<span style="font-family: Times New Roman; font-size:16pt"><span style="color: blue;">
<P style="TEXT-INDENT: 25pt; TEXT-ALIGN: justify">43. That morning the sea was like a lake or an enormous river without a ripple, and so calm that you could see the reflections of the stars so early in the morning. The dawn had not yet come, so the stars, the reflection of the cliff and the distant lights of the town were there on the water. And as the sun came up over the horizon in a cloudless sky it made a golden path, and it was extraordinary to see that light of California filling the earth and every leaf and blade of grass.
<P style="TEXT-INDENT: 25pt; TEXT-ALIGN: justify">As you watched, a great stillness came into you. The brain itself became very quiet, without any reaction, without a movement, and it was strange to feel this immense stillness. "Feel" isn't the word. The quality of that silence, that stillness, is not felt by the brain, it is beyond the brain. The brain can conceive, formulate or make a design for the future, but this stillness is beyond its range, beyond all imagination, beyond all desire. You are so still that your body becomes completely part of the earth, part of everything that is still.
<P style="TEXT-INDENT: 25pt; TEXT-ALIGN: justify">And as the slight breeze came from the hills, stirring the leaves, this stillness, this extraordinary quality of silence was not disturbed. The house was between the hills and the sea, everlooking the sea. And as you watched the sea, so very still you really became part of everything. You were everything. You were the light, and the beauty of love. Again, to say "you were a part of everything" is also wrong; the word "you" is not adequate because you really weren't there. You didn't exist. There was only that stillness, the beauty, the extraordinary sense of love.
<P style="TEXT-INDENT: 25pt; TEXT-ALIGN: justify">- Buổi sáng đó, biển trông như một mặt hồ hay là một con sông khổng lồ — không một gợn sóng, và bình lặng đến nỗi bạn có thể thấy phản chiếu của các vì sao vào lúc rạng sáng. Bình minh chưa tới, nên các vì sao, các phản chiếu của bờ đá và ánh đèn phố xa kia đều hiện trên mặt nước. Và khi mặt trời đến nơi chân trời trong bầu trời không mây, nó làm thành một con đường vàng, và thật là dị thường khi thấy rằng ánh sáng của California bao đầy quả đất và từng chiếc lá và từng cọng cỏ.
<P style="TEXT-INDENT: 25pt; TEXT-ALIGN: justify">Khi bạn nhìn ngắm, một niềm vắng lặng lớn đến vào trong bạn. Bộ não tự nó tĩnh lặng, không bất kỳ một phản ứng nào, không một vận động, và kỳ lạ để cảm được cái vắng lặng vô lượng. "Cảm" không phải là ngôn ngữ. Phẩm chất của cái vắng lặng đó, cái ngưng đọng đó thì không được cảm bởi bộ não; nó vượt qua cả bộ não. Não bộ có thể nhận thức, công thức hóa hay vẽ kiểu cho tương lai, nhưng cái tĩnh lặng này vượt ra ngoài phạm vi của nó, vượt ra mọi tưởng tượng, vượt ra mọi thèm khát. Bạn tĩnh lặng đến nỗi thân xác bạn trở thành một phần hoàn toàn của mặt đất, một phần của tất cả những gì tĩnh lặng.
<P style="TEXT-INDENT: 25pt; TEXT-ALIGN: justify">Và khi ngọn gió nhẹ đến từ các ngọn đồi, lay động lá cây, sự tĩnh lặng này, cái phẩm chất dị thường của vắng lặng này, thì không bị quấy động. Ngôi nhà nằm giữa các ngọn đồi và biển, nhìn ra biển. Và khi bạn nhìn ngắm biển, rất mực tĩnh lặng như vậy, bạn thực sự trở thành một phần của tất cả mọi thứ. Bạn là tất cả. Bạn là ánh sáng, và vẻ đẹp của tình yêu. Một lần nữa, để nói "bạn là một phần của tất cả" thì cũng sai: chữ "bạn" thì không thích hợp bởi vì bạn thực sự không ở đó. Bạn không hiện hữu. Chỉ có cái tĩnh lặng đó, cái vẻ đẹp, cái nghĩa dị thường của tình yêu.
<P style="TEXT-INDENT: 25pt; TEXT-ALIGN: justify">44. The words "You" and "I" separate things. This division in this strange silence and stillness doesn't exist. And as you watched out of the window, space and time seemed to have come to an end, and the space that divides had no reality. That leaf and that eucalyptus and the blue shining water were not different from you.
<P style="TEXT-INDENT: 25pt; TEXT-ALIGN: justify">Meditation is really very simple. We complicate it. We weave a web of ideas around it - what it is and what it is not. But it is none of these things. Because it is so very simple it escapes us, so time-worn and time-based. And this mind dictates the activity of the heart, and then the trouble begins. But meditation comes naturally, with extraordinary ease, when you walk on the sand or look out of your window or see those marvellous hills burnt by last summer's sun. Why are we such tortured human beings, with tears in our eyes and false laughter on our lips? If you could walk alone among those hills or in the woods or along the long, white, bleached sands, in that solitude you would know what meditation is.
<P style="TEXT-INDENT: 25pt; TEXT-ALIGN: justify">The ecstasy of solitude comes when you are not frightened to be alone - no longer belonging to the world or attached to anything. Then, like that dawn that came up this morning, it comes silently, and makes a golden path in the very stillness, which was at the beginning, which is now, and which will be always there.
<P style="TEXT-INDENT: 25pt; TEXT-ALIGN: justify">- Những chữ "bạn" và "tôi" ngăn cách sự vật. Sự chia chẻ trong cái tĩnh lặng và vắng lặng kỳ lạ này không hiện hữu. Và khi bạn nhìn ra cửa sổ, không gian và thời gian như dường đã tới điểm chấm dứt, và không gian chia cắt thì không có một thực tính nào. Chiếc lá đó và cây khuynh diệp đó và mặt nước chiếu sáng xanh thì không dị biệt ngăn cách gì với bạn.
<P style="TEXT-INDENT: 25pt; TEXT-ALIGN: justify">Thiền định thực sự rất đơn giản. Chúng ta làm phức tạp nó ra. Chúng ta thêu dệt lên một màng lưới ý tưởng quanh nó — nó là những gì và nó không là những gì. Nhưng nó thì không là những thứ như vậy. Bởi vì nó rất là đơn giản, nó trốn thoát chúng ta, bởi vì tâm chúng ta phức tạp như thế, dựa vào thời gian và bị thời gian bào mòn như thế. Và tâm này chỉ định ra hoạt động của con tim, và rồi rắc rối khởi đầu. Nhưng thiền định đến một cách tự nhiên, với cái thoải mái dị thường, khi bạn đi bộ trên cát hay nhìn ra cửa sổ hay nhìn những ngọn đồi tuyệt đẹp bị đốt cháy bởi nắng mùa hè vừa qua. Tại sao chúng ta là những con người bị tra tấn như vậy, với lệ trong mắt và tiếng cười giả tạo trên môi? Nếu bạn có thể đi bộ đơn độc giữa những ngọn đồi đó hay trong rừng hay dọc theo những đụn cát trắng dài, trong đơn độc đó bạn sẽ biết thiền định là gì.
<P style="TEXT-INDENT: 25pt; TEXT-ALIGN: justify">Cái hân hoan an lạc của đơn độc đến khi bạn không sợ hiện hữu đơn độc — không còn lệ thuộc vào thế giới hay gắn bó vào bất kỳ những gì. Lúc đó, như bình minh kia đến buổi sáng nay, nó đến một cách lặng lẽ, và làm thành một đường vàng trong cái tĩnh lặng rất mực, cái tĩnh lặng ngay từ lúc khởi đầu, cái là cái bây giờ, và cái sẽ hiện hữu luôn luôn ở đó.</P>
</span></span>