Tham Trang

Tìm dấu chùa xưa.

Tham Trang

Registered
Phật tử
Tham gia
26/6/15
Bài viết
223
Điểm tương tác
163
Điểm
43
Chương 1: Lời Tựa.

Quý Vị, đã từng tiếp xúc với Tham Trang, chắc rất quen khi nghe câu: Phật là Thầy ( giới và kinh, luật,luận ). Tu là đích ( luôn trao dồi, kết quả sao cũng được. Hễ luôn tinh tấn hết khả năng ) và văn chương là bạn tri kỷ với trò.
Trong không gian, thời gian bất kỳ, người bạn ấy đã thay trò giải quyết tất cả mừng, giận, buồn, vui, thương ghét, muốn - thất tình - văn chương là người bạn toàn mỹ.
Khi chúng ta tìm cầu cái toàn mỹ tức là hằng ngày ta đối diện với cái chưa toàn mỹ đúng không ạ? Ta mới mượn pháp toàn mỹ làm phương tiện. Đến khi ta nhận ra tất cả là phương tiện thì làm gì có việc mượn cái này thế cái kia.
Có người hỏi trò rằng : Tu thiền là tu làm sao?
Hay đã nghe trò bàn luận học hỏi về thiền rất thích. Giờ đang tu tịnh độ định chuyển qua thiền.
Theo trò, thiền là tất cả những gì bạn đang đối diện trong cuộc sống với tâm không tham, không sân và không si. Luôn yên lặng nhưng làm chủ. Luôn tịnh nhưng hằng biết (trí huệ ). Sống trong mộng biết là mộng. Chỉ biết để chi Quý Vị? Để hợp tan không thất tình vọng động. Để không mong cầu, và để từ bi không mong đợi người hiểu - vì tâm từ luôn trùm khắp.
Vậy thì có cái gì ngoài thiền mà chuyển với không chuyển. Ngay ý chuyển đã không phải là thiền, vậy chuyển pháp môn có đúng không? Niệm phật đến vô biệt niệm (niệm không hay nhưng luôn tịnh để sáng (trí) tánh niệm. Có người gọi niệm như không niệm, không niệm mà niệm. Đó là thiền mà đã là thiền thì chuyển để tìm thiền hóa ra Quý Vị đứng trước Như Lai lại tìm Như Lai. Mật tông cũng thế trì không chấp, tự nhiên nhìn duyên (câu hay bài chú) tâm luôn tịnh theo câu trì... tất cả không ngoài thiền.
Quý Vị phải hiểu tất cả các pháp điều là phương tiện đã là phương tiện thì mai thọ pháp này, mốt chuyển pháp kia như thế tức chấp phương tiện là thật. Còn chấp là thật thì mê, mê trái với giác thì sao gọi là chuyên tu. Đạt phương tiện thì buông, buông nhưng Quý Vị có mất không? Thưa không! Buông nhưng đã trùm khắp thì chỗ nào cũng có sao mất được. Đã là trùm khắp thì trong tịnh độ, trong mật tông, trong sám hối, ... Luôn có thiền vậy không cần thọ thiền mới là chuyên tu thiền, học thiền mới là thiền sinh. Mà tất cả chúng ta tu sửa không chấp luôn tin sâu nhân quả, không mê đều là đang tu thiền.
Giống như câu tham thoại đầu của Tổ Sư thiền.
- Không phải vật, không phải Phật, không phải tâm là cái gì?
Nghi tình nổi lên liền. Vì có cái gì ngoài Phật, tâm và vật? Nên ta nghi tình để tìm còn cái gì ngoài tâm, Phật và vật. Không có vì trùm khắp. Nhưng phải nghi để quét sạch vọng còn lại câu thoại. Câu thoại là trí minh để nghi tình đưa vào cái bao la. Khi Sĩ Đatta còn nhỏ, Ngài ra 4 cửa thành thấy sanh, lão, bệnh, tử. Ngài đã tham thoại đầu. Thoại đầu là câu hỏi đặt ra trước lúc vọng nổi. Vậy trước lúc vọng ta yên tịnh. Yên tịnh là thiền, trong thiền phát huệ ra câu hỏi gọi là thoại đầu. Ngài luôn hỏi sao con người lại sanh, già, bệnh rồi chết? Và làm sao để thoát khỏi Sanh, lão, bệnh, tử. Thế là Ngài đi tìm đáp án. Đến khi tu khổ hạnh Ngài thấy không đáp được nghi tình trong Ngài và những ngày đêm dưới cội cây, bắt đầu từ lúc sao hôm vừa mộc và kết thúc khi sao mai, Ngài đã chứng đầy đủ minh hạnh túc. Bừng vở nghi tình. Câu trả lời rung động mấy ngàn thế giới từ hữu hình cho đến vô hình (nhơn, thiên, ...) thảy đều biết.
Vậy thì Hành Trình Đi Tìm Dấu Chùa Xưa, mượn văn chương để nói lên pháp hữu vi. Lấy hữu vi để đến vô vi.
Nếu Quý Vị động sẽ thấy trò động. Quý Vị tịnh sẽ thấy trò tịnh. Vì tâm luôn làm chủ các pháp.


( MỜI QUÝ VỊ ĐÓN XEM CHƯƠNG 2: MỘNG TRONG MỘNG )

31082997972_b636ea60bf_o.jpg
 
GÓP PHẦN LAN TỎA GIÁ TRỊ ĐẠO PHẬT

Ủng hộ Diễn Đàn Phật Pháp không chỉ là đóng góp vào việc duy trì sự tồn tại của Diễn Đàn Phật Pháp Online mà còn giúp cho việc gìn giữ, phát huy, lưu truyền và lan tỏa những giá trị nhân văn, nhân bản cao đẹp của đạo Phật.

Mã QR Diễn Đàn Phật Pháp

Ngân hàng Vietcombank

DUONG THANH THAI

0541 000 1985 52

Nội dung: Tên tài khoản tại diễn đàn - Donate DDPP (Ví dụ: thaidt - Donate DDPP)

Tham Trang

Registered
Phật tử
Tham gia
26/6/15
Bài viết
223
Điểm tương tác
163
Điểm
43
Chương 2: MỘNG TRONG MỘNG.

Giấc Mơ 18 Năm. (1)
Các pháp hữu vi sẽ theo duyên biến đổi không ngừng. Nên gọi là mộng, người trong mộng lại nằm mộng.
Vâng, lúc đó Tham Trang mới lên Sài thành học. Thời sinh viên với bao hồn nhiên, năng động và hoài bảo. Trò cũng không ngoại lệ. Vậy sao đêm xuống không mộng thấy thế. Cứ nằm xuống là mơ cánh đồng lúa cặp bờ kênh, 1con kênh vừa đào nước trong, và những lục bình xanh biết, lâu lâu trên nền xanh ấy vươn lên màu tím mỏng manh, thế là vài đọt cỏ theo đó vượt lên tạo thành bức tranh thiên nhiên đầy xúc động. Tiếc là người trong mơ rất thích thơ, nhưng làm thơ dở ẹt. Cứ ngẩng ngơ đứng trên cây cầu bằng cây tràm, để gió lùa giỡn với chiếc y mà thấy tiếc cho cảnh vật không gặp đúng thi nhân. Giấc mơ chỉ có thế. Nhưng nó có 1 sức mạnh không cưỡng lại được. Cứ hút trò vào vòng xoáy tâm điểm. Cách nhau không quá 3 hôm lại mơ. Trò ít khi để ý những việc xung quanh. Huống gì là trong mơ, vì thân này khi tiếp xúc với nước ta cảm nhận được mát, khi xoa dầu ta biết nóng... Vậy mà nó tồn tại lâu nhất khoảng 100 năm, nên bảo là giả, huống chi là mơ kia có thực không? Thế nên trò chỉ ưu tiên cho tâm là nhiều. Anh ấy sẽ theo trò mãi mãi. Nhưng cái gì lập đi lập lại lâu ngày sẽ thành thói quen. Dù là mơ cũng thế. Nhiều lúc học hành cũng áp lực (nhất là môn english - ám ảnh lắm ) và trò bắt đầu thích giấc mơ. Để được ngắm cảnh thiên nhiên, để được hưởng thụ làng gió nghịch tung casa, được hòa mình cùng không gian trầm lắng... thích rồi, mộng ơi!
Học xong, trò vẫn mơ giấc mơ vẫn thế nhưng dày hơn ở khoảng cách thời gian. Thời điểm này đã mơ đến 8 năm. Thôi thì phải làm ra tiền để mua thửa đất dù không giống như vậy cũng có gió, có hoa. Thế là từ mơ đã đưa trò làm kinh tế trong hiện tại. Quý Vị nghĩ sao ta? 1 lực hút rất mạnh, 1 lực chiêu cảm không cưỡng...
10 năm sau nữa, khi vượt qua chướng ngại. Cộng thêm tiền 2 bên nội, ngoại và gia đình phụ giúp trò bắt đầu hiện thực hóa giấc mơ. Đã 3 năm quan hệ hết cò đất lớn nhỏ, có khi bị gạt đưa đi tỉnh, hoặc ngay cả TPHCM họ cũng buột trò phải đưa tiền. Lần đó tưởng đã quy tiên. Nhờ duyên tốt nên thoát khỏi.
Câu chuyện thật đáng cảnh giác.
Trò đi bộ từ cửa hàng ra Nguyễn Cửu Phú, qua cầu Mỹ Phú quẹo trái xuống đường Xóm Hố. Qua khỏi tiệm hủ tiếu chạy Mỹ Duyên khá xa, trò thấy cấm biển "đất bán xin liên hệ..." thấy cảnh cũng yên lành, chỉ có đường lộ và 1 bên nhà, bên còn lại là ruộng. Giao điểm giữa con lộ và ruộng lúa là hàng me cổ thụ rất thơ. Trò lấy điện thoại ra định liên lạc với chủ thửa đất, nhưng phát hiện số điện thoại kia mất 1 số. Đang phân vân định về, vì đã hơn 18h.
- Cô tìm gi?
1 phụ nữ hơn trò khoảng 10 tuổi, đi từ phía thửa đất ra hỏi.
Sau khi nghe trò bảo cần gặp chủ bán đất để mua, người đó vui vẻ.
- Đây, chủ đất là tôi, để tôi gọi chồng tôi về.
- Mô Phật! Vậy không làm phiền cô đâu, trời cũng tối rồi, mai trò sẽ quay lại gặp cô sau.
- Không, không ông xã tôi ở quán kia kìa- người phụ nữ chỉ tay về phía trước cách chỗ trò đứng 100m có ánh đèn vàng phản chiếu cái quán lá cạnh cây me- A lô về đây nhanh, có người hỏi mua đất.
Rồi xoay qua trò hỏi dồn vả, như thân tình rất lâu. Trò hơi sót vì trời tối, lại phải đợi trên 20p vẫn không thấy chồng cô về. 1 lần nữa trò từ giả ra về, nhưng cô kéo tay lại không cho. Trò thật bất ngờ về cách kéo quá mạnh làm trò ngã vào người cô. Lúc bấy giờ 2 chiếc xe honda chạy tới và ngừng ngay chỗ trò.
Qua ánh đèn xe, trò thấy 4 người đàn ông ở trần, thân hình chắc khỏe, nhiều cơ bắp và đầy những hình xăm. Người phụ nữ cũng đang bấm những móng tay nhọn sơn màu bạc vào cánh tay trò.
-Đi. - Tiếng 1/4 người đàn ông nói như ra lệnh.
Người phụ nữ kéo trò lên xe không cần hỏi ý kiến, trò vùng vẫy hỏi.
- Cô làm gì thế?
Giờ cô đi xuống Bình Điền xem đất với tôi.
- Nếu có thể trò chỉ mua đất này, sao phải xuống Bình Điền cơ chứ?
- 1 là cô đưa cho tụi tôi 5 triệu, 2 là xuống Bình Điền.
Thôi rồi Phật ơi! cả 2 điều ấy con đều không thể. 1 là trong túi ngoài chai nước, cái điện thoại giá trị 1 tr ra là không còn 1 ngàn; điều thứ 2 trời tối đệ tử trò chắc lo lắm và xuống Bình Điền thật không? Xuống làm gì, khi trò chỉ thích đất ở Tân Nhựt và Tân Kiên. Đã hơn 19h xuống đấy làm gì? Trong trò còn rất nhiều nghi vấn.
(Thôi truyện đã khá dài, để kỳ sau kể tiếp phần 2 Quý Vị nha!)
 

Tham Trang

Registered
Phật tử
Tham gia
26/6/15
Bài viết
223
Điểm tương tác
163
Điểm
43
Chương 2: MỘNG TRONG MỘNG. (tt)
Giấc MƠ 18 Năm (2).
( Tham Trang xin kể tiếp đoạn, đi tìm mua đất và gặp nạn ở Xóm Hố)

Trò vừa bất ngờ, vừa sợ. Nhưng phải tìm cách thoát. Vì rõ ràng đám người này muốn ép trò xuống Bình Điền, trời tối ni cô đi 1 mình ai lại đem theo số tiền 5 triệu chứ? Bình Điền cách nơi này tầm 5 km, nhưng khi lên xe chắc gì sẽ đến Bình Điền như chúng bảo? Không biết đường này tối người xe qua lại có đông không? Vì trò đi đường Xóm Hố tổng cộng có 3 lần, lại duy nhất 1 lần tối đen như vầy, nhưng trò nhớ rõ đoạn đường qua rất ít nhà liền kề, nhà chỉ có 1 mặt, mặt còn lại là hàng me và cánh đồng ( Qúy Vị còn nhớ trò đã kể ở phần 1?), nhà gần chỗ đứng trò nhất cũng 200 m, những căn nhà nằm cách mặt đường độ 50- 100 m, tiệm hủ tiếu chay Mỹ Duyên cách đường cũng tầm 20m, nhưng xa nơi này cả 1km. Chúng vừa hung dữ lại đông, thôi thì... kéo dài tí thời gian xem sao???
Tận dụng ánh đèn, trò làm vài thao tác đáng thương nhất. 1 tay trò bị người phụ nữ giử chặt, tay còn lại trò cầm cái túi xốp đựng chai nước, trò cho quai bịch xốp vào cổ tay, rồi đưa những ngón tay vò đầu nhăn nhó để chúng tập chung vào khuôn mặt sắp khóc của trò. Quả thật có "hiệu ứng".
- Quay xe.
Giọng nói lạnh lùng ra lệnh ban đầu cất lên, cùng với cái xua tay ra hiệu cho đồng bọn. Chiếc xe sau lui lại vài m rồi xoay đầu ra hướng quốc lộ (hướng chúng vừa vào)-xoay đầu xe khoảng 2 phút, tính luôn chúng lui xe 2p tổng thời gian khoảng 4p- chiếc xe còn lại cũng xoay.
-Lên- hắn nhìn vào nhìn phụ nữ bảo-đợi khoảng cách 2 xe chạm vào nhau. Trò cố tình hạ tay xuống để túi xách lơ ra chỉ còn 1 quai, rồi trò bất ngờ phản xạ như Quý Vị sắp đánh rơi vật quan trọng lắm.
-Dừng đã - trò vừa nói vừa vùng thật mạnh, chắc cũng bắt ngờ nên người phụ nữ buông tay. Trò lấy hết sức để có 1 tốc độ nhanh nhất chạy hướng ngược với chúng yêu cầu(tức hướng về cửa hàng ra Nguyễn Cửu Phú). "Phật ơi, ba má ơi! Cứu con". Trò biết nếu chúng bắt được chắc không đợi xuống Bình Điền hay gì đó... mà trò có thể bị đánh rồi mới đưa đi.
- Rượt(đuổi ) theo. - tiếng hét như ngăn giử chân trò lại nên 2 cái chân cứ va vào nhau.
-Phật ơi! Ba Má ơi! Cứu con...
Nhiều tiếng bước chân lạch bạch phía sau, tiếng rồ của động cơ honda như con thú hoang lâu ngày chưa săn mồi, vậy mà hắn đã vụt mất miếng mồi, nên nó vừa tiếc vừa rầm rú báo động đồng bọn.
Cố lên Thắm ơi! Cô đừng sợ nhé. Phía trước là nhà, cô chạy vào sẽ có người, sẽ có Phật và Ba Má giúp cô. Thắm ơi! Đừng sợ, đừng sợ sẽ không sao, không sao thật mà. Còn nhớ những lần mới mở cửa hàng cô gặp bao nhiêu việc bị đe dọa, đạp phá, chúng tràn vô định đánh thầy trò cô, cũng không thua gì bây giờ nhưng không phải hiện nay chúng điều nể phục cô sao? Cố lên nhé!,chỉ cần cô chạy nhanh chút nữa thôi cô sẽ thoát, có việc nguy hiểm nào mà cô không qua. Lần đó, cách nay 6- 7 năm chúng lấy đồ còn vây 2 thầy trò cả 10 người. Giờ chúng lại làm hòa chuyện gì cũng kể cô nghe và cô hãy còn đang chạy đấy thôi. Cô còn nhiều việc chưa làm, tu chưa hoàn thiện, còn người thân nhất và đệ tử đang lo lắng đợi cô về- Đấy, Quý Vị ạ! Cô Thắm trong trò trong lúc sợ nhất nếu không trấn an, cô ấy sẽ sợ đến không chạy nổi. Chỉ cần cô nhớ lại chút trải nghiệm là như nạp thêm năng lượng, như thiết bị đầy pin sẽ cập nhật tốt toàn bộ chức năng. Trò đưa tay vào túi xốp định quăng cái điện thoại xuống ruộng. Để khi trò gặp tình huống xấu nhất, chúng không đòi tiền chuộc người thân và đệ tử như số báo vừa rồi đưa tin, 1 người phụ nữ chết trước lúc bọn bắt cóc nhận tiền. Như thế càng khổ cho người ở lại.
- Cô- 1 chiếc đèn xe soi thẳng vào mặt, khi trò đang lấy lại tinh thần theo kiểu rất riêng. Giọng nói người phụ nữ trên xe nghe rất quen.
-Cô ơi! -Trò hốt hoảng chỉ tay về phía sau. Lúc đó tiếng bước chân và tiếng xe nghe rất gần.
Người phụ nữ như rõ tình hình rất nhanh, cô quay xe bảo: Lên cô. Lúc đó trò nghe tiếng chửi, tiếng đe dọa rất rõ ngay sau lưng.
Từ đó chạy đến nhà cô không đầy 50m, nhưng nhà nằm xa lộ, rất mai cho trò và cô là nhà cô đang có tiệc. Nên xe về đến nhà trò thấy 3 bàn tiệc kín người. Nhiều câu hỏi đang dồn về phía cô.
- Sao đi nhanh vậy?
-Không đi à?
- Ủa Sư Cô có cửa hàng cạnh thằng bỏ nước đá phải không?
- ... ???
Trò chưa kịp trả lời thì 2 xe, chở 5 người ấy cũng tới nơi. Chúng hơi dừng lại đôi chút, chắc có lẽ bàn lại cách, vì thấy nhà cô đông người chúng không dám. Khoảng hơn 10p gì đó chúng mới đi.
Lúc này trò và cô là tâm điểm cho những nghi vấn. Chắc cũng tương đương như Quý Vị vừa nghe câu chuyện trò ở phần 1: lo sợ, làm sao để thoát. ..
Cô kéo ghế cho trò ngồi và bắt đầu hỏi.
-Sao chúng đuổi theo cô vậy?
Trong đám đông cập nhật rất nhanh, kéo ghế quanh trò cũng đặt câu.
- Nhìn như cô có cửa hàng trên kia đúng không?
-Sao trông chúng hung hăn đến không sợ mọi người mà định xong vào nhà luôn vậy cô?
Trò nhớ ra rồi, cô ân nhân vừa rồi là khách hàng sỉ của trò. Những lần cô ghé lấy hàng vào buổi trưa, nên ít người nếu như có người cô cũng phụ trò bán và sau đó kể chuyện nhà cho trò nghe. Trò nhìn quanh cũng có người quen đã ghé mua hàng. Trò yên kể cho mọi người nghe tất cả.
- Cô gặp gian hồ rồi.
- Mai là Bồ Tát giúp cô.
- Cô ngồi nghỉ chút đi, tụi (chúng) con đưa cô về, để đề phòng chúng còn đợi cô.
Cuối cùng hơn 21h trò cũng về được cửa hàng. Rất mai hôm đó có thêm 1 đứa đệ tử (2 đứa là 2 chị em điều là đệ tử trò) xuống thăm nên cô đệ tử cũng bớt sợ khi ở 1 mình. Chút nữa thôi biết đâu trò còn ở đâu đó chưa về. Và biết đâu mãi mãi... không về. Nên phải sống tốt trong phút hiện tại Quý Vị ạ! Bất chợt trò đưa tay nắm lấy 2 đứa cười thật tươi, thật hạnh phúc làm sao.
- Reng, reng, reng...
Điện thoại trong túi xốp đang reo.
- Mô Phật! Liên Thắm xin nghe ạ!
- Cô à! Con là Thanh cò đất, người mà anh Lực giới thiệu con cho cô.
- À! Cô nhớ rồi, có gì không Thanh.
- Mai cô rảnh không? Nếu rảnh thì đi xem thửa đất này cùng con.
-Vậy cũng được. Nhưng cho cô biết thửa đất ở đâu được không Thanh?
-Dạ, ở ấp 1, xã Tân Nhựt thưa Cô.
-Cám ơn Thanh, vậy sáng 8h mình đi nha.
- Dạ được.
- Thôi chào Thanh, sáng 8h mình gặp nhau.
- Dạ! Chào cô.

(Mời Qúy Vị đón xem phần kết của bài " Giấc MƠ 18 Năm nha)


31291175955_71514b145b_o.jpg
 

Tham Trang

Registered
Phật tử
Tham gia
26/6/15
Bài viết
223
Điểm tương tác
163
Điểm
43
Chương 2: MỘNG TRONG MỘNG.
Giấc MƠ 18 Năm (2).

( Tham Trang xin kể tiếp đoạn, đi tìm mua đất và gặp nạn ở Xóm Hố)
Trò vừa bất ngờ, vừa sợ. Nhưng phải tìm cách thoát. Vì rõ ràng đám người này muốn ép trò xuống Bình Điền, trời tối ni cô đi 1 mình ai lại đem theo số tiền 5 triệu chứ? Bình Điền cách nơi này tầm 5 km, nhưng khi lên xe chắc gì sẽ đến Bình Điền như chúng bảo? Không biết đường này tối người xe qua lại có đông không? Vì trò đi đường Xóm Hố tổng cộng có 3 lần, lại duy nhất 1 lần tối đen như vầy, nhưng trò nhớ rõ đoạn đường qua rất ít nhà liền kề, nhà chỉ có 1 mặt, mặt còn lại là hàng me và cánh đồng ( Qúy Vị còn nhớ trò đã kể ở phần 1?), nhà gần chỗ đứng trò nhất cũng 200 m, những căn nhà nằm cách mặt đường độ 50- 100 m, tiệm hủ tiếu chay Mỹ Duyên cách đường cũng tầm 20m, nhưng xa nơi này cả 1km. Chúng vừa hung dữ lại đông, thôi thì... kéo dài tí thời gian xem sao???
Tận dụng ánh đèn, trò làm vài thao tác đáng thương nhất. 1 tay trò bị người phụ nữ giử chặt, tay còn lại trò cầm cái túi xốp đựng chai nước, trò cho quai bịch xốp vào cổ tay, rồi đưa những ngón tay vò đầu nhăn nhó để chúng tập chung vào khuôn mặt sắp khóc của trò. Quả thật có "hiệu ứng".
- Quay xe.
Giọng nói lạnh lùng ra lệnh ban đầu cất lên, cùng với cái xua tay ra hiệu cho đồng bọn. Chiếc xe sau lui lại vài m rồi xoay đầu ra hướng quốc lộ (hướng chúng vừa vào)-xoay đầu xe khoảng 2 phút, tính luôn chúng lui xe 2p tổng thời gian khoảng 4p- chiếc xe còn lại cũng xoay.
-Lên- hắn nhìn vào nhìn phụ nữ bảo-đợi khoảng cách 2 xe chạm vào nhau. Trò cố tình hạ tay xuống để túi xách lơ ra chỉ còn 1 quai, rồi trò bất ngờ phản xạ như Quý Vị sắp đánh rơi vật quan trọng lắm.
-Dừng đã - trò vừa nói vừa vùng thật mạnh, chắc cũng bắt ngờ nên người phụ nữ buông tay. Trò lấy hết sức để có 1 tốc độ nhanh nhất chạy hướng ngược với chúng yêu cầu(tức hướng về cửa hàng ra Nguyễn Cửu Phú). "Phật ơi, ba má ơi! Cứu con". Trò biết nếu chúng bắt được chắc không đợi xuống Bình Điền hay gì đó... mà trò có thể bị đánh rồi mới đưa đi.
- Rượt(đuổi ) theo. - tiếng hét như ngăn giử chân trò lại nên 2 cái chân cứ va vào nhau.
-Phật ơi! Ba Má ơi! Cứu con...
Nhiều tiếng bước chân lạch bạch phía sau, tiếng rồ của động cơ honda như con thú hoang lâu ngày chưa săn mồi, vậy mà hắn đã vụt mất miếng mồi, nên nó vừa tiếc vừa rầm rú báo động đồng bọn.
Cố lên Thắm ơi! Cô đừng sợ nhé. Phía trước là nhà, cô chạy vào sẽ có người, sẽ có Phật và Ba Má giúp cô. Thắm ơi! Đừng sợ, đừng sợ sẽ không sao, không sao thật mà. Còn nhớ những lần mới mở cửa hàng cô gặp bao nhiêu việc bị đe dọa, đạp phá, chúng tràn vô định đánh thầy trò cô, cũng không thua gì bây giờ nhưng không phải hiện nay chúng điều nể phục cô sao? Cố lên nhé!,chỉ cần cô chạy nhanh chút nữa thôi cô sẽ thoát, có việc nguy hiểm nào mà cô không qua. Lần đó, cách nay 6- 7 năm chúng lấy đồ còn vây 2 thầy trò cả 10 người. Giờ chúng lại làm hòa chuyện gì cũng kể cô nghe và cô hãy còn đang chạy đấy thôi. Cô còn nhiều việc chưa làm, tu chưa hoàn thiện, còn người thân nhất và đệ tử đang lo lắng đợi cô về- Đấy, Quý Vị ạ! Cô Thắm trong trò trong lúc sợ nhất nếu không trấn an, cô ấy sẽ sợ đến không chạy nổi. Chỉ cần cô nhớ lại chút trải nghiệm là như nạp thêm năng lượng, như thiết bị đầy pin sẽ cập nhật tốt toàn bộ chức năng. Trò đưa tay vào túi xốp định quăng cái điện thoại xuống ruộng. Để khi trò gặp tình huống xấu nhất, chúng không đòi tiền chuộc người thân và đệ tử như số báo vừa rồi đưa tin, 1 người phụ nữ chết trước lúc bọn bắt cóc nhận tiền. Như thế càng khổ cho người ở lại.
- Cô- 1 chiếc đèn xe soi thẳng vào mặt, khi trò đang lấy lại tinh thần theo kiểu rất riêng. Giọng nói người phụ nữ trên xe nghe rất quen.
-Cô ơi! -Trò hốt hoảng chỉ tay về phía sau. Lúc đó tiếng bước chân và tiếng xe nghe rất gần.
Người phụ nữ như rõ tình hình rất nhanh, cô quay xe bảo: Lên cô. Lúc đó trò nghe tiếng chửi, tiếng đe dọa rất rõ ngay sau lưng.
Từ đó chạy đến nhà cô không đầy 50m, nhưng nhà nằm xa lộ, rất mai cho trò và cô là nhà cô đang có tiệc. Nên xe về đến nhà trò thấy 3 bàn tiệc kín người. Nhiều câu hỏi đang dồn về phía cô.
- Sao đi nhanh vậy?
-Không đi à?
- Ủa Sư Cô có cửa hàng cạnh thằng bỏ nước đá phải không?
- ... ???
Trò chưa kịp trả lời thì 2 xe, chở 5 người ấy cũng tới nơi. Chúng hơi dừng lại đôi chút, chắc có lẽ bàn lại cách, vì thấy nhà cô đông người chúng không dám. Khoảng hơn 10p gì đó chúng mới đi.
Lúc này trò và cô là tâm điểm cho những nghi vấn. Chắc cũng tương đương như Quý Vị vừa nghe câu chuyện trò ở phần 1: lo sợ, làm sao để thoát. ..
Cô kéo ghế cho trò ngồi và bắt đầu hỏi.
-Sao chúng đuổi theo cô vậy?
Trong đám đông cập nhật rất nhanh, kéo ghế quanh trò cũng đặt câu.
- Nhìn như cô có cửa hàng trên kia đúng không?
-Sao trông chúng hung hăn đến không sợ mọi người mà định xong vào nhà luôn vậy cô?
Trò nhớ ra rồi, cô ân nhân vừa rồi là khách hàng sỉ của trò. Những lần cô ghé lấy hàng vào buổi trưa, nên ít người nếu như có người cô cũng phụ trò bán và sau đó kể chuyện nhà cho trò nghe. Trò nhìn quanh cũng có người quen đã ghé mua hàng. Trò yên kể cho mọi người nghe tất cả.
- Cô gặp gian hồ rồi.
- Mai là Bồ Tát giúp cô.
- Cô ngồi nghỉ chút đi, tụi (chúng) con đưa cô về, để đề phòng chúng còn đợi cô.
Cuối cùng hơn 21h trò cũng về được cửa hàng. Rất mai hôm đó có thêm 1 đứa đệ tử (2 đứa là 2 chị em điều là đệ tử trò) xuống thăm nên cô đệ tử cũng bớt sợ khi ở 1 mình. Chút nữa thôi biết đâu trò còn ở đâu đó chưa về. Và biết đâu mãi mãi... không về. Nên phải sống tốt trong phút hiện tại Quý Vị ạ! Bất chợt trò đưa tay nắm lấy 2 đứa cười thật tươi, thật hạnh phúc làm sao.
- Reng, reng, reng...
Điện thoại trong túi xốp đang reo.
- Mô Phật! Liên Thắm xin nghe ạ!
- Cô à! Con là Thanh cò đất, người mà anh Lực giới thiệu con cho cô.
- À! Cô nhớ rồi, có gì không Thanh.
- Mai cô rảnh không? Nếu rảnh thì đi xem thửa đất này cùng con.
-Vậy cũng được. Nhưng cho cô biết thửa đất ở đâu được không Thanh?
-Dạ, ở ấp 1, xã Tân Nhựt thưa Cô.
-Cám ơn Thanh, vậy sáng 8h mình đi nha.
- Dạ được.
- Thôi chào Thanh, sáng 8h mình gặp nhau.
- Dạ! Chào cô.

(Mời Qúy Vị đón xem phần kết của bài " Giấc MƠ 18 Năm nha)
 

Tham Trang

Registered
Phật tử
Tham gia
26/6/15
Bài viết
223
Điểm tương tác
163
Điểm
43
Tìm dấu chùa xưa

MỘNG TRONG MỘNG.

Chương 2: Giấc Mơ 18 (cuối)
(Tham Trang đã kể cho Quý Vị nghe đến đoạn: vừa về cửa hàng nhận được điện thoại của 1 cò đất tên Thanh hẹn 8h giờ sáng đi xem đất ở Ấp 1, xã Tân Nhựt, huyện Bình Chánh )

8h sáng, điện thoại lại: reng, reng, reng. .
- Mô Phật! Liên Thắm xin nghe.
- Sư Cô, con là Thanh hôm qua đã hẹn với cô, bây giờ cô ở đâu để con chạy ra rước Cô xem đất được không ạ?
- Được Thanh, Cô đang ở cửa hàng.
- Dạ, con chạy ra liền.
Từ cửa hàng, trò đi hết con đường Bông Văn Dĩa, đến đường láng trà, rồi quẹo phải xuống Bùi Đình Kiên. Mô Phật, đến Bùi Đình Kiên là con đường không sầm uất như Bông Văn Dĩa và Láng Trà, cách khoảng và chục đến vài trăm m mới gặp nhà, phần nhiều nhà chỉ 1 bên, bên còn lại là con kênh với dừa nước và bần, lâu lâu có 1 cái bến được làm bờ kề che trấn rất đẹp, rất giống quê trò. Trò rất thích, thích nhất là thửa đất có dòng sông, đến con lộ rồi tới thửa đất như vậy mình có không gian trong lành, mát mẻ và không chịu áp lực tiếng động 2 bên giống như 2 nhà đối diện cách nhau con lộ, thấy rất kín, rất ngộp... đang chạy được 500m trên đường Bùi Đình Kiên thì gặp ngã tư, có cây cầu vừa xây nhịp giữa -chưa nối 2 nhịp ở 2 đầu- nhưng xe 9 hãng thì chạy lên được. Cầu đó nằm tay trái (trò đặt là cầu kênh c mới - trò thích đặt tên đường, tên cầu theo cách riêng lắm cả tên Quý Vị nếu chưa biết tên hay nhở có quên- cầu mới cũng thế) vừa sang cầu lại gặp ngả tư lại quẹo trái. Ôi! Tuyệt quá, nhưng chạy chậm thôi, trò đưa bàn tay về phía trước Thanh rồi đè xuống khoảng không để ra hiệu Thanh hảm phanh, xe chạy rất chậm trên con lộ 6m, mặt tình Thanh nói như hát, trò không chú ý, chỉ nghe gió ru lời ru như khúc dạo đầu của bài nhạc có thực trong cuộc sống. Đến ngã 3 quẹo phải gặp 2 con đường song song, đi trên đường 2.5 tấn bức tranh ngày mùa không biết ở đâu trong tiềm thức hiện rõ dần, tuổi thơ chăng? Không quê mình ngày xưa lội sông, qua mương làm gì có con đường xe chạy đẹp đến thế. Khoảng 500m gặp cây cầu tràm, nhiều nhịp đã gảy, 3 con kênh giao nhau, chỉ thấy xanh thẫm 1 màu lục bình, trên nền xanh ấy điểm xuyến vào đó những bông hoa tím mỏng manh, nổi trội vài ngọn cỏ cũng bắt nhịp vươn theo.
- Cô! Xe không qua cầu được, cô xuống đi bộ nhé.
Trò đi bộ không biết người đi, không thấy cảnh đi, chỉ theo thói quen và bao ngạc nhiên. Bất chợt trò chao đảo vì nhịp cầu gảy, liền lúc đó cơn gió mừng rỡ như đã gặp bạn tri âm, không e dè kiểu cách niềm tây vội chạy tốc độ ôm tròn cơ thể, bạn ấy vô tình làm tung chiếc y casa. Trò mĩm cười đáp lại tất cả: chào con đường, hàng cây, ngã ba sông, nhịp cầu tràm, lục bình và hoa cỏ. Ta về đây đã gặp nhau 18 năm rồi, ta về đây để rất tự nhiên, tự nhiên bước ra từ mộng ảo.
-Đến rồi cô, đây là thửa đất của ông Dương Thanh Hải, hiện đang làm việc tại ...
-Cho cô gặp người này trong thời gian sớm nhất có thể.
- Chiều được không cô?
-Được Thanh.
Thế là trong tay chỉ có 30% số tiền so với giá thửa đất. Vậy mà trò quyết định mua khi gặp Hải, trong vòng "1 cái like".
Giấc mơ ấy đã bước ra khỏi màng đêm với bao li kỳ, huyền bí nhưng rất thật. Thật như vậy như nhiên, đến đi tùy hỷ.


(MỜI QUÝ VỊ XEM TIẾP CHƯƠNG 3 "NHỮNG NGÀY ĐẦU TIÊN" QUÝ VỊ NHA!


31003395470_1d57d5e45c_o.jpg
 

Tham Trang

Registered
Phật tử
Tham gia
26/6/15
Bài viết
223
Điểm tương tác
163
Điểm
43
Tìm dấu chùa xưa(tt)

Những Ngày Đầu Tiên(1)

(Chương 2: MỘNG TRONG MỘNG.tt)

Sau bao vất vả, láng của công trình được dựng trong điều kiện nắng giữa đồng, nhân lực ít, đường vẫn chuyển xa. Có bao nhiêu người làm thì bấy nhiêu bị thương tay chân. Cuối cùng cũng có chỗ tránh nắng và để vật tư.
Ngày đầu tiên để Thắng (Yên Bái ) ở lại công trình, không đèn dầu đừng nói chi tới ánh sáng đèn điện là cái gì đó rất xa xỉ, xa tầm với. Không mùng trong lúc muỗi nhiều hơn cỏ. Đêm ấy, dù ngủ điều kiện rất tốt ở nhà Phật Tử, nhưng ngay lúc quay lưng chỉ để Thắng ở lại láng công trình trò đã để lại 9 mình nơi đó. Mong cho trời mau sáng thôi.
Khi vừa trông thấy Thắng, trò mừng như gặp ánh sáng trong đêm.
- Tối qua cưng ngủ được không?
- Bạch cô, con ngủ tốt mà.
- Cưng có "thấy" gì không?
- Bạch cô, cô phải cầu siêu thôi. Con còn thấy Tăng Ni nữa ạ!
Trò qua nhà Thoa, để lấy mùng chiếu vì trước đây trò ngủ ở đó.
Trò đưa chiếu cho Thắng trước, khi đưa đến mùng Thắng vui mừng bảo: Có mùng nữa hả cô? Thế là tốt rồi.
Trò như đã thấy tất cả nổi vật vả của Thắng đêm qua, trong lòng vừa phục vừa xót xa. Suốt ngày hôm qua, trò bận mua vật tư cùng chú 6 (gần chùa). Về đến láng đã tối Thắng cũng giục huynh Lực chở trò về. Thế mới không chuẩn bị cho Thắng ngay từ đầu. Thắng tu rất giỏi, chịu đựng cao. Ít khi vui ra mặt, thế nhưng hôm đó Thắng vui trò lại thấy mình có lỗi với Thắng rất nhiều, Thắng không ngủ vì muỗi vô số chỉ vô tình mừng khi thấy cái mùng đã nói lên hết quá trình đêm qua.
Chánh điện chưa hoàn chỉnh thì trò ngưng đến bây giờ. Vì việc xây dựng đã qua 4 lần ngưng thi công kéo dài gần 2 năm, tiền lại làm đường, bắt cầu nói chung tốn kém nhiều khoảng nên Chánh Điện chưa có cửa, la phong, điện và cả nước sinh hoạt hiện giờ vẫn xài tạm nước mưa. Vì trò nợ vật tư, rồi mượn tiền trả cho thầu cũng gần 400 triệu... Thắng thấy đã bớt việc nên về lại Yên Bái.
Khi Thắng về, trò và 3 cô Phật Tử ngủ tại láng. Lúc trò đang nằm tham câu: Không phải tâm, không phải Phật, không phải vật, là cái gì? Thì trò nghe tiếng gọi rất lạ. Không phải tiếng 3 cô Phật Tử. Tiếng rất trong và gần bên tai trò.
-Cô, cô, cô.- rất dứt khoát rõ ràng.
Sáng 3 cô Phật Tử bảo ít ngủ lắm vì vừa ngủ đã mơ thấy Hòa Thượng rất nhiều. Điều hi hữu là cả 3 có chung 1 giấc mơ.
Ngủ được 2 đêm với 3 cô. Đêm thứ 3 trò ngủ 1 mình đến hôm nay gần 3 tháng. Và đêm ĐẦU TIÊN ấy "thật biết" hữu hình và vô hình gần nhau đến thế là cùng.


(Truyện cũng khá dài để khỏi mất nhiều thời gian Niết Bàn của Qúy Vị. Tham Trang tạm ngưng ở đây. Mời Quý Vị theo dõi tiếp số tới để biết chuyện gì xảy ra khi trò ngủ giữa đồng đêm đầu tiên nhé!).


31409822416_74fe62d78d_o.jpg
 

Tham Trang

Registered
Phật tử
Tham gia
26/6/15
Bài viết
223
Điểm tương tác
163
Điểm
43
Chương 2: MỘNG TRONG MỘNG.
Những Ngày Đầu Tiên(2)


Đêm thứ 2. Trò thấy 3 cô Phật Tử ở Bình Chánh dậy đúng 0h nấu trà.
-Sao mấy cô không ngủ?
- Em (mấy cô xưng hô như vậy đã quen ) ngủ không được Sư. Nấu nước pha trà cúng mấy ổng.
- Hi (trò cười ), mấy cô chứ mấy ổng nào. Uống trà ngủ không được rồi bảo tại mơ mộng .
- Thật mà Sư, không ngủ được em mới pha trà khấn chứ em tụi đâu uống trước.
Ừm! Thật ra trò cũng biết thế, nhưng cố tình nói để trấn an.
- Trò đâu mơ, mà dù có trời sập cũng ngủ huống chi mơ.
-Cô đó, cô đừng nói nghe. Cô nói sẽ ngủ không được đó.
- Bà sáu này tào lao (tiếng cô sáu từ trong mùng vọng ra. Hình như cô ấy đang kiên cử việc gì)
Không khí lắng xuống, khi 2 cô Phật Tử để bánh ra dĩa và rót 4 ly trà, miệng thì thầm như để ai đó... nghe.
Xong nghi thức 2 cô về chiếc võng của mình nằm đong đưa. Cũng là lúc trò nghe tiếng gió réo rít ngoài xa.
- Mưa! Trò reo lên, trong tâm rất hoan hỷ. Vì sắp đến ngày An Vị Phật mà nước không có, sẽ bất tiện cho sinh hoạt .
Trò đang nằm với cô sáu, vội ra khỏi mùng.
- Sư đi đâu? - Cô 6 hỏi.
- Đi hứng nước mưa.
Không đợi cô nói thêm điều gì, trò đứng cạnh lu nước khi mưa vừa rớt hạt.
Có điều rất lạ mưa không to không nhỏ, gió rất lớn nhưng thương tình không tạt hướng trò đứng. Quý Vị thích mưa sẽ biết mưa dường như theo 1 quy luật, lúc đầu nhỏ rồi lớn dần, sau lại nhỏ hoặc có thể từ nhỏ lại lớn bất chợt, rồi nhỏ nữa mới dứt. Nói chung là nhỏ lớn, lớn nhỏ hiếm khi đều.
Mô Phật! Lần này mưa đều, lúc đầu là lượng nước vào lu bao nhiêu đến giữa và cuối cũng có bấy nhiêu. Rất đều đến 5h sáng. Khi tất cả thao, ca, nồi ... trò lấy ra chứa nước vừa hết thì 3 cô cũng dậy.
- Sư thức tới giờ đó hả?
- Ừm mưa cũng vừa ngưng thôi.
- Tại bà 6 nhỏ nói Sư đừng nói là ngủ được sẽ đến lúc Sư không ngủ- cô 6 lớn bảo thế, rồi cô tiếp - Mai là tôi không cho nói thêm.Sư nói thì thôi, bà còn giằng lại chi giờ Sư không ngủ cả đêm rồi đó. Bà vui hén.- cô đưa mắt trách móc cô 6 nhỏ.
Trò hơi giật mình. Đúng tối qua trò nói: dù có trời sập cũng ngủ huống chi mơ. Lượng mưa thật lạ, cứ đều đều 1 dòng chảy vào lu, đặc biệt là đúng 5h sáng trò chứa đầy cả cái ca cũng tận dụng, thì ngừng mưa. Không có trời sập, chỉ có trời mưa và trời mưa rất đều...
Dù sao trò cũng có nước phục vụ ngày lễ. Ngấm nhìn thành quả 1 đêm, trò tri ân mưa và tri ân... những ngày của vùng đất mới.
- Thôi tụi em về nha Sư, mai tụi em không vô được. Vì con gái em sắp sinh.
- Còn con mai làm quai dép, mấy hôm nay lãnh đem về nhà không làm, công ty cần hàng gấp quá.
- Còn tôi thì mai phải đi chùa ở Vũng Tàu đã đăng ký vé xe từ trước rồi Sư.
- Không sao cả. Quý Cô bận việc cứ làm. Vì người xuất gia vốn đối diện với 9 mình mà. Mấy cô yên tâm đi, trò không sao cả.
Và đêm 1 mình ấy, cái đêm không còn khoảng cách giữa hữu hình và vô hình.

(Mời Quý Vị đón xem phần tiếp theo để biết Tham Trang đối diện với 9 mình ra sao nha!)


31421205506_ff8109a37f_o.jpg
 

Tham Trang

Registered
Phật tử
Tham gia
26/6/15
Bài viết
223
Điểm tương tác
163
Điểm
43
Chương 2: MỘNG TRONG MỘNG.
Những Ngày Đầu Tiên(3).


Bước vào đầu tháng 10, tầm 17h trời đã tối mịt. Chuồng chuồng ở đâu bay đầy khoảng không, từng đàn chim sẻ rất thân thiện cũng chung 1 bài ca "về tổ", dường như tổ nó quanh thửa đất chùa hay sao? Chúng cứ líu lo trên nốc gọi nhau. Đẹp lắm! Trò chưa bao giờ yêu nơi đâu như thế, trò cúi người nâng 1 đọt cỏ vừa rủ xuống theo mặt trời, rồi thì thầm với cỏ: Chào bạn nhỏ! Bạn cũng giúp Tham Trang biết được thời gian của 1 ngày. Sáng bạn ướt đẫm sương. Khi những hạt sương không còn lấp lánh trên thân bé nhỏ là lúc chim chóc tung cánh bay đi muôn nẻo, trò cũng thọ điểm tâm. Trưa bạn ấy nhỏ và cao lúc ấy trò độ ngọ. Chiều là bạn yếu ớt hơn cả, ủ rủ, mềm mại, nghiên cả theo gió. Lúc đó trò quét dọn Chánh Điện chuẩn bị thời kinh tối. Thế đó hoa cỏ ở đây cũng hữu tình lắm. Đêm đến con gà, con vịt nhà hàng xóm cũng không còn kêu, trò nghe rõ tiếng gió từ xa và tiếng gió đi qua làm ngọn cỏ rì rào như khúc hát cuối thu.
Đã 22h rồi, sao không khí oi bức thế? cũng có lẽ do trên nốc mùng được phủ thêm lớp áo mưa để phòng những cơn mưa bất chợt. Nên gió buồn không chui qua, trò chưa ngủ, nên tham thoại đầu "không phải tâm, không phải Phật, không phải vật là cái gì?" Nghi tình nổi lên tìm câu đáp. Rồi thật tự nhiên, tự nhiên như chùa là phải thế, trò nghe rất nhiều âm thanh của chuông mỏ, lâu lâu nghe tiếng boong... boong... của đại hồng chung hòa cùng tiếng tụng của bài A Di Đà. Tiếng cả đại chúng rất lớn vang đều trên Chánh Điện. À! Trò ngồi bật dậy(đây là thói quen của người xuất gia, không nằm khi nghe tiếng chuông mỏ và đại hồng chung). Lúc này láng đã có điện như sao tối thế, trò đứng lên chiếc dường tre tạm để nhìn lên hướng Chánh Điện. Đèn cày trò thấp trên tam cấp đâu rồi, sao tối thế? Có mất điện cũng ở láng chứ làm gì có gió mà tắt đèn cày, mồ hôi trò ướt cả áo cơ mà. Tiếng tụng kinh vẫn vang lên, trò nằm xuống mĩm cười và nghĩ cho ai đó biết :"Bây giờ tắt đèn không cho trò thấy để tụng kinh, nhưng đến 3h 30p thì thấp đèn lên để trò công phu nhé!" Rồi trò nằm, trong tư thế nghiêng người về tay phải tiếp tục: Không phải tâm, không phải Phật, không phải vật ta là cái gì? Thế là ngủ quên lúc nào không hay. Trò nói thêm cho Quý Vị biết lúc trò ngủ là không xoay chuyển gì hết, cứ nằm yên 1 tư thế đến lúc thức, khi nào trò xoay chuyển là trò thức. Thói quen này có lợi là trò ngủ không động chúng (làm người ngủ chung mình phiền), nhưng hại là lúc thời tiết thay đổi nóng hoặc lạnh không ứng phó được. Thói quen này ai ngủ cùng phòng đều biết. Trò kể cho Quý Vị nghe, trò có 1 cô đệ tử tên Kim Dư, cô này ngủ là xoay chuyển 380 độ nhưng không hay biết. Được cái trong lúc ngủ, cô rất hay ở chỗ trời oi bức thì bật quạt, lạnh là đắp chăn kể cả đắp hộ người ngủ chung, nhưng bản thân không hay biết. Trò tỉ lệ nghịch với cô ấy hoàn toàn. Nếu khi ngủ trò đắp chăn đến khi nóng phát sốt chịu không được mới thức mở quạt chứ không làm việc khi ngủ như Kim Dư và 1 số Vị, và cũng như thế khi trời lạnh run phát rét mới dậy đắp chăn, còn Kim Dư và 1 vài Vị vẫn ngủ nhưng vẫn đắp được chăn. Khi biết có người phản ứng tốt để ứng phó với thời tiết
trong lúc ngủ trò rất ngưỡng mộ.
Nhưng đêm đó trò nhớ rất rõ, thời tiết rất oi bức, nên trước khi ngủ trò không phủ chăn, thế mà đến lúc thức dậy là 3h 10p, trò thấy điện sáng, tọa cụ của Hòa Thượng để lại đã được đắp ngang người, trò vẫn trong tư thế nằm nghiêng.
- Tri ân rất nhiều người đã chăm trò đêm qua- trò thì thầm, khi đứng lên nhìn hướng Chánh Điện trước khi làm vệ sinh răng miệng để công phu mới biết rằng thời tiết lạnh thế kia. Chắc trời đã sang đông. Kìa lạ thật trên Chánh Điện vẫn loe lét ngọn đèn cày.


(Truyện kể cũng khá dài mà những điều bí ẩn vẫn còn ở rất nhiều. Tham Trang mời Quý Vị xem tiếp phần cuối "Những Ngày Đầu Tiên" ở số tiếp theo, như thế Quý Vị ít mỏi mắt và tốn thời gian Niết Bàn của mình. Chúc Quý Vị an lạc)


31134475070_bc71447afe_o.jpg
 

Tham Trang

Registered
Phật tử
Tham gia
26/6/15
Bài viết
223
Điểm tương tác
163
Điểm
43
Chương 2: MỘNG TRONG MỘNG.
Những Ngày Đầu Tiên.
(cuối )

(Hôm trước Tham Trang đã kể đến tối ngủ đèn tự tắt, rồi đến giờ công phu tự thấp sáng, đêm lạnh có người đắp tọa cụ của ân Sư thay chăn. Mời Quý Vị xem tiếp phần cuối của đoạn Những Ngày Đầu Tiên nha)
Chuẩn bị các bước đã sẵn sàng trò trang nghiêm tâm tướng để bước lên tụng kinh. Lạ thật Chánh điện vẫn duy nhất trò và gió, gió rất mạnh, lạnh buốt thịt da. Ừm gió vô tình quá, không dịu dàng thông cảm cho khách lữ hành gì hết, rất mạnh mẻ khi rít qua. Bài "dâng hương " đã nguyện xong trò như ấm hơn, khói hương lang tỏa không gian Chánh Điện quyện lấy trò, như động viên, như che chở, như thì thầm: Thắm Trang ơi! Bạn đừng sợ nha. Mình sẽ luôn bên bạn để sưởi ấm bất cứ lúc nào bạn cần. Trò chí tâm đảnh lễ và ngồi xuống bắt đầu khai kinh cùng làng khói luôn giử lời đã hứa. Nhưng giọng trò có vẻ nhẹ nhàn và lướt đều nhẹ đến như cùng 1 thể với không gian. À không phải 1 mình trò tụng. Thôi nào ngừng ngay "đệ nhị" để kiểm chứng nha. Thế là trò ngưng tụng, ồ lạ thật có rất nhiều Vị tụng cùng trò thế cơ, lại có cả tiếng chuông mõ rất nhịp nhàng, phải nói gần 30 năm nay trò chưa được nghe thời công phu nào hay đến thế. Hi trò bị mê vào thinh nhưng những Vị ấy không để trò mê lâu, hết "đệ nhị" là âm thanh ấy ngưng, trò tụng tiếp "đệ tam". Và những âm thanh ấy cũng trợ duyên cùng. Thôi ai tụng hay cũng không bằng tâm tụng, các Vị đã giúp trò ngộ ra điều đó khi tiếng kinh ngưng ở "đệ nhị". Kết thúc 1 thời kinh như thấu hiểu "nhau" hơn. Bởi đó là những Vị đồng tu, cùng chung con đường dù có khác cõi, nhưng ngăn cách ấy vẫn không gì trở ngại bởi "nhất còn không có huống chi có 2" tạm gọi là 1 nhé, Huynh Đệ ạ!
Sáng sớm, khi giờ công phu vừa xong, xa xa trên bờ đê từng dòng người đỗ về hướng Chánh Điện lễ Phật. Trò đàm thoại.
-Mô Phật! Quý Vị ở đâu?
- Con ở Lê Minh Xuân .
- Con cạnh ủy ban xã Tân Nhựt.
- Chúng con ở ấp 6 xã Tân Nhựt.
- Sao Quý Vị biết nơi hẻo lánh này mà đến?
- Mô Phật! gì nơi đây là nơi mẹ con kể là đã Quy Y .
- Bà con cũng Quy Y chùa này Sư ạ! Nên nghe mọi người bảo có Sư về xây dựng lại phần đất của chùa cũ, mẹ và bà chúng con bảo con vào xem có đúng là đất của chùa cũ xây chùa mới không?
- Xóm con bảo thật như thế chúng con cám ơn Sư lắm. Vì Sư thay người làng con đứng ra xây dựng lại trên diện tích đất chùa cũ của quê hương chúng con.
À! Ra thế. Chùa cũ và những trợ duyên tối qua của Huynh Đệ giúp trò ấm áp hơn trong không khí của mùa đông.
Cũng như khi đến đoàn người lại từ từ ra về thấp thoáng trên đê. Trò quay vào Chánh Điện nghe rất rõ mùi khói hương thì thầm.
- Cô à! Không lạnh nữa đâu, vì đã có hằng hà sa chúng tôi đang ở và cùng cô đồng hành, dù khó khăn, dù khắc nghiệt nhưng cô không là 1 mà là đại diện của quá khứ, hiện tại và tương lai.


(Mời Quý Vị xem tiếp chương 3: Hành Trình Tìm Dấu Chùa Xưa. Với phần đầu mang tên " Duyên " Qúy Vị nhé! Trò mong Quý Vị luôn tinh tấn trên Chánh Định )


30776689044_8fd7e26fb5_o.jpg
 

Tham Trang

Registered
Phật tử
Tham gia
26/6/15
Bài viết
223
Điểm tương tác
163
Điểm
43
Chương 3: HÀNH TRÌNH TÌM DẤU CHÙA XƯA.

Duyên.


Duyên cũng do mình. Hoặc quá khứ, hoặc hiện tại. Nên chúng ta hết sức cố gắng làm việc, phải nói là toàn tâm và lực nhưng không đạt mới gọi là duyên. Điều đó khác hoàn toàn với việc hẹn người khác đi chùa xong lại đi uống cafe hoặc ngủ quên không hẹn giờ báo thức lại bảo: Thôi chắc tại duyên. Như vậy có đúng không Qúy Vị? Làm sao đúng được đó là đỗ tội oan cho duyên. Vì tại mình không giử lời, tại mình ham vui hay giải đãi rồi đỗ tội để dối mình.
Như trường hợp trò đúng là duyên. Nếu tham chùa lớn Phật to, thì trò giờ không chỉ 1 chùa, 1 Tịnh Xá mà giá thấp cũng 2- 3 Ngôi. Có rất nhiều PT đang là bạn trò trên fb sẽ chứng minh được điều này. Nên khi khởi công xây dựng cùng lắm trò xin hợp thức hóa với giáo hội là tịnh thất -là nơi thờ tự và chuyên tu-, nếu giáo hội hay địa phương hoan hỷ không truy cứu thì không cần bản hiệu hay gọi gì cả. Có thể gọi nhà, gọi am, gọi liêu hay cóc... được tất, với trò tất cả chẳng qua là danh từ, là uyển. Phật ngày xưa ai thành lập hay chứng minh cho Ngài. Ngài đắc đạo ở đâu Quý Vị? Chắc ai cũng biết dù người đó chưa quy y. Mình bây giờ có chỗ sinh hoạt để giử phương tiện khi chưa viên mãn là hạnh phúc lắm rồi.
Hơn nữa thời gian trò tạm trú ở nơi đây sắp hết hạn. Nói cao lắm là 20 (sống thọ), còn yểu thì không biết có viết thêm 1 từ nữa được không? Cái vé du lịch không biết khi nào hết hạn bị tống cổ về cõi khác rồi ham chi chùa lớn Phật to. Có chùa rồi liệu còn chuyên tu được không? Hay hội hợp, tổng kết đám tiệc... bao nhiêu là việc. Biết rằng việc đó là chánh nghiệp hay có người bảo tu tâm còn tiệc tùng khách khứa là tướng. Thật sự nếu đến trình độ ấy thì trò đâu ngại, việc độ sanh hay thập thiện ai cũng dự phần. Đằng này tu chưa đạt còn duyên theo tướng, đi ra 1 buổi, thì mệt 1 buổi, 1 ngày thì không nghi tình 1 ngày. Nên không "ra gió" được.
Thế nên trò chọn Tân Nhựt, chọn có con kênh dù cho sau này dân cư đông đúc cũng chỉ có 1 bên vì bên đối diện là con kênh. Như vậy sẽ bớt ồn, nhưng Phật Tử(PT) đến chiêm bái rất đông họ không ngại đường xá xa xôi, rồ rề, giữa đồng chở ngại. Họ tìm đến ngôi chùa cũ mà ba mẹ, ông bà họ đã quy y. Họ tìm đến như tìm về tuổi thơ sau bao năm tháng trưởng thành mệt mỏi và thế là có mặt của chính quyền các cấp.
Ừm thì 9 quyền cũng có sao? Vì Tham Trang thờ Phật tượng (đúng theo quy định của cư sĩ tại gia, không tụ tập, không tổ chức nghi lễ phát thiệp mời hay các hình thức mất an ninh khác). PT đến là quyền của họ, 9 quyền không cho thì trực tiếp làm việc với họ. Thật ra luật pháp hay nghị định nếu áp dụng đúng thì có lợi cho ai Qúy Vị? Có lợi cho người dân, cho 9 bản thân mình, luật ra là để bảo vệ quyền và nghĩ vụ chúng ta. Vậy người áp dụng là mỗi công dân còn người đủ quyền hành nghiêm xử là cơ quan nhà nước ta gọi chung là Đảng. Nên theo đúng nghĩa nơi nào có Đảng có người thực thi pháp luật đúng thì nơi đó quyền lợi và đời sống người dân được bảo vệ và nâng cao. Vậy sự có mặt của 9 quyền làm ta an tâm hay sợ??? (Câu này thấy vậy chứ căn nè...)


(Thôi hẹn lại phần 2 của bài"Duyên" nha. Chúc Quý Vị tinh tấn tu hành, tu pháp môn nào cũng được miễn là sửa mình )


30838453024_a7c64b6f3a_o.jpg
 

Tham Trang

Registered
Phật tử
Tham gia
26/6/15
Bài viết
223
Điểm tương tác
163
Điểm
43
Chương 3: HÀNH TRÌNH TÌM DẤU CHÙA XƯA.
Duyên(2)


(Tóm lại số trước Tham Trang có kể đến, do duyên nên đã mua thửa đất của ngôi chùa cũ, khi vừa hoàn tất phần Chánh Điện nhiều Phật Tử về chiêm ngưỡng và lễ bái, thế là có mặt của 9 quyền. Mời Qúy Vị nghe tiếp nha.)
Lần này có đến trên dưới 10 Vị, họ đến "lịch sự, nhè nhàng" hơn 4 lần ngưng thi công năm trước.
- Quý Vị gồm những ai? Và làm việc gì ở xã, giới thiệu cho trò biết. Vì trò mới về chưa quen mọi người. (Trò hỏi khi đã nhìn thẻ đeo, đã được tất cả nhét vào túi áo)
- Đi chung đoàn có - 1 người nam khoảng 40 tuổi giới thiệu - chủ tịch mặt trận, bí thư đoàn, hội phụ nữ, ban dân vận .
Rồi họ đưa tay giới thiệu tên từng người.
Trò chỉ biết và nhớ có cô Tâm tổ trưởng. Vì trước đây đã hội ngộ 2 lần.
- Hôm nay là ngày gì vậy cô?
- Là ngày bình thường, do Quý Vị ở gần đây bảo nơi đây là ngôi chùa cũ họ đến thăm. Còn chú sáu là láng giềng, sang hướng dẫn cô làm hồ sơ cho công ty nước sạch.
- Đây là đất chùa cũ hả cô- 1 người nữ chạc tuổi trò hỏi.
- Trò cũng mới biết thông tin này cách đây 2 hôm.
- Đúng rồi đây là đất của chùa cũ- chú sáu vừa kiểm tra lại hồ sơ, vừa lên tiếng.
- Trước đây chùa lớn không chú?
- Lớn lắm mừ, nên dân ở đây trước giờ vẫn gọi đường Cầu Chùa- rạch đập dừa.
- Vậy à! Nếu vậy cô làm hồ sơ xin xét để lấy lại bản hiệu chùa, rồi chúng con đến đây lễ Phật và dùng cơm những ngày cúng.
- Mô Phật, có lẽ cũng phải thuận theo tự nhiên, nếu lúc đủ điều kiện cô sẽ trích lục hồ sơ để tiến hành. Tuy nhiên vì cô mới đến lại 1 mình nếu có gì chưa biết hoặc còn thiếu xin Quý Vị giúp đở bổ túc cho viên mãn.
- Chúng tôi sẽ hướng dẫn và giúp đở cô đúng với trách nhiệm của mình.
- Cô ơi! Trước lúc xuống đây cô ở đâu cô?
- Cô ở Tân Kiên cưng- Trò đáp và nhìn cô bé vừa hỏi, cô bé sở hữu khuôn mặt rất sáng, tóc cột cao lên đỉnh đầu để lộ cả gương mặt trái xoan trông rất tươm tất.
Trò nhớ lại lúc bằng tuổi cô bé, trò ở Tịnh Xá Ngọc Thuận của Thầy bổn sư, năm đó là năm cuối trò trụ lại, Ngài thường gọi trò bằng chú tiểu và đọc cả bài thơ dành riêng cho trò mỗi khi gặp :
Đệ tử tôi
Làm thơ con cóc
Tôi cú cái cốc
Nó ngồi đó khóc
Rồi Ngài cú đầu trò và cười ha... hả bỏ đi. Bỏ lại sau lưng cái hic hà nhăn nhó.
- Sao con không gặp cô ta.
Tiếng cô bé dường như có sự nuối tiếc, đã đưa trò về với hiện tại.
- À...! Chắc chưa đủ duyên - trò cười đáp.
Bất ngờ em chồm người về phía trước nắm lấy tay trò rất thành khẩn còn cười thật tươi hỏi tiếp: Bây giờ có đủ duyên chưa cô?
- Duyên là do 2 cô trò mình tạo.
- Dạ. Tiếng "dạ" rất hỷ lạc, hơn cả giáo sư nghiên cứu 1 đề tài khoa học, rất lâu rồi chưa được nay tìm ra được đáp án.
- Thôi đoàn đã đến đây để thăm hỏi và động viên cô nên làm bản hiệu cho xong, để chúng tôi tới lui thăm hỏi và cho nguời dân nơi này có chỗ sinh hoạt Phật Pháp thuận tiện hơn.
- Chào cô con về.
Trò chấp tay đáp lại, đoàn người đi rồi để lại tiếng "dạ" ở không gian. Giống như bài thơ độc quyền của Hòa Thượng hoan hỷ và tự tại.

(Mời Quý Vị nghe tiếp ở số tiếp nha)
 

Tham Trang

Registered
Phật tử
Tham gia
26/6/15
Bài viết
223
Điểm tương tác
163
Điểm
43
Chương 2: MỘNG TRONG MỘNG.
Những Ngày Đầu Tiên(3).


Bước vào đầu tháng 10, tầm 17h trời đã tối mịt. Chuồng chuồng ở đâu bay đầy khoảng không, từng đàn chim sẻ rất thân thiện cũng chung 1 bài ca "về tổ", dường như tổ nó quanh thửa đất chùa hay sao? Chúng cứ líu lo trên nốc gọi nhau. Đẹp lắm! Trò chưa bao giờ yêu nơi đâu như thế, trò cúi người nâng 1 đọt cỏ vừa rủ xuống theo mặt trời, rồi thì thầm với cỏ: Chào bạn nhỏ! Bạn cũng giúp Tham Trang biết được thời gian của 1 ngày. Sáng bạn ướt đẫm sương. Khi những hạt sương không còn lấp lánh trên thân bé nhỏ là lúc chim chóc tung cánh bay đi muôn nẻo, trò cũng thọ điểm tâm. Trưa bạn ấy nhỏ và cao lúc ấy trò độ ngọ. Chiều là bạn yếu ớt hơn cả, ủ rủ, mềm mại, nghiên cả theo gió. Lúc đó trò quét dọn Chánh Điện chuẩn bị thời kinh tối. Thế đó hoa cỏ ở đây cũng hữu tình lắm. Đêm đến con gà, con vịt nhà hàng xóm cũng không còn kêu, trò nghe rõ tiếng gió từ xa và tiếng gió đi qua làm ngọn cỏ rì rào như khúc hát cuối thu.
Đã 22h rồi, sao không khí oi bức thế? cũng có lẽ do trên nốc mùng được phủ thêm lớp áo mưa để phòng những cơn mưa bất chợt. Nên gió buồn không chui qua, trò chưa ngủ, nên tham thoại đầu "không phải tâm, không phải Phật, không phải vật là cái gì?" Nghi tình nổi lên tìm câu đáp. Rồi thật tự nhiên, tự nhiên như chùa là phải thế, trò nghe rất nhiều âm thanh của chuông mỏ, lâu lâu nghe tiếng boong... boong... của đại hồng chung hòa cùng tiếng tụng của bài A Di Đà. Tiếng cả đại chúng rất lớn vang đều trên Chánh Điện. À! Trò ngồi bật dậy(đây là thói quen của người xuất gia, không nằm khi nghe tiếng chuông mỏ và đại hồng chung). Lúc này láng đã có điện như sao tối thế, trò đứng lên chiếc dường tre tạm để nhìn lên hướng Chánh Điện. Đèn cày trò thấp trên tam cấp đâu rồi, sao tối thế? Có mất điện cũng ở láng chứ làm gì có gió mà tắt đèn cày, mồ hôi trò ướt cả áo cơ mà. Tiếng tụng kinh vẫn vang lên, trò nằm xuống mĩm cười và nghĩ cho ai đó biết :"Bây giờ tắt đèn không cho trò thấy để tụng kinh, nhưng đến 3h 30p thì thấp đèn lên để trò công phu nhé!" Rồi trò nằm, trong tư thế nghiêng người về tay phải tiếp tục: Không phải tâm, không phải Phật, không phải vật ta là cái gì? Thế là ngủ quên lúc nào không hay. Trò nói thêm cho Quý Vị biết lúc trò ngủ là không xoay chuyển gì hết, cứ nằm yên 1 tư thế đến lúc thức, khi nào trò xoay chuyển là trò thức. Thói quen này có lợi là trò ngủ không động chúng (làm người ngủ chung mình phiền), nhưng hại là lúc thời tiết thay đổi nóng hoặc lạnh không ứng phó được. Thói quen này ai ngủ cùng phòng đều biết. Trò kể cho Quý Vị nghe, trò có 1 cô đệ tử tên Kim Dư, cô này ngủ là xoay chuyển 380 độ nhưng không hay biết. Được cái trong lúc ngủ, cô rất hay ở chỗ trời oi bức thì bật quạt, lạnh là đắp chăn kể cả đắp hộ người ngủ chung, nhưng bản thân không hay biết. Trò tỉ lệ nghịch với cô ấy hoàn toàn. Nếu khi ngủ trò đắp chăn đến khi nóng phát sốt chịu không được mới thức mở quạt chứ không làm việc khi ngủ như Kim Dư và 1 số Vị, và cũng như thế khi trời lạnh run phát rét mới dậy đắp chăn, còn Kim Dư và 1 vài Vị vẫn ngủ nhưng vẫn đắp được chăn. Khi biết có người phản ứng tốt để ứng phó với thời tiết
trong lúc ngủ trò rất ngưỡng mộ.
Nhưng đêm đó trò nhớ rất rõ, thời tiết rất oi bức, nên trước khi ngủ trò không phủ chăn, thế mà đến lúc thức dậy là 3h 10p, trò thấy điện sáng, tọa cụ của Hòa Thượng để lại đã được đắp ngang người, trò vẫn trong tư thế nằm nghiêng.
- Tri ân rất nhiều người đã chăm trò đêm qua- trò thì thầm, khi đứng lên nhìn hướng Chánh Điện trước khi làm vệ sinh răng miệng để công phu mới biết rằng thời tiết lạnh thế kia. Chắc trời đã sang đông. Kìa lạ thật trên Chánh Điện vẫn loe lét ngọn đèn cày.


(Truyện kể cũng khá dài mà những điều bí ẩn vẫn còn ở rất nhiều. Tham Trang mời Quý Vị xem tiếp phần cuối "Những Ngày Đầu Tiên" ở số tiếp theo, như thế Quý Vị ít mỏi mắt và tốn thời gian Niết Bàn của mình. Chúc Quý Vị an lạc)


15400504_2181808365376606_8298739317049992487_n.jpg
 
GÓP PHẦN LAN TỎA GIÁ TRỊ ĐẠO PHẬT

Ủng hộ Diễn Đàn Phật Pháp không chỉ là đóng góp vào việc duy trì sự tồn tại của Diễn Đàn Phật Pháp Online mà còn giúp cho việc gìn giữ, phát huy, lưu truyền và lan tỏa những giá trị nhân văn, nhân bản cao đẹp của đạo Phật.

Mã QR Diễn Đàn Phật Pháp

Ngân hàng Vietcombank

DUONG THANH THAI

0541 000 1985 52

Nội dung: Tên tài khoản tại diễn đàn - Donate DDPP (Ví dụ: thaidt - Donate DDPP)

Bên trên