- Tham gia
- 22/5/16
- Bài viết
- 1,242
- Điểm tương tác
- 148
- Điểm
- 63
Vì hành giả tri kiến thấy biết, tâm phan duyên mạnh. Nên khi hỏi: Khi chưa có trời đất, ta là cái gì ?, khiến tâm niệm khó lắng dịu, nghi tình khó phát khởi.
Nay đổi sang câu này, nếu khi vấn khi hỏi, tự nhiên nghi tình mạnh mẽ, tức là phù hợp ! Hợp thì nghi mạnh, dễ thành tựu hơn !
Còn nói về "biệt dược":
1. Phải nói với mình rằng, tất cả hiểu biết trước kia đều là sai lầm ! Nay ta bỏ đi !
2. Hễ tham thoại đầu thì phải chịu thiệt thòi, nên lắng dịu lòng, cam chịu tất cả.
3. Đề khởi vấn hỏi, nhẹ nhàng miên mật, chẳng gắng cho mau tới, chẳng cố đè niệm khác.
4. Đời này hễ tham thì tất sẽ ngộ, hễ đi thì tất sẽ tới. Bạn đạo ta đã làm được, ta cũng sẽ làm được.
Phấn khởi tinh thần, buông bỏ vạn duyên, tùy sự ăn mặc ngủ nghỉ làm việc, lập thời khóa rõ ràng để khỏi phải bận tâm suy tính. Đi đứng nằm ngồi vấn hỏi chẳng ngừng !
Khi tới được nhất niệm nhất tâm, tự thấy cảm giác an lạc thanh tịnh, ngay đấy TÍN - HẠNH sẽ tăng trưởng, tự khắc dốc lòng dốc sức tham thấu sự này !
Mộ Phần.
Lão ca ngươi có nhầm không? Sao ta tham giống như người bị hóc xương, khổ không thể tả, cả ngày buồn bực làm gì thấy an lạc tinh tấn?
Đụng gì cũng cáu, như bị lửa cháy đầu, phải nói là thảm, muốn chết không được, cầu sống không xong, chẳng thấy an lạc chút nào nion54: