Chào các bạn đạo,chào các Phật tử chân chính.
Ngộ không hôm nay muốn bàn đến một vấn đề khó mà dễ . Đó là Vô Ngã.
Vô ngã khó ở chỗ nào ?
Nó khó ở chỗ thực hành,khó ở chỗ "tự nhận biết".
Còn nói Vô Ngã dễ là dễ như thế nào ?
Thực ra,đa phần các Phật tử ngày nay đều có sự thuận lợi là có rất nhiều sách vở,kinh kệ,bài giảng ... của các vị Cao Tăng,Đại Đức,của các vị Cư Sĩ có đạo hạnh cao thâm viết ra cho chúng ta về những "tri thức" mà các vị đó có được qua đời tu của họ.Cho nên,Vô Ngã dễ là vì thế.Dễ vì khi đọc những lý giải,những trải nghiệm,những hiểu biết của họ về Vô Ngã thì ta sẽ hiểu ngay và gật gù : Ồ ! Thì ra là vậy ... !
Nhưng thực tế,những gì chúng ta tiếp thu được từ những bài giảng,bài viết,sách vở của các vị Tiền Bối đó chỉ là những mớ kiến thức mà chúng ta đi vay mượn mà thôi.Nó nào phải của chúng ta ! Nó giống như khi đi học chúng ta quay cóp,chép bài của bạn,của sách giáo khoa ... Đó không phải do tự chúng ta thấu hiểu, do tự chúng ta sống trọn vẹn với Vô Ngã.
Vậy tại sao ngộ không tôi lại nói Vô Ngã là công cụ hữu hiệu cho Phật tử chúng ta ?
Vâng,chắc các bạn cũng biết,nền tảng cơ bản của Đạo Phật nằm ở trong ba chữ :
KHỔ-VÔ THƯỜNG-VÔ NGÃ
Mà trong đó,chữ Khổ và chữ Vô Thường giúp ta nhận ra Đạo.Còn chữ Vô Ngã chính là chữ giúp ta hành Đạo.
Bất kỳ một Tôn Giáo,một Hệ tư tưởng hay một Học thuyết nào đều có hai phần : Lý Thuyết và Thực Hành.Lý thuyết muốn đúng thì phải có sự thực hành ấn chứng kèm theo.Chúng luôn tỷ lệ thuận với nhau.Lý thuyết càng đúng thì thực hành lại càng đúng,lý thuyết mà sai thì dĩ nhiên,thực hành sẽ sai.
Đạo Phật là đạo tu Tâm,xoay quanh cái Tâm và vì cái Tâm.Con người chúng ta bao gồm hai phần : THÂN và TÂM.
Con Người = Thân + Tâm
Mà chúng ta thường hay gọi bản thân mình là TÔI,TA,CHÚNG TÔI,CHÚNG TA,CỦA TÔI,CỦA TA ... cho nên có thể viết :
TA = Thân + Tâm
Như vậy cái TA nó đại diện cho Con người,cho chúng ta.Cái TA này có nhận thức được khổ và vô thường thì chúng ta mới biết đuọc Đạo,cái TA này biết được vô ngã thì chúng ta mới hành được Đạo.
Đạo Phật mà không có Vô Ngã thì không phải Đạo Phật.
Như vậy,điểm mấu chốt ở đây là cái TA phải nhận thức được VÔ NGÃ cái đã.Cái TA này phải hiểu,phải biết VÔ NGÃ là gì cái đã rồi mới nói chuyện đến sống với VÔ NGÃ.
Chính ở chỗ này mà Phật tử ngày nay được lợi lạc hơn các Phật tử ngày xưa.Ngày nay chúng ta có thể chỉ cần ngồi nha là biết hết các tin tức,các kiến thức,các sự kiện...xảy ra ở mọi nơi trên Thế Giới.Các Phật tử ngày nay không phải trèo đèo,lội suối để tìm Thầy tầm Đạo.Họ chỉ cần thông qua internet là có thể biết " À ! Vô ngã là vậy" mà không cần phải tìm Thầy học Đạo...
Ngộ không hôm nay muốn bàn đến một vấn đề khó mà dễ . Đó là Vô Ngã.
Vô ngã khó ở chỗ nào ?
Nó khó ở chỗ thực hành,khó ở chỗ "tự nhận biết".
Còn nói Vô Ngã dễ là dễ như thế nào ?
Thực ra,đa phần các Phật tử ngày nay đều có sự thuận lợi là có rất nhiều sách vở,kinh kệ,bài giảng ... của các vị Cao Tăng,Đại Đức,của các vị Cư Sĩ có đạo hạnh cao thâm viết ra cho chúng ta về những "tri thức" mà các vị đó có được qua đời tu của họ.Cho nên,Vô Ngã dễ là vì thế.Dễ vì khi đọc những lý giải,những trải nghiệm,những hiểu biết của họ về Vô Ngã thì ta sẽ hiểu ngay và gật gù : Ồ ! Thì ra là vậy ... !
Nhưng thực tế,những gì chúng ta tiếp thu được từ những bài giảng,bài viết,sách vở của các vị Tiền Bối đó chỉ là những mớ kiến thức mà chúng ta đi vay mượn mà thôi.Nó nào phải của chúng ta ! Nó giống như khi đi học chúng ta quay cóp,chép bài của bạn,của sách giáo khoa ... Đó không phải do tự chúng ta thấu hiểu, do tự chúng ta sống trọn vẹn với Vô Ngã.
Vậy tại sao ngộ không tôi lại nói Vô Ngã là công cụ hữu hiệu cho Phật tử chúng ta ?
Vâng,chắc các bạn cũng biết,nền tảng cơ bản của Đạo Phật nằm ở trong ba chữ :
KHỔ-VÔ THƯỜNG-VÔ NGÃ
Mà trong đó,chữ Khổ và chữ Vô Thường giúp ta nhận ra Đạo.Còn chữ Vô Ngã chính là chữ giúp ta hành Đạo.
Bất kỳ một Tôn Giáo,một Hệ tư tưởng hay một Học thuyết nào đều có hai phần : Lý Thuyết và Thực Hành.Lý thuyết muốn đúng thì phải có sự thực hành ấn chứng kèm theo.Chúng luôn tỷ lệ thuận với nhau.Lý thuyết càng đúng thì thực hành lại càng đúng,lý thuyết mà sai thì dĩ nhiên,thực hành sẽ sai.
Đạo Phật là đạo tu Tâm,xoay quanh cái Tâm và vì cái Tâm.Con người chúng ta bao gồm hai phần : THÂN và TÂM.
Con Người = Thân + Tâm
Mà chúng ta thường hay gọi bản thân mình là TÔI,TA,CHÚNG TÔI,CHÚNG TA,CỦA TÔI,CỦA TA ... cho nên có thể viết :
TA = Thân + Tâm
Như vậy cái TA nó đại diện cho Con người,cho chúng ta.Cái TA này có nhận thức được khổ và vô thường thì chúng ta mới biết đuọc Đạo,cái TA này biết được vô ngã thì chúng ta mới hành được Đạo.
Đạo Phật mà không có Vô Ngã thì không phải Đạo Phật.
Như vậy,điểm mấu chốt ở đây là cái TA phải nhận thức được VÔ NGÃ cái đã.Cái TA này phải hiểu,phải biết VÔ NGÃ là gì cái đã rồi mới nói chuyện đến sống với VÔ NGÃ.
Chính ở chỗ này mà Phật tử ngày nay được lợi lạc hơn các Phật tử ngày xưa.Ngày nay chúng ta có thể chỉ cần ngồi nha là biết hết các tin tức,các kiến thức,các sự kiện...xảy ra ở mọi nơi trên Thế Giới.Các Phật tử ngày nay không phải trèo đèo,lội suối để tìm Thầy tầm Đạo.Họ chỉ cần thông qua internet là có thể biết " À ! Vô ngã là vậy" mà không cần phải tìm Thầy học Đạo...