VĂN HỌC PHẬT GIÁO

Nguyên Chiếu

Ban Đại Biểu nhiệm kỳ III (2015-2016)
Quản trị viên
Thượng toạ
Phật tử
ĐÃ TIẾN CÚNG
Tham gia
5 Tháng 5 2014
Bài viết
987
Điểm tương tác
377
Điểm
83

Là một thuật ngữ đã xuất hiện từ lâu. Chỉ tính "văn học" trong tam tạng kinh điển. Tính văn học, nhưng không phải giải trí, mà là giải thoát. Cũng như văn học của thế gian, văn học thế gian đa phần là giải trí, giải thoát chiếm tỷ lệ rất nhỏ.

Đặc biệt, kinh điển Đại thừa có những bộ có thể coi là kiệt tác Văn học mọi thời đại, cả tình huống, nội dung, chi tiết và bố cục... ví dụ kinh Hoa Nghiêm, Lăng Nghiêm, kinh Duy Ma Cật, kinh Pháp Hoa...

Tính văn học đặc sắc đến nỗi, khiến nhiều học giả phải thốt lên, rằng do đời sau ngụy tạo, không phải do Phật thuyết.

Họ nói không sai, nhưng cũng không đúng và... không thuyết phục.

Không sai bởi bằng chứng là kinh điển Đại thừa chỉ xuất hiện sau khi Đức Phật nhập Diệt, khoảng... từ 500 năm trở về sau.

Không đúng bởi nếu không có trí tuệ của Phật, thì không thể thuyết nổi những bộ kinh ấy. Mà đã đích thực là Tri kiến Phật, thì không thể gọi là "ngụy tạo".

Không thuyết phục bởi những người tin Phật, có pháp lạc nghe và hiểu Chân Như, Thực Tướng, thì hoàn toàn tin rằng, những bộ kinh ấy vẫn do Phật thuyết, dù Phật đã nhập Diệt từ rất lâu.

Vẫn do Phật thuyết, bởi trong kinh Pháp Hoa, Phật nói dù đã nhập Niết Bàn, nhưng: "Những việc hành đạo Bồ Tát của ta, chưa phải đã hết đâu..."

"Pháp Hoa Huyền Nghĩa" của Thiên Thai Trí Giả, một bộ sách "phê bình lý luận" vào loại tuyệt luân, có một không hai của "Văn học Phật giáo" đã chỉ rõ chỗ này.

Sự xuất hiện của kinh điển Đại thừa, chính là một trong những việc "hành đạo Bồ Tát" của Đức Phật (và của Tỳ Lô Giá Na, tức Pháp thân Phật...) sau khi Phật nhập Niết Bàn.

Nguồn copy từ FB Phạm Lưu Vũ
 
GÓP PHẦN LAN TỎA GIÁ TRỊ ĐẠO PHẬT

Ủng hộ Diễn Đàn Phật Pháp không chỉ là đóng góp vào việc duy trì sự tồn tại của Diễn Đàn Phật Pháp Online mà còn giúp cho việc gìn giữ, phát huy, lưu truyền và lan tỏa những giá trị nhân văn, nhân bản cao đẹp của đạo Phật.

Mã QR Diễn Đàn Phật Pháp

Ngân hàng Vietcombank

DUONG THANH THAI

0541 000 1985 52

Nội dung:Tên tài khoản tại diễn đàn - Donate DDPP(Ví dụ: thaidt - Donate DDPP)

Hoàng

Registered
Phật tử
Tham gia
23 Thg 12 2023
Bài viết
133
Điểm tương tác
109
Điểm
43

Là một thuật ngữ đã xuất hiện từ lâu. Chỉ tính "văn học" trong tam tạng kinh điển. Tính văn học, nhưng không phải giải trí, mà là giải thoát. Cũng như văn học của thế gian, văn học thế gian đa phần là giải trí, giải thoát chiếm tỷ lệ rất nhỏ.

Đặc biệt, kinh điển Đại thừa có những bộ có thể coi là kiệt tác Văn học mọi thời đại, cả tình huống, nội dung, chi tiết và bố cục... ví dụ kinh Hoa Nghiêm, Lăng Nghiêm, kinh Duy Ma Cật, kinh Pháp Hoa...

Tính văn học đặc sắc đến nỗi, khiến nhiều học giả phải thốt lên, rằng do đời sau ngụy tạo, không phải do Phật thuyết.

Họ nói không sai, nhưng cũng không đúng và... không thuyết phục.

Không sai bởi bằng chứng là kinh điển Đại thừa chỉ xuất hiện sau khi Đức Phật nhập Diệt, khoảng... từ 500 năm trở về sau.

Không đúng bởi nếu không có trí tuệ của Phật, thì không thể thuyết nổi những bộ kinh ấy. Mà đã đích thực là Tri kiến Phật, thì không thể gọi là "ngụy tạo".

Không thuyết phục bởi những người tin Phật, có pháp lạc nghe và hiểu Chân Như, Thực Tướng, thì hoàn toàn tin rằng, những bộ kinh ấy vẫn do Phật thuyết, dù Phật đã nhập Diệt từ rất lâu.

Vẫn do Phật thuyết, bởi trong kinh Pháp Hoa, Phật nói dù đã nhập Niết Bàn, nhưng: "Những việc hành đạo Bồ Tát của ta, chưa phải đã hết đâu..."

"Pháp Hoa Huyền Nghĩa" của Thiên Thai Trí Giả, một bộ sách "phê bình lý luận" vào loại tuyệt luân, có một không hai của "Văn học Phật giáo" đã chỉ rõ chỗ này.

Sự xuất hiện của kinh điển Đại thừa, chính là một trong những việc "hành đạo Bồ Tát" của Đức Phật (và của Tỳ Lô Giá Na, tức Pháp thân Phật...) sau khi Phật nhập Niết Bàn.

Nguồn copy từ FB Phạm Lưu Vũ
Văn học Phật giáo là một dòng văn học đặc biệt, không chỉ mang giá trị văn học mà còn là con đường dẫn đến giải thoát. Trong bối cảnh văn hóa Phật giáo, giải thoát là ưu tiên hàng đầu, và điều này được thể hiện rõ trong tam tạng kinh điển.

Kinh điển Đại thừa là một bộ phận quan trọng của văn học Phật giáo, được coi là những kiệt tác văn học mọi thời đại. Các tác phẩm kinh điển Đại thừa thường có nội dung sâu sắc, ý nghĩa triết lý cao cả, mang lại cho người đọc những trải nghiệm mới mẻ về cuộc sống và con người.

Tuy nhiên, tính văn học của kinh điển Đại thừa cũng gây ra nhiều tranh cãi. Có những ý kiến cho rằng kinh điển Đại thừa là kết quả của sự ngụy tạo từ đời sau, không phải do Phật thuyết.

Quan điểm này không hoàn toàn đúng. Mặc dù kinh điển Đại thừa chỉ xuất hiện sau thời điểm Đức Phật nhập diệt, nhưng nếu không có trí tuệ của Đức Phật, không ai có thể thuyết giảng những bộ kinh ấy. Tri kiến Phật là điều không thể phủ nhận, và nó không thể được gọi là "ngụy tạo."

Những người tin Phật, thông qua pháp lạ và hiểu biết Chân Như, Thực Tướng, tin rằng những bộ kinh ấy vẫn là kết quả của sự thuyết giảng của Đức Phật, mặc dù Ngài đã nhập diệt từ lâu.

Trong kinh Pháp Hoa, Đức Phật, mặc dù đã nhập Niết Bàn, vẫn nói: "Những việc hành đạo Bồ Tát của ta, chưa phải đã hết đâu..." Điều này là một minh chứng khác về việc kinh điển Đại thừa vẫn là một phần của "hành đạo Bồ Tát" sau khi Đức Phật nhập diệt.

Trên thực tế, kinh điển Đại thừa đã được sử dụng như một công cụ chính trị trong thời kỳ phong kiến. Điều này được thể hiện rõ qua các mô tả chi tiết về cảnh giới địa ngục trong các kinh điển này.

Các mô tả chi tiết và sinh động về những hình phạt trong địa ngục thường được sử dụng để tạo ra một lời cảnh báo, kết hợp với những hình phạt thực tế đã từng xảy ra trong lịch sử phong kiến. Sự trùng khớp giữa hình phạt trong địa ngục và những biện pháp trừng trị của nhà nước phong kiến có thể là một chiến lược để khiến người dân sợ hãi và tuân thủ luật lệ.

Mô tả chi tiết về những tội lỗi và hình phạt tàn bạo nhấn mạnh vào những hành vi mà nhà nước phong kiến muốn kiểm soát. Việc làm này giúp xây dựng hình ảnh rùng rợn về hậu quả của việc phạm tội, làm tăng sự lo sợ trong cộng đồng và khẳng định quyền lực của nhà nước.

Các ví dụ cụ thể về cảnh báo và trừng trị như hình phạt "Pháp Vương Liêu," "Trảm Lưỡi," và "Cắt đầu" thể hiện rõ sự đan xen giữa mô tả địa ngục và các biện pháp trừng trị trong thực tế. Sự giống nhau giữa những hình phạt này và các biện pháp trừng trị phong kiến có thể là một cách để làm cho người dân tin rằng những hình phạt trong địa ngục là thực tế và sẽ xảy ra nếu họ vi phạm luật lệ.

Việc sử dụng kinh điển Đại thừa như một công cụ chính trị là một minh chứng cho thấy văn hóa và tôn giáo có thể được sử dụng như một phương tiện để duy trì quyền lực và kiểm soát trong xã hội phong kiến.

Tuy nhiên, cần lưu ý kinh điển Đại thừa không chỉ có ý nghĩa chính trị mà còn có giá trị văn học và triết học sâu sắc. Những giá trị này vẫn còn nguyên giá trị cho đến ngày nay và tiếp tục được các thế hệ Phật tử tiếp thu và nghiên cứu.

Trong bối cảnh hiện đại, văn học Phật giáo vẫn có thể được sử dụng như một phương tiện để giáo dục và nâng cao nhận thức của con người về đạo đức, giá trị nhân văn và những chân lý của cuộc sống.

Ngoài cảnh địa ngục ra, còn có nhiều kinh sách khác được ngụy tạo ra thời phong kiến Trung Quốc. Một số kinh sách nổi tiếng như:

• Kinh Địa Tạng, mô tả chi tiết về cuộc đời và sự tích của Bồ Tát Địa Tạng. Kinh này được cho là do ngài Bồ Tát Địa Tạng thuyết giảng, nhưng thực tế được viết vào thế kỷ thứ 7, sau khi Đức Phật nhập diệt.

• Kinh Lăng Nghiêm, mô tả cuộc đối thoại giữa Đức Phật và Bồ Tát Văn Thù Sư Lợi về những bí mật của vũ trụ và tâm thức. Kinh này được cho là do Đức Phật thuyết giảng, nhưng thực tế được viết vào thế kỷ thứ 6, sau khi Đức Phật nhập diệt.

• Kinh Pháp Hoa, mô tả sự xuất hiện của Đức Phật Thích Ca Mâu Ni và thuyết giảng về pháp môn Đại thừa. Kinh này được cho là do Đức Phật thuyết giảng, nhưng thực tế được viết vào thế kỷ thứ 1, sau khi Đức Phật nhập diệt.

Còn rất nhiều kinh sách khác được ngụy tạo từ các triều đại phong kiến Trung Quốc. Những kinh sách này thường được sử dụng để phục vụ cho các mục đích chính trị, xã hội hoặc tôn giáo.

Về mặt chính trị, những kinh sách này thường được sử dụng để tuyên truyền cho các quan điểm của nhà nước phong kiến. Ví dụ, kinh Địa Tạng được sử dụng để khuyến khích người dân tuân thủ luật pháp và đạo đức, kinh Lăng Nghiêm được sử dụng để khẳng định quyền lực của nhà nước.

Về mặt xã hội, những kinh sách này thường được sử dụng để điều chỉnh các mối quan hệ xã hội. Ví dụ, kinh Pháp Hoa được sử dụng để đề cao tinh thần hòa hợp và bình đẳng, kinh Duy Ma Cật được sử dụng để khuyến khích người dân sống có trí tuệ và từ bi.

Về mặt tôn giáo, những kinh sách này thường được sử dụng để truyền bá giáo lý Phật giáo. Ví dụ, kinh Hoa Nghiêm được sử dụng để trình bày những giáo lý cao siêu của Đại thừa, kinh A Di Đà được sử dụng để hướng dẫn người dân tu tập để được sinh về cõi Tây Phương Cực Lạc.

Tuy nhiên, cần lưu ý không phải tất cả kinh sách thời phong kiến Trung Quốc đều là ngụy tạo. Có nhiều kinh sách được viết ra trong thời kỳ này vẫn còn giá trị cho đến ngày nay.
 

Nguyên Chiếu

Ban Đại Biểu nhiệm kỳ III (2015-2016)
Quản trị viên
Thượng toạ
Phật tử
ĐÃ TIẾN CÚNG
Tham gia
5 Tháng 5 2014
Bài viết
987
Điểm tương tác
377
Điểm
83
Ngoài cảnh địa ngục ra, còn có nhiều kinh sách khác được ngụy tạo ra thời phong kiến Trung Quốc. Một số kinh sách nổi tiếng như:

• Kinh Địa Tạng, mô tả chi tiết về cuộc đời và sự tích của Bồ Tát Địa Tạng. Kinh này được cho là do ngài Bồ Tát Địa Tạng thuyết giảng, nhưng thực tế được viết vào thế kỷ thứ 7, sau khi Đức Phật nhập diệt.

• Kinh Lăng Nghiêm, mô tả cuộc đối thoại giữa Đức Phật và Bồ Tát Văn Thù Sư Lợi về những bí mật của vũ trụ và tâm thức. Kinh này được cho là do Đức Phật thuyết giảng, nhưng thực tế được viết vào thế kỷ thứ 6, sau khi Đức Phật nhập diệt.

• Kinh Pháp Hoa, mô tả sự xuất hiện của Đức Phật Thích Ca Mâu Ni và thuyết giảng về pháp môn Đại thừa. Kinh này được cho là do Đức Phật thuyết giảng, nhưng thực tế được viết vào thế kỷ thứ 1, sau khi Đức Phật nhập diệt.

Còn rất nhiều kinh sách khác được ngụy tạo từ các triều đại phong kiến Trung Quốc. Những kinh sách này thường được sử dụng để phục vụ cho các mục đích chính trị, xã hội hoặc tôn giáo.
Cám ơn đạo hữu Hoàng đã chia sẻ,

Nhưng với lời chia sẻ trích dẫn như trên, thật sự Ng Chiếu chưa rõ lắm, chẳng lẻ Kinh Lăng Nghiêm, Kinh Pháp Hoa là ngụy tạo ? Đạo hữu lấy tư liệu ở đâu vậy ? và vui lòng chia sẻ lý do vì sao mà đạo hữu lại khẳng định như vậy ?

Kính.
 

Hoàng

Registered
Phật tử
Tham gia
23 Thg 12 2023
Bài viết
133
Điểm tương tác
109
Điểm
43
Cám ơn đạo hữu Hoàng đã chia sẻ,

Nhưng với lời chia sẻ trích dẫn như trên, thật sự Ng Chiếu chưa rõ lắm, chẳng lẻ Kinh Lăng Nghiêm, Kinh Pháp Hoa là ngụy tạo ? Đạo hữu lấy tư liệu ở đâu vậy ? và vui lòng chia sẻ lý do vì sao mà đạo hữu lại khẳng định như vậy ?

Kính.
Vấn đề tính xác thực của kinh điển Đại thừa
Tôi xin chia sẻ một số ý kiến về vấn đề này:

Lịch sử lưu truyền của kinh điển Đại thừa
Kinh điển Đại thừa xuất hiện ở Ấn Độ vào khoảng thế kỷ thứ 1 sau Công nguyên. Tuy nhiên, những bản kinh này được viết bằng tiếng Phạn, và chỉ được lưu truyền trong phạm vi giới hạn của các học giả Phật giáo.

Vào thế kỷ thứ 4, kinh điển Đại thừa bắt đầu được dịch sang tiếng Trung Quốc. Đây là một bước ngoặt quan trọng trong sự phát triển của kinh điển Đại thừa, vì nó đã giúp cho kinh điển này được phổ biến rộng rãi hơn.

Tuy nhiên, quá trình dịch thuật cũng đã dẫn đến một số sai sót hoặc hiểu lầm. Ngoài ra, trong quá trình lưu truyền, kinh điển Đại thừa cũng đã được các thế hệ sau sửa đổi, bổ sung.
Do đó, việc xác định tính xác thực của kinh điển Đại thừa là một vấn đề phức tạp.

Những điểm nghi ngờ về tính xác thực của kinh điển Đại thừa
Có một số điểm nghi ngờ về tính xác thực của kinh điển Đại thừa, bao gồm:

Sự xuất hiện muộn của kinh điển Đại thừa
Như đã đề cập ở trên, kinh điển Đại thừa xuất hiện ở Ấn Độ vào khoảng thế kỷ thứ 1 sau Công nguyên. Tuy nhiên, trong các tài liệu Phật giáo nguyên thủy, không có bất kỳ đề cập nào đến kinh điển Đại thừa.

Điều này khiến nhiều người nghi ngờ rằng kinh điển Đại thừa là một sản phẩm của thời kỳ sau.

Sự khác biệt về nội dung giữa kinh điển Đại thừa và kinh điển Nguyên thủy
Kinh điển Đại thừa có nhiều điểm khác biệt so với kinh điển Nguyên thủy, cả về nội dung và hình thức. Ví dụ, kinh điển Đại thừa nhấn mạnh vào sự cứu độ của mọi chúng sinh, trong khi kinh điển Nguyên thủy tập trung vào sự giác ngộ của cá nhân.

Những khác biệt này khiến nhiều người nghi ngờ rằng kinh điển Đại thừa là một sản phẩm của thời kỳ sau, khi tư tưởng Phật giáo đã phát triển theo hướng khác biệt.

Sự trùng khớp giữa nội dung kinh điển Đại thừa và tư tưởng của các triết gia Trung Quốc

Một số nội dung trong kinh điển Đại thừa có sự trùng khớp với tư tưởng của các triết gia Trung Quốc. Ví dụ, kinh điển Đại thừa đề cập đến khái niệm "tâm" (citta), vốn là một khái niệm quan trọng trong triết học Trung Quốc.

Sự trùng khớp này khiến nhiều người nghi ngờ rằng kinh điển Đại thừa đã chịu ảnh hưởng của tư tưởng Trung Quốc.

Sự biến đổi của nội dung kinh điển Đại thừa
Trong quá trình lưu truyền, kinh điển Đại thừa đã có những biến đổi nhất định. Những biến đổi này có thể là do sự thêm thắt, sửa chữa của các thế hệ sau, hoặc do sự hiểu biết và cách giải thích khác nhau của các nhà sư, học giả.

Những biến đổi này khiến việc xác định tính xác thực của kinh điển Đại thừa trở nên khó khăn hơn.

Tôi xin chia sẻ thêm một số thông tin về nguồn gốc của những thông tin này:

Sự xuất hiện muộn của kinh điển Đại thừa:

Thông tin này được dựa trên các tài liệu Phật giáo nguyên thủy, được ghi lại bởi các đệ tử của Đức Phật ngay sau khi Ngài nhập diệt. Những tài liệu này không đề cập đến bất kỳ kinh điển Đại thừa nào.

Sự khác biệt về nội dung giữa kinh điển Đại thừa và kinh điển Nguyên thủy:
Thông tin này được dựa trên sự so sánh giữa nội dung của các kinh điển Đại thừa và kinh điển Nguyên thủy. Các kinh điển Đại thừa có nhiều điểm khác biệt so với kinh điển Nguyên thủy, cả về nội dung và hình thức.

Sự trùng khớp giữa nội dung kinh điển Đại thừa và tư tưởng của các triết gia Trung Quốc:
Thông tin này được dựa trên sự so sánh giữa nội dung của các kinh điển Đại thừa và tư tưởng của các triết gia Trung Quốc. Một số nội dung trong kinh điển Đại thừa có sự trùng khớp với tư tưởng của các triết gia Trung Quốc.

Sự biến đổi của nội dung kinh điển Đại thừa:
Thông tin này được dựa trên sự nghiên cứu về quá trình lưu truyền của kinh điển Đại thừa. Trong quá trình lưu truyền, kinh điển Đại thừa đã có những biến đổi nhất định.

Về việc khẳng định chắc chắn có nhiều kinh ngụy tạo, điều này còn phụ thuộc vào cách hiểu của mỗi người về khái niệm "ngụy tạo". Nếu hiểu ngụy tạo là những kinh điển không phải do Đức Phật thuyết giảng, thì có thể nói rằng có nhiều kinh điển Đại thừa là ngụy tạo.

Tuy nhiên, nếu hiểu "ngụy tạo" là những kinh điển không có giá trị giáo lý, thì việc khẳng định chắc chắn có nhiều kinh ngụy tạo là khó khăn hơn. Bởi vì, ngay cả những kinh điển được cho là ngụy tạo cũng có thể chứa đựng những giá trị giáo lý đáng quý.

Ví dụ, kinh Địa Tạng được cho là "ngụy tạo", nhưng nó vẫn chứa đựng những giáo lý quan trọng về đạo đức và lòng từ bi. Kinh Lăng Nghiêm cũng được cho là ngụy tạo, nhưng nó vẫn chứa đựng những giáo lý sâu sắc về trí tuệ và giác ngộ.

Do đó, việc đánh giá tính xác thực của một kinh điển Đại thừa là một vấn đề phức tạp, cần có sự nghiên cứu và khảo cứu kỹ lưỡng.

Trên cơ sở những điểm nghi ngờ trên, nhiều người cho rằng kinh điển Đại thừa không phải là do chính Đức Phật thuyết giảng. Tuy nhiên, cũng có những người cho rằng những điểm nghi ngờ này không đủ để kết luận rằng kinh điển Đại thừa là giả mạo. Việc đánh giá tính xác thực của kinh điển Đại thừa là một nhiệm vụ phức tạp, đòi hỏi sự nghiên cứu kỹ lưỡng và khảo cứu đặc biệt.

Ý kiến cá nhân:
Theo tôi, việc đánh giá tính xác thực của kinh điển Đại thừa là một vấn đề khó khăn và không có câu trả lời dễ dàng. Có nhiều bằng chứng cả ủng hộ và phản bác cho quan điểm này. Cuối cùng, mỗi người phải tự đưa ra quyết định của mình dựa trên sự nghiên cứu và hiểu biết của bản thân.
 

Nguyên Chiếu

Ban Đại Biểu nhiệm kỳ III (2015-2016)
Quản trị viên
Thượng toạ
Phật tử
ĐÃ TIẾN CÚNG
Tham gia
5 Tháng 5 2014
Bài viết
987
Điểm tương tác
377
Điểm
83
Cám ơn đạo hữu Hoàng đã chia sẻ,

Ng Chiếu là người mới học Phật, nên để hiểu và thực chứng kinh nào thật , kinh nào là chưa thật thì rất khó. Ng Chiếu thường nghe giảng, tự học, tự hành , tự chiêm nghiệm và rút ra những điều cho bản thân như sau :

1/ Hiện nay thế giới phát triển , các Thầy học, tu và nghiên cứu rất nhiều về các trường phái, nhưng kinh nguyên thủy và đại thừa vẫn chưa được thống nhất thì cách đây 2565 năm vẫn chưa có hồi kết , vậy thì theo Ng Chiếu đừng bao giờ nghĩ tạng kinh nguyên thủy không đề cập đến kinh đại thừa, hoặc kinh đại thừa có sau 500 năm .
2/ Có thể kinh chưa phải là Phật thuyết thì kinh đó cũng là các hàng đệ tử xuất sắc của Phật , hoặc các vị thánh Tăng chứng ngộ và viết ra. Trong khi đó kinh tạng gồm có Kinh, Luật và Luận.
3/ Hòa thượng Minh Châu, Nhất Hạnh, Trí Quang, Thanh Từ, Thái Hòa , Trí Siêu, Ngài Tuệ Sỹ (vừa viên tịch) đều thông thạo kinh điển, tu phạm hạnh đã nói rằng không có kinh nguyên thủy hay kinh đại thừa , mà chỉ có kinh Phật dạy cho chúng sanh tùy theo căn cơ.

Kính.
 

Hoàng

Registered
Phật tử
Tham gia
23 Thg 12 2023
Bài viết
133
Điểm tương tác
109
Điểm
43
Cám ơn đạo hữu Hoàng đã chia sẻ,

Ng Chiếu là người mới học Phật, nên để hiểu và thực chứng kinh nào thật , kinh nào là chưa thật thì rất khó. Ng Chiếu thường nghe giảng, tự học, tự hành , tự chiêm nghiệm và rút ra những điều cho bản thân như sau :

1/ Hiện nay thế giới phát triển , các Thầy học, tu và nghiên cứu rất nhiều về các trường phái, nhưng kinh nguyên thủy và đại thừa vẫn chưa được thống nhất thì cách đây 2565 năm vẫn chưa có hồi kết , vậy thì theo Ng Chiếu đừng bao giờ nghĩ tạng kinh nguyên thủy không đề cập đến kinh đại thừa, hoặc kinh đại thừa có sau 500 năm .
2/ Có thể kinh chưa phải là Phật thuyết thì kinh đó cũng là các hàng đệ tử xuất sắc của Phật , hoặc các vị thánh Tăng chứng ngộ và viết ra. Trong khi đó kinh tạng gồm có Kinh, Luật và Luận.
3/ Hòa thượng Minh Châu, Nhất Hạnh, Trí Quang, Thanh Từ, Thái Hòa , Trí Siêu, Ngài Tuệ Sỹ (vừa viên tịch) đều thông thạo kinh điển, tu phạm hạnh đã nói rằng không có kinh nguyên thủy hay kinh đại thừa , mà chỉ có kinh Phật dạy cho chúng sanh tùy theo căn cơ.

Kính.
Trả lời câu 1:
Cảm ơn bạn đã đọc và dành thời gian chia sẻ những suy ngẫm và nghiên cứu của mình về vấn đề tính xác thực của kinh điển Đại thừa. Tôi rất đồng ý với bạn rằng đây là một vấn đề phức tạp, và các học giả Phật giáo hiện nay vẫn chưa thống nhất về vấn đề này.

Tôi cũng đồng ý với bạn rằng, ngay cả khi một kinh điển không phải là do Đức Phật thuyết giảng, thì kinh đó cũng có thể là do các đệ tử xuất sắc của Phật, hoặc các vị thánh Tăng chứng ngộ viết ra. Những kinh điển này vẫn có giá trị giáo lý cao, và có thể giúp chúng ta hiểu sâu hơn về giáo lý của Đức Phật.

Tuy nhiên, tôi muốn lưu ý một số điểm trong bình luận của bạn:
  • Bạn nói rằng "đừng bao giờ nghĩ tạng kinh nguyên thủy không đề cập đến kinh đại thừa, hoặc kinh đại thừa có sau 500 năm".
Nếu chúng ta hiểu "tạng kinh Nguyên thủy" theo cách truyền thống, thì câu trả lời của bạn là sai. Trên thực tế, không có bất kỳ tài liệu nào trong tạng kinh Nguyên thủy đề cập đến kinh điển Đại thừa.

Tuy nhiên, nếu chúng ta hiểu "tạng kinh Nguyên thủy" theo cách rộng hơn, bao gồm cả những tài liệu được ghi lại sau thời Đức Phật, thì câu trả lời của bạn có thể là đúng. Trên thực tế, có một số kinh điển Đại thừa được ghi lại trong tạng kinh Nguyên thủy, ví dụ như kinh Đại Bát Niết Bàn.

Vì vậy, để trả lời câu hỏi này một cách chính xác, chúng ta cần làm rõ cách hiểu của chúng ta về "tạng kinh Nguyên thủy".
  • Bạn nói rằng "tất cả các kinh điển Phật giáo đều là lời dạy của Đức Phật, nhưng được trình bày ở những cấp độ khác nhau, phù hợp với căn cơ của chúng sanh".
Đây là một quan điểm phổ biến trong các trường phái Phật giáo hiện đại. Tuy nhiên, tôi cho rằng, chúng ta cũng cần tôn trọng những quan điểm khác nhau về vấn đề này. Có những học giả cho rằng, kinh Nguyên thủy và kinh Đại thừa là hai dòng truyền thừa khác nhau của Phật giáo, và có những điểm khác biệt về nội dung và cách tiếp cận.

Trả lời câu 2:
Tôi đồng ý với những ý kiến của bạn trong bình luận này. Tính xác thực của kinh điển Đại thừa là một vấn đề phức tạp, và cần có sự nghiên cứu và suy ngẫm nghiêm túc. Các học giả Phật giáo hiện nay vẫn chưa thống nhất về vấn đề này, và có nhiều quan điểm khác nhau.

Tôi cũng đồng ý với bạn, ngay cả khi một kinh điển không phải là do Đức Phật thuyết giảng, thì kinh đó cũng có thể là do các đệ tử xuất sắc của Phật, hoặc các vị thánh Tăng chứng ngộ viết ra. Những kinh điển này vẫn có giá trị giáo lý cao, và có thể giúp chúng ta hiểu sâu hơn về giáo lý của Đức Phật.

Tôi cũng đồng ý với bạn, tất cả các kinh điển Phật giáo đều là lời dạy của Đức Phật, nhưng được trình bày ở những cấp độ khác nhau, phù hợp với căn cơ của chúng sanh. Quan điểm này giúp chúng ta hiểu rõ hơn về sự đa dạng của Phật giáo, và sự phù hợp của giáo lý Phật giáo với từng cá nhân.

Trả lời câu 3:
Tôi cũng đồng ý với bạn, quan điểm "không có kinh nguyên thủy hay kinh đại thừa, mà chỉ có kinh Phật dạy cho chúng sanh tùy theo căn cơ" là một quan điểm phổ biến trong các trường phái Phật giáo hiện đại. Quan điểm này cho rằng, tất cả các kinh điển Phật giáo đều là lời dạy của Đức Phật, nhưng được trình bày ở những cấp độ khác nhau, phù hợp với căn cơ của chúng sanh.

Quan điểm này có những điểm tích cực, đó là:
  • Nó giúp chúng ta nhìn nhận các kinh điển Phật giáo một cách bao quát và toàn diện hơn.
  • Nó giúp chúng ta tôn trọng tất cả các kinh điển Phật giáo, kể cả những kinh điển mà chúng ta không đồng ý.
Tuy nhiên, quan điểm này cũng có những điểm hạn chế, đó là:
  • Nó có thể khiến chúng ta bỏ qua những khác biệt về nội dung và cách tiếp cận giữa kinh Nguyên thủy và kinh Đại thừa.
  • Nó có thể khiến chúng ta khó khăn trong việc đánh giá tính xác thực của các kinh điển Phật giáo.
Vì vậy, tôi cho rằng, chúng ta cần cân nhắc cả những điểm tích cực và hạn chế của quan điểm này. Chúng ta có thể tiếp thu quan điểm này, nhưng cũng cần có sự phân tích và đánh giá một cách khách quan.

Tôi hy vọng, với những chia sẻ trên, bạn sẽ có thể hiểu rõ hơn về vấn đề tính xác thực của kinh điển Đại thừa. Tôi cũng mong rằng, bạn sẽ tiếp tục nghiên cứu và suy ngẫm về vấn đề này, để có thể đưa ra những bình luận mang tính xây dựng và đóng góp tích cực cho cộng đồng Phật giáo.

Trân trọng,
 

Nguyên Chiếu

Ban Đại Biểu nhiệm kỳ III (2015-2016)
Quản trị viên
Thượng toạ
Phật tử
ĐÃ TIẾN CÚNG
Tham gia
5 Tháng 5 2014
Bài viết
987
Điểm tương tác
377
Điểm
83
Cám ơn đạo hữu Hoàng đã chia sẻ trên tinh thần góp ý và trách nhiệm,

Đúng như vậy đạo hữu, khi nghiên cứu về vấn đề gì thì nên xem xét , nhìn nhận nhiều góc độ mới có cái nhìn khách quan ạ .

Đây là ý kiến cá nhân riêng của Ng Chiếu nghĩ : khi nghiên cứu và tìm hiểu vấn đề gì cần phải cần tìm hiểu nhiều góc độ, có cái nhìn khách quan. Nhưng đối với nghiên cứu về Kinh, về Phật Pháp thì ngoài hiểu biết, nghiên cứu là điều kiện cần, nhưng vẫn chưa đủ, vì sao, vì trong Phật Pháp cần phải thực hành, chiêm nghiệm và thực chứng. Một mệnh đề đúng cần phải có 2 yếu tố cần và đủ. Vì vậy Ng Chiếu rất tôn trọng các vị học giả Phật học, nhưng lại càng cung kính, kính trọng các vị vừa học vừa hành như các bậc Tôn túc chân tu, phạm hạnh , vì những vị Tôn túc, Hòa Thượng, các Ngài vừa học giáo pháp, vừa nghiên cứu, vừa tu và chiêm nghiệm lời Phật dạy hơn các vị học giả.

Trân trọng.
 

Hoàng

Registered
Phật tử
Tham gia
23 Thg 12 2023
Bài viết
133
Điểm tương tác
109
Điểm
43
Cám ơn đạo hữu Hoàng đã chia sẻ trên tinh thần góp ý và trách nhiệm,

Đúng như vậy đạo hữu, khi nghiên cứu về vấn đề gì thì nên xem xét , nhìn nhận nhiều góc độ mới có cái nhìn khách quan ạ .

Đây là ý kiến cá nhân riêng của Ng Chiếu nghĩ : khi nghiên cứu và tìm hiểu vấn đề gì cần phải cần tìm hiểu nhiều góc độ, có cái nhìn khách quan. Nhưng đối với nghiên cứu về Kinh, về Phật Pháp thì ngoài hiểu biết, nghiên cứu là điều kiện cần, nhưng vẫn chưa đủ, vì sao, vì trong Phật Pháp cần phải thực hành, chiêm nghiệm và thực chứng. Một mệnh đề đúng cần phải có 2 yếu tố cần và đủ. Vì vậy Ng Chiếu rất tôn trọng các vị học giả Phật học, nhưng lại càng cung kính, kính trọng các vị vừa học vừa hành như các bậc Tôn túc chân tu, phạm hạnh , vì những vị Tôn túc, Hòa Thượng, các Ngài vừa học giáo pháp, vừa nghiên cứu, vừa tu và chiêm nghiệm lời Phật dạy hơn các vị học giả.

Trân trọng.
Chào bạn,

Chân thành cảm ơn bạn đã dành thời gian chia sẻ quan điểm của mình về nghiên cứu về kinh điển Phật giáo. Tôi hoàn toàn đồng ý với quan điểm của bạn về việc nghiên cứu, chúng ta cần phải tiếp cận vấn đề từ nhiều góc độ và giữ cái nhìn khách quan. Điều này đặc biệt quan trọng khi áp dụng vào việc nghiên cứu về kinh điển Phật giáo.

Tôi cũng muốn chia sẻ thêm với bạn, ngoài việc nghiên cứu và hiểu biết về kinh điển Phật giáo, thì thực hành và chiêm nghiệm cũng là những yếu tố quan trọng không kém. Bởi vì, Phật pháp là những lời dạy thực tiễn, nhằm giúp chúng ta đạt được giác ngộ và giải thoát. Nếu chỉ nghiên cứu mà không thực hành, thì chúng ta sẽ khó có thể hiểu và áp dụng những lời dạy đó một cách hiệu quả.

Tôi rất tôn trọng các vị học giả Phật học, vì những vị này đã dành nhiều thời gian và tâm huyết để nghiên cứu và giảng dạy Phật pháp. Tuy nhiên, tôi cũng càng kính trọng các vị vừa học vừa hành như các bậc Tôn túc chân tu, phạm hạnh. Bởi vì, những vị này đã có kinh nghiệm thực hành và chiêm nghiệm Phật pháp, nên họ có thể hiểu và truyền đạt Phật pháp một cách sâu sắc và thấm thía hơn.

Theo tôi, cả nghiên cứu và thực hành đều là những yếu tố cần thiết cho việc hiểu và thực thi Phật pháp. Chúng ta cần kết hợp cả hai yếu tố này một cách hài hòa, để có thể đạt được kết quả tốt nhất.

Chúc bạn luôn tinh tấn trên con đường tu học.

Trân trọng,
 
GÓP PHẦN LAN TỎA GIÁ TRỊ ĐẠO PHẬT

Ủng hộ Diễn Đàn Phật Pháp không chỉ là đóng góp vào việc duy trì sự tồn tại của Diễn Đàn Phật Pháp Online mà còn giúp cho việc gìn giữ, phát huy, lưu truyền và lan tỏa những giá trị nhân văn, nhân bản cao đẹp của đạo Phật.

Mã QR Diễn Đàn Phật Pháp

Ngân hàng Vietcombank

DUONG THANH THAI

0541 000 1985 52

Nội dung:Tên tài khoản tại diễn đàn - Donate DDPP(Ví dụ: thaidt - Donate DDPP)

Chủ đề tương tự

Who read this thread (Total readers: 4)
Bên trên