(4)
Các pháp quán có chỉ,
Mới diệt được phiền não,
Đã biết, nên tu chỉ,
Chỉ thành do xả tham.
Các pháp quán có chỉ: Những pháp quán trong đó có (pháp) chỉ.
Chỉ, là sự đình chỉ tâm tán loạn và hôn trầm.
[Behold] Hỏi:Tại sao trước tiên phải đoạn trừ sự tham luyến thế gian?
Đáp: Bởi vì sự đoạn trừ chủng tử cùng tập khí của ba cõi, phải nhờ vào trí tuệ (thắng quán) như thực quán sát chư pháp thực tướng. Thắng quán lại cần có tâm nhất cảnh tính dẫn đến một trạng thái tu chỉ có sự khinh an làm cơ sở mới có thể sinh khởi được. Nhưng điều kiện tất yếu của tâm nhất cảnh tính là phải đoạn trừ hôn trầm và điệu cử. Nhân đây, nếu như chúng ta muốn tu chỉ thành công, trước tiên chúng ta phải đoạn trừ nguyên nhân chính của điệu cử: sự tham ái thế gian cùng với sự sân hận do tham ái sinh ra.
(Tâm nhất cảnh tính, tức là tâm trụ trên một cảnh cố định, là một trong bảy pháp thiền định .)
(5)
Thân mình vốn vô thường,
Lại tham kẻ vô thường,
Trải qua trăm ngàn kiếp,
Không gặp người mình thương.
[Behold] Nếu vì sự tham luyến của chung ta đối với những kẻ(vô thường) khác mà tạo các tội lỗi, chúng ta sẽ thọ nhận sự đầu thai vào những cõi, mà trải qua trăm ngàn đời, chúng không còn gặp lại những đối tượng đáng yêu và khả ái được nữa.
(6)
Chưa gặp, lòng ray rứt,
Không thể nhập thiền định,
Dù gặp, không thỏa mãn
Ray rứt lòng như xưa.
Ray rứt lòng như xưa: Giống như xưa, vì tham ái mà khổ .
(7)
Nếu tham luyến hữu tình,
Ắt chướng thực tính tuệ,
Lại phá tâm yếm ly,
Chung cuộc gặp sầu khổ!
Thực tính tuệ: Trí tuệ thấy được thực tính của các pháp .
[Crosby] Họ không còn thấy được chân tướng của sự vật, và đánh mất sự khẩn cấp (thoát ly sinh tử) của tâm linh . Tâm hồn họ bị gặm nhấm trong phiền muộn, phát sinh từ sự tham luyến những kẻ mà họ yêu thích.
Các pháp quán có chỉ,
Mới diệt được phiền não,
Đã biết, nên tu chỉ,
Chỉ thành do xả tham.
Các pháp quán có chỉ: Những pháp quán trong đó có (pháp) chỉ.
Chỉ, là sự đình chỉ tâm tán loạn và hôn trầm.
[Behold] Hỏi:Tại sao trước tiên phải đoạn trừ sự tham luyến thế gian?
Đáp: Bởi vì sự đoạn trừ chủng tử cùng tập khí của ba cõi, phải nhờ vào trí tuệ (thắng quán) như thực quán sát chư pháp thực tướng. Thắng quán lại cần có tâm nhất cảnh tính dẫn đến một trạng thái tu chỉ có sự khinh an làm cơ sở mới có thể sinh khởi được. Nhưng điều kiện tất yếu của tâm nhất cảnh tính là phải đoạn trừ hôn trầm và điệu cử. Nhân đây, nếu như chúng ta muốn tu chỉ thành công, trước tiên chúng ta phải đoạn trừ nguyên nhân chính của điệu cử: sự tham ái thế gian cùng với sự sân hận do tham ái sinh ra.
(Tâm nhất cảnh tính, tức là tâm trụ trên một cảnh cố định, là một trong bảy pháp thiền định .)
(5)
Thân mình vốn vô thường,
Lại tham kẻ vô thường,
Trải qua trăm ngàn kiếp,
Không gặp người mình thương.
[Behold] Nếu vì sự tham luyến của chung ta đối với những kẻ(vô thường) khác mà tạo các tội lỗi, chúng ta sẽ thọ nhận sự đầu thai vào những cõi, mà trải qua trăm ngàn đời, chúng không còn gặp lại những đối tượng đáng yêu và khả ái được nữa.
(6)
Chưa gặp, lòng ray rứt,
Không thể nhập thiền định,
Dù gặp, không thỏa mãn
Ray rứt lòng như xưa.
Ray rứt lòng như xưa: Giống như xưa, vì tham ái mà khổ .
(7)
Nếu tham luyến hữu tình,
Ắt chướng thực tính tuệ,
Lại phá tâm yếm ly,
Chung cuộc gặp sầu khổ!
Thực tính tuệ: Trí tuệ thấy được thực tính của các pháp .
[Crosby] Họ không còn thấy được chân tướng của sự vật, và đánh mất sự khẩn cấp (thoát ly sinh tử) của tâm linh . Tâm hồn họ bị gặm nhấm trong phiền muộn, phát sinh từ sự tham luyến những kẻ mà họ yêu thích.