Tám tội nặng của bồ tát sơ hành cần tránh

123456789

Registered
Phật tử
Tham gia
14 Thg 6 2009
Bài viết
491
Điểm tương tác
76
Điểm
28
TÁM TỘI NẶNG CỦA BỒ TÁT SƠ HÀNH CẦN TRÁNH

1. Này thiện nam tử ! Những thiện nam tử mới hướng về Ðại thừa phạm trọng tội căn bản thì có tám việc. Những gì là tám ? Nếu có chúng sinh do nhân duyên nghiệp ác nên sinh vào đời ngũ trược, nhờ chút ít căn lành nên gần thiện tri thức. Họ nghe diệu pháp Ðại thừa thậm thâm này, ít hiểu, ít biết và ít căn lành mà phát tâm Vô Thượng Chánh Ðẳng Chánh Giác. Họ nghe được Kinh Ðệ Nhất Vô tướng... rồi trở lại vì kẻ phàm ngu phân biệt giải nói. Kẻ phàm ngu đó nghe rồi kinh sợ, thoái mất tâm Vô Thượng Chánh Ðẳng Chánh Giác mà nguyện cầu Thanh văn thừa. Ðó gọi là Bồ tát mới phát tâm phạm trọng tội căn bản đầu tiên. Do tội đó nên tất cả căn lành đã tu đều bị phá hoại, phạm đọa tội nặng, lìa khỏi niềm vui của người, trời và Niết bàn, thoái tâm Bồ đề, phải đọa vào đường ác. Vậy nên Bồ tát cần phải biết tâm và căn lành của người khác rồi đúng như ứng mà nói pháp như qua biển lớn phải từ cạn dần dần đến sâu rộng.

2. Nếu Bồ tát sơ hành nói với người khác rằng : “Các ông chẳng thể hành sáu Ba la mật, cũng chẳng thể giác ngộ Vô Thượng Chánh Ðẳng Chánh Giác ! Các ông hãy mau chóng phát tâm Thanh văn, Bích Chi Phật thì có thể được qua khỏi sinh tử... ngoài ra như trên... Ðó gọi là phạm trọng tội căn bản thứ hai của Bồ tát sơ hành.

3. Lại nữa, Bồ tát sơ hành, hoặc nói rằng : “Ông cần gì khéo trì giới điều phục ? Chỉ cần mau chóng phát tâm Bồ đề ! Ông phải đọc tụng Kinh điển Ðại thừa thì nghiệp ác của thân miệng ý sẽ được thanh tịnh, không có ác báo”... ngoài ra như trên nữa... Ðó gọi là phạm trọng tội căn bản thứ ba của Bồ tát sơ hành.

4. Lại nữa, người mới làm Bồ tát nếu nói rằng : “Ông có đức lớn nên lìa khỏi pháp Thanh văn, chớ nghe, chớ đọc, chớ vì người khác nói ! Này thiện nam tử ! Ông phải che giấu Kinh pháp Thanh văn ! Trong pháp Thanh văn chẳng được Ðại thừa, chẳng thể khiến cho ông đến được bờ cõi ! Ông chỉ phải thính thọ kinh điển Ðại thừa, vì người khác giảng nói thì các nghiệp ác của ông sẽ được thanh tịnh, mau chóng thành Phật đạo”. Nếu nhận lời nói này, nhiếp lấy tà kiến này thì cả hai đều phạm tội. Ðó gọi là Bồ tát sơ hành phạm trọng tội căn bản thứ tư.

5. Lại nữa, người mới làm Bồ tát nói dối, nói hai lưỡi, nghĩ khác, nói khác về Kinh điển Ðại thừa, vì tiếng khen, vì lợi dưỡng mà thọ trì đọc tụng. Như đem những điều đã nghe ấy mà vì người khác giảng nói rộng rãi và nói lên rằng: “Ta biết Ðại thừa chẳng phải như người khác !”, thấy người khác được lợi sinh lòng ghen ghét, nói xấu người khác, bài báng hủy hoại, tự nói được đạo pháp hơn người. Người này phá hoại, phạm đọa tội nặng, lìa khỏi pháp Ðại thừa, phải đọa vào đường ác. Như người vào biển tìm của báu, thuyền hư hoại bị chết chìm, người mới làm Bồ tát này cũng lại như vậy. Ðó gọi là Bồ tát sơ hành phạm trọng tội căn bản thứ năm.

6. Lại nữa, đời vị lai sẽ có, Bồ tát sơ hành, hoặc tại gia hay xuất gia, đọc tụng Kinh điển Phương Quảng, vì lợi dưỡng nên nói rằng : “Ta lý giải được diệu pháp này ! Ta thương các ông nên vì các ông giảng nói !” Lòng Bồ tát sơ hành này quả thật không đem nhiều lợi ích cho chúng sinh. Ví như người bị đói, thiếu thốn vào trong rừng trái cây lớn, bỏ những trái cây ngon, chọn ăn trái độc mà chết, Bồ tát sơ hành này cũng lại như vậy. Họ được vào rừng báu Ðại thừa Chánh Giác nhưng lại vì lợi dưỡng, vì tiếng khen mà nói Kinh Ðại thừa, phạm trọng tội căn bản, bị sự quở trách của những bậc trí giả, người, trời, bốn chúng chẳng nên gần gũi. Ðó gọi là Bồ tát sơ hành phạm trọng tội căn bản thứ sáu.

7. Lại nữa, vua Sát Lợi có quốc tướng chiên đà la, bề tôi chiên đà la, binh sứ chiên đà la, thầy thuốc chiên đà la... những người si như vậy tự mang của báu thi hành bố thí, ban cho, nhưng phóng túng, kiêu mạn phá hoại chúng tăng. Rồi nhân cậy vào thế lực vua đại thần mà cướp đoạt đồ vật của Tăng. Ðó gọi là phạm trọng tội căn bản thứ bảy của Bồ tát sơ hành.

8. Lại nữa, nếu sát lợi chiên đà la, đại thần chiên đà la, Tỳ kheo chiên đà la.v.v... sân giận, hiềm khích Sa môn, pháp nói là phi pháp, phi pháp nói là pháp, xả bỏ các Kinh luật, nghị luận chẳng phải lúc, căn cứ vào phi pháp lập ra chế định, đoạn dứt việc học Bát nhã, não loạn Tỳ kheo, khiến cho các Sa môn mất lòng tịnh tín, phá hoại uy nghi, thật chẳng phải là Sa môn mà tự nói là Sa môn, thật chẳng phải là phạm hạnh mà tự xưng là phạm hạnh để cho các tứ chúng càng đến cúng dường. Vương thần và Tỳ kheo này, cả hai đều đắc tội. Ðó gọi là Bồ tát sơ hành phạm trọng tội căn bản thứ tám.

Bồ tát sơ hành đó phạm tội căn bản này thì chẳng gọi là tu hành, bị đoạn trừ hết các căn lành, lìa khỏi niềm vui của người trời, phải đọa vào đường ác.

KINH HƯ KHÔNG TẠNG BỒ TÁT THẦN CHÚ
 
GÓP PHẦN LAN TỎA GIÁ TRỊ ĐẠO PHẬT

Ủng hộ Diễn Đàn Phật Pháp không chỉ là đóng góp vào việc duy trì sự tồn tại của Diễn Đàn Phật Pháp Online mà còn giúp cho việc gìn giữ, phát huy, lưu truyền và lan tỏa những giá trị nhân văn, nhân bản cao đẹp của đạo Phật.

Mã QR Diễn Đàn Phật Pháp

Ngân hàng Vietcombank

DUONG THANH THAI

0541 000 1985 52

Nội dung:Tên tài khoản tại diễn đàn - Donate DDPP(Ví dụ: thaidt - Donate DDPP)

Who read this thread (Total readers: 0)
    Bên trên