Kính anh vodanhladanh !
Em thấy ở đây đã có bản gốc chữ Hán, lại có bản gốc chữ Hán Việt, cũng có luôn bản dịch dành cho những người ít học như em, nếu đọc bản gốc thì em như "cóc xem tranh" nào có hiểu gì đâu.
Em thấy như người nướng bánh tráng, họ trở qua rồi trở lại, trở lại rồi trở qua, nhiều lần như vậy thì bánh mới chín đều. Một trăm người nướng bánh tráng đều như vậy cả, mục đích chỉ là muốn bánh chín đều thôi, chứ người nướng bánh không hề có ý làm xiếc, không hề có ý tập thể dục hai cánh tay.
Anh thích bản gốc thì cứ xem bản gốc, em không hiểu bản gốc thì xem bản sao, nếu thấy bản sao này còn tối nghĩa thì em xem bản sao khác, chỉ sợ không có bản sao khác, chỉ sợ những bản sao (bản dịch) nói khác nghĩa bản chính, thì thật là di hoạ cho hậu thế.
Kính góp ý !
Vâng! Lời Thanh Trúc nói rất đúng.
Rất cảm ơn sự nhã nhặn của Thanh Trúc, dù ý kiến khác nhau nhưng vẩn giử tâm bình. Vậy thì dể trò chuyện với nhau lắm.
Ở đây Thanh Trúc hiểu lệch ý củ tôi. Cái "bản gốc" mà vodanh nói là cái thực tại tối hậu, là cái thực đang diển ra của thế giới quanh ta. Ta thường có ảo tưởng rằng ta biết hết, biết thật. Nhưng chẳng phải vậy. Ví như khi Thanh Trúc đứng trước sân nhà mình, cái thực tại, sự tồn tại của vạn vật, sự vận hành của vạn vật ngay lúc đó tại sân nhà Thanh Túc là nguyên bản, là bản gốc của sự thật. Khi ánh sáng mặt trời chiếu xuống vạn vật trước sân nhà Thanh Trúc, ánh sáng sẽ phản xạ vào mắt Thanh Trúc, ánh sáng chiếu vào võng mạc, võng mạc cảm thụ ánh sáng và chuyển thành tín hiệu xung thần kinh truyền
lên não. Đó là bản sao thứ 1. Nó không thể chứa đầy đủ thông tin như bản gốc, vì bản thân võng mạc chỉ cảm thụ được một biên độ tần số ánh sáng, ngoài biên độ này võng mạc không cảm thụ tức ta không thấy....và nhiều lí do nữa.
Vậy ngay khi mắt Thanh Trúc Thấy cái sân mình thì nó đã là 1 bản sao.
Thứ nữa, khi tín hiệu xung thần kinh truyền lên não, trước khi lưu vào bộ nhớ tạm, nó đã được xử lí, bởi nếu bạn yêu hoa bạn sẽ thấy hoa trong sân, nếu bạn thích côn trùng bạn sẽ thấy bướm vàng đang lượn...cái thích, cái yêu ghét đã xâm nhập vào, vậy khi cái sân vườn vào đến bộ nhớ tạm là bản sao thứ 2....cứ thế khi lưu vào bộ nhớ sâu hơn là bản sao thứ 3...khi hồi tưởng lại thì theo cái yêu ghét, cái quan điểm cá nhân ngay tại lúc hồi tưởng mà bản sao lại được sửa chữa trước khi lưu lại.
Vậy nên khi vodanh nói thích bản gốc là bản gốc của nhận thức, cái trực giác, cái nhận thức trực tiếp trước khi trí năng kịp can dự tô vẽ vào. Khi làm được điều này, hành giả có khả năng đạt vô ngã.
Trở lại việc đọc bài kệ của Tổ.
Vodanh nào nói bản gốc là bản tiếng Hán?
Bản gốc thực sự nằm trong đầu Huệ Năng, chẳng nằm ở bài kệ tiếng Hán.
Bài kệ tiếng Hán bản thân là bản sao, tạm gọi là thứ 1.
Khi người dịch đọc, tùy theo sự thấu suốt mà làm ra bản tiếng Việt.
Tạm gọi bản tiếng Việt là bản sao thứ 2.
Với bản gốc, bản sao thứ 1, vodanh chẳng thể với tới được.
Bản gốc thì dĩ nhiên rồi, với bản sao thứ 1 thì vodanh không biết tiếng Hán nên đành chịu vậy.
Cái không biết thì không đọc không bàn, vodanh chẳng quan tâm bản sao thứ 1, đọc và bàn ở đây chỉ làm rối thêm.
Vodanh lấy bản tiếng Việt làm "bản gốc" của mình (tạm gọi là
bản gốc A) và trao niềm tin cho người dịch (tất nhiên là người dịch phải là người đáng tin cậy). Mọi việc nói- nghĩ -bàn đều bắt đầu từ đây,
từ bản gốc A, chớ bắt đầu từ 1 bản thứ cấp nào nữa, nhất là 1 bản thứ cấp do mình tạo ra.
Vodanh có ý kiến với bác hoatihon, vì bác hay họa theo bài kệ các tổ, điều này vô tình sẽ tạo ra các bản thứ cấp sau
bản gốc A. Khi cài bản thứ cấp này được tạo ra, người tạo ra nó ko còn đu7o5c tiếp xúc với
bản gốc A nữa.
Bản gốc A là bản do một vị có thực học, đã được nhiều vị thiện tri thức công nhận, vì vậy nó đáng tin hơn cái bản thứ cấp do chính ta vô tình tạo ra.
Cái vô tình tạo ra bản thứ cấp sau
bản gốc A, là một việc tự lừa dối mình, lén ngồi bên chư tổ.
Vậy việc tán thán chư Tổ bằng cách dùng hết khả năng, dùng hết các phương pháp để đến gần cái bản gốc trong đầu chư Tổ, hoặc tiến gần đến cái bản trong đầu người dịch, bởi người dịch dù không bằng chư Tổ nhưng cũng là một thiện tri thức đáng cho ta học tập. Chớ chọn cái bản dở nhất là cái bản do vọng tưởng ta tạo ra. (Ý vodanhladanh là như vậy)
Kính!