Đã là con người thì có tình và có tưởng
Tình là tình cảm , lòng yêu thương, sự giận hờn , hỉ,nộ , ái,ố
Tưởng là trí suy nghĩ , tư duy
Tưởng - một cách đơn giản hóa cho dễ hiểu- thường được xem là lý trí . Và đối với thế gian thì lý trí là điều hướng thượng cao quý
Nhưng ở trong đạo thì Tưởng là một UẨN trong 5 UẨN : Sắc- Thọ -Tưởng - Hành- Thức .
Theo đạo Phật, Tưởng Uẩn có , là do cái vốn là Thọ Uẩn đưa đến .
Thọ Uẩn là sự dồn chứa và kết đọng của các cảm xúc . Các cảm xúc được phân làm ba nhóm : cảm xúc vui , cảm xúc buồn, cảm xúc trung tính.Các cảm xúc dẫn đến Thọ với ba nhóm : thọ tốt, thọ xấu , thọ vô ký .
Thọ nhận cảm giác từ đâu đến ?
Từ Trần ( Vật ) và trần cảnh (sự việc )
Trần và trần cảnh được con người tiếp xúc qua các giác quan , đạo Phật gọi là 6 căn : mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý .
Khi nhận biết bằng các căn là có 6 thức .Đối với người thường thì sự nhận biết luôn luôn đi kèm với cảm xúc .
Vì tâm vọng động nên 6 THỨC luôn có 6 XÚC đi kèm
Như nhìn một bông hoa , từ nhãn thức liền có nhãn xúc : đẹp quá và cảm xúc là thoải mái. Nhìn một con sâu thì cảm xúc đi với nhãn thức là : ô ! thật gớm !
Vì vọng động nên cảm xúc chi phối con người .
Nhưng có thể nói đối với người xuất gia thì cảm xúc ít hơn
Còn cư sĩ tại gia thì vì có một gia đình để yêu thương và một công ăn việc làm để để tâm lo lắng , cho nên người cư sĩ dễ dàng bị chi phối bởi cảm xúc , dù muốn hay không muốn .
Đó là do trong đời có được/ mất, khen/ chê, thành / bại, hạnh phúc/ bất hạnh .Khi được liền cảm xúc vui , khi mất liền cảm xúc buồn . Vì không phải gỗ đá vô tri nên ít nhiều chúng ta thường có cảm xúc .Thường chúng ta mến thích và đói khát những cảm xúc vui. Và chúng ta bị cảm xúc lôi cuốn.
Cảm xúc cũng có khi tốt .Như khi người cư sĩ xem kinh có cảm xúc thì sẽ hiểu Phật pháp nhiều hơn và tu tốt hơn .
Nhưng nếu quá nhiều cảm xúc thì có tốt không ?
Cảm xúc được nhận định như là một loại thức ăn nuôi dưỡng. Đã là thức ăn thì người dùng phải biết tiết độ trong việc ăn uống , chớ để trúng thực vì ăn thức ăn độc , chớ để bội thực vì ăn quá .
Biết chuyển hóa cảm xúc là một nghệ thuật sống đạo
( Kính tặng bác Chỉ Chờ Chết để thay cho Quà Tặng Âm Nhạc, huynh CP , tác giả bài đăng Bốn Thực )
Tình là tình cảm , lòng yêu thương, sự giận hờn , hỉ,nộ , ái,ố
Tưởng là trí suy nghĩ , tư duy
Tưởng - một cách đơn giản hóa cho dễ hiểu- thường được xem là lý trí . Và đối với thế gian thì lý trí là điều hướng thượng cao quý
Nhưng ở trong đạo thì Tưởng là một UẨN trong 5 UẨN : Sắc- Thọ -Tưởng - Hành- Thức .
Theo đạo Phật, Tưởng Uẩn có , là do cái vốn là Thọ Uẩn đưa đến .
Thọ Uẩn là sự dồn chứa và kết đọng của các cảm xúc . Các cảm xúc được phân làm ba nhóm : cảm xúc vui , cảm xúc buồn, cảm xúc trung tính.Các cảm xúc dẫn đến Thọ với ba nhóm : thọ tốt, thọ xấu , thọ vô ký .
Thọ nhận cảm giác từ đâu đến ?
Từ Trần ( Vật ) và trần cảnh (sự việc )
Trần và trần cảnh được con người tiếp xúc qua các giác quan , đạo Phật gọi là 6 căn : mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý .
Khi nhận biết bằng các căn là có 6 thức .Đối với người thường thì sự nhận biết luôn luôn đi kèm với cảm xúc .
Vì tâm vọng động nên 6 THỨC luôn có 6 XÚC đi kèm
Như nhìn một bông hoa , từ nhãn thức liền có nhãn xúc : đẹp quá và cảm xúc là thoải mái. Nhìn một con sâu thì cảm xúc đi với nhãn thức là : ô ! thật gớm !
Vì vọng động nên cảm xúc chi phối con người .
Nhưng có thể nói đối với người xuất gia thì cảm xúc ít hơn
Còn cư sĩ tại gia thì vì có một gia đình để yêu thương và một công ăn việc làm để để tâm lo lắng , cho nên người cư sĩ dễ dàng bị chi phối bởi cảm xúc , dù muốn hay không muốn .
Đó là do trong đời có được/ mất, khen/ chê, thành / bại, hạnh phúc/ bất hạnh .Khi được liền cảm xúc vui , khi mất liền cảm xúc buồn . Vì không phải gỗ đá vô tri nên ít nhiều chúng ta thường có cảm xúc .Thường chúng ta mến thích và đói khát những cảm xúc vui. Và chúng ta bị cảm xúc lôi cuốn.
Cảm xúc cũng có khi tốt .Như khi người cư sĩ xem kinh có cảm xúc thì sẽ hiểu Phật pháp nhiều hơn và tu tốt hơn .
Nhưng nếu quá nhiều cảm xúc thì có tốt không ?
Cảm xúc được nhận định như là một loại thức ăn nuôi dưỡng. Đã là thức ăn thì người dùng phải biết tiết độ trong việc ăn uống , chớ để trúng thực vì ăn thức ăn độc , chớ để bội thực vì ăn quá .
Biết chuyển hóa cảm xúc là một nghệ thuật sống đạo
( Kính tặng bác Chỉ Chờ Chết để thay cho Quà Tặng Âm Nhạc, huynh CP , tác giả bài đăng Bốn Thực )