Mình không nhất thiết phải là cái gì, mình là gì cũng được cả. Chính vì vậy, mình đã vô minh hóa thân thành đủ thứ hình tướng. Mình trong hữu vi chán rồi thì mình chuyển thành vô vi, .... Mình tùy theo nhân duyên mà hiện hóa, hoặc là sanh tử, hoặc bất sanh bất tử. Nhân là nơi nhận thức, ý niệm, duyên là sự tương tác với bên ngoài.
Mình lại chẳng ở nơi tâm, chẳng ở nên sắc, chẳng ở cái thấy, cái biết,.... mà làm cho tất cả thấy biết, tất cả nhân chủng đều có thành quả. Chẳng phải thành Phật mới là mình, chẳng phải chúng sanh là không phải mình. Khi là Phật hay là chúng sanh thì đều là mình cả. Chỉ là chúng sanh thì sanh diệt, còn Phật thì bất sanh bất diệt. Sanh diệt thì khổ, bất sanh bất diệt thì an lạc thường trụ. Khi là chúng sanh thì còn có sự mơ hồ che lấp. Khi là Phật thì không còn sự mờ tối nào, rõ biết tất cả nhân duyên đến-đi mà không động tâm lý luận, Phật ở nơi một pháp mà thấu tỏ tận cùng, không ngụy, không chân, không hai pháp đối đãi..... Phật không thọ thân vào bất kì thế giới nào nữa. Chúng ta không thể khởi niệm mà biết chỗ của chư Phật, chỉ khi ta thành Phật sẽ niếm trãi hương vị ngọt ngào đó, chúng ta sẽ thấy lại toàn bộ hành trình của chính mình đi từ vô thỉ đến lúc thành Phật như là xem một bộ phim với kết thúc hết sức mỹ mãn, những tập cuối là quá trình thực hành định hướng TÂM VÔ SỞ ĐẮC mà được kết thúc như vậy.