Sau đau khổ tận cùng là gì?

Tham Trang

Registered
Phật tử
Tham gia
26 Thg 6 2015
Bài viết
221
Điểm tương tác
160
Điểm
43
SAU ĐAU KHỔ TẬN CÙNG LÀ GÌ?

Là giác ngộ viên mãn! Quý Vị nhìn lại cuộc đời của Đức Phật Thích Ca Mâu Ni, bậc toàn giác ở cỏi ta đang sống. Ngài thấy cảnh sanh, già, bệnh, tử lòng đau khổ vì biết rằng: Ta và mọi người rồi sẽ đi qua.

Như vậy có khổ không Quý Vị ? Khổ lắm, nhất là Ngài ở trong hoàng cung được vua cha lo lắng đến 4 mùa trôi qua của 1 năm, không hề có thay đổi. Việc gì lần đầu cũng khổ, lại là nhận ra vô thường thì khổ tận cùng. Từ đó Ngài luôn tự hỏi làm sao thoát khỏi sanh lão bệnh tử. Và chúng ta đã biết đáp án.

Sư Tổ của hệ Khất Sĩ: Minh Đăng Quang cũng thế,

images


sanh ra không bao lâu thì mẹ mất, có hiếu với cha nên Ngài lập gia đình và sanh con. Trong 1 thời gian ngắn vợ con lại ra đi. Cùng tột của khổ đau rồi đúng không Quý Vị? Không gì đau khổ bằng thương yêu xa lìa. Và Ngài đã khai sáng ra hệ Khất Sĩ Trung Đạo Chánh Đẳng Chánh Giác ở Việt Nam, ngày nay nhân rộng ra toàn Thế Giới.

Trò suy ra, Đức Phật đầu tiên, khi chưa đắc đạo, Ngài cũng đau khổ đến đỉnh của đỉnh. Do đau khổ con người sẽ tìm đường kháng lại, con đường đó là giải thoát. Đã là đầu tiên thì làm gì có đường lối giáo lý. Nên nói do Ngài tự ngộ. Nói đến đây Quý Vị biết tất cả các Đức Phật tại sao thọ ký cho chúng sanh là Phật đang thành và sẽ thành, lời ấy rất chắc thật đúng không ạ?

Tối qua, muốn chống lại cơn buồn ngủ. Trò đã tìm truyện để đọc. Trong đó có:

Thằng con theo cha học nghề ăn trộm. Khi nạn nhân phát hiện, thằng trộm mới tập sự sợ quá chạy vào bụi tre gai, rồi đứng yên không thể làm gì được. Lúc này người cha ở ngoài giúp con, nên la lớn: Thằng trộm nó vào bụi tre rồi đây...- Mọi người chạy về hướng bụi tre, thằng trộm hoảng quá từ bụi tre thoát được ra ngoài. Nó hớn hở hỏi cha: Con đã thạo nghề chưa cha? - Chưa.- người cha đáp. Rồi cha nó dẫn đến nhà 1 người quen bảo nó vào. Khi nó vừa lọt vào nhà, cha nó lại la: Nhà có trộm. Nó hoảng sợ mở tủ quần áo chui vào. Nghe tiếng động, chủ nhà tay cầm đèn, tay cầm gậy xong ra. Sau tìm kiếm hồi lâu, không thấy gì khả nghi, nhưng để phòng hộ chủ nhà khoá cửa tủ quân áo lại, rồi vào ngủ tiếp. Tên trộm vừa bị ngộp không khí, vừa lo chủ nhà sẽ nhận ra nó là láng giềng. Thế là nó nghĩ ra 1 kế là giả tiếng chuột kêu, chủ nhà nghe thấy sợ chuột cắn quần áo, nên soi đèn mở tủ tìm. Từ trong tủ, nó đã gom sạch quần áo, lại còn dùng chiếc áo hoa rực rở dùng che mặt. Nó thổi tắt đèn chủ nhà và ung dung xách chiến lợi phẩm bước ra. Cha nó đã chờ với câu nói: Con chính thức thành nghề.
Câu truyện vui thôi, nhưng ta thấy nếu người cha không đẩy con vào tình huống nguy hiểm thì người con có thoát khỏi bụi tre đầy gai không? Nếu bà chủ nhà không là người quen, không khoá ngây cánh cửa mà nó đang ẩn, thì chưa chắc nó được cha nó cấp bằng.

Quý Vị cứ yên tâm, trước sau gì chúng ta cũng thành Phật. Nhưng trước lúc thành, trò và Quý Vị đều vào lò luyện đau khổ với lực tác động là vô cực {hi...}, sợ không? Sợ thì lâu giải thoát lắm. Vì phải rớt xuống đáy của đau khổ chúng ta mới tìm đường đi lên đỉnh của Bồ Đề An Lạc.
 

latuan

Cựu Thành Viên Diễn Đàn
Tham gia
15 Thg 4 2015
Bài viết
1,256
Điểm tương tác
409
Điểm
83
Thưa ni trưởng Tham Trang! Sau đau khổ tận cùng là giác ngộ viên mãn hay nói nôm na là phiền não tức bồ đề.
May thay hôm nay mạt học latuan mới nghe Phật vì khổ não mà giác ngộ giải thoát. Bấy lâu nay latuan chỉ nghe Phật là người đã tu tập và thành Phật vô lượng kiếp, về sau do thương xót chúng sinh nơi 3 cõi nên mới hiện thân ở cõi Ta Bà thị hiện sinh già bệnh chết để thức tỉnh loài người. Và do đã thành Phật vô lượng kiếp nên phước báo thù thắng chứ nào có khổ đau. Đôi lúc latuan vẩn vơ người mồ côi mẹ từ thuở mới lọt lòng, và một trong những nguyên nhân dẫn đến cái chết của người mẹ là do việc ra đời của người con. Rõ biết vậy chẳng lẽ người con lại không có chút muộn phiền, thản nhiên thọ hưởng phú quý, sang giàu. Latuan lại được nghe
Mồ côi cha ăn cơm với cá
Mồ côi mẹ lót lá mà nằm.
Đôi khi latuan tham hỏi người học Phật về Phật là người tận cùng đau khổ thì bị chê trách, dè bĩu "Phật mà sao có thể khổ được kia chứ, Phật xuất thân hoàng tộc, phước báo vô lượng".
Song latuan vẫn trộm nghĩ "Thánh nhân vô thường tâm, dĩ bá tánh tâm vi tâm", thánh nhân lấy lòng thiên hạ làm lòng mình, Phật với tâm từ bi rộng khắp hẳn đã từng đau nỗi phiền não của cả nhân loại và chúng sinh 3 cõi. Vì Phật từng lấy lòng thiên hạ làm lòng mình nên nhờ vậy Phật trở thành đấng toàn giác. Latuan cạn nghĩ nếu Phật không lấy lòng thiên hạ làm lòng mình thì Phật chỉ có thể đắc quả A la hán hoặc tột cùng chỉ đến Bậc Duyên giác là dừng. Nay latuan được nghe ni trưởng nói vậy nên cũng được phần an ủi.

Riêng đoạn ni trưởng trình bày
Quý Vị cứ yên tâm, trước sau gì chúng ta cũng thành Phật. Nhưng trước lúc thành, trò và Quý Vị đều vào lò luyện đau khổ với lực tác động là vô cực {hi...}, sợ không? Sợ thì lâu giải thoát lắm. Vì phải rớt xuống đáy của đau khổ chúng ta mới tìm đường đi lên đỉnh của Bồ Đề An Lạc.

Quý vị yên tâm rằng sẽ thành Phật? Có vẻ như Yên tâm rồi thì đâu cần thành Phật, thế chẳng phải sẽ dải duôi, buông lung sao? Đâu cần khổ nhọc hành trì vì Phật tất sẽ thành mà.
Biết rằng chắc chắn sẽ thành Phật thì khổ đau sẽ không sợ, đã không sợ đau khổ thì sao có thể thành Phật? Còn bằng sợ đau khổ may ra chí xuất trần sẽ dũng mãnh, phải chăng khi đó cơ may giác ngộ sẽ nhiều hơn một ít?
Latuan cạn nghĩ vì sợ khổ não mà con người mới tìm bồ đề tâm. Song khi tỏ ngộ rồi thì hành nhân sẽ rời khỏi luân hồi vì nhàm chán việc sinh tử quẩn quanh nơi 3 cõi. Biết rõ rồi nên nhàm chán việc nhào lên, lộn xuống hết kiếp thì dừng liễu thoát sinh tử, bỏ lại trần ai.
Thưa ni trưởng latuan nghĩ sao nói vậy như thế có sai với chánh pháp mà Phật Thích Ca cả đời dấn thân trao truyền không? Và việc ngu ngơ nói lời vụng như vậy có phiền lòng ni trưởng không?
Kính!
 

buonghuy

Registered
Phật tử
Tham gia
6 Thg 7 2015
Bài viết
3
Điểm tương tác
4
Điểm
3
Khổ hay vui chỉ là cảm giác

SAU ĐAU KHỔ TẬN CÙNG LÀ GÌ?

Là giác ngộ viên mãn! Quý Vị nhìn lại cuộc đời của Đức Phật Thích Ca Mâu Ni, bậc toàn giác ở cỏi ta đang sống. Ngài thấy cảnh sanh, già, bệnh, tử lòng đau khổ vì biết rằng: Ta và mọi người rồi sẽ đi qua.

Như vậy có khổ không Quý Vị ? Khổ lắm, nhất là Ngài ở trong hoàng cung được vua cha lo lắng đến 4 mùa trôi qua của 1 năm, không hề có thay đổi. Việc gì lần đầu cũng khổ, lại là nhận ra vô thường thì khổ tận cùng. Từ đó Ngài luôn tự hỏi làm sao thoát khỏi sanh lão bệnh tử. Và chúng ta đã biết đáp án.

Sư Tổ của hệ Khất Sĩ: Minh Đăng Quang cũng thế,

images


sanh ra không bao lâu thì mẹ mất, có hiếu với cha nên Ngài lập gia đình và sanh con. Trong 1 thời gian ngắn vợ con lại ra đi. Cùng tột của khổ đau rồi đúng không Quý Vị? Không gì đau khổ bằng thương yêu xa lìa. Và Ngài đã khai sáng ra hệ Khất Sĩ Trung Đạo Chánh Đẳng Chánh Giác ở Việt Nam, ngày nay nhân rộng ra toàn Thế Giới.

Trò suy ra, Đức Phật đầu tiên, khi chưa đắc đạo, Ngài cũng đau khổ đến đỉnh của đỉnh. Do đau khổ con người sẽ tìm đường kháng lại, con đường đó là giải thoát. Đã là đầu tiên thì làm gì có đường lối giáo lý. Nên nói do Ngài tự ngộ. Nói đến đây Quý Vị biết tất cả các Đức Phật tại sao thọ ký cho chúng sanh là Phật đang thành và sẽ thành, lời ấy rất chắc thật đúng không ạ?

Tối qua, muốn chống lại cơn buồn ngủ. Trò đã tìm truyện để đọc. Trong đó có:

Thằng con theo cha học nghề ăn trộm. Khi nạn nhân phát hiện, thằng trộm mới tập sự sợ quá chạy vào bụi tre gai, rồi đứng yên không thể làm gì được. Lúc này người cha ở ngoài giúp con, nên la lớn: Thằng trộm nó vào bụi tre rồi đây...- Mọi người chạy về hướng bụi tre, thằng trộm hoảng quá từ bụi tre thoát được ra ngoài. Nó hớn hở hỏi cha: Con đã thạo nghề chưa cha? - Chưa.- người cha đáp. Rồi cha nó dẫn đến nhà 1 người quen bảo nó vào. Khi nó vừa lọt vào nhà, cha nó lại la: Nhà có trộm. Nó hoảng sợ mở tủ quần áo chui vào. Nghe tiếng động, chủ nhà tay cầm đèn, tay cầm gậy xong ra. Sau tìm kiếm hồi lâu, không thấy gì khả nghi, nhưng để phòng hộ chủ nhà khoá cửa tủ quân áo lại, rồi vào ngủ tiếp. Tên trộm vừa bị ngộp không khí, vừa lo chủ nhà sẽ nhận ra nó là láng giềng. Thế là nó nghĩ ra 1 kế là giả tiếng chuột kêu, chủ nhà nghe thấy sợ chuột cắn quần áo, nên soi đèn mở tủ tìm. Từ trong tủ, nó đã gom sạch quần áo, lại còn dùng chiếc áo hoa rực rở dùng che mặt. Nó thổi tắt đèn chủ nhà và ung dung xách chiến lợi phẩm bước ra. Cha nó đã chờ với câu nói: Con chính thức thành nghề.
Câu truyện vui thôi, nhưng ta thấy nếu người cha không đẩy con vào tình huống nguy hiểm thì người con có thoát khỏi bụi tre đầy gai không? Nếu bà chủ nhà không là người quen, không khoá ngây cánh cửa mà nó đang ẩn, thì chưa chắc nó được cha nó cấp bằng.

Quý Vị cứ yên tâm, trước sau gì chúng ta cũng thành Phật. Nhưng trước lúc thành, trò và Quý Vị đều vào lò luyện đau khổ với lực tác động là vô cực {hi...}, sợ không? Sợ thì lâu giải thoát lắm. Vì phải rớt xuống đáy của đau khổ chúng ta mới tìm đường đi lên đỉnh của Bồ Đề An Lạc.

Khổ hay vui chỉ là cảm giác, là sự biển hiện của tâm thức, nếu chúng ta làm chủ được tâm thức thì khổ vui tìm đâu ra, biết là vậy đấy nhưng mấy ai làm chủ được tâm thức nhận biết được sự hư vọng của cảm giác, chính vì vậy mà con người chúng ta luôn đắm chìm trong biển sinh tử.
 
Who read this thread (Total readers: 0)
    Bên trên