Lòng người điên đảo - DPTT

latuan

Cựu Thành Viên Diễn Đàn
Tham gia
15 Thg 4 2015
Bài viết
1,256
Điểm tương tác
409
Điểm
83
Ngoại văn:
Theo sự hiểu biết thô vụng của kẻ hậu sinh latuan thì có thể có 3 cách cơ bản để người ta hiểu nhau:
- Một là sự tranh cãi, tranh luận.
- Hai là tìm hiểu về nhau.
- Ba là một người trải lòng và người còn lại lắng nghe.
Tình hình của latuan là đã tranh luận rồi nên có hiểu nhau chút chút, cuộc sống đang quá bận rộn nên việc tìm hiểu nhau sẽ có sự chướng ngại ít nhiều. Biết vậy nên latuan đành chọn cách thứ 3 là bày cái ngu của mình trước mọi người để mọi người có chỗ thấu hiểu mà mai hậu bao dung, độ lượng cho latuan.
Loạt tiểu phẩm Dứt phàm thành Thánh có các nội dung sau:
- Lòng người điên đảo
- Tâm ở đâu?
- Tâm là gì? (3 phần)
- Con đường giác ngộ giải thoát hoàn toàn
- Những bước đi của bậc giác ngộ giải thoát hoàn toàn
- Những ai dũng mãnh đi trên con đường giác ngộ giải thoát
- Dứt phàm thành Thánh - Thánh cũng không lập
- Mây trắng về đâu?
- Lời tự sự của Vô Ưu.
Loạt bài viết này ngôn từ đơn giản, gần gũi, mộc mạc song muốn thẩm thấu được nội dung thì không phải là chuyện rất dễ dàng. Vậy nên latuan rất mong người đọc đừng khinh suất, tự phụ về sở học uyên nguyên mà "cởi ngựa xem hoa" bởi lẽ khi đi ngắm hoa thì hãy thảnh thơi, gạt bỏ điều tạp niệm. Và nên chăng khi đi ngắm hoa nhân tiện mọi người nên nhặt những chiếc lá khô mục cùng những con sâu để vườn hoa trở nên tươi duyên hơn.
Do Tâm là gì là bài viết khá dài và nội dung khó xơi nên tôi sẽ chia ra làm 3 - 4 phần, đây là một bài viết khó thẩm thấu tin rằng một lần xem qua người đọc sẽ khó thể nắm bắt được tinh yếu nên latuan mong rằng bạn đọc sẽ qua lại đôi lần. Đây là bài viết dễ khiến người điên sẽ tỉnh và người tỉnh sẽ điên nên mong người đọc đừng nên xem nhẹ.
Latuan rất mong rằng sau khi đọc xong loạt bài viết này và nắm được đại ý thì buông bỏ chánh văn vì đây chỉ là phi pháp.
latuan kính trình!
...
Chánh văn:
Lòng Người Điên Đảo?​
Ngày tôi quyết chí cắt ái ly gia tìm con đường thoát khổ bằng việc vào chùa, có rất nhiều người nói với tôi “Tu tại tâm chẳng phải tu tại chùa”, “Tức tâm tức Phật”. Khi tôi hỏi về việc cần làm của một người học Phật thì chỉ nhận được những câu trả lời đại loại là: Hãy tu đi! Hãy hành đi! Nhưng tu cái gì? Hành cái gì? Ngay cả những vị Tăng bảo cao niên cũng không thể chỉ rõ. Tùy tông chỉ của từng pháp môn khác nhau mà có những pháp tu khác nhau. Tông chỉ của thiền môn là trì tụng kinh Kim cang, đọc tụng kinh Sám hối, ngồi thiền. Tịnh độ tông thì chú trọng đọc tụng kinh A di đà, niệm Phật hiệu, tín tâm cầu vãng sanh tịnh độ. Mật tông chú trọng trì chú, ấn quyết, mạn đà la,… Và tất cả các pháp môn đều trói buộc người học Phật phải tin sâu, siêng năng trì tụng sám hối nhằm giảm trừ nghiệp quả tiền kiếp; Rồi nhất tâm niệm Phật, minh tâm kiến tánh,… Có lẽ tôi là người ngu độn, si mê và nhiều hoài nghi. Vì thế tôi không có đủ sự tín tâm cần thiết. Hàng loạt câu hỏi đặt ra: Có thật sự chỉ cần tín tâm niệm Phật là được vãng sanh? Có thật chuyên tâm đọc tụng sám hối sẽ tiêu trừ được nghiệp chướng, phiền não? Việc đọc kinh, trì chú, giữ giới miên mật, hồi hướng công đức giúp các vong linh siêu thoát,… sẽ giúp tôi giải thoát hoàn toàn? Hẳn tôi là người sống rất thực tế. Tôi không tin việc sám hối bằng hình thức đọc tụng giúp tiêu trừ nghiệp cũ. Vì lẽ tôi không rõ những việc xấu ác đó tiền kiếp tôi có làm hay không? Cúng cơm, nguyện cầu giúp chúng sinh nẻo không thân siêu thoát thì tôi sẽ được giải thoát. Sự việc dường như có phần điên đảo. Thật ra tôi độ chúng sinh nẻo không thân hay những chúng sinh đó độ tôi? Nếu việc cầu nguyện tín thành của tôi có thể giúp chúng sinh nẻo không thân vãng sinh Tịnh độ thì việc tôi đọc tụng kinh, trì chú, giữ giới, ngồi thiền,… đã không còn cần thiết. Vì dù cho tôi có tạo tác nghiệp nhân xấu ác thì khi chết đi tôi sẽ nhờ người thân, đạo tràng tín tâm cầu vãng sinh tịnh độ. Mặt khác, tôi sẽ chi một khoản tiền lớn mời đông đảo các vị tăng bảo lập giới đàn nhằm tiêu trừ mọi tội lỗi đã gieo. Không lẽ đường về cõi Tây phương cực lạc có thể dùng tiền mua được? Sự luân hồi, quy luật nhân quả phải chăng đã đánh mất đi tính khách quan và bình đẳng? Việc học Phật nhằm giải thoát hoàn toàn có còn giá trị gì? Sự hoài nghi khiến tôi không thể tín tâm niệm Phật, đọc kinh, tụng sám hối, trì chú, giữ giới,… Những người học Phật mà tôi biết - người xuất gia và cư sĩ tại gia - đều không cho tôi những câu trả lời thích đáng, họ trói tôi vào việc “Hãy tu đi! Hãy hành đi!”. Tôi lại nghĩ “Những câu hỏi tôi đặt ra đâu có gì là sai trái với giáo lý kinh điển của Đức Phật”. Tôi mơ hồ nhận ra “Dường như chánh pháp đang sống nhờ người chết, người sống đang lợi dụng người chết nhằm có cái ăn, cái mặc; Vậy người chết sống hay người sống sống?”
Tôi tiếp tục tham cứu, học hỏi kinh điển nhằm tìm ra những câu trả lời hợp lý hơn. Kinh Phật khuyên dạy chúng sinh trong 6 đường dứt trừ tham lam, sân hận, si mê, hoài nghi và kiêu mạn thì sẽ thoát ra khỏi mọi khổ đau trong cuộc sống và mang lại sự an lạc cho mọi loài. Tôi lại nhớ “Một người học Phật khi hành trì miên mật, tùy thuận Bát nhã ba la mật - Bố thí, trì giới, nhẫn nhịn, tinh tấn, thiền định và trí tuệ - thì sẽ đạt được sự giác ngộ giải thoát hoàn toàn”. Vậy ra muốn thoát khổ tôi cũng cần có sự hiểu biết. Khi có sự hiểu biết tôi sẽ có câu trả lời hợp lý cho những câu hỏi về con đường giác ngộ giải thoát hoàn toàn. Qua đó tôi dứt trừ được sự u mê và hoài nghi. Niềm tin tăng trưởng tôi sẽ tinh tấn hành trì và liễu thoát sinh tử. Tôi nhận biết “Tôi đang đi đúng hướng”. Ngoài việc tìm hiểu giáo lý, tôi còn chú trọng thiền định.
Sau những buổi thiền định, tôi có câu hỏi lớn “Tại sao những người học Phật không chấp nhận những câu hỏi chính đáng của tôi?”. Sau cùng, tôi nhận ra “Họ không là Phật. Cũng như tôi, họ là người đang học Phật. Mặc dù vậy họ cũng là người chỉ đường. Họ chỉ đường cho người khác đi con đường mà họ không rõ biết. Không ít người trong số họ lạc vào lối rẽ - lợi dưỡng, độ vong, chờ Phật Di Lặc thọ ký,… Một số khác đang “bận” làm kẻ chỉ đường. Họ quên mất việc họ chưa từng qua sông”.
Chuyển sang vấn đề hành đạo của Lục tổ Huệ Năng - Khi cơ duyên giáo hóa Phật pháp đã đến, Lục tổ Huệ Năng đã nhân dịp tranh luận giữa hai vị Tăng mà nhiếp phục, hiển bày pháp môn đốn ngộ.
Lúc bấy giờ, Lục tổ đi ngang qua chùa Pháp Tánh - Quảng Châu chợt thấy có hai vị tăng tranh luận về nghĩa: Gió động hay lá cờ động? Người thì bảo gió động, người thì nói cờ động, tranh cãi không ngừng. Nhân dịp đó, Lục tổ lên tiếng thức tỉnh hai vị tăng đã rơi vào hý luận - Một việc làm không có nhiều lợi ích đối với một người học Phật. Lục tổ nói: Chẳng tại gió động, chẳng tại lá cờ động mà là tâm hai vị động. Câu nói chứa đựng diệu lý Phật môn của Lục tổ đã được Ấn Tông pháp sư lưu tâm. Chính pháp sư Ấn Tông là người làm lễ xuống tóc cho Lục tổ và bái Lục tổ làm thầy.
Qua câu chuyện trên cho thấy, tâm chính là gốc rễ của người học Phật. Lục tổ nói tâm hai vị tăng động là tùy thuận mà nói. Tâm động vốn là vọng tâm vướng vào cảnh mà có động có tịnh còn chân tâm thì như như bất động - Đối cảnh vô tâm.
Tâm là gì? Tâm ở đâu? Hai câu hỏi dường rất đơn giản nhưng có lẽ sẽ không có nhiều người trong nhân loại đưa ra được câu trả lời chuẩn xác. Những người học Phật thì có thể trả lời hai câu hỏi trên nhưng cũng chỉ là “Bắt chước lời Phật thuyết mà thôi”. Vì bởi họ chỉ thông qua giáo lý nhà Phật mà biết nhưng bản thân lại không sống với cái biết đó. Thế nên Phật giáo mới rơi vào cảnh “Rồng thời vắng, rắn thời nhiều”.
 
Last edited by a moderator:
GÓP PHẦN LAN TỎA GIÁ TRỊ ĐẠO PHẬT

Ủng hộ Diễn Đàn Phật Pháp không chỉ là đóng góp vào việc duy trì sự tồn tại của Diễn Đàn Phật Pháp Online mà còn giúp cho việc gìn giữ, phát huy, lưu truyền và lan tỏa những giá trị nhân văn, nhân bản cao đẹp của đạo Phật.

Mã QR Diễn Đàn Phật Pháp

Ngân hàng Vietcombank

DUONG THANH THAI

0541 000 1985 52

Nội dung:Tên tài khoản tại diễn đàn - Donate DDPP(Ví dụ: thaidt - Donate DDPP)

Chủ đề tương tự

Who read this thread (Total readers: 0)
    Bên trên