II.- MƯỜI MÓN MA VỀ TƯỞNG-ẤM :
1- THAM CẦU DIỆU-DỤNG
__A-Nan, người tu thiền-định, khi phát-minh được diệu-định rồi, lại khởi tâm tham-cầu những việc diệu-dụng và linh-nghiệm. Khi đó Thiên-ma được biết, gặp dịp thuận-tiện, nên xuất hồn nhập vào người, mà người bị nhập kia lại không biết, tự cho mình đặng đạo vô-thượng Niết-Bàn, cũng thường nói ra kinh pháp. Trong giây phút, thân hình người bị nhập kia, biến hiện ra ông thầy, cô ni, vị Đế-Thích hay người phụ-nữ v.v...hoặc ở trong nhà tối, từ nơi thân họ chiếu ra hào-quang sáng-ánh. Người đời lầm cho là Bồ-Tát thật, rồi tin nghe theo lời ma giáo-hoá, sanh tâm buông-lung, phá giới-luật của Phật, lén làm việc tham-dục. Người này ưa nói những điềm tai-biến lạ-lùng, hoặc nói chổ kia có Phật ra đời, năm nào nổi đao-binh giặc-giã, năm nào có hoả-hoạn v.v... khủng-bố tinh-thần dân-chúng, khiến cho người hao tài tốn của. Đến khi ma kia nhàm chán bỏ đi, thì thầy trò người bị ma nhập kia đều bị giam cầm. Các ông nếu biết trước thời khỏi vào luân-hồi ; còn mê-lầm không biết thì đọa vào ác-đạo.
2-THAM CẦU DU-NGOẠN
__A-Nan, hành-giả khi tu thiền, trong tâm muốn xuất-thần dạo chơi. Lúc bấy giờ Thiên-Ma Ba-Tuần hiểu biết, được dịp thuận-tiện nhiễu-hại, nên nó xuất hồn nhập vào người, mà người bị nhập kia lại không biết, tự nói mình đặng đạo vô-thượng Niết-Bàn, miệng cũng nói kinh pháp thông-suốt, làm cho những người nghe đều tự thấy thân mình hoá ra sắc vàng sáng-rỡ, ngồi trên toà sen báu, đặng những điều chưa từng có. Người đời lầm tưởng là Bồ-Tát thị-hiện. Người bị ma nhập kia lại dạy người phá giới-luật của Phật, âm-thầm làm việc tham dục, miệng ưa nói chuyện chư Phật giáng-thế, như : ở xứ kia, ông đó là đức Phật nào thị-hiện. Người nọ là vị Bồ-Tát chi thị hiện v.v...làm cho người thấy, nghe sanh lòng khao-khát, tâm tà-kiến thêm mạnh, giống trí tiêu mòn. Đến lúc ma kia nhàm chán bỏ đi, thì thầy trò người bị ma nhập ấy đều bị bắt cả.
Các ông nếu sớm giác ngộ thì khỏi vào luân-hồi, còn mê-lầm không biết thì bị đoạ vào địa-ngục.
3- CẦU NGỘ CHƠN-LÝ
Lại nữa, người tu thiền-định, trong tâm tham-cầu ngộ chơn-lý. Lúc bấy giờ Thiên-Ma Ba-Tuần biết được ý muốn, nên xuất hồn nhập cho người, mà người tự không biết, nên cho rằng ta đặng đạo vô-thượng Niết-Bàn, miệng cũng nói kinh pháp, làm cho thính-giả tuy chưa nghe pháp, mà tâm tự khai-ngộ, biết được việc nhiều đời trước, hoặc biết rõ được tâm-tánh người, hoặc thấy các cảnh địa-ngục, biết trước những họa-phước ở nhơn-gian, miệng tự đọc kinh hay nói kệ, mỗi người đều tự vui-mừng, cho là đặng những việc chưa từng có. Người đời mê-lầm cho là Bồ-Tát thị-hiện. Ma kia lại ưa nói :" Phật có lớn nhỏ, Phật thiệt, Phật giả, Phật nam, Phật nữ, đức Phật kia là đức Phật trước, đức Phật nọ là đức Phật sau ; Bồ-Tát cũng vậy", làm cho người mất chánh-tín lại sanh tà-kiến, tâm-tánh buông-lung, phá giới-luật của Phật, lén làm việc tham-dục. Đến khi chúng ma kia sanh tâm nhàm chán bỏ đi, thì thầy trò người bị ma nhập kia đều bị bắt. Các ông biết trước thời khỏi bị luân-hồi ; còn mê-lầm tin theo thời bị đọa vào địa-ngục.
4- MÓNG TÂM MUỐN BIẾT NGUỒN GỐC CỦA MUÔN LOÀI
Lại nữa, người tu thiền-định, khi ở trong định, móng tâm muốn biết cùng tột căn-nguyên của muôn vật, thỉ-chung sanh-hoá thế nào. Khi đó Thiên-Ma hiểu-biết ý muốn, gặp dịp thuận-tiện để khuấy-nhiễu, nên xuất hồn đến nhập cho người, mà người bị nhập kia lại không biết, cho mình đặng đạo vô-thượng Niết-Bàn, cũng thường nói kinh pháp. Chúng ma kia dùng oai-thần nhiếp-phục quần-chúng, làm cho thính-giả tuy chưa nghe pháp mà trong lòng đã tự kính-phục. Chúng ma nói : "Thân thịt hiện-tiền đây là Bồ-Đề Niết-Bàn, là Pháp-thân của Phật ". Chúng ma lại nói :" Cha cha con con tiếp nối sanh nhau, đó là pháp-thân thường-trụ bất-diệt ".Và thường nói : "Mắt, tai, mũi, lưỡi là cảnh Tịnh-Độ, nam-căn và nữ-căn tức là Bồ-Đề Niết-Bàn ". Những người mê-lầm không biết, tưởng là Bồ-Tát thị-hiện, tin-tưởng quy-y theo, cho là một đấng hy-hữu chưa từng có. Mất tâm chánh-tín, phá giới-luật của Phật, âm-thầm làm hạnh tham dục. Đến lúc ma kia nhàm-chán bỏ đi rồi- thì thầy trò người bị ma nhập kia đều bị bắt cả. Các ông nếu biết trước thì khỏi bị luân-hồi, còn mê-lầm tin theo thời đọa vào địa-ngục vô-gián.
5- THAM CẦU CẢM-ỨNG LINH-NGHIỆM
Người tu thiền-định vì móng tâm tham-cầu sự cảm-ứng linh-nghiệm, nên Thiên-Ma biết được ý muốn, nó xuất hồn đến gá vào người, mà người kia không biết, tự cho mình đặng đạo vô-thượng niết-Bàn, cũng thường nói kinh pháp. Ma lại dùng thần-lực khiến cho những người nghe pháp đều thấy thân-thể người bị nó nhập kia già-nua như người trăm ngàn tuổi sanh lòng thương mến, đêm ngày hầu-hạ không biết mỏi-mệt, và tứ-sự cúng-dường. Nó lại làm cho người người kính-trọng là vị Tiên-Sư hay Thiện-tri-thức. Đối với người, nó ưa nói việc huyền-ảo như :" Đời trước ta tế-độ người kia, người nọ. Đời trước người kia là anh em hay vợ con của ta, đời nay ta tế-độ, để cùng nhau sẽ sanh về thế-giới kia và cúng-dường đức Phật nọ "; hoặc nói :" Có cõi trời Đại-Quang-Minh, tất cả các đức Phật đều ở đó". Những người mê-muội không biết, lầm cho là Bồ-Tát thị-hiện, tin-tưởng kính-trọng vô cùng, mất tâm chánh-tín, phá giới-luật của Phật, âm-thầm làm việc tham dục. Đến khi chúng ma kia sanh tâm nhàm bỏ, thì thầy trò người bị ma nhập kia đều bị bắt. Các ông biết trước thời khỏi vào luân-hồi, còn tin-tưởng nghe theo thì đọa vào địa-ngục vô-gián.