Sự Tích và Hạnh Nguyện Đức Quán Thế Âm Bồ Tát

bangtam

Phó Trưởng Ban Đại Biểu Thường Trực nhiệm kỳ III (
Phật tử
Tham gia
15 Thg 7 2010
Bài viết
2,823
Điểm tương tác
841
Điểm
113
Kính bác Tuấn-Tú cùng các bậc trên trước !
Thưa, bangtam cũng có vài chuyện về Đức Quán-Thế-Âm linh ứng mà trong đời bangtam đã được nghe, và được Ngài cứu độ. Cho nên bangtam xin phép Suongphale và bác Tuấn-Tú hoan hỷ cho bangtam được kể ra nơi đây để mọi người cùng được biết thêm.
1-Thưa! Trước tiên là câu chuyện trong gia đình bangtam. Câu chuyện đã lâu dử lắm, lúc đó bangtam khoảng chừng 6,7 tuổi. Nhà bangtam gồm có hai gian, nhà trước và nhà sau đều có gát (lầu), và trên gát nhà trước có treo hình Đức Bổn Sư Thích-Ca-Mâu-Ni, Đức Phật A-Di-Đà và Đức Quán-Thế-Âm Bồ-Tát.
Kính thưa! Bây giờ bangtam đang kể lại bằng ngôn ngử, thế mà những hình ảnh mà bangtam ghi nhận lúc đó đồng thời đã hiện ra trước mặt. bangtam nhớ rõ là lúc đó ba, mẹ bangtam đang tiếp khách ở nhà sau. Còn mấy anh, chị em bangtam thì đang quây quần chơi ở gần nhà trước, chỉ vì chị cả của bangtam kêu ông anh thứ tư đứng dậy, mà ảnh nói là không đứng được, nên cả mấy anh chị em đều ngồi xuống ...chờ. Trong thời gian "chờ" nầy bangtam thấy ảnh ráng dùng hai tay để nhích từng chút lại hướng cầu thang, rồi ảnh tiếp tục trèo từng nất thang (sau lưng anh có hai bà chị phụ đẩy ảnh lên nữa) bangtam còn nhớ mấy bà chị có nói :" ráng lên lầu mình lạy Phật nhe !"
Khi đã lên được trên lầu thì bangtam thấy ảnh chấp tay lạy dưới hình Đức Quán-Thế-Âm Bồ-Tát, nhưng mỗi động tác lạy Phật của ảnh thật khó khăn, vì thân thể của ảnh dường như bị cứng lại vậy. Nên chỉ sau một lạy, thì bangtam thấy miệng của anh ú ớ nói không thành tiếng, còn người thì cong ngược lại (giống như đang gồng mình vậy). Hai bà chị bangtam lúc đó cố ôm ảnh lại mà không được, nên kêu bangtam đi gọi ba.
Lúc ba bangtam lên lầu ( lúc nầy bangtam đang ở dưới đất, chỉ nghe kể lại) thấy người ảnh đang uốn cong rồi, nên tức tốc ba bồng ảnh xuống lầu bắt mạch khắp nơi, rồi ba hoảng hốt la lên " Trời ơi! con tôi tắt thở rồi", kế đó ba xốc ảnh lên rồi chạy đến nhà bác-sĩ Sơn (nhà B/S, cũng dùng làm phòng mạch khám bệnh luôn, nhà bác-sĩ cách nhà bangtam chừng hai trăm mét). Trong thời gian chờ bác-sĩ mở cửa thì ba bangtam vừa bồng ảnh, vừa nhảy liên tục như nhảy dây, mà cũng vừa xưng niệm danh hiệu Đức Quán-Thế-Âm không ngớt (sau nầy ba kể lại thì bangtam mới biết là ba bồng ảnh nhảy để hy vọng trái tim của ảnh đập trở lại) . Nhưng sau khi bác sĩ khám cho ảnh xong thì khẳng định với ba là : "Anh nên bình tỉnh, vì con trai anh đã chết rồi". Ba bangtam nghe vậy vội móc trong túi áo 1 ống thuốc ra nhờ bác-sĩ chích giùm, thì bác-sĩ từ chối. Vậy mà ba vẫn không nãn lòng, ba bèn ẳm anh lên vừa nhảy, vừa van lơn :"Xin bác-sĩ chích giùm, tôi biết con tôi đã chết nảy giờ rồi, nên tôi xin chịu mọi trách nhiệm". Và ba bangtam cứ tiếp tục nhảy mà niệm lớn danh hiệu Đức Quán-Thế-Âm không ngừng nghỉ...
Lạ lùng thay! Sau khi bác-sĩ tiêm thuốc vào cái xác chết đó, xác chết đã sống dậy trước sự kinh ngạc của mọi người chứng kiến, và nhất là bác-sĩ Sơn, vị bác-sĩ đầy kinh nghiệm trong mấy mươi năm nghề nghiệp.

Nam-Mô Cứu Khổ Cứu Nạn Quảng Đại Linh Cảm Quán-Thế-Âm Bồ-Tát !

Kính
bangtam
 
Last edited:
GÓP PHẦN LAN TỎA GIÁ TRỊ ĐẠO PHẬT

Ủng hộ Diễn Đàn Phật Pháp không chỉ là đóng góp vào việc duy trì sự tồn tại của Diễn Đàn Phật Pháp Online mà còn giúp cho việc gìn giữ, phát huy, lưu truyền và lan tỏa những giá trị nhân văn, nhân bản cao đẹp của đạo Phật.

Mã QR Diễn Đàn Phật Pháp

Ngân hàng Vietcombank

DUONG THANH THAI

0541 000 1985 52

Nội dung:Tên tài khoản tại diễn đàn - Donate DDPP(Ví dụ: thaidt - Donate DDPP)

bangtam

Phó Trưởng Ban Đại Biểu Thường Trực nhiệm kỳ III (
Phật tử
Tham gia
15 Thg 7 2010
Bài viết
2,823
Điểm tương tác
841
Điểm
113
2-
Kính bác Tuấn-Tú cùng các bậc trên trước !
Theo lời ba bangtam kể lại thì ngày xưa lúc ba bangtam mười bảy, mười tám tuổi thì xứ Châu-Đốc rất là phức tạp, vì nhiều phe phái nổi lên chém giết lẫn nhau. Nghe đến đây bangtam thắc mắc hỏi ba: "Bộ người nước ngoài vô nước mình làm loạn hả ba ?" Thì ba nói :" Có người Pháp là người ngoại quốc thôi, còn lại là 3,4 phe người Việt trở lại chém giết người Việt với nhau mới là đau đớn đó con".
Ba nói theo một phe nào cũng chết, mà không theo phe nào thì cũng chết. Nên ba đành phải theo một phe nọ, vì ba thấy người phe nầy cũng có tụng kinh, niệm Phật và thờ cúng đàng hoàng, thì chắc cũng không đến nỗi. Nhưng ai có ngờ đâu, ban ngày họ đi giảng đạo nói thiên cơ, ban đêm thì họ vác mã tấu, súng ống xông vô nhà người ta ăn cướp, giết hại dân lành. Chứng kiến dã tâm của họ, ba cứ lén lút về khóc với bà nội, thì lần nào bà nội cũng nhắc nhở ba cầu cứu với Đức Quán-Thế-Âm. Có lẽ nhờ nhân duyên nầy, nên ba bangtam đã niệm danh hiệu Ngài đến trọn đời.
Rồi một ngày nọ, phe của bọn họ cở mười mấy người đàn ông, đến kêu ba đi cùng với họ khiêng đồ lên núi (núi Cấm). Sau khi đến địa điểm, ba mới biết là họ định cướp chùa. Ba nói thật là bất nhẫn, khi ba thấy vị sư già bị đánh đập và bị túm áo lôi ra khỏi chùa. Ba nói lúc đó ba nhắm sức không đánh lại nổi bọn họ, nên chỉ biết cắn chặt môi lại mà thầm cầu cứu: "Mô Phật! Mẹ hiền Quán-Thế-Âm ôi ! xin hiển linh cứu chùa, cứu mạng !". Ba kể lại lúc đó, ba vừa làm việc với bọn người ác nhơn, còn trong lòng thì tha thiết khấn thầm như vậy. Khi bàn hương án đã bày ra đầy đủ (nơi trước sân chùa), và chân cây cờ thì đã được đóng cọc dưới đất xong (vì lá cờ cũng khá lớn, và đó là lá cờ riêng của họ chớ không phải lá quốc kỳ). Thì có ba người trong nhóm họ đại diện, đi ra để đốt nhang. Ba nói mấy cây nhang họ mới vừa cắm lên lư hương thôi, thì bổng đâu có một cơn trốt liền từ trên trời lao xuống, nhắm ngây chóc cái bàn hương án nầy xoay vùn vụt. Ba nói ghê rợn lắm ! cái bàn và đồ đạc nát nghiến, còn cây cờ thì giống như có một bàn tay người khổng lồ nắm chặt rồi nhổ lên, rồi quăng thẳng xuống núi như tên bắn vậy. Cũng cùng trong ngày đó, nhóm người có nhiệm vụ đi tìm xác cây cờ (có ba bangtam) đã thấy nó cắm cái đầu xuống trước một ngôi chùa nọ(phần lá cờ), còn cái cán (chân cờ) thì chĩa lên trời. Nhưng lạ là lúc xảy ra việc kỳ lạ nầy thì không có ai bị té hay bị thương gì cả, còn ngôi chùa cũng không bị hư hại gì hết).
Sau đó không lâu, ba bangtam nhảy xuống sông chạy trốn, giáo mác họ phóng theo, mà ba vẫn bình an vô sự trong tiếng xưng niệm danh hiệu Đức Quán-Thế-Âm.


Kính
bangtam

 
Last edited:

bangtam

Phó Trưởng Ban Đại Biểu Thường Trực nhiệm kỳ III (
Phật tử
Tham gia
15 Thg 7 2010
Bài viết
2,823
Điểm tương tác
841
Điểm
113
Kính bác Tuấn-Tú cùng các bậc trên trước !
Năm 1986, nếu bangtam nhớ không lầm là vào lúc tháng 8 hay tháng 9 năm đó, anh VC là bạn thân của chị em bangtam có kể lại một việc như sau.
Anh nói là bạn thân của anh tên Hậu, có một người em trai đang nằm trong nhà thương (nhà thương nào bangtam quên rồi) vì bị nhiễm chì rất nặng, chì sắp lên tới óc rồi, B/S cho biết là khoảng 1 tuần nữa thôi thì chết. Gia đình nầy không phải đạo Phật, nên anh VC muốn khuyên bệnh nhân niệm Phật cũng không tiện, mà lần nào vô nhà thương cũng đều có mặt gia đình của Hậu. Còn em trai Hậu thì lúc tĩnh, lúc mê.
Nhìn thấy cảnh bất tiện, anh VC bèn về nhà tắm rửa rồi lên lầu khấn nguyện với Đức Quán-Thế-Âm là anh VC xin nguyện vì người sắp chết mà ăn chay và niệm Phật 1 tuần.
Anh VC âm thầm ăn chay niệm Phật được ba, bốn ngày thì có vô nhà thương thăm, anh VC thấy em trai Hậu tĩnh dậy và nói cùng gia đình là em đã thấy vị "Thánh nữ trong đạo", và em có nói: "Xin cứu con, vì con sắp chết rồi." thì vị Thánh nữ đó nói :"Ta không cứu con được". Xong rồi em lại mê man tiếp.
Gia đình anh Hậu lúc đó đã chuẫn bị cho tang lễ hết rồi, vì theo lời B/S thì chỉ còn 2, 3 ngày nữa thôi, nên gia đình anh Hậu cũng không còn một chút xíu tinh thần đâu để cầu nguyện gì thêm nữa. Đến ngày thứ 6, anh VC vào thăm em trai anh Hậu gần cả buổi, rồi đang lúc đứng dậy chuẫn bị ra về, thì bỗng nhiên em trai anh Hậu mở mắt tĩnh dậy và gọi anh VC cùng mọi người thân chung quanh rồi khóc mà nói là, em mới gặp Đức ... (Giáo-Chủ trong đạo), đứng sát bên giường rồi nói :" Ta không thể cứu con được, đến lúc con phải chết thôi !". kể ra cho mọi người nghe xong, em vội nhắm đôi mắt lại, không gian như cũng chìm trong cõi hôn mê mờ mịt, như để cùng em cố quên hết nỗi kinh hoàng đang kéo tới ngày mai.
Đêm hôm đó anh VC không tài nào ngủ được, nằm trong mùng, anh vẫn chấp tay niệm danh hiệu Đức Quán-Thế-Âm cho đến khi nghe tiếng anh Hậu gọi dưới nhà, để kêu anh cùng vào nhà thương vì....hôm nay là ngày thứ bảy rồi.
Em anh Hậu vẫn nằm im lìm, có cô y tá đo nhịp tim của em xong vội lắc đầu, rồi ngước nhìn mọi người bằng ánh mắt buồn bã trước khi ra khỏi phòng. Bỗng dưng em anh Hậu mở mắt ra, nét mặt vô cùng hớn hở, mọi người thấy vậy bèn bu vây quanh giường, thì nghe em nói :"Con thấy! Con thấy! bà Tiên nói "Ta sẽ cứu con thoát chết", "bà Tiên cầm nhánh lá nhỏ, phất phất vô mình con....bà Tiên mặc áo trắng, đội khăn trắng, tay còn lại thì cầm cái bình nhỏ nhỏ..."
Anh VC nói với chị em bangtam, "VC cầu nguyện cho em anh Hậu, mau đến nhà ai mà có thờ hình Đức Quán-Thế-Âm Bồ-Tát, để em đó sớm nhận diện ra là ai đã cứu nó ."
Cuối năm 1991, bangtam có đến nhà anh Hậu từ giả để đi Mỹ, mặc dầu hôm đó bangtam không thấy em anh Hậu, vì em đó đang bận đi giao hàng hóa gì đó. Anh Hậu nói bây giờ em nó cao lắm, nó khỏe như trâu ý mà! hihi! cả hai cùng cười.


Kính
bangtam
 

bangtam

Phó Trưởng Ban Đại Biểu Thường Trực nhiệm kỳ III (
Phật tử
Tham gia
15 Thg 7 2010
Bài viết
2,823
Điểm tương tác
841
Điểm
113
Kính bác Tuấn-Tú cùng các bậc trên trước !
Sau câu chuyện 1986 của em trai anh Hậu, thì chị em bangtam cũng còn có dịp đến thăm anh VC và gia đình của anh vài lần nữa, thì trong những lần đó, bangtam lại được nghe thêm 1 câu chuyện linh ứng của Đức Quán-Thế-Âm Bồ-Tát do chính mẹ của anh VC kể như sau :
Bác nói : Hồi trước khi di cư vào Nam năm 1954, thì nhà của bác ở (ở đâu thì bangtam quên mất rồi, nhưng bangtam chỉ nhớ là bác ở gần Thủy-Nguyên hay Thủy-Uyên) gì đó, là vùng sông biển, nên bác bơi lội cũng giỏi.
Một ngày nọ (là sau nầy) bác dẩn anh VC ra bải biển Vũng-Tàu ( ở bải sau) tắm, thì bất ngờ bác phát hiện ra cái phao của anh VC đã bị sóng giạt ra xa rồi, mà chỉ thấy chiếc phao tròng trành nghiên ngửa, chớ không thấy anh VC đâu (lúc đó anh VC còn nhỏ, chưa tới mười tuổi). Bác hoảng quá, liền lặn xuống bơi tìm anh VC. Trong lúc sức đã đuối, mà con thì mất dạng, bác chỉ còn nhớ niệm Đức Quán-Thế-Âm Bồ-Tát cứu khổ, cứu nạn giửa biển khơi sóng bủa ngập đầu.
Bác kể lại là bác niệm như vậy do thường ngày nghe người ta niệm mà bác bắt chước, chớ lòng bác chưa bao giờ tin Phật. Rồi ngày hôm đó, giửa lòng biển lạnh mênh mông, việc tìm anh VC chẳng khác gì như " Mò kim đáy biển". Vậy mà bác đã tìm được anh VC đang chìm sâu, thì oai lực Đức Quán-Thế-Âm không làm sao bác diễn tả cho cùng. Khi bác đã đưa anh VC trồi lên mặt nước thì bác nghĩ phen nầy chắc chết, vì sóng lớn quá, giửa muôn sóng nhấp nhô, bác không biết hướng nào là bờ nữa. Trong khi một tay thì nắm anh VC đang chết ngất, còn một tay bác cố quơ quào (đứng nước). Sự cầm cự như vậy chưa được bao lâu thì tay chân bác đã rã rời. Trong lúc mạng sống hai mẹ con như chỉ mành treo chuông nặng, thì một lần nữa, bác xưng niệm "cứu khổ cứu nạn Quán-Thế-Âm Bồ-Tát !" Khi bác thấy Ngài đang đứng ở trước mặt của bác, và cách mặt nước khoảng một thước tây.
Bác cứ xưng niệm danh hiệu Quán-Thế-Âm Bồ-tát và bơi theo Ngài như vậy (cũng khá lâu), đến khi có ghe tàu đến cứu, thì Đức Quán-Thế-Âm mới biến mất. Còn anh VC thì khi được cấp cứu là liền tỉnh lại, trong khi bác cứ ngở là ảnh đã chết.


Nam-Mô Quán-Thế-Âm Bồ-Tát !
Kính thưa cùng các bậc trên trước và tất cả người đọc !
Qua những câu chuyện về Đức Quán-Thế-Âm cứu khổ cứu nạn, mà bangtam vừa kể, cũng như sắp kể thêm, chắc chắn sẽ có nhiều thiếu sót về chi tiết. Kính thưa, biết như vậy, nhưng với thời gian quá lâu, với trí nhớ phàm phu nhỏ hẹp, nên đôi lúc bangtam đành phải tóm tắc nội dung, và bỏ qua rất nhiều đoạn thật hay trong câu chuyện, bangtam cảm thấy thật là đáng tiếc !.
Nhưng bangtam tự nghĩ :" Thà là bỏ qua chi tiết vì không nhớ, còn hơn tự ý đặc thêm, hoặc bớt theo ý mình, thì trước là dối mình, sau là gạt người, có khác gì như câu "buôn Thần, bán Thánh".
Cho nên bangtam mong sao các bậc trên trước cùng tất cả người đọc đều lượng thứ, cảm thông cho bangtam .

Kính
bangtam





 

bangtam

Phó Trưởng Ban Đại Biểu Thường Trực nhiệm kỳ III (
Phật tử
Tham gia
15 Thg 7 2010
Bài viết
2,823
Điểm tương tác
841
Điểm
113
Kính bác Tuấn-Tú cùng các bậc trên trước !
Đã từ lâu, bangtam có tìm đọc Hành Trình Vượt Biển Đông I, và Hành Trình Vượt Biển Đông II, hoặc trên báo chí, hay qua các câu chuyện đầy nước mắt của những người vượt biên bằng đường biển đã trực tiếp kể lại cho bangtam nghe, vậy mà cũng vẫn không có tin tức gì của con tàu mang số kỷ niệm xưa...
Có ai hay rằng cùng thời hoàng kim của cầu thủ Maradona 1986 đang từng bước lên ngai vàng danh vọng, thì giữa đại dương đêm ấy có một trăm mấy chục mạng người đang từng phút chìm sâu trong sóng gió hãi hùng !. Đó là trang đầu của bức tâm thư, mà vị đệ tử thầy Tường-Lâm chùa Ấn-Quang (quận 10) đã vội vàng kể lại, khi anh vừa được đặc chân trên mảnh đất tỵ nạn xa xôi.
Bây giờ, dẩu bangtam có bị quên đi nguyên nhân, hay là nhớ rõ, thì chiếc tàu chở anh cùng một trăm mấy chục mạng người lúc đó cũng đang ngập đầy nước. Có lẽ nó đã bị hải tặc bắn thủng, sau khi cướp phá ? Hay muôn trùng lý do gì thì vẫn là đồng lỏa trong màu đen kịt của đại dương đêm. Anh kể trong bức thơ :Những tiếng kêu gào hổn loạn, tiếng sóng gầm hung hản cộng hưởng tiếng thê lương tuyệt vọng của con tàu.
Thì từ nơi hải trình xa xôi, có một người thủy thủ trên chiếc tàu của USA đang ngồi trong phòng trực, thình lình anh thấy có một luồng ánh sáng lớn xuyên qua cửa kiến rọi nơi trán anh (thủy thủ người Mỹ đó), anh cố xoay người né tránh, nhưng kỳ lạ thay, khi luồng ánh sáng đó vẫn dính chặc nơi trán anh, như thể bắt nguồn từ (trán anh) để vươn dài ra tận khơi xa. Phản ứng tự nhiên, anh thủy thủ liền hú còi báo động. Sau khi quan sát luồng ánh sáng đang in trên trán anh thủy thủ một cách kỳ lạ, (vì dù anh thủy thủ có rời khỏi phòng trực, đi tới đi lui trong tàu, thì luồng ánh sáng đang in trên trán anh vẫn không hề bị vật gì cản trở được) thì vị thuyền trưởng không còn nghi ngờ gì nữa, liền quyết định cho tàu mau chạy theo hướng ánh sáng huyền bí đó. Tàu chạy hết tốc độ không dám ngừng nghỉ, thì dần dần phía bên chiếc tàu Mỹ tất cả thủy thủ và vị thuyền trưởng đã phát hiện ra luồng ánh sáng đó được phát xuất từ một người mặc áo lụa trắng, đội khăn trắng, và đôi tay cầm nhành dương liễu, cùng bình tịnh thủy đang đứng giữa không trung trong biển đêm, vậy mà hào quang Ngài đã soi sáng rõ ràng từng nét thật đẹp trên gương mặt Ngài, cùng vóc dáng thật oai nghi không thể tưởng, và các thủy thủ thấy dưới chân người áo trắng đang ngự giữa không trung kia, có nhiều bóng người đang la hét, kêu gào...
Lập tức những chiếc thang dây lao xuống, các thủy thủ Mỹ đang cố giúp mọi người qua chiếc tàu lớn một cách hấp tấp. Đến khi kéo một người cuối cùng lên tàu an toàn rồi, thì luồng ánh sáng trên trán anh thủy thủ ấy mới mất, thì cũng vừa lúc chiếc tàu vượt biên khá to lớn cũng chìm liền xuống biển.
Nhờ có vốn liếng Anh ngử, nên đệ tử thầy Tường-Lâm đã hiểu được những lời tường thuật của các viên thủy thủ và thuyền trưởng Mỹ. Sau khi đưa đoàn người tỵ nạn đến đảo (đảo gì bangtam quên rồi) an toàn, thì các viên thủy thủ và thuyền trưởng đã nhận diện ra Đức Quán-Thế-Âm Bồ-Tát trong bức họa đơn sơ, nơi ngôi chùa được dựng lên cũng trong khu vực người tỵ nạn.

Nam-Mô cứu khổ cứu nạn Quán-Thế-Âm Bồ-Tát !

Kính
bangtam


 

bangtam

Phó Trưởng Ban Đại Biểu Thường Trực nhiệm kỳ III (
Phật tử
Tham gia
15 Thg 7 2010
Bài viết
2,823
Điểm tương tác
841
Điểm
113
Kính bác Tuấn-Tú cùng các bậc trên trước !
Thưa! Câu chuyện trên mà bangtam vừa kể lại đã lâu lắm rồi, vậy mà khi hồi tưởng lại, thì hương vị nước biển mằn mặn vẫn còn thấm trên đôi môi... bangtam chợt thấy lại những bước chân ký ức rã rời của mình vẫn còn đang dò dẫm để tìm đến Bataan hay Palawan ở nơi nào đó xa xôi diệu vợi. Không phải để vượt biên, mà bangtam chỉ mong mỏi được tắm mình trong sự chở che của Đức Đại Từ Đại Bi Quán-Thế-Âm Bồ-Tát , nơi mà Ngài mới vừa thị hiện, qua bức thư của vị đệ tử thầy Tường-Lâm vừa kể lại lúc đó.
bangtam vội gấp lại bức thư khi nghe mùi đồ ăn chay chiên xào dưới bếp trong chùa tỏa ra thơm phức. Vừa bỏ thư vô bao, thầy Tường-Lâm vừa kêu bangtam ở lại ăn cơm. Nhưng bangtam viện cớ trễ giờ đi làm, để cho thầy khỏi phải bận tâm, trong khi cái bao tử trong bụng bangtam nó không còn nghiêm túc nữa. Như nó muốn kéo trì lại những bước chân vốn đang rã rời vì đói, vì chán ngán mỗi khi nhớ tới những gương mặt trong tiệm may đầy kinh dị. Công việc hằng ngày của bangtam là làm khuy, luông áo. Sáng thì bangtam đi may giày da, đến chiều về thì tấp vào tiệm may làm thêm cho tới tối mờ tối mịt. Đầu tắc mặt tối vậy mà cũng không thể nào đủ tiền để đóng cho ba bệnh viện cùng một lúc. Vì lúc đó ba bangtam thì nằm nhà thương trên Đa-Kao, người chị thì nằm nhà thương Triều-Châu, đứa em nhỏ thì trong Hồng-Bàng. Còn gạo củi, điện nước để lo cho ba đứa em ở nhà thì là thứ hạnh phúc quá là xa xỉ, dù thỉnh thoảng nó mới chịu hiện diện để toát lên cái mùi ẩm mốc của khoai sùng, mì móc meo v.v.. mà phải tới định kỳ "hợp tác xả" mới có.
Biết được hoàn cảnh nầy của bangtam, bà chủ tiệm (mà bangtam gọi là cô Chín) cứ kêu bangtam ưng cháu cổ là anh Khiêm. Nhưng khiêm nhượng, khiêm tốn, khiêm xưng, khiêm cung đều không có liên quan một chút xíu xìu xiu gì với anh Khiêm cả. Thậm chí thêm một dấu Sắc vào tên anh ấy thì chắc củng chưa đủ nghĩa để nói lên điều phản ngược một cách trọn vẹn nơi con người ấy.
Có lẽ 1 tháng mấy rồi họ thấy sự thuyết phục không đến đâu, nên cô Chín và anh Khiêm thường lộ vẽ bất bình, khinh khi bangtam ra mặt. Cô Chín với anh Khiêm thường hay nói xa nói gần ám chỉ bangtam bằng những lời lẽ khó nghe trước mặt nhiều người thợ khác. Nhưng không hiểu tại sao trước hoàn cảnh như vậy, mà bangtam vẫn kiên trì với tiệm may đó, rồi thường khi 1,2 giờ khuya là bangtam vẫn muốn lặn lội tới tiệm may một cách bức rứt khó tả. Có một lần không cưởng được, bangtam lén ra khỏi nhà vào lúc 1 giờ mấy, đường khuya vắng teo, mà bangtam vừa đi vừa thầm niệm Đức Quán-Thế-Âm, (chớ đâu có mê đâu). Nhưng đi chưa được bao xa thì có anh Sơn là người bạn trai của ông anh bangtam đang chạy xe đi đâu đó thấy bèn khuyên nhủ, rồi chở về nhà giùm. Đêm hôm đó ảnh cũng ngủ lại nhà bangtam luôn, đến sáng hôm sau ảnh nhìn bangtam thật kỷ rồi nói " Hồi đêm hôm qua, anh thấy gương mặt em như không có hồn vía gì hết vậy đó ". bangtam đành phải nói dối là mệt, và muốn đi mượn tiền người bạn.
Sáng hôm đó bangtam như không còn sức lực để đi may dép da nữa, nghĩ ngơi đến 3 giờ chiều thì bangtam nhờ anh Sơn chở đến tiệm may của cô Chín giùm. Mới làm được vài cái áo thì cô Chín nhờ bangtam đi ra nhà sau lấy cây kéo và vài món vật dụng. Cầm chìa khóa trên tay không một chút xíu do dự, dù đây là lần đầu tiên bangtam biết "nhà sau" của cô Chín, qua 1 tháng mấy làm khuy áo ở đây. Vừa đi vừa niệm Đức Quán-Thế-Âm Bồ-Tát, tự nhiên bangtam không tìm cây kéo và mấy ống chỉ, mà bangtam đi thẳng vô 1 cái phòng, rồi đưa tay lòn vô áo gối để lấy ra 1 cái gói giấy, y như là bangtam đã có biết trước rồi vậy.
Như vô hồn, mở gói giấy ra, bangtam mới tá hỏa, khi thấy hình và tên tuổi cả ngày sinh mình nằm trong 1 cái tờ giấy có hình thù kỳ lạ! Chử không phải chử, hình gì thì cũng không ra hình gì. bangtam chợt nhớ ra là cách đây khoảng 1 tuần, cô Chín có kêu bangtam "đưa hình và ngày sinh của bangtam để cô đi làm Tử-Vi giùm cho nó tốt". Vậy mà bây giờ đi ếm xì bùa mình.
Đứng trong phòng tần ngần, bangtam bèn trở ra đóng chặt cửa lại, rồi sẵn cây viết vắt trên áo dùng để chấm khuy nút (cùng 1 màu mựt)bangtam bèn sửa lại, bằng cách thêm số 1 vô ngày sinh, còn chổ khó sửa thì bangtam để nguyên. Còn tấm hình ngoằn nghòe như rắn kia thì bangtam để dưới đất, rồi lấy cái nùi giẻ gần cầu tiêu đè lên, xong rồi lấy tép tỏi (bangtam bọc trong người) chà chà vô, đoạn xếp lại rồi để vô bao áo gối trở lại như cũ.
Duy chỉ tấm hình 4.6 thì bangtam dấu trong người, đi ra ngoài mà bangtam run như thằn lằn đứt đuôi. Vừa ra đến nhà trước ngồi, thì bangtam thấy anh Khiêm cũng vừa ở ngoài đi về. Tâm hồn bấn loạn sợ hãi bangtam chỉ biết niệm Đức Quán-Thế-Âm cầu cứu khổ cứu nạn.
Không có chiếc xe đạp, mà trời đã sụp tối, mặc cho anh Khiêm và cô Chín cải lẩy nhau, bangtam vẫn cúi đầu chăm chỉ làm việc. Đợi đến khi có mấy người khách đến may đồ, thì cô Chín đang bận bịu, còn anh Khiêm thì nhìn bangtam hầm hầm rồi dẩn xe vô nhà trong là bangtam giả bộ đứng lên vươn vai, rồi thì chạy băng qua bên đường, vô đại mấy con hẻm nhỏ, rồi lần lần tìm ra đường lớn để nhờ mấy anh công-an chở về nhà giùm. (Đêm hôm đó bangtam không còn bị muốn đi đâu nữa).
Vài ngày sau, đang ngồi trên xe bus để đi Gò-Vấp, tự nhiên bangtam xoay người qua cửa sổ thì thấy anh Khiêm đang đứng gần đó, và anh Khiêm cũng đang nhìn thấy bangtam. Nhưng kỳ lạ lắm, vì gương mặt của anh Khiêm xanh vờn y như tàu lá chuối non, y hịch như ma hiện hình giữa ban ngày vậy, ngay lúc bangtam đang hoảng hồn, thì may là xe bus cũng đang chuyển bánh.


Nam-Mô Quán-Thế-Âm Bồ-Tát!


Kính
bangtam


 

bangtam

Phó Trưởng Ban Đại Biểu Thường Trực nhiệm kỳ III (
Phật tử
Tham gia
15 Thg 7 2010
Bài viết
2,823
Điểm tương tác
841
Điểm
113
Kính bác Tuấn-Tú cùng các bậc trên trước !
Thưa ! Cách đây vài năm, trong khi đang làm công quả trong chùa, thì có sư-cô kể chuyện là.
Khi 20 tuổi, sư-cô còn là chú tiểu. Mới ra ở Đà-Lạt nên đường phố và khí hậu chưa quen. Một ngày nọ trên con đường về chùa, thì trời mưa. Mưa ở Đà-Lạt lâu tạnh dữ lắm. Sư-cô nói lớp thì gió, lớp thì lạnh quá đi không nổi, nên sư-cô bèn chạy vô sân chùa nọ để trú mưa.
Không biết mấy giờ tối rồi, mà chùa thì đóng cửa, nên sư-cô không dám kêu cửa, đành ngồi bó gối chịu trận. Đang lúc trắng mắt ngồi chèo queo, thì sư-cô thấy một cái mặt bự như cái mâm đầy nanh gút đang tiến tới trước mặt. hoảng quá sư-cô la "Bồ-Tát ! Bồ-Tát !". Đầu sư-cô đập ngửa phía sau trúng vách tường.
Có lẽ nhờ vậy mà mấy sư-cô trong chùa mới hay được, rồi dìu chú-tiểu vào giữa chánh-điện.
Chưa kịp ngồi đàng hoàng là chú-tiểu đã nắm tay mấy sư cô, rồi chớp chớp con mắt lia lịa mà nói :
Co...co...c..ó...có có có .
Sư trụ trì hỏi " có ăn cướp hả ?"
Thì chú-tiểu lắc đầu, rồi chú-tiểu nói trở lại cà lăm .
Có .....có có có
thì sư cô nọ bèn hỏi:
Có ma hả ?
Chú tiểu cũng lắc đầu, rồi nhắm mắt lại, nuốt nước bọt, rồi lại mở mắt ra nhìn mọi người, rồi trợn mắt lên, mới nói được một chử
Quỷ !
Sau khi cười ngả nghiên, ngả ngửa, thì có một phật tử hỏi chọc sư-cô.
Niệm B..ồ bồ bồ...Tát ...nào ?
Sư-cô chấp tay lại nói
Hoảng quá nên quên cả danh hiệu Ngài, chỉ biết kêu Bồ-Tát, nhưng trong tâm là hình ảnh Đức Quán-Thế-Âm đó !

Kính
bangtam
 
Last edited:

bangtam

Phó Trưởng Ban Đại Biểu Thường Trực nhiệm kỳ III (
Phật tử
Tham gia
15 Thg 7 2010
Bài viết
2,823
Điểm tương tác
841
Điểm
113
Kính bác Tuấn-Tú cùng các bậc trên trước !
bangtam thấy câu chuyện của sư-cô (chú-tiểu) hay ghê vậy nhe. Ánh sáng mặt trời muốn đến trái đất thì phải qua 1 chặng thời gian là 8 phút, 19 giây, còn chú-tiểu nầy khi gặp nguy, thì trong tư tưởng liền có Đức Quán-Thế-Âm liền. Cho nên không thể đem tốc độ ánh sáng quá chậm để so sánh được.
Không biết bangtam nói như vầy có đúng không nữa.
Kính thưa, Hôm nay bangtam xin phép được trở lại với tựa đề : "Sự Tích Và Hạnh Nguyện Đức Quán-Thế-Âm Bồ-Tát", để kể thêm 1 câu chuyện sự thật, mà không kém phần hồi hộp, và nhất là sự nhiệm mầu khó nghĩ bàn, khi xưng niệm danh hiệu Nam-Mô Quán-Thế-Âm Bồ-Tát.
Thưa, chị ND vừa bán cá ngoài chợ, vừa niệm Đức Quán-Thế-Âm Bồ-Tát. Có lẽ chị vừa nhận ra được điều gì không ổn trong công việc buôn bán những sinh mạng
đáng thương của bao nhiêu con cá cố lăn lóc trong thau, để tìm đường bơi về sông, biển. Nên chị niệm Phật để vơi bớt niềm ray rứt, bối rối nặng trỉu trong lòng.
Và rồi cuộc sống nơi thôn dã quê mùa quá đổi, nên ước mơ của chị ND cũng thật là mộc mạc nhỏ bé như mùi thơm bông cỏ dại, khiến người nghe cũng thấy dễ gần dễ mến. Chị ND kể lại :" Em biết hôn? Lúc đó chị chỉ ao ước là, khi nào để dành tiền mua được hai, ba chỉ vàng rồi, thì chị sẽ đổi qua bán cá khô thôi, chớ hỏng bán cá tươi nữa đâu, tại vì mỗi ngày dòm thấy tụi nó ngáp ngáp chị nói thiệt là chị chịu hỏng nổi ."
Tối nào thắp nhang chị ND cũng đều tha thiết cầu Đức Quán-Thế-Âm cho chị có cơ hội ""đổi đời "" như vậy. Một ngày nọ, đang ngồi bán cá thì tự nhiên có một người đàn ông đến gợi chuyện làm quen, rồi sau vài câu xả giao, là ông ta hỏi chị ND có muốn vượt biên không, nếu muốn vượt biên thì chỉ cần đưa cho ông ta 2 chỉ vàng y thôi. Nghe xong chị ND liền nở nụ cười sung sướng thật tươi, và vội lấy 2 chỉ vàng y đang bọc trong mình ra đưa cho ông ấy liền, khiến cho ông khách đó ngạc nhiên vô cùng về lòng tin người của chị.
May thay khi gặp được người chân thật, nên hôm sau ông khách đó đã đến, và đưa chị đi vượt biên. Khi ra khỏi hải phận quốc tế, thì chị và mọi người được lên mui tàu thoải mái hơn, lúc đó chị bèn lanh quanh tìm hai vật dụng, để gỏ với nhau cho thành tiếng mà niệm Phật. Mặc cho ai làm gì, chị không để ý đến, chị nói : "Lúc đó được ngồi trước mủi tàu niệm danh hiệu Đức Quán-Thế-Âm thiệt là thích quá đi, vì thường ngày chị cực thấy mồ thấy tổ, bụng thì muốn niệm Phật, nhưng 2 con mắt thì ngủ gụt đó".
Sóng nâng niu con tàu lên cao, xuống thấp theo hơi thở của đại dương, đôi mắt màu xanh bao la như đang
nhìn cảm thông cho những niềm hy vọng đợi chờ phía trước.
Mọi người vui mừng reo hò vì đã thấy 1 chiếc tàu có lá cờ ngoại quốc
sắp đến gần rồi...nhưng té ra đó là lá cờ có hình cái sọ người!. Trên tàu ai cũng sợ điếng người, đến nỗi riu ríu không dám nói chuyện gì. Mấy chục con mắt không hẹn nhau mà cùng nhìn về gả chỉ huy có thân hình lực lưởng, có gương mặt hung dữ, có đôi mắt trắng dã, làm nổi bật làn da đen trông thật là ngầu. Lúc đó chị ND không biết là cướp biển, nên chị vội chen lên phía trước, cúi đầu chào họ vui vẻ. Bổng người chỉ huy "mặt ngầu" đưa tay ra nắm lấy mặt dây chuyền hình Đức Quán-Thế-Âm (bằng đá) trên cổ chị ND mà ngắm nghía. Đoạn ông ta hất hàm gọi đàn em chuyển hết số người vượt biên qua bên tàu của ông, xong rồi họ dùng súng bắn cho lủng con tàu nhỏ.
Giửa đại dương bao la, vậy mà chỉ có 1 bến nước, cứ ngở bến nước nầy, khát thì không có nước uống, còn đói bụng thì chắc là phải cố quên luôn.
Nhưng lạ thay, nước uống, thức ăn được dâng ngay trước mặt no nê. mền đắp, khăn lau, quần áo bổng dưng đầy đủ. Từng người thủy thủ đi phục vụ cho đám người vượt biên như khách quý. Còn riêng chị ND được ngồi chung mâm với vị chỉ huy thân mật, họ ăn uống ca hát suốt đêm, dù là bất đồng ngôn ngử.
Sáng hôm sau, họ đưa đoàn người vượt biên đến đảo (đảo gì bangtam quên rồi). Dầu đến giờ phút nầy sắp được lên bờ rồi mà mọi người củng còn run sợ, chỉ riêng chị ND là tỏ vẽ cảm động nên cứ đứng bịn rịn nói lời chia tay và cám ơn. Vị chỉ huy tuy là không biết tiếng Việt, nhưng chắc là đã ngầm hiểu được ý của chị ND, nên đưa tay ôm chị ND 1 cái siết mạnh. Lúc đó thì chị ND bèn cởi sợi dây chuyền bằng đá rẽ tiền, đeo choàng lên cổ vị chỉ huy, ông ta bèn nâng mặt dây chuyền lên bằng hai tay, còn ánh mắt thì nhìn chị ND trìu mến, để thay cho lời cảm ơn đầy trân trọng.
Tàu cướp biển đã đi xa, chỉ còn lại mấy chiếc ghe nhỏ đang chở mọi người vào đất liền, thì ở đây ai cũng chưởi chị ND bằng những lời thậm tệ. Riêng chỉ có ông khách (mà nhận 2 chỉ vàng của chị ND) là ngỏ lời cầu hôn với chị. Vì ông cho đây là 1 điều hy hửu, Khi ông nhận ra điều hy hửu mầu nhiệm nầy ở trên mặt dây chuyền của chị ND. Còn khắp nơi, ai ai cũng biết cướp biển Thái-Lan không bao giờ treo lá cờ sọ người để ...Đi Làm Từ Thiện.
Trong kinh Nhật-Tụng Đức Thích-Ca-Mâu-Ni Phật đã dạy :
Nhược phục hữu nhơn, lâm đương bị hại, xưng Quán-Thế-Âm Bồ-Tát danh giả, bỉ sở chấp đao trượng, tầm đoạn đoạn hoại, nhi đắc giải thoát.
Nhược tam thiên, đại thiên quốc độ, mãn trung Dạ-Xoa, La-Sát, dục lai não nhơn, văn kỳ xưng Quán-Thế-Âm Bồ-Tát danh giả, thị chư ác quỷ, thượng bất năng dĩ ác nhãn thị chi, huống phục gia hại.

Nam-Mô Quán-Thế-Âm Bồ-Tát
Nam-Mô Quán-Thế-Âm Bồ-Tát
Nam-Mô Quán-Thế-Âm Bồ-Tát

Kính
bangtam

 
Last edited:

bangtam

Phó Trưởng Ban Đại Biểu Thường Trực nhiệm kỳ III (
Phật tử
Tham gia
15 Thg 7 2010
Bài viết
2,823
Điểm tương tác
841
Điểm
113
Kính bác Tuấn-Tú cùng các bậc trên trước,
Thưa, theo lời ba bangtam kể lại thì ngày xưa, thời ông nội bangtam còn trai trẻ thì xứ Châu-Đốc (An-Giang) lúc đó toàn là rừng rậm, dân cư thưa thớt, mà lâu lâu phải có người tự đem mình đi làm vật tiêu khiển cho mấy vị Cọp Chúa !.
Cánh bà con bên bà nội bangtam, có một gia đình nọ, lâu lâu là phải bị cọp vồ mất một người phái nam. Đến đổi gia đình bên bà nội kinh sợ quá phải gọi loài cọp là : Ông.
Hôm đó ông cố bảo ông nội cùng vào rừng đi kiếm mật ong và một vài loại thảo dược. Bà con bên bà nội biết ông cố nội và ông nội bangtam rất giỏi vỏ. (ông cố nội bangtam ngày xưa là quan vỏ, ông cố nội đã từng đấu với hai con cọp một lược, khi cả hai con cọp đều bị thương thì ông cố nội tha cho chúng nó bỏ chạy, chớ không giết. Còn ông nội thì không giỏi bằng ông cố nội, nhưng ông nội củng đã từng đánh gụt một con cọp lớn, rồi tha cho nó về rừng. Sau đó mùa nước lụt, ông nội chống xuồng vô rừng thì gặp lại nó ốm nhom, và nó đang ở trên một cái gò, thấy nó có vẻ mừng rở, ông nội quăng cho nó một mớ thịt heo, nó có vẽ biết ơn ông nội lắm .)
Lúc đó số người muốn đi theo ông cố và ông nội vào rừng sâu thì nhiều lắm, nhưng ông cố chỉ chọn ra năm người đàn ông mà thôi. Trước khi đi ông nội và mọi người nghe ông cố khấn nguyện là ông cố và ông nội nguyện đem hết sức mình ra để bảo vệ những người đi theo cho tới hơi thở cuối cùng. Ngoài ra ông cố và mọi người nguyện không sát hại thú và chặt phá cây rừng vô cớ. Ông cố chỉ mong có được mật ong và tìm được kỳ-nam để làm thuốc cứu người. Và chỉ lấy đủ dùng, chớ có gặp hơn cũng không lấy.
Đoàn người vào rừng sâu mới chỉ được một ngày thì có một người trong nhóm trong lúc đang ngủ thì cứ bị một con bướm trắng nhỏ xíu đậu trên đầu hoài, đã nhiều lần ông cố đuổi đi, nhưng rồi nó củng quay trở lại bám trên đầu người đó. Đến khi người đó thức dậy biết được thì ông ta khóc ròng. Ông đó nói "Ông (cọp) đã sắp tới lấy mạng rồi, Vì những người trong thân tộc cũng đều có điềm nầy, dù là ở trong nhà đóng cửa kính mít thì bướm trắng vẫn xuất hiện". Cho nên ông đó xin trở về nhà từ biệt gia đình lần cuối cho kịp. Nghe xong, ông cố cảm thấy rất xót xa trong lòng. Nhưng ông cố cương quyết nói rằng, ông cố bất chấp số mạng, ông cố phải bảo vệ người nầy như lời nguyện trước lúc ra đi. Còn người đàn ông nầy thì nghĩ : "Họa của mình, mà để cho người khác gánh thì mỗi khi niệm Mô-Phật làm sao chấp nhận được", nên ông ta quyết tâm chạy trốn để tự nạp mình vô miệng cọp.
Giửa rừng núi mênh mông, không còn biết đâu là phương hướng. Đói lả và sợ hải đã khiến cho ông nhiều lần có ý nghĩ trèo lên cây cao rồi buông mình xuống cho xong, nhưng rồi ông nghĩ lại rằng :"Mình chết như vậy có ích gì, khi con bướm trắng định mệnh sẽ lập tức bay về làng để đậu trên đầu đứa cháu nội nhỏ xíu mồ côi cha, vì cha nó củng bị Ông (cọp) vồ mấy năm trước, khi nó đang còn trong bụng mẹ".







 
Last edited:

bangtam

Phó Trưởng Ban Đại Biểu Thường Trực nhiệm kỳ III (
Phật tử
Tham gia
15 Thg 7 2010
Bài viết
2,823
Điểm tương tác
841
Điểm
113
(tt)
Những đau khổ và sợ hải như đè nặng trên từng bước chân thất thểu của một con người đang cố tìm đường vào miệng cọp. Còn rừng núi thâm u tịch lặng như đang lắng nghe từng tâm niệm của muôn loài.
Xuyên qua tán lá rậm rạp, ông thấy có bóng người thấp thoáng, mà dường như cái bóng đó củng đang tiến về phía ông. Thì ra đó là một ông lảo râu tóc bạc phơ, và gương mặt thật là phúc hậu. Qua vài lời chào hỏi, ông bèn kể hết sự tình cho ông lảo nghe, mà ông không ngăn được dòng nước mắt.
Sau khi nghe xong, ông lảo liền vổ vổ lên vai ông và hứa sẽ giúp đở. Ông lảo kêu ông mau đi theo sau lưng, hai người đi sâu vào hang núi. Lạ là đường đi trong hang không có tối, thật là sạch sẽ, và cũng không có ngoằng nghòe lồi lỏm. Ông nói chỉ đi có một chút xíu thôi là đã ra khỏi hang núi rồi. Đang mải mê nhìn cảnh lạ, thì bất ngờ ông la lên một tiếng " quơi ", vì trước mắt ông là một bầy cọp đang nằm ngồi dầy đặc, mà chúng củng đang hướng mắt về ông và ông lảo nữa.
(còn tiếp)
Kính
bangtam
 

cunconmocoi

Ban Đại Biểu nhiệm kỳ III (2015-2016)
Phật tử
Tham gia
7 Tháng 5 2009
Bài viết
467
Điểm tương tác
106
Điểm
43
Địa chỉ
vn
cunconmocoi di chuyển bài này từ Các bài viết Phật học ra Sự mầu nhiệm của Phật pháp.

Kính báo !
 

bangtam

Phó Trưởng Ban Đại Biểu Thường Trực nhiệm kỳ III (
Phật tử
Tham gia
15 Thg 7 2010
Bài viết
2,823
Điểm tương tác
841
Điểm
113
(tt)
Ông nói nhiều cọp như vậy mà nó ngồi im ru không có động tịnh gì. Còn ông lảo thì bước từ từ vào giửa bầy cọp mà nói rằng : " Dòng họ người ta đã khổ nhiều rồi, thôi; Chư Vị tha cho người ta đi, đừng có làm hại nhà người ta nữa ngheo. " Đoạn ông lảo ngồi xuống, thì có một con cọp màu xám trắng đứng dậy đi lại trước mặt ông lảo, rồi nằm mọp xuống, đầu cọp sát dưới chân ông lảo. Ông thấy ông lảo vuốt vuốt trên đầu nó rồi kêu " Chư Vị tránh qua một bên, cho người ta đở sợ ". Rồi ông lảo xoay qua ông nói " Bây giờ tui đưa chú em dìa nhà ngheo ".
Ngồi phía sau lưng ông lảo, cho nên khi đứng dậy để đi theo hướng tay ông lảo chỉ lúc này, thì ông là người đi trước. Quay trở lại có mấy bước thì đã tới miệng hang rồi, nhưng lần nầy thì không phải đi bộ, mà là đi xuồng. Ông nói lạ lắm, hồi nảy đi ra là đường đất, còn đi về thì là đường sông. Mà chỉ bơi xuồng có một chút xíu thôi là đã sắp về tới nhà rồi.
Ông kể lại lúc đó suốt cả buổi, từ lúc chứng kiến ông lảo với bầy cọp cho đến sắp về nhà, thì ông chỉ hỏi ông lảo chỉ có 1 câu là "Ông ơi, ông ở đâu ?" Thì ông lảo trả lời " Về nhà rồi gặp lại ngheo ".
Khi xuồng cặp sát bìa rừng, thì ông củng đã nghe tiếng người thân xôn xao bàn tán rất gần đâu đó, cho nên ông bèn mừng rỡ la lên cho mọi người hay. Thì lúc đó mọi người củng đã nhận ra ông đang lom khom chồm người đứng dậy trên đất liền, chớ nơi vùng đất nầy chưa hề có con sông nào cả. Cho nên củng ngay nơi đó, mọi người (có cả ông cố nội và ông nội bangtam, nhưng lúc đó bà nội bangtam chưa làm vợ ông nội) thấy ông cứ ngơ ngác nói " Ủa ! ông ơi ! không ngớt ".
Sau khi về nhà được ít hôm, thì có người thanh niên trẻ đến nhà ông hỏi mua xuồng, ông bèn nói "Không có". Thì người thanh niên liền nói "Bao giờ có xuồng thì nhớ bán cho tui, vì thầy tui là Đức Quán-Thế-Âm thường bơi xuồng trên núi". Nói xong, người thanh niên nầy bước lên thang vào nhà ông (nhà ông là nhà sàn, và không có cánh cửa) rồi biến mất.
Kể từ ngày đó về sau, gia tộc bên bà nội bangtam không còn bị nạn cọp vồ nữa, còn lúc đó ông khoảng bốn mươi, và ông sống rất mạnh khỏe đến gần cả trăm tuổi thọ.

Kính
bangtam
 
GÓP PHẦN LAN TỎA GIÁ TRỊ ĐẠO PHẬT

Ủng hộ Diễn Đàn Phật Pháp không chỉ là đóng góp vào việc duy trì sự tồn tại của Diễn Đàn Phật Pháp Online mà còn giúp cho việc gìn giữ, phát huy, lưu truyền và lan tỏa những giá trị nhân văn, nhân bản cao đẹp của đạo Phật.

Mã QR Diễn Đàn Phật Pháp

Ngân hàng Vietcombank

DUONG THANH THAI

0541 000 1985 52

Nội dung:Tên tài khoản tại diễn đàn - Donate DDPP(Ví dụ: thaidt - Donate DDPP)

Chủ đề tương tự

Who read this thread (Total readers: 0)
    Bên trên