<!--[if gte mso 9]><xml> <o:OfficeDocumentSettings> <o:RelyOnVML/> <o:AllowPNG/> </o:OfficeDocumentSettings> </xml><![endif]--><!--[if gte mso 9]><xml> <w:WordDocument> <w:View>Normal</w:View> <w:Zoom>0</w:Zoom> <w
unctuationKerning/> <w:ValidateAgainstSchemas/> <w:SaveIfXMLInvalid>false</w:SaveIfXMLInvalid> <w:IgnoreMixedContent>false</w:IgnoreMixedContent> <w:AlwaysShowPlaceholderText>false</w:AlwaysShowPlaceholderText> <w:Compatibility> <w:BreakWrappedTables/> <w:SnapToGridInCell/> <w:WrapTextWithPunct/> <w:UseAsianBreakRules/> <w
ontGrowAutofit/> </w:Compatibility> <w
oNotOptimizeForBrowser/> </w:WordDocument> </xml><![endif]--><!--[if gte mso 9]><xml> <w:LatentStyles DefLockedState="false" LatentStyleCount="156"> </w:LatentStyles> </xml><![endif]--><!--[if gte mso 10]> <style> /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0cm 5.4pt 0cm 5.4pt; mso-para-margin:0cm; mso-para-margin-bottom:.0001pt; mso-pagination:widow-orphan; font-size:10.0pt; font-family:"Times New Roman"; mso-ansi-language:#0400; mso-fareast-language:#0400; mso-bidi-language:#0400;} </style> <![endif]--> [NEN="http://i950.photobucket.com/albums/ad346/Thuhanguynth/nenhoati2.jpg"]
Nhị cú
ffice
ffice" /><o
></o
>
Nhị cú tam niên đắc
Nhất ngâm song lệ lưu
Cố nhân như bất thưởng
Qui ngọa cố sơn thu
<o
></o
>
Hai câu làm ba năm
Một ngâm lệ hai hàng
Cố nhân như chẳng đoái hoài
Trở về núi cũ nằm dài với thu
<o
></o
>
Theo kinh Lăng Già thì hai câu là : có – không, chẳng phải có – chẳng phải không, năng – sở, thường – vô thường v.v… là nhị biên.
Nếu trong ba năm mà ngộ được, hóa giải được vấn đề nhị biên thì cũng là quá sớm, vì thường thì người ta dùng cả đời vẫn không thể hóa giải được.
Chính vì thế mà “một ngâm lệ hai hàng“! Ôi hoan hỷ !
Trở về đời thường, gặp lại những người cũ, thầy mẹ, bạn cũ v.v… mà họ không thể hiểu được vấn đề đó, họ chẳng thèm để tâm đến việc đó.
Thì lại trở về với chính mình, với nỗi cô đơn tuyệt đối, trở về với núi cũ, trở về với mùa thu vắng vẻ, cô quạnh.
Trụ trong nõi cô đơn tuyệt vời, mình là chính mình
Bây giờ thì mình là mùa thu, bây giờ mình là núi rừng, là cô liêu, là độc nhất, và … là tất cả.
Kính mừng bác bình tự lên lớp, nhưng có lẻ nên tự nghi vấn :
_ Có thể nào hồi xưa mình ở trong cái củi bằng sắt (chỉ vài mét vuông), bây giờ mình được thả ra công viên (vài mươi mẫu), nhìn quanh thấy thoải mái, thoáng đảng và cô quạnh, biết đâu ngày mai mình mới phát hiện ra hàng rào dây thép gai có điện (đó là bờ mé của công viên) ??????
Kính !
[/NEN]