- Tham gia
- 29/4/15
- Bài viết
- 698
- Điểm tương tác
- 264
- Điểm
- 63
Thientu Tran
9 Tháng 7 lúc 17:17 ·
CHUYỆN VUI CUỐI TUẦN " .........xx "" BỊ DÍ."".......TRỜI ƠI TÔI BỊ NẮM CHÂN....
Trời ơi tôi bị nắm chân.....
Một đứa cháu cố mới lên năm lên ba " miệng còn hơi sửa " như một Thiên thần...ôi thánh thiện, ôi chân thật và dể thương...theo Ông Bà đến chơi nhà Ông Cố.
Quậy là chuyện tất yếu, nó không bao giờ yên, vừa chơi cái này một cách thích thú say mê thì buông ra và bắt qua cái khác với tất cả sự thích thú say mê mà không một thái độ lưu luyến những món đồ đã chơi vừa qua.
-- Thôi này Quân, con bày phá quá Cố chịu sao nổi.
Đứa bé ngở ngàn nhìn Bà nó với đôi mắt tròn ngẩn ngơ !!
-- Kệ nó con, Cháu nó chơi cùng lắm là chiều nó về với các con rồi, cứ để nó chơi, chiều Bà nó dẹp, có sao đâu.
Tôi bế cháu vào lòng, thương làm sao - không sao đâu con, con chơi đi Ông xin cho con rồi đó.
Nụ cười hồn nhiên trẻ thơ với đôi mắt cũng tròn xoe
-- Ông ơi, Ba của Ông đâu rồi ?.
-- À,....à...à....Ông ở trên trời đó con.
-- Ông ở trên trời làm gì vậy Ông ?.
-- À,...à.....làm...à....làm.....cho Phật.
-- Phật nhà Ông sao không giống Phật nhà Bà Ngoại con vậy Ông ?.
Tôi ngọng !!. Tôi ngọng thiệt các Bạn ạ.
-- Mỹ Duyên, Ba mệt rồi ẩm cháu cho Ba đi con
-- Làm sao Ba mệt vậy ?. Mới giởn đây mà.
-- Không, con cứ ẩm cháu đi. Ba bị cháu nó "" DÍ KHÔNG TRẢ LỜI ĐƯỢC "" mệt quá chứ không có việc gì ?.
Tôi phải trả lới sao đây các Bạn ?. Tôi phải nói dối cách nào đây các Bạn ?. Nếu ẩm chàu thêm chút nữa thì các câu hỏi ..Ông trời là người nào ?. Ông Phật là ai ?. Tại sao Ông Cố không gọi Ông Phật là Ông Sơ ?....... Thật quả trẻ thơ là " một triết gia " như một Triết gia nổi tiếng đã khẳn định.
Tại sao chúng ta lại luôn luôn nói với nhau Thái Tử Tất Đạt Đa giác ngộ và thành Phật - mà hàm ý như là một thần linh ở đâu đó ?. Ai, ai có thể thăm định Thái Tử Tất Đạt Đa giác ngộ ??. hay chúng ta chỉ " đánh giá " Ngài ( xin lỗi tôi dùng từ này để dể hiểu thôi ) qua thời gian Ngài còn sanh tiền và thái độ tiếp cận của Ngài với con người ?.
Chúng ta đã biết Ngài thường minh định mình với con người Ngài chỉ là một CON NGƯỜI BÌNH THƯỜNG như những con người bình thường khác trên thế gian này. Ngài sanh ra là một con người có Cha có Mẹ, sống như một con người và từ giả cõi đời như một con người Điều con người chúng ta BIẾT là Ngài đã trở thành một người phi thường - theo cách nhìn của chúng ta- một bậc siêu nhân, do những cá tính đặc biệt duy nhất của Ngài. Đức Phật đã ân cần nhắc nhở nhiều lần như vậy và không điểm nào trong cuộc sống hoặc trong lời dạy của Ngài để chúng ta hiểu rằng Ngài là một nhân vật vô sanh, bất diệt.
Đạo quả của Ngài -CON NGƯỜI CHÚNG TA GỌI THẾ - là thành đạt trạng thái tối thượng của sự toàn thiện, do sức kiên trì cá nhân. Nhưng Ngài không giử riêng cho mình " sự liễu ngộ " siêu phàm đặc biệt đó. Ngài công bố với con người rằng con người có thể giác ngộ như Ngài và thoát khổ, trầm luân ngay tại thế gian mà ai cũng than đau khổ này - " địa ngục hiện tiền, Niết bàn tại thế ".
Ngài xác định với thế gian rằng : " tâm có khả năng và oai lực bất khuât để đến giác ngộ". Ngài không khi nào tựhào rằng chỉ có Ngài là người duy nhất đắc quả Phật - người HIỂU, BIẾT CHÂN TÍNH VẠN HỮU, THOÁT NHỮNG ĐAU KHỔ...... hay Ngài cũng không xâc định Ngài là " gạch nối " của con người với thần linh nào.bởi quả Phật - như con người gọi - không phải là một ơn huệ đặc biết dành riêng cho một cá nhân tốt phước nào đó hay một cá nhân nào đó được chọn trước.
Lúc sanh tiền, Đức Phật không cưỡng bách tín đồ phải nô lệ cho giáo lý của mình hay cho chính mình. Nếu có ai bước theo dấu chân Ngài đều được tự do tư tưởng. Ngài khuyên dạy hàng môn đồ không nên nhắm mắt chấp nhận những lời của Ngài chỉ vì kính nể, tôn trọng, mà phải xem xét, nghiên cứu, suy ngẫm cẩn thận cũng như người trí tuệ muốn thử vàng phải " đốt, cắt, và chà vào đá "; cũng như người muốn biết " cái mát của nước " thì chỉ có cách là tự mình phải " uống nước đó " chứ không có cách nào nghe theo mà biết được mát là gì.
Tuy thế, sao mà tôi vẫn lấn cấn, tôi vẫn nói với cháu tôi Ông Trời, Ông Phật, tôi vẫn nói ...và tôi bị cháu tôi " DÍ " đến ngỏ cùng nên thấm mệt......thật là cuộc đời như thế
. Nếu mình không tu, không liên tục bước từng bước như người đi dây thăng bằng thì mình sẽ rơi vào miệng cá sấu .....ôi cuộc đời là đau khổ, tu Phật là tự độ mà.
www.facebook.com
9 Tháng 7 lúc 17:17 ·
CHUYỆN VUI CUỐI TUẦN " .........xx "" BỊ DÍ."".......TRỜI ƠI TÔI BỊ NẮM CHÂN....
Trời ơi tôi bị nắm chân.....
Một đứa cháu cố mới lên năm lên ba " miệng còn hơi sửa " như một Thiên thần...ôi thánh thiện, ôi chân thật và dể thương...theo Ông Bà đến chơi nhà Ông Cố.
Quậy là chuyện tất yếu, nó không bao giờ yên, vừa chơi cái này một cách thích thú say mê thì buông ra và bắt qua cái khác với tất cả sự thích thú say mê mà không một thái độ lưu luyến những món đồ đã chơi vừa qua.
-- Thôi này Quân, con bày phá quá Cố chịu sao nổi.
Đứa bé ngở ngàn nhìn Bà nó với đôi mắt tròn ngẩn ngơ !!
-- Kệ nó con, Cháu nó chơi cùng lắm là chiều nó về với các con rồi, cứ để nó chơi, chiều Bà nó dẹp, có sao đâu.
Tôi bế cháu vào lòng, thương làm sao - không sao đâu con, con chơi đi Ông xin cho con rồi đó.
Nụ cười hồn nhiên trẻ thơ với đôi mắt cũng tròn xoe
-- Ông ơi, Ba của Ông đâu rồi ?.
-- À,....à...à....Ông ở trên trời đó con.
-- Ông ở trên trời làm gì vậy Ông ?.
-- À,...à.....làm...à....làm.....cho Phật.
-- Phật nhà Ông sao không giống Phật nhà Bà Ngoại con vậy Ông ?.
Tôi ngọng !!. Tôi ngọng thiệt các Bạn ạ.
-- Mỹ Duyên, Ba mệt rồi ẩm cháu cho Ba đi con
-- Làm sao Ba mệt vậy ?. Mới giởn đây mà.
-- Không, con cứ ẩm cháu đi. Ba bị cháu nó "" DÍ KHÔNG TRẢ LỜI ĐƯỢC "" mệt quá chứ không có việc gì ?.
Tôi phải trả lới sao đây các Bạn ?. Tôi phải nói dối cách nào đây các Bạn ?. Nếu ẩm chàu thêm chút nữa thì các câu hỏi ..Ông trời là người nào ?. Ông Phật là ai ?. Tại sao Ông Cố không gọi Ông Phật là Ông Sơ ?....... Thật quả trẻ thơ là " một triết gia " như một Triết gia nổi tiếng đã khẳn định.
Tại sao chúng ta lại luôn luôn nói với nhau Thái Tử Tất Đạt Đa giác ngộ và thành Phật - mà hàm ý như là một thần linh ở đâu đó ?. Ai, ai có thể thăm định Thái Tử Tất Đạt Đa giác ngộ ??. hay chúng ta chỉ " đánh giá " Ngài ( xin lỗi tôi dùng từ này để dể hiểu thôi ) qua thời gian Ngài còn sanh tiền và thái độ tiếp cận của Ngài với con người ?.
Chúng ta đã biết Ngài thường minh định mình với con người Ngài chỉ là một CON NGƯỜI BÌNH THƯỜNG như những con người bình thường khác trên thế gian này. Ngài sanh ra là một con người có Cha có Mẹ, sống như một con người và từ giả cõi đời như một con người Điều con người chúng ta BIẾT là Ngài đã trở thành một người phi thường - theo cách nhìn của chúng ta- một bậc siêu nhân, do những cá tính đặc biệt duy nhất của Ngài. Đức Phật đã ân cần nhắc nhở nhiều lần như vậy và không điểm nào trong cuộc sống hoặc trong lời dạy của Ngài để chúng ta hiểu rằng Ngài là một nhân vật vô sanh, bất diệt.
Đạo quả của Ngài -CON NGƯỜI CHÚNG TA GỌI THẾ - là thành đạt trạng thái tối thượng của sự toàn thiện, do sức kiên trì cá nhân. Nhưng Ngài không giử riêng cho mình " sự liễu ngộ " siêu phàm đặc biệt đó. Ngài công bố với con người rằng con người có thể giác ngộ như Ngài và thoát khổ, trầm luân ngay tại thế gian mà ai cũng than đau khổ này - " địa ngục hiện tiền, Niết bàn tại thế ".
Ngài xác định với thế gian rằng : " tâm có khả năng và oai lực bất khuât để đến giác ngộ". Ngài không khi nào tựhào rằng chỉ có Ngài là người duy nhất đắc quả Phật - người HIỂU, BIẾT CHÂN TÍNH VẠN HỮU, THOÁT NHỮNG ĐAU KHỔ...... hay Ngài cũng không xâc định Ngài là " gạch nối " của con người với thần linh nào.bởi quả Phật - như con người gọi - không phải là một ơn huệ đặc biết dành riêng cho một cá nhân tốt phước nào đó hay một cá nhân nào đó được chọn trước.
Lúc sanh tiền, Đức Phật không cưỡng bách tín đồ phải nô lệ cho giáo lý của mình hay cho chính mình. Nếu có ai bước theo dấu chân Ngài đều được tự do tư tưởng. Ngài khuyên dạy hàng môn đồ không nên nhắm mắt chấp nhận những lời của Ngài chỉ vì kính nể, tôn trọng, mà phải xem xét, nghiên cứu, suy ngẫm cẩn thận cũng như người trí tuệ muốn thử vàng phải " đốt, cắt, và chà vào đá "; cũng như người muốn biết " cái mát của nước " thì chỉ có cách là tự mình phải " uống nước đó " chứ không có cách nào nghe theo mà biết được mát là gì.
Tuy thế, sao mà tôi vẫn lấn cấn, tôi vẫn nói với cháu tôi Ông Trời, Ông Phật, tôi vẫn nói ...và tôi bị cháu tôi " DÍ " đến ngỏ cùng nên thấm mệt......thật là cuộc đời như thế
. Nếu mình không tu, không liên tục bước từng bước như người đi dây thăng bằng thì mình sẽ rơi vào miệng cá sấu .....ôi cuộc đời là đau khổ, tu Phật là tự độ mà.
www.facebook.com