Thứ hai: Quán đỉnh vào sự Hiện diện Thanh tịnh Sáng tạo trong Nguyên gốc Sinh tồn của Phân phối Tự nhiên
Các điểm đạo nhân áp dụng tư thế thích hợp của thân, khẩu, ý và vận dụng cái nhìn chăm chú, rồi để chỉ ra mấu chốt của tịnh quang kỳ diệu trong Vượt qua, lama nói:
Kye! Con trai may mắn của lòng ta, hãy lắng nghe! Trong khoảng trống bí mật của tâm báu có một điểm sáng nhỏ phát quang, hạt giống của tỉnh giác về hiện tại. Về bản chất, nó trống rỗng và vô ngã, trong bản tính, nó phát xạ chói lọi phi cấu trúc, và trong tính sáng tạo của bi tâm, tính giác 110 và thể tính siêu phàm, không phân chia, tỏa sáng như ngọn đèn trong một chiếc bình. Ánh sáng rực rỡ đó chiếu ra từ kinh mạch pha lê quý giá, và như bốn ngọn đèn chiếu sáng tự nhiên, bạn thực sự thấy bánh xe trang hoàng vô tận của thực tại thể chất,111 năng lượng và tinh thần của tất cả các vị Như Lai. Đó là đạt được năng lực sáng tạo của sự hiện diện thanh tịnh.
Chính xác thì thế nào? Chúng ta nhìn thấy khuôn mặt của ngũ bộ Phật trong thực tế. Tịnh quang của tỉnh giác về hiện diện thanh tịnh là Đại Nhật; bản tính bất biến, không thăng hoa của nó là A Súc; cường độ trọn vẹn của tịnh quang là Bảo Sinh; vô lượng quang quán ảnh là A Di Đà;112 không cầu tìm, hoàn chỉnh và viên mãn trong tự thân là tịnh quang của Bất Không Thành Tựu.
Thực tại của tỉnh giác hiện diện thanh tịnh là gì? Hiện diện thanh tịnh được coi là không tì vết, tỉnh giác về hiện tại là tấm gương, bởi vì tịnh quang và bản chất của nó là không thể phân chia nên nó là như nhau; bởi vì sự đa dạng trong cách biểu hiện của nó không bị trộn lẫn nên nó được coi là đa dạng; bởi vì nó không cầu tìm, tự nguyện, tự nhiên nên nó thành tựu tất cả; bởi vì trong hiện tại nó hoàn toàn trống rỗng, nó là sự mở rộng. Đó là năm khía cạnh của tỉnh giác hiện diện thanh tịnh.
Bản chất của nó, bất biến, không thăng hoa, là
vajra; mọi tiềm năng đầy đủ và hoàn hảo trong đó, nó là
ratna; như những hình tướng thuần khiết, nó là
padma; nhờ quen thuộc với nó, bởi thành tựu trong hiện tại không có cặn thừa nên nó là
karma; và vì đó là con đường tất cả các vị Phật đều theo đuổi nên nó là
tathagatha.
Vì tịnh quang vô nhiễm nên nó có màu trắng;113 khi phẩm tính được phát huy tối đa thì nó có màu vàng; an trú không tìm kiếm nó có màu đỏ; vì tính sáng tạo hoàn hảo nên nó màu xanh lục; vì là sự hỗ trợ vững vàng, nó có màu xanh lam.
Về năng lượng tỉnh giác hiện tại, nó bao gồm năng lượng nhiệt vì hơi ấm chưa bao giờ tách rời khỏi trường nhìn tịnh quang; năng lượng duy trì sự sống vì nó duy trì cả luân hồi và niết bàn; năng lượng phân biệt vì nó tách rời luân hồi khỏi niết bàn, tinh túy khỏi cặn bã; năng lượng toàn khắp hòa nhập vào mọi thứ đồng đều; và năng lượng của kỷ nghiệp báo vô tình này, vì nó tiêu diệt luân hồi và dẫn đến niết bàn.114
Về mặt trí tuệ,115 nhận thức về hiện tại bao gồm trí tuệ phân biệt trong phạm vi nó phân biệt giữa sự chứng ngộ và không chứng ngộ thực tại của tịnh quang và do đó phân biệt giữa luân hồi và niết bàn; trí tuệ tích hợp trong chừng mực các biểu hiện khác nhau của sự gia tăng trải nghiệm thị giác như biểu hiện sáng tạo được đồng hóa với hiện diện thanh tịnh; trí tuệ bao trùm đến mức nó thâm nhập khắp nơi; trí tuệ năng động trong phạm vi những hình dạng linh ảnh luôn chuyển động; và trí tuệ giải thoát xảy ra khi bốn điều trước đó được nhận ra là thoát khỏi luân hồi.116 Điều đó hoàn thành sáu nhóm của năm.
Nhóm bảy của năm được bao gồm khi khía cạnh màu xanh lam của hiện diện thanh tịnh được công nhận là vị Phật nữ dakini, bốn màu còn lại cũng được công nhận là dakini, tất cả đều là những gì được thanh lọc và là tác nhân của sự thanh lọc.
Bản sắc cốt yếu của bảy nhóm năm này tự nhiên bao gồm con đường. Theo cách này, quả là thực tại tối thượng được thiết lập như con đường. Như
Ma trận rõ ràng đã nêu:
Tính sáng tạo vốn có của tính giác nội tại
Biểu hiện như năm thân, năm phương thức nhận biết,
Nam gia đình Phật, năm màu sắc, năm năng lượng,
Năm trí tuệ và năm chòm sao tương tự.
Tóm lại, thực tại được duy trì bởi bảy nhóm năm không được tạo ra về mặt tinh thần, nó không phải là một trải nghiệm nhận thức về không sắc xảy ra thông qua sự trùng hợp ngẫu nhiên của các năng lượng vi tế bị thao túng, là một phóng chiếu tinh thần được phát minh bởi một tri thức giàu trí tưởng tượng. Đúng hơn, nó là trải nghiệm thị giác về hiện tại, một cái nhìn sâu sắc về bản thể thực sự của thực tại không ảo tưởng. Từ lúc chấp nhận vị lama như một hiện thân của ba phương diện siêu phàm của đức Phật mà chúng ta quy y, cho đến khi mười đặc điểm 117 của vô số mật điển được hoàn toàn hiện thực hóa, mọi kinh nghiệm, bất cứ thứ gì, là kinh nghiệm hiển lộ trong khoảnh khắc, thì khoảnh khắc đó chính là con đường. Trong
Ma trận sáu phần nó được trình bày theo cách này:
Phật, Pháp, Tăng
An trú trong chính thân mình
Hoàn thiện và trọn vẹn trong hiện tại.
Bản tính không si mê của tâm trí là nền tảng Phật; lập trường hiện tồn thiêng liêng là thứ nằm ngoài ngôn từ trình bày; cộng đồng quan trọng được hiểu là tự do khỏi mọi dao động. Một nơi nương tựa như vậy không phải là nơi nương tựa tạm thời, hạn chế của đạo Phật hiển giáo, được thi hành với hy vọng đạt được thành tựu nào đó trong tương lai, ác cảm với hiện tại khó chịu, và trong sự thiếu hiểu biết về bản tính của tâm trí. Trong nơi ẩn náu kim cương của sự hoàn hảo tự nhiên, chúng ta có thể tận hưởng tịnh quang của bốn loại kinh nghiệm linh kiến. Những gì được hưởng được định nghĩa trong
Ngọn Đèn rực rỡ:
Nó phát sinh tự nhiên, tỏa sáng trong hiện tại;
Nó không được tạo ra bởi nỗ lực của con người;
Nó là mandala và là Phật bản tôn;
Đó là mật chú, thủ ấn, lễ vật cúng dường;
Nó bao gồm các giai đoạn phát sinh và thành tựu;
Đó là luân hồi và niết bàn, chư Phật và tất cả chúng sinh;
Đó là quán đỉnh, kỷ luật và giới nguyện mật tông;
Đó là lama và thần bản tôn.
Chuỗi kim cương: Ý nghĩa của câu thơ trước là trên hết chúng ta nên trân quý sự không chia tách khỏi linh ảnh về chuỗi kim cương ở trung tâm của điểm ảnh sáng chói của hình tướng mở trống bao la. Viên ngọc đính đá trình bày rất rõ ràng:
Nếu bạn muốn nhìn vào tâm trí của Phật toàn diện, hãy nhìn vào thể tính siêu phàm như chuỗi kim cương. Nếu bạn muốn hội nhập với linh kiến Phật toàn diện, hãy an trú trong chuỗi kim cương. Nếu bạn muốn biết Pháp, tóm lược hay mở rộng, hãy nhìn vào hình dạng của chuỗi kim cương. Nếu bạn muốn có trí tuệ trong nhận thức hiện sinh về hiện tại, hãy nhìn vào biểu hiện rực rỡ của chuỗi kim cương. Nếu bạn muốn an trú trong cái thấy, thiền định và hành động, dừng dao động khỏi hiện hữu siêu phàm như chuỗi kim cương. Nếu bạn muốn chiếm lấy cung điện của mọi kinh nghiệm có thể có, hãy nắm vững ý nghĩa của sự mở trống bao la và hiện diện thanh tịnh. Nếu bạn muốn thuộc về dòng truyền thừa của Kim Cang Tát Đỏa, đừng bao giờ rời bỏ hiện diện thanh tịnh và hiện hữu siêu phàm là chuỗi kim cương.118
Nhìn thấy thực tại với nhận thức trực tiếp về hiện diện thanh tịnh là có được may mắn giống như Thế Tôn đầu tiên, Kuntuzangpo. Như đã nói trong
Hành vi tồn tại bí mật:
Người nhìn theo cách đó
Tương đương với Kuntuzangpo về vận may.
Sau đó lama kết thúc với câu nói này:
Hôm nay các bạn đã có được khám phá cuối cùng. Quán đỉnh của hiện diện thanh tịnh sáng tạo giống như nhìn thấy khuôn mặt của vô số chư Phật. Làm gián đoạn vòng luân hồi, bạn đã nắm bắt được khoảnh khắc giải thoát. Ngay cả khi đi qua con đường tuần tự của chư Bồ tát đến địa thứ mười, bạn cũng không thể phát huy được Phật tính của Như Lai như vậy. Do đó, từ giờ trở đi, để bạn có thể đạt được sự thanh tịnh của thực tại hoàn hảo, hãy cố gắng thực hành đến cùng bốn linh kiến.119
Những khuyến khích như vậy làm phát sinh niềm hứng khởi.
Phụ lục: Hai phương pháp đi vào Con đường Hẹp của sự Hội Nhập 120 Có Cấu trúc và Không Cấu trúc
Phương pháp cấu trúc phức tạp: Yoga bốn phần
Ma trận rõ ràng dạy rằng phương pháp thực hành nghi quỹ bắt buộc bao gồm rèn luyện yoga bốn phần.121
Trong phần đầu của thời thiền trước bình minh, hãy thực hành guru yoga, ở phần giữa, duy trì trong Đột Phá, và trong phần cuối, thiền về lạc – không với nhiệt huyền bí (nội hỏa). Sau đó từ gần sáng đến lúc mặt trời mọc, hãy đọc những lời cầu nguyện, tế điển, mật chú, ... Sau khi mặt trời mọc đến buổi trưa, thực hành Vượt qua nhìn chằm chằm. Vào giữa ngày, hãy lễ lạy và đọc kinh. Vào chiều muộn, lại thực hành thiền Vượt qua. Lúc hoàng hôn, hãy cúng dường torma và niêm khí. Trong phần đầu của buổi tối, thiền về cái chết và vô thường; ở phần sau, thực hành giai đoạn phát sinh và mật chú. Trong thời thiền nửa đêm, hãy ẩn giấu giấc ngủ trong hanh động tịnh quang.
Trong tất cả các thời khóa, hãy bắt đầu bằng việc cử hành bồ đề tâm; đối với thực hành nền tảng, hãy an trú trong tỉnh giác vô niệm; và cuối cùng, kết thúc thời khóa bằng
hồi hướng công đức cùng những lời cầu nguyện đầy cảm hứng. Nhận thức về sự xuất sắc ba phần là không thể thiếu.