- Tham gia
- 15 Thg 7 2010
- Bài viết
- 2,823
- Điểm tương tác
- 841
- Điểm
- 113
BÀI THỨ SÁU
I.- A-Nan không hiểu hỏi Phật
II.- Phật chỉ hai món vọng thấy
III.- Dụ về nghiệp riêng của cá-nhơn
IV.- Dụ về nghiệp chung của đồng-loại
V.- Lấy nghiệp riêng để chỉ rõ nghiệp chung
VI.- Phật kết thúc lại
VII.- Phật chỉ các pháp đều trở về chơn-tâm
VIII.- A-Nan nghi cái nghĩa bốn đại hoà-hiệp sanh
IX.- Phật quở A-Nan học nhiều mà không hiểu
X- Phật nói cái tánh của bốn đại phi hoà-hiệp
XI.- Đất từ chơn-tâm biến-hiện
XII.- Lửa từ chơn-tâm biến-hiện
XIII.- Nước từ chơn-tâm biến-hiện
XIV.- Gió từ chơn-tâm biến-hiện
BÀI THỨ SÁU
A-NAN KHÔNG HIỂU, HỎI PHẬT
I.- A-Nan thưa Phật :__Bạch Thế-Tôn, vừa rồi Phật nói cái nghĩa "nhơn-duyên, tự -nhiên, hoà-hiệp và bất hoà-hiệp", chúng con còn chưa hiểu, nay lại nghe Phật nói đến nghĩa "tâm sanh ra cái thấy, cái thấy không phải tâm v.v..." chúng con lại càng thêm mù mịt nữa. Cúi xin đức Như-Lai duỗi lòng từ-bi, chỉ dạy cho chúng con ngộ được chơn-tâm thanh-tịnh, sáng-suốt này.
II.- PHẬT CHỈ HAI MÓN VỌNG THẤY
Phật dạy :__A-Nan, ông phải chín-chắn nghe, ta sẽ vì các ông phân-biệt chỉ dạy, cũng khiến cho chúng-sanh đời sau ngộ được đạo-quả Bồ-đề.
Này A-Nan, tất cả chúng-sanh bị sanh-tử luân-hồi trong thế-gian, đều do hai món điên-đảo phân-biệt vọng thấy, tức nơi đó phát sanh ra nghiệp, rồi theo nghiệp mà chịu khổ luân-hồi.
LƯỢC GIẢI
Từ nơi tâm vọng-động sanh ra các nghiệp, rồi theo các nghiệp đó mà chịu quả khổ hay vui. Cũng như người từ mê mà sanh ra ngủ, từ nơi ngủ đó mà hiện ra có các cảnh-vật vui, buồn rồi tự chịu lấy buồn, vui.
__Thế nào là hai món ?__1- Cái điên-đảo vọng thấy thuộc về nghiệp riêng cá-nhơn. 2.- cái điên-đảo vọng thấy thuộc về nghiệp chung của đồng loại.
III.- DỤ VỀ NGHIỆP RIÊNG CỦA CÁ-NHƠN
__A-Nan, sao gọi là cái điên-đảo vọng thấy thuộc về nghiệp riêng của cá-nhơn ?__Dụ như người nhặm con mắt, ban đêm dòm đèn thấy có vầng tròn loà đỏ năm màu (ngủ-uẩn).
Ý ông nghĩ sao ? Cái vầng đỏ năm màu ấy, của đèn hay của cái thấy ?
A-Nan, nếu ông nói "của đèn" thì sao những người không nhặm mắt, họ chẳng thấy vầng đỏ, mà duy có người nhặm mắt mới thấy thôi ?
Nếu nói "cái vầng đỏ đó của cái thấy", thì cái thấy đã thành vầng đỏ; vậy người nhặm con mắt thấy vầng đỏ, thì bảo là thấy cái gì ? (vì cái thấy đã thành vầng đỏ rồi, thì không thể nói thấy vầng đỏ nữa được).
Lại nữa, nếu ông chấp "cái vầng đỏ rời đèn riêng có", thời đáng lẽ ông xem bàn ghế chung-quanh đều có vầng đỏ cả. Còn nói "vầng đỏ rời cái thấy riêng có", thì không cần con mắt thấy. Vậy tại sao người nhặm mắt thấy có vầng đỏ ?
Thế nên phải biết : Cái sáng là ở nơi đèn, cái thấy vì bệnh mắt mà có bóng loà. Cái "bóng loà" và cái "thấy loà" đều do nơi mắt nhặm. Còn cái thấy được loà nhặm, thì "cái thấy" đó không phải nhặm.
Nên không thể nói : Cái vầng đỏ này là "đèn" hay "thấy" và "không phải đèn" hay "không phải thấy", mà chính do mắt nhặm hiện ra.
LƯỢC GIẢI
Đại-ý đoạn này Phật nói : Vì vô-minh vọng-động (nhặm) mà thấy có các cảnh-vật hiện ra như vậy (loà đỏ). Chớ không phài do chơn-lý (dụ đèn) hay chơn-trí (dụ cái thấy) và cũng không thể nói nó ngoài chơn-lý và chơn-trí.
IV.- DỤ VỀ NGHIỆP CHUNG CỦA ĐỒNG-LOẠI
__A-Nan, sao gọi là nghiệp chung vọng thấy của đồng-loại ?__Dụ như trong thế-giới này có nhiều nước. Nhưng chỉ có một nước vì dân-chúng đồng tạo ác-nghiệp, nên đều cảm thấy có các điềm không tốt, như sao chổi, sao phướn, hoặc hai mặt trời, hai mặt trăng v.v... Còn dân-chúng ở các nước khác thời đều không thấy và cũng không nghe.
V.- LẤY NGHIỆP RIÊNG ĐỂ CHỈ RÕ NGHIỆP CHUNG
__Này A-Nan, như người nhặm con mắt, vì nghiệp riêng của họ, nên "vọng thấy" cái đèn có vầng đỏ hiện ra. Tại con mắt nhặm mới thành ra loà, chớ "cái thấy" đó không loà.
So-sánh như các ông ngày hôm nay, thấy có núi, sông, thế-giới và chúng-sanh đó, đều do cái "nhặm loà từ vô thỉ" (vô-minh vọng-động từ vô-thỉ) cho nên mới thấy có các cảnh-vật hiện ra như vậy.
Các ông nên biết :"mắt thấy" (kiến) với "cảnh-vật bị thấy" (kiến-duyên) hiện-tiền đây, đều do cái "vọng thấy" (giác-minh) hiện ra. Cái "vọng thấy" đó (giác-kiến) nó loà nhặm, chớ cái chơn-tâm không loà nhặm.
Cái chơn-tâm biết được cái loà nhặm đó (giác sở giác sảnh) nó không phải ở trong loà nhặm (giác phi sảnh trung).
Như thế thời làm sao bảo cái chơn-tâm đó là các cảm-giác thấy, nghe, hay biết được ư ? Đây chính là cái nghĩa : "Tâm sanh ra cái thấy, cái thấy không phải tâm v.v..." ông mới vừa hỏi trước.
Thế nên, nay ông thấy "tôi", thấy "ông" cùng thấy 'thế-giới" và "chúng-sanh", đều do ông loà nhặm (vô-minh vọng-động) mà thấy như vậy, chớ không phải cái thấy (tâm) đó nó loà nhặm, Bởi tánh nó không loà nhặm, cho nên không thể bảo nó (chơn-tâm) là "cái thấy".
LƯỢC GIẢI
Đai-ý đoạn này nói : Từ nơi chơn-tâm, vì vô-minh vọng-động, nên khởi ra có căn và cảnh (cái thấy và cái bị thấy). Vì các cảm-giác : thấy, nghe, hay, biết cùng với các cảnh-vật bị thấy, đều do vô-minh vọng-động hiện ra cả. Còn "chơn-tâm" vì không phải là vô-minh, nên không thể gọi nó (chơn-tâm) là các cảm-giác : thấy, nghe, hay, biết được.
Đây là giải lại cái nghĩa ở đoạn trước nói : "chơn-tâm sanh ra cái thấy v.v... (kiến kiến chi thời) cái thấy v.v...không phải là chơn-tâm (kiến phi thị kiến). Cái thấy nó còn xa cách chơn-tâm v.v..."
Nên nhớ : Lỗi tại "vô-minh vọng-động", chớ không phải lỗi tại cái "thấy" và "cảnh bị thấy". Cũng như tại nhặm chớ không phải lỗi tại "cái thấy" của con mắt và "bóng loà".
VI.- PHẬT KẾT THÚC LẠI
__A-Nan, một người nhặm mắt, vì nghiệp riêng của họ, nên họ thấy có cái vầng đỏ; cũng như dân-chúng trong một nước, do ác-nghiệp chung tạo của họ, nên đồng thấy có những điềm không lành hiện ra.
Lên một từng nữa, là toàn cả chúng-sanh trong mười phương thế-giới ngày nay đây, đều do "vô-minh vọng-động từ vô-thỉ " nên đồng vọng thấy có thế-giới chúng-sanh hiện ra vậy.
Từ nơi chơn-tâm, vì hư-vọng nên hiện ra các cảm-giác thấy, nghe, hay, biết. Do hoà-hiệp vọng sanh ra, rồi cũng do hoà-hiệp vọng diệt đi.
Nếu các ông xa-lìa được các duyên hoà-hiệp cùng bất hoà-hiệp, và trừ hết các nhơn sanh-tử rồi, thì cái chơn-tâm thường-trụ thanh-tịnh, bất sanh bất diệt hiện ra, và các ông được viên-mãn đạo Bồ-đề.
I.- A-Nan không hiểu hỏi Phật
II.- Phật chỉ hai món vọng thấy
III.- Dụ về nghiệp riêng của cá-nhơn
IV.- Dụ về nghiệp chung của đồng-loại
V.- Lấy nghiệp riêng để chỉ rõ nghiệp chung
VI.- Phật kết thúc lại
VII.- Phật chỉ các pháp đều trở về chơn-tâm
VIII.- A-Nan nghi cái nghĩa bốn đại hoà-hiệp sanh
IX.- Phật quở A-Nan học nhiều mà không hiểu
X- Phật nói cái tánh của bốn đại phi hoà-hiệp
XI.- Đất từ chơn-tâm biến-hiện
XII.- Lửa từ chơn-tâm biến-hiện
XIII.- Nước từ chơn-tâm biến-hiện
XIV.- Gió từ chơn-tâm biến-hiện
BÀI THỨ SÁU
A-NAN KHÔNG HIỂU, HỎI PHẬT
I.- A-Nan thưa Phật :__Bạch Thế-Tôn, vừa rồi Phật nói cái nghĩa "nhơn-duyên, tự -nhiên, hoà-hiệp và bất hoà-hiệp", chúng con còn chưa hiểu, nay lại nghe Phật nói đến nghĩa "tâm sanh ra cái thấy, cái thấy không phải tâm v.v..." chúng con lại càng thêm mù mịt nữa. Cúi xin đức Như-Lai duỗi lòng từ-bi, chỉ dạy cho chúng con ngộ được chơn-tâm thanh-tịnh, sáng-suốt này.
II.- PHẬT CHỈ HAI MÓN VỌNG THẤY
Phật dạy :__A-Nan, ông phải chín-chắn nghe, ta sẽ vì các ông phân-biệt chỉ dạy, cũng khiến cho chúng-sanh đời sau ngộ được đạo-quả Bồ-đề.
Này A-Nan, tất cả chúng-sanh bị sanh-tử luân-hồi trong thế-gian, đều do hai món điên-đảo phân-biệt vọng thấy, tức nơi đó phát sanh ra nghiệp, rồi theo nghiệp mà chịu khổ luân-hồi.
LƯỢC GIẢI
Từ nơi tâm vọng-động sanh ra các nghiệp, rồi theo các nghiệp đó mà chịu quả khổ hay vui. Cũng như người từ mê mà sanh ra ngủ, từ nơi ngủ đó mà hiện ra có các cảnh-vật vui, buồn rồi tự chịu lấy buồn, vui.
__Thế nào là hai món ?__1- Cái điên-đảo vọng thấy thuộc về nghiệp riêng cá-nhơn. 2.- cái điên-đảo vọng thấy thuộc về nghiệp chung của đồng loại.
III.- DỤ VỀ NGHIỆP RIÊNG CỦA CÁ-NHƠN
__A-Nan, sao gọi là cái điên-đảo vọng thấy thuộc về nghiệp riêng của cá-nhơn ?__Dụ như người nhặm con mắt, ban đêm dòm đèn thấy có vầng tròn loà đỏ năm màu (ngủ-uẩn).
Ý ông nghĩ sao ? Cái vầng đỏ năm màu ấy, của đèn hay của cái thấy ?
A-Nan, nếu ông nói "của đèn" thì sao những người không nhặm mắt, họ chẳng thấy vầng đỏ, mà duy có người nhặm mắt mới thấy thôi ?
Nếu nói "cái vầng đỏ đó của cái thấy", thì cái thấy đã thành vầng đỏ; vậy người nhặm con mắt thấy vầng đỏ, thì bảo là thấy cái gì ? (vì cái thấy đã thành vầng đỏ rồi, thì không thể nói thấy vầng đỏ nữa được).
Lại nữa, nếu ông chấp "cái vầng đỏ rời đèn riêng có", thời đáng lẽ ông xem bàn ghế chung-quanh đều có vầng đỏ cả. Còn nói "vầng đỏ rời cái thấy riêng có", thì không cần con mắt thấy. Vậy tại sao người nhặm mắt thấy có vầng đỏ ?
Thế nên phải biết : Cái sáng là ở nơi đèn, cái thấy vì bệnh mắt mà có bóng loà. Cái "bóng loà" và cái "thấy loà" đều do nơi mắt nhặm. Còn cái thấy được loà nhặm, thì "cái thấy" đó không phải nhặm.
Nên không thể nói : Cái vầng đỏ này là "đèn" hay "thấy" và "không phải đèn" hay "không phải thấy", mà chính do mắt nhặm hiện ra.
LƯỢC GIẢI
Đại-ý đoạn này Phật nói : Vì vô-minh vọng-động (nhặm) mà thấy có các cảnh-vật hiện ra như vậy (loà đỏ). Chớ không phài do chơn-lý (dụ đèn) hay chơn-trí (dụ cái thấy) và cũng không thể nói nó ngoài chơn-lý và chơn-trí.
IV.- DỤ VỀ NGHIỆP CHUNG CỦA ĐỒNG-LOẠI
__A-Nan, sao gọi là nghiệp chung vọng thấy của đồng-loại ?__Dụ như trong thế-giới này có nhiều nước. Nhưng chỉ có một nước vì dân-chúng đồng tạo ác-nghiệp, nên đều cảm thấy có các điềm không tốt, như sao chổi, sao phướn, hoặc hai mặt trời, hai mặt trăng v.v... Còn dân-chúng ở các nước khác thời đều không thấy và cũng không nghe.
V.- LẤY NGHIỆP RIÊNG ĐỂ CHỈ RÕ NGHIỆP CHUNG
__Này A-Nan, như người nhặm con mắt, vì nghiệp riêng của họ, nên "vọng thấy" cái đèn có vầng đỏ hiện ra. Tại con mắt nhặm mới thành ra loà, chớ "cái thấy" đó không loà.
So-sánh như các ông ngày hôm nay, thấy có núi, sông, thế-giới và chúng-sanh đó, đều do cái "nhặm loà từ vô thỉ" (vô-minh vọng-động từ vô-thỉ) cho nên mới thấy có các cảnh-vật hiện ra như vậy.
Các ông nên biết :"mắt thấy" (kiến) với "cảnh-vật bị thấy" (kiến-duyên) hiện-tiền đây, đều do cái "vọng thấy" (giác-minh) hiện ra. Cái "vọng thấy" đó (giác-kiến) nó loà nhặm, chớ cái chơn-tâm không loà nhặm.
Cái chơn-tâm biết được cái loà nhặm đó (giác sở giác sảnh) nó không phải ở trong loà nhặm (giác phi sảnh trung).
Như thế thời làm sao bảo cái chơn-tâm đó là các cảm-giác thấy, nghe, hay biết được ư ? Đây chính là cái nghĩa : "Tâm sanh ra cái thấy, cái thấy không phải tâm v.v..." ông mới vừa hỏi trước.
Thế nên, nay ông thấy "tôi", thấy "ông" cùng thấy 'thế-giới" và "chúng-sanh", đều do ông loà nhặm (vô-minh vọng-động) mà thấy như vậy, chớ không phải cái thấy (tâm) đó nó loà nhặm, Bởi tánh nó không loà nhặm, cho nên không thể bảo nó (chơn-tâm) là "cái thấy".
LƯỢC GIẢI
Đai-ý đoạn này nói : Từ nơi chơn-tâm, vì vô-minh vọng-động, nên khởi ra có căn và cảnh (cái thấy và cái bị thấy). Vì các cảm-giác : thấy, nghe, hay, biết cùng với các cảnh-vật bị thấy, đều do vô-minh vọng-động hiện ra cả. Còn "chơn-tâm" vì không phải là vô-minh, nên không thể gọi nó (chơn-tâm) là các cảm-giác : thấy, nghe, hay, biết được.
Đây là giải lại cái nghĩa ở đoạn trước nói : "chơn-tâm sanh ra cái thấy v.v... (kiến kiến chi thời) cái thấy v.v...không phải là chơn-tâm (kiến phi thị kiến). Cái thấy nó còn xa cách chơn-tâm v.v..."
Nên nhớ : Lỗi tại "vô-minh vọng-động", chớ không phải lỗi tại cái "thấy" và "cảnh bị thấy". Cũng như tại nhặm chớ không phải lỗi tại "cái thấy" của con mắt và "bóng loà".
VI.- PHẬT KẾT THÚC LẠI
__A-Nan, một người nhặm mắt, vì nghiệp riêng của họ, nên họ thấy có cái vầng đỏ; cũng như dân-chúng trong một nước, do ác-nghiệp chung tạo của họ, nên đồng thấy có những điềm không lành hiện ra.
Lên một từng nữa, là toàn cả chúng-sanh trong mười phương thế-giới ngày nay đây, đều do "vô-minh vọng-động từ vô-thỉ " nên đồng vọng thấy có thế-giới chúng-sanh hiện ra vậy.
Từ nơi chơn-tâm, vì hư-vọng nên hiện ra các cảm-giác thấy, nghe, hay, biết. Do hoà-hiệp vọng sanh ra, rồi cũng do hoà-hiệp vọng diệt đi.
Nếu các ông xa-lìa được các duyên hoà-hiệp cùng bất hoà-hiệp, và trừ hết các nhơn sanh-tử rồi, thì cái chơn-tâm thường-trụ thanh-tịnh, bất sanh bất diệt hiện ra, và các ông được viên-mãn đạo Bồ-đề.