Pháp là những sự vật, những hiện tượng. Cái giận , cái buồn, cái lo của chúng ta là những hiện tượng tâm lý gọi là những Tâm pháp. Cái ghế , cái bàn , cái nhà, đỉnh núi , dòng sông là Sắc pháp. Ngoài Tâm pháp và Sắc pháp còn có những hiện tượng không phải Sắc cũng không phải Tâm : như được, thua, còn, mất là tâm bất tương ưng hành pháp. Còn một loại pháp nữa là vô vi pháp , không sinh diệt , không điều kiện hóa, không do những nguyên do tạo ra ví dụ như Hư Không chẳng hạn. Hư không _ theo học phái Hữu bộ _ thì không sanh, không diệt , không do cái gì làm ra hết. Đó là một cách ví dụ thôi, thật ra Hư không cũng do những cái khác làm ra . Thời gian làm ra Không gian. Tâm thức làm ra Không gian . Có người đã dùng không gian để làm ví dụ cho pháp vô vi , nhưng thật ra Không gian không hẳn là một pháp vô vi .Chân Như là một pháp vô vi . Nhưng mà nhìn cho kỹ thì Chân Như cũng không phải là một pháp vô vi . Sở dĩ chúng ta có khái niệm về Chân Như , là tại vì chúng ta đã có khái niệm về Phi Chân Như. Nếu mà chúng ta cho Phi Chân Như là một pháp khác với tất cả các pháp khác , thì tức là khái niệm về Chân Như đã được tạo ra do khái niệm về những cái mà chúng ta cho là Phi Chân Như . Cũng như khi ta có khái niệm về tay trái thì tức khắc sinh ra khái niệm về tay mặt. Nếu có Chân Như tức là có những cái không phải là Chân Như . Chính những cái không phải là chân Như đó đã sanh ra Chân Như . Có trên thì có dưới, có trong thì có ngoài , có thường thì có vô thường . Vì ta có quan niệm về Thường , nên ta mới có quan niệm về Vô Thường . Đó là luật tương đối .Trong định nghĩa thông thường, pháp là hiện tượng nào có thể duy trì được đặc tính riêng của nó làm cho mình không lầm lẫn nó với hiện tượng khác ."Nhậm trì tự tánh , quỷ sanh vật giải". Đó là định nghĩa sơ bộ nhưng khi chúng ta đi theo Biện Chứng Bát Nhã , thì ta phải nói ngược lại :Cái đó vốn không phải là cái đó mới thật là cái đó .Nhìn vào trong một pháp mà ta thấy được tất cả những pháp không phải là pháp đó , thì lúc đó mới thật là bắt đầu thấy được pháp đó .Cho nên ta đã không kẹt vào khái niệm về pháp mà ta cũng không kẹt vào khái niệm về không phải pháp . Không- phải- pháp cũng tệ như pháp . Khi ta muốn vượt quan niệm pháp thì ta tạm sử dụng một cái quan niệm khác , đó là quan niệm phi-pháp (không-phải -pháp ). Nhưng khi đã vượt khỏi quan niệm pháp rồi thì ta có thể bị kẹt vào quan niệm không-phải-pháp . Ví dụ như khi ta nói cái bông vàng thì bông vàng là một pháp . Và để không kẹt vào khái niệm về bông vàng thì ta nói bông vàng này không phải là một tự thể riêng biệt , nó do những yếu tố không phải bông vàng làm ra , do đó không có cái pháp bông vàng riêng biệt. Nói như vậy là để vượt ra cái tướng (cái pháp ) bông vàng , nhưng rồi ta cũng có thể bị kẹt vào cái không tướng (cái phi pháp ) bông vàng . Vì vậy ta phải vượt luôn ý niệm về không-phải-pháp . Cho nên trong biện chứng Bát Nhã ta thấy có 3 giai đoạn : bông hường không phải la bông hường , cho nên mới là bông hường .Cái bông thứ ba nó rất khác với cái bông thứ nhất . Vì vậy Bát Nhã mới nói tới không-Không (Sunyata sunyata) để giúp ta vượt thoát cái ý niệm về Không . Và người tu trước khi tu thấy sông là sông núi là núi , trong khi tu thì thấy núi không là núi , sông không la sông , và sau khi tu thì lại thấy núi là núi sông là sông . Bây giờ , núi và sông rất là tự do .Cái tâm mình vẫn sống với sông với núi nhưng không còn ràng buộc gì cả . Thành ra cái thứ ba cũng là có , nhưng cái có này không phải là cái có thứ nhất, mà là cái có trong mầu nhiệm , cái có trong tự do mà mình gọi là Diệu Hữu . Diệu hữu , mà không phải là hữu . Tuy gọi là có nhưng không phải là cái có mê lầm như ngày trước .Bụt cũng thấy bông hồng , nhưng bông hồng của Bụt rất mầu nhiệm , đó là bông hồng của Diệu Hữu .Còn bông hồng của chúng ta có thể là bông hồng của Hữu và bông đó chứa đầy những khái niệm sai lạc . Khi Bát Nhã nói tới cái Không , thì đó là cái Không rất màu nhiệm , không phải cái Không trái với cái có . Đó là cái Không đã vượt ra khỏi cái có và cái không của tương đối ( của thế giới mê lầm ).
Cái Không ấy gọi là Chân Không (True Emptiness). Chân không thì không phải là Không . Chân không thì mầu nhiệm nên còn gọi là Diệu Hữu .Nếu mình nói "ông đó chết rồi , ông không còn nữa , tôi khóc , tôi buồn. tôi muốn tự tử " thì mình đang ở trong thế giới của Có- Không tương đối và thông tục , thế giới của khái niệm còn chứa rất nhiều sự sai lầm . Nhưng nếu mình biết quán chiếu và đi vào thế giới màu nhiệm của Bát Nhã thì mình có thể vượt thoát vừa cái có vừa cái không . Mình đi tới cái thế giới mà trong đó những ý niệm về còn , mất, có , không , sanh , diệt , một, nhiều, trên, dưới ..v v...không còn nữa . Thế giới đó vẫn mầu nhiệm , vẫn diễn ra trước mắt và con người của mình , thế giới đó gọi là thế giới của Chân Không hay là của Diệu Hữu
Cái Không ấy gọi là Chân Không (True Emptiness). Chân không thì không phải là Không . Chân không thì mầu nhiệm nên còn gọi là Diệu Hữu .Nếu mình nói "ông đó chết rồi , ông không còn nữa , tôi khóc , tôi buồn. tôi muốn tự tử " thì mình đang ở trong thế giới của Có- Không tương đối và thông tục , thế giới của khái niệm còn chứa rất nhiều sự sai lầm . Nhưng nếu mình biết quán chiếu và đi vào thế giới màu nhiệm của Bát Nhã thì mình có thể vượt thoát vừa cái có vừa cái không . Mình đi tới cái thế giới mà trong đó những ý niệm về còn , mất, có , không , sanh , diệt , một, nhiều, trên, dưới ..v v...không còn nữa . Thế giới đó vẫn mầu nhiệm , vẫn diễn ra trước mắt và con người của mình , thế giới đó gọi là thế giới của Chân Không hay là của Diệu Hữu