Kim cang Bất Hoại Thân. Bài 20.- Phật tức là Bồ Đề.- Bồ Đề tức là QUẢ - mà Phát Bồ Đề Tâm là NHÂN.
ĐTĐ LUẬN:
....... Phật lại hỏi ngài Tu Bồ Đề rằng: Phật có được Vô Thượng Bồ Đề chăng ?
....... Ngài Tu Bồ Đề đáp: Chẳng được vậy.
....... Vì sao ? Vì Bồ Đề chẳng ly Phật. Phật chẳng ly Bồ Đề. Hai pháp ấy hòa hợp với nhau, nên gọi Phật tức là Bồ Đề, Bồ Đề tức là Phật.
.......Hỏi: Phật là người, Bồ Đề là pháp. Như vậy, vì sao nói Phật tức là Bồ Đề ?
.......Đáp: Trước đây đã nói rằng người đầy đủ 32 tướng tốt trang nghiêm thân, đầy đủ 6 pháp Ba- la- mật trang nghiêm tâm chưa có thể gọi là Phật. Phải được Bồ Đề mới gọi là Phật. Vì sao ? Vì Phật và Bồ Đề chẳng có sai khác.
....... Do 5 ấm vi diệu thanh tịnh hòa hợp mà giả danh là Phật. Pháp cũng là 5 ấm hòa hợp, mà 5 ấm chẳng ly giả danh Bồ đề. Bồ đề tức là thật tướng của 5 ấm, vì hết thảy pháp ở nơi thật tướng đều vào trong Bồ đề vậy. bởi vậy nên nói Phật tức là Bồ Đề, Bồ Đề tức là Phật. Chỉ có phàm phu ngu muội mới phân biệt Phật và Bồ đề là 2 pháp khác nhau vậy thôi.
.......Hỏi: Trước đây nói Bồ đề cùng đạo là chẳng phải hai, chẳng phải khác. Nay vì sao lại nói " Đạo tức là Bồ Đề, Bồ Đề tức là đạo ", rồi lại nói " Phật tức là Bồ Đề, Bồ Đề tức là Phật " ?
.......Đáp: Dù nói "một", dù nói "khác" cũng đều chẳng phải thật. Phần nhiều thường dùng "một", nên nói " Đạo tức là Bồ Đề, Bồ Đề tức là đạo ", nói " Phật tức là Bồ Đề, Bồ Đề tức là Phật " đều chẳng có lỗi lầm.
....... Ví như "thường" và "vô thường" là hai bên đối đãi nhau. "Thường" phần nhiều dẫn sanh phiền não, nên ít được dùng. "Vô thường" hay phá được phiền não, nên được dùng nhiều hơn. Thế nhưng chấp thường và chấp vô thường đều là lầm lỗi. Khi đã dùng "Vô thường" để phá chấp "thường", thì phải xả luôn cả "Vô thường".
....... Trên đây cũng là như vậy. Nếu quán các pháp khác nhau, thì phần nhiều sanh tâm chấp; trái lại, nếu quán các pháp là nhất tướng, như quán các pháp là vô thường, khổ, không, vô ngã, thì ít khởi phiền não, nên ít sanh tâm chấp vậy.
....... Bởi vậy nên phần nhiều dùng "một". Thế nhưng khi đã vào được nơi thật tướng nghĩa, thì "một" cũng chẳng còn dùng nữa, vì nếu còn chấp "một", thì cũng là lỗi lầm vậy. Nơi "một", nói "hai", nói "khác" v.v... đều là nói lên những tướng đối đãi. Phải chẳng khởi chấp tâm, chẳng thủ tướng mới là chẳng lầm lỗi. nói "nhất tướng" cũng chẳng thật, nên Bồ tát phải chẳng đắc hết thảy pháp tướng mới là Phật vậy.
....... Nởi đây Phật nói lên nhân duyên Bồ đề tuy là tướng tịch diệt, nhưng Bồ tát phải đầy đủ các công đức, phải trú trong kim cang tam muội, ở nơi nhất niệm tương ưng huệ mới được Vô Thượng Bồ Đề. Đến khi được tự tại vô ngại nơi hết thảy pháp, thì sẽ được gọi là Phật. Bồ tát tuy biết đạo và Bồ đề chẳng khác, nhưng vì chưa đầy đủ công đức, nên chưa được gọi là Phật.
....... Phật rốt ráo được đầy đủ các công đức, các hạnh nguyện nên chẳng còn được gọi là Bồ tát, mà được gọi là Phật. Ở trong đạo Bồ đề mà còn cầu Bồ đề, thì vẫn gọi là Bồ tát.
“PHÁT BỒ ĐỀ TÂM” LÀ GÌ?
Phát là phát sinh, phát khởi, phát hiện, phát minh, phát triển, dựng nên, tạo nên, mở ra, đưa tới, hiện ra, cho ra … Bồ Đề dịch từ âm tiếng Phạn là Bodhi nghĩa là Giác.
Tâm tiếng Phạn là Citta. Tâm của con người chỉ có một, nhưng tùy theo trạng thái xuất hiện có thể tạm chia làm ba theo mức độ tu tập. Đó là Tâm Phàm Phu hay Tâm Bậc Thánh hoặc Tâm Phật....
Tâm Bồ Đề (Budhicitta) là tâm giác ngộ, tâm thấy được bản mặt thật sự của vạn pháp, là tâm tin chúng sanh ai cũng có Phật tánh và luôn dụng công tu hành hướng đến quả Vô Thượng Chánh Đẳng Giác.
...............
Chúng sanh vô biên thề nguyện độ
Phiền não vô tận thề nguyện đoạn
Pháp môn vô lượng thề nguyện học
Phật đạo vô thượng thề nguyện thành.
Bài kệ này được xem như là là nội dung tu tập của hành giả Phát Bồ Đề Tâm.
Phát Bồ Đề Tâm hiểu đơn giản là lập chí nguyện mong cầu tuệ giác Vô Thượng Bồ Đề. Tiếp theo là tu tập quán chiếu phát hiện bản thể của tuệ giác ấy là Chân Như. Trong Tam tạng kinh điển Bồ Đề Tâm được nhắc nhở đề cao và được xem như là một pháp môn tu tập căn bản quan trọng của người muốn tu thành Phật.
Phật là một đấng Như Lai toàn giác, đấng Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác, bậc Chánh Biến Tri, Thiện Thệ, Minh Hạnh Túc, Thế Gian Giải, là Thầy của Trời, Người v.v… Muốn thành Phật thì phải kinh theo con đường mòn của Phật đã đi qua. Con đường đó chính là sự hành trì tu tập hoàn thiện bản ngã của mình, rồi sau đó hoằng pháp cứu độ chúng sanh như Đức Phật và chư Bồ Tát đã phát nguyện. Con đường đi đến Bồ Tát quả hay Phật quả vô cùng khó khăn. Cho nên là kẻ phàm phu muốn tu hành, mà không lập nguyện thì khó đi đến mục tiêu tối hậu.
Trong kinh Hoa Nghiêm có câu:
“Nếu quên mất Tâm Bồ Đề mà tu hành các thiện pháp, đó là nghiệp ma”.( Lượt trích)