Vấp ngã trên mặt đất, chống tay trên đất mà đứng dậy

gioidinhhue

Active Member
Quản trị viên
Thượng toạ
Tham gia
15 Thg 7 2010
Bài viết
950
Điểm tương tác
47
Điểm
28
Địa chỉ
PHÁT BỒ ĐỀ TÂM
Khổ đau có thể là phương diệu dược chữa căn bệnh khổ trầm thống
<table class="ctcPictureTable" align="left" border="0" cellpadding="0" cellspacing="0"><tbody><tr><td><table width="350"><tbody><tr><td class="td1" width="20"> </td><td class="td2">
</td></tr></tbody></table>
</td></tr></tbody></table>Giác Ngộ - Trong thời Đức Phật còn tại thế, nàng sanh trong gia đình vị thủ ngân khố nhà vua ở Sàvatthi. Khi đến tuổi trưởng thành, nàng giao du với một người đầy tớ trong nhà. Khi cha mẹ nàng định ngày gả nàng cho một chàng trai xứng đôi, nàng trốn đi với người tình và sống tại một ngôi làng nhỏ.

Khi nàng sắp sanh, nàng bảo chồng đưa nàng về nhà cha mẹ, vì ở đây không có ai săn sóc nàng, nhưng chồng nàng cứ hẹn lần hẹn hồi cho đến khi nàng biết chồng nàng không muốn đi về. Nàng liền chờ chồng đi vắng, sắp đặt công việc, tin cho người láng giềng biết rồi nàng bỏ về nhà cha mẹ. Khi người chồng về, người chồng liền đuổi theo, sợ nàng không có người săn sóc. Chồng nàng bắt gặp nàng và giữa đường nàng sinh được người con, rồi hai vợ chồng lại đi trở về làng. Ðến kỳ sinh nở thứ hai, sự việc xảy ra như lần trước, nhưng có điểm khác biệt như sau: giữa đường mưa to gió lớn nổi lên, người chồng tìm lá và cây làm cái chòi cho nàng tránh mưa, nhưng bị con rắn từ gò mối bò ra cắn chồng nàng chết tại chỗ. Trong cơn đau khổ chờ đợi chồng nàng, nàng bồng đứa con trên ngực và giữa mưa to gió lớn nàng nằm phục xuống đất để che chở cho hai đứa con trải qua một đêm như vậy cho đến sáng. Ðến sáng, nàng đi tìm chồng và thấy chồng bị rắn cắn chết rồi. Nàng khóc than suốt đêm. Vì mưa to, nước sông dâng lên đến đầu gối, nàng lại quá yếu nên không thể bồng hai đứa con lội qua sông. Nàng để đứa lớn ở bờ bên này và bồng đứa nhỏ lội qua sông. Rồi nàng đặt đứa nhỏ nằm trên khăn trùm đầu, dùng cành cây che lại để nó trên bờ, còn nàng lội qua sông lại để đem đứa lớn qua. Nhưng đến giữa dòng, quay mình trở lại thời thấy một con diều hâu, tưởng đứa con nít là một miếng thịt, nên bay xuống tha đứa nhỏ đi. Dầu cho người mẹ có xua đuổi và la lên nhưng vì quá xa nên không làm gì được. Còn đứa lớn bên bờ bên này, nghe tiếng mẹ la tưởng là mẹ kêu liền lội xuống nước đi qua và bị nước cuốn trôi. Thế là hai đứa con và cả người chồng bị chết. Nàng vừa khóc vừa đi về thành Sàvatthi, lại được tin hồi hôm mưa to gió lớn làm sụp đổ căn nhà của cha mẹ nàng, giết chết cả cha mẹ và em nàng vừa làm lễ hỏa táng xong. Trong cơn đau khổ khủng khiếp chồng chất, nàng hóa điên dại, ăn mặc hở hang, nàng vừa khóc vừa than:
<address>Hai con ta đã chết,</address>
<address>Chồng ta cũng chết luôn,</address>
<address>Rồi trên giàn hỏa táng,</address>
<address>Cha ta và mẹ ta,</address>
<address>Cùng đứa em trai ta,</address>
<address>Vừa làm lễ thiêu đốt.</address>​
Rồi nàng đi lang thang đây đó, khóc than nỗi đau khổ của nàng, và vì nàng mang xiêm áo tả tơi, nàng được gọi là Patàcàra (kẻ mang xiêm áo). Người đi đường thấy nàng gọi nàng là người điên, có kẻ ném đá, có người thì quăng đồ nhớp bụi bặm trên nàng. Bậc Ðạo sư ở Jetavana đang thuyết pháp, thấy nàng đi lang thang như vậy và biết căn cơ trí tuệ của nàng đã chín muồi, ngăn cản không cho người ta xua đuổi nàng và cho phép lại gần, khiến nàng hồi tỉnh lại, và cảm thấy xấu hổ với cách ăn mặc của mình, nàng nằm phục xuống đất. Một người đưa cho nàng một tấm y, nàng quấn y vào mình và thỉnh Phật cứu độ cho nàng và nàng kể lại thân phận của nàng: ‘Thế Tôn hãy cứu độ cho con. Một đứa con bị chim diều hâu mang đi; một đứa con bị nước cuốn trôi; còn chồng con bị rắn cắn chết; cha mẹ và em con bị căn nhà sụp đổ giết chết và bị hỏa táng. Ðức Phật nói: ‘Này Patàcàra, đừng nghĩ rằng nàng đến với một người có thể cứu độ cho nàng. Như nay nàng than khóc vì con chết, vì chồng chết, cha mẹ chết. Cũng vậy, nàng đã khóc than kiếp luân hồi của nàng vì rằng con, chồng và cha mẹ bị chết của nàng còn nhiều hơn nước sông bốn biển’.
<address>Nước bốn biển ít hơn,</address>
<address>Nước mắt của loài người,</address>
<address>Khóc than vì đau khổ,</address>
<address>Vậy sao nàng hủy hoại,</address>
<address>Sanh mạng của chính mình,</address>
<address>Trong khóc than sầu khổ!</address>​
Nghe Thế Tôn dạy về con đường không thể diệt khổ, nỗi đau khổ của nàng được nhẹ dần. Rồi Đức Phật khuyên thêm: ‘Ôi Patàcàrà, một người mệnh chung, thì con cháu, bà con không có thể làm chỗ nương tựa. Cho đến hiện tại, họ cũng không giúp đỡ được gì. Do vậy, người có trí sống đời sống giới đức thanh tịnh, thành tựu con đường hướng đến Niết bàn. Rồi Đức Phật dạy:
<address>Các con, cha, bà con,</address>
<address>Không phải chỗ nương tựa,</address>
<address>Khi thân hoại mạng chung,</address>
<address>Bà con huyết thống nàng,</address>
<address>Không thể che chở nàng!</address>
<address>Thấy được sự thật này.</address>
<address>Kẻ trí sống giới đức,</address>
<address>Và mau chóng thành tựu,</address>
<address>Con đường hướng Niết bàn.</address>​
Khi bậc Ðạo sư nói xong, nàng chứng được quả Dự lưu và xin được xuất gia. Ðức Phật đưa nàng đến chúng Tỷ kheo ni và cho phép nàng được xuất gia.
Rồi nàng tinh tấn tu hành, cố gắng thành đạt những quả vị cao hơn. Một hôm lấy nước trong bát rửa chân, khi nàng đổ nước, thời nước chảy đến một khoảng đường ngắn rồi biến mất. Nàng đổ thêm nước, và con đường nước chảy dài hơn, và lần thứ ba, nàng lại đổ nuớc và con đường nước chảy còn dài hơn trước khi biến mất. Dựa trên sự kiện này làm nền tảng suy tư, nàng nghĩ: ‘Cũng vậy là loài người, chết trẻ, chết nửa chừng và chết già’. Và Đức Phật ở tại hương phòng của Ngài phóng hào quang, hiện lên trước mặt nàng và dạy rằng: ‘Hỡi nàng Patàcàrà, như vậy là cuộc sống của loài người, cuối cùng cũng phải mạng chung. Vậy tốt hơn là sống như thế nào để thấy sự sanh diệt của năm uẩn, dầu cho chỉ thấy được một ngày, hay chỉ một sát-na, còn hơn sống một trăm năm mà không thấy được sự thật ấy:
<address>Người sống một trăm năm,</address>
<address>Không thấy pháp sanh diệt,</address>
<address>Không bằng sống một ngày,</address>
<address>Thấy được pháp sanh diệt.</address>​
(Pháp Cú 113)
Khi Thế Tôn nói xong, Patàcàrà chứng được quả A-la-hán với pháp tín thọ, nghĩa tín thọ. Suy tư đến quả chứng của mình, khi còn là một học nữ, nàng tán thán sự kiện đã giúp nàng chứng được quả vị cao hơn, và nàng nói lên bài kệ:
<address>112. Với cây, cày ruộng đất,</address><address>Gieo hột giống trên đất,</address><address>Loài người được tài sản,</address><address>Nuôi dưỡng vợ và con.</address>​
<address>113. Sao ta, giới đầy đủ</address><address>Làm theo Ðạo sư dạy,</address><address>Lại không chứng Niết-bàn,</address><address>Không nhác, không dao động.</address>​
<address>114. Khi ta đang rửa chân,</address><address>Làm cho dòng nước chảy,</address><address>Thấy được nước rửa chân</address><address>Từ cao chảy xuống thấp,</address><address>Nhờ vậy, tâm được định,</address><address>Như ngựa hiền khéo luyện.</address>​
<address>115. Rồi ta cầm cây đèn,</address><address>Bước vào ngôi tinh xá,</address><address>Nằm trên chiếc giường nhỏ,</address><address>Ta nhìn quán ngọn đèn.</address>​
<address>116. Rồi lấy cây kim nhỏ,</address><address>Dìm tim đèn xuống dần,</address><address>Thấy cây đèn Niết bàn,</address><address>Tâm ta được giải thoát.</address>​
(Patàcàrà ,Therì. 134, Trưởng Lão Ni Kệ, HT.Thích Minh Châu dịch)
 
GÓP PHẦN LAN TỎA GIÁ TRỊ ĐẠO PHẬT

Ủng hộ Diễn Đàn Phật Pháp không chỉ là đóng góp vào việc duy trì sự tồn tại của Diễn Đàn Phật Pháp Online mà còn giúp cho việc gìn giữ, phát huy, lưu truyền và lan tỏa những giá trị nhân văn, nhân bản cao đẹp của đạo Phật.

Mã QR Diễn Đàn Phật Pháp

Ngân hàng Vietcombank

DUONG THANH THAI

0541 000 1985 52

Nội dung:Tên tài khoản tại diễn đàn - Donate DDPP(Ví dụ: thaidt - Donate DDPP)

gioidinhhue

Active Member
Quản trị viên
Thượng toạ
Tham gia
15 Thg 7 2010
Bài viết
950
Điểm tương tác
47
Điểm
28
Địa chỉ
PHÁT BỒ ĐỀ TÂM
Bước đi trong đêm tối
Đường sanh - tử chông gai

Xoay người như con rối
Chìm trong bể luân hồi..

Thời gian cứ lặng trôi
Cuộc đời như dấu hỏi

Ta ôm bàn tay đói
Từng bước chân có mõi..?

Dù làm vua muôn cõi
Cũng thành, trụ, hoại, không
Được làm chúa trăm loài
Thác cũng thành ma đói!?


Vòng sanh - tử luân hồi
Đời - mấy - ai - thoát - khỏi
Tử sanh - hai mươi lăm cõi
Thời mạt pháp tối tăm


ĐỨC PHẬT TỪ ĐÊM TỐI
SOI ÁNH SÁNG CỨU ĐỜI
TRỪ VÔ MINH TRĂM CÕI
LÒNG TỪ BI CHẲNG MÕI..


Cuộc đời là Dấu Hỏi
Nếu sống với Vô Minh
Làm trí ta mờ tối
Cùng xác thân tội lỗi..


Ta không là Dấu Hỏi
Ta không để mặc trôi
Dù đi trong đêm tối

Nhưng trái tim không mõi..

QUYẾT THOÁT KHỎI LUÂN HỒI!
 

gioidinhhue

Active Member
Quản trị viên
Thượng toạ
Tham gia
15 Thg 7 2010
Bài viết
950
Điểm tương tác
47
Điểm
28
Địa chỉ
PHÁT BỒ ĐỀ TÂM
Này em ơi! Đừng khóc nhé
Vì thân ta cũng như cỏ cây
Mọc lên đấy rồi chết xuống
Cũng như là hư không
Niệm Nam Mô A Di Đà
Thì tâm em sẽ được bình an

Này em ơi! Đừng trách nhé
Vì cuộc sống quanh ta cũng như trò chơi
Cười vui đấy rồi khóc đấy
Cũng như là hư không
Niệm Nam Mô A Di Đà
Thì tâm em sẽ được bình an.

Này em ơi đừng buồn nhé.
vì tình đời cũng như dòng nước trôi.
Người đến đấy, rồi đi đấy.
Cũng như là hư không!
Niệm Nam Mô A Di Đà!
Thì tâm em sẽ được bình an...
 

gioidinhhue

Active Member
Quản trị viên
Thượng toạ
Tham gia
15 Thg 7 2010
Bài viết
950
Điểm tương tác
47
Điểm
28
Địa chỉ
PHÁT BỒ ĐỀ TÂM
Trong cuộc sống của chúng ta. Có khi nào suy nghĩ và nhận ra đâu là cái vui của thế gian và sự an lạc của nội tại? Có khi nào ta nhìn lại và thấy mình quá rẻ tiền..quá ngu ngốc..quá dục vọng? Nếu ai còn tự cho rằng ta thông minh, ta tài giỏi,ta muốn hưởng thụ..thì xin hãy ở lại thế gian và hưởng thụ với cái dục vọng của thế gian ấy...Riêng tôi..tôi thấy mình quá Ngu Si..tôi muốn cái ngu của thế gian..trở thành cái Khôn của sự giải thoát. Để sau này khi tôi chết đi..Tôi không sợ hãi. Không run rẫy..Không đau đớn..Tôi muốn ra đi nhẹ nhàng như những bậc thiền sư chân chính, những người trí, dũng...thanh thãn nhẹ nhàng..và an lạc..để có được những điều đó...Tôi chấp nhận là Kẻ Ngu Của Thế Gian....(From Atula Samsara)

Đi khắp thế gian không ai tốt bằng Mẹ
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng Cha
Nước biển mênh mông không đong đầy tình Mẹ
Mây trời lồng lộng không phủ kín công Cha
Tần tảo sớm hôm Mẹ nuôi con khôn lớn
Mang cả tấm thân gầy Cha che chở đời con

Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ khóc
Đừng để buồn lên mắt Mẹ nghe không

Để một mai khi rớt cánh hoa hồng
Khỏi tiếc nuối những ngày vui bên Mẹ.


1- Không sát sanh

2- Không trộm cắp

3- Không tà dâm

4- Không nói dối

5- Không nói thêu dệt

6- Không nói độc ác

7- Không nói 2 lưỡi

8- Không tham lam

9- Không sân hận

10- Không si mê
 
GÓP PHẦN LAN TỎA GIÁ TRỊ ĐẠO PHẬT

Ủng hộ Diễn Đàn Phật Pháp không chỉ là đóng góp vào việc duy trì sự tồn tại của Diễn Đàn Phật Pháp Online mà còn giúp cho việc gìn giữ, phát huy, lưu truyền và lan tỏa những giá trị nhân văn, nhân bản cao đẹp của đạo Phật.

Mã QR Diễn Đàn Phật Pháp

Ngân hàng Vietcombank

DUONG THANH THAI

0541 000 1985 52

Nội dung:Tên tài khoản tại diễn đàn - Donate DDPP(Ví dụ: thaidt - Donate DDPP)

Who read this thread (Total readers: 0)
    Bên trên