ chịu nhiều sự hành hình đau đớn. Vì vậy làm Ma Âm Cảnh cũng phải biết tu hành. Tự giải thoát Linh Hồn của mình ra khỏi tam đồ khổ luân hồi Địa Ngục, Ngạ Quỉ, Súc Sanh.

Linh Hồn Ma Tạ liền quỳ xuống thưa đại nhân kẻ Dương Gian, người Âm Cảnh không nói chuyện với nhau được làm sao mà khuyên người Dương Gian làm lành tu hành theo Đạo Làm Người. Nhân Luân Hiếu Nghĩa, còn ở nơi Âm Cảnh rất khó tu hành vì chỉ là Hồn Ma. Không có thân xác tiểu thiên vũ trụ nên Linh Hồn tiến hóa rất chậm, không như người ở Dương Gian. Có thể nói ở trần gian Linh Hồn mang xác thân tiểu thiên vũ trụ tu một ngày bằng dưới Âm Cảnh tu cả năm. Thật khó cho những Linh Hồn Ma tu giải thoát.

Vị Quan cấp cao trong Nhà Nước Tâm Linh Văn Lang nói. Linh Hồn Ông đã có tấm lòng quản đại, vì những Linh Hồn Ma mà hỏi ta như vậy. Ta sẽ vì Ông mà nói. Linh Hồn Ma có thể mượn xác trần ở những Linh Hồn khờ khạo mang nhiều Âm Chất Nặng Về Âm Khí. Nhập vào xác nầy mà dạy đạo con người. Như ta thấy nhiều Hồn Ma nhập xác con người mượn danh Ông nầy Bà nọ, người trần tục nào có biết nên nghe theo làm theo. Nhờ người trần tục nghe theo làm theo tu nhân tích đức, người trần hưởng bảy Hồn Ma nhập vào người dạy dạo hưởng được ba, nên mau đầu thai làm người trở lại. Hoặc siêu sanh về Non Tiên Cực Lạc sống an vui hạnh phúc.

Vị Quan nói Ta thấy ngươi đã thành tựu năm đức tánh cơ bản Đạo Làm người, không bao lâu ngươi sẽ đầu thai trở lại làm người, nhưng phải chịu sự nghèo khổ vì kiếp trước khi còn sống nơi Dương Gian ngươi đã làm nhiều chuyện thất đức.

Vị Quan Cao Cấp Nhà Nước Tâm Linh Văn Lang giảng Đạo xong thời trở về Trung Ương Nhà Nước Tâm Linh văn Lang. Những vị Ma nghe lời dạy Vị Quan Cao Cấp Nhà Nước Tâm Linh Văn Lang. Tu hành làm lành mau thành chính quả nên thường hay xuống điển, cũng như nhập xác người truyền dạy Đạo đức cho con người.

Đã có mặt phải, thời cũng có mặt trái. Có những Hồn Ma vì ham sự cúng dường đồ ăn thức uống, nên nhập xác người trần giả ra Ông nầy Bà nọ, không truyền dạy Đạo Đức Chân Chính mười đại Đức Tánh chủ lực của Lương Tâm, lôi kéo người trần đi vào ác đạo làm chuyện phản ngược lại Đạo Đức Lương Tâm, tức là đi vào Bất Nhân, Bất Nghĩa, Bất Trung, Bất Hiếu, Bất Trí, Bất Tín, Vô Lễ với Cội Nguồn. Chia bè rẽ phái, không có Lòng Bao Dung Độ Lượng. Xúi dục cúng dường cho nhiều để hưởng thụ. Những Hồn Ma nầy khó mà thành chính quả không còn tính người tức là đánh mất Lương Tâm phải bị sa đọa xuống các Tầng Địa Phủ.

Nói Tóm Lại: Làm người mà mất đi tánh người, những Đức Tánh Lương Tâm căn bản. Khi mãn kiếp người thời phải chịu luân hồi trở lại súc sanh, hoặc làm Ma, hoặc làm quỉ, hoặc sa đọa xuống các tầng Địa Phủ.

Còn những người đã thành Nhơn Đạo, Đạo Làm Người thành tựu, mười Đại Đức Tánh của Lương Tâm. 1- là có Nhân, 2- là có Nghĩa, 3- là có Lễ, 4- là có Trí, 5- là có Tín, 6- là có Trung, 7- là có Hiếu, 8- là có Hòa có Thuận, 9- là biết Liêm biết Sĩ, 10- là có tấm lòng Quảng Đại Bao Dung. Nhơn Đạo đã thành Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa cũng chính là đây. Nếu biết hướng dẫn nhân loại con người trở về Cội Nguồn tôn thờ Tổ Tiên, Cha Trời, Mẹ Trời, ba ngôi tối cao vũ trụ, cũng như tu theo Đạo Làm Người, Nhơn Luân Hiếu Nghĩa, thời trở thành Phật Tổ, Thánh Tổ, Tiên Tổ, Thần Tổ, Chúa Tổ, cũng như làm Vua làm Chúa các cõi nước Trời, gần Trời an vui tự tại.
 

shopoga

Registered
Phật tử
Tham gia
2 Thg 11 2023
Bài viết
17
Điểm tương tác
1
Điểm
3

27. HỒN MA​

Thị xã An Hòa rất nhiều người nổi tiếng, trong đó có Liêm. Hôm nay nhà Liêm khách khứa chật trong chật ngoài tiếng nhạc vang dội ầm ĩ, người ta nhìn thấy nhiều tay sang trọng, nhiều tay máu mặt thời cũng biết Liêm quan hệ rất rộng. Mới nhìn thời tưởng là đám cưới, nhưng chỉ cần để ý một chút thời hiểu rõ đây là đám tân gia ngôi nhà khang trang ba tần rộng lớn quá đẹp, kết hợp kiến trúc đông tây cầu kỳ nhưng không kém phần sang trọng.

Ngôi nhà quá đẹp sang trọng như thế cũng trên vài tỉ. Liêm thật diễm phúc không những giàu sang, bạn bè toàn những tay đại gia. Diễm phúc hơn nữa Liêm có cô vợ xinh đẹp như hoa hậu, biết bao người mơ ước mà không được.

Ở đời người ta thường nói trong cái phúc thường ẩn cái họa, nếu không biết đề phòng giải trừ thời mần họa nó lớn lên trở thành đại họa. Trong đại họa nó ẩn tàng cái phúc biết phát huy cái phúc thời tai ương hiểm họa tan biến không còn.

Nhưng ở đời mấy ai hiểu được điều ấy. Liêm cũng thế mà thôi, giàu sang nhanh chóng, làm ăn trôi chảy, vợ đẹp tiền nhiều không biết che đậy cái phúc may mắn của mình mở rộng cửa ngõ dẫn Cáo, Sói vào nhà thời tránh đâu cho khỏi mang họa. Nhất là cô vợ quá xinh đẹp lại đem ra khoe khoang cho Cáo, Sói những tay quyền thế chiêm ngưỡng thời mầm họa từ đây cũng xuất hiện sanh ra. Nếu Liêm hiểu rõ cái phúc lớn luôn ẩn tàng cái họa theo sau. Muốn đãi Cáo Sói những tay máu mặt phát huy vị thế thương trường của mình, thời thiếu gì cách không cần phải dẫn về Cáo, Sói về nhà mở đường cho mầm họa hãm hại. Trăm đối tác làm ăn, mười người bạn tài giỏi chỉ cần một người bạn, hay một đối tác làm ăn hảm hại thời khó mà lường trước được những gì xảy ra.

Trong bạn bè của Liêm có một tay háo sắc tên Hạo quyền thế phải nói là ít ai dám động đến. Hạo thay đổi người tình như thay áo. Hạo mê say vợ của Liêm từ lâu từ khi Liêm cưới được Nga. Nhưng Hạo không biết cách nào tiếp cận được Nga chiếm đoạt cho bằng được Nga, đây là lần thứ hai Hạo đến được nhà Liêm. Nga hôm nay trong trang phục lộng lẫy quyến rũ vô cùng thân hình nở nang hai con mắt của Hạo như té lửa nhìn chăm chăm vào Nga miệng lẩm bẩm Nga tuy đã có con nhưng thân hình bốc lửa như muốn đốt cháy người nhìn. Hạo càng nhìn càng say sưa chết mê chết mệt điên đảo thần hồn.

Sau lễ tân gia Hạo trở về nhà ngày đêm mơ tưởng đến Nga nghĩ ra trăm phương nghìn kế tiếp cận với Nga trung gian chính là Liêm người bạn chỉ biết làm ăn không đề phòng có người dòm ngó đến vợ của mình. Hạo tạo nhiều việc làm thuận lợi cho Liêm, từ đó Liêm thường mời Hạo đến nhà coi Hạo là người bạn tốt nhất thân nhất của Liêm. Liêm không để phòng Hạo gì cả. Liêm nghĩ Hạo có thiếu gì đâu mà để phòng, Hạo giàu có quyền thế thời nay mấy ai theo kịp. Hạo là tay nổi tiếng thủ đoạn nên Hạo rất khôn khéo lúc nào cũng khen Liêm tài giỏi. Bước đầu Hạo mời vợ chồng Liêm đến dự buổi kỵ cơm Cha của Hạo. Liêm cũng muốn nhân tiện nầy biết qua gia thế của Hạo. Mấy tháng nay Hạo cho người sửa sang lại ngôi nhà sân vườn nhất là cây cảnh đẹp mắt ai nhìn vào cũng choáng ngợp sự giàu sang lối ở như ông hoàng bà hoàng của Hạo.

Liêm đến nhà Hạo không khỏi bất ngờ vì Hạo giàu sang hơn Liêm tưởng. Liêm lấy làm nể phục, còn Nga thời khen hết cái nầy tới cái kia không hiểu từ lúc nào Nga đã có cảm tình với Hạo dây mơ rễ thích đã bén rễ. Thấy con cá ưa thích của Nga đã mê mồi. Từ đó hể Liêm gặp khó khăn thời Hạo hiện thân như một cứu tinh giúp đỡ. Nhưng ai hiểu những khó khăn thường xảy ra là tự nhiên hay có bàn tay nào âm thầm gây khó khăn cho Liêm. Kế anh hùng cứu mỹ nhân. Liêm nào nghĩ đến điều đó cứ nghĩ sao năm nay làm ăn gặp nhiều bất lợi. Cũng may là nhờ Hạo tháo gỡ tất cả. Có một người bạn như Hạo thời không gì bằng.

Ở đời đừng nói là phái nữ, mà ngay cả những người có tài như Liêm cũng phải mơ tưởng đến những gì Hạo có. Nga không ngoại lệ cũng thế mà thôi sự tới lui của Hạo càng lúc càng nhiều dây mơ rễ thích buông ra đu bám lấy nhau. Có những lúc Liêm không có ở nhà Hạo đắm đuối nhìn Nga. Nga bắt gặp rất nhiều lần như thế trái tim Nga đã rung động. Có lần Hạo bạo dạn nắm tay Nga, Nga để cho Hạo nắm thế là Hạo càng ngày càng làm tới, càng ngày càng quyết liệt mà Liêm không biết gì cả.

Tư chất của Liêm vốn thông minh nhờ thiên phú, lại biết tu thiền luyện khí, luyện tập thể dục, không những ít bệnh mà sự thông minh cũng khác thường. Có tài ăn nói cũng như sự quả quyết phán đoán điều nầy điều nọ rất chính xác nên đã chinh phục được Nga và cưới Nga làm vợ. Nhưng Liêm nào hiểu có của quý ngọc ngà châu báu đem khoe với Cáo, Sói, trộm cướp có ngày mất mạng như chơi.

Liêm tu thiền luyện khí xong cũng vừa lúc điện thoại reo A Lô nghe đây. Hạo đó hả có chuyện gì không? Hạo nói có có mối làm ăn kiếm tiền tỉ, đến quán cà phê bốn phương gần nhà tớ sẽ nói rõ hơn.

Liêm nói với Nga hôm nay anh có nhiều chuyện cần bàn nên đi sớm một chút, không ăn sớm mai ở nhà. Em cho con ăn xong thời chở con đi học thế anh.

Nhìn chiếc xe con mất hút từ xa Nga linh cảm như có điều gì không may, nhưng đó chỉ là linh cảm Nga cũng không để ý đến nữa.

Nói về Liêm đến quán cà phê bốn phương, thời đã thấy Hạo ngồi đó để chờ. Hạo vừa nhìn thấy Liêm vồn vã thân thiện nói Liêm đến đúng hẹn không sai một giây, quả là đại gia luôn lấy chữ tín làm đầu, thời làm việc gì mà không trôi chảy.

Hạo vào trong bưng hai tách cà phê đem ra nói khách đông quá, chờ đợi hơi lâu muốn nhanh phải làm thế mà thôi.

Hai người vừa uống xong ly cà phê thời thấy một vị khách đến. Hạo nói nhỏ với Liêm người ấy đến rồi đó. Hạo đứng dậy bắt tay người khách mới đến mời ngồi. Hạo kêu nhân viên phục phụ đến nói cho ly cà phê, vị khách phất tay nói thôi uống trà được rồi.

Liêm nhìn người khách mới đến trông bề ngoài không có vẻ gì là đại gia, nhưng khi nghe giới thiệu của Hạo thời Liêm mới biết đây là Ông Thụ. Một tay môi giới nổi tiếng thành phố. Những mối làm ăn lớn thường là do người nầy cung cấp thông tin. Liên đứng bật dậy bắt tay chào hỏi hân hạnh hân hạnh được gặp Ông. Đến lúc nầy Hạo mới giới thiệu nói rõ về Liêm

Hạo nói xin giới thiệu đây là Ông Liêm đang là Giám Đốc Công Ty. Nga- Liêm nổi tiếng là làm vừa lòng khách những gì Công Tuy Nga- Liêm chịu trách nhiệm thời khỏi phải lo. Ông Thụ nói tôi đã từng nghe qua Công Ty Nga- Liêm làm ăn uy tín lắm.

Qua sự trao đổi hai bên Liêm ký nhận nhiều mối hợp đồng có thể nói là kiếm tiền tỉ, nhất là về vật liệu trang trí nội thất. Từ đây ngày nào Liêm cũng đi sớm về muộn với công việc bề bộn nơi Công Ty.

Liêm làm ăn tiền vô như nước kể từ ngày ký hợp đồng làm ăn với Ông Thụ được ba tháng không hiểu vì lý do làm việc nhiều hay một lý do nào khác Liêm thường hay xẩm mặt mỗi tuần mỗi nặng thêm. Liêm hết đi khám tư rồi đến khám công trong người không có bệnh gì cả chỉ là do rối loạn tiền đình, chỉ uống thuốc vài ngày là khỏi ngay. Nào hay càng ngày càng nặng Liêm ngã bệnh tay chân liền bại xụi nằm một chỗ.

Nghe Liêm ngã bệnh Hạo thường xuyên tới thăm nhất là mua những loại thuốc đắt tiền hầu mong chữa trị cho Liêm. Liêm vô cùng cảm động nói mình có được người bạn như Hạo thời không mong gì nữa Trời đã cho tôi gặp được Hạo là phúc phần của mình. Hạo nghe Liêm nói những lời chí tình như thế Hạo biến sắc. Nhưng sau đó Hạo lấy lại sắc mặt bình thường nói chỗ bạn bè thời phải hết lòng vì nhau. Hạo vừa về thời có thời có Định đến thăm Liêm Định không giàu có như Hạo nhưng không đến nỗi nghèo. Định nhìn theo chiếc xe con bóng loáng của Hạo trong lòng đã thoáng lên bao nỗi nghi ngờ cái thằng háo sắc nầy tạo lạ là cái tánh của mầy từ nhỏ đến lớn không có gì là tốt cả hại không biết bao nhiêu là cô gái. may có Ông Cha làm bự nên mới giàu như vậy không hiểu Ông Liêm nhà mình vì sao mê cái thằng trời đánh thánh đâm nầy. Hay là.. Định không dám nghĩ nữa.

Định vào nhà nhìn Liêm tay chân tê xụi không cử động được Định rơi nước mắt nói thời đại khoa học như ngày nay cũng không chữa được sao? Liêm lắc đầu bác sĩ chạy rồi không còn cách gì để chữa được. Nước mắt Liêm tuôn chảy. Định lau nước mắt cho Liêm và trong lòng cũng xót xa không hiểu vì cớ sao Liêm lại ngã bệnh như vậy.

Chiếc xe con vừa về đến nhà, Nga từ trên chiếc xe bước xuống trông vẻ mệt mỏi vì dạo nấy Nga hơi sút vừa điều khiển Công Ty, vừa lo cho con cho chồng Nga bước vào nhà nhìn thấy Định trong phòng Liêm bước ra Nga quên cả chào hỏi đi ngay vào phòng Liêm. Nga trở ra nói dạo nầy công chuyện bề bộn quá cũng may có Anh Hạo phụ giúp mới trôi chảy được. Nhìn ánh mắt của Nga mỗi khi nhắc đến Hạo như có cái gì đó khó diễn tả. Định thầm nghĩ không lẽ con cá đã cắn câu. Định lắc đầu bước ra sân lên xe ra khỏi nhà Liêm trong lòng trăm mối nghi ngờ.

Có một hôm nhờ qua cái kính nhỏ treo trong phòng Liêm vô tình phát hiện một chuyện động trời suýt tí nữa là Liêm la lên, nhưng nhờ tu thiền luyện khí Liêm trầm tĩnh xem cho hết vở tuồng. Câu chuyện Liêm Nhìn thấy vẫn thường xảy ra ở Công Ty Nga- Liêm không có chi là mới mẻ, Hạo lúc nào cũng chết mê chết mệt Nga như muốn nuốt sống Nga. Nga luôn tiếp nhận không có sự né tránh hai bên vẫn thường hôn nhau ôm nhau như cơm bữa từ ngày Liêm ngã bệnh đến giờ. Liêm vô tình nhìn qua tấm kính trong phòng phản chiếu một cú sốc phải nói là sững sờ không còn tin nơi mắt mình, nhưng trước mắt cứ chảy một sự thật đã phơi bày. Liêm như bừng tỉnh không lẽ mình đã uống phải một loại độc.

Người bạn lâu nay mình cho là tốt nhất trên đời lại là người giết bạn đoạt vợ. Đến giờ nầy Liêm biết chắc là mình uống phải một loại độc không thuốc chữa, nhưng mình đã uống từ lúc nào. Liêm hồi tưởng lại tất cả từng chi tiết nhỏ giữa mình với Hạo. Cú điện thoại cuộc hẹn quán cà phê bốn phương. Hạo vào trong bưng hai ly cà phê ra mà không cần kêu nhân viên phục vụ. Hạo giới thiệu cho mình mối làm ăn lớn che đậy tất cả âm mưu của Hạo, một kế hoạch giết người siêu đẳng. Ân cần vì bạn hết lòng chạy chữa cho bạn chỉ là một âm mưu cao cấp bóp chết con mồi mà Hạo muốn thủ tiêu.

Liêm ức nghẹn té ra là mầy thằng phản bạn, nhưng tất cả đều đã muộn Liêm càng bức xúc chất độc càng phát tác đầu óc Liêm hoa lên không còn biết gì nữa đi vào tắc thở luôn, Phường 3 Thị Xã An Hòa ai cũng thương tiếc một nhân tài không hiểu mang bệnh gì mà chết sớm, ôi vợ đẹp con xinh nhà cao cửa rộng Liêm đã ra đi và bỏ lại tất cả. Với hai bàn tay trắng không biết Linh Hồn Liêm đi về đâu.

Theo người chết ít nhất tuần lễ thời Linh Hồn mới hồi phục căn thân huệ mạng cũng như xác thân Linh Khí. Có Linh Hồn hai ba tuần xác thân Linh Khí mới hồi phục. Linh Hồn người ác trải qua 49 ngày căn thân huệ mạng cũng như xác thân linh khí mới hồi phục được. Khi xác thân Linh Khí hồi phục đến đâu thời Căn Thân Huệ Mạng Linh Hồn hồi phục tới đó, nhớ lần lại tất cả những sự việc đã qua.

Liêm thời khác không giống những Linh Hồn bình thường. Linh Hồn Liêm vừa ra khỏi xác thời hoàn phục xác thân Linh Khí, Căn Thân Huệ Mạng hiển hiện nhớ lại tất cả những gì, chín mười phút sau trở thành Hồn Ma. Đã trở thành Hồn Ma Liêm nhìn rõ lòng dạ của Hạo, cũng như nhìn rõ lòng dạ của vợ, không nói là đã phản bội mình yêu Hạo. Thấy rõ những gì Hạo đã hại mình cũng như cướp lấy vợ mình.

Liêm nổi điên hét lớn tao giết mầy thằng gian ác phản bạn, nhanh như chớp Liêm lao tới đấm vào đầu Hạo. Nhưng lạ thay Hạo không chết bàn tay Liêm xuyên qua đầu Hạo, mà Hạo cũng chẳng hay biết gì cũng chẳng sao cả. Liêm còn đang ngơ ngác không hiểu vì mình đánh Hạo xuyên thủng đầu mà không chết.

Nhìn bộ mặt giả nhân giả nghĩa của Hạo đứng trước thân xác của mình khóc lóc Liêm hét lên thật lớn thằng phản phúc kia cút đi cho tao nhưng nào có ai nghe. Liêm lao tới đá cho Hạo mấy cái vào bụng vào ngực nhưng Hạo vẫn trơ trở không sao cả, chẳng chút đau đớn cũng không hay biết gì tuy biết rằng bàn chân của Liêm đá xuyên thủng bụng thủng ngực của Hạo. Liêm chỉ biết ôm đầu ngồi khóc tâm hồn vô cùng đau đớn.

Qua hai ngày sau đám tang của Liêm to lớn rình rang có phần giúp sức của Hạo. Ai cũng ca ngợi Hạo cho Hạo là người bạn tốt nhất của Liêm.

Liêm là con Út của Ông Bà Tạo ở quê, anh em của Liêm đều có nhà trên thành phố nhưng không ở gần nhau, từ khi Liêm ngã bệnh thường thấy Hạo chạy chữa cho Liêm hết mình các anh chị cũng như Cha Mẹ của Liêm ai cũng mến Hạo cho Hạo là người bạn thân tốt nhất của Liêm nên không để ý gì đến Hạo cả, luôn luôn kính mến Hạo. Trong số những người bạn thân tốt nhất của Liêm có người đã nhìn ra âm mưu thâm hiểm của Hạo về cái chết của Liêm, nhưng không đủ bằng chứng để nói ra sự thật. Người đó là Định.

Định đến trước hương linh của Liêm, khấn vái nói với Liêm rằng, mầy có linh thiên thời vẹn cổ thằng Hạo đi, thằng nào khóc lóc vì Liêm nhiều làm như tỏ vẻ đau đớn lắm, chính thằng đó đã hại Liêm nước mắt cá sấu cho sói đấy. Làm gì che mắt được thằng Định nầy. Thằng Hạo giết Liêm nó không cần tài sản của Liêm đâu nó chỉ cần Nga vợ của Liêm thôi.

Xác Liêm an táng được mười ngày hồn Liêm luôn bán theo Hạo để trả thù nhưng không cách gì trả thù được, mấy lần Liêm chứng kiến Hạo ăn ngủ với Nga. Lòng Liêm vô cùng đau xót. Liêm mấy lần bóp chết Nga cho hả giận nguyền rủa con đàn bà thúi tha đầy ghê tởm bàn tay Liêm xuyên qua đầu Nga cổ Nga nhưng Nga không hề hấn gì cả chỉ thấy Nga hơi đau cổ nhất đầu Nga lấy đầu nóng thoa lên là hết ngay.

Liêm nhìn đứa con mà lòng buồn rười rượi,

Liêm vì không muốn chứng kiến cảnh Hạo ăn ngủ với Nga Linh Hồn Liêm liền tìm đến một ngôi chùa nương thân. Thấy các sư ngồi thiền. Liêm liền nhớ lại tu thiền luyện khí của mình. Liêm tức tốc tỉnh tâm tu thiền luyện khí tức thời thấy lòng mình bớt khổ. Kỳ diệu thay Liêm càng tu thiền luyện khí liền thấy Linh Hồn khỏe hẳn lên mới đó mà đã hơn ba tháng.

Một hôm Liêm lấy bàn tay mở cửa chùa cánh cửa liền theo cánh tay của Liêm mở ra Liêm lấy làm ngạc nhiên Liêm như không tin vào mắt mình làm đi làm lại nhiều lần có người hốt hoảng la lớn có Ma có Ma kia kìa cánh cửa tự mở ra đóng vào.

Một hôm Liêm rung nhẹ vào thân cây trước sân chùa là cho cây rung chuyển ào ào các vị sư lấy làm kinh hãi thi nhau bắt ấn niệm chú niệm phật. Có người nhìn thấy một bóng người lờ mờ có lúc ở ngoài sân có lúc ở trong chùa các thầy lại càng thêm kinh hãi. Xúm nhau tụng kinh gõ mõ đọc thần chú xua đuổi quỷ ma trừ yêu diệt tà.

Liêm nhìn thấy mấy sư sơ Yêu, Ma như vậy cũng phải phì cười tu mà còn sợ chết chưa hội ngộ sanh tử gì gì cả. Chết chẳng qua là mất cái xác phàm mà thôi Linh Hồn nào có chết. Liêm ta vẫn còn sống sờ sờ đấy sao. Đúng như người đời thường nói đông sư sãi thúi Ma, đông người ta thúi cứt.

Ma, Quỷ đến nghe tụng tụng kinh gõ mõ, làm gì có chuyện gõ mõ tụng kinh là cho Ma, Quỷ sợ. Ma, Quỷ chỉ sợ Ánh Sáng Văn Hóa Thiên Ý mà thôi.

Bắt Ấn niệm chú chỉ là xua đuổi những Linh Hồn bất chính Yêu Tà, còn Linh Hồn của ta nào phải Yêu Tà. Thân Phàm Ta bị chết oan do tên Hạo gây ra, có lẽ vì ta chưa tới số chết nên Linh Hồn còn vất vơ vất vưởng trở thành hồn ma nơi cõi Âm cảnh trần gian nầy, chính ta cũng không biết mình sẽ đi về đâu.

Một hôm Liêm vô tình phất tay một cái tức thời một cơn gió lốc nổi lên tuy chưa đủ mạnh làm bay người nhưng các sư sãi cũng làm lấy kinh hồn bạt vía. Nếu Liêm biết vận Thần Lực theo niệm tưởng thu hút chân khí thần lực vũ trụ thời chỉ cần phất tay một cái thời liền sụp đổ một ngồi nhà cấp bốn như không, đánh bay một con voi như đánh một con thỏ.

Liêm chợt hiểu kết quả thần lực nầy là do tu thiền luyện khí hiện tại cũng như tu thiền luyện khí trước đây hồi phục mà ra.

Liêm nghĩ đến mối hận Hạo đã hại mình cướp vợ làm cho tan nát gia đình. Từ nơi chùa Liêm vừa nghĩ đến Hạo thời thấy Hạo đang làm việc giúp đỡ Nga ở công ty Liêm-Nga hai người lúc nào cũng tình tứ với nhau. Liêm liền hiện thân đến đó cũng vừa lúc Hạo ra khỏi công ty thường thường Hạo đi xe con. Nhưng hôm nay Hạo đi xe mô tô hai bánh. Liêm bám theo sau và xô Hạo vào chiếc xe tải bị xe tải cán chết ngay lập tức. Linh Hồn Hạo vừa thoát ra khỏi thể xác Liêm chưa kịp đánh thời Linh Hồn Hạo tan biến đâu mất. Liêm chờ đợi hồi lâu không thấy Linh Hồn Hạo hồi phục trở lại có lẽ bị sa đọa xuống Địa Phủ rồi.

Người ta bu đến nhìn tai nạn rất đông trong đó có cả Nga. Nga khóc thảm thương. Liêm định tác cho Nga mấy cái nhưng nghĩ đến con đành dừng tay lại, Liêm không còn yêu Nga nữa mà xem Nga còn thua cỏ rác. Liêm rất căm ghét những kẻ phản bội. Liêm định tìm những thằng sở khanh giết thêm vài mạng nữa trừ hậu họa cho đời những kẻ chuyền lấy vợ người ta.

Liêm vừa rời khỏi nơi tai nạn thời thấy Quỉ Vô Thường hiện đến nói người theo ta về Địa Phủ, Liêm sợ quá la lên tôi không đi, vì tôi chết oan tha cho tôi. Quỉ Vô Thường nói ngươi đã phạm tội giết người mà còn định giết thêm nhiều người nữa vi phạm Thiên Ý mau theo ta xuống địa Phủ. Quỉ Vô Thường liền phất tay một cái Liêm không còn biết gì nữa. Đến khi tỉnh dậy Liêm thấy mình ở đứng trước một biển lửa. Liêm vô cùng kinh sợ.

Quỉ Vô Thường dẫn Liêm đi qua biển lửa thấy vô số Linh Hồn bị thiêu đốt cháy đen không khỏi kinh hoảng hãi hùng. Quỉ Vô Thường chỉ tay nói ngươi nhìn ra người nầy không? Liêm nhìn kỷ thời ra đó là Linh Hồn của Hạo bị lửa thiêu đốt dữ dội đau đớn la ré hãi hùng. Nhìn thấy cảnh đó Liêm không còn thù hận Hạo nữa. Mà trở lại thương xót không biết chừng nào Linh Hồn Hạo mới ra khỏi hỏa ngục chết đi sống lại cả triệu triệu lần. Liêm cảm thấy ớn lạnh trong người. Gieo ác nhân gặt ác Quả, khủng khiếp vô cùng.

Quỉ Vô Thường đưa Linh Hồn Liêm đến nhất Điện Diêm Vương. Trước Diêm Tòa Diêm Vương nói. Nhất Điện Diêm Vương Ta, chỉ xử những Linh Hồn nhẹ tội, hoặc giam giữ vài ngày, vài tháng, vài năm, hoặc năm mươi năm, rồi cho đầu thai trở lại nhân gian.

Diêm Vương nhìn Liêm rồi nói ngươi không phải người cõi Âm đầu thai chốn nhân gian. Mà là ở Non Tiên đầu thai xuống phàm trần lập công bồi đức. Nên không có sổ bộ dưới Địa Phủ, không thuộc quyền Thập Điện Diêm Vương cai quản. Trong hai kiếp không trở về được non Tiên Cực Lạc kiếp thứ ba thời nơi Địa Phủ mới lập danh sách cai quản số mạng của ngươi. Đây là cơ hội cho ngươi trở về Non Tiên Cực Lạc. Nếu người còn tiếp tục tham đắm hồng trần luyến ái vợ con giả tạm nơi trần gian, cũng như sát hại mạng người phạm Thiên Ý thời phải chịu sa đọa xuống Địa Phủ theo tội nặng nhẹ phải chịu hành hình.

Liêm nói tôi là người Tiên xuống trần, khi mãn kiếp trần đáng lý trở về Non Tiên cực lạc, đằng nầy lẩn quẩn chi nơi Trần Gian không trở về Non Tiên Cực Lạc là tại làm sao xin Diêm Vương chỉ rõ cho.

Diêm Vương nói ngươi đầu thai xuống trần là để lập công bồi đức trong Văn Hóa Cội Nguồn thăng tiến Linh Hồn thêm chức phẩm cao hơn trở thành đại Tiên nơi Non Tiên Cực Lạc.

Nhưng trước khi đầu thai xuống trần ngươi quên nguyện gặp nhiều kiếp nạn để thức tỉnh Linh Hồn, đánh thức lương tâm chán ngán cõi trần. Trở về kiếp tu hành chân thiện, lập công trong Văn Hóa Cội nguồn trở về non Tiên Cực Lạc.

Ngươi đầu thai xuống trần không nguyện gặp tai nạn, nên tai nạn không đến với ngươi, chỉ theo phúc mạng mà hưởng phúc đức, đã là Tiên người nào phúc đức cũng lớn sanh xuống trần gian liền hưởng sự giàu sang tột bực, sống trong vinh hoa phú quý lạc mất con đường về trời. Nên các bậc Tổ trên trời khi sanh xuống chốn Trần Gian cứu nhân độ thế thường nguyện với đức Cha Trời ban cho nhiều chướng ngại trong cuộc sống để đánh thức lương tâm đi đến giác ngộ, hiểu thấu cõi Trần Gian chỉ là cõi vô thường giả tạm nên không còn mê đắm cảnh vật chất Trần Gian chỉ lo hành thiện cứu nhân độ thế. Lập công trong Văn Hóa Cội Nguồn. Trở thành Phật Tổ, Thánh Tổ, Tiên Tổ, Thần Tổ, Chúa Tổ, khi trở về trời giáo hóa hàng trăm cõi nước trời.

Ngươi đầu thai xuống cõi trần không nguyện với Cha Trời ban cho nhiều chướng ngại để thức tỉnh Linh Hồn. Mà chỉ gặp toàn phúc báo hưởng vinh hoa giàu sang phú quý ngươi đã cướp đoạt vợ người ta, lạc mất con đường về trời. Khi mãn kiếp trần liền đầu thai trở lại người trần gian. Theo Luật vay trả, người ta đoạt lại vợ từ trong tay ngươi. Nga chính là người yêu của Hạo ở kiếp trước bị ngươi cướp đoạt nhưng Hạo không làm gì được ngươi chỉ biết hận ngươi tận thấu xương, vì ngươi giàu có quyền thế. Kiếp trước Hạo thường hay tu nhân tích đức nên Hạo mới giàu có ở kiếp tái sanh làm người. Kiếp nầy ngươi không giàu bằng Hạo, vì kiếp trước người hưởng giàu sang phú quý tột cùng rồi. Nên kiếp nầy ngươi chỉ hưởng cảnh giàu sang trung bình khá mà thôi. Luật Nhân Quả vay trả xoay vần triền miên bất tận, lẩn quẩn mãi trong sanh tử luân hồi vay trả không ngừng. Hạo kiếp nầy không những cướp vợ ngươi lại sanh tâm quá ác nên sa đọa vào hỏa ngục, chịu sự hành hình chết đi sống lại hàng triệu lần. Và kết quả như ngươi đã thấy Linh Hồn Hạo đã bị hỏa ngục thiêu đốt không ngừng nghĩ. Nếu người không thức tỉnh tiếp tục trả thù oan oan tương báo nợ nợ đáo đầu, đeo bám lấy nhau, để rồi vay trả không ngừng, kết quả sa đọa vào Địa Ngục khốn khổ vô cùng không biết ngày nào được ra. Liêm nghe Diêm Vương nói thế liền tỉnh ngộ. Nghĩ đến cảnh cướp người yêu người ta ở kiếp trước, trở lại kiếp sau người ta cướp lại vợ mình. Liêm liền cắt đứt tất cả nhân duyên nơi trần gian không còn lưu luyến nữa.

Nay bổn Tòa cho ngươi cơ hội trở về Trần Gian lập công cứu nhân độ thế theo Văn Hóa Cội Nguồn hiểu rõ Trần Gian là cõi tạm trường thi tiến hóa Linh Hồn không phải là nơi đắm mê vật chất, dục lạc trong sang giàu, như người thấy đó Linh Hồn rời khỏi Trần Gia nào có mang theo được gì, chỉ mang theo nghiệp ác nghiệp thiện mà thôi. Ác thời sa đọa xuống Địa Phủ. Thiện thời siêu lên các cõi trời, hoặc non Tiên Cực Lạc. Và sự giàu có của Linh Hồn chính là Thiện Đức cũng như Văn Hóa Cội Nguồn Thiên Ý Cha Trời.

Diêm Vương nhìn Liêm rồi nói Quỉ Vô Thường đưa Liêm đến nơi đền thờ Địa Mẫu Âu Cơ để nghe Kinh Thơ Văn Hóa Cội Nguồn, cũng như lập công theo phò trì bảo hộ những người tu theo Văn Hóa Cội Nguồn mới mau chóng trở về Non Tiên Cực Lạc, không còn sa đọa xuống Địa Phủ nữa.

Quỉ Vô Thường liền phất tay một cái Liêm không còn biết gì nữa khi tỉnh dậy thời thấy mình ở nơi Am Thất thờ Địa Mẫu Âu Cơ. Có cả hàng nghìn Linh Hồn ở đây ngày đêm nghe Kinh Thơ Văn Hóa Cội Nguồn. Cũng như lập công trong Văn Hóa Cội Nguồn, lần lượt được siêu thoát về trời.

Liêm thành tâm ngày cũng như đêm lắng nghe Kinh Thơ ra sức che chở bảo hộ người tu theo Văn Hóa Cội Nguồn sau một năm Liêm liền thấy cảnh giới non Tiên Cực Lạc hiện ra. Linh Hồn Liêm liền bay vào đó siêu thoát về Non Tiên Cực Lạc.
 

shopoga

Registered
Phật tử
Tham gia
2 Thg 11 2023
Bài viết
17
Điểm tương tác
1
Điểm
3

70. CẦU THÀNH PHẬT​

Vào thời xa xưa phải nói là rất xa xưa vô lượng vô biên số kiếp, ở vào thời kỳ ấy có nước La Đề giàu mạnh nổi tiếng. Lại có nhiều Tôn Giáo, Đạo Giáo ra đời Phật Giáo, Thánh Giáo, Tiên Giáo, Chúa Giáo, v.v…

Nơi tỉnh Hồ Bắc có La Sơn Tự những ngôi chùa mọc lên như nấm thờ nhiều vị Phật nhiều vị Bồ Tát nhưng thờ chính vẫn là vị Phật Tổ Phổ Minh vị Phật thần thông trí huệ vô biên linh thiên bậc nhất.

Sư sãi ở chùa La Sơn Tự có đến hàng nghìn, dân chúng đến La Sơn Tự hành lễ cúng bái rất đông trong nước ngoài nước đủ thành phần giai cấp. Trên điện thờ Phật Tổ chỗ nào cũng hương hoa nhang đèn không ngớt.

Trong số người về Sơn La Tự có vị Thiện Nhân Trí Thức tên là A Di, lúc nào cũng cầu thành Phật vì thấy Phật được dân chúng sùng kính, trên điện thờ nhang đèn hoa quả lúc nào cũng có, được thành Phật thời còn gì bằng. Còn sướng hơn cả giàu sang vua chúa.

A Di sanh ra trong một gia đình giàu có phải nói là giàu nhất nước La Đề. Muốn gì được nấy còn thiếu thành Phật nữa mà thôi, A Di thấy mình giàu có vàng bạc châu báu thiếu chi. A Di liền đem ngọc ngà châu báu cúng dường cho Phật, cầu thành Phật. Sự cúng dường ấy làm cho Sơn La Tự càng ngày càng bề thế, xây dựng lộng lẫy nguy nga tăng chúng tha hồ hưởng thụ.

Danh tiếng A Di lừng lẫy có nhiều người tôn sùng là Bồ Tát sống. A Di cúng hết tài sản của Ông Cha để lại nhưng nào thấy thành Phật chi đâu. Tụng thuộc làu hết kinh mà quả Phật vẫn xa vời vợi.

Một hôm A Di đến gặp sư Tăng, vị Sư Tăng quyền lực nhất ở La Sơn Tự quỳ lạy nói lên nguyện vọng của mình là cầu thành Phật.

Vị Sư Tăng ấy nói muốn thành Phật phải xuất gia vào chùa cạo đầu đi tu cắt ái ly gia, trì giới mới thành phật.

A Di liền nghe theo vị Sư Tăng vào chùa cắt ái ly gia cạo đầu đi tu, ngày đêm ra sức tụng kinh trì giới, tu trì mãi đến mười năm cũng chỉ là con người bình thường ít tội lỗi hơn người thường tục mà thôi nào thấy thành Phật chi đâu, chỉ thấy lên chức sắc Đại Đức, Thượng tọa. A Di liền ngộ ra xuất gia mấy mươi năm như Sư Tăng giảng kinh thao thao bất tuyệt nhưng nào thấy thành Phật chi đâu. Tu Thiền mấy mươi năm như Thiền Sư Pháp Nhẫn có thể nói là thành tựu nhiều phép tắc thần thông.

Nhưng mỗi khi được hỏi khi nào Thiền Sư thành Phật. Thiền Sư trả lời còn xa lắm. Thì ra là vậy không phải cầu Phật mà trở thành Phật. Thuộc nhiều kinh tạng như Sư Tăng mà thành Phật, không phải xuất gia đi tu mà thành Phật, không phải tu thiền chứng ngộ thần thông mà thành Phật, chỉ là tạo nhân duyên thiện lành để cho mình đi đến quả Phật mà thôi có thể một kiếp hoặc vô lượng kiếp mới thành.

A Di không còn mặn mà gì đến cầu Phật để thành Phật, cầu đọc tụng kinh cho nhiều để thành Phật, không còn phân biệt xuất gia hay tại gia vì không liên quan gì đến thành Phật. Bằng chứng xuất gia như mình đây, ra sức tụng kinh trì giới học đạo thế mà quả Phật còn xa quá.

A Di từ đó để tâm quán tưởng phen lần nhân duyên tìm ra lẽ thật trong Tạo Hóa. A Di lần lần thấu rõ những gì có hình tướng, sắc tướng đều là không thật. Mọi sự vật biến động trong Tạo Hóa là do hàng trăm hàng nghìn Định Luật xoay chuyển, như Luật Tuần Hoàn, Luật Nhân Duyên, Luật Nhân Quả, Luật Vay Trả, Luật Sanh Tử, Luật Trường Tồn, Luật Vô Thường, Luật Có Không, Luật Thường Trụ Bất Biến. Luật Xoay Chuyển, Luật Tự Tại, Luật Hiển Nhiên, Luật Ngẫu Nhiên, Luật Hội Tụ, Luật Phân Ly. Luật Tan Hoại, Luật Không Không. Luật Vô Vi, Luật Thường Vi. Luật Hữu Tướng, Luật Vô Tướng. Luật Biến Hiện. nói tóm lại là hàng trăm hàng nghìn Định Luật. Những Định Luật tạo lên bộ máy huyền vi vũ trụ gọi là bộ máy Càn Khôn. Muốn ra khỏi bộ máy Càn Khôn thời để Tâm Tự Nhiên đi vào Định Luật Tự Tại Vô Trụ.

Mặt Trời Trí Huệ lần lần tỏa sáng, làm chủ các Định Luật vũ trụ có nghĩa là làm chủ Càn Khôn trên đầu liền tỏa hào quang thành Phật Tổ, Thánh Tổ, Tiên Tổ, Chúa Tổ, Thần Tổ.

A Di mỗi lần để Tâm Tự Nhiên đi vào Định Luật Tự Tại vô trụ, tức thời trên đầu phát ra muôn đạo hào quang làm chấn động Linh Sơn Tự cũng như Tam Thiên Đại Thiên thế giới, đi vào Huyền Cơ Tịnh Độ. Ý nghĩa của Tịnh Độ, Tâm Tịnh chính là Độ. Tâm đi đến Đại Định thời đi vào Đại Độ.

Lúc bây giờ bốn bộ chúng theo Phật Tỳ Kheo, Tỳ Kheo Ni, Ưu Bà Tắc, Ưu Bà Di đều quỳ lạy muốn được nghe pháp thành Phật.

Phật Tổ A Di truyền dạy rằng:

Cầu Phật, để Phật ban cho thành Phật, thời không bao giờ có. Vì gốc thành Phật đều ở nơi Tâm, bỏ cái Tâm mà cầu Phật, dù trải qua vô lượng ức kiếp cũng không thành Phật được. Ta có câu Phật Chú nên lắng nghe.

Lấy Tâm Cầu Tâm

Càng cầu càng xa

Phật ở trong Tâm không cầu

Cầu Phật ngoài Tâm

Bỏ đi Phật Tánh

Lấy đâu thành Phật

Tánh Phật Tự Nhiên

Tâm Phật Lương Tâm

Xa rời tự nhiên

Trái ngược Lương Tâm

Dù cho cầu Phật khắp mười phương

Cũng chỉ là luống công vô ích

Vô Trụ Vô Niệm Tự Nhiên

Ra Khỏi Càn Khôn Trời Đất

Mặt trời Chánh Đẳng Chánh Giác hiện ra

Ra khỏi sanh tử thăng hoa Niết Bàn

Y Văn theo nghĩa mà làm

Ý Giáo thực hành quả Phật đến nơi

Lên ngôi Phật Tổ khó chi

Độ người thành Phật, thi nhau mà thành

Có người hiểu được lời kinh kệ tức thời Minh Tâm Kiến Tánh trên đầu phát tỏa hào quang chứng thành quả Phật.

Có người không hiểu những lời kinh kệ đại thừa vô thượng thậm thâm, bằng thưa rằng. Thưa Phật Tổ làm sao chứng quả vô sanh ra khỏi sanh tử an trụ Niết Bàn.

Phật Tổ A Di dạy rằng:

Chứng quả vô sanh ra khỏi sanh tử cần gì phải tu. Ngộ Chân Tâm Chân Tánh tức là chứng quả Vô Sanh. Chân Tâm, Chân Tánh Bất Sanh Bất Diệt. Đâu phải tu mà đặng trường sanh, chỉ cần giác ngộ Minh Tâm Kiến Tánh thấy rõ Bổn Lai Diện Mục là ra khỏi sanh tử.

Tất cả những người có mặt ở đây đều trải qua vô lượng ức kiếp, mỗi kiếp Linh Hồn vay mượn xác thân, mượn xác thân tạm gọi đó là Sanh. Mượn rồi phải trả đó gọi là Tử. Vay mượn xác thân rồi đến ngày giờ phải trả theo quy luật tự nhiên. Trải qua vô lượng kiếp, có nghĩa Linh Hồn đã vay mượn vô lượng xác thân. Mượn thời phải trả theo Định Luật Vay- Trả vũ trụ. Những gì vay mượn nào phải của mình, mượn thời phải trả đó là theo Luật Tự Nhiên.

Tâm Linh mỗi người vẫn y nguyên, trước sao sau vậy chưa bao giờ có sanh có tử như như thường còn, hết vay mượn thể xác nầy, đến vay mượn thể xác khác, cứ thế trải qua vô lượng kiếp.

Cũng như Lương Tâm Phật Tánh Tự Có không phải tu mà có. Chân Tâm Chân Tánh trường sanh không phải tu mới được trường sanh.

Nhưng gì vay mượn thời phải trả. Hễ vay mượn tạm gọi đó là Sanh. Vay mượn có thời hạn, hết thời hạn thời phải trả gọi đó là Tử. Như vậy Sanh- Tử là chỉ cho thể xác tạm mượn. Nào phải chỉ cho Chân Tâm Chân Tánh của Linh Hồn. Theo định Luật Vũ Trụ hễ có vay, thời phải trả. hể có sinh thời phải tử. Không ai khác ai dù đó là chư Phật mười phương, chúng sanh phàm phu cũng như nhau mà thôi.

Các chư Phật mười phương, chúng sanh nhân loại phàm phu trần gian hể có vay mượn thời phải trả. Các chư Phật vay mượn xác thân bằng kim thân. Nên xác thân có tuổi thọ rất lâu. Còn phàm phu chúng sanh vay mượn xác thân bằng tinh Cha huyết Mẹ nhục thân phàm tục nên tuổi thọ rất ngắn.

Tóm lại: Những gì vay mượn để sanh ra thân xác gọi đó là sanh. Những gì vay mượn đều phải trả gọi đó là tử. Sanh Tử là những thứ vay mượn không phải là Linh Hồn Tâm Linh của chúng ta. Tâm Linh của chúng ta không sanh không diệt, không cấu, không nhiễm trước sao sau vậy như như thường còn. Khi thành Phật Chân Tâm Chân Tánh không có gì thêm, khi còn làm phàm phu chúng sanh Chân Tâm Chân Tánh không có gì bớt, trước sao sau vậy như như thường còn. Liễu ngộ được như thế thời gọi là chứng quả vô sanh, ra khỏi sanh tử. Những gì vay mượn đều phải trả đó là theo Định Luật Tự Nhiên mà thôi.

Có người thưa hỏi rằng chúng con chưa hiểu, có vay thời phải trả đó là Luật. tử cũng là cái mình mượn không phải là của mình nên không có tử. Sanh cũng chỉ là cái mình mượn không phải của mình nên không có sanh, Chân Tâm Chân Tánh vốn không sanh không diệt, khi thành Phật không thêm, khi làm phàm phu như chúng con cũng không bớt vậy tu để làm gì nữa. Xin Phật Tổ chỉ dạy cho.

A Di Phật Tổ nói, Tu có nghĩa là sửa lìa cái mê đi đến cái ngộ. Bỏ cái ác đi đến cái Thiện. Bỏ cái giả tìm đến cái Chân. Nhờ lìa bỏ cái mê đi đến tỉnh ngộ nhận biết được Lương Tâm của chính mình chính là Phật Tánh. Thánh Tánh. Nhờ lìa bỏ cái ác đi đến cái vui an lạc nên Linh Hồn định tỉnh. Nhờ định tỉnh sóng thức yên lặng nên Chân Tâm Chân Tánh hiển hiện.

Ví như mặt Hồ yên lặng mặt Trăng liền hiện rõ. cũng tại do cái Chân Tâm, Chân Tánh bị mê nên không nhận biết được Lương Tâm của chính mình. Nên phải tu. Nếu không tu, cứ mãi hành động gieo nghiệp ác thời vô lượng kiếp sau phải chịu nhiều sự thống khổ do Tâm hành ác gieo ra. Hành Ác thời sa đọa vào tam đồ khổ Địa Ngục, Ngạ Quỉ, Súc Sanh. Hành Thiện thời siêu lên các tầng trời hưởng phước. Do đó cần phải tu tránh đi những hậu họa về sau, không những kiếp nầy và những kiếp tới.

Tóm lại: Lương Tâm, Chân Tâm Chân Tánh chính là Phật. Chính là Thánh. Nhưng muốn gặt hái quả Phật, quả Thánh thời phải tận độ nhân loại con người. Muốn tận độ nhân loại con người thời phải phát bồ đề Tâm, chính là lập thệ nguyện. Thệ nguyện càng cao thời Phật Quả càng cao. Thệ Nguyện càng rộng lớn thời độ người càng đông. Quốc Độ càng rộng lớn.

A Di nói xong liền phát bốn mươi tám lời đại nguyện khai lập Quốc Độ Tây Phương.

Trong Pháp hội A Di bốn bộ chúng kể cả người xuất gia, tại gia đều chứng quả Phật. Nhiều vị phát bồ đề tâm tận độ nhân loại về trời thành lập Quốc Độ riêng cho mình. Có người cầu siêu sanh về Quốc Độ Tây Phương.

A Di ngâm kệ rằng:

Hồn nào mất, mỗi kiếp đời ta bước

Vạn ức đời, luôn phía trước ta đi

Kiếp trần gian, thử hỏi có đáng gì

Chỉ chớp mắt, là mãn trần lìa bến

Những hành trang, là thiện hay là ác

Trên con đường, gặt hái kiếp gieo nhân

Mà nhận lãnh, sướng vui hay cay đắng

Nơi cõi tạm, hãy làm nhiều phước thiện

Mỗi kiếp đời, là mỗi kiếp luyện tu

Gieo phúc lành, nên ta mãi an vui

Mỗi kiếp đời, phúc hưởng mãi không thôi

Hồn nào mất, mỗi kiếp đời ta bước

Vạn ức đời, niềm hạnh phúc ta đi
 

shopoga

Registered
Phật tử
Tham gia
2 Thg 11 2023
Bài viết
17
Điểm tương tác
1
Điểm
3

71. CHUYỂN LUÂN THÁNH VƯƠNG​

Vào thời xa xưa phải nói là rất xa xưa có nước Na Di Đề có Vua Chuyển Luân Thánh Vương trị vì nhân loại hết thảy toàn cầu, gồm thâu hết thảy các Giáo Phái, Tôn Giáo, Đạo Giáo, Thần Giáo, Tiên Giáo, Chúa Giáo, nhân loại đi vào thái bình thịnh trị.

Một hôm các vị Địa Thần, Thiên Thần, Nhơn Thần, về chầu Chuyển Luân Thánh Vương, Địa Thần như Thần Núi, Thần Sông, Thần Hồ, Thần Biển. Thiên Thần như Thần Mặt Trời, Thần Mặt Trăng, Thần Lửa, Thần Ánh Sáng, Thần Gió, Thần Mây, Thần Âm U các vì Tinh Tú. Nhơn Thần, như Thần Công Lý, Thần Hòa Bình, Thần Ban Phước, Thần Giáng Họa, Thần Bình Yên, Thần Chiến Tranh, v.v… Cùng Vương Quan, Vua, Chúa nhiều nước đến tham dự.

Khi tất cả đều an vị chỗ ngồi có vị đại Quan Chánh Án tối cao Pháp Viện A Na từ chỗ ngồi đứng dậy chắp tay hướng về Chuyển Luân Thánh Vương cung kính thưa rằng.

Thưa Đức Chuyển Luân Thánh Vương vì sao Chuyển Luân Thánh Vương lại có quyền lực tối cao Vua trên các Vua. Đạo trên các Đạo như vậy, Chuyển Luân Thánh Vương tu hạnh gì mà được như thế, chúng Thần mong muốn được nghe.

Chuyển Luân Thánh Vương nói rằng:

Nầy Ông Tối Cao Pháp Viện. Ông vì pháp hội nên mới hỏi ta như vậy.

Thật ra Ta cũng chẳng có quyền lực gì tối cao cả, mà Ta chỉ làm theo Ý Trời. Trong vũ trụ chỉ có Trời mới có đủ quyền năng làm nên những chuyện mà Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa không làm được.

Ví dụ Tạo Hóa Cha Trời khai lập lên tam thiên đại thiên thế giới các tầng trời Thượng Thiên, Hạ Thiên vũ trụ. Khai tạo lập lên Thất Sơn châu báu năm non bảy núi Non Tiên Cực Lạc. khai tạo lập lên, Nhật, Nguyệt, Tinh Tú, bốn cõi trần gian, 18 tầng Địa Phủ. Khai tạo lập lên những Định Luật vũ trụ, khai tạo lên ngũ đại Thần Lực, Chân Khí, Nước, Đất, Lửa. thành lập bộ máy Huyền Vi Càn Khôn vũ trụ.

Khai Tạo lập lên muôn loài vạn vật trong đó có con người đều do Tạo Hóa Cha Trời khai Tạo Lập Ra. Ta chỉ có nhiệm vụ là nói rõ Thiên Ý quyền năng của Trời. Cũng như dắt dẫn muôn loài vạn vật. Ma, Quỷ, Yêu Tinh cũng như Nhân Loại trở về Nguồn bổn phận và trách nhiệm con Trời của Ta là như vậy. Vì Ta hết lòng phục vụ làm theo Thiên Ý Cha Trời, nên Cha Trời ban cho phước phần quyền uy tối thắng nói chung là do Cha Trời Tạo Hóa ban cho.

Như các Ông đã biết đại phú do Thiên làm việc cho Cha Trời đương nhiên Cha Trời ban phúc lành sống mãi trong giàu sang an vui cực lạc. Ta chỉ là người chỉ đường mà còn được Cha Trời ban phước lành như thế. Huống chi là những người biết quy thuận Trời, tức là trở về Cội Nguồn của chính mình nơi khai sanh ra Linh Hồn cũng như thể xác, thời nhất định phước phần không kém gì Ta. Vì trong vũ trụ cái gì cũng của Trời. Trời ban cho ai thời người ấy được hưởng.

Ông Tối Cao Pháp Viện nghĩ sao. Tổ Tiên Tạo Hóa hiện thân ra Cha Trời Mẹ Trời sanh ra Nhân Loại con người từ Linh Hồn cho đến thể xác. Nhân Loại con người đi chơi rồi quên đường về. Bỗng có người đến nói đi theo tao làm con của tao người ấy có đức không? Có được Trời ban phước lành không?

Ông Tối Cao Pháp Viện thưa rằng:

Thưa Đức Chuyển Luân Thánh Vương, đáng lý ra thấy con người ta đi lạc quên đường về, một là chỉ đường cho những người con lưu lạc trở về. Hai là dẫn những người con lưu lạc trở về nhà gặp Cha Mẹ Trời mới là người có đức phải nói là đại ơn đại đức. Đằng nầy làm cho con người quên Cội mất Nguồn thất đức thời có, không nói là dẫn người ta lạc vào Ma Đạo, Ác Đạo, Quỷ Đạo. vì bản thân người đó đã là Ma Đạo, Ác Đạo, Quỷ Đạo. hành động trái ngược lại tòa án Lương Tâm. Vì đi cướp con của kẻ khác. Những người như thế làm gì hưởng được ân đức Đại Phú Do Thiên.

Hi Hữu thay Ông Tối Cao Pháp Viện Ông đã làm sáng cái Đức của những người có Đức. Làm rõ cái sai của những người dẫn Nhân Loại xa Nguồn lạc Cội. Để rồi mãi mãi sa đọa vào cảnh chiến tranh hận thù khốn khổ triền miên.

Nầy Ông Tối Cao Pháp Viện, nếu như ai cũng nhận ra mình là con Trời con của Đấng Tạo Hóa. Và họ cũng nhận ra những Quyền mà Tạo Hóa Ban Cho họ ai cũng như ai không ai khác ai. Thời họ cần gì phải theo ai, vì Họ chính là Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa. Họ có quyền làm chủ vũ trụ vì Cội Nguồn của Họ chính là Đáng Tạo Hóa khai lập lên tất cả Ông Cha Giàu có con cháu hưởng làm chủ là như vậy.

Những người dẫn dắt nhân loại đi sai đường lạc Cội. Đương nhiên Họ không được Cha Trời ban phúc lành Đại Phú do Thiên. Mà chỉ hưởng theo Nhân Quả có làm có hưởng không làm không hưởng. Những người ấy làm gì có quyền năng tối cao vũ trụ. Cũng không có quyền Thay thế Cha Trời dẫn dắt nhân loại vì đã lạc Cội lạc Nguồn.

Nầy Ông Tối Cao Pháp Viện Ông nghĩ sao muốn dẫn dắt nhân loại về Nguồn, thời Ông lấy gì để dẫn dắt.

Thưa Đức Chuyển Luân Thánh Vương, đã là con Trời thời chỉ lấy lời Trời huấn dạy. Chỉ cho nhân loại thấy biết Cội Nguồn của chính mình, cũng như hiểu rõ những Quyền Tạo Hóa ban mỗi con người ai cũng như ai không ai khác ai.

Để cho mỗi con người làm chủ vận mệnh của mình, cũng như làm chủ những Quyền Cơ Bản Tạo Hóa Ban cho ấy, sống theo Thiên Ý cũng chính là sống theo Luật Tạng Vũ Trụ, chính là Hiến Pháp, Luật Pháp đi vào cuộc sống không được vi phạm, vì vi phạm là phạm vào Thiên Ý. Đã phạm vào Thiên Ý thời nhất định bị Thiên Ý chuyển xây nhẹ thời phải đọa làm Ma. Nặng thời phải đạo làm Quỷ nặng hơn nữa thời sa đọa xuống các Tầng Địa Phủ chịu sự hành hình khốn khổ, không có ngày ra.

Hi hữu thay Ông Tối Cao Pháp Viện, Ông đã nói rõ được quyền năng của Trời. Lưới Trời lồng lộng mảy lông cũng không lọt. Ta vì hiểu rõ như vậy nên mãi mãi làm theo Thiên Ý. Thiên Ý cũng chính là Thiên Luật Vũ Trụ. Nên Ta có quyền năng tối cao. Chống lại lời Ta dạy cũng có nghĩa là chống lại Thiên Ý. Ta cần gì trừng trị cũng bị Thiên Ý Luật Tạng vũ trụ xoay chuyển hủy diệt. Ta làm theo Ý Trời Thiên Ý nên không ai có thể chống lại được. Thuận Thiên thời tồn tại, nghịch Thiên thời tiêu vong.

Sự tùng phục của Thiên Hạ đối với Ta là do Họ tùng phục Trời vậy. Vì Ta làm việc cho Trời nên Họ tùng phục Ta. Nếu Ta không làm việc cho Trời thời lấy đâu ra quyền năng thiên hạ hướng về Ta.

Nói Tóm Lại: Những người hành sự theo Thiên Ý đều là những người có quyền lực tối cao, những người truyền dạy lời Trời dạy là những người có địa vị tối cao. Những người dìu dắt nhân loại về Nguồn là những người có đức tối cao. Những người tôn trọng bảo vệ những Quyền cơ bản Tạo Hóa ban cho là những người có tư cách nhân cách phẩm hạnh cao ai cũng kính trọng nể phục. Những người thông hiểu những Định Luật vũ trụ là những người trí huệ tối cao.

Sự tối cao không phải là tự xưng Ông nầy Bà nọ mà là căn cứ theo sự hiểu biết chứng ngộ của mình hành sự làm theo Thiên Ý.

Đất nước Na Di Đề tuy là một đất nước nhỏ, nhưng lại là nơi Văn Hóa Cội Nguồn, Văn Hóa Tối Cao Vũ Trụ Thiên Ý ra đời, đương nhiên nhân loại toàn cầu hướng về Đất Nước Na Di Đề tất cả là do Thiên Ý đã an bày không phải nước Na Di Đề tài ba lỗi lạc chi đâu.

Tóm lại: Những người Làm theo Thiên Ý vận hành Thiên Ý đi vào cuộc sống làm cho nhân loại thấm nhuần Thiên Ý thấu suốt Cội Nguồn trở thành Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa an vui tự tại. Đều trở thành Chuyển Luân Thánh Vương từ thấp lên cao tùy theo công sức của mình mà thành tựu. Đức Chuyển Luân Thánh Vương vừa tuyên thuyết xong thời vô số Vương, Quan, Các vị Thần, Thiên Thần, Nhơn Thần, Địa Thần đã hội ngộ đi vào quả vị Chuyển Luân Thánh Vương.
 

shopoga

Registered
Phật tử
Tham gia
2 Thg 11 2023
Bài viết
17
Điểm tương tác
1
Điểm
3

87. CON SÁO VÀ NGƯỜI THẦY TU​

Ngày xửa ngày xưa có một con Sáo nói tiếng người rất giỏi cũng như hiểu được ý người. Từ lâu con Sáo quen thân với một thầy tu tên là Sáng. Thầy Sáng thường tụng kinh hết chỗ nầy đến chỗ khác, cho rằng mình đã đạo cao đức trọng. Vì thế ai rước Thầy thường là phải trả giá cao.

Có một hôm Thầy Sáng đi tụng kinh thấy một người tai nạn nằm bên lề đường, Thầy Sáng nhìn rồi bỏ đi luôn không màn ngó gì tới, sau có người biết được nói Thầy Sáng là người tu hành mà còn thua người thường thấy người ta lâm nạn, nhìn rồi bỏ đi. Thầy Sáng nghe người ta nói thế thường biện luận rằng theo luật nhân quả kiếp nạn không phải tự nhiên mà có do kiếp trước người ấy gieo ra, dây dưa làm gì không khéo thời mang họa.

Những người kém hiểu biết cho là Thầy Sáng nói có lý, còn những người có lương tâm thời cho rằng Thầy Sáng đã đánh mất lòng Nhân Thiện. không có lòng thương người, nhìn thấy người lâm nạn bỏ đi không cứu. Nếu không cứu được thời cũng gọi người đến cứu. Đạo Làm Người mà còn chưa tu được lấy đâu ra thành Phật, thành Thánh, thành Tiên.

Một hôm Thầy Sáng nói với con Sáo đạo giải thoát là tai không nghe, mắt không thấy, ý không dính mắc chuyện trần. Con Sáo nói vì thế Thầy mới bỏ mặt người lâm nạn không cứu, Thầy Sáng nói đạo giải thoát là như thế.

Con Sáo nói nếu ai cũng như Thầy thấy người lâm nạn nhìn rồi bỏ đi thời cuộc sống con người khác gì loài cầm, thú. Nếu người lâm nạn kia là Thầy. Ai nhìn qua rồi cũng bỏ đi, thời Thầy nghĩ thế nào những người không cứu Thầy mà bỏ đi đó.

Thầy Sáng nói không nên ví dụ như thế, làm gì có chuyện đó tôi đã đi tụng kinh cho người ta mấy mươi năm đã lên hàng đại đức, phải nói là tới cảnh giới đạo cao đức trọng, làm gì có chuyện lâm nạn.

Sáo nghe xong liền nói nếu Thầy thông luật nhân quả thời hay biết mấy. Thầy Sáng nói tưởng gì chớ luật Nhân Quả thời Thầy đây quá rành.

Sáo nói Thầy tu mấy chục năm, nhưng theo Luật Nhân Quả thời Thầy chẳng có chút phước đức nào cả làm gì có chuyện Đạo Cao Đức Trọng. Thầy Sáng Tự Ái nổi giận nói ngươi chỉ là loài chim Sáo thời biết cái gì ngươi sẽ đọa xuống Địa Ngục vì phỉ báng Thầy Tu.

Sáo nói theo Luật Nhân Quả Thầy đi tụng kinh cho người đương nhiên là Thầy có phước có đức. Nhưng thầy đòi hỏi trả giá cao cho Thầy. Cái Nhân công sức tụng kinh Thầy gieo ra cái Quả đòi giá cao thầy cũng đã gặt rồi lấy đâu ra công đức. Ví như người mua cá tiền đưa ra cá trao lại người bán cũng như người mua chẳng ai nợ ai, cũng chẳng ơn nghĩa gì cả, Thầy Tụng kinh cho người, Thầy đã đòi tiền giá cao rồi, thời còn cái đức đâu nữa mà gặt.

Mấy mươi năm Thầy tụng kinh đâu thời gặt đó, cái công tụng kinh Thầy gieo ra cái quả nhận tiền giá cao coi như là hết lấy đâu ra Đạo Cao Đức Trọng. Theo Thiên Ý Luật Tạng Vũ Trụ Đức không có thời cầu Trời, cầu Phật, cầu Thánh, cầu Tiên, cầu Thần, cầu Chúa, không linh. Cũng như cuộc sống ở đời thường có tiền thời mua gì cũng được. Không lấy gì mua. Cũng như có Đức thời cầu chi cũng ứng linh, Đức càng cao thời cầu càng ứng linh có thể nói cầu chi đặng nấy.

Nên mới có câu thế gian trọng tiền, Thánh Hiền trọng Đức, người có Đức không sức mà hưởng, người có tiền thời dễ mua sắm, quy luật tự nhiên ở đời là vậy. Thầy có tiền thời Thầy mua gì cũng được, nhưng đối với bề trên Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa Thầy không có đức dù cầu lạy sói đầu cũng không ứng linh. Cũng như mua cá không có tiền làm sao mua được. Cầu Trời, cầu Phật đức không có, có nghĩa là ác đức dù cho cầu hoài hết ngày nầy đến ngày khác, căn số không đổi thay, mà cũng chẳng ứng linh đó cũng là Định Luật không có gì lạ cả.

Theo Định Luật Nhân Quả Cảm Ứng, Đức càng nhiều thời cầu chi cũng linh cầu gì đặng nấy. Tiền càng nhiều thời mua sắm như ý. Cũng là chuyện bình thường trong cuộc sống hữu vi cũng như vô vi, đâu có gì cao siêu mà khó hiểu.

Thầy tụng kinh mấy mươi năm đáng lý ra phước đức nhiều vô kể. Nhưng vì Thầy tụng đâu thời lấy tiền đó công bỏ ra thời quả cũng đã nhận rồi. Coi như không có đức mấy, Mấy mươi năm làm đâu ăn đó lấy đâu ra giàu đạo đức. Đức đã nghèo mà tâm cũng thiếu lòng nhân thiện. Chỉ mang hư danh đạo cao đức trọng. Có tiếng mà không có miếng, chỉ có lớp vỏ không ruột lấy đâu ra quả vị để thành Ông nầy Bà kia.

Sáo lại nói đạo giải thoát không phải là Tai không nghe, mắt không thấy, ý không dính mắc chuyện trần. Nếu đó là Thầy đang ngồi thiền, hoặc tịnh tâm thời không nói. Vì ngồi thiền Tai nghe như không nghe, Mắt thấy như không thấy, Ý không không, không dính mắc chuyện trần thời coi như Thầy đã đạt đến Đạo Cao.

Còn Thầy đang trong cảnh giới vận động tiếp xúc với xã hội thời tai Thầy phải thính nghe rõ những điều hay, lẽ trái, nghe rõ sự khổ nạn của con người, ra tay giúp đỡ đi vào cảnh giới tích đức tu nhân. Mắt Thầy phải thấy bao hoàng cảnh nỗi khổ con người mở lòng từ bi cứu khổ cứu nạn thời cái đức của thầy mới cao đi vào Đức Trọng ai cũng kính Trọng cái Đức của Thầy. Việc nên làm Thầy không làm, việc không nên làm Thầy lại làm trí không sáng, trí không sáng thời vẫn còn u minh hay vô minh cũng thế. Tâm còn Vô Minh thời khó mà trở thành Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa.

Thầy đi vào thiền định, thầy phải hiểu cái lý đạt đến cảnh giới thiền định.

Có nghĩa là Lục Căn trong sạch bất động.

Lục Thức thanh tịnh vắng lặng không dính mắc cảnh trần. Tai nghe như không nghe, mắt thấy như không thấy, ý thanh tịnh không không. Đó là nói lúc Thầy Thiền Định. Nhưng khi thân, tâm, hành động thời người chân tu phải sống theo Lương Tâm tức là hành thiện, không hại đời mà hay cứu người tích góp phước thiện Đây mới chính là đạo giải thoát. Cả Động lẫn Tịnh đạt đến cảnh giới Viên Dung không còn sa đọa vào ba đường ác Đạo, Địa Ngục, Ngạ Quỉ, Súc Sanh. Thành Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa. Đằng nầy lúc tu thiền tai Thầy nghe điều nầy điều nọ, mắt Thầy thấy điều nọ điều kia, ý Thầy nghĩ mông lung, nào là thấy thiên đàng địa phủ, nào là nghe tiếng nói của ma quỉ sai quy luật thiền định. Thế mà Thầy cho đó là chứng đắc, nên mới cho mình là Đạo Cao, Đức Trọng. Ai cầu đến Thầy tụng kinh, Thầy đều lấy giá cao.

Thật ra mà nói Thầy tịnh không ra tịnh vì đi sai quy luật thiền định. Động không ra động. Có nghĩa Thầy không nắm vững khi hành động thời sanh nghiệp quả, nếu đó là nghiệp quả ác thời Thầy phải nhận lấy quả báo tai ương. Đã Thiền Định Tịnh Tâm thời tất cả đi vào vắng lặng thoát ly tất cả, thế mà Thầy để Lục Thức vọng động như con Khỉ Ý như con Ngựa không cương vướng mắc lung tung. Lấy đâu ra đắc pháp thành quả. Sự tu hành của Thầy sai đường lạc lối hành động không theo quy luật thành Đạo, dù tu đến nghìn kiếp nữa cũng không thành.

Đã đi vào tu Tâm tích đức thời không đòi hỏi giá cao như vậy, mà tạo duyên lành khắp mọi nơi, không cầu phúc lành thời phúc lành cũng tự đến.

Nếu được sanh làm người trở lại nhờ gieo phúc thiện khắp nơi, Thầy sẽ được thiên hạ hướng về, không thành Vua cũng thành giàu cái giàu tự đến.

Nay Thầy nhờ vào lời dạy của Phật mà hưởng lộc. Nhờ khí trời nuôi dưỡng sanh mạng Thầy mới được bình yên. Trả ơn cho Trời là cứu nhân độ thế. Trả ơn cho Phật là giúp người trong lúc hoạn nạn khó khăn.

Thầy tụng kinh cho người thời đòi giá cao, thấy người lâm nạn thời không cứu. Đúng là ăn lộc Trời nuôi tánh Ma, hưởng lộc Phật nuôi tánh quỉ. Tánh Ma là tánh ham danh háo lợi. Tánh quỉ là tánh vô tâm thấy người lâm nạn không cứu. Tu như thế thời làm sao giải thoát. Nếu không ăn năng sám hối cửa Trời cửa Phật khép kín, cửa Ma cửa Quỉ mở ra, người xuống Địa Ngục không phải là con Sáo tôi mà là thầy. Thầy có cái tên là Sáng nhưng thật ra tối tăm không Sáng chút nào

Chim Sáo nói xong liền bay đi mất Thầy Sáng ngơ ngác chỉ là con chim mà còn hiểu được đạo lý. Còn mình là con người chẳng hiểu gì cả lầm đường lạc lối tâm liền tỉnh ngộ.

Thầy Sáng từ đó tụng kinh không màng đòi hỏi ai cúng dường bao nhiêu cũng được. Lại hay giúp người không cầu trả ơn phi ân bất cầu báo. Không bao lâu nổi danh như sấm dân chúng ca ngợi không hết lời, Thầy mơ ước gặp lại con Sáo.

Một hôm Thầy Sáng đi tụng kinh Thầy thấy con Sáo bị thương nằm trong xó bụi bằng đưa về chăm sóc hết sức tận tình mỗi khi có miếng ăn ngon đều dành phần cho Sáo.

Một hôm Sáo nói Thầy đã thành chánh quả rồi, Thầy Sáng khiêm nhường nói làm gì có chuyện đó, biết rằng Thầy Sáng trước kia không phải là Thầy Sáng hôm nay, việc thành chánh quả là do người thế tôn vinh, tự xưng chỉ là hư danh mà thôi.

Sáo nói Thầy đã thành Phật, thành Thánh, thành Tiên, thành Thần, thành Chúa, gọi Phật cũng được, gọi Thánh cũng xong. Giờ đây Thầy không cầu về trời Thầy cũng được về trời. Thầy sống theo Lương Tâm của Thầy, Phật chính là Lương Tâm, Lương Tâm chính là Phật. Phật ở trong lòng Phật, Phật ở đâu nữa mà tìm. Thầy đã hiểu những Định Luật Thiên Ý Tạo Hóa. Tâm Thầy là Tiên nên ai cũng nhìn thấy được vẻ đẹp Linh Hồn của thầy. Sáo tôi cũng đã mãn kiếp trần Sáo tôi đi trước Thầy một bước. Nói xong Sáo liền ngã lăng ra chết.

Thầy Sáng rơi nước mắt tẩm liệm con Sáo rồi đem chôn.

Đêm hôm ấy Thầy Sáng vừa nhắm mắt thời thấy một vị Đại Thánh hào quang sáng chóa, nói với Thầy Sáng rằng. Ta chính là con Sáo.

Ta vốn là Đại Thiên Vương vì phạm luật thiên, nên bị huyền cơ xoay chuyển đày Ta xuống chốn nhân gian làm thân con Sáo.

Ta nhờ nghe Văn Hóa Cội Nguồn trí huệ khai sáng, thường tìm đến Thầy để bầu bạn. Thấy Thầy đi sai đường lạc lối, Ta mới cảnh tỉnh Thầy mà thôi. Nói xong vị Thiên Vương Đại Thánh biến mất.

– Thầy Sáng từ đó tìm đọc kinh thơ Văn Hóa Cội Nguồn trí tuệ tỏa sáng bừng bừng hội ngộ chân lý Chánh Đẳng Chánh Giác. Ra sức độ người mãn trần về trời trở thành vị Thiên Vương, làm vua một cõi nước trời.
 

shopoga

Registered
Phật tử
Tham gia
2 Thg 11 2023
Bài viết
17
Điểm tương tác
1
Điểm
3

60. THẦY CHÙA VÀ VỊ CƯ SĨ​

Vào thời mạt pháp có một ngôi chùa Năm Vàng, thờ đủ vị Phật, đủ vị Bồ Tát, phải nói là trang nghiêm. Khi đến đây thành tâm lễ bái cả tiếng cũng chưa kính lễ hết các chư Phật cũng như chư vị Bồ Tát. Sự cúng dường lễ lạy ấy không biết là được xóa tội lỗi hay không, cũng như siêu thoát về trời, nhất là không còn sa đọa Địa Ngục, Ngạ Quỉ, Súc Sanh. Nhưng niềm tin là mình đi lễ Phật, thời được Phật độ Phật Cứu, Bồ Tát phù hộ che chở, cứ thế mà hành hương Cầu Phật, lễ lạy Chư Tăng hết lớp nầy đến lớp khác.

Nhưng mấy ai hiểu, thật ra không có Phật nào xóa tan tội lỗi khi trong Tâm đã hành ác không có lòng cải hối làm lành. Đã hành ác mà không cải hối làm lành thời phải theo nghiệp ác báo gặt lấy tai ương, hể làm Ác thời Linh Hồn sa đọa xuống các tầng Địa Phủ, như một Định Luật tự nhiên. Đừng nói là người Phàm, mà ngay cả Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa chỉ cần phạm giới hành Ác thời cũng bị sa đọa như thường. Như vậy không phải là Phật độ, Bồ Tát cứu vớt mà chính mình tự độ cho chính mình, gieo nhân hành Thiện. Nhờ vào gieo nhân hành Thiện ấy sẽ đưa Linh Hồn con người trở về Thiên Đàng Cực Lạc hưởng an vui hạnh phúc trên Thiên Giới. Biết Tánh tự tu, biết Tâm tự độ, không sa vào con đường ác, ấy là Đạo giải thoát. Không cần cầu cũng siêu lên Thiên Đàng cực lạc. Không cần lạy cũng trở thành Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa.

Kính lạy Phật, tôn vinh Bồ Tát là điều tốt vì đã gieo hạt giống Nhân Duyên Lành. Nhưng muốn thành Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa, mà chỉ biết kính lạy Phật, tôn vinh Bồ Tát. Thời không bao giờ trở thành Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa. Mà phải biết Chân Tánh Tự Tu, Biết Chân Tâm Tự Độ. Biết điều ác xa lánh, biết điều thiện cần phải làm. Thông suốt được căn bản nói trên mới là Đạo Giải Thoát. Có nghĩa là phải hiểu căn gốc các Ngài vì sao trở thành Phật, trở thành Bồ Tát hưởng phước báo an vui tự tại, là vì các Ngài Biết Tánh Tự Tu, biết Tâm Tự Độ. Xa lánh điều ác, đi trên con đường Nhân Thiện Từ Bi, Bác Ái, cứu người không di hại đến người.

Kính lạy Phật, tôn vinh Bồ Tát nhưng Tâm hành ác, Tánh hành hung, không có lòng Từ, thường làm hại con người, thời dù cho lạy khắp mười phương chư Phật. Cúng dường mười phương chư Bồ Tát cũng không siêu thoát được tội lỗi của mình. Phải chịu theo Định Luật Thiên Ý Vũ Trụ gieo nhân kết quả mà thọ lãnh. Những người không lạy Phật, cũng chẳng tôn vinh Bồ Tát nhưng Tâm hành thiện rất tốt. Tánh Từ Bi, Bác Ái thương người, không cầu thành Phật cũng thành Phật. Không lạy Bồ Tát cũng trở thành Bồ Tát.

Sự mê tín, tin vào những chuyện hoang tưởng hành Ác chuyên làm hại con người. Chỉ cần cúng dường lễ Phật là được siêu sanh lên các Cõi Trời, Tầng Trời. Không phải cuồng tín hoang tưởng là gì. Đã hành ác gieo nghiệp ác muốn siêu thoát về trời, chỉ còn một cách duy nhất là cải hối làm lành, bỏ ác tùng thiện mà thôi. Muốn về trời cũng như thành Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa như các Ngài, thời phải gieo nhân hành Thiện, dùng Văn Hóa Thiên Ý tận độ nhân loại con người, xa lìa tội lỗi thời nhất định siêu sanh về trời, cũng như thành Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa.

Thế nhưng ở đời mấy ai hiểu được điều nầy. Tự thần thánh hóa đi đến ảo tưởng trở thành cuồng tín, tin những chuyện không bao giờ có thật. Nếu hành Ác mà chỉ cúng dường chư Phật, kính lễ Bồ Tát siêu sanh về thiên giới thời cần gì xa lìa tội lỗi, cần gì hành thiện, cần gì đi tu. Cúng dường lễ Phật là xong. Nơi chùa Năm Vàng có vị Đại Sư được cho là chứng đắc thông thái, thông suốt kinh Phật, kinh nào cũng biết. Lời nói của vị Đại Sư có trọng lượng lên đến hàng tấn, hàng Cư Sĩ đều phải cúi đầu lắng nghe.

Cho đến một hôm, vị Đại Sư giảng Đạo thao thao bất tuyệt. Sư nói: Những người để tóc theo hạnh Cư Sĩ, Đạo hạnh còn thấp, chỉ có các Tăng, Ni cạo đầu là người trí huệ, chứng Đạo thâm cao. Vì thế những người còn để tóc phải luôn cung phụng cúng dường Tăng, Ni. Vì những Tăng, Ni cạo đầu có phước báo lớn, nhân duyên lớn, cũng như sự giác ngộ lớn về Đạo. Vì vậy muốn thành Phật thời phải xuất gia Cạo đầu tức là cầu Đạo mới thành Phật. Cạo Đầu trở thành Tăng, Ni là đi vào giác ngộ trí huệ cao siêu, phước báo thù thắng. Hàng Cư Sĩ không cạo đầu tu hành còn thấp, nói chung là muốn cho người ta kính lạy thời phải cạo đầu, xuất gia.

Lời của Cao Tăng Đắc Đạo ai dám không nghe, hay biện luận hỏi lại, nên im thin thít cho đây là lời dạy Chân Thật nghĩa. Lời dạy vàng. Khi ấy có vị Cư Sĩ đứng dậy lên tiếng: Bạch Đại Sư, theo như Sư nói, những người để tóc Đạo Hạnh chưa cao, trí huệ thấp kém, không bằng người Cạo Đầu trở thành Sư Sãi. Lời dạy nầy có đúng là Chân, Thật, Nghĩa không? Đúng như những gì Phật dạy không?

Vị Đại Sư nghe vị Cư Sĩ nói thế không được vui còn cho là thiếu hiểu biết. Nên nói: Hạnh Cư Sĩ là hạnh Tam Quy Ngũ Giới. Còn hạnh Tăng, Ni là hạnh 250 giới, 350 giới. Hàng Cư Sĩ phải coi Tăng, Ni là bậc Thầy. Người có tóc phải lạy người Cạo Trọc.

Vị Cư Sĩ nói: Thưa Đại Sư, Đại Sư có bao giờ lạy người có tóc chưa? không những lạy mà còn lạy sói đầu.

Vị Đại Sư cố dằn lòng tức giận để tỏ ra là người không còn Tham, Sân, Si. Bình tĩnh hỏi: Nầy vị Cư Sĩ kia không được phỉ báng Tăng Ni như thế. Vì lời nói nầy thời phải chịu sa đọa vào Tam Đồ Khổ. Tức là sa đọa Địa Ngục, Ngạ Quỉ, Súc Sanh.

Vị Cư Sĩ không lấy gì làm giận, lại tôn kính nói: Thưa Sư, bao lâu nay Sư lạy người có tóc hay người trọc đầu? Vị Sư nghe xong chưng hửng nói: Đương nhiên là lạy người trọc đầu. Vị Cư Sĩ nói: Trong hành Thập Thiện, Phật dạy là không được nói láo, nói đâm thọc, nói thêu dệt, nói ác khẩu. Ý phải chân chính không được vọng ngữ. Nếu vi phạm một trong bốn điều vọng ngữ ác khẩu nầy dù tu vạn kiếp làm Tăng, Ni cũng không bao giờ trở thành Phật hay Bồ Tát được. Để minh chứng những gì Cư Sĩ tôi nói. Đại Sư ngày đêm luôn lạy người có tóc, không phải lạy người trọc đầu. Thế mà Đại Sư nói người có tóc phải lạy người trọc đầu, mới gọi là tu hành chân chính.

Đại Sư hãy dẫn toàn bộ Cư Sĩ nơi đây đi vào Điện Thờ, xem lâu nay Đại Sư thờ lạy người có tóc hay người trọc đầu. Thật ra nhiều vị Phật trên điện đâu có vị Phật nào Cạo Đầu, toàn là để tóc. Như Phật Thích Ca, Phật A Di Đà. Phật Nhiên Đăng và còn nhiều vị Phật khác. Cũng như các vị Bồ Tát, như Quan Âm Bồ Tát, Phổ Hiền Bồ Tát, Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát, đâu có vị nào là Cạo Đầu. Như vậy Cạo Đầu đi tu mới thành Phật, Mới thành Bồ Tát, chính Là nói không đúng sự thật, không có căn cứ về mặt Pháp Lý cũng như Chân Lý. Chỉ có vị Phật Di Lặc là Cạo Đầu nhưng ngài chưa ra đời, không thể chứng minh là Phật Di Lặc cạo đầu hay không. Từ xưa đến nay Tăng, Ni đều lạy người có tóc, coi người có tóc là Phật, là Bồ Tát. Không những lạy ngày mà còn lạy cả đêm.

Nếu Đại Sư biết xưa nay mình lạy người có tóc, thời Sư đã không dám xem thường người để tóc. Xa lìa sắc tướng, chú trọng về Tâm. Chỉ có tu Tâm hướng thiện mới đi đến kết quả Chân Thiện, trở thành Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa. Chứ Không phải ở chỗ xuất gia, hay tại gia. Cạo đầu hay không cạo đầu. Chân Tâm vốn Bình Đẳng. Lương Tâm vốn là Phật Tánh. Phật tại Tâm không cầu, cầu Phật ngoài Tâm làm sao thành Phật được. Thiện, Ác do mình gieo ra. Muốn xuống Địa Ngục thì hành Ác, không hành Ác làm sao xuống Địa Ngục được. Lời nói Thật chính là lời nói Thiện. Lời nói không thật chính là lời nói Ác. Đã nói sai sự thật lừa dối Tâm mình lừa dối mọi người Địa Ngục không mời cũng tự mình sa đọa xuống đó.

Theo Định Luật Vũ Trụ:

Tâm tạo Ác thành Quỉ.

Tâm Từ Bi cứu khổ là Phật

Tâm hành Luật là Thánh

Tâm hiểu Đạo an nhàn là Tiên

Tâm bảo hộ lẽ phải là Thần

Tâm không nhiễm cảnh trần là người giải thoát.

Tâm không hại người là Tâm Bồ Tát

Chỉ có một cái Tâm, khởi động thành Pháp. Chỉ một cái Tánh mê chấp biến ra đủ dạng đủ hình. Đủ loại tướng. Nào là Phật, nào là Thánh, nào là Tiên, nào là Thần, nào là Chúa. Nào là Thinh Văn, nào là Bồ Tát. Nào là Thiện, nào là Ác, nào là Quỉ, nào là Ma. Chỉ một Chân Tâm, Chân Tánh mà biến ra vô lượng nghĩa như vậy.

Biết Tâm Tự Độ, biết Tánh Tự Tu, thường làm Chủ Chân Tâm, thường tịnh không Chân Tánh, an trụ tự nhiên, có nghĩa là Vô Trụ, không khởi niệm an trụ, an định Tự Nhiên. Tùy duyên mà hóa độ chúng sanh, lập ra nhiều phương tiện bệnh nào thuốc nấy. Chúng sanh có 8 muôn 4 nghìn tật bệnh. Thời phải có 8 muôn 4 nghìn pháp môn để chữa trị. Thầy thuốc giỏi rời xa chấp Pháp tức là chấp Văn Tự, rời xa chấp Tướng tức là chấp hình tướng để không đi đến phân biệt chấp ngã thọ giả rơi vào Ma Đạo Kiến Chấp.

Cạo Đầu, không Cạo Đầu đâu liên quan gì đến Tu Tâm. Tại Gia, xuất Gia đâu liên quan gì đến sự Giác Ngộ. Để tóc mà sống Thiện, còn hơn Cạo Đầu trở thành Ma Tăng. Tại Gia mà biết tôn kính Ông Bà, Cha Mẹ, còn hơn Xuất Gia mà quên Cội, quên Nguồn. Sự sống của những bậc Đại Giác Ngộ. Sự – Lý bao giờ cũng Viên Dung. Lý thường gắn liền với Sự. Sự thường hiển bày rõ Lý. Đó chính là Chân, Thật, Nghĩa của Giáo Pháp. Đem lại niềm tin cho Đời lẫn Đạo. Nói xong vị Cư Sĩ biến mất, để lại những lời Châu Ngọc cho cả Cư Sĩ và Tăng, Ni.

Vị Đại Sư từ đó trở đi, không còn xem thường hạnh Cư Sĩ nữa. Vì Hạnh Cư Sĩ cũng chính là Hạnh Phật, hạnh Bồ Tát, hạnh Thánh, hạnh Tiên, hạnh Thần, hạnh Chúa. Gần Bùn Mà Chẳng Hôi Tanh Mùi Bùn. Nhất thời tu ở tại Gia, thứ hai tu Chợ, thứ ba tu Chùa.
 
GÓP PHẦN LAN TỎA GIÁ TRỊ ĐẠO PHẬT

Ủng hộ Diễn Đàn Phật Pháp không chỉ là đóng góp vào việc duy trì sự tồn tại của Diễn Đàn Phật Pháp Online mà còn giúp cho việc gìn giữ, phát huy, lưu truyền và lan tỏa những giá trị nhân văn, nhân bản cao đẹp của đạo Phật.

Mã QR Diễn Đàn Phật Pháp

Ngân hàng Vietcombank

DUONG THANH THAI

0541 000 1985 52

Nội dung:Tên tài khoản tại diễn đàn - Donate DDPP(Ví dụ: thaidt - Donate DDPP)

Bên trên