PHÁP.
Như lời Thế Tôn dạy: các pháp là vô thường, là vô ngã; đó là dấu hiệu của các pháp hữu vi - là các pháp có hình tướng, có thể nhận thức, có thể đặt tên gọi tên. Ngoài các pháp hữu vi, thì còn lại là các pháp vô vi, các pháp ấy vô sanh, vô tướng, bất sinh bất diệt.
Kỳ thật, sắc là vô thường, chia nhỏ tới cùng tột trở thành các hạt không thể phân chia, tức hạt cơ bản, hay lân hư trần. Các hạt không thể phân chia, không rõ tồn tại từ bao giờ, cùng với hư không như thể là bất sinh bất diệt, các tướng trạng lớn hơn đều từ chúng duyên hợp mà biểu hiện ra. Chúng có đó mà không rõ do đâu mà có, nên chúng hiện hữu, xong bằng mắt thịt thì chẳng thể nhận thức được chúng, do đó mà cái hữu ấy rất vi diệu, gọi là diệu hữu. Trong cái hữu vi diệu ấy, các hạt đôi khi tồn tại ở dạng năng lượng như ánh sáng trong những điều kiện nhất định. Mối liên hệ giữa năng lượng và trọng lượng, giữa hạt và sóng được biểu hiện: E = mc2. , được ứng dụng trong bom nguyên tử, khi được kích hoạt có thể phá vỡ liên kết tạm thời tưởng như vững chắc của vật chất, làm cho vật chất trở lại trạng thái bản nguyên của nó trong khoảng thời gian nhất định. Nhưng để là chuyển hóa từ năng lượng thành hư không, ngoan không thì là điều chưa từng thấy ? Sắc tức là Không, Sắc chẳng khác Không, ý chỉ cho cái vô thường ( duyên hợp hiện hữu ), vô ngã ( không có dạng thức nhất định ) cũng không khác cái bản thể hư không vô sở hữu, đều là vô sanh ( chẳng do nhân duyên gì sanh ra, chẳng do ai tạo ra, hiện hữu tự thủa nào không rõ ).
Nên Pháp ấn ấy có ba là vô thường, vô ngã và vô sanh. Cái gọi là Khổ - ấy là sự mê lầm của nhận thức, chẳng phải đặc điểm chắc thật nhân diện của các pháp. Nếu pháp ấn là khổ, thì Niết Bàn, Vô vi đều là pháp, ắt Khổ, nhưng chẳng phải như thế, vì vậy biết nói Khổ là pháp ấn, ấy là sự sai lệch của nhân thực mê lầm gây ra mà thôi.
A Di Đà Phật.