(51)
Nếu đem oán báo oán,
Kẻ địch tăng thù hận,
Hạnh Bồ Tát mình tổn,
Sự nhẫn nhục cũng mất.
[Behold] Hỏi: Nếu có kẻ hại mình, điều hay nhất là mình nên trả thù. Chắc chắn họ sẽ được lợi ích, vì lúc đó mình sẽ là đối tượng cho họ tu nhẫn nhục. Đáp: Có nhiều lý do để chứng minh quan niệm trên là sai lầm. Thứ nhất, nếu trả thù, chúng ta sẽ vi phạm Bồ Tát nguyện của mình, làm suy giảm tâm Bồ Đề, và khiến cho hạnh Bồ Tát mình thoái sụt. Thứ hai, không chắc là khi chúng ta trả thù, kẻ địch sẽ nhân đó tu nhẫn nhục. Điều chắc chắn là, vì họ là kẻ khiêu chiến, phản ứng của họ có thể sẽ trở nên táo bạo hơn, mà dù cho họ có tu nhẫn nhục chăng nữa, hạnh Bồ Tát của chúng ta sẽ bị thoái thất.
(52)
Tâm vốn không hình thể,
Không ai tổn hoại được,
Vì tâm chấp thân này,
Nên gặp nhiều khổ nạn.
[Behold] Hỏi: Có lý do chính đáng cho sự giận dữ và trả thù khi người khác dùng vũ khí thương tổn thân thể của mình. Bởi vì tâm thức chấp trước thân thể một cách mạnh mẽ như một phần của nó, nên khi thân thể bị thương tổn, tâm thức trở nên bực dọc và tìm cách trả thù. Đáp: Lối lý luận như vậy thực phi lý. Nếu đúng như thế, tại sao chúng ta lại giận dữ khi kẻ khác nói nặng chúng ta.
(53)
Bị kẻ khác khinh miệt,
Nói lời thô, ác độc,
Không tổn hại đến thân,
Tâm! Sao mi lại sân?
(54)
Nếu nói họ ghét mình,
Nhưng họ đời này, sau,
Không thể tổn hoại mình,
Sao lại ghét hủy báng?
[Behold] Phản đối: Bởi vì người khác nghe đến những lời ác độc và phỉ báng này sẽ không thích mình. Đáp: Sự ghét bỏ của người khác đối với mình, thực sự cũng chẳng đem đến sự tổn hại gì đến mình, dù trong đời này cũng như đời sau. Do đây cũng chẳng có lý do gì mà phải bực dọc.
(55)
Nếu nói ghét kẻ địch,
Vì sợ mất lợi dưỡng,
Lợi này, chết sẽ mất,
Chỉ tội báo là còn!
[Behold] Phản đối: Nếu kẻ khác không thích mình, mình sẽ bị mất danh dự, như thế sẽ không được lợi dưỡng và địa vị. Do đó, muốn tránh sự tổn hại này, mình phải trả đũa lại sự sỉ nhục của họ. Đáp: Nếu ta trả thù sự nhục mạ của đối phương mà phế bỏ sự tu tập nhẫn nhục, chúng ta càng gây thêm chướng ngại cho chính mình trong việc hoạch được lợi dưỡng và danh dự. Sự tu tập nhẫn nhục không bao giờ ngăn chận chúng ta thu hoạch lợi dưỡng. Sự thực, nó còn giúp chúng ta hoạch được sự mong cầu. Nếu chúng ta không trả thù, đương nhiên chúng ta, hoặc trong đời này, hoặc trong đời sau, sẽ được tiếng tốt, địa vị và tài sản. Hơn nữa, trong việc truy cầu vật chất, tuyệt đối không nên sân hận, vì chúng ta có tích tập bao nhiêu tài sản chăng nữa, đến chết cũng vẫn phải bỏ lại tất cả. Vật độc nhất còn sót lại với chúng ta là những vết hằn của sân hận trong tâm thức, và những ác nghiệp đã tạo này sẽ dìu chúng ta vào những tương lai mờ mịt nhất.
(56)
Chẳng thà chết hôm nay,
Quyết không sống tà mệnh!
Dù có được sống lâu,
Chết chỉ gặp thống khổ.
(57)
Dù mộng vui trăm năm,
Kẻ mộng rồi phải tỉnh,
Hoặc mộng vui phút chốc,
Chung cuộc mộng vẫn tàn.
(58)
Hai kẻ mộng tỉnh giấc,
Mộng vui không trở lại,
Cuộc sống tuy ngắn, dài,
Đến chết như mộng tỉnh!
Như hai người nằm mộng, tuy giấc mộng đẹp có ngắn có dài, nhưng tỉnh ra thì cùng giống nhau, nghĩa là không được gì. Giống thế, cuộc đời tuy có buồn vui, chết đi cũng sẽ không còn gì, như tỉnh giấc mộng kê vàng!
(59)
Dù được nhiều lợi dưỡng,
Hưởng an lạc lâu dài,
Lúc chết như bị cướp,
Ra đi bàn tay không!
(60)
Nếu nói lợi nuôi thân,
Làm sạch tội, tu phước;
Nhưng vì lợi mà sân,
Phước hết, tội ác sinh.
[Behold] Hỏi: Hiện tại tích tập tài sản vật chất, nhờ đây mà có thể tự nuôi thân, lại có thể tịnh hóa chính mình cùng tu tập công đức, điều này không phải là quan trọng hay sao?
(61)
Nếu vì lợi mà sống,
Do sân, bị thoái đọa,
Lại chuyên làm tội ác,
Cuộc sống nghĩa lý gì?
[Behold] Đáp: Như đã nói ở trên, nếu trong việc truy cầu vật chất, chúng ta làm cho đức hạnh mình sút giảm, lại tạo nhiều tội ác, không những hiện tại sống một cuộc đời vô nghĩa, hơn nữa lại còn chiêu cảm bao nhiêu ác báo trong vị lai.
(62)
Báng làm người nghi mình,
Nên mình sân người báng,
Như vậy sao không sân,
Kẻ hủy báng người khác?
Báng làm người nghi mình: Sự hủy báng làm người khác giảm lòng tin đối với chúng ta (nghĩa là làm chúng ta mất uy tín).
[Behold] Hỏi: Chúng ta có thể sẽ không trả thù nếu có người ngăn chận lợi dưỡng của mình; nhưng chúng ta sẽ trả thù nếu họ hủy báng danh dự của mình, vì điều này sẽ làm kẻ khác mất sự tin tưởng đối với chúng ta. Đáp: Lối lập luận này rất là yếu ớt. Nếu chúng ta trả thù khi bị người khác hủy nhục, tại sao chúng ta không trả thù khi kẻ khác bị hủy nhục, bởi vì sự hủy nhục này cũng làm người khác mất lòng tin đối với họ (kẻ bị hủy nhục).
(63)
Nếu đó là việc người,
Bởi vậy mình kham nhẫn,
Như vậy sao không nhẫn,
Báng do phiền não sinh?
[Behold] Thật là phi lý nếu chúng ta có thể an nhẫn khi người khác bị làm nhục, mà không an nhẫn khi mình bị nhục. Tất cả sự nhục mạ chỉ là phản ánh của sự sinh khởi của vô minh, do đó không lý do gì mà phải khởi tâm sân hận với nó.
(64)
Đối với kẻ báng Pháp,
Phá hoại tháp, tượng Phật,
Mình cũng không nên sân,
Vì Phật không thọ hại.
[Behold] Nghi: Có lẽ chúng ta nên tu tập an nhẫn nếu có kẻ đến hại mình. Nhưng nếu họ hủy nhục Tam Bảo, chúng ta sẽ phải trả thù. Điều này chắc chắn không sai lầm. Đáp: Bởi vì chư Phật ở ngoài phạm vi của tất cả sự hủy hoại, chúng ta không nên giận dữ đối với kẻ khác, dù họ là kẻ hủy báng Tam Bảo, phá hoại tháp tượng, hoặc ô nhục Chánh Pháp với bất cứ phương pháp nào. Những kẻ mà có thể làm những hành động ngu xuẫn như vậy, chắc chắn đã hoàn toàn bị khống chế bởi vô minh. Đối với những kẻ bất hạnh, yếu đuối như vậy chúng ta nên sinh lòng từ bi thương xót mới đúng.
(65)
Đối kẻ hại sư trưởng,
Cùng thương tổn thân bằng,
Vì biết là duyên sinh,
Thế nên không sân hận.
[Behold] Cho đến những người thân của mình, như sư trưởng, thân quyến, hoặc bạn bè bị người khác hãm hại, mình cũng phải tự kềm hãm, không nên trả thù hoặc sinh sân hận, mà nên hiểu là tất cả đều là quả báo của ác nghiệp đã tạo ra trong đời trước. Dĩ nhiên, mình vẫn có thể trong phạm vi quyền lực của mình, với thái độ ôn tồn, không giận dữ, cố gắng ngăn chận sự tai hại xảy đến cho người khác. Tu tập nhẫn nhục, không có nghĩa là chúng ta để kẻ khác tự do làm ác mà không can thiệp, mà chỉ có nghĩa là chúng ta hoàn toàn tự chủ, không để cho tâm mình bị khống chế bởi vô minh, mà trở nên điên cuồng giận dữ, mất hết lý trí .
--------------------------------
Nếu đem oán báo oán,
Kẻ địch tăng thù hận,
Hạnh Bồ Tát mình tổn,
Sự nhẫn nhục cũng mất.
[Behold] Hỏi: Nếu có kẻ hại mình, điều hay nhất là mình nên trả thù. Chắc chắn họ sẽ được lợi ích, vì lúc đó mình sẽ là đối tượng cho họ tu nhẫn nhục. Đáp: Có nhiều lý do để chứng minh quan niệm trên là sai lầm. Thứ nhất, nếu trả thù, chúng ta sẽ vi phạm Bồ Tát nguyện của mình, làm suy giảm tâm Bồ Đề, và khiến cho hạnh Bồ Tát mình thoái sụt. Thứ hai, không chắc là khi chúng ta trả thù, kẻ địch sẽ nhân đó tu nhẫn nhục. Điều chắc chắn là, vì họ là kẻ khiêu chiến, phản ứng của họ có thể sẽ trở nên táo bạo hơn, mà dù cho họ có tu nhẫn nhục chăng nữa, hạnh Bồ Tát của chúng ta sẽ bị thoái thất.
(52)
Tâm vốn không hình thể,
Không ai tổn hoại được,
Vì tâm chấp thân này,
Nên gặp nhiều khổ nạn.
[Behold] Hỏi: Có lý do chính đáng cho sự giận dữ và trả thù khi người khác dùng vũ khí thương tổn thân thể của mình. Bởi vì tâm thức chấp trước thân thể một cách mạnh mẽ như một phần của nó, nên khi thân thể bị thương tổn, tâm thức trở nên bực dọc và tìm cách trả thù. Đáp: Lối lý luận như vậy thực phi lý. Nếu đúng như thế, tại sao chúng ta lại giận dữ khi kẻ khác nói nặng chúng ta.
(53)
Bị kẻ khác khinh miệt,
Nói lời thô, ác độc,
Không tổn hại đến thân,
Tâm! Sao mi lại sân?
(54)
Nếu nói họ ghét mình,
Nhưng họ đời này, sau,
Không thể tổn hoại mình,
Sao lại ghét hủy báng?
[Behold] Phản đối: Bởi vì người khác nghe đến những lời ác độc và phỉ báng này sẽ không thích mình. Đáp: Sự ghét bỏ của người khác đối với mình, thực sự cũng chẳng đem đến sự tổn hại gì đến mình, dù trong đời này cũng như đời sau. Do đây cũng chẳng có lý do gì mà phải bực dọc.
(55)
Nếu nói ghét kẻ địch,
Vì sợ mất lợi dưỡng,
Lợi này, chết sẽ mất,
Chỉ tội báo là còn!
[Behold] Phản đối: Nếu kẻ khác không thích mình, mình sẽ bị mất danh dự, như thế sẽ không được lợi dưỡng và địa vị. Do đó, muốn tránh sự tổn hại này, mình phải trả đũa lại sự sỉ nhục của họ. Đáp: Nếu ta trả thù sự nhục mạ của đối phương mà phế bỏ sự tu tập nhẫn nhục, chúng ta càng gây thêm chướng ngại cho chính mình trong việc hoạch được lợi dưỡng và danh dự. Sự tu tập nhẫn nhục không bao giờ ngăn chận chúng ta thu hoạch lợi dưỡng. Sự thực, nó còn giúp chúng ta hoạch được sự mong cầu. Nếu chúng ta không trả thù, đương nhiên chúng ta, hoặc trong đời này, hoặc trong đời sau, sẽ được tiếng tốt, địa vị và tài sản. Hơn nữa, trong việc truy cầu vật chất, tuyệt đối không nên sân hận, vì chúng ta có tích tập bao nhiêu tài sản chăng nữa, đến chết cũng vẫn phải bỏ lại tất cả. Vật độc nhất còn sót lại với chúng ta là những vết hằn của sân hận trong tâm thức, và những ác nghiệp đã tạo này sẽ dìu chúng ta vào những tương lai mờ mịt nhất.
(56)
Chẳng thà chết hôm nay,
Quyết không sống tà mệnh!
Dù có được sống lâu,
Chết chỉ gặp thống khổ.
(57)
Dù mộng vui trăm năm,
Kẻ mộng rồi phải tỉnh,
Hoặc mộng vui phút chốc,
Chung cuộc mộng vẫn tàn.
(58)
Hai kẻ mộng tỉnh giấc,
Mộng vui không trở lại,
Cuộc sống tuy ngắn, dài,
Đến chết như mộng tỉnh!
Như hai người nằm mộng, tuy giấc mộng đẹp có ngắn có dài, nhưng tỉnh ra thì cùng giống nhau, nghĩa là không được gì. Giống thế, cuộc đời tuy có buồn vui, chết đi cũng sẽ không còn gì, như tỉnh giấc mộng kê vàng!
(59)
Dù được nhiều lợi dưỡng,
Hưởng an lạc lâu dài,
Lúc chết như bị cướp,
Ra đi bàn tay không!
(60)
Nếu nói lợi nuôi thân,
Làm sạch tội, tu phước;
Nhưng vì lợi mà sân,
Phước hết, tội ác sinh.
[Behold] Hỏi: Hiện tại tích tập tài sản vật chất, nhờ đây mà có thể tự nuôi thân, lại có thể tịnh hóa chính mình cùng tu tập công đức, điều này không phải là quan trọng hay sao?
(61)
Nếu vì lợi mà sống,
Do sân, bị thoái đọa,
Lại chuyên làm tội ác,
Cuộc sống nghĩa lý gì?
[Behold] Đáp: Như đã nói ở trên, nếu trong việc truy cầu vật chất, chúng ta làm cho đức hạnh mình sút giảm, lại tạo nhiều tội ác, không những hiện tại sống một cuộc đời vô nghĩa, hơn nữa lại còn chiêu cảm bao nhiêu ác báo trong vị lai.
(62)
Báng làm người nghi mình,
Nên mình sân người báng,
Như vậy sao không sân,
Kẻ hủy báng người khác?
Báng làm người nghi mình: Sự hủy báng làm người khác giảm lòng tin đối với chúng ta (nghĩa là làm chúng ta mất uy tín).
[Behold] Hỏi: Chúng ta có thể sẽ không trả thù nếu có người ngăn chận lợi dưỡng của mình; nhưng chúng ta sẽ trả thù nếu họ hủy báng danh dự của mình, vì điều này sẽ làm kẻ khác mất sự tin tưởng đối với chúng ta. Đáp: Lối lập luận này rất là yếu ớt. Nếu chúng ta trả thù khi bị người khác hủy nhục, tại sao chúng ta không trả thù khi kẻ khác bị hủy nhục, bởi vì sự hủy nhục này cũng làm người khác mất lòng tin đối với họ (kẻ bị hủy nhục).
(63)
Nếu đó là việc người,
Bởi vậy mình kham nhẫn,
Như vậy sao không nhẫn,
Báng do phiền não sinh?
[Behold] Thật là phi lý nếu chúng ta có thể an nhẫn khi người khác bị làm nhục, mà không an nhẫn khi mình bị nhục. Tất cả sự nhục mạ chỉ là phản ánh của sự sinh khởi của vô minh, do đó không lý do gì mà phải khởi tâm sân hận với nó.
(64)
Đối với kẻ báng Pháp,
Phá hoại tháp, tượng Phật,
Mình cũng không nên sân,
Vì Phật không thọ hại.
[Behold] Nghi: Có lẽ chúng ta nên tu tập an nhẫn nếu có kẻ đến hại mình. Nhưng nếu họ hủy nhục Tam Bảo, chúng ta sẽ phải trả thù. Điều này chắc chắn không sai lầm. Đáp: Bởi vì chư Phật ở ngoài phạm vi của tất cả sự hủy hoại, chúng ta không nên giận dữ đối với kẻ khác, dù họ là kẻ hủy báng Tam Bảo, phá hoại tháp tượng, hoặc ô nhục Chánh Pháp với bất cứ phương pháp nào. Những kẻ mà có thể làm những hành động ngu xuẫn như vậy, chắc chắn đã hoàn toàn bị khống chế bởi vô minh. Đối với những kẻ bất hạnh, yếu đuối như vậy chúng ta nên sinh lòng từ bi thương xót mới đúng.
(65)
Đối kẻ hại sư trưởng,
Cùng thương tổn thân bằng,
Vì biết là duyên sinh,
Thế nên không sân hận.
[Behold] Cho đến những người thân của mình, như sư trưởng, thân quyến, hoặc bạn bè bị người khác hãm hại, mình cũng phải tự kềm hãm, không nên trả thù hoặc sinh sân hận, mà nên hiểu là tất cả đều là quả báo của ác nghiệp đã tạo ra trong đời trước. Dĩ nhiên, mình vẫn có thể trong phạm vi quyền lực của mình, với thái độ ôn tồn, không giận dữ, cố gắng ngăn chận sự tai hại xảy đến cho người khác. Tu tập nhẫn nhục, không có nghĩa là chúng ta để kẻ khác tự do làm ác mà không can thiệp, mà chỉ có nghĩa là chúng ta hoàn toàn tự chủ, không để cho tâm mình bị khống chế bởi vô minh, mà trở nên điên cuồng giận dữ, mất hết lý trí .
--------------------------------