Thiền là một trạng thái của sự giác ngộ bổn tâm tự tánh. Chỉ có khi nào ta trở về lãnh hội được bổn tâm tự tánh ấy mới gọi là Thiền, là Đạo, là Phật.
Trạng thái ấy, không thể diễn tả bằng lới nói, ngôn từ, suy luận của bộ não, của thức phân biệt.
Kinh Viên Giác nói: “Tất cả thế giới, thủy, chung, sanh, diệt, trước, sau, có, không, tụ, tán, khởi, dừng, niệm niệm tương tục, tuần hoàn xoay chuyển, đủ thứ thủ xả đều là luân hồi, nếu chưa ra khỏi luân hồi mà phân biệt Viên giác, thì tánh Viên giác kia cũng đồng như luân hồi, vậy muốn khỏi bị luân hồi thì chẳng có chỗ đúng”.
Kinh Pháp Hoa lại nói:
"Pháp đó không chỉ được
Vắng bặt tướng nói năng
Các loài chúng sanh khác
Không có ai hiểu được
Trừ các chúng Bồ Tát
Người đức tin bền chặt
...
Giả sử đầy thế gian
Đều như Xá Lợi Phất
Cùng suy chung so lường
Chẳng lường được Phật trí"
Đại Thừa Khởi Tín Luận nói: "Nhất thiết chư pháp tùng bổn dĩ lai, ly văn tự tướng, ly ngôn thuyết tướng, ly tâm duyên tướng, tất cánh bình đẳng bất khả phá hoại duy thị nhất tâm, cố danh chân như." (Hết thảy các pháp từ trong bản chất của nó, xa lìa mọi tướng danh tự, xa lìa mọi tướng nói năng, xa lìa mọi tướng tâm duyên lự, rốt ráo bình đẳng, không có biến đổi, không thể pháp hoại, chỉ là nhất tâm, nên gọi chân như)
Hiện giờ nói ra đó, giảng ra đó vậy mà không trúng vào đâu tất cả!
Chỉ mượn ngôn từ để tạm giải thích nói năng, khiên cho chúng sanh có một chút thâm hiểu mà chịu tu tập xoay về với bổn tâm tự tánh. Tất cả chỉ là phương tiên, dẫn dụ, thuyền bè, ngón tay mà thôi.
Người trí nên nương theo phương tiện, dẫn dụ, thuyền bè, ngón tay mà thấy được chân tâm bổn tánh của chính mình. Không nên chấp vào ngón tay, thuyền bè, dẫn dụ phương tiện, cho đó là chân tâm bổn tánh.
Kinh Lăng Nghiêm nói: "Người chấp ngón tay là mặt trăng, không những mất mặt trăng mà mất luôn cả ngón tay". Bởi vì lầm nhận ngón tay là mặt trăng thì đâu còn thấy mặt trăng, mà ngón tay không phải là mặt trăng, vậy mà cho đó là trăng thì không phải mất ngón tay rồi sao?
Nói thế, xong tuy không ngôn ngữ văn tự có thể giải thích, nhưng cũng không phải là không thể.
Phải xa lìa cái có thể, và không thể.
Pháp là Phật Pháp, và cũng không là Phật Pháp.
Nếu có Phật Pháp thì hãy chỉ ra cái nào là Phật Pháp?
Nếu không có Phật Pháp thì hãy chỉ ra xem cái nào không là Phật Pháp?
Không thể ở nơi các pháp mà nói "Thị hay Phi Thị" (là hay không là).
Kinh Lăng Nghiêm, ngài Văn Thù nói: "[FONT=Arial,Helvetica][SIZE=-1]Bạch Thế Tôn! Đúng thế, con là chơn Văn Thù, chẳng Thị Văn Thù. Tại sao? Nếu có Thị tức có hai Văn Thù, mà nay chẳng phải không có Văn Thù, trong đó thật chẳng có hai tướng Thị và Phi."
Phật lại nói: "[/SIZE][/FONT][FONT=Arial,Helvetica][SIZE=-1]Cho nên nay ngươi phát minh đủ thứ kiến tinh và cảnh trần, gọi là vọng tưởng, chẳng thể chỉ ra Thị hay Phi Thị." [/SIZE][/FONT]
Tất cả lời nói suy nghĩ đều là vọng tưởng. Đã là vọng tưởng thì chẳng thể chỉ được "Thị và Phi Thị".
Như vậy Thiền, Đạo, Chân Tâm Bản Tánh có thể dùng vọng tưởng phát ra lời nói suy nghĩ để phân biệt được sao? Hễ nói ra lời gì thì lời đó là lời hư vọng. Hễ suy nghĩ ra cái gì thì cái đó là hư vọng. Làm sao mà nói cho đúng được?
Phải nghiên cứu học và hành Phật Pháp thêm nữa. Đừng nghe một vài người rồi đem ra nói lại, đó là lời của người đó chứ chẳng phải của ta. Dù lời của người, hay lời của ta, cũng hoàn toàn là hư vọng. Nếu bệnh thì lời người lời ta công hiệu trị lành, nếu không bệnh hay hết rồi mà lại giữ mãi lời người lời ta thì sẽ trở thành thuốc độc.
Thiền mà chỉ dạy thực tập cũng là lấy cái mục đích cứu cánh làm phương tiện tu hành. Mình chẳng chịu tu hành, đem thiền ra phân tích nầy nọ, cho đó là Phật pháp, cho đó là không phải phật pháp. Chỉ nhọc nhằn tâm trí, uổng công phí sức, biết bao giờ mới giác ngộ giải thoát đây?
Lại chẳng biết rằng danh từ "Thiền" cũng chỉ mượn dùng để diễn tả trạng thái của tâm, chứ chính danh từ "Thiền" cũng là rỗng tuếch không liên cang gì đến trạng thái của Chân Tâm Thường Trú Vắn Lặng Sáng Soi Rốt Ráo nơi chính mình.
Thôi đừng bàn nữa. Hãy tìm hiểu và thực hành đi!
An Lành.