Thân gửi cô Như Tâm,
Đọc qua bài văn, mình cũng hiểu được ít phần về tâm trạng của cô Như Tâm rồi.
Nhưng khó mà giải thích chỉ võn vẹn một hai bài viết là đủ, cái nửa là tâm ô nhiểm của Huynh đây vẫn còn nặng lắm.
Dầu có nói ra, hay nói đúng y theo lời kinh đi nữa cũng khó ai chấp nhận. (Gọi nôm na là phước đức đi, hay công phu của người trường chay, giữ giới, ly dục như các bậc cao Tăng có đạo lực', đạo tâm....Còn Huynh thì không có gì hết)
Đó không phải là tự kỷ đâu, mà là không có đủ đức hạnh huân tu.
Mục đích chánh của QH vào diễn đàn, chỉ hy vọng gặp được Thiện tri Thức chỉ dạy cho mình, tới nay thì cũng có nhiều người bạn rồi. Giống như Như Tâm viết bài ra thảo luận cũng là Bực Thiện Tri Thức của QN. Thật lòng Huynh nghĩ như vậy đó.
Còn bài văn Như Tâm thì gần giống tương tự như mình hồi 5 năm về trước. Cũng không biết tìm ai, hỏi ai, Pháp tu nào hợp với mình. Sự thật mình tu có tiến triển không.v.v..
Như đúng, thì Huynh viết tiếp và thử làm người chỉ đường cho Như Tâm đến các cội nguồn Kinh Sách và các Danh Sư giảng pháp, mà Huynh đây rất tin tưởng.
Và cũng xin ít lời với chị
Bạch Vân Nhi, ví dụ lở chỉ có sai đường thì chị hãy giúp và báo động liền cho kịp thời. Hy vọng chị Vân Nhi sẽ giúp và trợ lực cho chúng ta.
Tìm lại cội nguồn:
Như Tâm biết! Những Danh Sư giảng Pháp ở Việt Nam thì cũng quá ít và lão thành, Như HT. Thích Trí Tịnh, HT. Thích Thanh Từ, HT. Thích Nhất Hạnh ở Pháp, còn những giảng sư đương thời như Thích Nhật Từ, Thích Chân Tính, Thích Phước Sơn.v.v. Thì cũng có người hợp người không.
Còn về người dịch kinh có tiếng tăm (Đạo lực, Đạo tâm) thì cũng không có bao nhiêu người. Nếu thật sự ta cầu đạo thì tìm ngọn hay gốc?
- vỉ nhiên là gốc, chúng ta muốn cầu Đạo thì cũng phải nương tựa nơi người có Đạo lực và Đạo Tâm. Dịch kinh ta đọc, giảng kinh chúng ta mới thắm được từ từ. Rồi phân nguồn chư vị liệt Tổ nào gần với Đức Phật nhất. Đó là tìm cội nguồn.
Hiện Huynh chỉ tâm đắc các kinh cũ của Ngài Cố HT. Thích Thiện Hoa, Ngài Thích Thanh Từ. Về Nam Tông thì cũng có vài Vị. Sau cùng là Kinh tạng Pali do Cố Trưởng lão Thích Minh Châu.
=============================
Trở lại vấn đề bài viết của Như Tâm:
Lời Đức Phật dạy : Hết thảy chúng-sanh đều có Phật-tánh. Tánh ấy xưa nay chẳng sanh, xưa nay chẳng diệt, chỉ vì mê ngộ khác nhau nên có thăng-trầm. Vì sao vậy ? Chúng-sanh mê lầm mãi không giác-ngộ, nên vĩnh kiếp đoạ-lạc trầm-luân. Chư Phật thường giác-ngộ mãi chẳng mê nên vĩnh-viễn thành đạo quả.
Nếu có người nam, người nữ nào cầu Phật Đạo thì con đường tiến tới Đạo ấy chia làm bốn bậc, gọi là bốn câu kệ .
__Một là thân không.
__Hai là tâm không.
__Ba là tánh không.
__Bốn là pháp không.
__Một là thân không.
__Hai là tâm không.
__Ba là tánh không.
__Bốn là pháp không.
Bài Giảng giống y như
Quán Thọ Tâm Pháp. Chỉ khác về diễn giảng giữa Lý và Sự thôi.
Huynh trích dẫn đường links
sites.google.com của cố HT. Thích Thiện Hoa.
Nếu giảng cho hàng hạ căn như chúng ta đây, thì có tu được không ? - Cái việc này sẽ nói sau cho Như Tâm hiểu.
Ý nghĩa bốn câu kệ này là cửa ngõ, là con đường vào Đạo để siêu phàm nhập thánh. Mười phương chư Phật, trong ba đời, đều do con đường này mà thành Phật. Mười phương Bồ-Tát cũng do đó mà tiến bước tu-hành. Vì sao vậy ?
__Nếu ngộ đặng ý-nghĩa câu kệ thứ nhứt, y theo đó tu-hành, thì chứng được quả Dự-Lưu, Tu-Đà-Hoàn.
__Ngộ đặng ý-nghĩa câu kệ thứ hai, y theo đó mà tu-hành, thì chứng được quả Nhất-Lai, Tư-Đà-Hàm.
__Ngộ đặng ý-nghĩa câu kệ thứ ba, y theo đó mà tu-hành thì chứng đặng quả Bất-Lai, A-Na-Hàm.
__Ngộ đặng ý-nghĩa câu kệ thứ tư, y theo đó tu-hành thì chứng đặng quả Vô-Sanh, A-La-Hán.
Đoạn giảng trích dẫn này, Huynh không nhất trí. Từ từ Huynh dẫn đến cội nguồn kinh Niệm Xứ Pali xem, chừng đó tùy vào tư duy Như Tâm phán xét.
Bây giờ Huynh trích thêm bài giảng của HT. Thích Thanh Từ về 4 Thánh Quả của Kinh Kim Cang để Như Tâm so sánh. Nhất tướng vô tướng - Thuong Chieu và của Cố HT. Thích Thiện Hoa sites.google.com ,
Xin hỏi bài trích dẫn của Như Tâm từ nơi đâu, Links nào?
Bài viết Như Tâm:
Thưa ! mười mấy năm nay, bangtam chỉ biết có câu kệ thứ nhứt, chớ chưa từng biết đến Kinh Tạng Học hay Tam Vô Lâu Học ! Tự biết mình kém phước, đã không biết chữ, lại luôn gặp trở ngại trong sự cầu tiến. Nhưng bangtam tự an-ủi mình rằng "Nếu không có câu kệ thứ nhứt thì làm sao có câu thứ hai ? Không được tự khinh mình như vậy!."
Kinh tạng học: Là Học Tam tạng kinh điển (Kinh Luật Luận).
Tam Vô Lậu Học: Là Giới học, Định học, và Huệ Học. www.thuong-chieu.org Chữ Lậu ở đây nghĩa giống như phiền não, Lậu còn nghĩa là lọt, rớt.v.v. Dựa vào câu văn trên mà Huynh có thể đoán là Như Tâm chỉ thích Kinh nào thì đọc kinh đó, chớ không để ý đến. Ai viết kinh, ai dịch kinh, so sánh kinh này từ nơi đâu, hay so sánh kính này với kinh Pali hiện nay,khác về phương viện nào.v.v ?
Thưa sư-huynh ! Bốn câu kệ của Đức Phật dạy trên cũng giống như chiếc ghe, xích-lô, honda, máy bay. Tuỳ mổi người lựa chọn sao cho hợp với căn cơ, của mình thôi. Cũng như câu kệ thứ nhứt, ai cũng biết, mà còn biết rất rành nữa là khác, vì việc sanh-tử nơi con người đến con vật là điều hằng xảy ra, ai cũng chứng kiến, đâu cần phải có học lực cao, hay trí tuệ siêu phàm mới lảnh hội được !
Hình như, Như Tâm nói đoạn này về sanh mạng (Tham sống, sợ chết). Mới có câu "ai cũng biết, mà còn biết rất rành nữa là khác"... Hoặc là ý Như Tâm muốn nói câu số 1. ''Người tu ai cũng hiểu Thân là bất tịnh, tạm bợ, chỉ có Ngã. Tu là phá ngã...!?"
Do đó, mà Huynh không nhất trí ở điểm đó. Bởi vì " Quán thân bất tịnh" chỉ là biết thôi, Hay gọi là "Ngộ''.
Nếu Như Tâm tiến thêm bước nửa thì không những chỉ ''Ngộ" mà cần phải''Giác" nửa. (Ví dụ: Ngộ là lý thuyết, còn Giác là Thực Hành.) điều nằm tất cả trong Kinh Tứ Niệm Xứ.
Cuộc đời bangtam chỉ mong hiểu rõ và sống được với câu kệ thứ nhứt, thì thật là hạnh-phúc. Bởi tu học cốt để hết Tham dục v.v... Sân hận v.v... Si mê v.v...Nay cũng đang nghiên cứu, kính xin chia sẽ cùng huynh. Còn như tiền-bối TamTangPali kể câu chuyện voi dữ, thì bangtam nghĩ là vị ấy đã qua giai-đoạn tu học ở câu kệ thứ nhứt mà Phật dạy, thì thật là đáng khâm-phục lắm !.
Kính
bangtam<!-- BEGIN TEMPLATE: level_postbit_info --> <!-- Level & Class System v3.0 - Show EXP & SP gained -->
Đúng vậy, hiểu tức là biết thiện ác, biết tham sân si là khổ. Nhưng khi chúng ta bị ngũ dục ngoại trần và ngũ dục ở nội trần thì ta khó kèm chế được cái''Tâm lương thiện" Ngoại trừ các Bực Thượng Căn, Bực Bồ Tát, Bực Thanh Văn.
Huynh hồi xưa cũng bị lầm, khi đọc xong Pháp Bảo Đàn Kinh rồi, thì lầm tưởng cái biết là cái ngộ. Lúc đó nổ giử lắm. Bát bỏ ai ngồi thiền, Niệm Phật, tụng kinh là sự tướng... Ô thôi đủ thứ.
Khi Huynh đụng chuyện đời với người thân, người lối xóm, người đồng nghiệp thì cái tham sân si hiện rõ như ban ngày. Do đó việc tu hành bằng lời nói thì hãy cẩn thận coi chừng tâm sở nó lừa mình. hi hi.
===========================
Chú thích: Người có đạo lực và đạo tâm là người đã gần xa lánh hết việc phàm trần, đã có sự chứng ngộ, hoặc đã dứt được 10 kiết sử căn bản. (Hoặc Không vì Tông giáo, không vì danh vọng mà giảng đạo.)